Tuyên Nguyệt Ninh lặng lẽ đứng một bên, lạnh nhạt thờ ơ nhìn mọi chuyện đang diễn ra trong Linh Lung Các.
Nàng thấy Tiêu phu nhân giả bộ nhân nghĩa mà răn dạy Diêu Tam nương, thấy Diêu Tam nương khi biết mình không cần phải rời đi thì vui mừng khôn xiết, thấy đám người vây quanh nhỏ giọng bàn tán về cách làm của Tiêu phu nhân.
Việc Diêu Tam nương gây ra lần này, không chỉ đơn giản là bán bản vẽ cho cửa tiệm khác, mà thực sự ác độc, hành sự như thế mà vẫn được Tiêu phu nhân giữ lại trong cửa tiệm, mọi người đều lắc đầu.
Có một ánh mắt sắc bén mạnh mẽ đảo quanh người nàng, ngẩng đầu liền thấy Khố Địch Úy Văn đang hướng nàng chắp tay thi lễ, nàng cũng âm thầm đáp lễ, tỏ ý cảm tạ sự giúp đỡ của hắn.
Bên kia, Tiêu phu nhân cũng biết mưu tính của mình thất bại, liền chân thành kéo tay Tuyên Nguyệt Ninh, nói: “Thất nương, là bá mẫu không tốt, không biết nhìn người, lại còn oan uổng con, con có thể trách bá mẫu không?”
Tuyên Nguyệt Ninh khẽ giãy giụa, nhưng bị bà ta nắm chặt tay, đành phải đáp:
"Thất nương không trách bá mẫu, chỉ tự trách mình sơ suất, không cẩn thận mà rơi vào bẫy người khác."
Tiểu cô nương cúi đầu nhìn túi thơm bên hông, túi thơm hình trăng non bằng lụa trắng vốn chỉnh tề giờ đã xộc xệch, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, nhưng mang nụ cười mệt mỏi không hợp với tuổi.
Trong mắt mọi người, hình ảnh này cho thấy nàng đang đau lòng thương tâm, khiến ai nấy đều bất giác xót xa cho tiểu cô nương mồ côi này.
Nàng rất tự trách, tiếp tục nói: “Nếu Thất nương không tới Linh Lung Các, Tam nương cũng sẽ không vì ghen ghét mà phạm sai lầm, đều là lỗi của Thất nương.”
Mọi người lập tức lên tiếng bênh vực nàng: “Sao có thể trách tiểu cô nương được chứ!”
Tiêu phu nhân cảm thấy bất an, vội siết chặt tay nàng, khiến Tuyên Nguyệt Ninh phải hít hà một hơi vì đau, kêu lên: “Bá mẫu, ngài niết tay Thất nương đau quá.”
Bà ta lập tức buông tay, nói: “Chuyện này không liên quan đến Thất nương, Thất nương không cần tự trách, đều là lỗi của bá mẫu, nếu phụ mẫu đã khuất của con biết con bị ủy khuất ở chỗ ta, ta biết ăn nói thế nào với họ đây.”
Tuyên Nguyệt Ninh khựng người, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lạnh lẽo tích tụ, thoáng chốc đã thành cánh đồng băng, khiến Tiêu phu nhân kinh ngạc.
Ngươi không nên, không nên nhắc tới phụ mẫu đã mất của nàng để làm cớ!
Nàng vẫn nhớ rõ, người phụ nhân dịu dàng ôm nàng vào lòng dỗ nàng uống sữa, người nam nhân đứng đầu một nhà, đem tung nàng lên cao rồi vững vàng bắt lấy nàng.
Những người tốt như thế, không phải để ngươi lợi dụng.
Những hình ảnh ấm áp còn sót lại khiến nàng đỏ mắt, vành mắt ngân ngấn nước nhưng không rơi, trùng hợp lại đúng với trạng thái hiện giờ của nàng. Nàng hướng Tiêu phu nhân hành một đại lễ, một giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt, khiến người ta thương tiếc, nói: “Thất nương cảm tạ bá mẫu những ngày qua đã chiếu cố, nhưng việc do Thất nương mới phát sinh, cũng nên để Thất nương tự mình kết thúc. Thất nương, Thất nương xin rời khỏi Linh Lung Các, mong bá mẫu cho phép.”
“Con... con nói gì?” Tiêu phu nhân đôi mắt sắc bén như dao, gần như xuyên thủng Tuyên Nguyệt Ninh, nhưng phát giác tình thế bất lợi, liền vội vã dịu giọng: “Thất nương, con rời Linh Lung Các, vậy lấy gì nuôi sống trong nhà? Hai đứa nhỏ trong nhà không trông chờ được, con còn phải dưỡng a huynh đọc sách, Thất nương, bá mẫu thực sự không trách con mà.”
Tuyên Nguyệt Ninh liếc thấy một đôi giày ủng dài đang tiến đến, liền bi thương nói: “Nhưng trong lòng Thất nương có oán. Thất nương tự nhận từ khi đến Linh Lung Các luôn tuân thủ bổn phận, không dám có chút lơi lỏng. Vậy mà, Tam nương cùng làm, lại cố ý muốn vu oan cho Thất nương, bá mẫu lại không tin Thất nương, còn trách Thất nương lười biếng.”
Nàng cắn môi, cắn đến xuất hiện lằn trắng: “Thất nương cũng không ngốc, bảy ngày vẽ hơn hai mươi bản vẽ, họa sĩ cửa tiệm nào có thể làm được? Nhưng Thất nương vẫn nghiêm túc vẽ, kết quả, lại chẳng ai nhắc tới.”
“Thất nương thật sự thất vọng, đau lòng!”
“Thất nương, ngoan nào, nghe bá mẫu nói...”
“Tiêu phu nhân!” Khố Địch Úy Văn đã bước tới, đối mặt với ánh mắt chứa đầy tức giận của Tiêu phu nhân, cười nói: “Hoạ sĩ của Linh Lung Các các ngươi dám nhục mạ Thất nương như thế, ngươi không những không đem nàng ta đuổi đi, lại còn muốn Thất nương tiếp tục làm việc chung với kẻ hãm hại mình, sau đó mỗi ngày lo lắng bản vẽ của mình bị trộm à?”
Tiêu phu nhân đỡ búi tóc cao của mình, nghiến răng nói: “Khố Địch Úy Văn, chuyện nhà Linh Lung Các, liền không cần ngươi lo!”
“Không phải lo, không phải lo, chỉ là thấy bất bình, giúp Thất nương nói chuyện thôi. Tiêu phu nhân nếu thực lòng thương Thất nương, thì không nên giữ nàng ta lại cửa tiệm!”
“Thất nương, Khố Địch Úy Văn nói rất đúng. Nếu con không muốn làm ở Linh Lung Các, bá mẫu có thể sắp xếp con tới cửa tiệm khác.” Bà ta được Khố Địch Úy Văn làm cho tỉnh ngộ, chỉ cần nàng chịu ở lại, đâu cần quan tâm nàng đi cửa tiệm nào.
Ai ngờ Tuyên Nguyệt Ninh lắc đầu: “Hôm nay qua đi, chắc chắn rất nhiều người đã biết chuyện xảy ra ở Linh Lung Các. Dù Thất nương có đến cửa tiệm nào của bá mẫu, cũng sẽ bị người ta dị nghị, bị cho là đoạt chén cơm người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=31]
Đa tạ ý tốt của bá mẫu, Thất nương không đi.”
“Vậy ngươi muốn lấy gì nuôi sống toàn gia?” Tiêu phu nhân gần như nghiến răng nói.
Khố Địch Úy Văn lập tức chen vào: “Nàng có thể đến Văn Nhai Các của ta, ta nhất định sẽ đối đãi tử tế, không để chuyện bị vu oan tái diễn.”
Hắn quay sang hỏi Tuyên Nguyệt Ninh: “Thất nương, ngươi có bằng lòng tới Văn Nhai Các không?”
Tuyên Nguyệt Ninh nhìn Tiêu phu nhân, rồi nhìn Khố Địch Úy Văn, vẻ mặt đầy khó xử.
Nào ngờ người vây xem còn sốt ruột hơn nàng, không ai còn cảm thấy nàng lúc này rời khỏi Linh Lung Các là vong ân phụ nghĩa, ai nấy đều la lên: “Tiểu cô nương, đồng ý đi!”
Nàng lén cười một chút, rồi nói với Tiêu phu nhân: “Bá mẫu, ngài xem, Thất nương đã có chỗ đi rồi, bá mẫu không cần lo lắng Thất nương có nuôi sống được toàn gia nữa không.”
Nói rồi nàng hành đại lễ với Tiêu phu nhân, quay sang Khố Địch Úy Văn, nói: “Thất nương đồng ý đến cửa tiệm của lang quân.”
Khố Địch Úy Văn vui vẻ vỗ tay, ánh mắt tràn ngập ý cười: “Ngày mai, ta sẽ ở Văn Nhai Các đợi Thất nương.”
Tiêu phu nhân hít sâu thở mạnh ra một hơi, cơn tức gần như sắp bùng nổ: “Thất nương, con suy nghĩ lại đi, bá mẫu có thể đuổi việc Tam nương, Thất Nương…… ”
“Thất nương, tâm ý đã quyết, mong bá mẫu thuận theo.”
Đám đông vây xem cũng phụ họa: “Tiêu phu nhân, đừng giữ tiểu cô nương nữa, nàng đã có nơi tốt hơn rồi mà”
Tiêu phu nhân nắm chặt khăn tay: “Tốt, tốt!”
Hôm nay quả thật là vừa mất mặt lại thiệt hại lớn!
Không những không thể vu oan cho Tuyên Nguyệt Ninh, còn mất đi một cây hái ra tiền, tức giận oán hận nhìn Diêu Tam nương đang ngồi dưới đất khóc nức nở, đúng là được việc thì ít hỏng việc thì nhiều.
Mỗi người mang theo tâm tư riêng mà giải tán, Tuyên Nguyệt Ninh thu dọn đồ đạc ra về trước, lén kẹp vào sổ sách những bản vẽ mà nàng vẽ mấy ngày qua cho chưởng quầy, sau đó không quay đầu mà về nhà.
Sờ túi tiền hôm nay chưa lãnh tiền công, thầm than lỗ rồi. Ai mà ngờ Tiêu phu nhân gây khó dễ sớm như vậy, bằng không có thể kiếm thêm một ngày tiền công.
Thôi, thôi, ở Tiêu phu nhân đây kiếm đủ rồi, giờ cũng đến lúc kiếm tiền nơi khác. Nàng vốn cũng đang chờ Khố Địch Úy Văn mà.
Đừng tưởng nàng mười ba tuổi thì cái gì cũng không hiểu.
Coi thường nàng sao?
Ài, trong nhà còn có mấy con gà, đã đủ lớn có thể giết làm canh bổ thân rồi.
Về Khố Địch Úy Văn, sau khi mời được Tuyên Nguyệt Ninh, thì trở về cửa tiệm của mình. Vừa bước vào tiệm, lập tức bị chưởng quầy nhà mình truy hỏi, “Như thế nào, như thế nào, tiểu nương tử kia thật sự muốn đem bản vẽ giao cho Văn Nhai Các sao?”
Khố Địch Úy Văn cùng Tiêu phu nhân đấu tay đôi, nói quá nhiều lời, khát không chịu nổi, liền đoạt lấy bát trà của chưởng quầy, không hề chê bai, hớp một ngụm đầy.
“Phốc!”
“Trời ạ, đắng quá, ngươi pha cái gì vậy!? Phì phì phì, mau cho ta nước khác.”
Khuôn mặt lang quân nhăn nhúm lại thành một khối, nào còn dáng vẻ phong lưu tao nhã, chưởng quầy vội vàng pha cho hắn một chén nước mật ong, ai oán nói: “Lang quân không cho ta đi tìm họa sĩ vẽ xiêm y, cũng không cho ta đi mời họa sĩ chính của Linh Lung Các, ta đương nhiên phải uống nước Hoàng liên để hạ hỏa.”
Khố Địch Úy Văn liên tục kêu “Ai u”, dùng tay quạt miệng, sau khi rõ ràng nếm ra được vị ngọt, mới giải thích cho chưởng quầy nghe: “Từ trước tới nay Việt Châu đều không có họa sĩ giỏi, nghe đồn họa sĩ chính của Linh Lung Các vẽ rất đẹp, thế mà lại xuất hiện thêm một họa sĩ vẽ xiêm y không rõ là ai? Ta hôm nay nhìn kỹ bản vẽ của Thất nương, tuy rằng trên bản vẽ xiêm y không ghi chữ ‘Tuyên’, nhưng nhìn thói quen vẽ, tám chín phần mười cũng là do nàng họa.”
“Cái gì? Nếu nàng biết vẽ như vậy, tại sao không nói cho Tiêu phu nhân, còn đưa tiền cho Văn Nhai Các, hai người chẳng phải là thân thích sao, chính vì như vậy, mới không có cách nào đi mời nàng về được.”
Khố Địch Úy Văn lại uống một ngụm nước mật ong, cười lạnh nói: “Không phải, không phải thân thích gì cả, ta thấy giống như con đỉa hút máu thì có! Ngươi từng thấy ai trong bảy ngày mà phải vẽ hơn hai mươi bản vẽ chưa, cửa tiệm nhà nào lại làm ra chuyện vô đạo đức như vậy.”
“Vậy... Tiêu phu nhân mưu đồ cái gì vậy?”
“Tiêu phu nhân có thể cùng chúng ta đấu đá nhiều năm như vậy, ngươi còn chưa nhìn ra sao, chính là loại người ‘không có lợi thì không dậy sớm’, hôm nay ngươi không nhìn thấy sắc mặt của bà ta đâu, cứ như muốn đổ hết tội danh lên đầu Thất nương vậy, muốn Thất nương mang tiếng xấu trong ngành, không có chỗ dung thân. Bà ta lại ra vẻ rộng lượng, nói tha thứ cho nàng, tiếp tục thu lưu nàng, chẳng phải là muốn hủy hoại danh tiếng của nàng, để sau này nàng chỉ có thể vì cửa tiệm của bà ta mà vẽ, thật là tâm địa ác độc, còn giả bộ lương thiện nữa, chỉ lừa được những kẻ ngoài nghề không hiểu sự tình thôi.”
Khố Địch Úy Văn vừa nói vừa nén giận, uống thêm nước mật ong thở dài: “Thật đáng thương, Thất nương sao lại gặp phải một bá mẫu hận không thể bán nàng như vậy.”
Chưởng quầy ân cần thêm nước cho hắn, “Vẫn là lang quân anh minh, vừa ra tay liền giúp tiểu nương tử, à không, giúp Thất Nương giải vây, còn mời được người ta trở về.”
“Chúng ta cứ chờ xem chuyện vui của Linh Lung Các đi.”
Linh Lung Các oan uổng cho Tuyên Nguyệt Ninh vẽ cho cửa tiệm bên ngoài, kết quả bị tra ra là do chính họa sĩ khác của cửa tiệm mình, giở trò hãm hại, đã ầm ĩ toàn Hành phường.
Từ trước có Tuyên Nguyệt Ninh ở đó, mỗi ngày hốt bạc, từ khi nàng bị “bức” đi, việc buôn bán sa sút không phanh, có khách nhân biết hiện tại đơn đặt hàng trang sức đều là Diêu Tam nương vẽ, nhao nhao hủy đơn, họ không cần họa sĩ phẩm đức kém như vậy vẽ cho họ.
Đúng là đứng càng cao rơi càng thảm, từng được coi trọng thì nay càng chịu không nổi khi bị đối xử lạnh nhạt, Linh Lung Các hiện tại chỉ có thể ngày ngày dựa vào những bản vẽ Tuyên Nguyệt Ninh để lại mà miễn cưỡng duy trì.
Cũng tới lúc này, mọi người mới phát hiện cái gọi là đơn đặt hàng mà Tiêu phu nhân đưa cho Tuyên Nguyệt Ninh, căn bản không có khách đặt, chẳng qua chỉ là muốn ép bức Tuyên Nguyệt Ninh mà thôi.
Bây giờ, mỗi ngày bọn họ đều phải đỏ mắt nhìn Văn Nhai Các khách ra khách vào. Nhìn chủ tiệm, chưởng quầy, tiểu nhị đều bận rộn hối hả, hận không thể đem Tuyên Nguyệt Ninh cung phụng như tổ tiên, biết vậy thì đã chẳng làm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận