Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Lời đồn đáng sợ

Ngày cập nhật : 2025-07-19 22:15:28
Nhìn bóng dáng Trịnh Diệc Tuyết cùng Tiêu Tử Ngang khuất dần trước mắt, trong lòng Tuyên Nguyệt Ninh sinh nghi, Trịnh Diệc Tuyết làm sao vô duyên vô cớ lại có thể thay đổi lớn đến thế được.
Bất kể thế nào, có thể đưa Tiêu Tử Ngang đi, không để hắn ở trước mặt Bùi Ngụ Hành mà lắc lư, cũng xem như không tồi.
“Ai chà, ta không cẩn thận thắt dây áo choàng thành nút chết rồi, phải làm sao đây? Hay là ta cắt đi nhé?”
Bùi Ngụ Hành cúi đầu nhìn, không hề có chút đề phòng nào với Tuyên Nguyệt Ninh, “Ta còn tưởng là nàng cố ý.”
“Ta làm sao mà cố ý được chứ.” Tuyên Nguyệt Ninh ngượng ngùng cười, cương quyết phủ nhận.
“Được rồi, bên ngoài lạnh quá.” Bùi Ngụ Hành đưa tay đội mũ áo choàng lên đầu nàng, tuy hắn không hiểu vì sao cứ gặp Trịnh Diệc Tuyết là nàng lại cởi mũ, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc hắn đi theo nàng, “Đến thư phòng chỗ hậu viện đi, chỗ đó ấm áp.”
Thư phòng nơi hậu viện gần như đã thành thư phòng riêng của Tuyên Nguyệt Ninh, hai chiếc bàn đều bày đầy tranh nàng vẽ.
Lúc này trong phòng có ba lò than, hơi ấm tỏa ra không ngừng. Tuyên Nguyệt Ninh cởi áo choàng của mình, quay lại nhìn thấy chiếc áo choàng của Bùi Ngụ Hành bị nàng buộc chặt quá, không thể cởi xuống, bèn đề nghị: “Hay là huynh tháo mũ trước đi.”
Bùi Ngụ Hành liếc nàng một cái, nàng lập tức ngậm miệng, bước tới nhón chân lên, từng chút một tháo nút cho hắn, khiến cả người nàng đầy mồ hôi.
Tự mình thắt nút, thì cũng phải tự mình tháo.
Tốn nửa ngày công sức, cuối cùng cũng tháo ra được, nàng quả thực thở phào một hơi, liền lấy áo choàng từ hắn, làm bộ như vô tình hỏi: “Hôm nay Thập Nhất nương tìm huynh nói chuyện gì vậy?”
“Nàng là sứ giả của Thập Nhất hoàng tử, muốn ta đầu nhập dưới trướng hắn.”
Tuyên Nguyệt Ninh nhíu mày lại. Thập Nhất hoàng tử tuy là con ruột của Nữ Đế, nhưng lại dã tâm bừng bừng, một lòng muốn kéo Nữ Đế xuống ngôi để tự mình lên thay. Nhưng kiếp trước, đến khi nàng qua đời, hắn vẫn không tạo được khí thế gì, vẫn chỉ là một con chim ưng non, bị Nữ Đế đè ép đến không thở nổi.
Liền nói: “Muốn mượn sức huynh, lại không sai mưu sĩ thân cận đến, mà để Thập Nhất nương đến, vừa không danh chính ngôn thuận, vừa không đáng tin. Thập Nhất hoàng tử thật không biết cách dùng người, huynh càng không thể đầu nhập vào. Huống chi Thôi lão vẫn luôn giúp đỡ chúng ta, chúng ta không thể làm chuyện vong ân phụ nghĩa.”
Nghe nàng nói rõ ràng như thể đã xem mình và hắn là một thể, Bùi Ngụ Hành – người vừa nãy còn vì thấy nàng đứng cạnh Tiêu Tử Ngang mà khó chịu – lúc này liền dịu lại, đáp lời: “Yên tâm, ta hiểu.”
Huống hồ, vụ án của phụ thân hắn nay đã có manh mối, sư phụ cũng luôn âm thầm điều tra giúp, gần như có thể khẳng định: kẻ ra tay đẩy phụ thân hắn vào đường chết chính là mấy nhà thế gia đại tộc ở Lạc Dương.
Thập Nhất hoàng tử lại được các thế gia ấy che chở, hắn tuyệt đối không thể có quan hệ với hắn.
Nghĩ tới cảm giác kỳ lạ mà Trịnh Diệc Tuyết mang lại hôm nay, một nữ tử nhỏ bé lại có thể thản nhiên nói rằng Thập Nhất hoàng tử muốn mượn sức hắn, thần sắc không chút biến đổi, rõ ràng là có quan hệ ám muội với Thập Nhất hoàng tử, lại cố tình ra vẻ như bản thân là mưu sĩ đến khuyên can – tâm cơ quá sâu.
Nàng lại có quan hệ rắc rối với Nguyệt Ninh, không khỏi căn dặn: “Trước khi Trịnh Thập Nhất nương rời khỏi huyện Hàm Mãn, khi nàng đến cửa hàng, hãy gọi Vương Hổ và Tuyết Đoàn cùng đi theo. Dù là lúc nào cũng không được ra ngoài một mình. Nếu mấy ngày tới, ta không có việc gì, cũng sẽ đi cùng nàng, còn nàng phải cẩn thận đề phòng nàng ta một chút.”
Tuyên Nguyệt Ninh lặp lại, “Huynh bảo ta đề phòng nàng ta?”
Bùi Ngụ Hành gật đầu, đổi cách nói: “Ừ, nàng ta nhất định là phụng mệnh tới khuyên ta, ta chỉ lo nàng ta sẽ nhắm vào nàng mà ra tay. Lòng người khó dò, cẩn thận một chút cũng không thừa.”
Nàng bật cười, trong nụ cười có một tia chua xót. Đây có lẽ là lần đầu tiên – sau hai đời người – nàng được nghe có người bảo nàng phải đề phòng Trịnh Diệc Tuyết. Bình thường qua lại, điều người ta nói nhiều nhất chính là: “Ngươi sao lại độc ác như thế, lúc nào cũng bắt nạt Thập Nhất nương, không thể nhường nhịn nàng một chút sao.”
Trời xanh có thể chứng giám, có bao giờ nàng đi khinh nhục ai? Ngược lại bản thân không ít lần chịu thiệt dưới tay nàng ta, đã vậy còn bị thân nhân trách móc mệt mỏi.
Liền nghiêm túc đáp lời. Nhắc đến Trịnh Diệc Tuyết thì không thể không nói tới Trịnh Bát lang, nàng bảo: “Mấy ngày trước, cái quyển sách viết về khoai lang mà huynh biên soạn, còn nhớ không? Huynh còn không mau đưa cho ta xem qua chút? Hôm nay ta gặp được Trịnh Bát lang ở cửa tiệm.”
Bùi Ngụ Hành đang tìm sách liền khựng lại, chuyện Trịnh Diệc Tuyết gặp nàng, vẫn không khiến hắn cảnh giác bằng việc Trịnh Bát lang trò chuyện với nàng, “Huynh ấy tìm nàng làm gì?”
“Nói là thấy sách huynh viết được lưu truyền bên ngoài, muốn đến chào hỏi Thất lang. Bách tính huyện Hàm Mãn này, huynh cũng biết rồi đấy, suốt ngày gọi ta là Thất lang, nên liền dẫn huynh ấy đến gặp ta, huynh ấy nhìn thấy là ta, cũng rất bất ngờ.”
Hắn đã tìm được sách, nàng liền đón lấy, giấu đi chuyện Trịnh Tử Duệ nói muốn có thêm một muội muội. “Huynh ấy bảo huynh thật là quá đáng, viết thực đơn sinh động như vậy, lúc huynh ấy du lịch rất thèm khoai lang mà không được ăn, ta còn bảo huynh ấy khi nào đến chào hỏi huynh, ta sẽ nấu cho huynh ấy ăn.”
Nàng mở sách ra, Trịnh Tử Duệ đã chỉ chỗ ghi tên tác giả cho nàng xem, nhưng quyển sách này để trống phần đó, nàng liền nói mình chưa từng thấy Bùi Ngụ Hành ghi tên nàng bao giờ.
Liền chỉ vào chỗ trống đó hỏi: “Huynh cũng viết tên ta trên sách? Sao không nói với ta một tiếng, viết tên ta làm gì, đều là huynh từng chữ từng chữ viết ra mà.”
Hắn không cần suy nghĩ liền đáp: “Chủ ý viết sách là do nàng đề ra, thực đơn phía sau cũng đều do nàng cung cấp, quyển sách này đương nhiên phải ghi tên nàng, có gì không hợp lý?”
Đương nhiên là có chứ. Tuyên Nguyệt Ninh nhìn hắn, nàng là nữ tử mà.
Vốn dĩ việc buôn bán đã đủ làm người ta chê cười, nay còn tham gia viết sách nữa, hắn lại còn muốn để tên nàng lên đầu.
Quá mức dung túng nàng rồi.
Bùi Ngụ Hành không để tâm, ngược lại tiếp lời nàng nói về Trịnh Tử Duệ: “Chờ huynh ấy tới chào hỏi, nàng bảo đầu bếp nấu ăn cho huynh ấy là được, không cần tự tay động thủ.”
“Được rồi, ta biết rồi.” Nàng buông sách xuống, cầm lấy áo choàng, “Ta còn phải đến cửa hàng, còn rất nhiều việc chưa thu thập.”
“Chờ chút, ta đi cùng nàng.”
“Huynh không phải còn định đi khu buôn bán à?”
“Vương Hổ hôm nay đã đi một vòng rồi, ta không cần đi nữa.”
Sau lưng hai người, nghe thấy nhắc tới mình, Vương Hổ không khỏi nhớ lại hành động của mình hôm nay, hình như ngoài việc đi theo lang quân, chẳng đến nơi nào khác.
Ừ, lang quân nói gì thì là vậy, bảo hắn đi đâu thì đi đó.
Lúc Tuyên Nguyệt Ninh hỏi, hắn khẳng định: “Phải, Thất nương, sáng nay ta có đi dạo một vòng, khu buôn bán không có chuyện gì, rất trật tự.”
Khu buôn bán người đến người đi, quầy hàng trung tâm lúc nào cũng khiến người khác thèm thuồng. Không ít thương nhân mới tới, đều phải hỏi thăm một lượt về quầy hàng đó.
Nói mãi cũng mệt, mấy thương nhân người Hồ ở đây đều lười trả lời lại với những kẻ mưu đồ bất chính ấy.
Việc gì nhiều người biết thì sẽ dễ lộ, liền có vài kẻ chuyên đi nói chuyện cùng đám thương nhân ấy, kể về chuyện quầy hàng kia.
“Mọi người có biết quầy hàng đó là của ai không?”
“Chẳng phải nói là của Thất lang, biểu đệ của Bùi Huyện lệnh à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=92]

Nếu không phải hắn là biểu đệ của huyện lệnh, ta thật muốn thuê lại quầy hàng đó từ tay huyện lệnh.”
“Khà khà, cái gì mà biểu đệ Thất lang, rõ ràng là Thất nương à, một tiểu nương tử cả ngày xuất đầu lộ diện, thật không biết xấu hổ.”
“Thế mà là nữ tử sao? Ta nghe nói nàng còn định mở thêm cửa hàng trong thành đấy!”
“Đúng là như vậy, ngươi xem nhà ai có nương tử đàng hoàng mà lại ra ngoài buôn bán, tiếp xúc tới lui toàn là nam nhân, nàng lại không hề e dè sợ hãi gì. Ta thấy a, không chừng bản thân nàng chính là loại lả lơi ong bướm, huynh đệ nhà ngươi nếu muốn lấy quầy hàng đó, chi bằng thử quỳ dưới váy thạch lựu coi sao, ha ha ha.”
Ba người nói thành hổ, lời đồn mang màu sắc mập mờ như vậy liền lấy tốc độ chóng mặt truyền khắp khu buôn bán.
Từ khi khu buôn bán thành lập đến nay, các bậc lão làng trông quầy hàng vốn chẳng để ý đến mấy lời đó, nhưng không chịu nổi người đến người đi tạp loạn, lời đồn lan truyền rồi bị bóp méo.
Nghiêm trọng hơn nữa là, lời đồn biến thành nếu muốn thuê một gian quầy tốt trong khu buôn bán, thì phải qua đêm với Thất lang, hầu hạ chu đáo, tự nhiên sẽ có lợi.
Tất cả đều là cố tình hạ thấp Tuyên Nguyệt Ninh. Một tiểu cô nương mà ra ngoài buôn bán, chẳng phải là trò đùa sao? So với việc để nàng giữ quầy, chi bằng giao cho người thật sự có nhu cầu.
Khố Địch Úy Văn là người đầu tiên nghe được lời đồn đó, vốn vì bị cự hôn mà chán nản thất vọng, liền nổi giận đập vỡ một bình hoa cổ, sau đó sai người đem kẻ tung tin đồn đánh chết, nhờ Bạch Thu Chi dốc sức ngăn cản mới dừng được.
“Lang quân, chuyện này không thuộc thẩm quyền của chúng ta, chúng ta chỉ cần báo lại cho nha dịch trong khu buôn bán là đã tận tâm tận sức rồi. Vừa nhìn đã thấy rõ có kẻ muốn hãm hại Thất nương từ sau lưng, ngài vạn lần đừng nhúng tay vào.”
Đôi mắt xanh của hắn sáng quắc, “Được, vậy ta chờ xem. Nếu Bùi Ngụ Hành không bảo vệ nổi Thất nương, thì để ta ra mặt!”
“Ai, lang quân, xin ngài bớt giận.”
Cùng ngày, Vương Hổ lập tức vội vàng đem tin này báo cho Bùi Ngụ Hành.
Lời đồn đáng sợ, chuyện liên quan đến thanh danh của Tuyên Nguyệt Ninh, làm sao hắn có thể để kẻ khác hạ thấp nàng. Hắn còn dặn Vương Hổ trước mắt đừng nói gì cho Tuyên Nguyệt Ninh biết, đồng thời cũng nói với Tuyên phu nhân, bảo bà giả bệnh vài ngày, giữ chân nàng lại, đừng để nàng đến cửa hàng, đợi hắn xử lý xong rồi mới để nàng ra ngoài.
Hắn tuyệt đối không cho phép đám người không biết trời cao đất dày kia hủy đi niềm vui kiếm tiền của nàng, còn dám mơ tưởng bôi nhọ nàng, hắn nhất định phải khiến bọn chúng nếm mùi hối hận!
Bọn họ lập tức bắt tay điều tra kẻ tung tin khắp nơi, lời đồn từ khu buôn bán lan ra, chẳng mấy chốc đã phiêu tán đến tận huyện thành Hàm Mãn, khiến toàn bộ huyện thành đều bị chấn động.
Tai người chẳng phải sắt đá, tin tức về một nữ tử phóng đãng, lả lơi, lại làm ăn buôn bán – còn không phải chính là... Thất lang trong nhà Bùi Huyện lệnh à?
“Ông tổ nhà ngươi! Ngươi dám nói thêm một câu nữa, xem lão tử có đánh chết ngươi không!”
Một lão nhân bán trứng trà gỡ chiếc giày ở chân ra, liền đánh tới tấp vào mặt kẻ vừa tuôn lời bẩn thỉu, miệng còn la lớn: “Mau lại đây! Mau bắt hắn lại! Dám nói xấu Thất lang nhà chúng ta, giao hắn cho quan phủ!”
Giữa đường cái, chẳng ai lo ăn uống hay bán hàng nữa, mọi người xúm lại trói người nọ lại, chuẩn bị áp giải đến quan phủ.
Người nọ hoảng loạn, “Chư vị, chư vị! Ta chỉ là kẻ bán hàng trong khu buôn bán, chỉ nghe được mấy lời đồn rồi thuận miệng nói lại, không phải do ta bịa đặt đâu!”
“Phì! Đã đi truyền lời đồn thì ngươi cũng chẳng tốt lành gì! Còn dám oan uổng Thất lang nhà chúng ta!”
“Ta nghe rõ ràng rồi, các ngươi chẳng phải vì đỏ mắt với quầy hàng trung tâm của Thất lang sao? Người ta không cho các ngươi, nên các ngươi đâm đầu vào bịa đặt! Cái đồ khốn nạn! Có biết thời xưa trong sạch của nữ tử mà bị nói thế này thì phải nhảy sông tự tử không?”
Tên thương nhân kia gấp gáp giải thích, “Không phải, việc nàng ra ngoài buôn bán là sự thật mà, ta không nói sai!”
Trong đám người có một đại nương giơ tay tát cho hắn một cái, tức giận nói: “Nữ nhân thì sao? Ta nhà nghèo, nam nhân thì mang bệnh, nếu ta không buôn bán kiếm tiền, cả nhà ta đều uống gió Tây Bắc à!”
“Đúng đó! Ngươi là người ngoài đúng không? Cái gì cũng không biết mà dám mở miệng nói linh tinh! Đưa hắn tới cho Bùi Huyện lệnh xử!”
“Chúng ta huyện Hàm Mãn năm đó gian nan lắm, khi đó chẳng có thương nhân nào đến cả, lúc đó chỉ cần có cơm ăn no đã không tệ rồi. Bây giờ sống được thế này đều là nhờ Bùi Huyện lệnh và Thất lang, chứ không chúng ta còn chẳng biết sống ra sao đâu!”
“Thất lang là đứa trẻ tốt, lúc ta cày ruộng, nàng còn mang nước đến cho ta, nhổ cỏ giúp ta. Giữa trưa hè nắng cháy cũng đi theo Bùi Huyện lệnh chạy khắp nơi, da mặt đều bị nắng làm đen hẳn.”
“Còn chuyện khoai lang ấy, Bùi Huyện lệnh nói chủ ý là của Thất lang, nàng tìm giống từ Hồ Thương mang về cho chúng ta. Một cô nương tốt như thế, dựa vào đâu mà các ngươi dám bắt nạt?”
“Phải đó! Nàng còn dạy chúng ta trồng khoai lang, thu mua khoai lang của chúng ta, tiền đều trả đầy đủ không thiếu một đồng. Vậy mà qua miệng các ngươi, nàng lại thành người như thế à? Đứa nhỏ này đắc tội ai chứ!”
Dân chúng huyện Hàm Mãn đều phẫn nộ không thôi, vì chuyện của Tuyên Nguyệt Ninh mà đồng lòng như dây thừng siết chặt.
Hễ ai trong thành nghe được tin đồn, lập tức ra mặt giải thích rằng Thất lang là người tốt thế nào. Gặp được kẻ nào truyền lời bẩn thỉu, liền bắt, áp giải đến quan phủ!
Phân biệt không ra ai thật ai giả? Không sao, gọi nha dịch đến, không cần nói nhiều, bắt trước rồi tính sau. Bùi Huyện lệnh có mắt sáng, tuyệt đối sẽ không để dân lành bị oan.
Chuyện tung tin đồn xấu về Tuyên Nguyệt Ninh, đến huyện thành Hàm Mãn liền gặp trắc trở, lập tức chết non.
Bách tính yêu ai thì yêu cả đường đi, họ kính trọng Bùi Ngụ Hành thì cũng quý mến Tuyên Nguyệt Ninh. Họ còn tự lập đội nhóm đến khu buôn bán để giải thích giúp nàng.
Vốn dĩ một bộ phận Hồ thương cũng là thương nhân sống định cư trong huyện Hàm Mãn, vừa thấy có người lên tiếng bảo vệ Tuyên Nguyệt Ninh, họ cũng gia nhập lên tiếng cùng.
Tư tưởng trung tâm chỉ một điều: Thất lang là đứa trẻ tốt, những lời đồn nhảm đó là do có kẻ đỏ mắt với quầy hàng của nàng, cố tình bôi nhọ một nương tử đoan chính, nhằm ép nàng giao lại quầy hàng, để nàng không thể tiếp tục buôn bán nữa.
Lời đồn như ngọn lửa nhỏ mới vừa châm lên ở khu buôn bán, còn chưa kịp lan rộng, đã bị dân huyện Hàm Mãn tự phát dập tắt.
Còn mấy kẻ tung tin đồn trong khu buôn bán, vừa thấy tình thế không ổn liền muốn chạy, lập tức bị Vương Hổ cùng một nhóm nha dịch bắt giữ, đưa về huyện nha giao cho Bùi Ngụ Hành thẩm vấn.
Còn những thương nhân cố tình tung tin đồn bôi nhọ Tuyên Nguyệt Ninh, nhăm nhe quầy hàng trung tâm như hổ rình mồi, đều bị Bùi Huyện lệnh ban lệnh cấm: chỉ cần hắn còn đương nhiệm, bọn họ không được phép bước vào khu buôn bán.
Lệnh cấm này tuy không có văn bản chính thức, nhưng nha dịch lại nghiêm khắc thi hành.
Lúc này, mấy kẻ kia mới hoảng loạn, vội vàng chạy đến cổng khu buôn bán, vây lấy nha dịch cầu xin, mong được vào lại.
Nha dịch không buông, họ liền giở trò: “Dựa vào đâu mà không cho chúng ta vào? Giám Sát Sử có còn ở huyện Hàm Mãn không? Ta muốn kiện các ngươi và cả Bùi Huyện lệnh!”
Vương Hổ lúc này cũng đứng một bên, thấy nha dịch trẻ tuổi sắp không cản nổi, liền bước tới trước mặt đám thương nhân:
“Từ Ích Châu tới à? Xuất trình giấy dẫn đường coi, không rõ ràng là không đạt yêu cầu.”
“Cái này là cái gì? Nguồn gốc không rõ, hàng hóa này không được vào khu buôn bán!”
Nói một hơi với mấy thương nhân, hắn đưa tay lên rút đao bên hông: “Người đâu! Tra xem bọn họ có thuê quầy hàng hay nhà kho trong khu buôn bán không, nếu không có thì đuổi sạch! Đừng để mấy kẻ thích lắm lời tới làm bẩn thanh danh khu buôn bán của chúng ta!”
Có thương nhân từng quen biết với Vương Hổ, không đành lòng, liền khuyên nhủ: “Đại Lang, chẳng qua chỉ là nói vài câu về Thất lang thôi mà, không nghiêm trọng vậy chứ? Bùi Huyện lệnh của mọi người có phải đang làm quá không?”
“Quá?” Vương Hổ thầm nghĩ lang quân quả nhiên liệu sự như thần, nói hay như vậy! Lập tức lấy ra cuốn sách mà lang quân mượn từ Trịnh Bát lang, “Mọi người đều biết lang quân chúng ta viết sách về trồng khoai lang chứ?”
Đám thương nhân gật đầu, ai mà không biết chứ? Huyện nha nào trồng khoai lang cũng đều có quyển sách đó.
Hắn mở sách ra, chỉ vào tên tác giả trên đó lớn tiếng nói: “Trên này ghi rõ Thất lang, chính là tiểu nương tử mà các ngươi tung tin đồn bậy bạ kia! Chính là Thất nương!”
Mọi người sửng sốt, ong ong bàn tán xôn xao. Vương Hổ liền theo lời dặn của Bùi Ngụ Hành tiếp tục nói: “Nếu không phải Thất nương được dân chúng huyện Hàm Mãn trên dưới yêu mến, thì hôm nay nàng đã bị mấy lời đồn nhảm này hủy hoại thanh danh. Đến lúc đó, các ngươi chỉ còn nhớ đến lời đồn, chứ không nhớ nổi rằng nàng chính là người lập công lớn trong việc biên soạn sách này!”
“Các ngươi lạnh lùng làm tổn thương lòng nàng! Hôm nay ta nói rõ ràng ở đây: ai dám mở miệng bôi nhọ Thất nương nhà chúng ta, tức là gây chuyện với cả huyện Hàm Mãn này!”
Hắn nói tiếp: “Tiêu Giám Sát Sử đang ở trong thành, ta có thể dẫn các ngươi đến gặp.”
Lang quân đã sớm dặn rằng, có thể kéo Tiêu Giám Sát Sử vào cuộc, nhưng tuyệt đối không được để lộ sai sót của lang quân ra ngoài. Huống chi đám thương nhân này vốn không có bằng chứng, cũng như không nói lý.
“Đúng vậy!” Những bá tánh huyện Hàm Mãn cố ý đến giải thích, nghe vậy thì phẫn nộ kêu lên, “Bọn họ chỉ vì chút lợi nhỏ đó, suýt chút nữa đã bức tử Thất lang nhà chúng ta! Bùi Huyện lệnh chẳng qua chỉ cấm không cho bọn họ bước vào khu buôn bán, cũng không bắt họ nhốt vào ngục, các ngươi dựa vào đâu mà nói giúp cho họ? Sao không thấy các ngươi nói giúp cho Thất nương nhà chúng ta đi?”
“Chính là vậy! Không phục thì đi tìm Giám Sát Sử mà kiện đi! Bùi Huyện lệnh nhà chúng ta còn được bệ hạ ban quan phục, chẳng lẽ lại vì chút tiền cỏn con của các ngươi mà mưu cầu tư lợi?”
Quần chúng xúc động phẫn nộ, những người ban đầu lên tiếng bênh vực đám thương nhân lập tức im miệng, ánh mắt nhìn quyển sách cũng thay đổi hẳn.
Thì ra Thất lang chính là Thất nương, là một nữ tử, thật không ngờ, thật không ngờ.
Cùng với việc các thương nhân vào Nam ra Bắc trong khu buôn bán, người vô danh tìm ra giống khoai lang được ghi trong sách, người vô danh mang thân phận thần bí - Thất lang, hoá ra người đó chính là biểu muội của Bùi Thuần Nguyên, Thất nương, cũng dần dần được truyền đi khắp nơi.
Ngoài trừ những kẻ thực sự tung lời đồn, bị dân huyện Hàm Mãn bắt giao cho nha môn, những người khác cũng đều được thả ra. Bùi Ngụ Hành căn bản không thèm gặp bọn họ, mà bọn họ ở trong ngục tự lo lắng nghĩ ngợi lung tung đến suýt tự hù chết bản thân.
Đợi đến khi Tuyên Nguyệt Ninh phát hiện Tuyên phu nhân giả bệnh, đã vậy còn bị ép ở lại nha môn vài ngày, nàng liền tra hỏi chỗ Tuyết Đoàn, biết được chuyện lời đồn nhằm vào mình, nàng chưa kịp phản kích, vì đấy vốn là trận chiến giữa nữ nhân với nhau. Vậy mà đã được sự nhiệt tình giúp đỡ của bá tánh huyện Hàm Mãn cùng với lệnh cấm của Bùi Ngụ Hành giải quyết sạch sẽ.
Một gợn sóng nhỏ cũng không dậy nổi.
Hiện tại mỗi khi ra phố, hễ nàng gặp những nương tử lớn tuổi hơn nàng, ai nấy đều dùng ánh mắt đầy thương xót nhìn nàng, như thể nàng vừa chịu đại nạn sinh tử vậy.
“Thất lang, nàng cũng đừng nghĩ quẩn gì đó nha.”
“Thất lang, không thể làm việc khiến kẻ thù hả hê mà người thân đau lòng.”
“Ôi trời, Thất lang thật đáng thương! Nghe nói nàng đã khóc ở nhà đến nỗi mắt sưng không thấy gì nữa.”
Tuyên Nguyệt Ninh: “……”
Im lặng không giải thích.
Nàng lại càng thêm hiếu kỳ không biết tâm trạng hiện giờ của Trịnh Diệc Tuyết – kẻ tung lời đồn – là thế nào, bởi vì đây chẳng phải đúng là chiêu nàng ta hay dùng nhất hay sao?
Bây giờ, thật muốn nhìn thử sắc mặt nàng ta như thế nào. Lần này, e là đi một nước cờ sai, thua cả ván cờ.
Trịnh Diệc Tuyết đang thuê một ngôi nhà trong huyện Hàm Mãn, nghe người hầu báo lại chuyện này, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Phế vật!”

Bình Luận

0 Thảo luận