Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Lấy nhu thắng cương

Ngày cập nhật : 2025-06-23 22:05:05
Trước cửa khách điếm, một mảnh yên tĩnh.
Bùi Ngụ Hành, một thân trang phục của quan viên bát phẩm, khí chất siêu quần, vừa vén màn xe lên, những ai nhìn thấy khuôn mặt hắn đều lộ vẻ kinh ngạc, thần sắc không sao che giấu nổi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, tên người hầu đang bắt lấy cánh tay Tuyên Nguyệt Ninh, hai chân mềm nhũn, quả thật đứng không vững.
Sắc mặt Lận Tế An đột biến, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tuyên Nguyệt Ninh.
Chỉ thấy Tuyên Nguyệt Ninh thê thảm kêu lên: “A huynh, cứu ta! Bọn họ muốn trói ta đi!”
Một câu này như sấm nổ ngang tai. Bọn họ bắt Tuyên Nguyệt Ninh, mà nàng lại là biểu đệ của tân nhiệm Huyện lệnh Bùi Ngụ Hành, đã vậy còn bị Bùi Ngụ Hành chứng kiến ngay tại chỗ đang bắt người.
Lận chủ bộ kinh hãi kêu to: “Nghiệt tử này, còn không mau buông tiểu lang quân ra!”
Lão ta vội vã chạy đến trước xe ngựa của Bùi Ngụ Hành, chắp tay thi lễ: “Huyện lệnh đại nhân có điều chưa biết, tiểu nhi tử này của tại hạ bị tại hạ nuông chiều sinh hư, chuyện này tuyệt đối là hiểu lầm.”
Bùi Ngụ Hành căn bản không để ý đến lão, lập tức bước xuống xe ngựa. Đám người hầu của Lận gia nào còn dám bắt Tuyên Nguyệt Ninh nữa, lập tức buông nàng ra. Hắn đi lướt qua Lận chủ bộ, nhấc mắt liếc nhìn Lận Tế An, ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén như dao.
Khi còn ở Việt Châu cầu học, hắn từng đè nén bản tính, sắm vai một quân tử khiêm nhường, chỉ để làm hài lòng phu tử và bạn học đồng môn. Hắn cũng biết lúc nào cần phải hòa hợp với hoàn cảnh. Nhưng giờ phút này, hắn cần người huyện Hàm Mãn hiểu lầm mình là con nhà thế gia không hiểu thế sự, vậy thì không cần phải tiếp tục che giấu bản tính.
Tuyên Nguyệt Ninh thấy sắc mặt hắn không đúng, khẽ nói nhỏ: “Bọn họ không làm gì ta cả, ta cố ý kéo dài thời gian chờ ngươi đến đấy.”
Hắn không lên tiếng. Vừa rồi chứng kiến nàng bị người nắm chặt cánh tay, cơn phẫn nộ ấy đến giờ vẫn thiêu đốt tim gan hắn. Hắn chỉ duỗi tay ra, bóp lấy mặt nàng, tiến sát lại gần, động tác nhìn thì bình thường nhưng lại cực kỳ mềm mỏng: “Chỉ là không biết, Thất lang nhà ta đã đắc tội gì với lang quân vậy?”
Tuyên Nguyệt Ninh chớp chớp mắt. Lận chủ bộ lập tức chen lên, đứng trước nhi tử, nói: “Tuyệt đối là hiểu lầm! Chắc chắn là nhi tử của tại hạ chỉ muốn làm quen kết bạn với Thất lang, kết bạn mà thôi!”
“Kết bạn mà phải trói người lại?” Hắn buông tay, quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt giao nhau với Lận Tế An đang cầm quạt, Lận Tế An mỉm cười đánh giá hắn, trong mắt tràn đầy ý khiêu khích.
Hắn nheo mắt lại, môi đỏ khẽ cong, cực kỳ nguy hiểm: “Ta không biết kết bạn còn phải trói người lại.”
Bá tánh xung quanh, ban đầu còn lo lắng, nhưng vừa thấy Bùi Ngụ Hành xong, thì ai nấy đều trở nên thờ ơ lạnh nhạt, không ai đứng ra bênh vực Tuyên Nguyệt Ninh, từng người đều quay đầu đi, bọn họ không dám đắc tội với Lận chủ bộ.
Lận chủ bộ không dám làm chuyện quá mất mặt, chỉ trừng mắt nhìn đám người hầu: “Lũ hỗn đản, dám xúi giục thiếu gia, còn không mau quỳ xuống!”
“Bịch” một tiếng, đám người hầu Lận gia quỳ đầy đất trước khách điếm, còn kẻ cầm đầu gây chuyện thì lại đứng như không có chuyện gì, còn nhàn nhã dùng ánh mắt mập mờ đánh giá Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh.
Bùi Ngụ Hành khẽ cười một tiếng: “Ta mới tới đây, không ngờ Lận chủ bộ đã tặng ta một phần kinh hỉ, rất tốt, xem ra Lận chủ bộ vô cùng hoan nghênh ta.”
Lận chủ bộ lau trán, chắp tay thi lễ: “Là do tại hạ quản giáo không nghiêm, khiến Thất lang bị kinh sợ.”
“À, thì ra là vậy. Những nô bộc này, không có sự đồng ý của chủ tử mà tự tiện bắt người như thế này, ta thấy nên bán đi cho rồi, giữ lại làm gì?”
Lận Tế An bước đến cạnh phụ thân, thi lễ một cái đầy tiêu chuẩn, cúi người sâu: “Là do tại hạ lỗ mãng, chỉ là tại hạ thật lòng muốn kết bạn với Thất lang. Nào ngờ Thất lang hiểu lầm tại hạ. Tế An xin được hướng Thất lang nhận lỗi.”
Bùi Ngụ Hành lặng lẽ nhìn hắn một lúc lâu, coi hắn như không khí: “Lận chủ bộ cũng cảm thấy, người như ta, khổ học mười năm mới thi đậu công danh, là kẻ ngốc không hiểu thế sự sao?”
Lận Tế An bị hắn phớt lờ, tay cầm quạt khẽ run lên.
Lận chủ bộ liếc mắt nhìn đứa con gây chuyện, vừa định nói gì đó thì bị Bùi Ngụ Hành chặn lại: “Không biết ngươi có biết hay không, theo quy định của 《Đại Lạc Luật》, kẻ bắt cóc, cố ý làm bị thương người khác, sẽ bị trừng phạt ra sao? Mà không khéo, Thất lang nhà ta lại là người nhà quan, tội này càng nặng thêm một bậc.”
Hắn duỗi tay, lại một lần nữa ngăn Lận chủ bộ đang định nói, khiến lão nghẹn họng đến khó chịu: “Chung quanh có nhiều người như vậy, ta chỉ cần ra lệnh vài nha dịch đến, tra hỏi vài người, thì nãy giờ đã xảy ra chuyện sẽ rõ ràng hết, tốt nhất ngươi nên nghĩ kỹ rồi hãy trả lời. Nếu ngươi không rõ, ta có thể nói cho ngươi biết, hắn sẽ phải ngồi tù bao lâu.”
Hai người đối mặt căng thẳng, Bùi Ngụ Hành không nhường một bước, rõ ràng không thể hòa giải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=74]

Bọn họ có thể bằng mặt không bằng lòng, nhưng Bùi Ngụ Hành, với thân phận huyện lệnh bát phẩm, hoàn toàn có thể áp chế bọn họ, lúc này ai dám thật sự đối đầu hắn? Lận chủ bộ bị ép đến đường cùng, khó khăn lắm mới phun ra được một câu: “Bùi Huyện lệnh nói rất đúng, là nghiệt tử nhà ta làm sai, ta lập tức bảo nó tạ lỗi, nghiệt tử, còn không mau qua đây!”
Lận Tế An thoải mái đi tới, Lận chủ bộ luôn quan sát sắc mặt Bùi Ngụ Hành, thấy hắn không hài lòng liền giơ tay lên “Bốp”, ông tát vào mặt Lận Tế An một cái, sức lực lớn đến mức làm hắn ngã lăn ra đất.
Ngay trước mặt Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh, y phục trắng của hắn dính đầy bụi đất, bộ mặt được chăm chút kỹ lưỡng bị đánh đến trầy trụa, lập tức cúi rạp xuống, ngã vào đất, giờ hắn chỉ có thể dùng đôi mắt không cam lòng nhìn trừng trừng vào Bùi Ngụ Hành.
Tên người hầu bên cạnh định đỡ hắn dậy, lại bị Lận chủ bộ quát lớn bảo ngưng lại: “Đám người hầu các ngươi cả ngày chỉ biết dắt Tế An đi chơi, về nhà mỗi người đều chịu phạt, mỗi người mười gậy lớn!”
Nói xong, ông ta hỏi: “Bùi Huyện lệnh, ngài có vừa lòng cách xử lý này không?
Một cái tát, mười gậy lớn. Bùi Ngụ Hành không mở miệng, chỉ cười như không cười nhìn Lận chủ bộ, đợi đến khi Lận Tế An sắp phẫn nộ bật dậy, hắn mới khẽ gật đầu, không để ý đến các quan viên sau lưng, dẫn theo Tuyên Nguyệt Ninh bước vào khách điếm.
Tuyên Nguyệt Ninh lúc bước qua bậc cửa còn ngoái đầu nhìn Lận Tế An, ánh mắt ấy như đang nói: “Ta chờ ngươi tới cửa tạ lỗi.”
Bùi Ngụ Hành đưa Tuyên Nguyệt Ninh vào phòng, Tuyên phu nhân lập tức kéo nàng lại: “Mau để nương nhìn coi, có bị thương ở đâu không? Còn có vương pháp hay không đây!”
Hai đứa nhỏ cũng chạy tới, một trái một phải ôm lấy nàng, vô cùng ỷ lại: “A tỷ!”
“Không sao đâu, mẫu thân” Tuyên Nguyệt Ninh trấn an, rồi xoa đầu hai đứa nhỏ, “Con cố ý kéo dài thời gian, lại không phản kháng, bọn họ cũng không dám làm gì con.”
Bùi Ngụ Hành mở cửa sổ ra, từ trên lầu nhìn xuống, đám quan viên vừa rồi còn kính cẩn nghe theo hắn, giờ đang vây quanh Lận chủ bộ bàn bạc gì đó. Còn Lận chủ bộ thì không biết đang nói chuyện gì với Lận Tế An.
Phía sau, Tuyên phu nhân nói: “Con nhất định phải đòi lại công bằng cho Nguyệt Ninh đấy!”
“Mẫu thân, ngài cứ yên tâm”, hắn đáp.
Nhanh thôi, rất nhanh, chuyện lần này chẳng qua chỉ là màn dạo đầu nho nhỏ, chưa chạm đến gân cốt mà thôi.
Đợi cả nhà họ từ khách điếm trở về huyện nha, Bùi Ngụ Hành bảo đám quan viên làm gì thì cứ làm nấy, đến cả Lận chủ bộ cầm sổ sách, vụ án của huyện nha trình cho hắn xem qua, hắn cũng lấy cớ trong nhà Thất lang đang bị thương, trong lòng lo lắng mà từ chối.
Hắn đích thân cho gọi lang trung giỏi nhất của huyện Hàm Mãn đến, bảo người này cẩn thận bắt mạch cho Tuyên Nguyệt Ninh, còn kê thuốc mỡ, nhất định không được để lại vết sẹo trên mặt nàng.
Lận chủ bộ đành phải tự bỏ tiền túi ra gánh thuốc men.
Còn Bùi Ngụ Hành lại ra vẻ nhàn nhã, việc gì cũng mặc kệ. Tuy trước đây khi huyện vẫn chưa có huyện lệnh, mọi việc lớn nhỏ đều do quan viên huyện Hàm Mãn lo liệu, nhưng giờ Bùi Huyện lệnh đã đến, lẽ ra không nên phủi tay đứng ngoài như vậy.
Những huyện lệnh trước đây, kẻ nào tới cũng đều phải thu cả huyện nha vào tay, sau đó cùng các quan viên trong nha môn ngươi tiến ta lui, cùng dò dẫm tìm ra con đường hợp tác phù hợp.
Làm gì có ai như hắn, mặc kệ tất cả, dứt khoát đứng ngoài cuộc. Thủ đoạn này rơi vào mắt Lận chủ bộ thì rõ ràng chính là dáng vẻ con cháu nhà thế gia quen được nuông chiều, quá non nớt, không chịu được áp lực.
Ông nói với những quan viên đang mặt ủ mày chê đến tìm: “Nhìn đi, hắn rõ ràng đã đến huyện Hàm Mãn, nhưng lại không thèm che giấu, để lộ quá nhiều dấu vết, nhìn qua là biết hắn là người thế nào. Một tên tiểu tử như thế này không đáng sợ, ta thấy cứ xem hắn như trẻ con mà dỗ dành thôi.”
Một người khác nói: “Vấn đề là, bây giờ có dỗ cũng không xong, chỉ cần tìm hắn là y như rằng sẽ bị đẩy ra một câu “Thất lang trong nhà còn đang bệnh”, thật là nhức đầu!”
Lận chủ bộ hung hăng ném bát trà lên bàn: “Vậy nên hôm nay mọi người tới, là muốn ta dẫn theo Tế An đi tạ lỗi à?”
“Chúng ta nào dám.”
Ngày hôm sau, Lận Tế An bị Lận chủ bộ trói lại, giải đến huyện nha. Lận Tế An vẫn muốn giữ mặt mũi, dọc đường đi đều ngồi trong xe ngựa, nhưng khi xuống xe vẫn không tránh khỏi bị dân chúng nhìn thấy, ai nấy đều ngạc nhiên không thôi.
Muốn diễn thì phải diễn cho trọn vai, mặc cho trong lòng hận không thể khiến Bùi Ngụ Hành sớm rời khỏi huyện Hàm Mãn, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra hiên ngang chính khí.
Đầu tiên là mang theo đủ loại thuốc bổ thân thể, Lận chủ bộ mặc quan bào màu xanh lam, đẩy mạnh Lận Tế An một cái, khiến hắn quỳ thẳng xuống đất: “Bùi Huyện lệnh, nhi tử của tại hạ làm Thất lang bị thương, tại hạ đã dùng gia pháp trừng trị nó. Sau đợi nó dưỡng thương xong, dẫn nó đến đây tạ lỗi với Thất Lang, mong Thất lang có thể tha thứ cho nó.”
Bùi Ngụ Hành ngồi nghiêng trên ghế trong thư phòng, cả người toát ra khí chất kiêu căng của con cháu thế gia. Khi thấy Lận Tế An quỳ xuống, hắn còn khẽ bật cười, ánh mắt đảo qua thân thể bị trói của hắn một vòng, lúc này mới nói: “Thất lang mặt mũi còn chưa lành, không thể gặp người. Ta thay đệ ấy nhận lời tạ lỗi này.”
Lận Tế An cúi gằm đầu. Hắn nào từng chịu nhục nhã đến mức này? Dù là diễn cũng khiến toàn thân hắn run rẩy, trong mắt tràn đầy tăm tối.
“Vậy không biết Bùi Huyện lệnh hiện tại có thể cùng chúng ta tìm hiểu sơ qua tình hình huyện Hàm Mãn được chưa?”
Bùi Ngụ Hành đứng dậy, dẫn đầu bước ra ngoài: “Hôm nay thời tiết đẹp, rất thích hợp để “tìm hiểu sâu”.”
Lận chủ bộ nâng nhi tử đứng dậy, vỗ mạnh một cái vào vai hắn, hắn thấp giọng nói: “Phụ thân yên tâm, Tế An biết phải làm gì.”
Từ đó về sau, trong huyện nha của huyện Hàm Mãn thường xuyên xuất hiện cảnh tượng như thế này:
Lận chủ bộ đi theo sau Bùi Ngụ Hành, hỏi: “Bùi Huyện lệnh, ngài thấy chuyện này xử lý như vậy có ổn không?”
Bùi Ngụ Hành chỉ cầm một quyển sách, chẳng thèm nhìn tới, nói: “Lận chủ bộ đã xem qua rồi, chắc là không có vấn đề, không cần báo lại cho ta.”
Quan viên khác đến tìm Bùi Ngụ Hành, hắn xua tay: “Các ông cứ đi tìm Lận chủ bộ thương lượng đi, rồi nói lại cho ta. Hôm nay ta vừa nghĩ ra một bài thơ, chư vị có hứng cùng ta thưởng thức không?”
Hắn đúng là có quản việc, nhưng chỉ quản những chuyện đã được người khác bàn bạc xong xuôi. Trong mắt họ, hắn giống như một chú chim ưng con mới rời tổ, cánh còn chưa cứng, không, là một con gà con, đầu óc toàn là tuyết trắng mùa xuân và thơ văn nghệ thuật.
Trong hậu viện huyện nha, vết máu nơi cằm Tuyên Nguyệt Ninh đã khô đóng vảy, ngứa đến mức nàng luôn muốn đưa tay chạm, nhưng không thể nên chỉ có thể gãi bừa vào cổ để giải ngứa.
“Đừng gãi” Bùi Ngụ Hành lấy thuốc mỡ ra, “Lại đây, cổ ngươi cũng sắp bị ngươi cào rách rồi, để ta bôi thuốc cho.”
Nàng sờ sờ cổ, né sang một bên, nói: “Ngươi nói ngươi cố ý mỗi ngày lộ mặt ở khách điếm để mọi người thấy được mặt của ngươi, chính là cố ý muốn mê hoặc nhi tử của Lận chủ bộ đi. Mà ta bị Lận Tế An uy hiếp, chẳng phải cũng coi như giúp ngươi đại ân sao? So với việc ngươi lộ mặt còn hữu dụng hơn, vậy mà ta lại không được chút phần thưởng gì à?”
“Muốn phần thưởng?” Hắn mở lọ thuốc, nhìn vào bên trong là một loại thuốc mỡ đen đặc “Ta đi lấy gương đồng, chính ngươi tự bôi đi.”
Tuyên Nguyệt Ninh đưa tay đè tay hắn lại: “Nếu không phải Lận Tế An vô tình nhắm trúng ta, sao ngươi có thể nhanh chóng khiến bọn họ thả lỏng cảnh giác như vậy? Giờ ngươi còn chê việc bôi thuốc nữa. Mau bôi đi, ngứa quá. Ngươi nói xem, nếu Lận Tế An mà biết ta không phải là nam nhân, có khi nào sẽ… á!”

Bình Luận

0 Thảo luận