Cùng lúc đó, trong viện mà Trịnh gia thuê tại huyện Hàm Mãn, đèn lồng, ánh nến thắp sáng rực rỡ, bọn tôi tớ đều tất bật thu dọn hòm xiểng. Trịnh Tử Duệ sau khi từ huyện nha trở về, chỉ dặn một câu: sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành trở về Lạc Dương, rồi tự nhốt mình trong phòng.
Tên người hầu bị bắt vào đại lao trong huyện nha cũng theo Trịnh Tử Duệ trở về. Hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý gánh chịu hết tội trạng, nhưng chứng cứ của Bùi Ngụ Hành lại quá đầy đủ, không có kẽ hở để hắn chối cãi, đến lúc ký tên điểm chỉ cũng hoàn toàn tuyệt vọng, vạn lần không ngờ rằng lang quân còn có thể cứu hắn ra ngoài.
Lúc bị Trịnh Diệc Tuyết gọi tới hỏi chuyện, hắn vẫn nhớ lời căn dặn của lang quân, chỉ nói mình vừa bị bắt đi thì lang quân đã lập tức đưa ra ngoài, che giấu việc bản thân đã điểm chỉ làm chứng.
Toàn thân hắn không hề có vết thương nào, nên Trịnh Diệc Tuyết rất tin lời hắn nói, nhưng nàng suy nghĩ vẫn là nên qua chỗ Trịnh Tử Duệ tìm hiểu thêm, nghĩ là làm, nàng liền qua chỗ a huynh.
Trịnh Tử Duệ đang bị mấy lời của Tuyên Nguyệt Ninh làm cho trăn trở, thấy nàng ta tới, hắn cũng biết rõ nàng tới để làm gì. Giờ đây, tuy bề ngoài hắn vẫn tỏ ra như bình thường, nhưng hắn biết trong lòng mình đã có phần khác xưa.
“Lên đường vào mùa đông rét mướt vốn rất vất vả, muội cứ về nghỉ ngơi sớm đi. Chẳng qua hôm nay lúc thấy Thuần Nguyên, huynh có tranh cãi đôi câu với huynh ấy, cho nên trong lòng hơi bức bối thôi.”
Trịnh Diệc Tuyết vội nói: “A huynh, huynh nhớ giữ gìn sức khỏe. Mặt khác, chúng ta không thể ở lại huyện Hàm Mãn vài ngày nữa được à? Muội còn có chuyện muốn bàn với Bùi Huyện lệnh.”
Trịnh Tử Duệ mỏi mệt nói: “Không được, chúng ta đã trì hoãn ở huyện Hàm Mãn quá lâu rồi, không đi sớm thì sợ rằng phải ăn tết dọc đường mất. Còn chuyện của muội và Thuần Nguyên muốn bàn, nếu huynh ấy đã chần chừ không trả lời, chỉ sợ huynh ấy không đồng ý rồi.”
Tuy lời này có phần khoa trương, vì cách tết cũng còn ba tháng nữa, nhưng câu sau hắn nói mới là thực tế. Bùi Ngụ Hành đã tỏ rõ lập trường, hắn sẽ không quy phục Thập Nhất hoàng tử, ở lâu cũng vô ích.
Nàng còn định hỏi thêm về việc phóng hoả ở cửa hàng, nhưng Trịnh Tử Duệ không để nàng xen vào, bảo nàng về phòng thu dọn đồ đạc, còn thuận miệng nói: “Chuyện này là hiểu lầm, huynh đã giải thích rõ với Thuần Nguyên rồi, muội không cần lo lắng.”
Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu vì sao lại không đi chất vấn Trịnh Diệc Tuyết và làm rõ với nàng. Theo lời Thuần Nguyên thì chứng cứ rành rành, chính Trịnh Diệc Tuyết thuê người phóng hỏa, dường như không còn gì để biện minh nữa.
Trịnh Diệc Tuyết lưu luyến quay đầu bước đi, trong lòng thấp thỏm không yên.
Sáng sớm hôm sau, đoàn xe Trịnh gia lục tục rời khỏi huyện Hàm Mãn. Gió lớn gào thét, người ngồi trong xe chỉ cảm thấy trận gió ấy như sắp thổi tung cả mui xe.
Lần này rời khỏi huyện Hàm Mãn, trái ngược hẳn với ảo tưởng của Trịnh Diệc Tuyết, nàng nghĩ rằng mình có thể mượn sức của Bùi Ngụ Hành để diệt trừ Tuyên Nguyệt Ninh, giờ đây nàng chỉ thấy mình giống như bị đuổi đi trong tủi nhục. Huyện lệnh Hàm Mãn là Bùi Ngụ Hành đến cả mặt cũng không lộ, đừng nói đến việc đưa tiễn, ngay cả thủ hạ của hắn cũng không ai xuất hiện, khiến sắc mặt nàng uể oải không thể giấu nổi.
Hai bên đường, tuyết trắng phủ lên những thửa ruộng vàng úa, khô cằn. Ngay phía trước đoàn xe vài dặm, là Tiêu Tử Ngang đang mặc một thân y phục đen, cùng người hầu đứng chờ bên đường.
Hắn không khách khí gì cả, dù sao trên danh nghĩa hắn vẫn là vị hôn phu của Trịnh Diệc Tuyết. Hai chân kẹp nhẹ bụng ngựa, lập tức cưỡi đến trước xe Trịnh Tử Duệ: “Bát lang có thể cho chủ tớ chúng ta một chỗ không? Xuất phát vội vàng, đến cả xe ngựa cũng chưa kịp mua.”
Trịnh Tử Duệ ngồi trong xe, đáp: “Có gì mà không được.”
Liền sai người hầu chuẩn bị cho Tiêu Tử Ngang một chiếc xe ngựa.
Dù cách màn xe, Tiêu Tử Ngang vẫn nghe được giọng khàn khàn của Trịnh Tử Duệ, cố ý hỏi: “Bát lang chẳng hay có phải thân thể không khoẻ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=98]
Đường tới Lạc Dương xa xôi, Bát lang nên dưỡng sức cho khỏe rồi hãy đi.”
Trịnh Tử Duệ không thể bình tĩnh ngồi trong xe, đành vén màn xe lên, suốt đêm qua hắn đều không ngủ, đôi mắt đầy tơ máu: “Làm phiền Tiêu Giám Sát Sử quan tâm, ta không ngại.”
“Vậy thì tốt.” Tiêu Tử Ngang ánh mắt đảo quanh, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của hắn, liền nở nụ cười ác ý: “Trời đông giá lạnh vậy mà Bát lang lại vội vã lên đường, nếu không phải thiên hạ đều biết Bát lang là chính nhân quân tử, ta liền phải nghi ngờ việc cửa hàng của Thất nương bị thiêu cháy có liên quan đến Bát lang đấy.”
Trong khoang xe, gương mặt tái nhợt của Trịnh Tử Duệ hoàn toàn mất đi vẻ khách sáo.
Như đóa tuyết liên nở rộ trên đỉnh núi, bị trận tuyết lở cuốn xuống, chỉ còn lại tàn thân, nhưng trong mắt Tiêu Tử Ngang, lại hiện lên vẻ đẹp lạ kỳ.
Hắn theo bản năng ghi nhớ khuôn mặt ấy, nhưng lập tức nghĩ tới Bùi Ngụ Hành, rùng mình một cái, vội vàng xua đuổi hình ảnh đó ra khỏi đầu, tự nhủ chắc đầu óc mình vừa bị úng nước rồi.
“Trời lạnh quá, mong quân chớ cười,” hắn chê cười Trịnh Tử Duệ đủ rồi, liền thúc ngựa rời đi, “Đa tạ Bát lang cho phép ta đi cùng, trong lòng Tiêu mỗ rất cảm kích.”
Khi Tiêu Tử Ngang cưỡi ngựa tới chỗ xe ngựa do người hầu thu xếp, cách không xa xe Trịnh Tử Duệ, màn xe bị vén lên, Trịnh Diệc Tuyết nghiến răng nghiến lợi gọi hắn: “Tiêu Giám Sát Sử!”
Tiêu Tử Ngang suy nghĩ một chút, liền điều khiển ngựa đi vài bước tới gần xe nàng, từ trên cao nhìn xuống: “Thập Nhất nương gọi ta có chuyện gì?”
Trịnh Diệc Tuyết nhìn thấy hắn liền nổi giận, dồn mọi bất mãn trong những ngày qua lên người hắn: “Ta thật không ngờ Tiêu gia đã suy tàn tới mức này, đến cả xe ngựa cũng không mua nổi, còn muốn cùng Trịnh gia nhà ta đồng hành?”
“Thập Nhất nương có thể nói lớn tiếng hơn một chút, để Bát lang nghe xem muội muội của huynh ấy có nửa phần khí độ tiểu thư thế gia hay không, thấy rõ vẻ hùng hổ dọa người này.” Thấy nàng nổi giận, hắn lại nói, “Tài sản gia tộc đâu phải hoàn toàn của Tiêu mỗ. Tiêu mỗ hưởng bổng lộc của triều đình, vì bệ hạ phân ưu, nói trắng ra là tay trắng. Thập Nhất nương nhắc nhở rất đúng, lần sau diện thánh, ta nhất định sẽ cầu xin bệ hạ ban cho một chiếc xe ngựa.”
Nếu không biết hắn là người thế nào, e rằng thật sẽ bị dáng vẻ phong lưu trên lưng ngựa của hắn mê hoặc. Nhưng Trịnh Diệc Tuyết bởi vì chuyện hôn sự mà từng giao tiếp nhiều với hắn, biết rõ trong lòng hắn đen tối ra sao, tức giận mắng: “Thật là mặt dày vô sỉ!”
Tiêu Tử Ngang vốn không phải kẻ biết thương hoa tiếc ngọc. Nếu nói hắn đối với bộ dạng yếu đuối nhu nhược lúc nãy của Bát lang mà nảy sinh chút tâm tư, thì cũng đã bị thái độ của Bùi Ngụ Hành với Bát lang làm cho từ bỏ. Thế nên đối mặt với sự châm chọc mỉa mai của Trịnh Diệc Tuyết, hắn càng đánh trả thẳng tay.
“Nếu không, sao có câu: ‘Nồi nào úp vung nấy’. Ta đây mặt dày vô sỉ, mới xứng đôi với nhân tài giả dối ích kỷ như Thập Nhất nương.”
Lời hắn nói như muốn lột mặt nạ của Trịnh Diệc Tuyết xuống, đạp một cú thẳng vào mặt nàng.
Đôi mắt đẹp của Trịnh Diệc Tuyết như bốc lửa, hạ giọng hỏi: “Tiêu Giám Sát Sử vì sao không chịu buông tha ta? Sau khi hủy hôn, với năng lực của Tiêu gia, chẳng lẽ không thể tìm được cô nương ưu tú hơn ta sao?”
Tiêu Tử Ngang nói: “Ta hiểu rõ Thập Nhất nương không phải người đơn giản. Ngươi có biết ở Lạc Dương, vì ngươi mà ta trở thành đề tài bàn tán ở khắp đầu đường cuối ngõ? Thập Nhất nương, đã dám làm thì phải dám chịu. Chỉ cần ta chưa đồng ý hủy hôn, e rằng ý nguyện của ngươi một ngày cũng không thực hiện được.”
Nàng cảm thấy hối hận, sớm biết thế, năm đó ở Lạc Dương nên sớm hủy hôn trước, “Ngươi muốn kéo dài đến bao giờ mới chịu nguôi giận?”
“Ai nha,” hắn thở dài, “Ngươi ngàn lần không nên, vạn lần không nên, dùng Thập Nhất hoàng tử tới ép ta. Ta không phải người mà ngươi có thể tuỳ ý điều khiển, Thập Nhất nương à, chuyện hôn sự này xem ra còn phải dây dưa tiếp thôi.”
Hắn lại trắng trợn nói thẳng ra, hắn sẽ không lui hôn. Mấy lần bị công kích như thế, Trịnh Diệc Tuyết rốt cuộc cúi đầu: “Tiêu lang, ngươi hãy buông tha ta đi. Vì sao phải để mọi người sau lưng chúng ta nói ra nói vào? Ngươi muốn bồi thường cái gì, chỉ cần ta có thể cho, ta nhất định cho.”
Gió lạnh cắt da, Tiêu Tử Ngang bị thổi đến cả người lạnh buốt, nhìn nàng đầy thương hại, thong thả lắc đầu. Trong mắt hắn hiện lên hình ảnh người yếu đuối bệnh tật kia, “Thập Nhất nương, không phải ta không đồng ý, mà là ngươi đã đắc tội với kẻ không nên đắc tội.”
Câu nói này để lại cho Trịnh Diệc Tuyết một nỗi bối rối miên man. Còn hắn thì lập tức chui vào khoang xe, bên trong đặt chậu than, hít sâu một hơi.
Gã người hầu bên cạnh đang chỉnh lý lại thông tin thu thập được trên đường, từ đầu đến cuối, từng dòng từng chữ đều là những lời khen cho Bùi Ngụ Hành.
Cái gì mà người dân huyện Hàm Mãn đều ca ngợi Bùi Ngụ Hành là vị huyện lệnh tốt, đúng là kiểu khen ngợi đơn giản đến nỗi Tiêu Tử Ngang cũng không thể nghe tiếp. Nghĩ đến hắn – Tiêu lang – xưa nay thích văn chương hoa lệ, trau chuốt, nay lại vì Bùi Ngụ Hành mà dùng lời mộc mạc chân thành, đủ thấy đây là biểu hiện thành ý lớn nhất của hắn.
Ngoài ra, hắn còn từ góc độ người ngoài, dùng khu buôn bán và khoai lang làm trung tâm câu chuyện, ghi lại những thay đổi trong đời sống dân chúng.
Người đứng mũi chịu sào chính là các bá tánh trong tay có tiền có lương thực, huyện Hàm Mãn luôn là mùa đông kéo dài, trong bốn mùa chỉ có mùa hạ mới trồng trọt được, mọi người đành dựa vào ba tháng mùa hạ ấy để gieo trồng mà sinh sống qua năm.
Nhưng từ khi Bùi Ngụ Hành gieo trồng thành công khoai lang, loại cây này có thể trồng ba vụ một năm. Năm nay các bá tánh huyện Hàm Mãn đã để dành được không ít lương thực để chống chọi với mùa đông, phần lương thực còn lại ngoài trừ cung ứng cho huyện nha, thì đều bán cho Tuyên Nguyệt Ninh, kiếm được không ít bạc.
Trong tay có tiền, theo lẽ thường thì sẽ bắt đầu mua đồ đạc. Khu buôn bán được mở ra khiến không ít thương nhân kéo đến theo tin đồn, bá tánh muốn mua gì cũng không cần phải vượt đường xa tới châu phủ nữa, giờ có thể mua tại chỗ, vừa tiết kiệm công sức, lại còn thúc đẩy kinh tế, bằng mắt thường cũng có thể thấy được – cửa hàng hai bên đường ngày càng nhiều lên.
Tiếp theo là vấn đề chiến sự ở biên quan. Hắn rất thức thời, biết nếu không thể vu oan giá hoạ cho Bùi Ngụ Hành thì dứt khoát chuyển hướng, khách quan trình bày việc thành lập khu buôn bán đã giúp hòa hoãn chiến sự. Hắn còn thẳng thắn tâu lên, cuộc trò chuyện riêng với Đồng tướng quân, làm thành một bản kế hoạch tường tận, kỹ lưỡng, lấy khu buôn bán để đánh sâu vào nội bộ của các nước lân cận.
Lại nói đến…
Tiêu Tử Ngang hắt hơi một cái, đây là do hắn cùng người hầu đứng ngoài trời lạnh giá chờ đoàn xe của Trịnh gia đến.
Tối qua hắn xem diễn quá hăng say, ai ngờ đến lúc sắp đi ngủ thì Bùi Ngụ Hành lại tới tìm.
Tuyết tan, mây đen đầy trời, sau lớp mây là vầng trăng tròn tỏa ánh vàng mờ mờ, chiếu lên thân thể mang bệnh của Bùi Ngụ Hành, khiến hắn trong phút chốc nhầm tưởng là một mỹ nhân đang nhào vào lòng mình.
Nào ngờ “mỹ nhân” vừa gặp hắn đã nói: “Ngày mai ngài cũng rời đi cùng Trịnh gia.”
Đẹp thì có đẹp thật, nhưng là loại đẹp như độc dược, không thể chạm vào.
“Lời này của Bùi Huyện lệnh là có ý gì? Sao nửa đêm còn tới tìm ta? Hay sợ Tiêu mỗ ở lại lâu quá sẽ tra ra được điều gì?”
Tiêu Tử Ngang chỉ dám nói miệng cho vui, hai người đều biết hắn sẽ không dám trái ý muốn của Nữ Đế.
Bùi Ngụ Hành bình thản bước vào phòng Tiêu Tử Ngang, nâng tay áo rộng lên, ho khan mấy tiếng trầm đục, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt: “Tiêu Giám Sát Sử, ta có một giao dịch muốn làm với ngài.”
“Nhìn mà xem, tên người hầu của ta thật chẳng biết điều, đến chén nước cũng không dâng cho Bùi Huyện lệnh,” hắn đi tới bên bàn, đưa tay sờ vào bình trà, “Nước hơi nguội, để ta sai hắn đun một bình nước nóng.”
Rồi sau đó, hắn đúng là sai người hầu mang bình nước ấm vào, người hầu rót trà, mời Bùi Ngụ Hành: “Không biết Thuần Nguyên muốn cùng ta làm vụ giao dịch gì, Tiêu mỗ xin chăm chú lắng nghe.”
Một câu trước còn châm biếm, câu sau đã đổi giọng thành thân thiết như huynh đệ kề vai sát cánh, gió chiều nào theo chiều đó của Tiêu Tử Ngang quả thật thuộc hàng cao thủ.
Bùi Ngụ Hành chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhận lấy chén nước nhưng không uống, lập tức từ trong tay áo rộng lấy ra một tờ giấy mỏng nhẹ.
Tiêu Tử Ngang nhìn vào, lúc đầu chỉ thấy một danh sách người, còn chưa rõ ý tứ, nhưng sau khi nhìn rõ tên người và chức quan trên đó thì giật mình nhìn sang Bùi Ngụ Hành.
“Năm kia từng có vụ án buôn muối gây chấn động một thời gian, nhưng ngoài vài tên chịu tội thay thì chưa từng động được đến gốc rễ. Trên danh sách này là toàn bộ những người có liên quan, đều là quan viên thuộc địa phương dưới quyền của ngài.”
Bùi Ngụ Hành vừa nói, vừa rút ra một tờ khác, trên đó ghi rõ tội danh của từng quan viên: “Tránh nặng tìm nhẹ, rút dây động rừng. Tiêu Giám Sát Sử, Thuần Nguyên có một công trạng lớn muốn tặng cho ngài, chỉ xem ngài có dám nhận hay không, có thể tiêu hóa nổi hay không.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận