Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Việc lớn trong thiên hạ, hỏng từ chuyện nhỏ

Ngày cập nhật : 2025-10-02 21:29:05
Ngay vào khoảnh khắc mọi người bị Kim Ngô Vệ làm cho kinh sợ, Bùi Ngụ Hành khẽ cười, giọng trong trẻo vang đến bên tai mỗi người, “Không biết Vương thị lang dẫn người đến phá phách cửa hàng nhà ta, lại còn vây quanh phu nhân của ta, là vì sao?”
Sắc mặt Thị Lang Binh Bộ vô cùng khó coi: “Cửa hàng nhà ngươi che giấu đào binh!”
“Ồ? Thật vậy sao?”
Tuyên Nguyệt Ninh chăm chú nhìn kỹ, xác nhận bên cạnh Bùi Ngụ Hành quả thật không có Vương Hổ. Vương Hổ vốn do nàng hạ lệnh rời thành Lạc Dương để đi tìm hắn, giờ này không thấy Vương Hổ ở cạnh, chỉ có thể cho thấy Vương Hổ chưa tìm được người.
Mà Kim Ngô Vệ lại đúng lúc trùng hợp xuất hiện ở đây, hơn nữa đối với hắn cung kính hết mực, rõ ràng hắn không nghe theo rời khỏi thành Lạc Dương, đây chính là kế hoạch của hắn dùng kế “Dẫn quân địch vào thành”.
Nàng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nếu là vậy thì càng tốt.
Sau khi hỏi lại xong, Bùi Ngụ Hành cũng chẳng buồn để ý đến Thị Lang Binh Bộ nữa, rõ ràng không coi hắn ra gì, mà chỉ quay đầu nhìn về phía Tuyên Nguyệt Ninh: “Phu nhân có bị thương không?”
Có người chống lưng, nàng vốn định nói mình bị thương, chỉ là lúc này Kim Ngô Vệ còn đang ở đây, bèn đi đến trước xe ngựa đỡ hắn xuống, lắc đầu: “Ta thì thật ra không có việc gì, chỉ là đáng thương cho đám nô bộc trong nhà, bị thương không nhẹ.”
Thị Lang Binh Bộ bị bỏ qua, nhìn hai người bọn họ không coi ai ra gì mà nói chuyện phiếm, vốn tức giận đến mức hận không thể chửi ầm lên, nhưng vì đang có Kim Ngô Vệ trấn áp nên cố nén.
Tả tướng quân Kim Ngô Vệ gương mặt lạnh lùng, nhìn hắn có thể thấy là khí thế của người bước ra từ thây sơn biển máu. Chỉ thấy hắn hơi động ngón tay, trong khoảnh khắc, toàn bộ Kim Ngô Vệ đều đồng loạt rút đao bên hông ra, lưỡi đao sáng loáng, vô cùng có tính uy hiếp.
Ánh mắt hắn quét thẳng qua mặt Thị Lang Binh Bộ rồi dừng lại trên người Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh: “Dưới chân thiên tử, các ngươi vì sao lại hung hăng ẩu đả?”
Bên cạnh, chưởng quầy cửa hàng sợ đến mức sự kiêu căng ban nãy đều biến mất, chân liền như sắp khuỵnh xuống. Thị Lang Binh Bộ bị hỏi cũng chỉ có thể âm thầm hận, đôi mắt tóe lửa liếc sang Bùi Ngụ Hành.
Ở Đại Lạc có mười hai vệ, trong đó có ba đại cận vệ: một là tả hữu Thiên Ngưu Vệ, hai là tả hữu Vũ Lâm Vệ, cuối cùng chính là tả hữu Kim Ngô Vệ.
Kim Ngô Vệ giữ trách nhiệm tuần tra, canh gác ngày đêm cả ở trong cung và thành Lạc Dương, là đội quân được Nữ Đế tín nhiệm và sủng ái nhất, Nữ Đế thậm chí giao cả tính mệnh mình cho bọn họ.
Người có thể lên làm Tả tướng quân Kim Ngô Vệ, tất nhiên từng chinh chiến biên cương, lập chiến công hiển hách.
Rơi vào tay bọn họ, dù không chết cũng bị thương nặng, mà đó vẫn tính là kết cục may mắn; vì đa phần thì kẻ bị họ bắt đều sẽ bị giết như băm thịt.
Nói thẳng ra, ban đêm nếu ngươi dám ra đường, Kim Ngô Vệ có quyền chẳng cần hỏi nguyên nhân mà có thể ra tay giết ngươi ngay tại chỗ, Nữ Đế chẳng những không trách phạt mà còn ban thưởng.
Vừa rồi Thị Lang Binh Bộ đòi bắt người, lại phá phách cửa hàng, náo loạn ầm ĩ, thanh thế quá lớn, chẳng trách lại dẫn Kim Ngô Vệ tới. Cũng trùng hợp, việc này lại đúng vào việc mà Kim Ngô Vệ quản.
Nhưng lúc này Thị Lang Binh Bộ cho rằng Bùi Ngụ Hành cùng Kim Ngô Vệ là một phe, bằng không thì đường đường là tướng quân sao lại giống như quân tuần tra bình thường mà chạy tới bắt hắn? Nhưng thực tế không phải vậy, Bùi Ngụ Hành buổi sáng đã biết ngoài thành Lạc Dương có án mạng, án mạng này một hai bắt phải đích thân hắn đi xử lý, hắn liền cảnh giác, đoán rằng có kẻ ngồi không yên, bèn giả vờ ra khỏi thành cắt đuôi người theo dõi, rồi trở về lại Lạc Dương bằng cửa thành khác.
Sau khi trở về, hắn lập tức lấy thân phận Đại Lý Tự Thiếu Khanh tìm đến Tả tướng quân Kim Ngô Vệ. Bởi ở Bác Châu có thôn làng bị tàn sát, dân làng tới cáo trạng, tự nhiên phải báo với tướng quân phụ trách an toàn của thành Lạc Dương, chẳng thể coi họ như bạo dân mà xử lý.
Người có thể làm đến chức Tả tướng quân Kim Ngô Vệ, ngoài việc thân thế hiển hách, còn phải là người từng tắm máu chiến trường, chuyện gì cũng từng trải qua, việc thôn làng bị tàn sát, Tả tướng quân cũng mơ hồ có nghe qua.
Bùi Ngụ Hành lời thề son sắt, bộ dáng như nắm chắc chứng cứ trong tay, Tả tướng quân Kim Ngô Vệ không tỏ vẻ phẫn nộ, nhưng khi vừa nghe tin thuộc hạ báo Thị Lang Binh Bộ dẫn người vây Hạo Nguyệt Phường, lập tức tự mình dẫn quân tới. Có thể thấy, hắn căn bản không hề thờ ơ như vẻ bề ngoài.
Bùi Ngụ Hành cùng hắn thật ra cũng chỉ có mối quan hệ công việc, nhưng đoán chắc Tả tướng quân Kim Ngô Vệ sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Người được Nữ Đế tín nhiệm, há lại là hạng ngồi không ăn bám à? Hắn đều đã điều tra qua, vị Tả tướng quân này hận nhất là kẻ lấy quyền thế áp bức người khác.
“Đều im lặng cả sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=154]

Tất cả bắt hết cho ta!”
Tả tướng quân Kim Ngô Vệ chẳng thèm quan tâm ngươi là Đại Lý Tự Thiếu Khanh hay Thị Lang Binh Bộ gì hết, ra lệnh một tiếng, Kim Ngô Vệ lập tức hành động nhanh như chớp.
Tuyên Nguyệt Ninh theo bản năng nắm lấy tay áo dài của Bùi Ngụ Hành, hắn liền thuận thế nắm lấy tay nàng, ống tay áo rộng che đi, chẳng ai nhìn thấy.
Hắn nghiêng đầu khẽ nói bên tai nàng: “Đừng sợ.”
Những người chịu không nổi trước tiên chính là đám chưởng quầy của những cửa hàng có đồ vật bị phá nát. Họ nào có chọc ai đâu. Thấy Kim Ngô Vệ mang binh khí, sắp bắt cả bọn họ đi, từng người quỳ rạp xuống đất, chỉ tay về phía Thị Lang Binh Bộ, nào còn bộ dạng hống hách khi nãy: “Tướng quân! Là Vương thị lang muốn bắt tiểu nhị của Hạo Nguyệt Phường, Hạo Nguyệt Phường không cho bắt, bọn họ đánh nhau rồi làm vạ lây đến cửa hàng nhà ta, việc này chẳng liên quan gì đến chúng ta cả!”
“Đúng vậy tướng quân, đây là việc của bọn họ, chúng ta vô tội! Cửa hàng vô cớ bị phá, chúng ta còn chưa kịp nói rõ lý lẽ đâu!”
“Tướng quân minh giám!”
Ánh mắt Tả tướng quân Kim Ngô Vệ sắc bén như lưỡi đao nhìn chằm chằm Thị Lang Binh Bộ cùng Bùi Ngụ Hành, trong lòng dâng lên tức giận, nhận ra mình đã bị Bùi Ngụ Hành kéo vào làm thanh đao cho hắn!
Tuyên Nguyệt Ninh khẽ ho một tiếng, thu hút ánh mắt của Tả tướng quân Kim Ngô Vệ. Vị tướng quân ấy chỉ liếc nàng đầy vẻ chán ghét, một nữ nhân mà muốn nói gì?
Bùi Ngụ Hành nắm chặt nàng, ý bảo nàng chớ ra mặt, nàng lại khẽ lắc đầu.
Vừa rồi Bùi Ngụ Hành không có mặt ở hiện trường, chẳng tận mắt chứng kiến sự việc, mà người trực tiếp trải qua thì ngoài nàng chỉ còn Thị Lang Binh Bộ. Người của hắn mang tới, dưới áp lực của Kim Ngô Vệ, liệu có dám nói thật hay không còn chưa chắc.
Mà Thị Lang Binh Bộ chắc chắn sẽ đổi trắng thành đen, hắn rõ ràng tới để đối nghịch với bọn họ.
Trong tình thế này, nếu nàng không đứng ra, đem sự việc đầu đuôi nói ra rõ ràng, thì chẳng phải sẽ phá hỏng cục diện mà Bùi Ngụ Hành dày công dựng lên, thậm chí dẫn cả Tả tướng quân Kim Ngô Vệ tới hay sao.
Nàng trầm ổn bước lên phía trước: “Hồi tướng quân, sáng sớm nay Vương thị lang xông vào Hạo Nguyệt Phường muốn bắt đi tiểu nhị, nói nơi này có đào binh. Nhưng hắn hoàn toàn không có công văn, cũng chẳng có chứng cứ gì chứng minh cửa hàng nhà ta chứa chấp đào binh. Ta không cho hắn vào, liền dẫn đến hai bên xung đột.”
Tả tướng quân Kim Ngô Vệ quay sang Thị Lang Binh Bộ: “Có đúng vậy không?”
Thị Lang Binh Bộ đáp: “Tướng quân, Hạo Nguyệt Phường quả thật che giấu đào binh, tội đáng muôn chết! Ta là phụng mệnh hành sự, việc này thuộc về Binh Bộ chúng ta, mong tướng quân giao cho chúng ta xử lý.”
Binh Bộ vốn cùng Kim Ngô Vệ là một thể, đều là quân nhân, nhưng vì thế gia đại tộc xen vào, Binh Bộ lại không lo việc chinh chiến mà chỉ lo gian lận trong quân nhu, khiến binh sĩ ở biên cương chịu khổ không ít.
So với việc bị Bùi Ngụ Hành lôi ra làm thanh đao, Tả tướng quân Kim Ngô Vệ càng căm ghét người của Binh Bộ!
“Vậy ngươi lấy gì chứng minh nơi này có đào binh? Tự tiện ở trong thành Lạc Dương bắt người, ai mệnh lệnh cho thị lang nhà ngươi?”
Thị Lang Binh Bộ giật mình ngẩng đầu, rồi lập tức hạ giọng âm trầm hướng sang Bùi Ngụ Hành: “Binh Bộ chúng ta có phương pháp riêng thu thập tin tức, bằng không thì Bùi Thiếu Khanh giải thích thế nào, việc vì sao họ rõ ràng là thôn dân Bác Châu, lại biến thành nạn dân Hoa Trung, lại còn trà trộn vào thành Lạc Dương?”
Tuyên Nguyệt Ninh suýt nữa bật cười vì dáng vẻ tức giận giậm chân này của hắn, nhưng đã bị Bùi Ngụ Hành kéo ra sau lưng che chở.
Tả tướng quân Kim Ngô Vệ liền nhức đầu: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Bùi Ngụ Hành nói: “Không biết Vương thị lang từ đâu biết Hạo Nguyệt Phường có đào binh? Những người này đều là nhân chứng của Đại Lý Tự, vì muốn che giấu thân phận, mới dùng cách như vậy, ta không hề biết chuyện đào binh mà ngươi nói.”
“Nói bậy, nếu là nhân chứng của Đại Lý Tự, sao ngươi lại không an bài tiến vào Đại Lý Tự?”
“Ta e sợ sẽ có kẻ mang dụng tâm hại người muốn hại chết nhân chứng của ta, vì lo cho tính mạng họ, mới tạm thời để họ ở trong Hạo Nguyệt Phường.”
Thị Lang Binh Bộ chỉ vào hắn, “Bùi Thiếu Khanh, ta xem ngươi là có tật giật mình, Đại Lý Tự hiện đang có án tử gì, hãy nói rõ ra coi?”
Hắn chính là chắc chắn rằng Bùi Ngụ Hành sẽ không dám trước mặt mọi người đem án tử của phụ thân hắn lôi ra nói, cố ý khinh bỉ Bùi Ngụ Hành.
Bùi Ngụ Hành mỉm cười, môi hơi hé, “Ta tra chính là việc ba năm trước ở Bác Châu, có một thôn tất cả đều bị giết để kiếm quân công!”
Thị Lang Binh Bộ vẻ mặt thoả mãn biến thành hoảng hốt.
“Cái gì? Giết cả thôn!?” Chưởng quầy bên cạnh do quá bất ngờ nên buột miệng một câu liền vội vàng bịt miệng mình thật chặt.
Lạc Dương có Nữ Đế, có Kim Ngô Vệ, có đủ các quan lớn, mọi người sinh hoạt ở Lạc Dương có thể nói vô lo vô nghĩ, nào biết nơi khác lại xảy ra thảm cảnh như thế này.
Những người bị xiềng xích treo lên cổ đã bật khóc nức nở, hai hàng nước mắt rơi không ngừng, khóc đến không kìm nén được.
Thậm chí có người đứng không vững, ngã xuống, giọng khàn: “Ta chính là trở về thăm nhà mẹ đẻ có một chút thời gian thôi! Đến lúc trở về thì thấy cả nhà mười mấy người đều bị giết.”
“Cả lũ bọn họ đều đáng chết, chặt hết đầu bọn họ đi!”
“Cao Man Quốc căn bản không có tù binh, người bọn họ giết đều là thôn dân của chúng ta, ngay cả trẻ con cũng không buông tha, không tha một ai!”
“Sổ hộ tịch của chúng ta đều bị thiêu huỷ, đi đến nơi nào cũng không được chấp nhận, vào thành cũng không được, chỉ có thể thành lưu dân xin cơm ăn, có ai đó chịu tới giúp chúng à!”
“Chỉ có Bùi Thiếu Khanh sai người tới cứu chúng ta, làm giấy thông hành, nói nhất định sẽ điều tra xử lý vụ án này, các ngươi còn muốn bắt chúng ta đi! Còn dám nói Bùi Thiếu Khanh không ra gì, chúng ta liều mạng với các ngươi!”
“Liều mạng với các ngươi!”
Mang theo xiềng xích nặng nề, thôn dân Bác Châu phẫn nộ, bọn họ thật vất vả mới tìm thấy hy vọng từ Bùi Ngụ Hành, trong giây lát lại bị phá tan, thà như ngay từ đầu không có.
Họ không sợ chết!
Nhị lang, Tứ lang, Bát lang trầm mặc lấy thân hình mình mở đường cho dân làng, hộ tống già trẻ, phụ nhân và trẻ em, những người này chỉ một bàn tay bọn họ cũng có thể giết chết; nhìn bọn họ như một tổ ong, anh dũng lao vào đoàn người Thị Lang Binh Bộ,.
Có người của Binh Bộ đánh lên thân bọn họ, mà bọn họ như mất hết cảm giác, một lòng nhào lên.
Thị Lang Binh Bộ nhanh chóng bị những người này vây lấy; những người này tuy lực yếu, lại mang xiềng xích, nhưng họ không màng đến cổ mình có đau hay không, thấy ai có thể dùng xiềng xiết thì liền xiết. Ai chen vào được thì chen, không chen vào được, bị đá ngã xuống đất thì dùng răng cắn người.
Cảnh tượng vừa âm trầm vừa khôi hài đến lạ.
Ngoài mấy người Binh Bộ hoảng hốt phải ứng phó, Kim Ngô Vệ vẫn lạnh lùng cầm đao đứng nhìn.
Những thôn dân Bác Châu phẫn nộ, đồng lòng vây quanh Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh, không sợ chuyện lúc này sẽ gây hại gì cho bọn họ không; họ chỉ nhớ Bùi Ngụ Hành là người sẽ đem lại công đạo cho họ, Tuyên Nguyệt Ninh là người sẽ cho họ no bụng.
Có thể trước khi chết, giết được bọn quan lại này, cũng không uổng cho chuyến đi này.
Binh Bộ trước đó đã đánh nhau một trận, giờ bị sự tức giận không màng tất cả của thôn dân Bác Châu doạ đến, tiếng la hét vẫn còn vang bên tai, nhưng chúng không được đánh trả lại những người này.
Thị Lang Binh Bộ không biết bị ai đẩy ngã, bị người cưỡi lên đánh.
Tả tướng quân Kim Ngô Vệ thấy đã đánh được không ít rồi, liền vung tay phải lên: “Kéo họ ra, tất cả đưa đi!”
Đội quân Kim Ngô Vệ đều là người đã lên chiến trường, lại mỗi ngày được huấn luyện, nên chỉ cần vài chiêu là khống chế được cả đám thôn dân. Họ ấn mọi người xuống đất, kề đao lên cổ.
Tả tướng quân Kim Ngô Vệ khách sáo với Bùi Ngụ Hành, chắp tay nói: “Bùi Thiếu Khanh, cùng Tê Hà Đình Chủ cũng theo ta đi cùng một lượt đi!”
Bùi Ngụ Hành lôi Tuyên Nguyệt Ninh xuyên qua đám người lộn xộn: “Ta cùng phu nhân ngồi xe ngựa để đi, được chứ?”
“Được, mang đi!”

Bình Luận

0 Thảo luận