Trịnh phủ cố ý tung tin ra ngoài, giờ đây ai trong thành Lạc Dương cũng biết Tuyên Nguyệt Ninh đối với thân phận của chính mình có nghi ngờ, nên mới hiểu lầm rằng bản thân không phải đích nữ Trịnh gia.
Nàng chính là người được Nữ Đế phong làm Tê Hà Đình Chủ, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ trở lại Trịnh gia, mọi người đều mở to mắt chờ đợi, muốn xem nàng sau khi trở về sẽ cùng với vị giả đích nữ kia đối chọi gay gắt ra sao.
Trịnh phủ chờ đợi Tuyên Nguyệt Ninh đến cửa, chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng, Trịnh Diên Huy tự nhiên không thể để tin đồn nhảm nhí ở Lạc Dương cứ tiếp tục lan truyền, mà người trong tộc Trịnh thị đối với việc này cũng đã có nhiều lời phê bình kín đáo.
Trịnh Diên Huy liền định sai quản sự đi đón người. Nhưng quản sự từng ở Hàm Mãn Châu vấp phải vách tường, nay Tuyên Nguyệt Ninh đã là Tê Hà Đình Chủ, Bùi Ngụ Hành cũng đã được phong làm Đại Lý Tự Thiếu Khanh tam phẩm, ông ta chỉ là một nô bộc hèn mọn, sao lại dám xuất hiện trước mặt bọn họ lần nữa.
Vì vậy ông ta đề nghị để Trịnh Tử Duệ tự mình đi đón, với thân phận là người ưu tú nhất của Trịnh gia đến đón, cũng có thể biểu lộ thành ý của Trịnh gia đối với việc nghênh đón đích nữ.
Nhưng Trịnh Tử Duệ đang tức giận với Trịnh Diên Huy, vì chuyện ông ta ép buộc Tuyên Nguyệt Ninh hồi phủ tại tiệc Thiêu Đuôi Yến. Trịnh Tử Duệ xưa nay luôn nghe lời trưởng bối trong nhà, lần này lại sinh phản nghịch, đêm đó sau khi trở về, liền cùng ông ta cãi nhau một trận kịch liệt.
Nói có sách, mách có chứng khiến Trịnh Diên Huy tức giận đến cực điểm, rồi sau đó hắn cũng không trở lại Trịnh phủ nữa, ngày ngày lấy lý do công việc bận rộn mà ở mãi bên ngoài, ban ngày đêm tối đều làm việc, khiến Trịnh Diệc Tuyết tìm khắp nơi cũng không thấy, mời hắn về nhà cũng không chịu về.
Trịnh Diên Huy nghe vậy thì vung tay áo, quát: “Ngươi đi tìm nó, nói cho nó, muội muội là do nó tìm về, nên chính nó đi đón về. Cần phải tiếp trở về cho bằng được, đỡ phải mất mặt với bên ngoài.”
Quản sự hết cách, đành phải tìm đến chỗ làm việc của Trịnh Tử Duệ. Ai nhìn thấy hắn bây giờ, cũng đều cảm thấy sắc mặt hắn đầy tiều tụy.
Chuyện Thiêu Đuôi Yến, khiến trong lòng hắn đối với Tuyên Nguyệt Ninh vừa áy náy, vừa hận chính mình, tại sao lúc đó lại chọn vạch trần thân thế nàng trước mặt phụ thân. Thỉnh thoảng hắn lại tự hỏi: Hắn làm vậy thật sự sai rồi sao? Hắn chỉ muốn đưa muội muội ruột đang lưu lạc bên ngoài về nhà, rốt cuộc là sai chỗ nào?
Sau khi nghe quản sự truyền đạt, hắn mới chịu giải thoát khỏi sự tự trừng phạt, bước ra khỏi nơi ở để đón ánh mặt trời.
Lập tức xin nghỉ một ngày, mang tâm tình miễn cưỡng bất đắc dĩ, cùng quản sự đem theo lễ vật đến Bùi phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=123]
Trên đường đi, hắn luôn im lặng, tâm tư xoay chuyển trăm vòng cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Bùi Ngụ Hành còn ở Đại Lý Tự, Bùi Cảnh Ký cũng đã được đưa vào Quốc Tử Giám, trong phủ chỉ có Tuyên Nguyệt Ninh cùng Tuyên phu nhân, còn Bùi Cảnh Chiêu thì tuổi còn quá nhỏ, có thể xem như không cần để ý.
Lần nữa nhìn thấy Trịnh Tử Duệ, Tuyên Nguyệt Ninh cố nén việc muốn buộc miệng hỏi hắn, sao lại khiến mình trở nên chật vật như thế này, mà nàng chỉ lặng lẽ đứng phía sau Tuyên phu nhân.
Tuyên phu nhân từng gặp Trịnh Tử Duệ ở Trường An, Việt Châu, đối với vị Bát lang Trịnh gia này vốn có ấn tượng không tồi. Sau khi chào hỏi lễ nghĩa, bà liếc mắt liền nhìn ra Tuyên Nguyệt Ninh đối đãi Trịnh Tử Duệ có tình cảm bất đồng, bèn lấy cớ phải đi xem Bùi Cảnh Chiêu ngủ trưa, để lại không gian cho hai người.
Quản sự Trịnh gia cũng định lui xuống, nhưng Tuyên Nguyệt Ninh giữ ông ta lại, rồi nói với Trịnh Tử Duệ: “Ta có vài lời muốn trực tiếp nói với cả hai người, những lời này không nên để ai truyền lời lại mới thích hợp.”
Trải qua bao nhiêu chuyện, dù Tuyên Nguyệt Ninh có cứng rắn như đá, cũng không tránh khỏi lòng bị tổn thương.
Có vài lời nhất định phải nói ra, có vài việc nhất định phải bày tỏ rõ thái độ.
Trịnh Tử Duệ vội vàng đến, thậm chí còn chưa kịp thay đổi quan phục, chỉ bảo quản sự đứng sang một bên, rồi nói với nàng: “Nguyệt Ninh, chuyện Thiêu Đuôi Yến, phụ thân hành sự quá đáng, ta thay ông ấy hướng muội tạ lỗi. Ta biết muội luyến tiếc Bùi gia, nhưng Trịnh gia mới là gốc rễ của muội, hôm nay hãy cùng ta về nhà được không?”
Lời hắn nói quá mức khiêm nhường, khiến Tuyên Nguyệt Ninh thoáng ngây người, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn hắn: “Bát lang không cần như vậy, người nên xin lỗi không phải huynh.”
“Không, Nguyệt Ninh, lòng ta khó yên, thường tự hỏi bản thân rốt cuộc sai ở chỗ nào?” Hắn thật sự không hiểu, trong lòng tràn đầy nghi vấn: rõ ràng đón muội muội ruột trở về là chuyện vui, cớ sao lại thành ra cục diện như hôm nay?
Nhìn thấy hắn đau khổ chịu đựng dày vò như vậy, Tuyên Nguyệt Ninh liếc nhìn hắn một cái đầy thâm ý: “Bát lang, huynh không sai.”
Suy nghĩ xuất phát điểm của huynh là đúng, nhưng lại không lường được lòng người sẽ biến đổi, giống như…
Nàng nghe thấy chính mình tựa như đang nói giữa mây gió: “Huynh muốn biết đáp án, vậy ta hỏi huynh, nếu ta trở về Trịnh gia, thì Trịnh Thập Nhất nương sẽ thế nào?”
Trịnh Tử Duệ khó hiểu hỏi lại: “Chuyện này thì có liên quan gì đến Thập Nhất nương?”
Tuyên Nguyệt Ninh cười nhạo, cảm thấy thương hại vừa dâng lên cho hắn là không đáng: “Nếu ta mới là đích nữ chân chính của Trịnh gia, vậy Thập Nhất nương không phải cũng nên trở lại Tuyên gia sao? Mọi người ở Trịnh gia chưa từng nghĩ đến vấn đề này đúng không?”
Nàng rốt cuộc vẫn nương tay với Trịnh Tử Duệ, ngay cả lời chất vấn cũng dịu dàng.
Cùng là người nổi danh sánh ngang Bùi Ngụ Hành, Trịnh Tử Duệ tất nhiên không kém thông minh. Trong khoảnh khắc, hắn hiểu được ý tứ Tuyên Nguyệt Ninh, bèn giải thích: “Nguyệt Ninh, muội hiểu lầm rồi. Muội mới là đích nữ chân chính của Trịnh gia, khi trở về sẽ không ai lay động được vị trí của muội. Thập Nhất nương vốn tình cảnh khó khăn, nàng sẽ không thể ảnh hưởng gì đến muội, muội không cần lo lắng.”
Nhưng sao nàng có thể không lo lắng!
“Không, huynh vẫn không hiểu ý ta. Xem ra hôm nay huynh vẫn không thể đưa ta về Trịnh gia được rồi.”
Trong lúc Trịnh Tử Duệ còn nghi hoặc, nàng nhìn sang quản sự – người hận không thể co người lại thành một khối – rồi nói: “Hãy trở về nói với lang quân của ngươi, thật thật giả giả, giả giả thật thật, ai về chỗ nấy. Muốn ta về Trịnh gia cũng được, nhưng phải để Thập Nhất nương trở lại Tuyên gia! Ta và nàng không thể cùng tồn tại!”
“Nguyệt Ninh!” Trịnh Tử Duệ kinh hãi thốt ra.
Quản sự cũng sững sờ, đưa mắt nhìn qua nhìn lại, cuối cùng dò hỏi ý kiến Trịnh Tử Duệ. Hắn khó khăn đáp: “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Sau đó, gần như vội vã nói với Tuyên Nguyệt Ninh: “Nguyệt Ninh, sao muội có thể nói vậy. Ta biết muội không muốn về Trịnh gia, thậm chí ta luôn tự trách. Nhưng này là do vận mệnh trêu ngươi, muội không thể đuổi Thập Nhất nương ra khỏi Trịnh phủ. Nàng từ nhỏ được nuôi trong phủ, làm sao có thể trở về Tuyên phủ chịu khổ, đây là đang đẩy nàng vào chỗ chết?”
Ánh mắt Tuyên Nguyệt Ninh lạnh lẽo, trong ngực tích tụ một nỗi uất ức: “Khổ sao? Chẳng lẽ trở về Tuyên gia, sẽ khổ hơn ta trước đây sao? Ta không phải đã chịu được rồi ư? Vì sao nàng ta không thể? Chẳng phải nói ta mới là đích nữ, muốn đón ta trở về à? Nhưng kẻ chiếm vị trí của ta, hưởng thụ mười lăm năm cuộc sống của ta, gọi phụ mẫu, huynh trưởng của ta là thân nhân, các ngươi đã từng nghĩ đến cảm thụ của ta chưa?”
Hắn ấp úng, gần như theo bản năng nói: “Nhưng chúng ta sẽ bồi thường cho muội, tuyệt đối không để muội bị lạnh nhạt. Còn Thập Nhất nương, rốt cuộc cũng cùng chúng ta sống chung nhiều năm như vậy, làm sao có thể dứt bỏ.”
Cho nên, các ngươi không thể bỏ nàng, liền chỉ có thể bỏ ta?
“Bồi thường?” Nàng cắn chặt răng, rồi oán hận nói: “Huynh có thể bồi thường bao nhiêu năm? Khi huynh chăm sóc ta đạt đến không còn kiên nhẫn, thì sẽ theo bản năng so sánh ta với Thập Nhất nương, sẽ cảm thấy muội muội lớn lên bên cạnh huynh vẫn ngoan ngoãn hơn, sẽ cảm thấy chuyện gì ta làm cũng không bằng nàng. Khi nàng ta ở trước mặt huynh giả bộ khóc lóc, rơi vài giọt nước mắt, huynh sẽ thấy là do đích nữ thật là ta đi ức hiếp nàng. Vì nàng ta không có huyết thống với Trịnh gia, nên sống rất bất an tội nghiệp, nên cần chia thêm tình thương cho nàng ta. Bởi vì nàng ta yếu đuối, nàng ta là giả, còn ta là thật, mà sự thật thì không thể thay đổi! Ta có chịu thêm chút ủy khuất thì cũng có sao?”
Nàng hít sâu một hơi, vành mắt đỏ hoe, nhưng quyết không khóc, quyết không để rơi nước mắt trước mặt hắn: “Thật giả đích nữ, việc này vốn không có đúng sai, chỉ là do lòng người mà thôi. Nhưng xin lỗi, ta không thể chấp nhận, huynh hỏi ta nguyên nhân, thì đây chính là nguyên nhân. Bởi vì các ngươi từ trước đến nay chưa từng đứng về phía ta!”
Một bên là đích nữ kiên cường, cố chấp giữ lấy chút tình thân trong lòng; một bên là giả đích nữ trông có vẻ yếu đuối, chỉ cần một câu nói, một giọt nước mắt đã khiến cả nhà ngả theo.
Nàng đã dùng cả một kiếp bi thảm để chứng minh: hai người tuyệt đối không thể sống cùng dưới một mái nhà.
Sự thất vọng và bi thương của Tuyên Nguyệt Ninh khiến Trịnh Tử Duệ bị đánh mạnh. Hắn muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy lời nàng nói có lẽ sẽ trở thành sự thật, chỉ đành nói: “Nguyệt Ninh, đây đều do muội tưởng tượng mà thôi.”
Tưởng tượng? Không, đây đều là những chuyện đã từng chân thật phát sinh, nhưng nàng làm sao có thể nói ra được. Chỉ quyết tuyệt mà nói: “Vậy huynh có thể xem ta là một nữ tử ngoan độc, ta tuyệt đối không chấp nhận được Thập Nhất nương. Muốn ta trở về, thì Thập Nhất nương không thể xuất hiện trong Trịnh phủ!”
“Nguyệt Ninh…” Nghe hết những lời nàng nói, Trịnh Tử Duệ đau đầu vô cùng. Nếu thật sự hắn không hiểu nàng là người thế nào, chỉ là một muội muội xa lạ, hắn có lẽ còn tin. Nhưng hắn chính mắt chứng kiến nàng là một Thất lang thế nào ở Hàm Mãn Châu, nên hắn kiên quyết nói: “Muội nói không ai đứng về phía muội, vậy là sai rồi. Ta chính là người đứng ở bên muội.”
Lông mi Tuyên Nguyệt Ninh khẽ run, tránh đi ánh mắt hắn mà nói: “Lời ta đã nói đủ rõ ràng rồi. Bát lang, mời trở về đi. Khi nào Thập Nhất nương dọn khỏi Trịnh phủ, bị xóa khỏi gia phả, thì hãy đến tìm ta.”
“Ngay cả gia phả muội cũng không để nàng có tên?” Hắn gần như lẩm bẩm, thần sắc hoảng hốt.
“Đúng vậy, ta không cho phép. Giả chính là giả, ai về chỗ nấy, mỗi người sống tốt cho chính mình mới là tốt nhất!”
Nàng đến nay vẫn còn nhớ rõ cảm giác hổ thẹn khi nhìn thấy tên mình được viết ngay sau tên Trịnh Diệc Tuyết, đứng hàng thứ mười hai trong gia phả.
Dựa vào việc tên nàng ta được ghi trên gia phả, nên nàng ta che giấu thật – giả đích nữ, sau đó gả cho Thập Nhất hoàng tử, Trịnh gia lại không ai dám bàn luận thân thế. Sự phẫn hận khi ấy, nay để Trịnh Diệc Tuyết nếm trải từng chút đi.
Nếu đã trở về Trịnh gia là điều không thể tránh, vậy thì không tránh. Cứ để các ngươi tranh đấu long trời lở đất thì mới hay.
Nàng ra cửa, chỉ vào cỗ xe bò bên ngoài, cố ý nói: “Đem toàn bộ đồ vật của các ngươi mang tới lấy về đi, đừng đưa cho Bùi gia. Hãy để lại cho Thập Nhất nương sinh sống sau khi rời khỏi Trịnh gia!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận