Tại tiểu viện Bùi gia, cuối cùng Tuyên Nguyệt Ninh vẫn theo hai đứa nhỏ cùng nhau chơi tuyết. Ba người hợp sức, dưới gốc cây hòe, nặn được một người tuyết tròn tròn có ba đầu sáu tay, dùng cây hòe làm sáu cái tay.
Mọi người đều dính đầy tuyết, nhân lúc Tuyên phu nhân tắm và thay xiêm y cho hai đứa nhỏ, Tuyên Nguyệt Ninh lặng lẽ đi tới bên cạnh Bùi Ngụ Hành. Tuyết cầu trong tay nàng còn chưa kịp ném trúng người hắn thì đã bị hắn phát hiện, dễ dàng bắt lấy bàn tay nhỏ đỏ bừng vì lạnh của nàng.
Hắn bất đắc dĩ ném cục tuyết trong tay nàng ra ngoài cửa, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tiểu nương tử trước mặt, vì không trêu chọc được hắn nên giờ mặt nàng hiện lên vẻ buồn bã.
Chỉ đành chủ động dịu giọng nói: “Muội là tiểu nương tử, không nên vì ham chơi mà phơi lạnh, hôm nay là sinh nhật muội, chơi như vậy là đủ rồi, nghỉ ngơi đi, được không?”
Một tiếng “được” kia khiến Tuyên Nguyệt Ninh không nhịn được đưa tay sờ tai, bàn tay lạnh buốt chạm đến khiến từng sợi lông tơ trên vành tai nàng dựng đứng cả lên.
Nàng mang theo ý cười rạng rỡ nói: “Được, muội biết rồi. A huynh tặng muội bộ diêu, ngày mai muội cũng sẽ tặng lại huynh một món.”
Miệng lưỡi ngọt ngào như thế, ngày thường muốn nghe nàng gọi một tiếng “a huynh” đúng là khó như lên trời. Khi nàng định quay về thay xiêm y thì thuận miệng nói: “Ta không cần son hồng nhạt nữa, hiện tại dùng màu này là được rồi.”
Tuyên Nguyệt Ninh trừng lớn đôi mắt hạnh, trông như hai chiếc đèn lồng nhỏ, hắn sao lại biết nàng muốn tặng son cho hắn? Nghĩ kỹ lại, hình như trước giờ nàng chỉ từng tặng son cho hắn mà thôi.
Nàng âm thầm bực dọc quay về phòng, vừa khéo bị Tuyên phu nhân bắt gặp, bị ấn vào thùng tắm đựng đầy nước ấm mà tra tấn.
Nàng ngượng ngùng mà trốn, muốn Tuyên phu nhân rời đi, để nàng tự mình tắm, dù sao cũng không còn là tiểu cô nương, đâu cần mẫu thân giúp nàng.
Tuyên phu nhân dùng ngón tay điểm vào trán nàng: “Mẫu thân nuôi con từ nhỏ đến lớn, giờ lại thẹn thùng như thế.”
Tuyên Nguyệt Ninh bị chọc không dám cãi lại, để mặc bà dịu dàng gội đầu, còn bản thân thì ôm ngực, cảm nhận bàn tay dịu nhẹ đang vuốt ve, rồi vùi người vào làn nước ấm.
Cùng lúc đó, Trịnh phủ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, các học sinh đến dự văn hội đều thỏa mãn rời đi.
Trịnh Diệc Tuyết tiễn những tiểu thư danh môn rời đi, ngồi trước bàn tròn, mở túi ra xem từng món quà các học sinh nhân cơ hội tặng nàng: túi tiền, ngọc bội. Tìm một hồi lâu, cũng không thấy cây trâm hồng bảo thạch nàng đã nhắm từ hôm ở Văn Nhai Các.
Liền hỏi tỳ nữ bên cạnh: “Hôm nay có vị lang quân họ Bùi nào đưa đồ cho ta không?”
Tỳ nữ đáp: “Hồi Thập Nhất nương, không có. Theo phân phó của người, bọn nô tỳ đều đã ghi lại tên họ người tặng và đặt các món lên bàn.”
Nghe vậy, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, khiến tỳ nữ sợ tới mức cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu.
Trịnh Diệc Tuyết hất túi tiền trong tay trở lại bàn, cười lạnh: “Chỉ là một đứa nhỏ mồ côi được nhà hắn nhận nuôi, vậy mà hắn thật sự rất coi trọng nàng ta. Chẳng lẽ hắn còn muốn cưới nàng ta? Hắn thế mà dám từ chối ta, đến cả một món đồ vật thôi cũng không thèm tặng.”
Nàng đối với Bùi Ngụ Hành quả thật có chút tình cảm khó nói rõ. Bùi lang tuổi trẻ thành danh, lại có dung mạo đẹp, vừa hay hợp khẩu vị nàng. Nhưng nàng cũng biết mình là đích nữ Trịnh gia, trước kia Bùi Ngụ Hành còn không cưới được nàng, giờ lại càng không xứng.
Thế nhưng nàng muốn âm thầm yêu thích thì cũng là chuyện của nàng. Đối phương không coi nàng ra gì, thậm chí còn cố tình lơ nàng đi, lại hết lòng quan tâm tới biểu muội trong nhà—chuyện này đủ khiến nàng giận sôi người.
Nàng mà lại thua một đứa mồ côi?
Không được món đồ nàng mong, những vật phẩm trên bàn liền không lọt vào mắt nổi: “Ngươi đem toàn bộ những thứ này trả lại cho bọn họ, bọn họ tưởng nịnh bợ để cưới ta mà thăng tiến? Cũng không nhìn lại thân phận mình xem.”
Tỳ nữ không dám phản bác, nhanh chóng thu dọn đồ trên bàn. Đúng lúc ấy, Trịnh Tử Duệ bước vào.
Trịnh Diệc Tuyết lập tức nở nụ cười tươi, như thể cơn giận vừa rồi không liên quan gì đến nàng, hành lễ nói: “A huynh, sao huynh lại tới?”
Trịnh Tử Duệ lấy từ tay áo ra một tập thơ văn, đưa cho nàng: “Lần này thơ từ ca phú của văn hội, huynh đã chọn lọc lại một lần, bao gồm cả thơ của muội và các tiểu thư khác, chuẩn bị sao chép thành vài quyển, đem đến Châu Học phát cho học sinh, cũng gửi về Lạc Dương để phụ thân mẫu thân xem cho vui.”
Ý trong lời đều là đang khoe nàng, nàng thẹn thùng giậm chân, làm ra vẻ ngại ngùng: “A huynh, làm vậy không hay đâu, thơ của Thập Nhất nương chưa hẳn đã hay, kẻ khác cười chê thì sao.”
“Sao có thể?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=57]
Muội muội của huynh làm thơ, nhiều học sinh còn không theo kịp.”
Trịnh Diệc Tuyết bị lời ấy chọc cười, nhận lấy tập thơ văn, vô cùng vui vẻ cảm tạ. Rồi hỏi tiếp:
“A huynh, hôm qua muội với huynh ép Bùi lang tới dự văn hội như vậy, có nên xin lỗi huynh ấy một lần nữa không?”
Trịnh Tử Duệ không đoán được nàng chỉ lấy cớ để gặp Bùi Ngụ Hành, chỉ an ủi: “Yên tâm, Bùi lang không phải người nhỏ nhen, sẽ không để bụng đâu. Sau kỳ nghỉ huynh vào lại Châu Học, sẽ đích thân xin lỗi Bùi lang. Hôm nay là sinh nhật muội, đừng nghĩ nhiều.”
Nàng khẽ thở dài thu tập thơ văn lại, nghĩ không gặp được Bùi lang thì cũng có thể đến Văn Nhai Các nhìn Tuyên Nguyệt Ninh một lần. Nàng đã được phụ thân báo tin: người kia đã từ Lạc Dương tới, sắp đến Việt Châu.
Phụ thân muốn huynh muội nàng cẩn thận đề phòng, nhưng nàng lại không muốn làm vậy. Nàng rất hâm mộ vị kia, dù chỉ là thân nữ tử, vị kia vẫn lên được vị trí mà bao lang quân ao ước.
Người đó thích nhất là những tiểu nương tử mặc tươi mới xiêm y, xiêm y của nàng tuy nhiều nhưng mua thêm nữa cũng không sao. Sau này về lại Lạc Dương, e là chẳng được thư thái như bây giờ.
Sáng hôm sau, nàng chuẩn bị xong xuôi, dẫn đám tỳ nữ tới Văn Nhai Các.
Dạo từ lầu một lên lầu hai, vẫn không thấy Tuyên Nguyệt Ninh, nàng chọn hai bộ xiêm y màu sắc tươi sáng, nhưng cảm thấy chẳng hứng thú.
Bạch Thu Chi làm chưởng quầy nhiều năm, ngay khoảnh khắc nàng bước vào đã bảo tiểu nhị đem cất đi trang sức hôm kia nàng và Bùi Ngụ Hành đã xem.
Lần này, nàng tìm hồi lâu vẫn không thấy món đồ mình đã nhắm trúng hôm qua.
Trong lòng không khỏi vui mừng: chẳng lẽ là Bùi lang đã âm thầm mua rồi, định chọn thời điểm thích hợp tặng nàng? Đến lúc đó nàng nên từ chối thế nào cho tốt đây?
Đang định vui vẻ, thì thấy Tuyên Nguyệt Ninh cầm bản vẽ từ lầu ba đi xuống.
Tuyết đã ngừng, trời trong sáng. Ánh nắng rọi qua cửa sổ, bụi mịn lơ lửng trong không khí. Tuyên Nguyệt Ninh mặc váy áo bông màu phấn nhạt, từ nơi u tối bước ra ánh sáng, như cánh hoa run rẩy bung nở.
Trên búi tóc cao của nàng, một bộ diêu ngọc trai quen mắt đong đưa theo bước chân, thỉnh thoảng vướng vào tóc nàng, nghịch ngợm dính lên má.
Nàng không ngẩng đầu, chỉ cầm bản vẽ hỏi Bạch Thu Chi: “Chưởng quầy, lang quân đâu rồi? Bản vẽ mấy hôm trước huynh ấy nhờ con vẽ, con đã vẽ xong rồi.”
Đúng lúc ấy, một vị phu nhân khác đang xem trang sức nói với tiểu nhị: “Tiểu nhị nhà ngươi, ta vừa xem trúng cây trâm hồng bảo thạch đâu rồi? Hóa ra là bị ngươi cất đi. May mà ta thấy, nếu không nhà các ngươi chẳng phải mất một đơn hàng rồi sao.”
Nghe âm thanh Trịnh Diệc Tuyết liền nhìn qua, nàng lập tức nhận ra cây trâm mình đang tìm —đây chẳng phải là cây trâm hôm qua nàng ám chỉ Bùi Ngụ Hành mua cho nàng đó sao? Lại nhìn bộ diêu trên đầu Tuyên Nguyệt Ninh, nó là đi chung với cây trâm ấy?
Vậy ra, Bùi Ngụ Hành không mua cây trâm cho nàng, mà mua bộ diêu tặng cho Tuyên Nguyệt Ninh?
Nhìn sang vị phu nhân đã trả tiền kia — trạc tuổi ba mươi, trên mặt đầy nếp nhăn, già nua xấu xí — thế mà lại muốn mua cây trâm nàng vừa ý!
Nàng tức đến trừng mắt nhìn Bạch Thu Chi đang giả vờ không biết gì, rồi nhìn chằm chằm Tuyên Nguyệt Ninh còn chưa rõ chuyện, một lúc lâu sau phất tay áo bỏ đi: “Chúng ta đi!”
Tuyên Nguyệt Ninh lúc này thật sự không hiểu chuyện gì, chỉ nghi hoặc nhìn bóng dáng rời đi của Trịnh Diệc Tuyết. Giờ phút này, dáng đi của nàng ta trông cao lớn hẳn, nếu sau này Trịnh Diệc Tuyết không còn giả vờ thân thiết với nàng nữa, thì chắc nàng nằm mơ cũng có thể cười ra tiếng.
Bạch Thu Chi, người luôn hiểu ý, không nói toạc mọi chuyện, vì đã hứa giúp Bùi lang giữ bí mật. Lão tiện tay cầm lấy chén trà hoàng liên trên quầy, uống một ngụm để hạ hỏa, nói:
“Thất nương đừng vội, lang quân vừa mới ra ngoài, sẽ sớm quay lại.”
“Không cần đâu, lang quân của muội giờ về liền!” Khố Địch Úy Văn từng bước hai bậc thang chạy lên.
Hôm nay hắn mặc Hồ phục, tóc bím dựng thẳng, lộ rõ khuôn mặt thanh tú. Đôi mắt xanh ngọc chứa đầy ôn nhu nhìn Tuyên Nguyệt Ninh: “Thất nương, ta có tin tốt muốn nói với muội.”
Bị cảm xúc của hắn cuốn theo, Tuyên Nguyệt Ninh lập tức quên khuấy chuyện vừa rồi, từ thang lầu đi xuống, đưa bản vẽ trong tay cho hắn, hỏi: “Chuyện tốt gì?”
Khố Địch Úy Văn nhận lấy bản vẽ, xem sơ qua rồi vỗ đùi kêu lớn “hay!”, suýt làm tiểu nhị đang cầm cây trâm sợ run tay.
Hắn dẫn Tuyên Nguyệt Ninh lên phòng vẽ ở lầu ba, trải bản vẽ ra bàn, mắt sáng rực: “Thất nương, muội biết ta vì sao nhờ muội thiết kế bản vẽ này không? Khi ta đi Lạc Dương, có mang theo xiêm y do muội thiết kế, muội đoán xem thế nào? Xiêm y của muội lọt vào mắt quý nhân!”
Tuyên Nguyệt Ninh cảnh giác hỏi: “Quý nhân nào?”
“Là người chúng ta ngày thường khó mà thấy được. Nàng thích xiêm y của muội, cố ý sai người hầu liên hệ ta, muốn muội thiết kế cho nàng một bộ váy áo. Nếu được nàng để mắt, muội sau này sẽ không lo gì nữa.”
Hắn run run tay cầm bản vẽ, hạ giọng: “Thất nương, muội mau vẽ lại bản này thật đẹp, ta sẽ đem nó trình cho vị quý nhân kia xem.”
Tuyên Nguyệt Ninh khẽ động lòng, nghe ra sơ hở trong lời hắn: “Vị quý nhân đó từ Lạc Dương đến Việt Châu?”
“Đúng vậy, người hầu của nàng đến trước một bước, vừa rồi còn tìm ta để bàn về các yêu cầu được thiết kế lên xiêm y.”
Nhìn vào đôi mắt xanh như ngọc có thể khiến người chết chìm kia, nàng chân thành cảm tạ. Dù hắn không nói, nàng cũng biết vì để bản vẽ của nàng được chọn, hắn đã bỏ nhiều công sức.
Khố Địch Úy Văn thấy nàng vẫn giữ lễ, ánh mắt liền tối đi.
Mà những điều này, Tuyên Nguyệt Ninh đang cúi đầu nhìn bản vẽ lại không hay biết.
Nàng biết hắn vì mình suy nghĩ, mong nàng kiếm được nhiều tiền. Nhưng sóng ngầm đang dậy ở Lạc Dương, nếu chưa chuẩn bị đầy đủ, nàng không muốn dễ dàng dính vào.
Nơi đó lại còn có kẻ thù của Bùi Ngụ Hành, Bùi nhị gia vẫn như cũ, như mặt trời buổi trưa chói lọi dựng cao.
Mà nhân vật lớn ở Lạc Dương này, là cấp bậc quý nhân, từ ngàn dặm xa xôi tiến vào Việt Châu, mà lại không hề gióng trống khua chiêng, chỉ phái người hầu đi trước dò đường, trong tình huống như vậy, lại còn có thể tìm Khố Địch Úy Văn bàn về yêu cầu thiết kế xiêm y, không biết là phúc hay họa?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận