Trước cửa Trịnh phủ ở Lạc Dương.
Tuyên Nguyệt Ninh còn chưa xuống xe ngựa, đã nhìn thấy Tiêu Tử Ngang cùng Trịnh Diệc Tuyết quay trở lại. Tiêu Tử Ngang vẫn cưỡi con ngựa cao lớn, trong mắt tràn đầy ý cười trêu tức, muốn xem náo nhiệt: “Vì sao không thấy Bùi Thiếu Khanh?”
“Phu quân đã về Đại Lý Tự.”
“Thật vất vả mới có hôn lễ để được nghỉ ngơi, Bùi Thiếu Khanh đúng là thích làm việc, thế mà lại quay về. Trùng hợp thay, ta đang có việc tìm Bùi Thiếu Khanh, vậy nên không cùng mọi người vào trong. Thập Nhất nương nhà ta nhờ Tê Hà Đình Chủ chăm sóc giúp nha, xin đa tạ.”
Hắn nói xong cúi người, vén màn xe của Trịnh Diệc Tuyết: “Phu nhân, ta đi một chút sẽ về, đã về đến Trịnh phủ, nàng muốn làm gì cũng được.”
Rất rõ ràng, ý của hắn là cũng muốn chen chân vào việc này.
Tuyên Nguyệt Ninh không để ý tới hắn, trực tiếp đi thẳng vào cửa chính Trịnh phủ, Trịnh Diệc Tuyết càng thêm trầm mặc đi theo phía sau.
Quản sự Trịnh phủ bước lên nghênh đón: “Đình Chủ, Thập Nhất nương, lang quân đang chờ hai vị trong phòng.”
Trên đường, Trịnh Diệc Tuyết khẽ nói: “Vốn chỉ là chuyện nhỏ của bọn trẻ con, ngươi vì sao phải làm loạn đến mức này?”
Tuyên Nguyệt Ninh bước chân không dừng, quay đầu đáp lại một câu: “Bởi vì Ký nhi không chỉ là phu đệ của ta, mà còn là đệ đệ mà ta coi như ruột thịt.”
“Ngươi thật là ngu xuẩn, biết không?”
Nàng cười nhạt: “Thập Nhất nương, ta nhớ rõ đã từng nói với ngươi, trong mắt ta, Trịnh gia không đáng một đồng. Ta sẽ cho ngươi biết, rốt cuộc ai mới là kẻ ngu xuẩn.”
Đợi đến nơi, khi thấy rõ người trong phòng, Trịnh Diệc Tuyết mới đáp lại nàng: “Xem ra, là ngươi ngu xuẩn hơn.”
Một nửa gian phòng là tộc nhân Trịnh thị tuổi đã ngoài năm mươi, nửa còn lại là dòng chính Trịnh gia từ khắp nơi tụ họp.
Hai người vừa bước vào, liền nghe một lão nhân quát: “Quỳ xuống!”
Vị lão nhân ấy mang khí thế uy nghiêm, ít khi cười nói, đầu tóc hoa râm. Chỉ một ánh mắt nhìn chằm chằm cũng đủ làm người khác sợ hãi. Ông ta chính là tộc trưởng kiêm gia chủ Trịnh gia trước kia, chỉ vì tuổi cao mới đem quyền lực trong tay giao lại.
Chức vị gia chủ Trịnh gia, Trịnh Diên Huy chính là tiếp nhận từ tay ông ta. Ngay cả Trịnh Diên Huy cũng không dám trái lời ông ta, nếu nói về ai được lòng người hướng về, thì không ai sánh được với ông ta.
Trịnh Diệc Tuyết liếc nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, rồi thuận theo mà cong gối quỳ xuống.
Tuyên Nguyệt Ninh chỉ phức tạp nhìn Trịnh Diệc Tuyết nghe lời quỳ phục, sau đó nàng vẫn đứng yên, không động đậy, nàng đã lười phải cùng bọn họ phân rõ đúng sai.
Rất tốt, đánh kẻ nhỏ thì kẻ lớn chạy đến, trách kẻ lớn thì lại gặp kẻ càng già hơn.
Những gương mặt nơi đây, kiếp trước nàng hầu như đều đã gặp. Không còn cách nào khác, ai bảo khi đó bọn họ cũng giống như hôm nay, ép nàng phải gả cho Tiêu Tử Ngang. Nàng đã ghi nhớ gương mặt của tất cả bọn họ.
Bắt nàng quỳ? Kiếp này, tuyệt đối không thể!
Nàng trước hết thi lễ, làm đủ lễ nghĩa, rồi sau đó ngẩng cằm, hướng ra cửa sai quản sự: “Mang cho ta một chiếc ghế dựa.”
Tiếp đó, nàng quay sang vị tiền tộc trưởng Trịnh gia đang bắt nàng quỳ, mà nói: “Ta nghĩ, với thân phận một Đình Chủ, vẫn nên ngồi thì hơn.”
Theo lẽ, ở Trịnh gia nàng phải tuân thủ quy củ, nhưng ai bảo Bùi Ngụ Hành đã vì nàng mà cầu cho một ân điển Đình Chủ? Vậy thì đừng trách nàng vô lễ!
“Hỗn xược! Ngươi nói năng kiểu gì vậy?” Trịnh Diên Huy nổi giận quát.
Tuyên Nguyệt Ninh coi lời ông ta như gió thoảng bên tai, liếc mắt ra ngoài với Tuyết Đoàn. Tuyết Đoàn mặc cho quản sự trừng mắt như muốn giết người, vẫn kéo một chiếc ghế vào phòng. Nàng liền ngồi ngay bên cạnh chỗ Trịnh Diệc Tuyết đang quỳ.
Nếu Trịnh Diệc Tuyết không nghe lời mà quỳ xuống, lúc này cũng có thể đứng bên cạnh nàng. Tội gì phải phải làm vậy? Trịnh gia vốn là như thế, “tốt” đến mức khiến xương cốt nàng ta đều mềm nhũn.
Kiếp trước kiếp này đều lấy đoạt của nàng làm niềm vui.
Nàng cười nhìn vị lão giả cầm đầu, tưởng rằng vừa vào cửa đã có thể ra oai phủ đầu hù dọa nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=139]
Chỉ sợ, e là không được, vẫn nên đổi là nàng tới đi.
“Hôm nay tại Quốc Tử Giám, Trịnh Thập Cửu lang đâm bị thương Bùi gia Tam lang, tiền căn hậu quả hẳn mọi người đều rõ ràng. Hôm nay ta trở về, chính là muốn hỏi phụ thân một câu, định xử trí Thập Cửu lang thế nào? Mặt khác, sợ chư vị thúc bá quên mất, ta không thể không nhắc: Bùi Tam lang chính là đích thứ tử của Bùi gia, huynh trưởng của đệ ấy là Đại Lý Tự Khanh đương triều, tẩu tẩu của đệ ấy chính là Đình Chủ đương kim, nghĩa nữ của bệ hạ, cùng Trịnh gia lại là thông gia.”
Trịnh Diên Huy mặt sầm xuống: “Con còn nhớ thân phận của chính mình không? Nhớ rõ con là tộc nhân Trịnh thị không? Vậy mà con lại muốn vì một người ngoài, mà ép chúng ta xử trí Thập Cửu lang? Đệ ấy chính là đệ đệ ruột của con đó!”
“Đúng vậy, muội muội, dù sao bọn nhỏ cũng chưa tổn thương gì nặng, hà tất khiến hòa khí sứt mẻ.” Trịnh Diệc Tuyết kịp thời lên tiếng giúp Trịnh Diên Huy.
“Phụ thân có từng coi ta là nữ nhi ruột chưa? Nói là tộc nhân Trịnh thị, vậy sao gia phả còn chưa có tên ta?” Tuyên Nguyệt Ninh cười mỉa mai, rồi cúi đầu liếc Trịnh Diệc Tuyết, thoáng chốc nét mặt giãn ra: “Nếu ngươi không mở miệng, ta suýt chút nữa đã quên.”
Trịnh Diệc Tuyết cả kinh, chỉ nghe nàng nói tiếp: “Nói đến thì cũng vừa hay hôm nay thúc bá trong tộc đều có mặt đầy đủ, chẳng ngại gì mà không mở từ đường, cũng tốt để đem thân phận của ta xác lập cho rõ ràng. Danh xưng Thập Nhất nương, ta còn rất thích.”
Trịnh Diên Huy quát: “Vô lễ! Từ đường há có thể nói mở là mở!”
Tuyên Nguyệt Ninh ngẩng đầu nhìn lão giả: “Các ngài không cho ta một thân phận nên có, lại muốn ta sinh lòng đồng cảm với các ngài. Đối với ta, điều đó công bằng sao? Ký nhi bị phá tướng, có lẽ về sau không thể tham gia khoa khảo. Xử phạt Trịnh Thập Cửu lang, há lại sai sao? Quy củ Trịnh gia chẳng lẽ chỉ để bày trí?”
Nàng đảo mắt nhìn khắp mọi người trong phòng, rồi từ ghế đứng lên, khí cốt ngạo nghễ: “Hôm nay, Thập Cửu lang và ta, mọi người chỉ có thể chọn một.”
Dù Trịnh Diên Huy có sủng ái Thập Cửu lang thế nào, thì cũng không thay đổi được sự thật hắn chỉ là con thứ, xuất thân từ thiếp thất. Trong đại tộc, địa vị con của thiếp thất rất thấp hèn, chỉ cao hơn nô tỳ một bậc. Nếu Trịnh Diên Huy kiên quyết bảo vệ Thập Cửu lang, thì chính là làm tổn hại đến lá cờ thanh danh của Trịnh gia.
Nàng nhất định phải xé nát lá cờ ấy, bắt bọn họ phải chọn lựa giữa đích nữ là nàng – Tê Hà Đình Chủ, huyết mạch không thể nghi ngờ – và đứa con thiếp thất, đầy bụng dạ hẹp hòi kia.
Bọn họ không phải tự xưng là thế gia đại tộc đứng đầu sao? Vậy nàng sẽ lấy chính đạo lý thế gia đại tộc để bẻ gãy bọn họ!
Trong phòng lập tức rối loạn, tộc nhân Trịnh thị chỉ trỏ bàn tán. Vị lão giả cầm đầu ngăn họ lại, chòm râu hoa râm run run, thật sâu nhìn Tuyên Nguyệt Ninh một cái: “Trịnh Thập Cửu lang hành sự bất hảo, xử trí theo gia quy. Ngươi thấy được không?”
Nàng đáp: “Chưa đủ!”
“Từ nay về sau, không được phép đến Quốc Tử Giám học nữa. Ngươi thấy được không?”
“Cũng chưa đủ!”
Trịnh Diên Huy vừa định mở miệng, liền bị ánh mắt của lão giả ngăn lại.
Trịnh Diệc Tuyết khi nãy suýt chút nữa đã bị một câu “mở từ đường” của nàng ta làm rối loạn tâm thần. Thấy Trịnh Diên Huy không tiện lên tiếng, nàng liền khuyên giải: “Muội muội, muội nói phải trừng phạt Thập Cửu lang, trong tộc đã xử phạt đệ ấy rồi, sao muội còn lật lọng?”
Tuyên Nguyệt Ninh lạnh lùng liếc nàng: “Chuyện trong tộc Trịnh thị, liên quan gì đến ngươi?”
“Ta…”
“Ngươi câm miệng.” nàng nhìn thẳng vào lão giả, từng chữ rõ ràng “Ta còn muốn hắn phải hướng Ký nhi xin lỗi!”
“Có thể.”
Một câu nói của lão giả phía trước, vô luận là theo gia quy hay theo Quốc Tử Giám, đều xem như đã chặt đứt con đường của Trịnh Thập Cửu lang.
Theo gia quy Trịnh gia, gây chuyện bên ngoài, con cháu phải chịu phạt mười roi, quỳ ba đêm. Thân thể hắn vốn không tốt, có khi chỉ ba đêm đó đã đứt hơi thở. Mà việc không cho hắn đến Quốc Tử Giám nữa, liền chứng tỏ Trịnh gia đã từ bỏ hắn, ngày sau hắn chỉ còn là một kẻ kinh doanh sản nghiệp của Trịnh gia với thân phận con của thiếp thất, tuyệt không còn bất kỳ thành tựu gì.
Nhưng cho dù như vậy, Tuyên Nguyệt Ninh vẫn không hài lòng. Trong lòng bọn họ vốn tưởng nàng sẽ nhắc lại chuyện Trịnh Thập Cửu lang hại người mù một con mắt, không ngờ yêu cầu của nàng chỉ là một lời xin lỗi.
Chỉ một lời xin lỗi, có gì mà không thể?
Tuyên Nguyệt Ninh cười lạnh. Ai sẽ giống như bọn họ, trong đầu chỉ đầy những toan tính vì danh dự bản thân, hết cân nhắc đích nữ lại đến cân nhắc con của thiếp thất.
Nàng là vì Ký nhi, đệ ấy vừa mới bị Bùi Ngụ Hành quở trách, trong lòng vốn đã khổ sở. Nàng yêu cầu Thập Cửu lang phải xin lỗi Ký nhi, là để cho đệ ấy biết: đệ ấy đánh người không sai, là để đệ ấy hiểu rõ lý lẽ, để đệ ấy biết phía sau đệ ấy vẫn còn có ca ca và tỷ tỷ, bọn họ sẽ kiên định mà bảo vệ đệ ấy!
Không trừng phạt Thập Cửu lang, nàng sao có thể cam lòng? Ký nhi chính là đứa nhỏ mà kiếp trước nàng đã đánh mất, kiếp này nàng đã đoạt về lại, bao nhiêu khổ sở từ trước đến nay đều đã chịu đựng. Lẽ nào đến khi nàng làm Đình chủ, Bùi Ngụ Hành làm quan tam phẩm, đứa nhỏ nhà mình lại bị người ta đánh đến mức suýt mù một con mắt?
“Hiện tại liền chấp hành. Ngay trước mặt ta, trước tiên quản gia thực hiện hình phạt, đừng để ta vừa quay lưng về nhà, phía sau các vị lại qua loa cho xong!”
Lời nàng chính là lời mà Trịnh Diên Huy đang nghĩ đến trong lòng, sắc mặt ông ta vốn đã đen lại, nay càng đen kịt: “Nguyệt Ninh!”
“Phụ thân gọi con làm gì? Chẳng lẽ phụ thân muốn con vào cung mời bệ hạ đến phân xử? Huống hồ ở Quốc Tử Giám còn có không ít quan viên đưa con cháu đến học, phụ thân định để cho bọn họ xem trò cười sao?”
“Tất cả câm miệng!” Lão giả lại quát lên.
Nhưng Tuyên Nguyệt Ninh tự nhiên sẽ không nghe theo ông ta. Nàng nhìn Trịnh Diệc Tuyết đang quỳ trên đất, trong lòng càng thêm tức giận. Nàng ta dựa vào đâu mà đi giúp Thập Cửu lang? Ai dám giúp hắn chính là đối nghịch với nàng.
“Thực hiện xong hình phạt gia quy, sau đó mở từ đường. Phụ thân vẫn gọi con là Nguyệt Ninh, con nghe mà không thoải mái. Con thấy gọi Thập Nhất nương vẫn tốt hơn.”
Kẻ dám khinh nhục Ký nhi thì nhất định phải chịu trừng phạt. Nàng ta đã ở khắp nơi cùng nàng đối nghịch, vậy thì đừng mong còn chỗ đứng ở Trịnh gia.
Trịnh Thập Cửu lang cùng Trịnh Diệc Tuyết, cả hai ai cũng đừng mong thoát được!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận