Thấy Bùi Ngụ Hành định bước tới chỗ nàng, Tuyên Nguyệt Ninh vừa thẹn vừa giận đến mức muốn chết, lập tức đem đồ trong tay giấu phía sau, giọng nói đầy hoảng loạn: “Ngươi đừng lại đây!”
Bùi Ngụ Hành mặc xiêm y chỉnh tề, hẳn là sớm đã nghe thấy động tĩnh trong phòng nàng, thay đồ xong mới mở cửa đi ra tìm hiểu tình hình.
Lúc này bị Tuyên Nguyệt Ninh ngăn lại, ánh mắt hắn đầy vẻ không đồng tình với việc nàng cấm hắn lại gần: “Ngươi bị thương sao? Chẳng lẽ đám trộm tặc đó còn có kẻ trốn thoát?”
Hơi thở lạnh băng, thấm đẫm sát khí muốn trả thù kẻ làm muội muội của hắn bị thương, dù đang đứng xa hắn nhưng Tuyên Nguyệt Ninh vẫn cảm nhận rõ ràng.
Đêm oi bức, nhưng Tuyên Nguyệt Ninh lại lạnh toát mồ hôi, bụng đau đến mức đứng không vững, phải dựa vào cánh cửa phòng của Tuyên phu nhân, sợ đánh thức các nàng, hạ giọng nói: “Ngươi nhỏ tiếng một chút! Trộm tặc cái gì chứ, không có đâu. Ngươi... ngươi mau trở về ngủ đi, chuyện này không cần ngươi lo.”
“Làm sao có thể mặc kệ?” Bùi Ngụ Hành nhẹ nhàng tiến thêm hai bước, “Dù có lệnh cấm đi lại ban đêm, nhưng ngươi bị thương, ta đi mời lang trung, nha dịch sẽ không nói gì. Ngươi bị thương ở đâu, thương thế thế nào?”
Chuyện hắn đêm đó bắt được trộm tặc đã truyền khắp nha môn, không nha dịch nào dám không nể mặt hắn.
Thấy hắn vẫn đi tới, Tuyên Nguyệt Ninh sắp khóc đến nơi, nàng không còn đường lui, sau lưng là cửa phòng, còn có thể trốn đi đâu? “Ngươi mau dừng lại! Đừng tới nữa, ta thật sự không sao, ta có thể có chuyện gì chứ!”
“Máu chảy đầy ra thế kia, còn nói không sao?” Bùi Ngụ Hành không tin nàng, căn bản không quan tâm lời cản lại của nàng: “Tiền là để kiếm, không phải để tích trữ. Không thể vì tiếc tiền mà không đi xem bệnh. Chỗ ta vẫn còn tiền là quà biếu nhập học của Triệu lang.”
Tiền cái gì chứ! Nàng nào phải vì tiếc tiền!
Tuyên Nguyệt Ninh kêu lên một tiếng: “Ngươi đừng đi tới nữa, ta cầu xin ngươi á!”
Muốn giải thích cũng không thể nói rõ, nàng... nàng làm sao không biết xấu hổ mà nói với hắn là nàng đang tới kỳ kinh nguyệt này, này này, ai nha! Sao hôm nay nàng lại còn mặc quần trắng!
Nàng cảm thấy như có một luồng khí nóng từ lòng bàn chân lan lên đỉnh đầu, hắn càng đến gần, nàng càng nóng đến mức như bốc khói.
Vì xấu hổ và giận dữ, máu lưu thông nhanh hơn, ngược lại khiến thân thể vốn lạnh lẽo của nàng trở nên nóng bừng.
Bùi Ngụ Hành thấy mặt nàng dưới ánh trăng đỏ bừng, còn tưởng vết thương bị nhiễm trùng mà phát sốt, vội vàng bước lại nhanh hơn.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng thu hẹp, thân hình Bùi Ngụ Hành mang theo cảm giác áp bách đến gần, chỉ còn hai bước nữa, Tuyên Nguyệt Ninh không thể để hắn tiến thêm, vội vươn một tay không, ngăn lại: “Ngươi dừng ngay tại đó!”
Hắn nhíu mày, ánh mắt lướt qua vết máu loang lổ trên quần nàng. Vốn mẫn cảm với mùi, dù chưa đến gần vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng: “Rốt cuộc là sao vậy?”
Bụng lại đau quặn lên, Tuyên Nguyệt Ninh thu tay về, ôm chặt bụng, mắt liếc thấy chân hắn muốn nhích đi tới, đau đến nỗi hít vào một hơi, nói đứt quãng: “Ta thật sự không sao... Ai...”
Phía sau, cửa phòng mở ra, thân thể nàng ngả ra sau, Bùi Ngụ Hành theo bản năng đưa tay đỡ lấy, lại bị nàng đập một cái lên mu bàn tay.
Vừa làm xong động tác đó, Tuyên Nguyệt Ninh cũng ngây người. Nàng hoàn toàn chìm trong suy nghĩ: không thể để hắn lại gần!
Nàng... nàng vừa đánh tương lai, tàn nhẫn vô tình, xuất thân ác quan – Bùi tướng!
“Phát điên cái gì vậy hả!” Tuyên phu nhân ôm lấy Tuyên Nguyệt Ninh, một ngón tay dí vào trán nàng, “Hai đứa các con nửa đêm không ngủ, đứng trước cửa phòng của mẫu thân muốn làm cái gì?”
Bùi Ngụ Hành rút tay về, mu bàn tay trắng nõn đã đỏ một mảng, hắn chỉ liếc qua hoàn toàn không thèm để ý, thản nhiên nói: “Mẫu thân, Nguyệt Ninh hình như bị thương, người toàn máu, con định đi mời lang trung cho nàng, nàng không chịu, nên mới tranh chấp trước cửa phòng của nương.”
Tuyên Nguyệt Ninh dựa vào trong lòng thơm tho mềm mại của Tuyên phu nhân, cả người không muốn nhúc nhích, giọng đã nghẹn ngào: “Đúng vậy, xin lỗi, con không cố ý...”
“Không sao. Mẫu thân, vẫn là mời lang trung đến xem Nguyệt Ninh đi?”
Nàng xoay đầu vùi mặt vào cổ Tuyên phu nhân, cọ cọ làm nũng, không muốn nói lời nào. Chuyện này làm sao nàng giải thích được!
Tuyên phu nhân nghi hoặc “Ừm” một tiếng, ban ngày còn khoẻ mạnh, sao giờ đầy máu, liền cẩn thận đỡ Tuyên Nguyệt Ninh đứng dậy, tiểu nương tử xấu hổ không dám nhìn về phía Bùi Ngụ Hành.
“Con bị thương ở đâu? Để mẫu thân xem thử.” Nói rồi liền buông nàng ra, quan sát kỹ từ đầu đến chân, rất nhanh phát hiện vết máu trên quần nàng.
Tuyên Nguyệt Ninh lặng lẽ kéo tay áo bà, lấy vật nàng vừa mang ra từ phòng bà đưa cho bà xem.
Chỉ liếc một cái, Tuyên phu nhân lập tức hiểu rõ chuyện gì, vừa dở khóc dở cười vừa dí mạnh vào trán nàng, dí đến đỏ mới thôi: “Con à, con à! Chuyện lớn như vậy sao không nói với mẫu thân, còn dám lén trộm lấy đồ vật!”
Bùi Ngụ Hành đứng ngoài cửa, thấy Tuyên phu nhân có vẻ như đã rõ nguyên nhân, đầu đầy nghi hoặc: “Mẫu thân?”
Tuyên phu nhân trừng mắt nhìn Tuyên Nguyệt Ninh một cái, quay sang nhi tử nói: “Không có gì đâu, con mau về nghỉ ngơi đi. Nguyệt Ninh để mẫu thân lo, không sao hết, nàng không bị thương.”
Hắn còn do dự ngoài cửa, thấy Tuyên Nguyệt Ninh quay lưng lại ôm bụng, lại hỏi: “Thật không sao chứ? Không cần mời lang trung à?”
“Thật sự không sao! Mời lang trung gì chứ,” Tuyên phu nhân bước ra đuổi hắn về, “Con không tin mẫu thân à? Mau về phòng ngủ đi, chuyện này nương còn hiểu hơn cả lang trung.”
Bùi Ngụ Hành lại liếc nhìn Tuyên Nguyệt Ninh một cái, rồi mới ôm một bụng nghi hoặc quay về phòng.
Chờ hắn đi rồi, Tuyên Nguyệt Ninh mới hết căng thẳng, đưa tay sờ trán, đầu đã đổ đầy mồ hôi lạnh, thật sự hù chết nàng!
Vừa rồi hắn định đến gần, cả người nàng như sôi lên, thân hình cao hơn nàng cả một cái đầu, im lặng tiến đến gần như muốn tuyên bố: hắn không còn là thiếu niên yếu đuối cần nàng chăm sóc nữa, mà là nam tử sắp trưởng thành, có thể che chở cho nàng.
Lúc nàng còn ngẩn ngơ suy nghĩ, Tuyên phu nhân đã dìu nàng trở vào phòng, lau người sạch sẽ, thay đồ, lót khăn cẩn thận, lúc này mới nổi giận: “Sao không tìm mẫu thân ngay?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=48]
Một tiểu nương tử chưa cập kê như con biết cái gì mà tự ý lo liệu?”
Tuyên Nguyệt Ninh xoa cái trán bị chọc đến đỏ, uất ức vô cùng – nàng đã sống đến hai đời người, sao còn phải sợ hãi luống cuống mà đi hỏi Tuyên phu nhân chuyện này chứ?
Nhưng kết quả thì sao, lại quên béng mất, giờ hệt như một tiểu cô nương không biết gì, chỉ biết dựa vào mẫu thân.
Tuyên phu nhân vào bếp nấu cho nàng một bát nước gừng, biết nàng đã ăn nửa quả dưa mật liền ép nàng phải uống hết, rồi nhét nàng vào ổ chăn, bắt đầu dặn dò không ngừng.
Lần đầu tới kinh nguyệt, không được tham lạnh, còn phải chú ý nhiều điều. Bà dặn hết mọi việc, cảm thán: “Nguyệt Ninh nhà ta trưởng thành rồi.”
Tuyên Nguyệt Ninh đỏ mặt, cái gì mà trưởng thành, vùi đầu vào lòng mẫu thân: “ Mẫu thân.”
“Biết xấu hổ nữa cơ đấy.”
Nằm trong vòng tay Tuyên phu nhân, canh gừng bắt đầu phát huy tác dụng, cơ thể ấm lên, chẳng mấy chốc đã ngủ, trong mơ vẫn còn nghĩ – hồi còn ở Trịnh gia, chưa từng có ai dạy nàng những chuyện này.
Lần đầu phát hiện có kinh nguyệt, nàng chẳng hiểu gì, còn tưởng mình mắc bệnh nan y, trốn trong chăn khóc. Sau đó nhờ tỳ nữ dọn giường phát hiện ra vết máu, tỳ nữ mừng rỡ vì nàng cuối cùng cũng có kinh, giải thích cho nàng hiểu, các tỳ nữ cứ sợ nàng là thạch nữ.
Khi mẫu thân ruột của nàng tới, nàng cứ tưởng sẽ được an ủi, ai ngờ chỉ nói: “Nữ nhi tới kỳ kinh là điềm xấu, đừng tùy tiện ra ngoài, tránh đụng chạm đến các lang quân trong nhà.”
Không một lời ấm áp, chỉ có ánh mắt lạnh lẽo đầy chán ghét.
Tuyên phu nhân cẩn thận đắp chăn cho nàng, dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên má, hôn lên trán nàng, khẽ dỗ: “Ngoan, ngủ đi, mẫu thân ở đây.”
Một giấc ngủ ngon lành đến tận trưa, lúc nàng mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao.
Cả người mỏi nhừ, loạng choạng ngồi dậy, dụi mắt bối rối – chết rồi!
Hôm nay nàng không đi Văn Nhai Các, tiền công của nàng!
Vội vã mang giày, mặc y phục chỉnh tề, dù thân thể còn mệt, vẫn chuẩn bị chạy đi thì bị Tuyên phu nhân gọi giật lại: “Hôm nay nương bảo a huynh của con đi Văn Nhai Các xin nghỉ cho con rồi, con yên tâm ở nhà nghỉ ngơi đi. Vừa hay ngày mai cũng tới phiên nghỉ của con.”
Tuyên Nguyệt Ninh quay đầu về, vừa nhìn liền thấy Bùi Ngụ Hành đang cúi đầu ôn bài trong thư phòng, nhớ đến chuyện tối qua, mặt nàng đỏ bừng, vội vã chạy về phòng – thật mất mặt chết đi được!
Thôi kệ, đi đếm tiền thôi!
Mở hộp tiền ra đếm hết một lượt, cuối cùng nàng cũng thấy bình tĩnh lại.
Bùi Ngụ Hành lúc ngẩng đầu lên, cũng đã nhìn thấy bóng nàng chạy trối chết, dùng quyển sách che trán, khẽ cười thành tiếng.
Ừm, hôm nay ra ngoài tình cờ gặp Triệu Hoán Thần đang ngó nghiêng nhìn kỹ viện mà không dám vào, mới hiểu vì sao hôm qua Tuyên Nguyệt Ninh lại khác thường – quả thật là do hắn quá lỗ mãng.
Không ai thấy được, lang quân tuấn mỹ ấy, vành tai đang đỏ rực – mê người đến lạ.
Lá hòe xào xạc rung động. Từ sau khi có kinh nguyệt, Tuyên Nguyệt Ninh phát hiện ngực mình bắt đầu đau nhức, vui đến mức mỗi ngày không rời sữa bò, còn làm một đống Ngọc Lộ Đoàn làm đồ ăn vặt, mỗi ngày đều mang theo một gói nhỏ đến Văn Nhai Các.
Ngày hôm đó, nàng đang ngồi trước quầy hàng Văn Nhai Các chà lau một chiếc trâm vàng. Không sai, Văn Nhai Các bắt đầu chế tác trang sức bằng vàng rồi. Còn chuyện có ảnh hưởng đến sinh ý của Linh Lung Các đối diện không, chuyện đó không phải việc nàng phải lo.
Dù sao, bản vẽ nàng thiết kế, tranh trên tờ nào cũng đẹp, sản phẩm chế tác đều bán rất tốt. Lúc này trong tay nàng cầm, cũng chính là chiếc trâm vàng nàng vừa mới thiết kế.
Chiếc trâm được thiết kế tựa như đuôi chim khổng tước rực rỡ, đính đầy những viên đá quý tí hon, hoa lệ tuyệt đẹp.
“Thất nương, chiếc trâm vàng trong tay cô có thể cho ta xem thử không?”
Giọng nói quen thuộc ấy khiến Tuyên Nguyệt Ninh ngẩng đầu lên, đúng là Trịnh Diệc Tuyết, hôm nay nàng ta đến cùng một tỳ nữ, đang nhìn nàng chằm chằm.
Bạch Thu Chi biết Tuyên Nguyệt Ninh không ưa Trịnh Diệc Tuyết, đang định lên tiếng giảng hòa thì đã thấy Tuyên Nguyệt Ninh cười khanh khách: “Hóa ra là Thập Nhất nương, quả nhiên có mắt nhìn. Chiếc trâm này chính là mặt hàng mới thiết kế của Văn Nhai Các hôm nay, cả Việt Châu chỉ có một chiếc duy nhất.”
Nói xong, nàng lấy một chiếc khay đỏ nhỏ, cẩn thận đặt trâm lên, đưa tay mời Trịnh Diệc Tuyết xem.
Nàng và Trịnh Diệc Tuyết giao tế nhiều năm, quá hiểu đối phương. Không có việc thì không bao giờ đến tận cửa. Từ lần trước kéo mọi người cùng khinh dễ nàng, rồi bị Bùi Ngụ Hành bắt gặp, nàng ta không còn xuất hiện ở Văn Nhai Các nữa. Có việc cũng kêu chưởng quầy đến tận phủ. Hôm nay tự mình đến, chắc chắn có chuyện kiếm nàng.
Huống chi nàng lại không mù, miệng nói muốn xem trâm vàng, nhưng ánh mắt lại gần như dán chặt lên người nàng.
Bạch Thu Chi trong lòng kinh ngạc không thôi, nhưng không lên tiếng, chỉ im lặng đứng bên cạnh Tuyên Nguyệt Ninh, Trịnh Diệc Tuyết thì lại không muốn ông ở lại đây, nói rằng: “Bạch chưởng quầy, ta cũng muốn xem thêm vài mặt hàng khác của cửa hàng, ông có thể cùng tỳ nữ nhà ta xuống lầu lựa chọn được không?”
Tuyên Nguyệt Ninh liếc ông một cái, ý bảo tạm thời đừng nóng nảy, Bạch Thu Chi liền dẫn tỳ nữ đi xuống lầu.
Trịnh Diệc Tuyết buông cây trâm vàng trong tay xuống, nói: “Hôm nay tới tìm Thất nương đúng là đường đột. Nhưng ta nghe tin từ a huynh của ta, Bùi lang không giành được danh ngạch Hương Cống Sinh, trong lòng ta thật sự lo lắng, không biết Bùi lang hiện giờ đã có đối sách gì chưa?”
Hoàng Châu trường bận rộn xử lý vụ án bọn trộm tặc, mà ông cũng nhận lệnh từ Thôi Lăng, trước không để lộ tin Bùi Ngụ Hành đạt được danh ngạch Hương Cống Sinh. Vì vậy, mọi người bao gồm cả Bùi Ngụ Hành đều chỉ mới biết là Bùi Ngụ Hành không có được danh ngạch Hương Cống Sinh do Châu trường e ngại trách nhiệm. Dù Bùi Ngụ Hành là người đứng đầu kỳ “Rút giải”, nhưng cuối cùng lại không được thông qua.
Tuyên Nguyệt Ninh xưa nay vẫn luôn cho rằng danh ngạch Hương Cống Sinh vốn đã nằm chắc trong tay Bùi Ngụ Hành, lúc này nghe Trịnh Diệc Tuyết nói như thế, ban đầu thì kinh hãi, sau đó là phẫn nộ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận