“Lại cho chúng tôi một ít đồ ăn đi.”
“Chúng tôi vừa mới chạy đến đây, còn chưa nhận được đồ ăn của ngài.”
“Tiểu nương tử xin thương xót, chúng tôi đáng thương lắm.”
Tuyên Nguyệt Ninh dẫn theo một nhóm người, chạy chầm chậm theo sau nhóm Bạch nha dịch, vừa đến nơi thì thấy vô số người vây quanh khiến chủ tớ hai người bị giam ở giữa, còn có một đứa trẻ nhỏ vì vóc dáng thấp bé mà nhảy lên bám lấy váy của Cung Yến Nhi, Tuyên Nguyệt Ninh thấy cảnh này mà nổi hết da gà.
Bên cạnh chủ tớ hai người đều không có thị vệ, chỉ có chiếc xe bò chở đồ ăn bị đám đông ùa đến tranh giành, đồ ăn trên xe bị giành đến tơi tả.
Tỳ nữ la thất thanh nghe mà yếu ớt, “Các ngươi đừng giành, đừng giành mà!”
Nào ai thèm nghe nàng nói? Trẻ con gầy yếu không giành nổi với những người lớn khỏe mạnh kia, bọn nhỏ cùng nhau nhào tới chỗ Cung Yến Nhi cầu xin.
Hôm nay Cung Yến Nhi không mặc bộ váy tím tượng trưng cho thân phận, mà là chiếc váy lụa màu vàng nhạt thêu hoa thạch lựu, chiếc váy bị bàn tay nhỏ dơ đè lên, nhưng nàng không hề chê, nụ cười trên mặt vẫn không hề tan biến, dáng vẻ cao quý như hạc giữa bầy gà.
Thấy tình thế ngày càng căng thẳng, càng lúc càng có nhiều người xông tới, ánh mắt không có thiện ý nhìn chằm chằm vào chủ tớ hai người, tỳ nữ mắt đỏ hoe, liều mạng bảo vệ nàng, “Nương tử, mau gọi bọn họ ra đi!”
Thị vệ ẩn nấp trong bóng tối chỉ chờ lệnh của Cung Yến Nhi là sẽ lập tức xuất hiện, chém sạch bọn lưu manh vô lại kia.
Nàng cầm khăn tay, lau mặt cho đứa bé đang bám váy mình, sắc mặt không vui không buồn, nhưng khi thấy Tuyên Nguyệt Ninh chạy tới từ xa thì ánh mắt khẽ dao động.
Nói với tỳ nữ: “Không vội, chờ một chút.”
“Nhưng mà, nương tử? A!”
Có người lợi dụng lúc chen chúc sờ mó mông tỳ nữ, khiến nàng hét lên sợ hãi, toàn thân run rẩy, núp sau lưng Cung Yến Nhi không dám buông tay.
Tuyên Nguyệt Ninh không dám thở mạnh, từ xa hô lớn: “Nha dịch đã đến, đừng làm càn!”
Giọng nàng tuy nhỏ nhưng đủ để đám đông nghe rõ. Nhưng có người vì đói quá mà vẫn cắm đầu giành màn thầu trên xe, chẳng thèm để ý lời nàng.
Khu vực này toàn là sòng bạc và kỹ viện, bình thường nha dịch đều không muốn đặt chân tới, đám nha dịch cả ngày đều bày tư thế cao cao tại thượng, làm gì rảnh rỗi đi quản chuyện này.
Nhóm Bạch nha dịch kia cũng đã thấy rõ sự việc trước mắt, lập tức rút đao bên hông: “Nha dịch tại đây! Lập tức dừng tay!”
Đám người kia quay đầu thấy thật sự là nha dịch, người trên xe bò đánh nhau túi bụi, ai cướp được gì thì cướp, rồi bỏ chạy tán loạn.
Đám trẻ con vây quanh Cung Yến Nhi thấy tình thế không ổn cũng bỏ chạy tán loạn, đứa nhỏ vừa nãy còn bám váy Cung Yến Nhi liền hung hăng đẩy nàng một cái. Nếu không có tỳ nữ ở sau lưng, cú đẩy ấy có thể khiến nàng ngã dúi dụi.
“Nương tử!” Tỳ nữ kêu lớn, “Ngài không sao chứ?”
Cung Yến Nhi đứng vững lại, nhìn đứa nhỏ bị nha dịch đè ngã dưới đất, bình thản nói: “Không sao.”
Khi nãy xung quanh còn đầy người, giờ đã chạy hết, ai chậm hơn đều bị nha dịch bắt lại.
Tuyên Nguyệt Ninh là người cuối cùng chạy đến nơi, thấy trên người Cung Yến Nhi chỉ hơi lấm lem, nàng cúi người thở hổn hển. Trời đông giá rét, vậy mà chỉ chạy thôi cũng khiến nàng đổ mồ hôi như tắm.
Cung Yến Nhi ném chiếc khăn tay lúc nãy mới lau mặt cho đứa bé kia đi, lại lấy ra một chiếc khác từ tay áo, mang theo tỳ nữ vẫn còn tức giận sau cơn tai nạn, Cung Yến Nhi đi đến trước mặt nàng, dịu dàng lau mồ hôi trên mặt nàng.
Người lau không hề cảm thấy có gì không ổn, nhưng chính người được lau thì như bị hù dọa, Tuyên Nguyệt Ninh nghĩ mình có tài đức gì mà làm Cung Yến Nhi giúp nàng lau mặt.
Nàng vội vàng đứng thẳng dậy, nhận khăn lau mặt của Cung Yến Nhi để tự lau, lau mãi mới sạch mồ hôi. Khuôn mặt nhỏ nhắn không hề trang điểm, lộ rõ vẻ trắng hồng rạng rỡ, vô cùng thu hút.
Vừa thở dốc vừa hỏi: “Nương tử, ngài không sao chứ?”
Cung Yến Nhi liếc nhìn thị vệ ẩn thân, bọn họ sợ bị nha dịch phát hiện nên âm thầm rút lui. Nàng mới nói với Tuyên Nguyệt Ninh: “Các nha dịch này là Thất nương tìm đến à? May nhờ mọi người, nếu không thì hai chủ tớ bọn ta thật nguy mất.”
Tuyên Nguyệt Ninh vội xua tay ra hiệu không cần khách sáo, nhìn màn thầu bị giẫm nát khắp đất, mì phở trên xe bò bị đạp hư, thở dài: “Đáng tiếc cho chỗ lương thực này. Lần sau nương tử đến, tốt nhất nên mang theo người.”
Tỳ nữ bên cạnh nàng ra sức gật đầu, giống như chim sợ cành cong. Trái ngược hoàn toàn với vẻ trấn tĩnh, khóe môi cong cong của Cung Yến Nhi.
Trong lòng nàng thầm tán thưởng, quả không hổ là người được Nữ Đế khen ngợi, chỉ với khí độ này đã vượt xa bao kẻ chỉ biết nói suông.
Cung Yến Nhi nhìn đống hỗn độn trên đất, nhìn những người bị nha dịch bắt lại, hai tay chắp trước bụng, bất chợt hỏi: “Không biết Thất nương định xử lý bọn họ thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=60]
Có phải hôm nay ta đã quá lỗ mãng phải không?”
Theo ánh mắt nàng, Tuyên Nguyệt Ninh cũng thấy được đứa bé đang bị nha dịch bắt giữ.
Tuy không rõ nàng hỏi vậy là có ý gì, nhưng nàng vẫn đáp theo ý thật trong lòng mình: “Đúng là lỗ mãng.”
Tỳ nữ bên cạnh lập tức phản đối: “Tiểu nương tử này sao lại nói chuyện như vậy? Nếu không phải nương tử nhà ta không cần...”
Câu sau bị Cung Yến Nhi lặng lẽ liếc một cái mà nghẹn lại, tỳ nữ cúi đầu hành lễ với Tuyên Nguyệt Ninh: “Xin thứ lỗi, nô tỳ lỡ lời.”
Động tác hành lễ theo nghi thức trong cung ấy khiến Tuyên Nguyệt Ninh hơi nhướng mày, theo bản năng vuốt lông mi bên mắt phải, cảm giác mềm mại khiến nàng bừng tỉnh khỏi cơn suy tư.
Chỉ thấy Cung Yến Nhi đứng yên tại chỗ, cả người mang theo vẻ bi thương.
Tuyên Nguyệt Ninh hiểu rõ xuất thân ti tiện của Cung Yến Nhi, thuở nhỏ chịu nhiều cay đắng trong cung, hẳn là vì động lòng trắc ẩn nên mới làm việc phát lương thực hôm nay.
Ánh mắt nàng nhìn Cung Yến Nhi không tự giác mang theo sự dịu dàng.
Cung Yến Nhi đứng bên cạnh, chỉ tay xuống đất: “Dưới chân chúng ta là đất của bệ hạ. Ngươi, ta, đều là con dân trong muôn ngàn con dân của ngài. Khi còn nhỏ ta từng khao khát có người giang tay cứu ta, và quả thực có người đã làm như vậy. Giờ nhìn thấy những đứa nhỏ này, ta cũng muốn cứu giúp, có lẽ sẽ cho bọn họ một cuộc sống khác.”
Khoảnh khắc ấy, nụ cười nơi khóe môi nàng là chân thành nhất, là thứ mà Tuyên Nguyệt Ninh không thể ngờ lại xuất hiện trên gương mặt vị “Tể tướng khăn trùm” này.
Nàng không vội phụ họa, trái lại khẽ cầm tay Cung Yến Nhi qua lớp khăn, nhẹ giọng nói đắc tội, rồi cầm tay nàng chỉ về phía đứa bé từng đẩy nàng.
Đứa trẻ kia dù bị nha dịch bắt giữ vẫn trừng mắt như thú hoang, ánh mắt đầy thù hận nhìn họ.
“Ta cho rằng nếu muốn cứu người, thì nên cứu những ai thật lòng mong được cứu giúp. Một kẻ đã mất hết hy vọng, là không thể và cũng không nên cứu.”
Lời nói này nghe có đầy vẻ tàn nhẫn, khiến thân thể Cung Yến Nhi khẽ run. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt hờ hững lạnh lùng của Tuyên Nguyệt Ninh.
Tuyên Nguyệt Ninh buông tay nàng ra, “Xin nương tử đừng chê cười, ta chỉ nghĩ rằng, tuy nương tử có lòng tốt, nhưng đã dùng sai cách. Giải quyết cái đói nhất thời, rốt cuộc chẳng giúp được gì.”
Tự oán, tự hủy, tự sa ngã, Tuyên Nguyệt Ninh đều từng trải. Chiến loạn, đói nghèo, gia đình tan nát, nàng cũng từng đi qua. Nàng từng thấy người đổi con cho nhau ăn, cũng từng thấy có kẻ vì nuôi con mà cắt thịt bản thân mình để con ăn.
Cái ác trong con người, nàng chưa bao giờ xem nhẹ.
Không thể nói lời trái lương tâm.
Cung Yến Nhi thu tay lại, lời vừa rồi của Tuyên Nguyệt Ninh nằm ngoài dự đoán của nàng, lại khiến con đường mờ mịt trước mắt bỗng có một tia sáng lóe lên.
Nghe nịnh hót nhiều quá, con người sẽ tự lạc lối.
Đúng như nàng nói, no bụng một bữa có thể chỉ khiến người ta cảm kích trong chốc lát, sau đó lại oán hận vì không còn gì ăn tiếp.
Sức một người có hạn. Muốn thay đổi điều gì, chẳng bằng mở thêm thư quán, mời thầy giỏi.
Nàng đang trầm ngâm suy nghĩ thì Tuyên Nguyệt Ninh lại nghĩ do mình nói sai khiến nàng không vui, bèn đổi đề tài, nói váy áo nàng đã bị bẩn, chi bằng chuyển bước đến Văn Nhai Các, ở đó có sẵn hai bộ váy áo mới may.
Cung Yến Nhi gật đầu đồng ý. Lúc này Bạch nha dịch đã khống chế xong đám lưu manh làm loạn. Tiểu nương tử có lòng tốt phát đồ ăn, nhưng bọn họ lại tranh giành vô độ, Bạch nha dịch tới chào Tuyên Nguyệt Ninh, rồi đem hết bọn họ bắt về nha môn.
Mỗi người bị đánh năm trượng lớn, để nhớ đời.
Bọn chạy thoát cũng đừng mong yên thân. Hoàng Châu trường thông qua Thôi Lăng biết được chuyện Cung Yến Nhi đến Việt Châu, vừa kinh hãi vừa tức giận, lập tức sai người chấn chỉnh trật tự.
Bạch nha dịch làm việc xong còn được Châu trường khen ngợi. Gã hán tử cao lớn vỗ trán, nghĩ nên báo tin cho Bùi Lang kẻo hắn lo cho muội muội. Ai ngờ đến Châu Học không thấy Bùi Lang, bèn nhờ học sinh truyền lời.
Truyền đến truyền đi, ý tứ lời nói lại bị thay đổi.
Cung Yến Nhi thay váy áo nhạt màu, cùng Tuyên Nguyệt Ninh ngồi trong xe ngựa. Tháp hương ban đầu đã bị bỏ đi. Tỳ nữ ngồi bên cạnh, bóc vải cho hai người, nhẹ nhàng chăm sóc.
Tuyên Nguyệt Ninh không quan tâm vải từ đâu ra, có người hầu hạ là mừng rồi. Bao lâu rồi nàng chưa được ăn vải? Vô thức lại thể hiện phong thái thản nhiên của Tiêu phu nhân kiếp trước.
Cung Yến Nhi cảm thấy tiểu nương tử trước mặt khác hẳn với tưởng tượng. Từng nghĩ nàng là kẻ đầu cơ trục lợi, lợi dụng Thôi Quân Dao để lừa gạt. Không ngờ nàng có thể nói ra lời thấu hiểu như ban nãy, lại còn nhìn thấu tâm tư mình, tặng nàng váy áo thanh nhã.
Không giống người mới mười bốn tuổi, hành xử lại giống người xuất thân thế gia đại tộc, trí tuệ sâu sắc, đáng để bồi dưỡng.
Lần đầu nàng biết đến tên Tuyên Nguyệt Ninh là từ lá thư Thôi Quân Dao gửi.
Sợ Thôi Ngũ nương đơn thuần, bị Tuyên Nguyệt Ninh dùng tài nấu nướng dụ dỗ nàng, nên cố tình dò hỏi chuyện của Tuyên Nguyệt Ninh.
Tự nhiên cũng biết nàng đang làm họa sĩ chính ở Văn Nhai Các, bản vẽ được các phu nhân và tiểu thư yêu thích không thôi.
Sau đó, Thôi gia bị trộm tặc đột nhập, Thôi Quân Dao nhắc đến chỉ có mấy câu, nhưng nàng đều có thể tưởng tượng được đêm ấy nguy hiểm thế nào, suýt chút nữa, tiểu cô nương trong trắng này đã bị vấy bẩn. Cũng chính từ sau đêm đó, Thôi Quân Dao luôn nhắc đến Tuyên Nguyệt Ninh trong thư, ba câu thì hết hai câu không rời cái tên Tuyên Nguyệt Ninh.
Nào là hôm nay Nguyệt Ninh giúp huynh trưởng nàng chuẩn bị đồ dùng nhập học ở Châu Học mà chẳng buồn để ý đến nàng, nào là món nàng thích nhất – Ngọc Lộ Đoàn – cũng là do Nguyệt Ninh làm cho, nào là lần nàng đến chơi nhà Bùi gia rồi lén làm thơ tặng Nguyệt Ninh, vậy mà Nguyệt Ninh chỉ cười, nụ cười ấy lại đầy gượng ép.
Còn nữa, Nguyệt Ninh quả thật rất thích tiền, nàng cảm thấy trong lòng Nguyệt Ninh, e là mình còn chẳng đáng yêu bằng mấy đồng tiền.
Nếu không phải biết rõ Tuyên Nguyệt Ninh là nữ tử, e rằng nàng đã cho rằng Thôi Quân Dao đem lòng thầm yêu nàng luôn rồi.
Từ thư của Thôi Quân Dao, nàng thậm chí còn biết được tình hình gần đây của Bùi gia – tuy không bằng thời còn ở Trường An, nhưng người Bùi gia không ai cúi đầu khuất phục, cố gắng cầu sinh, khiến nàng vừa cảm phục vừa thấy như gặp được đồng loại, có chút cảm giác thấu hiểu lẫn nhau.
Việc của Bùi gia, nàng là người hầu bên cạnh Nữ Đế, tự nhiên hiểu rõ nhất. Bùi phụ bị các đại tộc thế gia tra ra chứng cứ xấu xa, nhưng thực chất chẳng qua là do Bùi phụ đã động chạm đến lợi ích của họ. Hai phe lớn tranh đấu, Bùi gia trở thành vật hi sinh.
Nàng chú ý đến Tuyên Nguyệt Ninh và Bùi gia nhiều như vậy, sao có thể qua mắt được bệ hạ? Bùi Ngụ Hành cũng có thể xem là trong họa được phúc, nhờ thế mà được bệ hạ để ý đến.
Đó là ân sủng mà bao người có cầu cũng không được.
Lần này nàng đến Việt Châu mời Thôi Lăng về Lạc Dương, cũng mang theo chút tâm tư riêng, muốn thử lòng Tuyên Nguyệt Ninh đôi phần. Giờ thì kết quả xem ra thật khiến nàng hài lòng.
Nhìn hai người, một người lột vỏ, một người ăn uống, ánh mắt nàng đầy ý cười: “Thất nương ăn chậm một chút, nếu thích thì ta lại sai người mang thêm cho ngươi.”
“Thật chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.” Giờ trông giống hệt một tiểu cô nương thích ăn ngon, nàng cũng lấy một trái vải ăn, ừm, thật ngọt.
Tuyên Nguyệt Ninh ôm một rổ vải trở về nhà, gọi lớn: “Mẫu thân, Chiêu nhi, Ký nhi, mau ra đây xem, a tỷ mang đồ ngon về cho mọi người này!”
Nàng nhận ra thái độ của Cung Yến Nhi đối với mình đã thay đổi, nghĩ chắc là do mình cứu nàng nên mới không khách sáo nữa, đem rổ vải này ban cho nàng. Quả vải vốn là thứ quý hiếm, phải ướp đóng băng rồi mới được vận chuyển đến Trường An, đến nơi đã thành vật ngàn vàng khó đổi.
Dân thường không dễ gì được ăn, nhưng với Cung Yến Nhi mà nói thì lại chỉ là món ăn thường ngày, chẳng có gì đáng kể – chẳng phải ở Việt Châu nàng vẫn ăn được đó sao?
Tuyên phu nhân tới hỏi, nàng chỉ đáp: “Là nương tử nhà bên cạnh cho con, để con lấy ra một nửa, nhờ Bạch nha dịch mang đến cho a huynh.”
Vừa ôm rổ nhỏ vừa gọi Chiêu nhi ra mở cửa, ai ngờ cửa vừa mở ra thì liền thấy một người toàn thân toát hàn khí – chính là Bùi Ngụ Hành.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận