Người nổi tiếng nhất ở huyện Hàm Mãn, bà mối từng tác hợp thành công cho hơn ba mươi cặp đôi, dạo gần đây đến ăn cơm bà cũng không thấy ngon miệng.
Lý do là, lần này người mời bà đến làm mối lại là Bùi Huyện lệnh.
Bùi Huyện lệnh không chỉ là trụ cột của huyện Hàm Mãn, mà còn là vị “thần” duy nhất mà trong lòng mỗi người dân ở đây có thể tin tưởng. Nay ngài ấy chuẩn bị thành thân, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, thì ra Bùi Huyện lệnh còn chưa đón dâu.
Nhưng nếu ngài ấy thành thân rồi, vậy Thất lang của chúng ta phải làm sao bây giờ?
Mang theo nỗi lo ấy trong lòng, bà mối bước vào hậu viện của huyện nha.
Gần đây Tuyên phu nhân luôn mang nét mặt rạng rỡ, đi đường mang theo phong thái, thân thiết mời bà mối vào trong ngồi.
Trong phòng chỉ có một tiểu nha đầu Tuyết Đoàn đi qua đi lại, đang rót trà, rót nước cho bà mối rồi ở bên cạnh đứng chờ.
Bà mối thấp thỏm hỏi: “Phu nhân nhìn trúng tiểu nương tử nhà ai trong huyện Hàm Mãn vậy?”
Tuyên phu nhân lắc đầu: “Ta mời bà đến làm mai, là muốn tác thành hôn sự giữa con ta Ngụ Hành và Nguyệt Ninh.”
“Chính là Thất lang… à… Thất nương?” Bà mối từ lúc bước vào cửa thì chỉ đang gượng cười, giờ nghe vậy nét mặt bà liền tươi như hoa nở, ý cười đầy đủ.
“Đúng là Thất nương.” Tuyên phu nhân nói xong liền quay đầu gọi Tuyết Đoàn, bảo nàng đi mời Bùi Ngụ Hành đến. Tuyết Đoàn nghe được điều mình mong chờ, liền chạy nhanh không dám chậm trễ đi tìm Bùi Ngụ Hành.
Khi Bùi Ngụ Hành đến, Tuyên phu nhân đang trò chuyện với bà mối, thấy hắn liền nói: “Nương đã mời bà mối đến cho con rồi, còn chuyện tiếp theo là việc của chính con. Kế tiếp nương sẽ thành mẫu thân của Thất nương, con có điều gì dị nghị không?”
Hắn nhìn thấy những nếp nhăn đã hiện rõ trên mặt Tuyên phu nhân, chợt nhớ lại đêm hôm đó mình xin mẫu thân đồng ý hôn sự của hai người, nhớ đến những lời thấm thía nương đã nói với mình: “Con là con của ta, đương nhiên nương hiểu rõ tâm tư của con nhất. Con là một người cố chấp, một khi đã quyết định cái gì thì chẳng ai kéo con lại được. Dù con vì lý do gì mà muốn cưới Nguyệt Ninh, trong lòng nương đều vui mừng cho con.
Nàng từ lúc nhỏ đã mất phụ mẫu, là nương một tay nuôi lớn nàng, nương cũng không thể dùng ơn nghĩa này để ép nàng gả cho con. Hai đứa các con thật lòng yêu thương nhau là tốt nhất. Nhưng có Trịnh gia ở phía trước, nếu nàng đã gả cho con rồi, đời này e là chẳng thể trở về Trịnh gia nữa. Bùi gia chúng ta đã thiếu nợ nàng rất nhiều, con nhất định phải khắc ghi những trả giá của nàng dành cho nhà ta ở trong lòng.
Là một nữ nhân, cả đời chỉ có một lần thành thân, nương không mong qua loa vài câu là đã rước được nàng qua cửa. Như vậy là quá bất công với nàng. Nương thật lòng xem nàng như nữ nhi mà đối đãi. Ngụ Hành, trong hôn sự này, nương sẽ hoàn toàn đứng về phía Nguyệt Ninh, với con nương sẽ bắt bẻ đủ điều, từ sính lễ đến nạp cát, nương chỉ biết xem mình là mẫu thân của Nguyệt Ninh thôi.”
Hắn chỉnh lại y phục, hướng Tuyên phu nhân hành vãn bối lễ: “Mong phu nhân đồng ý gả Nguyệt Ninh cho Thuần Nguyên. Thuần Nguyên xin đảm bảo với phu nhân, sau khi thành thân sẽ yêu thương Nguyệt Ninh như thuở ban đầu, suốt mười năm như một, không nạp thiếp, không lập thông phòng.”
Vốn định nói thêm một câu, rằng sẽ luôn để nàng được sống vô ưu vô lo như thời thiếu nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=100]
Nhưng lời đến bên miệng lại tự giễu cười – nàng đâu còn là tiểu nương tử đơn thuần vui tươi ngày nào. Từ Việt Châu đến huyện Hàm Mãn, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, nàng đều tham dự. Nàng sớm đã có thể tự mình gánh vác một phương, thật khiến người ta xót xa.
Tuyên phu nhân rất hài lòng thái độ của hắn, bèn nói: “Được, vậy con có thể chấp nhận chuyện đợi thêm hai năm, sau khi con đủ tuổi trưởng thành rồi mới chính thức thành thân với Nguyệt Ninh được không?”
Bùi Ngụ Hành vẫn hành lễ, tay hạ xuống nói: “Mọi sự đều nghe theo phu nhân.”
“Được, như vậy ta đồng ý hôn sự của hai đứa các con.” Tuyên phu nhân quay đầu nhìn về phía bà mối bên cạnh đang hoàn toàn ngẩn người, trán như viết rõ câu “đã xảy ra chuyện gì đây?”,
“Ta đã cùng Bùi Huyện lệnh trao đổi ổn thỏa rồi, bây giờ có thể trao đổi thiếp canh.”
Thiếp canh là thiệp có ghi sinh thần bát tự của đôi bên. Hôn sự ở Đại Lạc, chỉ cần hai nhà trao đổi thiếp canh, coi như hôn ước đã định, các nghi lễ còn lại như nạp cát, hạ sính chỉ là chuyện sau đó.
Thông thường, bà mối là người cầm thiếp canh của hai nhà, đến đạo quán xem quẻ, xem hai đứa nhỏ có hợp mệnh không, rồi nghe vài câu chúc lành.
Sau đó, bà mối sẽ đích thân đến cửa, đem thiếp canh hai nhà trao đổi, hôn sự cũng chính thức nhờ tay bà mà thành.
Giờ Tuyên phu nhân nói gì vậy?
Ngay tại trong phòng này, trực tiếp lấy thiếp canh ra trao đổi? Đây là lần đầu tiên bà làm mối mà gặp chuyện như thế này. Tuyên phu nhân vậy mà không phải vì nhi tử cưới vợ, mà là để gả nữ nhi đi?
Thất lang… à không, Thất nương, sau này được hầu hạ một bà mẫu như vậy, thật đúng là may mắn.
Bà mối tuôn ra một chuỗi lời chúc tốt lành, tiếp nhận thiếp canh của Bùi Ngụ Hành, rồi lại nhận lấy thiếp canh từ Tuyên phu nhân đưa ra.
Bùi Ngụ Hành nhìn chằm chằm hai tấm thiếp canh trong tay bà mối, thiếp canh của Tuyên Nguyệt Ninh giờ đây ở ngay trước mắt hắn, trong tầm tay.
Chỉ cần cầm lấy, hôn sự giữa hắn và Nguyệt Ninh coi như đã định, không còn đường lui nữa.
“Cầm đi, Ngụ Hành, thiếp canh này sau này sẽ để ở chỗ con.” Tuyên phu nhân thấy nhi tử chần chừ, bèn nhắc nhở.
Hắn vươn tay nhận lấy tấm thiếp mỏng nhẹ, như thể đang tiếp nhận cả con người Tuyên Nguyệt Ninh.
Tuyên phu nhân thấy hắn còn sững sờ, liền tự mình lấy bao lì xì đưa cho bà mối, tiễn bà ra cửa.
Sau đó không quan tâm đến nhi tử nhà mình nữa, xoay người đi đến chỗ Tuyên Nguyệt Ninh – nơi vừa nhận được tin tức, chưa từng ra khỏi cửa.
“Mẫu thân?”
Tuyên phu nhân đưa thiếp canh cho Tuyên Nguyệt Ninh, kể lại chuyện đã bàn với Bùi Ngụ Hành, rằng hai năm sau sẽ thành hôn.
Tuyên Nguyệt Ninh nâng niu vuốt ve thiếp canh, mở ra xem một lát, rồi mới lưu luyến đưa cho Tuyên phu nhân. Tuyên phu nhân từ chối: “Thiếp canh của con giờ đây đã ở chỗ Ngụ Hành, thiếp canh của Ngụ Hành thì cứ để ở chỗ con.”
“Tạ ơn nương.”
“Đứa nhỏ ngốc.” Tuyên phu nhân vuốt tóc nàng, cảm khái không thôi.
Bà làm vậy cũng có lý do. Bùi Ngụ Hành thân thể không tốt, từ khi hắn sinh ra, đại phu ở Trường An đã nói nên chờ sau khi trưởng thành mới cưới vợ. Mà Nguyệt Ninh hiện vẫn chưa đến tuổi cập kê, thân thể cốt cách cũng chưa hoàn toàn trưởng thành. Đều là nữ nhân, bà cũng phải vì Nguyệt Ninh mà tính toán.
Đợi thêm hai năm, Ngụ Hành và Nguyệt Ninh đều trưởng thành, khi ấy cử hành hôn lễ là thích hợp nhất.
“Nguyệt Ninh, con cứ yên tâm mà gả vào Bùi gia. Ngụ Hành đã hứa với nương, sau cưới sẽ không nạp thiếp, không lập thông phòng. Mà Bùi gia gia huấn cũng quy định, nam nhân nếu đến bốn mươi mà không có con mới được nạp thiếp. Có nương nhìn, con cứ yên tâm. Nương còn nói với Ngụ Hành, muốn cưới con thì phải dốc hết lòng dạ, bằng không nương không nỡ gả con cho Ngụ Hành.”
Mắt hạnh của Tuyên Nguyệt Ninh rưng rưng, được Tuyên phu nhân ôm vào lòng, bà nhẹ nhàng nói: “Con phải nhớ kỹ, từ trước đến nay nam nhân đối với những gì dễ dàng có được đều không biết quý trọng. Nguyệt Ninh, con không về Trịnh gia, bản thân đã thiếu nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa. Mẫu thân tuy là nương của con, nhưng sinh hoạt sau này là của con và Ngụ Hành cùng nhau sống, đợi hai năm sau mới cưới cũng là vì tốt cho cả hai.”
Tuyên phu nhân thì thầm bên tai nàng vài điều về đạo làm thê tử, nào là tiền nong trong nhà phải nắm giữ, nào là không được đặt hết tâm tư lên phu quân, việc con cái không cần vội, trước tiên phải dưỡng thân thể cho tốt đã.
Bà hoàn toàn đứng trên lập trường của một người mẫu thân mà dặn dò, dường như quên mất người nam nhân có khả năng bạc tình đó chính là nhi tử của bà.
Tuyên Nguyệt Ninh âm thầm nghĩ, Bùi Ngụ Hành sẽ không như vậy đâu. Hắn được dạy dỗ tử tế, có trách nhiệm, nàng tin hắn.
Đồng thời, nàng không khỏi so sánh Tuyên phu nhân với mẫu thân ruột ở Trịnh gia. Lúc nàng xuất giá, bà ấy chưa từng dạy nàng những điều ấy. Chỉ bảo nàng phải giữ nữ tắc, lấy phu quân là trời, sớm sinh nhi tử để củng cố địa vị.
Nàng lại rúc vào lòng Tuyên phu nhân: “Mẫu thân, nương thật tốt với con.”
“Đừng rúc nữa, lớn như vậy rồi, chốc nữa làm nhăn áo của nương đấy.”
Tuyên Nguyệt Ninh không nghe, càng dùng sức rúc vào lòng bà hơn.
Những ngày tháng sau này của nàng sẽ yên ổn thoải mái, nghĩ đến Trịnh gia làm gì, sau này nàng là người của Bùi Ngụ Hành, chỉ cần nàng muốn, người khác có thể gọi nàng một tiếng “Tiểu Tuyên phu nhân”.
Nghĩ đến cũng khiến cả người nàng vui sướng, nàng sẽ không bao giờ là Trịnh tiểu nương tử, càng không phải Trịnh phu nhân nữa.
Ngoài cửa, Bùi Ngụ Hành dừng chân một lát, nghe thấy trong phòng tiếng cười nói của hai người, chính hắn cũng khẽ mỉm cười.
Thiếp canh đã trao đổi, hôn sự giữa Tuyên Nguyệt Ninh và Bùi Ngụ Hành coi như đã định rồi.
Bá tánh huyện Hàm Mãn nghe vậy, ai nấy đều vui mừng cho hai người, bộ dạng như thể đã đoán được từ lâu: “Ta đã nói rồi mà, Thất lang nhất định sẽ gả cho Bùi Huyện lệnh, các ngươi còn không tin.”
“Chúng ta khi nào không tin? Vẫn luôn thấy hai người họ rất xứng đôi.”
“Ta nghe bà mối lo chuyện hôn sự cho Bùi Huyện lệnh kể, Tuyên phu nhân thương Thất lang lắm, đứng về phía nàng, bắt Bùi Huyện lệnh đưa ra hẳn một quy trình rõ ràng. Thất lang của chúng ta thật có phúc.”
“Phải nói Bùi Huyện lệnh có phúc mới đúng, cưới được Thất lang về làm thê tử. Ai u, nói là Thất lang gả cho Bùi Huyện lệnh nghe có vẻ nghịch tai, có phải nên đổi lại gọi là Thất nương không?”
Bọn họ xua tay: “Không đổi.”
Gọi Tuyên Nguyệt Ninh là Thất lang mới thể hiện được sự thân thiết của bọn họ, đổi cách gọi thì chẳng khác gì người ngoài, không được.
Tuyên Nguyệt Ninh vừa ngân nga tiểu khúc, vừa đi ngang qua phố, dân chúng thấy nàng trong cửa tiệm, bất kể quen hay không, đều bước vào nói mấy lời chúc mừng. Họ không tiện nói với Bùi Ngụ Hành, chỉ có thể đến cửa tiệm của nàng để bày tỏ.
Chỉ cần có người bước vào nói lời chúc mừng, Tuyên Nguyệt Ninh đều sai Tuyết Đoàn tặng cho họ một ít đồ ăn vặt do chính tay nàng làm, coi như biểu thị tâm ý.
Tiệm của nàng hiện đã có hình dáng rõ ràng, lầu một lầu hai đều xây xong. Lầu một rộng rãi, vừa vào cửa có thể nhìn thấy hết các mặt hàng; lầu hai thì xa hoa hơn, chú trọng sự riêng tư, một nửa là quầy hàng, một nửa là phòng kín.
Cửa hàng của nàng không bán vải vóc, chỉ bán y phục và trang sức.
Lầu một treo toàn bộ là xiêm y. Bây giờ là mùa đông, nên áo bông và áo choàng chiếm số lượng nhiều nhất, đủ kiểu dáng. Tất cả đều do chính tay nàng vẽ mẫu, sau đó tìm tiệm may trong khu buôn bán làm ra.
Tiệm may ấy chính là do Khố Địch Úy Văn giới thiệu, biết nàng sẽ không dùng cửa hàng nhà hắn, nên cố ý giới thiệu cho nàng.
Tuyên Nguyệt Ninh ngại nợ hắn nhân tình, hơn nữa nàng trong tay cũng dư dả tiền bạc, nên đã thuê một tiểu viện ở huyện Hàm Mãn, mời tú nương chuyên phụ trách may y phục, còn có thợ thêu, y phục làm ra dùng đều là vải dệt hảo hạng. Nàng chọn hai bộ nữ trang đẹp nhất mang đến tặng cho hắn.
Còn những y phục giao cho tiệm may làm thì đều là kiểu dáng thông thường phù hợp cho bá tánh mặc, nên cũng không sợ họ bắt chước mẫu mã.
Nàng đang chỉ huy Vương Hổ treo y phục lên, vừa quay đầu lại liền thấy Khố Địch Úy Văn đến.
“Lang quân?”
Khố Địch Úy Văn đã điều chỉnh lại tâm tình, đôi mắt xanh vẫn ấm áp như ngày xưa, giả vờ nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng Thất nương, Bùi Huyện lệnh sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”
Tuyên Nguyệt Ninh gật đầu: “Đa tạ lang quân đã giới thiệu cửa hàng may cho ta, nếu không, đống xiêm y này không biết bao giờ mới làm xong được.”
Bên kia, Vương Hổ đã bước tới, thay Bùi Ngụ Hành nhìn chằm chằm Khố Địch Úy Văn.
Khố Địch Úy Văn thở dài: “Thất nương, nàng không cần cảm ơn, đơn hàng của nàng không ít, cửa hàng đó cũng kiếm được không ít tiền. Hôm nay ta đến tìm nàng là muốn nói chuyện làm ăn.”
Tài năng của Thất nương, Việt Châu ai mà chẳng biết.
Cửa hàng xiêm y và trang sức của nàng, tất cả đều do một tay nàng vẽ mẫu thiết kế. Nhưng vải dệt mua từ đâu, châu báu nhập từ đâu, xiêm y đặt làm chỗ nào — chỗ nào cũng là cơ hội buôn bán.
“Thất nương, hôm nay chỉ nói công việc, không bàn chuyện riêng. Ta muốn nhận thầu toàn bộ vải dệt và châu báu của cửa hàng nàng trong tương lai.”
Tuyên Nguyệt Ninh đang lo không biết nên nhập vải vóc và châu báu ở đâu, vốn định đích thân đến khu buôn bán quan sát. Nếu Khố Địch Úy Văn có thể bao trọn nguồn cung, sẽ giải quyết được rất nhiều phiền phức cho nàng. Nhưng hiện giờ nàng đã có hôn ước với Bùi Ngụ Hành, làm việc không thể như trước kia không cố kỵ gì cả.
Nàng mời hắn lên lầu hai, chỗ vốn định đặt quầy châu báu nhưng hiện tại vẫn còn trống.
Nếu đã nói chỉ bàn công việc, vậy hôm nay chính là cuộc giao phong giữa hai thương nhân.
Khố Địch Úy Văn vốn là Hồ thương lớn nhất ở Việt Châu, nay lại thuê được nửa khu buôn bán từ tay Bùi Ngụ Hành, vốn liếng càng lúc càng dồi dào, có thể nói nguyên vật liệu hiếm lạ, châu báu quý giá – thứ gì nàng cần hắn đều có.
Giá mà hắn đưa ra, chỉ cao hơn giới hạn mà Tuyên Nguyệt Ninh dự định một ít. Chỉ là một ít ấy mà đổi được một nguồn cung cấp đáng tin cậy, tính ra vẫn là vụ làm ăn có lời.
Nàng gần như định gật đầu đồng ý, nhưng vẫn nói: “Khố Địch lang quân, ta cần về nhà bàn lại với người nhà một chút, không biết có thể chờ ta vài hôm không?”
Đôi mắt xanh như phỉ thúy của Khố Địch Úy Văn dường như phủ một tầng sương xám: “Thất nương là thấy giá cả quá cao à?”
Tuyên Nguyệt Ninh vừa định gật đầu đồng ý, ngoài cửa liền vang lên tiếng Tuyết Đoàn và Vương Hổ:
“Lang quân!”
“Thất nương, lang quân đến rồi, đang ở bên ngoài.”
Nàng cuống quýt đứng lên, chẳng hiểu sao lại có chút chột dạ: “Hôm nay huyện nha không bận à?”
Bùi Ngụ Hành bước vào, trước tiên chào hỏi với Khố Địch Úy Văn, rồi ngồi xuống cạnh Tuyên Nguyệt Ninh, rất thuần thục tự rót nước. Khi nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Khố Địch Úy Văn, hắn mới quay sang nói với nàng: “Mùa đông đến rồi, huyện nha cũng không có việc gì gấp. Ta đến giúp nàng sửa sang lại cửa hàng.”
“Hôm nay còn cùng bọn họ nói, trong phòng đốt than cần chú ý thông gió. Định ra một kế hoạch, để mọi người nâng cao cảnh giác khi dùng than mùa đông, tiện thể thống kê xem có bao nhiêu nhà không mua nổi củi lửa. Khi ta còn tại chức, phải tận sức ngăn việc có người chết rét ở mùa đông.”
Hắn vừa tới, chỉ mấy câu đơn giản đã hoàn toàn thu hút ánh nhìn của Tuyên Nguyệt Ninh.
“Còn đứng đó làm gì? Đại lang nói Khố Địch lang quân đến tìm Nguyệt Ninh là để bàn việc làm ăn, không biết đã bàn đến đâu rồi?” Hắn ngẩng đầu liếc nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, cái liếc ấy khiến nàng từ đầu đến chân như có cảm giác bản thân đang làm việc gì đó che giấu hắn.
Nàng không dám ngồi hết ghế, chỉ ngồi ở mép ghế, lưng thẳng tắp, đem quá trình thương lượng công việc với Khố Địch Úy Văn thuật lại từng điều một.
Vừa nói vừa quan sát thần sắc của hắn, chuyện mặc cả qua lại thì lược bỏ, chỉ nhấn mạnh rằng nàng muốn về nhà thương lượng với hắn trước.
Bùi Ngụ Hành nghe nàng gọi hắn là “người nhà” mà trong lòng mềm hẳn, lời nói tưởng như với nàng, kỳ thực là nói cho Khố Địch Úy Văn nghe: “Không cần thương lượng gì hết, chỉ cần nàng thấy được là được.”
Thái độ tin tưởng đầy đủ ấy khiến Khố Địch Úy Văn cười khổ. Ở trong gian phòng này hắn thật sự không còn ở nổi nữa, bèn nói với Tuyên Nguyệt Ninh: “Thất nương, Bùi Huyện lệnh đã nói vậy, không biết việc chúng ta thương lượng khi nãy có thể định ra luôn không? Ta sắp phải trở về Việt Châu rồi, nếu hôm nay có thể hoàn tất hiệp nghị thì là tốt nhất.”
Hắn phải về Việt Châu, cũng không cần thường xuyên lui tới gặp mặt nữa. Tuyên Nguyệt Ninh liếc nhìn Bùi Ngụ Hành, thấy hắn thật sự không có ý ngăn cản, ngược lại còn ủng hộ, bèn cùng Khố Địch Úy Văn chốt lại kế hoạch nhập hàng kế tiếp.
Sau khi tiễn Khố Địch Úy Văn, Tuyên Nguyệt Ninh khẽ kéo tay áo rộng của Bùi Ngụ Hành:
“Huynh rốt cuộc đến đây làm gì vậy? Thật sự không ngại ta làm ăn với Khố Địch lang quân sao?”
Bùi Ngụ Hành dắt nàng đến bên cửa sổ tầng hai, đứng sau lưng nàng, như muốn ôm nàng vào lòng. Khi hai người còn chưa định ra việc thành thân, thì Khố Địch Úy Văn đã là kẻ bại trận, có gì phải sợ?
“Không phải nàng từng nói muốn ta giúp nàng nghĩ ra một cái tên cho cửa hàng sao?”
Tuyên Nguyệt Ninh nghiêng đầu: “Huynh đã nghĩ ra được rồi à?”
“Ừm, không bằng gọi là Hạo Nguyệt đi.”
“Hạo Nguyệt...” nàng khẽ lặp lại, như tự nhẩm một mình, “Nghe thật êm tai, ta thích.”
Mọi bóng dáng từ lúc bắt đầu, dưới ánh trăng sáng vằng vặc nơi trời cao, đều giống như hình bóng nàng trong lòng hắn vậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận