Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Nữ Đế dò hỏi

Ngày cập nhật : 2025-08-29 22:26:28
Bên ngoài bức tường cung cấm, không ngừng có các triều thần tham dự Thiêu Đuôi Yến đi ra, trong đó người được chú ý nhất chính là Bùi Ngụ Hành cùng Thôi lão.
Hai người dẫn theo một nhóm đông đảo triều thần cùng đi ra ngoài.
Tụ tập bên người Bùi Ngụ Hành đều là những triều thần tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cũng mới được thăng chức trong yến tiệc, còn tụ tập bên người Thôi lão là những lão thần dày dạn kinh nghiệm của triều Đại Lạc.
Bùi Ngụ Hành khách khí tiễn biệt từng vị triều thần tiến đến chúc mừng, tiễn họ lên xe ngựa, ngay cả những người vốn không có tư cách ngồi xe ngựa, mà phải đi bộ ra về, Bùi Ngụ Hành cũng không hề tỏ vẻ khinh thường, đều chu đáo tiễn biệt.
Hắn cũng là một người từ gian khổ đi lên từng bước, nên càng là người có thể thấu hiểu bọn họ.
Không cao ngạo, không nóng nảy, tiến thoái có chừng mực, khiến các triều thần tụ tập bên cạnh Thôi lão không hẹn mà cùng ở trong lòng đánh giá Bùi Ngụ Hành cực cao. Mọi người đều sôi nổi, hàm súc muốn Thôi lão mở tiệc mời khách, vì ông đã có đến hai đệ tử vừa thăng chức mà.
Tên Thôi Lăng này, một đệ tử được thăng nhị phẩm, một đệ tử được thăng tam phẩm, nên không phải ông ta phá tài thì còn ai phải tốn kém đây?
Sau khi tiễn đi một bộ phận triều thần, vẫn còn có vài người đến chúc mừng, đều là phe cánh của Thôi Lăng, hoặc là đệ tử của đệ tử của ông, cùng một nguồn gốc, đều là người một nhà. Bùi Ngụ Hành tuổi còn chưa đến hai mươi, đã làm đến chức Đại Lý Tự Khanh tam phẩm, điều đó khiến bọn họ có phần hoang mang.
Vốn là tuổi trẻ khí thịnh, vừa nghe thấy Thôi lão muốn mở tiệc mời khách, liền cũng la ó đòi Bùi Ngụ Hành mời khách.
Một phen hò reo ấy, Thôi lão liền vỗ tay, cười nói: “Chọn ngày chi bằng ngay trong ngày, việc Thuần Nguyên được thăng chức là việc vui, vốn nên mời khách chúc mừng. Nếu đều phải mời khách, chi bằng gộp chung lại một chỗ.”
Thật không biết xấu hổ!
Tất cả những người nghe lời này đều cảm thấy Thôi Lăng mặt mày quá dày, làm sao có thể để một mình Bùi Ngụ Hành mời khách.
Ngày thường, chỉ sợ Bùi Ngụ Hành cũng bị ông ta khi dễ không ít đi.
Bùi Ngụ Hành thu lại lệ khí khi tìm không thấy Tuyên Nguyệt Ninh, khi quay sang nói chuyện thì thần sắc ôn hòa, hướng mọi người chắp tay: “Tài chính trong nhà đều do Tê Hà Đình Chủ quản lý, ta phải báo lại với nàng mới được. Chư vị đồng liêu xin mời đến Thanh Hắc Các ngồi trước, ta sẽ đến ngay sau.”
Mọi người đều lộ ra thần sắc kỳ quái. Bọn họ vừa nghe thấy gì đây? Đường đường quan tam phẩm, thế mà sợ thê tử đến vậy, ngay cả mời đồng liêu ăn cơm cũng phải hỏi lấy tiền.
Chậc, không đúng! Tê Hà Đình Chủ còn chưa cùng hắn thành thân mà!
Ai u, đúng rồi, bọn họ quên mất, hai người sớm đã có hôn ước. Nhìn coi, một người lúc nào cũng mặt lạnh, nhưng mỗi khi nói đến Tê Hà Đình Chủ lại như biến thành một người khác, thật đúng là “nhà có hiền thê, vô cùng đắc ý”, quả là người thắng trong nhân sinh.
Có người cười trêu: “Thuần Nguyên chớ gạt chúng ta, sao tất cả tài sản trong nhà đều giao cho Tê Hà Đình Chủ quản? Chính mình không giữ lại chút nào, thật à?”
Bùi Ngụ Hành ánh mắt ẩn chứa nụ cười, không có nửa điểm gượng gạo: “Mọi khoản tiền lớn nhỏ trong nhà đều giao cho nàng.”
“Vậy Thuần Nguyên là muốn ở đây chờ Tê Hà Đình Chủ sao? Lát nữa Tê Hà Đình Chủ cũng phải cùng chúng ta uống rượu?”
“Nàng nếu đi, chỉ e mọi người cũng khó được tự nhiên.”
Hắn lại nói: “Nàng chỉ là một tiểu nương tử, lại đơn độc ra ngoài, ta thật sự không yên tâm. Đợi đưa nàng về phủ xong, ta sẽ đến Thanh Hắc Các cùng chư vị hội hợp.”
Ồ, lại còn muốn tự mình hộ tống, chưa thành thân mà đã quý trọng như thế, nếu thành thân rồi chẳng phải còn lợi hại hơn sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=120]

Ngay lập tức, trong lòng mọi người đều có một nhận thức rõ ràng về địa vị của Tuyên Nguyệt Ninh trong lòng Bùi Ngụ Hành.
Đại Lạc hiện nay vẫn là trọng thê khinh thiếp, tuy phong khí đã cởi mở hơn, không còn nghiêm khắc hạn chế nữ tử như thời xưa, nhưng công khai biểu đạt tình yêu rõ ràng như vậy thì thật hiếm thấy. Hết thảy lời nói của Bùi Ngụ Hành đều không rời khỏi Tuyên Nguyệt Ninh, bộ dáng hoàn toàn sủng ái, lộ liễu quá mức dữ dội.
Nếu bọn họ nghĩ nhiều thì ngược lại cho thấy bản thân bọn họ quá nhỏ nhen. Thế nên mọi người tuy không hiểu, nhưng lại có chút âm thầm hâm mộ.
Đùa giỡn thêm vài câu, một đám người liền cáo từ, xoay người vây quanh Thôi lão, trong lòng nóng ruột muốn biết vì sao Bùi Ngụ Hành cùng Tuyên Nguyệt Ninh thân mật như thế. Một chàng rể tốt như vậy, chẳng biết nữ nhi nhà mình còn có cơ hội hay không. Dù sao hai người còn chưa thành hôn, chưa thành hôn thì mọi chuyện đều còn có thể xoay chuyển.
Ẩn ẩn truyền tiếng Thôi Lăng: “Hai người bọn họ từ niên thiếu đã nâng đỡ nhau, trải qua đủ loại khổ nạn, tình nghĩa tất nhiên không phải tầm thường. Năm đó ở Việt Châu chịu khổ không ít, giờ coi như khổ tận cam lai.”
Người hỏi chuyện hiển nhiên không đem lời Thôi Lăng để trong lòng. Tính toán kỹ, phải biết Tê Hà Đình Chủ chính là đích nữ Trịnh gia, liệu Trịnh gia có chịu gả nàng cho Bùi Ngụ Hành không? Tuy Bùi Ngụ Hành là hồng nhân trước mặt Nữ Đế, nhưng chuyện hôn sự này vẫn còn chưa chắc chắn đâu.
Trước kia hôn sự giữa Trịnh Diệc Tuyết cùng Tiêu gia cũng là bởi nhìn trúng bối cảnh Tiêu phủ. Nhưng nào ngờ Tiêu Tử Ngang lại không chịu đi con đường mà bậc trưởng bối sắp đặt, ngược lại đầu nhập vào phe Nữ Đế.
Trịnh Diên Huy có thể mặc cho Trịnh Diệc Tuyết cùng Thập Nhất hoàng tử dây dưa ái muội, cũng là muốn mượn Thập Nhất hoàng tử gây áp lực, bức ép Tiêu Tử Ngang từ hôn, nhờ đó đưa Trịnh gia thoát khỏi ràng buộc với hắn.
Nhưng Tiêu Tử Ngang một mực không chịu nhả, giờ lại còn xảy ra chuyện thật giả đích nữ bị tráo đổi, Trịnh Diên Huy nào còn tâm trí mà đi lo lắng hôn sự này nữa.
Huống hồ, sau khi biết Trịnh Diệc Tuyết không phải huyết mạch Trịnh gia, dù thật sự gả cho Tiêu Tử Ngang cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đại cục. Dù sao cũng chỉ là một đích nữ giả, việc đến nay vẫn để nàng ở lại Trịnh gia, ngoài chút tình nghĩa dưỡng dục, cũng là xem trọng việc Thập Nhất hoàng tử trở lại Lạc Dương.
Chỉ là không biết sau chuyến đi Giang Nam này, Thập Nhất hoàng tử có còn nhớ đến nàng hay không mà thôi.
Trịnh Diên Huy nhắm mắt, trong đầu thoáng hiện lên đủ loại tính toán. Bây giờ Tê Hà Đình Chủ Tuyên Nguyệt Ninh chính là nữ nhi của ông, nhưng khi xe ngựa của ông đi ngang qua Bùi Ngụ Hành, ông lại không hề dừng lại, như coi thường hắn, không muốn cùng hắn nói chuyện.
Thôi Lăng liền dẫn mọi người đi đến Thanh Hắc Các trước, tửu lầu xa hoa nhất Đại Lạc. Còn Bùi Ngụ Hành, bên cạnh hắn lúc nào đang náo nhiệt đông vui giờ đã chẳng còn bóng người, hắn chỉ lẳng lặng đứng nhìn cửa cung, chờ đợi Tuyên Nguyệt Ninh xuất hiện.
Lúc này, Tuyên Nguyệt Ninh bị Nữ Đế gọi vào trong điện. Hành lễ xong, nàng cúi đầu đứng một bên, trong lòng đoán xem Nữ Đế vì sao gọi nàng, nghĩ đến thân phận Đình Chủ của bản thân, lại nghĩ đến thân phận đích nữ Trịnh gia.
Nội tâm cuồn cuộn, nhưng trên mặt vẫn căng chặt, ngay cả hô hấp cũng chậm lại.
Nữ Đế đã được Cung Yến Nhi hầu hạ thay triều phục, khoác lên người bộ y phục nhẹ nhàng, nằm nghiêng trên giường. Sau khi uống mấy muỗng canh giải rượu do Cung Yến Nhi dâng lên, mới gọi nàng tiến đến.
Khác hẳn khí thế lúc ngồi trên long ỷ trong bữa tiệc, lúc này tóc dài của Nữ Đế buông xõa xuống, cả người lộ ra vẻ lười nhác, như một vị phu nhân kiều diễm quyến rũ: “Có thấy y phục đang mặc trên người trẫm quen mắt không?”
Tuyên Nguyệt Ninh buộc phải chăm chú nhìn kỹ bộ y phục kia: “Hồi bệ hạ, nô tỳ mắt kém, xem ra giống như xiêm y của Hạo Nguyệt Phường.”
Ở Lạc Dương, bản vẽ cùng từng bộ xiêm y đều do nàng tự mình thiết kế. Bộ y phục trên người Nữ Đế chính là bản vẽ mà Cung Yến Nhi nhờ nàng thiết kế, nhưng tỷ ấy lại không cần nàng làm ra thành phẩm, không ngờ bản thiết kế ấy là dành cho Nữ Đế.
Sớm biết là thiết kế cho Nữ Đế, nàng sẽ cẩn trọng hơn.
Có lẽ là thần sắc trên mặt nàng thoáng hiện vẻ hối tiếc, điều đó khiến Nữ Đế vui vẻ, bật cười, chỉ Cung Yến Nhi nói: “Tê Hà đúng là như ngươi nói, là một người đáng iu.”
“Nô tỳ không dám,” Cung Yến Nhi miệng thì khiêm tốn, nhưng động tác trên tay lại chẳng chút chậm trễ, “Bệ hạ, xin uống thêm hai muỗng, nếu không ngày mai sẽ đau đầu.”
Nữ Đế chán ngán liếc bát canh giải rượu, thở dài: “Ngươi đúng là không thú vị như Tê Hà, lui xuống đi.”
Cung Yến Nhi hành lễ lui ra, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, như thể không quen biết nàng.
Tuyên Nguyệt Ninh vốn vừa nghe Nữ Đế nhắc đến xiêm y thì còn có chút thả lỏng, giờ phút này lập tức cảnh giác cao độ.
Nữ Đế là người nàng thật sự kính trọng, cũng thật sự khiến nàng kính ngưỡng. Nhưng đồng thời, bà cũng là một vị hoàng đế. Bên cạnh Nữ Đế nhiều năm như Cung Yến Nhi còn chưa từng dám phạm nửa điểm sai lầm, chưa từng dám thả lỏng, thì nàng dựa vào đâu mà nghĩ bản thân có thể khác biệt?
Chờ Cung Yến Nhi rời khỏi, Nữ Đế bảo nàng ngồi vào vị trí Cung Yến Nhi vừa rồi, chiếc chén nhỏ bằng ngọc trắng khắc phù điêu, trong đó là canh giải rượu màu vàng nâu, nhìn qua sắc màu rất hợp với chén.
“Ngươi hôm nay cũng đã uống không ít rượu trái cây, hãy đem bát canh giải rượu này uống hết đi.”
Nàng hoảng sợ nói: “Bệ hạ, ngàn vạn lần không thể, nô tỳ sao có thể uống canh giải rượu của bệ hạ.”
Trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ, nhớ lại vừa rồi khi Cung Yến Nhi khuyên Nữ Đế uống canh giải rượu, ánh mắt Nữ Đế đầy chán ghét nhìn bát canh, nàng bỗng hiện lên một ý niệm to gan — chẳng lẽ Nữ Đế không muốn uống, nên mới bắt nàng uống thay?
Sao có thể như vậy.
Nàng lập tức khịt mũi coi thường ý nghĩ ấy của chính mình, đây là Nữ Đế cơ mà.
Nữ Đế nhìn Tuyên Nguyệt Ninh đầy hứng thú, nói: “Sai rồi.”
“Bệ hạ?”
“Sao ngươi lại tự xưng mình là nô tỳ được, Tê Hà.” Nữ Đế đổi dáng ngồi, “Ngươi cho rằng, ta phong cho ngươi danh vị Đình Chủ chỉ là để cho người ngoài xem thôi à?”
Chẳng lẽ không phải vậy sao? Tuyên Nguyệt Ninh có chút kinh ngạc, chân mềm nhũn liền quỳ xuống, hồi lâu mới từ miệng thốt ra được hai chữ kia, trong lòng còn thấy lâng lâng.
Cái cảm giác lâng lâng ấy chẳng kéo dài bao lâu, Nữ Đế chậm chạp vẫn chưa bảo nàng đứng dậy. Thời gian dần qua, dưới ánh mắt chăm chú của Nữ Đế, thân thể nàng không khỏi toát mồ hôi, từng lớp xiêm y dính chặt vào da thịt.
“Ngươi có oán hận ta không, vì ta để ngươi trở về Trịnh gia?” Bất kể khi trước nhận nàng làm nghĩa nữ là vì mục đích gì, hiện tại nàng đã là Tê Hà Đình Chủ.
“Bệ hạ, Nguyệt Ninh sao dám oán hận bệ hạ.”
“Tại bữa tiệc, ngươi không hề tỏ ra kinh ngạc khi nghe Trịnh khanh kể lại sự tình ôm nhầm đích nữ, đủ thấy ngươi đã sớm biết rõ thân thế mình. Vậy ngươi có từng nghĩ muốn trở về Trịnh gia không?”
Nữ Đế không phải đoán bừa, mà là khẳng định chắc chắn. Tuyên Nguyệt Ninh đã biết rõ chân tướng sự việc, trong ngoài thành Lạc Dương, không có bất cứ chuyện gì có thể thoát khỏi tầm mắt bà.
Tuyên Nguyệt Ninh im lặng quỳ tại chỗ. Nàng biết, khi đối diện với Nữ Đế, nàng nên nói mình rất nguyện ý nhận lại thân phận đích nữ Trịnh thị này, và phải tỏ ra mang ơn đội nghĩa. Chứ nếu như giờ nàng lại nói không muốn trở về, Nữ Đế sẽ nghĩ nàng ứng phó qua loa khi ở bữa tiệc, và trong lòng nàng đang oán hận Nữ Đế không ra tay ngăn cản.
Nàng còn không muốn trái lương tâm mà nói mình nguyện ý, vì sự nguyện ý và chờ mong đã sớm bị dập tắt từ kiếp trước.
Vừa rồi tại yến tiệc, khi bị Trịnh Diên Huy ép buộc, nàng đã đối phó hết sức gian nan. Không phải họ vốn chẳng thích nàng sao? Không phải trong mắt họ vốn chưa từng có nàng sao? Cần gì phải làm đến mức này, coi như mọi người đều chẳng quen biết nhau thì tốt biết bao.
Vậy mà hết lần này đến lần khác, lại muốn bức nàng trở về, lại muốn bức nàng ngay trước mặt Nữ Đế, chính miệng thừa nhận mình là đích nữ Trịnh gia.
Nàng thật sự mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi. Vì sao còn phải hỏi nàng? Trịnh gia thì sao, thế gia đại tộc thì sao, nàng không muốn trở về!

Bình Luận

0 Thảo luận