Qua giờ cấm đi lại ban đêm, Tuyên Nguyệt Ninh liền đưa tiền cho hai đứa nhỏ, bảo chúng đi mua bữa sáng và bốn bình rượu Lục Kiến.
Loại rượu này có hơi đục, có màu xanh lá cây nhạt, rót vào chén sứ trắng thì có thể thấy rõ lớp cặn rượu lơ lửng phía trên, màu xanh lá cây nhạt như loài kiến, vì vậy được gọi là rượu “Lục Kiến”.
Lục Kiến là loại rượu bình dân rẻ tiền, nên là loại rượu được hoan nghênh nhất ở Đại Lạc.
Bùi Cảnh Chiêu vừa ăn cơm vừa lượn lờ quanh rượu Lục Kiến, vẻ mặt say mê ngửi hương rượu rồi nói: “Rượu chưa say người, người đã tự say.”
Nhìn dáng vẻ đó của nàng, mấy người trong phòng đều bật cười.
Tuyên phu nhân hơi nhíu mày: “Có nhớ mình là nữ tử không, nhìn xem chỗ nào giống cô nương!”
Bùi Cảnh Chiêu lè lưỡi với bà, ôm một bình rượu chạy ra sân, ba bước đã leo lên cây hòe, khiến Tuyên phu nhân tức giận, đuổi đến gốc cây đòi đánh nàng. Từ sau lần khóc to hôm nọ, thân thể của bà càng ngày càng tốt lên, giờ chỉ hận không thể trèo lên cây kéo con bé xuống đánh.
Tuyên Nguyệt Ninh giúp Bùi Cảnh Ký buộc lại búi tóc, ngồi xổm xuống hỏi: “Sao đệ không chơi cùng tỷ tỷ? Giờ đệ có cùng đi leo cây, nương có phạt thì cũng không phạt nặng đâu.”
Bùi Cảnh Ký rúc vào lòng nàng, ánh mắt nhìn Bùi Cảnh Chiêu đầy ngưỡng mộ, nhỏ giọng nói:
“A tỷ, đệ không dám leo cây.”
Hai đứa nhỏ này cứ như bị tráo đổi tính cách vậy. Chiêu nhi là nữ tử mà cứ nhảy nhót suốt ngày, gan thì to; ngược lại Ký nhi thì ngoan ngoãn, trầm lặng, hơi nhút nhát.
Nghĩ đến kiếp trước cả hai đứa nhỏ đều chết sớm, nên giờ nàng chỉ muốn mang tất cả mọi điều tốt đẹp dồn cho bọn nhỏ. Kéo tay nhỏ của Ký nhi, chỉ vào rượu Lục Kiến, nàng hỏi nhỏ: “Có muốn nếm thử một ngụm không?”
Bùi Cảnh Ký kinh ngạc, vui mừng hỏi lại: “Đệ được uống thật sao?”
Tuyên Nguyệt Ninh đưa ngón trỏ lên môi: “Suỵt, chúng ta lén uống một ngụm thôi, nương sẽ không biết đâu.”
“Dạ dạ!” Đôi mắt Ký nhi sáng rực lên, liên tục gật đầu.
Nàng rót một chút rượu vào bát trà, rồi cẩn thận đậy nắp bình rượu lại, dắt tay Bùi Cảnh Ký vào sâu trong nhà: “Nào, mau nếm thử đi.”
Bùi Cảnh Ký vừa nhấp một ngụm, mặt đã nhăn nhó, suýt chút nữa phun ra hết.
“Nuốt đi, giờ còn thèm rượu nữa không?”
Mắt Bùi Cảnh Ký rưng rưng, ấm ức lắc đầu.
Đối với sự tò mò của trẻ con, cách tốt nhất là để bọn nhỏ tự mình trải qua một lần. Đây là bài học nàng rút ra, sau khi chăm sóc cho con của Tiêu Tử Ngang và thiếp thất ở Tiêu phủ kiếp trước.
Đẩy bát lên trước mặt Bùi Cảnh Ký: “Đệ uống sạch sẽ đi, không là nương phát hiện đó.”
Bùi Cảnh Ký giống như đang uống thuốc, nhấp nhấp môi nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=12]
Nhìn đôi mắt rơm rớm của đệ ấy, có thể lúc lớn lên cũng sẽ không dám đụng đến rượu nữa.
“Hai người ngồi xổm dưới đất làm gì thế?”
Mới nói đừng để bị phát hiện, thì Bùi Ngụ Hành lại đến, Bùi Cảnh Ký quýnh lên, ngửa đầu uống cạn một hơi, “Ực!”
Tuyên Nguyệt Ninh kéo nó đứng dậy, nhận lấy bát, mùi rượu xộc thẳng vào mũi: “Ta cho đệ ấy nếm thử vị rượu, ngươi cũng muốn thử một ngụm không?”
Bát trống trơn, Bùi Ngụ Hành lạnh lùng liếc nàng: “Ta không uống loại rượu này.”
Nàng liền quay sang dạy Bùi Cảnh Ký: “Đệ nghe thấy chưa? Sau này phải học theo ca ca của đệ, không phải loại rượu nào cũng uống, phải tìm loại mình thích, rồi cả đời chung thủy với mình nó. Như ca ca của đệ, chỉ yêu mỗi rượu nho màu hổ phách thôi.”
“Tuyên Nguyệt Ninh!”
“Ta đây.” Nàng đặt bát trà xuống, cẩn thận quan sát Bùi Ngụ Hành.
Mặc kệ vẻ mặt ghét bỏ của hắn, nàng nhón chân, cố tình lại gần hít hít: “Đây là mùi son môi mẫu đơn, cuối cùng ngươi cũng chịu dùng lễ vật ta tặng?”
Bùi Ngụ Hành: “……” Phất tay áo quay người bỏ đi, cũng chẳng buồn truy cứu chuyện hai người trộm uống rượu.
Thấy hắn đi xa, Tuyên Nguyệt Ninh vội rửa sạch sẽ bát trà. Đợi Bùi Cảnh Chiêu leo từ trên cây xuống, Tuyên phu nhân dẫn bọn họ đi thăm hàng xóm.
Người ta luôn nói bà con xa không bằng láng giềng gần. Cả nhà bọn họ đi thăm tổng cộng bốn nhà, hai nhà ở đầu dãy, hai nhà ở cuối dãy.
Ở Hành phường, chỉ cần có rượu ngon sẽ dễ kết thân. Nhà bọn họ mang theo bốn bình rượu Lục Kiến, vừa rẻ vừa hợp lý, lại nói thêm ẩn sĩ Thôi Lăng vốn cũng yêu thích rượu Lục Kiến, vì vậy càng khiến Tuyên Nguyệt Ninh hài lòng.
Láng giềng cũng đã sớm biết nhà bọn họ chuyển đến phòng ở này, cũng thường nghe tiếng bọn nhỏ cười nói, nhưng chưa từng thấy có người lại chào hỏi. Nên láng giềng xung quanh còn đoán phải chăng phòng ở này thật sự có oán khí như lời đồn, nên nhà bọn họ mới chuyển vào, đã gặp chuyện xui rủi.
Nhất là cái hôm có tiếng khóc vang xa, khiến ai nghe cũng lạnh sống lưng.
Giờ nhìn đến bọn họ chính thức sang gõ cửa chào hỏi, còn tặng một bình rượu Lục Kiến, khéo léo giải thích vì sao bây giờ mới có thể sang làm quen, đó là vì Tuyên phu nhân bệnh nặng, mấy đứa nhỏ phải chăm sóc nên không tiện thăm hỏi. Nghe vậy, láng giềng đều vui vẻ tiếp nhận.
Bốn nhà láng giềng, mỗi nhà đều tặng một bình rượu giống nhau. Có nhà chỉ có nữ quyến ở nhà, trò chuyện vài câu đã gần gũi hơn. Tuyên phu nhân tính tình phóng khoáng, lại có khí chất rộng rãi, chỉ một lúc đã thân thiết như tỷ muội.
Chỉ vài câu hỏi mà đã nắm được tình hình công việc của mọi người trong nhà, còn về phía họ thì chỉ tiết lộ rằng từ Trường An tới Việt Châu, để khuyển tử Bùi Ngụ Hành tham gia thi cử, và không nói thêm gì nhiều.
May là láng giềng quanh đây đều lương thiện, chẳng mấy chốc tay họ đã đầy quà đáp lễ. Có Tuyên phu nhân lo chuyện xã giao, Tuyên Nguyệt Ninh chỉ việc âm thầm quan sát hai nhà sát vách.
Cuối cùng ánh mắt nàng dừng ở một nhà duy nhất không hề đề cập đến tên gia chủ. Khi nghe nói họ tới Việt Châu vì khoa cử, nhà đó tỏ vẻ rất thâm trầm.
Không hề ngạc nhiên hay khen ngợi gì, ngược lại rất điềm đạm, chỉ chúc Bùi Ngụ Hành thi đỗ.
Hơn nữa, có vẻ cố ý tránh bị nghi kỵ, nhà đó không để chủ nhân hay nam nhân ra mặt, hành xử lại như người nhà quyền quý.
Tuyên Nguyệt Ninh khẽ vuốt lông mi phải, lại cảm thấy ngứa nên xoa nhẹ, khiến mắt bị đỏ lên, nhưng trong lòng lúc này đang rất vui – cuối cùng cũng tìm được rồi, nhà bên trái ấy, chắc chắn là nơi ở của ẩn sĩ Thôi Lăng.
Sau khi chào hỏi xong, Tuyên phu nhân dẫn cả nhà về. Vừa đi vừa nói với Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh: “Lần này chọn nhà rất tốt, xung quanh toàn người tử tế, có thể qua lại.”
“Con thấy nhà bên trái không chỉ đơn giản là người tử tế đâu. Mẫu thân thấy sao?”
Tuyên phu nhân đáp: “Nguyệt Ninh nói không sai. Nhà đó chắc chắn có người làm quan trong triều. Nhưng đừng nghĩ nhiều, cứ bình thường qua lại là được.”
Mọi người đều đồng ý, nối đuôi theo sau Tuyên phu nhân. Nhưng lại thấy bà dừng lại, đưa lưng về phía họ nhưng nét mặt phía trước là vui mừng, là tự hào và cũng có đau lòng.
Tuyên phu nhân chủ động lấy tiền ra, đưa cho mỗi người bọn họ vài đồng tiền, cho phép ra ngoài chơi một ngày. Sau đó bị Tuyên Nguyệt Ninh khoác tay, kéo bà cùng bọn họ dạo quanh Hành phường.
Tiếng vui cười vang lên, trong những ngày qua thì đây là ngày vui nhất kể từ khi họ dọn đến.
Nhưng những ngày bình yên rồi cũng phải kết thúc, bởi vì cuối cùng Tiêu phu nhân cũng tra ra nơi ở mới của họ — và không thể chờ đợi thêm, lập tức đến tận cửa bái phỏng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận