Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Hai khuôn mặt trên tranh

Ngày cập nhật : 2025-05-30 22:07:00
Ngày thường, Tuyên Nguyệt Ninh quen dậy sớm để nấu cơm cho cả nhà, nhưng hôm nay đánh thức nàng dậy là tiếng người nói chuyện ngoài cổng, cứ như có mấy chục con muỗi vo ve bên tai.
Nàng bực bội trở mình, kéo chăn trùm kín đầu, lại nghe có tiếng gõ cửa tại cổng nhà mình vang lên, ai mà lại đến làm phiền vào lúc sớm như vậy chứ?
Vừa ngáp vừa đẩy cửa phòng bước ra, trong sân cây hòe đẫm sương, cành lá xanh mướt vươn ra ngoài viện. Chẳng lẽ mấy người ngoài cửa tới đây làm thơ cây hòe à?
Tiến lại gần cửa, nàng đã nghe rõ bọn họ đang bàn tán cái gì.
“Ngươi nói xem, đạt hạng nhất trong kỳ “Rút giải” thì có ích gì? Ngay cả ta cũng nhận được thiệp mời nhập học từ Châu Học, Bùi lang tuy có tài danh sánh ngang Trịnh Bát lang, cũng chẳng lấy được danh ngạch Hương Cống Sinh.”
“Hắn đã nổi bật hôm “Rút giải” rồi thì thôi chứ, đã vậy dạo gần đây ai ai cũng một câu Bùi lang, hai câu Bùi lang, chỉ là bắt được hai tên trộm thôi mà, có gì đặc biệt hơn người đâu?”
“Đúng đó, tạo cơ hội cho hắn đắc ý khoe khoang. Nếu bọn trộm đó vào nhà ta, ta cũng có thể bắt chúng ra trị tội, mà chẳng cần dùng đến bức tranh làm gì cả!”
Nghe mấy câu đốp chát này, Tuyên Nguyệt Ninh liền đoán được thân phận những kẻ đang nói chuyện ngoài cửa – nhất định là mấy tài tử cùng tham gia “Rút giải” với Bùi Ngụ Hành.
Sao hả? Không phục à?
Nếu trộm thật sự vào nhà các ngươi, ta e là các ngươi sẽ sợ đến vãi cả ra quần, đứng đó mà dõng dạc đòi bắt người?
Cửa gỗ lại vang lên tiếng đập mạnh. Nén giận, Tuyên Nguyệt Ninh lạnh mặt mở cửa, nói luôn:
“Trái một câu chê Bùi lang, phải một câu mắng Bùi lang, các ngươi còn đến phá giấc mộng đẹp của người ta làm gì? Ít nhất ta biết Bùi lang sẽ không sau lưng nói xấu người khác như các ngươi!”
Bọn tài tử kia tưởng nàng cũng giống như các bá tánh khác, thật lòng cảm thấy Bùi Ngụ Hành bắt được trộm là một công lớn, nên mới lên tiếng bênh vực hắn. Giờ phút này bị nàng nói vậy, đều có chút xấu hổ.
Một người trong bọn họ chỉ tay vào nàng, kinh ngạc nói: “Ngươi và Trịnh Bát lang sao giống nhau quá vậy? Chẳng lẽ là người cùng tộc?”
Hai người còn lại nghe vậy cũng chăm chú nhìn nàng: “Thật sự rất giống.”
“Tiểu lang quân, ngươi là người cùng tộc Trịnh Bát lang sao? Bát lang và bọn ta là bạn thân cùng trường. Hôm nay chúng ta đến chào hỏi Thôi lão, chẳng qua đến sớm quá, Thôi gia còn chưa mở cửa. Có thể cho chúng ta xin một ngụm nước không?”
“Phải đó, phải đó, vừa nãy chỉ là hiểu lầm. Ngươi nhìn đi, Bát lang đi cùng bọn ta đấy.”
Tuyên Nguyệt Ninh ló đầu nhìn theo hướng tay người kia chỉ – trước cửa Thôi gia quả thật có năm sáu vị tài tử áo dài tay rộng, người thì ngâm thơ đối đáp, người thì bàn về âm luật, vây quanh ở giữa chính là Trịnh Tử Duệ đang được mọi người thỉnh giáo, nổi bật nhất trong bọn họ.
Nghe thấy có người gọi tên hắn, hắn quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người thoắt cái đã trốn khỏi mép tường, theo sau là tiếng đóng cửa thật mạnh.
Ba vị tài tử trước cửa sững người, phục hồi lại tinh thần thì thấy Trịnh Tử Duệ đã tới gần, tức giận hỏi: “Bát lang, người này là người cùng tộc với ngươi à? Sao không hiểu lễ nghĩa gì hết thế?”
“Người cùng tộc?” Trịnh Tử Duệ lắc đầu. “Trong nhà ta không có ai sống ở Hành phường cả.”
Trịnh gia là đại tộc đứng đầu trong thế gia, dù có tổ địa ở Việt Châu, họ cũng sống ở trung tâm nơi tứ đại gia tộc cư trú. Sao lại có người thân sống tại Hành phường này được chứ?
Tuyên Nguyệt Ninh bưng nước quay lại, trong lòng không ngừng tự nhủ: nàng và Trịnh Bát lang đã chẳng còn quan hệ gì, nàng là Tuyên Thất nương, muội muội của Bùi Ngụ Hành.
Hôm nay trùng hợp gặp hắn, sau này chắc chắn còn chạm mặt, tránh cũng không thể tránh mãi. Nếu né tránh quá đáng, ắt sẽ bị Bùi Ngụ Hành phát hiện, chi bằng cứ tự nhiên mà giấu đi ánh mắt người khác.
Nghĩ vậy, nàng mở cửa, đưa nước cho ba vị tài tử kia, không buồn liếc nhìn Trịnh Bát lang.
Hắn cao hơn nàng rất nhiều, nàng không muốn phải ngẩng đầu lên nhìn để mỏi cổ.
Ba người kia thấy nàng đưa nước, đã khát còn tỏ vẻ chê bai, một người nói: “Có thể lấy cho chúng ta vài bát trà không? Chúng ta người nhiều, này…đều uống chung một chén thế này thì…”
Tuyên Nguyệt Ninh cười nhạo: “Vậy thì khỏi uống.”
Nàng có lòng tốt mang nước cho, vậy mà còn bị chê bai, liền định thu hồi lại, thì Trịnh Tử Duệ giơ tay cản lại, đón lấy bát nước, một hơi uống sạch.
“Thật sự giải khát.”
Bọn họ hôm nay là đến chào hỏi Thôi Lăng, để tránh bị hiểu nhầm là kiêu ngạo, nên không mang theo người hầu. Những thứ như trà nước vốn là do người hầu chuẩn bị, nay không vào được Thôi gia, đành đứng chờ ngoài cửa, cùng các tài tử khác bàn luận, đã sớm khát khô miệng lưỡi, bát nước này đến thật đúng lúc.
Mặc kệ ba vị bên cạnh đang nuốt nước miếng, Trịnh Tử Duệ uống cạn bát nước, liền trả bát không lại cho nàng: “Cảm tạ, tiểu lang quân.”
Tuyên Nguyệt Ninh lúc thấy hắn cầm bát, đã không kiên nhẫn rồi. Thấy hắn uống xong trả lại bát, nàng vội vươn tay ra lấy, ai ngờ hắn vẫn cầm chặt, nàng buộc phải ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Hai gương mặt giống nhau đến sáu bảy phần đối diện nhau, một người ánh mắt như tìm kiếm điều gì, một người nhíu chặt đôi mày lá liễu.
Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một tay nàng không lấy lại được bát, vậy thì dùng hai tay, đôi tay nàng cướp lấy bát, rồi đóng sầm cửa lại.
Tay Trịnh Tử Duệ bỗng trống không, cảm thấy như có điều gì sắp bỏ hắn mà đi. Qua khe cửa, hắn thấy bóng dáng ấy rất quen thuộc, vội vươn tay ngăn lại cánh cửa sắp đóng.
Sau cánh cửa, ánh mắt Tuyên Nguyệt Ninh tối lại, hơi hoảng, lớn giọng hỏi: “Lang quân làm gì vậy?”
“Xin lỗi, thất lễ rồi.” Trịnh Tử Duệ hạ giọng đáp, rồi nhìn phía sau nàng: “Bùi lang, đã lâu không gặp.”
Tuyên Nguyệt Ninh tim lỡ một nhịp, tay nàng nắm chặt mép cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=50]

Phía sau, giọng Bùi Ngụ Hành vang lên: “Nguyệt Ninh, mở cửa đi.”
Nàng không cam lòng buông tay, quay đầu lại, thấy Bùi Ngụ Hành đã ăn mặc chỉnh tề, mặc trường bào tay rộng như bao tài tử khác, dáng vẻ thanh tú, nhưng đôi môi đỏ rực lại mang theo nét mỏi mệt lãnh đạm.
Hắn liếc qua ba tài tử phía sau Trịnh Tử Duệ, họ thấy Bùi Ngụ Hành thì xấu hổ, nhớ lại lời vừa nói, không còn mặt mũi nán lại, liền quay về trước cửa Thôi gia.
Trịnh Tử Duệ nói: “Đã làm phiền rồi.”
Tuyên Nguyệt Ninh nghiêng người, để hắn bước vào, nàng nhìn hai người sóng vai đi vào thư phòng, dù trong lòng không muốn, cũng nhận mệnh quay người về phòng bếp.
Bùi Ngụ Hành vừa mới ngồi xuống chỗ ngồi, liền nhìn qua cửa sổ thấy bóng dáng nàng rời đi, liếc mắt nhìn về phía Trịnh Tử Duệ đang đứng khoanh tay trước giá sách, hỏi: “Bát lang sáng nay đã dùng cơm chưa?”
Trịnh Tử Duệ tiện tay lấy một quyển sách lật xem, đáp: “Chưa.”
Đúng lúc này, Bùi Cảnh Ký đã thức đi ra khỏi phòng, lảo đảo bước vào thư phòng, đang định trả bài cho a huynh như mọi khi, thì liền bị sai đi làm việc khác.
“Hôm nay không cần học buổi sớm, đi báo với a tỷ của đệ, sáng nay không cần nấu cơm, ra ngoài mua ít hoành thánh về là được.”
Nghe nói không cần học buổi sớm, Bùi Cảnh Ký đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo, nhanh chân chạy đi tìm Tuyên Nguyệt Ninh.
Dặn dò xong Bùi Cảnh Ký, Bùi Ngụ Hành quay sang nói với Trịnh Tử Duệ: “Bát lang cùng chúng ta ăn hoành thánh được không?”
Trịnh Tử Duệ dáng người ngay ngắn, nghe vậy thì thản nhiên đáp: “Được thôi.”
Nghĩ ngợi một chút, lại hỏi: “Vị tiểu lang quân lúc nãy chính là tiểu người hầu đứng ở bên cạnh Bùi lang hôm “Rút giải” đúng không?”
Bùi Ngụ Hành nhìn chăm chú Trịnh Tử Duệ, giấu đi thần sắc, nói: “Đúng thế, nhưng không phải tiểu lang quân, mà là muội muội của ta.”
Nói xong, Bùi Ngụ Hành không bỏ sót biểu cảm nào của Trịnh Tử Duệ, chỉ nghe hắn bừng tỉnh: “Thì ra là vậy, ta cứ thấy mặt nàng quen quen, không ngờ lại là một tiểu nương tử.”
Thấy hắn thật sự không sinh nghi ngờ gì với Tuyên Nguyệt Ninh, Bùi Ngụ Hành liền đổi hướng câu chuyện, nói sang cảm nghĩ tâm đắc của một quyển sách gần đây hắn đọc, khiến Trịnh Tử Duệ như bị chọc đúng chỗ ngứa, rất nhanh đã quên mất chuyện về Tuyên Nguyệt Ninh, trò chuyện say sưa cùng hắn.
Đến lúc dùng bữa sáng, chỉ có hai người bọn họ cộng thêm Bùi Cảnh Ký. Bùi Cảnh Ký ăn được một nửa thì muốn đi tìm mẫu thân, lại ngượng ngùng nói ra, cuối cùng vẫn là Bùi Ngụ Hành nhìn thấu, cắn một miếng hoành thánh, không làm son môi lem chút nào, rồi nói: “Đi tìm a tỷ, mẫu thân đi.”
Trong nhà có khách đến là nam nhân, Tuyên phu nhân dẫn theo hai nữ nhi tránh trong phòng mình.
Tuyên Nguyệt Ninh có chút nuốt không trôi, cuối cùng vẫn bị ánh mắt ép buộc của Tuyên phu nhân mà ăn hết một bát nhỏ hoành thánh.
Nhà Thôi gia bên cạnh cũng đã thức dậy. Một đám tài tử lại đói lại khát, đứng bên ngoài trông mong chờ Thôi gia mở cửa.
Ai ngờ cửa thì mở, nhưng đến một người Thôi Lăng cũng không muốn gặp, bảo bọn họ về đi.
Bọn tài tử đâu chịu thua, lập tức có người ngâm một bài thơ, mong gặp được ẩn sĩ Thôi Lăng.
Có người dẫn đầu, những người còn lại cũng nhanh chóng đáp lại, từng bài thơ nối nhau vang lên, còn dặn người giữ cửa Thôi gia nhất định phải đưa thơ đến tay Thôi Lăng.
Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Trịnh Tử Duệ ăn xong chiếc hoành thánh cuối cùng, quay sang Bùi Ngụ Hành nói lời cảm tạ.
Vừa rồi hai người vẫn luôn ở trong thư phòng, Tuyên phu nhân không tiện quấy rầy, giờ thấy hắn sắp rời đi, liền ra ngoài tiễn khách.
Lần trước bà gặp Trịnh Tử Duệ là lúc hắn rời Trường An đi du học, đã qua hai ba năm, cũng đã đủ để Trịnh Tử Duệ bỏ đi nét trẻ con, trở thành người trưởng thành.
Vừa mới đối mặt, bà đã kinh ngạc, liếc nhìn Bùi Ngụ Hành một cái, khách khí vài câu, nhưng tuyệt không nhắc gì đến việc mời hắn lại đến nhà chơi.
Tuyên Nguyệt Ninh đứng ở cửa, hiếm khi nàng cảm thấy hoảng loạn như bây giờ.
Bùi Ngụ Hành đi tới bên cạnh nàng, dừng lại, dặn: “Đám người ngoài kia còn chưa tản đi, ta không tiện đưa ngươi đến Văn Nhai Các, nhưng nhớ mang theo tiền để trả cho bộ xiêm y hôm qua. Nếu Khố Địch Úy Văn không cần, ta sẽ đi tìm hắn.”
“A? À, được.”
Nàng vốn đang luống cuống, nghe thấy lời dặn, liền theo bản năng nghe theo.
Bên ngoài, đám tài tử tranh nhau ngâm thơ, người giữ cửa Thôi gia dù đuổi thế nào cũng không đi, khuyên bảo thế nào cũng không nghe, lại không được dùng vũ lực, đang rầu rĩ thì thấy Tuyên Nguyệt Ninh đi tới, liền nói: “Thất nương đi làm việc đấy à? Lão gia nhà ta bảo đêm nay muốn ăn canh bồ câu non.”
Lão gia? Lão gia nào?
Tất cả mọi người đều im bặt, đồng loạt nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, chỉ thấy nàng mỉm cười đáp: “Vậy muốn làm phiền các ngươi mua sẵn ít bồ câu, rửa sạch trước đi.”
“Chúng ta đã hiểu, lão gia cũng đã dặn dò, chúng ta đi mua ngay, Thất nương cứ thong thả.”
“Ừ, được.”
Chỉ vài lời qua lại, liền khiến sự thân mật giữa Thôi Lăng và Tuyên Nguyệt Ninh hiện rõ mồn một. Các tài tử nhìn nhau – bọn họ đứng ngoài chờ lâu như vậy còn chưa được gặp mặt Thôi lão, thế mà tiểu nương tử này đã được vào bếp nấu cơm cho Thôi lão!
Hơn nữa, tiểu nương tử ấy lại là người nhà của Bùi Ngụ Hành.
Càng nghĩ càng thấy lạnh người.
Bỏ qua ánh mắt bọn họ, nụ cười trên mặt Tuyên Nguyệt Ninh dần tan, nàng cắn môi dưới, đi thẳng về phía Văn Nhai Các.
Trong thư phòng Bùi gia, Tuyên phu nhân mang tâm sự nặng nề: “Ngụ Hành, Nguyệt Ninh và Trịnh Bát lang, hai người bọn họ…?”
“Mẫu thân, ngài đừng nghĩ nhiều.”
“Con có phải đã sớm phát hiện ra? Việc này không thể giấu Nguyệt Ninh được, phải nói cho nàng biết mới được.” Bà thở dài, tràn đầy luyến tiếc.
Đúng lúc đó, có người hầu bên Thôi gia gọi Bùi Ngụ Hành, nói Thôi Lăng mời hắn sang một chuyến, hắn an ủi: “Bất kể Nguyệt Ninh có thân phận ra sao, nàng mãi mãi là nữ nhi của mẫu thân.”
Một cơn gió lướt qua, làm bay trang giấy trắng trên bàn hắn, để lộ bức tranh chân dung bên dưới – bên trái là Trịnh Tử Duệ đang đứng cầm quạt, bên phải là Tuyên Nguyệt Ninh.

Bình Luận

0 Thảo luận