Màn che thêu kim hồng đón ánh nắng sáng sớm, ánh sáng dịu ấm áp, gió thổi xào xạc ngoài cửa sổ, khiến lá cây rung rinh, trái cây ẩn trong cành lá cũng lặng lẽ ló đầu ra, dáng vẻ non tơ ngây ngô đáng yêu, như thể vị ngọt ẩn trong men rượu ngon.
Đây là ngày mà Tuyên Nguyệt Ninh ngủ ngon nhất ở Bùi phủ. Đình Chủ phủ từ giờ sẽ thiếu vắng chủ nhân là nàng, nay rốt cuộc mới được cởi bỏ lệnh cấm, tất nhiên nàng muốn ở lại Bùi phủ hưởng thụ cho đủ.
Từ lúc từ tiệc Thiêu Đuôi Yến trở về, nhiều đêm liên tiếp nàng luôn chìm đắm trong ác mộng kiếp trước, không sao tự kềm chế, khiến tinh thần ban ngày luôn uể oải vô dụng. Sau đó, nàng ỷ vào da mặt dày, chiếm lấy chỗ của Bùi Cảnh Chiêu một cách thuận lợi.
Đến buổi tối, nàng liền nháo đòi ngủ cùng Tuyên phu nhân. Tuyên phu nhân thấy nàng buồn bực không vui nhiều ngày, liền thuận thế đuổi Bùi Cảnh Chiêu đi. Tiểu cô nương rốt cuộc cũng có phòng riêng, vui mừng đến mức nhảy cẫng lên.
Đêm khuya tĩnh lặng, Tuyên phu nhân vỗ về sau lưng nàng, giống như lúc nàng mới đến Bùi phủ, dùng lời nói dịu dàng không hợp với dáng vẻ uy nghi thường ngày, dỗ dành nàng vào giấc ngủ.
Chữa hết thói quen bóng đè, nàng cuối cùng có thể bày tỏ lòng mình với Tuyên phu nhân. Nàng kỳ thực cảm thấy vô cùng áy náy với Tuyên phu nhân, bởi Trịnh Diệc Tuyết mới là người nên gọi bà là cô mẫu. Khi trước nàng cự tuyệt quay về Trịnh gia, đồng thời cũng cự tuyệt để Trịnh Diệc Tuyết trở lại Bùi gia.
Tuyên phu nhân vuốt tóc nàng, ôm vào lòng nói: “Hài tử kia tâm thuật bất chính, rõ ràng đã sớm biết con với nàng bị ôm nhầm, lại vẫn muốn ngăn con trở về. Như thế chẳng phải do nàng ta xem thường chúng ta sao? Huống hồ ta đã quyết liệt với Tuyên gia, nàng vốn mang họ Tuyên, cũng không đến phiên ta, người đã gả ra ngoài, làm chủ thay nàng. Nguyệt Ninh, con suy nghĩ nhiều rồi.”
Được Tuyên phu nhân an ủi, trong lòng nàng như trút được tảng đá lớn, liền đem hết kế hoạch của mình nói ra. Tuyên phu nhân cũng hết lòng ủng hộ: “Con muốn làm thế nào thì cứ thoải mái mà làm. Mẫu thân cùng Ngụ Hành sẽ luôn ở phía sau bồi con.”
“Nương…” Tuyên Nguyệt Ninh làm nũng, vùi đầu vào ngực bà.
Ai nấy đều hiểu, trở về Trịnh gia là điều bắt buộc, không thể xoay chuyển. Không ai bàn thêm chuyện nàng không ở lại phủ Đình Chủ là có hợp quy củ hay không. Những ngày ở Bùi gia, được thêm ngày nào thì hay ngày đó.
Nàng từ trên giường bước xuống, để Tuyết Đoàn tùy ý thay xiêm y, chải đầu, rửa mặt. Về phần nỗi bi thương thì hoàn toàn có thể bỏ qua, “Bọn họ đều đã dậy chưa?”
“Hồi Thất nương, lang quân đã thức dậy, hiện đang ở thư phòng. Phu nhân thì đang gọi hai đứa nhỏ dậy. Tối qua bọn nhỏ quá mức hưng phấn, theo người hầu báo lại là nói chuyện suốt đêm, đến khuya mới ngủ, sáng nay không tài nào dậy nổi.”
Tuyên Nguyệt Ninh thay bộ váy sa mỏng màu xanh nhạt, tà váy phấp phới, ngồi trước bàn trang điểm để Tuyết Đoàn búi tóc. Nàng cười nói: “Cũng tại chúng ta sơ sót. Cả ngày bận rộn, vẫn chưa dẫn bọn nhỏ ra ngoại thành dạo chơi.”
Tuyết Đoàn cắm chiếc trâm ngọc cố định búi tóc, nghe vậy cũng nói đầy chờ mong: “Nô tỳ cũng chưa từng được dạo chơi ngoại thành Lạc Dương. Thật không dám giấu, hôm qua nô tỳ cũng không ngủ được, nay còn cố ý đánh chút phấn, sợ nhìn vào lại thấy tinh thần kém.”
“Nga? Vậy là ngươi đã đi dạo chơi ngoại thành Hàm Mãn Châu rồi à? Sao ta chưa từng thấy.”
“Nào có đâu! Ngày thường chỉ mong được ăn no đã là tốt rồi, nào rảnh mà dạo chơi ngoại thành. Cho nên càng phải cảm tạ Thất nương cùng lang quân, nếu không nhờ hai người, e cả cơ hội mở mang kiến thức, nô tỳ cũng chẳng có.”
“Ba hoa.”
Khi nàng sửa soạn xong, chuẩn bị đi ăn sáng, thì thấy Bùi Ngụ Hành từ thư phòng đi ra. Hắn mặc trường bào tay rộng màu trắng bạc, thắt đai ngọc bên hông. Dáng vẻ đạm mạc, nhưng khi ánh mắt dừng trên nàng liền nhuốm chút ấm áp.
Chắc là khi ở thư phòng, có vụ án nào đó ở Đại Lý Tự, khiến tâm tình huynh ấy không vui.
Huynh ấy mới nhậm chức, tuổi lại còn trẻ, nên bị người trong Đại Lý Tự coi thường. Đây vốn là nơi chuyên thẩm án, huynh ấy từ một Châu trường được đề bạt lên, người ta làm sao tin rằng huynh ấy thẩm án được? Chớ tưởng rằng có công lập khu buôn bán, gieo trồng khoai lang mà có thể ngồi vững ghế Đại Lý Tự Khanh, chuyện ấy nào đơn giản vậy!
Do e ngại cấp quan của huynh ấy, nên mọi người chỉ dám sau lưng huynh ấy mỉa mai châm chọc, ngày thường thì làm việc chậm rì rì, cố ý muốn gây khó dễ cho huynh ấy.
Tất cả những điều này nàng đều biết, nhưng huynh ấy chưa từng than vãn, chỉ nói rằng bản thân ở Đại Lý Tự như cá gặp nước, rằng hắn có năng lực nhìn một lần là nhớ, xuất sắc trong việc kéo tơ rút kén. Khi còn ở Hàm Mãn Châu hay huyện Hàm Mãn, hắn đã sửa hơn hai trăm vụ án oan, tài phá án chỉ có tăng chứ không giảm. Hiện giờ mới chỉ là giai đoạn ngủ đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=122]
Đợi đến khi hắn nắm rõ trong ngoài Đại Lý Tự, hẳn sẽ là lúc lộ ra mũi nhọn.
Hai người cùng đi về phía Tuyên phu nhân, từ xa đã nghe tiếng Bùi Cảnh Chiêu kêu rên, lẫn tiếng Bùi Cảnh Ký cầu tình hỗn loạn.
Tuyên Nguyệt Ninh lắc đầu: “Nha đầu Chiêu nhi này thật quá nghịch ngợm, hèn gì nương luôn đau đầu. Chỉ tiếc Đại Lạc không có nữ học, nếu có thì có thể đưa nàng vào học, để phu tử dạy dỗ.”
Bùi Ngụ Hành thấy nàng một lòng lo cho bọn nhỏ, liền nhẹ nắm tay nàng. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, ấm áp, làm tan biến cơn giận vì vụ án của phụ thân bị quấy nhiễu.
Nàng trừng mắt nhìn hắn: “Huynh làm gì thế?”
“Ở trong nhà mình, Nguyệt Ninh sợ cái gì?”
“Ai… ai sợ,” nàng nghiêng đầu né đi, nhưng tay nhỏ vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay hắn, “Huynh nay đã là tam phẩm Đại Lý Tự Khanh, không thể được như ở Hàm Mãn Châu, sẽ có nhiều thời gian nhàn rỗi. Ở Lạc Dương, chỉ cần sai sót một chút sẽ rước họa sát thân. Việc dạy Chiêu nhi, Ký nhi, huynh cũng nên giao cho người khác.”
Hắn im lặng một lúc, như bất đắc dĩ: “Nàng nói đúng. Nương đã bàn với ta chuyện này. Ta đã gửi thư đến Quốc Tử Giám, tính đưa Ký nhi vào đó. Quốc Tử Giám cũng có võ học. Còn về Chiêu nhi, theo ý của nương, cầm kỳ thư họa không cầu nàng tinh thông hết, ít ra cũng hiểu. Vì vậy, phải mời cho nàng một nữ tiên sinh.”
Những đứa trẻ vốn được chở che dưới cánh tay phụ mẫu, nay sắp phải rời xa, tự mình bước vào con đường cầu học. Bùi Ngụ Hành xưa nay luôn gánh vác vai trò phụ thân, trong lòng còn đau khổ hơn cả Tuyên Nguyệt Ninh.
Hắn lo tính tình Ký nhi thật thà sẽ bị con cháu quan lại thế gia hiếp đáp ở Quốc Tử Giám. Lo Chiêu nhi hoạt bát, sẽ để lại ấn tượng xấu với nữ tiên sinh, rồi bị trách móc nặng nề.
Có thể nói là lo lắng trăm bề.
Thấy nàng cũng trầm ngâm, Bùi Ngụ Hành khẽ cười, liếc nàng một cái: “Chỉ mong Chiêu nhi học cầm có thể hơn nàng một chút, đỡ phải cả nhà phải bị âm thanh tra tấn lỗ tai.”
Tuyên Nguyệt Ninh tròn mắt, không phục: “Ta khi nào đàn không hay? Huynh chớ có bôi xấu ta! Tiên sinh dạy ta đều khen cả đấy!”
“Ừm, khen nàng rốt cuộc cũng đàn thành công một khúc nhạc, tạm có thể lọt tai.”
Đúng lúc hai người đi đến cửa phòng, Tuyên phu nhân chen lời: “Nói không sai. Từ khi con gảy được một khúc nhạc, tiên sinh liền thôi dạy cầm, chuyển sang dạy vẽ. Chúng ta cuối cùng cũng có được đôi tai thanh tịnh.”
“Nương!”
“Quên nữa, còn phải cảm tạ nàng bồi luyện. Nếu không nhờ ngày ngày được nàng nhắc nhở, rằng ta tuyệt đối không thể đàn kém như nàng, thì ta cũng chẳng thể nhanh chóng xuất sư như vậy.”
Bùi Ngụ Hành vốn là cao thủ tấu cầm, lĩnh ngộ sâu xa. Nghe lời hắn nói như vậy, Tuyên Nguyệt Ninh tức giận, ném tay hắn ra, bỏ vào trong phòng không thèm để ý hắn nữa.
Mãi đến lúc du ngoạn ngoại ô, trên đường ngựa xe nườm nượp, tiếng ca hát rộn ràng, nàng mới chịu bắt chuyện lại với Bùi Ngụ Hành.
Người Lạc Dương thường thích du xuân, nhưng mùa xuân năm nay bọn họ vẫn còn ở Hàm Mãn Châu chịu gió rét, vùi mình trong giường sưởi.
Đến Lạc Dương, lại bận rộn tìm chỗ ở, lo liệu việc nhà. Nay rốt cuộc thừa lúc Bùi Ngụ Hành được nghỉ, nàng tranh thủ đưa cả nhà ra ngoài dạo chơi. Nếu không, chờ khi nàng trở về Trịnh gia, e sẽ chẳng còn cơ hội này nữa.
Người chọn đi chơi vào mùa hè cũng không ít, chẳng ai nói rằng mùa hè thì không được ra ngoài.
Trong xe ngựa, hai đứa nhỏ liên tục kinh ngạc thán phục, đôi mắt mở to, dường như ngắm hoài cũng không đủ.
Chỉ thấy những xe ngựa cùng đi dạo ngoại thành, rèm châu buông xuống, tiểu nương tử bên trong xe thì cầm quạt thêu che mặt. Họ tùy ý chọn một ngôi đình làm chỗ dạo chơi ngoại thành.
Người dân Lạc Dương thích đi dạo chơi ngoại thành, nên ngoài thành, nhà cửa xây khắp các khu vườn và vùng núi, mọi người chọn địa điểm đều tùy ý thích mà định, hoặc là dưới tán cây, hoặc là trong những vườn trồng trọt.
Trước khi xuống xe ngựa, thị nữ sẽ giúp chủ nhân thay y phục phù hợp với buổi du ngoạn. Sau đó, các tiểu nương tử nắm tay nhau đi ra, ngồi vây quanh cùng nhau, chẳng bao lâu tiếng ríu rít đã vang khắp.
“Nương, nương, mau xem, cây kia thật cao a!”
Theo tiếng kêu của Bùi Cảnh Chiêu, Tuyên Nguyệt Ninh nhìn lại, thấy một gốc cổ thụ cao ngất mây xanh, tán lá sum sê rủ xuống một vùng bóng râm, quả đúng là nơi tốt để du ngoạn ngoại thành, Tuyên phu nhân quả nhiên đã chọn nơi này.
Dọn dẹp sạch sẽ một khoảng đất, trải vải bố lên, bày ra những món ăn nhẹ mà nàng làm hôm qua, rượu ngon màu hổ phách được rót ra, ngay cả Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký, mỗi đứa cũng được uống một chén nhỏ.
Tiếng cười nói rộn ràng, triển vọng tươi đẹp cho tương lai.
Những lời ngây ngô trẻ nhỏ khiến người nghe cũng bật cười.
Có tiếng hát lạ từ đâu truyền tới, quanh quẩn bên tai, làn điệu lưu loát dễ hát, khiến chẳng biết ở đâu mọi người cũng đồng thanh cất giọng. Sau đó có tiếng sáo phụ họa, ngay cả Bùi Ngụ Hành cũng bị cảm nhiễm, lấy đàn ra hòa tấu theo.
Tuyên Nguyệt Ninh lấy giấy Tuyên Thành ra, Bùi Cảnh Chiêu cùng Bùi Cảnh Ký nhảy nhót, một đứa thì giúp nghiền mực, một đứa khác thì giúp quạt. Thế là trên giấy hiện lên cảnh du ngoạn mùa hè đầy sinh động.
Cho đến lúc mặt trời chiều ngả bóng, đoàn người mới trở về Lạc Dương.
Những người cùng du ngoạn chào hỏi nhau, mỗi người nói vài câu thân thiện rồi buông màn xe xuống.
Bỗng có giọng nói từ trong một chiếc xe ngựa không biết của ai truyền ra: “Trong xe ngựa phía trước, có phải là của Bùi Thiếu Khanh cùng Tê Hà Đình Chủ không? Không phải đều nói Tê Hà Đình Chủ hiểu lầm Trịnh gia, nàng vốn là đích nữ Trịnh gia, sao còn ở bên Bùi gia?”
“Tê Hà Đình Chủ và Bùi Thiếu Khanh có hôn ước, tất nhiên phải ở bên nhau, quả thật trai tài gái sắc.”
“Không hẳn vậy. Phụ thân ta nói Tê Hà Đình Chủ vốn luyến tiếc Bùi gia – nơi nuôi nàng khôn lớn – nên ở trước mặt bệ hạ cầu ân điển, muốn ở Bùi gia thêm ít lâu.”
“Nhìn người ta mà coi, rồi nhìn Thập Nhất nương từ lúc xảy ra chuyện luôn ăn vạ Trịnh gia mà coi. Thật đúng là… chậc chậc chậc. Nàng ta có từng chủ động quay về Bùi gia vấn an chưa?”
“Ngươi đang nói gì vậy? Sau này Trịnh gia Thập Nhất nương chính là người phải gả cho hoàng tử. Bùi gia tính là gì? Ha ha.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận