Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Song hỉ gả chồng

Ngày cập nhật : 2025-09-09 21:43:00
Lạc Dương vẫn phồn hoa như cũ, càng là rực rỡ gấp bội, trong khe hở của mây xanh, dần dần lộ ra ánh sáng vàng chói mắt.
Từ sau khi Nữ Đế ban chỉ tứ hôn, song hỉ đồng thời xuất giá, quan viên Lễ bộ liền cầm quyển sách nhỏ chạy đi ba nhà, ý tứ của Tuyên phu nhân tốt nhất là định hôn sự vào mùng mười tháng mười, khí hậu vừa lúc thích hợp.
Nhà bọn họ sớm đã chuẩn bị cho hôn sự, chỉ chờ Tuyên Nguyệt Ninh gả đi.
Nhưng chủ mẫu đương gia Tiêu phủ, từ khi biết Nữ Đế ban chỉ tứ hôn thì không mấy vừa lòng. Nếu không phải nhi tử kiên quyết không chịu lui hôn, nào đến lượt Trịnh Diệc Tuyết có cơ hội gả vào. Một đích nữ giả của Trịnh gia, thế mà lại đem gả cho con bà. Vì vậy, lấy lý do thời gian này thì gấp gáp quá, không chuẩn bị kịp, bà muốn kéo dài đến sang năm, có lẽ còn có thể tìm được cơ hội từ hôn.
Đối với Tiêu Tử Ngang, cưới ai cũng được, cưới khi nào cũng không quan trọng, đón dâu chẳng qua là để che mắt người ngoài. Nhưng hắn không chịu nổi Bùi Ngụ Hành cứ cách vài ba ngày lại đến tìm, đành phải đi dỗ dành mẫu thân: nếu đã là Nữ Đế hạ chỉ tứ hôn, thì cũng chớ làm quá mức.
Tiêu gia đành phải xuống nước, chỉ mong là kết thân chứ không phải kết thù. Hai nhà đều nói muốn định hôn sự vào năm nay, nhưng Trịnh gia lại không muốn đồng ý, lấy lý do muốn dưỡng nữ nhi thêm, nhưng thật ra muốn kéo dài hơn cũng không được nữa. Vì đã mất hết thể diện trong triều đình rồi, nếu còn cố chấp nữa thì thanh danh còn giữ nổi hay không?
Vì vậy, ba nhà bàn bạc, định hôn sự vào mùng tám tháng mười một.
Hôn kỳ đã định, lòng người cũng yên ổn. Lễ vật kết hôn của Tuyên Nguyệt Ninh do quan viên Lễ bộ phụ trách theo quy cách công chúa, Trịnh gia chỉ cần đưa ra một phần hồi môn của đích nữ nữa là được.
Áo cưới của nàng cùng hôn phục của Bùi Ngụ Hành đã có bản vẽ, đều đưa cho Lễ bộ đi may.
Về quy cách công chúa thì Trịnh Diệc Tuyết tất nhiên không được hưởng. Đồ vật của nàng ta đều do Trịnh phủ chuẩn bị. Tuyên Nguyệt Ninh thì bụng dạ nhỏ nhen, dặn dò quan viên đến nhận bản vẽ, rằng Đại Lạc chỉ có một bản vẽ này, nàng không muốn đến ngày thành hôn lại mặc cùng loại áo cưới với người khác.
Chỉ là không đem áo cưới cho Trịnh Diệc Tuyết, cũng chẳng phải chuyện lớn gì.
Khi áo cưới may xong đưa tới, Tuyên Nguyệt Ninh lập tức bảo người chuyển đến phủ Đình Chủ. Lý phu nhân lần trước cản nàng, nàng dỗi lại khiến bà tức giận, nên nay bà cũng mặc kệ nàng. Hiện tại Trịnh gia coi nàng như không tồn tại, trái lại thuận tiện cho nàng qua lại giữa hai phủ.
Chỉ tiếc rằng thêu thùa của nàng không giỏi. Dưới sự chỉ điểm của Tuyên phu nhân cùng hai tỳ nữ, trước hết nàng sẽ tập đi tập lại trên khăn tay nhiều lần, rồi sau đó mới dám thêu vài mũi kim tượng trưng trên áo cưới.
Đừng nói nàng, ngay cả Tuyên phu nhân cũng sợ nàng làm hỏng áo cưới.
Thời gian thấm thoắt trôi đến mùng năm tháng mười. Hôm ấy, Bùi Ngụ Hành mang theo sính lễ, là số bạc hắn đổi được bằng cách bán một bức tranh thư pháp do hắn tự viết, sau đó phí nhiều tâm sức mới thu thập ra sính lễ này, đưa đến Trịnh gia nạp sính.
Người đồng hành cùng hắn, dĩ nhiên không thể thiếu Tiêu Tử Ngang.
Trịnh Diên Huy ở Trịnh phủ căn bản là chẳng muốn xem kỹ, chỉ cầm danh mục sính lễ của hai nhà, tùy ý liếc qua.
Tiêu Tử Ngang mang đến những vật quý giá xa hoa: San Hô Đỏ, Trân Châu Nam Hải, Bồn Cảnh Phỉ Thúy. Nhưng đều không thực dụng, nếu đặt vào nhà thường dân, thì đúng là khiến họ mừng đến choáng ngộp, nhưng còn ở Trịnh phủ thì trông lại là qua loa lấy lệ.
Lại nhìn sính lễ của Bùi Ngụ Hành, chẳng có gì hoa mỹ, cực kỳ giản dị, đồ cổ sách cổ thì rất ít, trái lại châu báu trang sức thì bày một rương, vừa nhìn đã biết là vì Tuyên Nguyệt Ninh chuẩn bị.
Cao thấp so ra, tâm tư của Bùi Ngụ Hành đối với Tuyên Nguyệt Ninh liền lộ rõ.
Chiếc rương gỗ đỏ mở rộng, hai bên cùng nhau bày ra, ai cũng thấy rõ được đồ vật đối phương mang tới. Tiêu Tử Ngang tiểu tử này lại còn làm trò, trước mặt Trịnh Diên Huy liền dám chắp tay cười nói: “Thuần Nguyên quả thật có lòng.”
Bùi Ngụ Hành mặc bộ y phục màu bạc, thắt lưng đính ngọc, còn được khảm viên ngọc màu đỏ to bằng ngón tay cái, khí chất quý giá, phảng phất như một tiểu hầu gia kiêu căng. Bộ xiêm y này chính là do Tuyên Nguyệt Ninh tự tay thiết kế cho hắn. Hắn mặc vào thì có vẻ non nớt, nhưng Tuyên Nguyệt Ninh lại thích bộ dáng niên thiếu khí phách hăng hái của hắn, vì vậy hắn liền mặc đến.
Từ khi tự định ra hôn sự, hắn liền không rời sắc đỏ. Bất kể mặc gì, trên người cũng phải có vật màu đỏ, để cầu cát lợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=131]

Ngày thường mặc quan phục, hắn còn buộc thêm sợi tơ đỏ ở cổ tay.
Ai nhìn cũng nhận ra niềm vui sướng cùng mong chờ mà hắn che giấu trong lòng.
Ngày nạp sính, hắn không muốn cùng Tiêu Tử Ngang xung đột, nên tâm tình vui vẻ, chỉ gật đầu nói: “Cũng được, cũng được.”
Trịnh Diên Huy liền đem sính lễ của Tiêu Tử Ngang cất vào kho, còn đồ vật của Bùi Ngụ Hành thì giao hết cho Tuyên Nguyệt Ninh, sau đó được người Nữ Đế phái tới nâng vào phủ Đình Chủ.
Tê Hà Đình Chủ được ban hôn, Trịnh gia phải lui nhường ba bước.
Trong phủ Đình Chủ, Cung Yến Nhi cùng Thôi Quân Dao một tả một hữu kẹp lấy Tuyên Nguyệt Ninh, hai người đến để giúp nàng thêm đồ cưới.
Tuyên Nguyệt Ninh từ khi về Lạc Dương, đây là lần đầu tiên Thôi Quân Dao gặp lại nàng.
Gương mặt nhỏ nhắn treo đầy lưu luyến không nỡ. Nàng cũng đã được định hôn kỳ, là người thuộc gia tộc của mẫu thân, Thôi Lăng luyến tiếc không muốn xa Thôi Quân Dao, tính toán lưu nàng lại thêm hai năm. Vừa hay vị hôn phu của nàng đang chuẩn bị khoa cử tiến sĩ, sang năm vào Lạc Dương, chờ hắn thi đậu tiến sĩ, Thôi Lăng sẽ vận tác một phen, giữ nàng ở lại Lạc Dương, để phu thê mới cưới này ở ngay dưới mắt ông, sẽ không ai dám khi dễ nàng.
Nàng quả thật ỷ lại Tuyên Nguyệt Ninh, ôm tay nàng làm nũng: “Không ngờ trong chúng ta, Nguyệt Ninh lại là người được gả đi trước. Ta còn tưởng ta sẽ là người nhanh nhất.”
Tuyên Nguyệt Ninh nhéo mũi nàng: “Muốn được gả lắm rồi à? Chỉ hai năm nữa sẽ đến lượt Quân Dao.”
Hai người nói chuyện, đều cố ý vòng qua Cung Yến Nhi. Cả đời Cung Yến Nhi sẽ chỉ ở bên cạnh Nữ Đế, liền không có cơ hội thành thân. Quyền lợi dễ có được, nhưng cũng mất đi cơ hội làm thê tử, dạy dỗ con cái.
Nhìn Cung Yến Nhi chỉ lo chơi cờ, Tuyên Nguyệt Ninh thầm nghĩ: Tỷ ấy cần gì phải có lang quân nữa.
Tuyên Nguyệt Ninh lấy khăn tay lau nước mắt cho Thôi Quân Dao: “Ta chỉ là gả chồng, chứ có phải rời xa Lạc Dương đâu. Nhớ ta thì cứ đến Bùi phủ tìm ta.”
Cung Yến Nhi khuyên: “Đúng thế. Muội không thấy Bùi Thiếu Khanh sủng nàng thế nào à? Còn chưa cưới, đã nghe lời nàng hết thảy. Sau hôn sự tất sẽ càng không rời nàng.”
“Ta ở Việt Châu thì đã biết điều này rồi,” Thôi Quân Dao không phục, “Xem Bùi Thiếu Khanh bộ dáng ốm yếu vậy thôi, chứ ở Bùi gia một lời là nhất, hai đứa nhỏ trong nhà đều sợ hắn. Thế mà hễ Nguyệt Ninh bắt hắn khoác thêm áo thì hắn khoác, bảo hắn ăn thêm vài miếng thì hắn ăn. Lúc cùng họ ăn cơm một bàn, thật là tức chết ta mà!”
Bị hai nàng trêu ghẹo, hai má Tuyên Nguyệt Ninh đỏ bừng.
Ban đêm, nàng mở hộp thêm đồ cưới mà các nàng đưa tới. Thôi Quân Dao tặng một tráp ngân phiếu, tiểu nha đầu này, đây chẳng phải đã đem hết bao năm tích cóp dồn cho nàng sao, thật ngốc.
Lại xem lễ vật của Cung Yến Nhi, nàng suýt chút làm rơi khỏi tay. Vậy mà lại là khế đất ở ngoại thành Lạc Dương, thứ mà có tiền cũng mua không nổi, thậm chí còn có cả một cửa hàng trong thành Lạc Dương, thật quá mức quý giá.
Các nàng thương nàng đến thế, khiến mắt nàng đỏ hoe. Nàng chỉ thầm nghĩ sau này phải gấp mười lần, trăm lần mà báo đáp. Nhưng nghĩ lại thì thấy có chút ngượng ngùng, hóa ra hình tượng ham tiền của nàng đã khắc sâu trong lòng mọi người.
Đến ngày hai mươi lăm tháng mười, Cung Yến Nhi lại tới phủ Đình Chủ, ngoài tỷ ấy còn có các nữ quyến khác cùng đến, cùng nhau xem hồi môn.
Trong số các nữ quyến ấy, nhiều người là thê tử của đồng liêu có quan hệ tốt với Thôi Lăng, đệ tử của ông muốn cưới thê, tất nhiên ông cũng phải quan tâm một ít chứ.
Cũng có một số là khách hàng của Hạo Nguyệt Phường, nhờ Cung Yến Nhi dẫn dắt mà nàng có quan hệ với các phu nhân này. Thái độ của đương kim bệ hạ đã quá rõ ràng, hết sức coi trọng Tê Hà Đình Chủ và Bùi Thiếu Khanh, nên các nàng cũng là nhân cơ hội này để kết giao, để về nhà còn có chuyện nói với phu quân của mình.
Trong hoa viên phủ Đình Chủ, không khí hòa hợp. Tuyên phu nhân giờ là mẫu thân của Bùi Ngụ Hành, hai nhà nghị thân, nên bà không tiện tới vào lúc này. Tuy Tuyên Nguyệt Ninh không quá thân quen với các vị phu nhân ấy, nhưng nhờ có Cung Yến Nhi ở đây, việc chiêu đãi đã được tỷ ấy ôm hết về mình.
Càng đến cuối năm, tấu chương từ khắp nơi dồn dập bay vào cung như tuyết. Cung Yến Nhi thân là Nội Xá Nhân bên cạnh bệ hạ, vốn bận rộn đến chân không chạm đất, vậy mà giữa trăm việc gấp gáp vẫn bỏ thời gian đến phủ Đình Chủ, đóng vai trò a tỷ bên cạnh Tuyên Nguyệt Ninh.
Các nữ quyến đến xem hồi môn này, không ai nhắc đến mẫu thân ruột của Tuyên Nguyệt Ninh là Lý phu nhân. Hôm nay Trịnh gia cũng mời các phu nhân ở Lạc Dương đến xem hồi môn của Trịnh Diệc Tuyết, dự định tổ chức ở Trịnh phủ, không rảnh để phân thân đến đây.
Quả thật giống như so bì, ngươi làm thì ta cũng làm, muốn dùng cách này để tra tấn Tuyên Nguyệt Ninh phải chịu thua. Nhưng sao có thể như ý bọn họ.
Mẫu thân ruột vốn cũng chẳng từng yêu thương nàng được bao nhiêu, Tuyên Nguyệt Ninh căn bản không để trong lòng.
Nàng chỉ hừ cười khẽ một tiếng, không phải cười châm chọc giễu cợt như trước đây mỗi khi nghĩ đến Trịnh gia, mà là hoàn toàn chẳng để bụng, nụ cười này chẳng hàm chứa ý vị gì cả, thuần túy chỉ là cười. Nàng quả thực đã nóng lòng không chờ nổi được thành thân, rồi trở về Bùi gia.
“Các vị phu nhân, xin mời dời bước.”
Cửa kho mở rộng, bên trong hồi môn đã chuẩn bị sẵn khiến tất cả nữ quyến ở đây đều phải kinh ngạc.
Này… Này…
Các nàng vội đưa khăn tay che mặt, giấu đi sự thất thố của mình. Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy người khác cũng thế, liền từng người một, hai người một, bật cười khẽ. Thì ra mọi người đều làm cùng một động tác.
Tê Hà Đình Chủ quả thật rất là phúc khí.
Chớp mắt, liền đến ngày đón dâu, mùng tám tháng mười một.

Bình Luận

0 Thảo luận