Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Phá kén thành bướm

Ngày cập nhật : 2025-05-13 07:57:27
Tiêu phu nhân có thể dùng thân nữ nhi, chiếm được chỗ dừng chân trong Hồ Thương, đủ thấy bà ta có bản lĩnh.
Linh Lung Các là một trong những cửa tiệm có tiền lời đứng hàng đầu của bà ta, từ khi Tuyên Nguyệt Ninh tới, liền có xu thế nhảy vọt lên hạng nhất, hiện giờ thì doanh thu giảm mạnh. Đã vậy còn trở thành đề tài nhàn thoại của mọi người trong Hành phường, vậy mà bà ta cũng tuyệt không vứt bỏ nó.
Bà ta không tiếc trả giá gấp ba lần bình thường để từ nơi khác lôi kéo họa sĩ mới về, mặc kệ Diêu Tam nương khóc lóc cầu xin, vẫn thẳng tay đuổi việc nàng ta.
Để giữ được gương mặt nhân nghĩa thiện lương của mình, còn tự mình dẫn theo tùy tùng đến Bùi gia xin lỗi. Nhưng Tuyên phu nhân không muốn bà ta dễ chịu, bắt lấy lý do Tuyên Nguyệt Ninh bị khi dễ, thẳng tay đuổi bà ta ra ngoài, làm cho bà ta mất hết mặt mũi.
Bà ta sao có thể cam tâm? Lập tức sai bọn vô lại đầu đường xó chợ đến Bùi gia gây sự, định xem thử một quả phụ như Tuyên phu nhân làm sao ứng phó.
Nhưng kết quả lại vượt ngoài dự liệu của bà ta. Đám vô lại kia còn chưa kịp xông vào cổng Bùi gia, chỉ mới đứng ở ngoài cửa cười giễu Tuyên phu nhân vài tiếng, liền bị hàng xóm xung quanh xúm lại dạy cho một trận, thậm chí còn có người bị thương đến đổ máu.
Ai chẳng biết thanh danh Tuyên phu nhân cực tốt ở khu này, còn mơ tưởng bôi nhọ Tuyên phu nhân, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Ngày đó, Tuyên Nguyệt Ninh và Bùi Ngụ Hành, một người ở cửa tiệm Văn Nhai Các, một người đến Triệu phủ giảng bài cho đích trưởng tử Triệu gia. Khi về nghe được chuyện này, cả hai đều thầm mừng vì mình kiên quyết duy trì Tuyên phu nhân dạy học cho bọn nhỏ ngay từ đầu.
Thiện tâm ắt được báo đáp, bây giờ chẳng phải đã thấy được rồi sao?
Âm mưu để vô lại quấy phá thất bại, Tiêu phu nhân cũng không còn tâm tư suy nghĩ trả thù nữa, bà ta còn bận rộn tự mình đến tận nhà các khách hàng lâu năm để thăm hỏi, uyển chuyển bày tỏ mình đã hối hận, nói rằng đã đuổi việc Diêu Tam nương, cũng đích thân tạ lỗi Tuyên Nguyệt Ninh, mong vãn hồi lòng tin của họ.
Bà ta toàn tâm đặt vào Linh Lung Các, đợi bà ta hoàn toàn giải quyết xong sự việc oan uổng Tuyên Nguyệt Ninh, thì cũng đã chính thức bước vào mùa hạ, Việt Châu cũng đón thêm không ít khuôn mặt xa lạ.
“Thất nương, đừng vẽ nữa, mau ra đây xem này!”
Khố Địch Úy Văn vừa mới từ bên ngoài về, đi dạo khắp các cửa tiệm mới mở ở Lạc Dương, tạm thời chưa tính đi đâu nữa, nên ngày ngày ở lại Văn Nhai Các, cả ngày cùng chưởng quầy đấu võ mồm.
Trải qua thời gian dài chung đụng, Tuyên Nguyệt Ninh cũng dần dò được tính tình thật của hắn, đây là người sinh ra để buôn bán, tính cách lại phóng khoáng, trọng nghĩa khí. Khó trách lúc Đại Lạc chiến sự bùng lên, bằng tài nguyên của chính hắn mà chống đỡ được quân lương suốt ba tháng cho quân đội Đại Lạc, thuận lợi đánh thắng trận.
Thu dọn đồ đạc trên bàn, nàng cười hiểu ý. Dù hắn là người thế nào, kết giao với người như hắn cũng chẳng thiệt thòi gì.
Văn Nhai Các có ba tầng, tầng dưới cùng bán vải vóc quần áo, tầng hai bán ngọc thạch, phỉ thúy, châu báu trang sức.Vậy tầng ba thì sao, ngươi nghĩ là dành cho các phu nhân tiểu thư ư? Khố Địch Úy Văn sẽ nói cho ngươi biết: “Không phải, không phải.”
Tầng ba là nơi nghỉ ngơi cho các họa sĩ. Tuyên Nguyệt Ninh từng không ngờ Khố Địch Úy Văn lại hào phóng đến vậy, phải biết rằng ở Linh Lung Các, nàng và Diêu Tam nương chỉ có thể chen chúc trong một gian phòng nhỏ.
Văn Nhai Các có tám họa sĩ, từ khi mở cửa tiệm đã làm việc ở đây. Chủ nhân tính tình rộng lượng, không khắt khe, lại còn tôn trọng họ, vì bọn họ mà suy nghĩ. Chỉ vì hắn cảm thấy phong cảnh tầng ba đẹp nhất, đẩy cửa ra liền thấy phố xá đông đúc, ồn ào náo nhiệt, rất thuận lợi cho việc sáng tác, nên để trọn tầng ba cho họa sĩ dùng.
Mọi người đều khéo léo kể lại với Tuyên Nguyệt Ninh về lòng tốt của Khố Địch Úy Văn, cũng không hề ganh tị khi gần đây Tuyên Nguyệt Ninh có hẳn một phòng riêng, còn nhiệt tình giúp nàng bày biện.
Trong phòng bàn ghế đủ đầy, thậm chí còn có giường trường kỷ để nghỉ ngơi, được che chắn bằng bình phong họa cảnh núi xa, cũng do chính họa sĩ Văn Nhai Các vẽ.
Có thể thấy, tất cả mọi người trên dưới Văn Nhai Các đều một lòng cố gắng bảo vệ và giữ gìn danh tiếng của cửa tiệm ở Việt Châu, từ đây có thể thấy Khố Địch Úy Văn tuyệt đối sẽ không nhượng bộ các cửa tiệm khác.
Nàng mở cửa phòng, liếc mắt liền thấy Khố Địch Úy Văn và chưởng quầy Bạch Thu Chi đang ghé bên cửa sổ.
Văn Nhai Các vốn làm ăn rất phát đạt, nay lại càng thêm hưng thịnh. Nhưng hiện tại, thì cả Hành phường, người người đang đổ ra đường xem náo nhiệt, cửa tiệm cũng chẳng có khách, bọn họ coi như tranh thủ lúc nhàn rỗi mà xem náo nhiệt.
Khố Địch Úy Văn vừa quay đầu lại đã thấy nàng tới, liền gọi: “Mau tới mau tới, không nhanh thì không thấy nữa, nhìn kìa, những con ngựa cao to thế kia, ngươi đoán xem giá bao nhiêu một con, ngươi nói bọn họ có bán không?”
Bạch Thu Chi trợn mắt: “Đang mơ giữa ban ngày à, ngài dù có mua được, cũng bảo vệ không nổi đâu.”
“Không phải, ta chỉ nói chơi thôi.”
Đại Lạc quản lý ngựa cực kỳ nghiêm ngặt, vì không có đồng cỏ, nhiều ngựa chiến phải nhập từ các tiểu quốc khác, ngựa có thể dùng để chiến đấu đều bị triều đình nắm giữ trong tay, tuyệt đối không để lưu lạc ngoài.
Nhưng đối với các thế gia đại tộc, vài con ngựa tính là gì?
Khố Địch Úy Văn liền giải thích cho Tuyên Nguyệt Ninh hiểu, vừa lầm bầm với Bạch Thu Chi.
Ngay trước mắt bọn họ, cả con phố bị xe ngựa, xe bò chiếm kín, bên cạnh một xe ngựa hoa lệ, là nhóm các lang quân đang cỡi ngựa trắng chậm rãi đi qua.
Một, hai, ba... Ước chừng có mười chiếc xe ngựa, đoàn xe được hộ vệ vây quanh, hộ vệ dẫn đầu đã khuất bóng nơi cuối phố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=32]

Sau xe ngựa là đoàn xe bò chở đầy sách vở và vật dụng cá nhân.
Mỗi chiếc xe bò đều có hai hộ vệ đi kèm, trên xe cắm cờ gia tộc màu đen thêu chỉ vàng, bay phần phật trong gió.
Bạch Thu Chi dụi mắt: “Lang quân, ngài nhìn kỹ xem đó là huy hiệu nhà ai? Lần này tới Việt Châu có phải là gia tộc lớn nhất.”
Khố Địch Úy Văn căng mắt nhìn, suy tư: “Để ta nghĩ xem, hình như ở Lạc Dương ta từng thấy rồi... là nhà ai nhỉ?”
“Trịnh gia.”
“Đúng vậy, chính là Trịnh gia! Thất nương, sao ngươi biết?”
Tuyên Nguyệt Ninh ánh mắt sâu thẳm. Nên tới tóm lại đã tới rồi, huy hiệu gia tộc từng khiến nàng kiêu ngạo, cuối cùng chỉ là sợi dây xích trói buộc cả đời nàng.
Nàng giơ tay phải, vuốt nhẹ mi, khẽ xoa hai bên rồi mới đáp: “Ở Trường An gặp qua thôi, Trịnh gia là thế gia đứng đầu ai mà chẳng biết.”
Giọng nàng nhàn nhạt, nghe như đang nói về một thứ phổ biến không đáng bận tâm, lại như ẩn giấu nỗi thù hận khắc sâu tận xương tủy, hoàn toàn không có kinh ngạc cảm thán như những bá tánh khác.
Khố Địch Úy Văn và Bạch Thu Chi liếc nhìn nhau, chỉ nghĩ nàng đúng là người Trường An, không tiện hỏi thêm.
Màn xe ngựa ở giữa được vén lên, cả con phố là quán rượu trong đó Hành phường chiếm bảy phần, hương thơm lan xa mười dặm, dẫn dụ vô số ánh mắt tò mò.
Một cô nương dung mạo mỹ lệ hiện ra, lập tức khiến người qua đường kinh hô. Một lang quân cưỡi ngựa gần đó nhắc nhở: “Thập Nhất nương, hạ màn xe xuống đi.”
Tiểu nương tử không để ý lắm, nhưng vẫn thuận theo hạ màn: “Đã biết, a huynh.”
Đoàn xe mênh mông cuồn cuộn biến mất nơi cuối phố, thẳng đến tổ trạch Trịnh gia ở Nam phường Việt Châu.
Văn Nhai Các, Tuyên Nguyệt Ninh lĩnh tiền công hôm nay, giống như các họa sĩ khác, bị Khố Địch Úy Văn đuổi về nhà nghỉ.
Cả Hành phường, ngoại trừ quán rượu, các cửa tiệm khác đều đóng cửa. Mọi người ở Hành phường sau khi xem đủ náo nhiệt, thì việc tiếp theo họ thích nhất là tụ tập ở quán rượu bàn luận, nào còn có ai ghé qua những cửa tiệm khác.
Mấy họa sĩ Văn Nhai Các vốn hô hào muốn cùng đi uống rượu, nhưng thấy thân thể Tuyên Nguyệt Ninh yếu ớt, ngại làm nàng mệt, liền khuyên nàng nên về nhà dưỡng sức.
Tuyên Nguyệt Ninh cũng vội về nhà, vì hôm nay nhìn thấy Trịnh gia, trong lòng có chút bất an.
Sau khi bị Trịnh gia đón về, Trịnh Diệc Tuyết đã là tài nữ nổi danh Lạc Dương. Vì là nữ nhi, không cần kéo dài huyết mạch, nên Trịnh Diệc Tuyết vẫn được lưu lại Trịnh phủ, coi như dưỡng nữ.
Trịnh Diệc Tuyết là nữ nhi nhỏ nhất của Trịnh gia, đứng hàng thứ mười một, được sủng ái vô cùng. Sau khi nàng trở về, dù là con ruột, thân phận lại xấu hổ, bọn họ vì không nỡ thấy Trịnh Diệc Tuyết khóc, liền xếp nàng phía sau, gọi là Thập Nhị nương.
Lúc đầu nàng lo Trịnh gia không cần mình, lại lo đuổi nàng về lại chỗ Bùi Ngụ Hành, làm liên lụy hắn, nên nơi nơi cẩn thận nghe lời, Trịnh gia nói gì cũng đáp ứng. Dù nàng cảm thấy nàng mới chân chính là tiểu nương tử của Trịnh gia, danh Thập Nhất vốn là của nàng, nhưng nàng không hề tranh đoạt.
Thế gia đại tộc, lòng người khó dò, ít ai thật lòng vì nàng suy nghĩ. Sau này, nàng hiểu ra, cố gắng thích nghi cuộc sống ở Trịnh gia, tranh thủ thân tình của thân sinh phụ mẫu, nhưng đều thất bại thảm hại.
Đôi tay che lại mặt, nàng vỗ mạnh lên má mình: “Tuyên Nguyệt Ninh, không được nghĩ nữa!”
Là Trịnh gia có lỗi với ngươi, không phải ngươi sai, ngươi còn lo lắng cái gì? Đã sớm quyết định không trở về Trịnh gia rồi!
Sau này chắc chắn sẽ cùng họ chạm mặt, chẳng lẽ lần nào ngươi cũng phải khó chịu một phen?
Huyết mạch thân duyên, ân tình phụ mẫu, đời trước đã dùng cả mạng để trả!
Đời này, đừng hòng trói buộc nàng nữa.
“A tỷ?”
Hai đứa nhỏ lễ phép đứng ở cửa gọi nàng, nàng vội vàng ngồi dậy, chỉnh lại tóc, gọi chúng tiến vào.
Bùi Cảnh Chiêu lập tức bò lên giường ôm cổ nàng: “A tỷ, tâm tình ngươi không tốt, có phải người ở cửa tiệm mới khi dễ ngươi?”
Tuyên Nguyệt Ninh xoa đầu tiểu nha đầu, kéo luôn Bùi Cảnh Ký lên: “Không có, người ở cửa tiệm mới đối xử với a tỷ rất tốt.”
Nàng chọc chọc mũi tiểu nha đầu: “Sao vậy, hai đứa chạy tới, có phải đồng ý để a tỷ giết gà nấu canh rồi không?”
“A tỷ! Không được!” Hai đứa nhỏ đồng thanh kêu, lập tức bị dời lực chú ý.
Bùi Cảnh Ký mặt đỏ bừng: “Lông Công và Quét Sạch mỗi ngày đều có thể đẻ một quả trứng, Tiểu Hơi lớn lên nhìn có hơi nhỏ, nhưng không kén ăn, còn lại đều rất khỏe mạnh.”
Bùi Cảnh Chiêu vội vàng tiếp lời: “A tỷ, đừng giết chúng nó!”
Lông Công, Quét Sạch, hay Tiểu Hơi đều là tên do hai đứa nhỏ đặt, không hiểu sao mười con gà lớn lên giống nhau như đúc mà bọn nhỏ vẫn phân biệt được.
Hôm ấy nàng tính giết một con nấu canh, nhưng vừa xách dao ra, hai đứa nhỏ ôm chặt chân nàng khóc lóc, cuối cùng Tuyên phu nhân phải ra mặt giải cứu nàng.
Đối với hai đứa trẻ mất mà tìm lại được này, nàng thật sự chiều chuộng, muốn sao cho sao, muốn trăng cho trăng. Giờ chỉ không giết gà thôi, có gì to tát, để bọn nhỏ chơi cũng được, dù sao đều là gà mái, có thể đẻ trứng, không lỗ.
Quan trọng nhất là, nàng cũng không dám giết thật...
“Được, không giết.”
Bùi Cảnh Chiêu liền mang theo ý cười, trừng mắt đến run rẩy, thì Bùi Cảnh Ký mới chậm rì rì từ túi tiền của mình móc ra một đồ vật đưa cho nàng.
“Đây là cho a tỷ cái gì vậy?”
“Là a huynh cho!”
Mở ra mới thấy,u, ngân phiếu!

Bình Luận

0 Thảo luận