“Choang!” Một tiếng giòn vang, là bát trà rơi xuống đất phát ra âm thanh.
Đang kiểm toán trong Linh Lung Các, Tiêu phu nhân trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin, đuôi mắt vốn dương lên lộ vẻ kiêu ngạo giờ đây tràn đầy kinh hoàng và sững sờ, “Ngươi lặp lại lời vừa rồi lần nữa!”
Tỳ nữ cẩn trọng đáp: “Bùi lang đã giành được danh ngạch Hương Cống Sinh, sau tết sẽ lên đường đi Lạc Dương ứng thí. Nô tỳ vừa rồi nghe người ta nói, không ít người đều muốn đến thuê sân của Bùi gia để hưởng chút không khí cát tường,” thấy sắc mặt Tiêu phu nhân vặn vẹo, nàng vội vàng nói nhanh hơn, “Điều quan trọng nhất là, họ đều nói Bùi lang được Thôi lão coi trọng, đã chính thức thu nhận làm đệ tử chân truyền.”
Tiêu phu nhân ôm ngực, thân hình lảo đảo ngã ngồi lên ghế. Tỳ nữ hoảng hốt la lên một tiếng, vội chạy tới đỡ bà, còn định mời lang trung.
Bà khoát tay, vịn bàn mà hỏi: “Tin tức đó… có thật không? Hắn thật sự trở thành đệ tử chân truyền của Thôi lão?”
Tỳ nữ không rõ địa vị của đệ tử chính thức Thôi lão cao đến mức nào, nhưng vẫn quả quyết gật đầu: “Thật mà phu nhân, tin này do Châu Học truyền ra, người trên phố đều đang bàn tán. Bên Văn Nhai Các, Thất nương vì ăn mừng chuyện này đã hứa mỗi ngày sẽ vẽ thêm một bức tranh, chỉ cần có thể nghe thấy lời chúc Bùi lang cát lợi.”
Tiêu phu nhân dựa lưng vào ghế, nghĩ đến sau khi Bùi gia đến Việt Châu, những chuyện mình đã làm với họ, trong lòng dấy lên nỗi hoảng loạn vô hạn, lại thêm đố kỵ. Vì sao nhi tử của bà lại không thể xuất sắc được như Bùi Ngụ Hành?
Bà từng đưa nhi tử đến Lạc Dương, mong nhờ Bùi nhị gia xin cho một danh ngạch Hương Cống Sinh, nhưng Bùi nhị gia trở mặt làm ngơ, nói năng cay nghiệt gay gắt, suýt nữa đã nói thẳng mặt rằng: “Nhi tử của ngươi là cái thá gì, đã làm hỏng thanh danh giới sĩ tử, còn dám mơ tới danh phận Hương Cống Sinh.”
Thậm chí họ còn mắng bà làm việc bất lực, định moi lại số tiền lễ vật đã tặng từ trước. Tiêu phu nhân là ai chứ? Những gì đã vào miệng bà, đừng mơ khiến bà nôn ra! Bà vốn đã trở mặt với Bùi nhị gia đến mức không thể nhìn mặt, thậm chí còn lan truyền chuyện Bùi nhị gia từng mưu sát gia đình Bùi Ngụ Hành ở Lạc Dương.
Bùi nhị gia ở Lạc Dương rất coi trọng thể diện, chỉ biết âm thầm phẫn hận.
Sau đó bà đưa con trở về Việt Châu. Khi ấy Bùi Ngụ Hành đoạt giải nhất trong kỳ thi “Rút giải”, vậy mà vẫn không có được danh ngạch Hương Cống Sinh. Dù có hỗ trợ quan phủ bắt được hai tên trộm tặc, vẫn không được dự thi khoa cử.
Cái cảm giác nhìn một thiên tài rơi vào vũng bùn làm bà rất sảng khoái, giúp bà đi ra khỏi nỗi đau nhi tử của bà sẽ không thể làm quan được nữa.
Nhưng giờ phút này, bà nghe được gì chứ?
Thôi lão! Chính là Thôi lão! Bùi Ngụ Hành dựa vào đâu mà được nhận làm đệ tử? Lại còn giành được danh ngạch Hương Cống Sinh!
Đợi sau này hắn làm quan lớn, ai dám chắc hắn không quay lại trả thù nhà bà?
Trước mắt tối sầm, đất trời đảo lộn, Tiêu phu nhân ngất đi.
Ở Văn Nhai Các, Tuyên Nguyệt Ninh thấy Linh Lung Các bị một đám người vây quanh, lang trung vội vàng tới rồi đi ngay sau đó. Nàng dựa vào lan can tầng ba, liếc mắt chạm phải ánh mắt Tiêu phu nhân đang được tỳ nữ dìu đỡ xuống, chỉ khẽ nhếch môi, bày tỏ tâm trạng nàng đang rất vui vẻ.
Tiêu phu nhân thở dốc một hơi dài. Bà là nữ Hồ Thương tài giỏi ở Việt Châu, giờ nằm trên giường, bà đã phân tích rõ ràng mọi lợi hại.
Việc Bùi Ngụ Hành lấy được danh ngạch Hương Cống Sinh tuy khiến bà lo sợ, nhưng điều thực sự khiến bà sợ hãi chính là hắn trở thành đệ tử chân truyền của Thôi lão.
Mưu lợi tránh họa là bản năng của thương nhân. Trong một châu này, ai có thể đắc tội, ai cần phải nịnh bợ, từ lâu họ đã liệt ra danh sách rõ ràng. Từ khi chuyện Thôi lão ẩn cư tại Việt Châu bị lộ ra, ông đã trở thành người mà giới Hồ Thương phải tránh xa.
Người ấy là trụ cột của một châu, đến Hoàng Châu trưởng cũng phải kính sợ vài phần.
Nghe nói ngay cả Nữ Đế cũng phải nể mặt ông ba phần – mà người như vậy, lại là thầy của Bùi Ngụ Hành!
Bà vùng dậy khỏi giường, sắp xếp: “Mang lễ vật đến đây, ta muốn đến Bùi gia.”
Trân châu, mã não, đá quý, các loại lăng là tơ lụa, cổ vật quý hiếm, chất đầy một xe bò.
Trên đường đến Bùi gia, dân chúng đang bàn tán xôn xao về Bùi Ngụ Hành.
Mọi người hứng khởi kể lại sự tích hắn đấu trí với bọn trộm tặc, nói đến khô cả miệng, nghe xong lòng người phấn chấn. Nói rồi lại chuyển sang chuyện Hương Cống Sinh và đệ tử chân truyền.
Một bà lão nói: “Ta chẳng hiểu đệ tử chân truyền là gì, chỉ biết Bùi lang được quan lớn đề bạt, đúng không?”
“Đúng rồi! Dù ta cũng nghe không rõ họ nói cái gì, nhưng mà Bùi lang sắp làm quan rồi!”
Một học sinh đi ngang qua, không nhịn được lên tiếng giải thích một lượt về danh ngạch Hương Cống Sinh và thân phận Thôi lão.
Khi họ nghe nói muốn thi tiến sĩ ở Lạc Dương thì phải có danh ngạch Hương Cống Sinh, mà Bùi lang dù giúp quan phủ bắt trộm tặc, lại còn đoạt giải nhất vòng thi “Rút giải”, vẫn không có danh ngạch – cuối cùng phải nhờ vào làm đệ tử của Thôi lão mới có được – tất cả đều phẫn nộ!
“Trời ơi, Hoàng Châu trường có phải đầu óc có vấn đề không, sao lại không cho Bùi lang danh ngạch, rõ ràng là Thôi đại nhân có con mắt tinh đời!”
Cậu học sinh vội cải chính: “Là Thôi lão, không phải Thôi đại nhân. Thôi lão vẫn chưa giữ chức quan. Mà không cho danh ngạch là vì thân thế của Bùi lang rắc rối, Hoàng Châu trường cũng sợ bị liên lụy thôi.”
Bà lão chống gậy, liếc nhìn cậu: “Chúng ta không hiểu mấy chuyện đó, chỉ biết nếu phụ thân của Bùi lang thực sự mưu phản, Nữ Đế đã chẳng để hắn sống, lại còn ngầm đồng ý để Thôi lão thu hắn làm đệ tử. Mấy người đọc sách các ngươi suốt ngày nghĩ ngợi linh tinh.”
“Phải đó!”
Có người vỗ đùi nói: “Chà, không nói nữa! Bùi lang sắp đi Lạc Dương, chẳng biết sau này còn có về Việt Châu không. Ta phải nói với con cháu nhà ta, đưa ít đồ đến Bùi gia.”
Người ấy vừa dứt lời, mọi người lập tức giải tán, ai nấy đều định mang đồ tới tặng cho Bùi lang. Dân quê chất phác, thường cũng chính là những người nhìn rõ bản chất hơn cả.
Tiêu phu nhân nghe được một tai, trong lòng càng thêm nặng trĩu, rồi dần dần hóa thành sợ hãi.
Khi đến cổng Bùi gia, nơi ấy đã bị dân làng vây kín, người tặng gà, người tặng bánh hồ, người thì mang thịt khô tự làm.
Tuyên phu nhân – người từng đối mặt với quan phu nhân cũng không đổi sắc – giờ phút này cũng hơi lúng túng, trợn mắt nhìn Tuyên Nguyệt Ninh đang đứng tránh ra một bên nhìn náo nhiệt, rồi quay sang mọi người nói: “Ai ai cũng không dễ dàng gì, mọi người làm vậy là sao? Mau đem đồ về mà ăn tết cho ngon lành.”
Quả thực, những món đồ này, phần lớn là đồ tết họ chuẩn bị. Nghe tin Bùi Ngụ Hành sang năm sẽ đi Lạc Dương, bọn họ mới gấp rút mang đến.
Tiêu phu nhân lôi theo xe bò đầy quà quý giá, đi qua trước mặt những hàng xóm đang cầm mấy thứ không đáng giá, ánh vàng chói mắt.
Có người để ý đến bà, lập tức thấy ngượng, vội giấu con gà mang theo ra phía sau.
Con gà không vui, kêu “cục tác” hai tiếng, khiến Tuyên phu nhân và Tuyên Nguyệt Ninh quay đầu lại.
Tiêu phu nhân thấy hai người họ nhìn qua, vội cười nói: “Muội tử, Thất nương, nghe tin Ngụ Hành được Thôi lão thu làm đệ tử chân truyền, ta là tẩu tẩu, đặc biệt đến chúc mừng.”
Hàng xóm đối mặt với bà ta, có chút xấu hổ, người người nhường đường, không ai còn dám đưa đồ đến trước mặt Tuyên phu nhân.
Tuyên Nguyệt Ninh thấy Tiêu phu nhân thì bước lên đứng cạnh Tuyên phu nhân, nhìn thấy nhóm hàng xóm vốn nhiệt tình giờ im lặng, ánh mắt đầy ý vị.
Nàng thay Tuyên phu nhân lên tiếng, không để bà ta giữ chút thể diện nào: “Bá mẫu đến đây làm gì? Trước kia ghét bỏ nhà chúng ta nghèo hèn, đuổi chúng ta đi, còn ăn cắp thơ của a huynh đưa cho đường huynh, suýt chút nữa khiến a huynh không được thi “Rút giải”, giờ còn giả mù mưa sa cho ai xem?”
Lời vừa dứt, mặt Tiêu phu nhân trắng bệch, không ngờ Tuyên Nguyệt Ninh lại vạch trần bà trước mặt bao người, ít nhất bà nghĩ rằng, họ sẽ vì giữ danh dự cho Bùi Ngụ Hành mà đóng cửa nói riêng với bà.
Thấy hàng xóm xung quanh chỉ trỏ, trước đây họ đã từng gặp Tiêu phu nhân, còn giúp Tuyên phu nhân đuổi bà ta đi, hơn nửa năm nay chưa hề qua lại, vậy mà nghe tin Bùi lang trở thành đệ tử Thôi lão lại lật đật đến.
Tuyên phu nhân trong mắt ẩn chứa ý cười, nhưng mặt vẫn nghiêm nghị: “Nguyệt Ninh, sao lại nói với bá mẫu như vậy! Việc nhà mình, không nên nói ra ngoài.”
Tuyên Nguyệt Ninh bĩu môi, liếc nhìn Tuyên phu nhân, cố không bật cười, quay sang Tiêu phu nhân nói: “Bá mẫu, Thất nương nói lời không lựa, mong bá mẫu đừng để bụng. Nhưng mà, một xe bò đồ vật này là cho nhà con sao? Giờ nhà con ngày tháng khó khăn đã qua, bá mẫu nên đem về thì hơn.”
Khi nhà chúng tôi cần giúp đỡ nhất, bà ném đá xuống giếng, đuổi cả nhà không nơi nương tựa ra đường, thậm chí còn âm mưu hại người, muốn hủy đi tương lai của Bùi Ngụ Hành – từng chuyện từng việc, tưởng rằng chỉ một xe bò đồ vật là có thể hóa giải? Nằm mơ đi!
Tiêu phu nhân vốn quen dùng giọng điệu châm chọc mỉa mai, nhưng lúc này sắc mặt cũng đỏ bừng, bước tới định nắm tay Tuyên phu nhân, lại bị bà tránh né, đành ngượng ngùng rút tay về, nói: “Muội tử, là tẩu không phải, không quản thúc được a huynh của muội, để ông ấy đối xử với nhà muội như thế, muội hãy tha thứ cho chúng ta đi. Còn chuyện lấy bài thơ của Ngụ Hành, tẩu đã nghiêm khắc răn dạy thằng con không nên thân kia của tẩu rồi.”
Vừa nói, vừa lấy khăn tay chấm nước mắt: “Cũng tại tẩu gả vào cái nhà như vậy, tẩu cũng không còn cách nào khác, không thể cãi lại đương gia, khiến nhà muội phải chịu khổ.”
Tuyên phu nhân kéo Tuyên Nguyệt Ninh đứng sau mình, cất cao giọng: “Chính các ngươi đã đuổi cả nhà chúng ta ra khỏi cửa, từ đó về sau ta với Tuyên gia các ngươi không còn liên quan gì nữa. Ngươi cũng đừng giả mù mưa sa chạy tới đây tạ lỗi, nếu thật lòng có ý, sao ngày thường chẳng thấy ngươi tới lui hỏi han, thôi, về đi.”
Tiêu phu nhân còn muốn nói thêm, đôi mắt phượng kia đã đỏ hoe, nghe xong lời Tuyên phu nhân, trong lòng lạnh ngắt.
Nhưng Tuyên phu nhân không để cho bà ta có cơ hội lên tiếng, quay sang nói với hàng xóm: “Các vị còn sững sờ ở đó làm gì? Không phải định tặng đồ cho Thuần Nguyên nhà ta bồi bổ thân thể sao?”
Hàng xóm liền ào lên, đưa đồ vật cho Tuyên phu nhân, khiến Tiêu phu nhân bị đẩy hẳn ra khỏi cửa Bùi gia.
Có người biết rõ chuyện Bùi gia nói với Tiêu phu nhân: “Mau đi đi, đừng làm người ta chán ghét nữa. Muốn cho nhi tử nhà người ta đi làm người ghi chép, lại còn đi tra tấn nữ nhi nhà người ta, coi bọn ta là bị mù chắc?”
“Nhà ai mà không có đôi ba thân thích chẳng ra gì, Tuyên phu nhân đừng buồn làm gì.”
Tiêu phu nhân nghe những lời đó, mắt như tóe lửa, nhưng đám người thô kệch kia cứ như không có mắt, từng người từng người nói chuyện đều như muốn đâm bà một nhát.
Nhìn tỳ nữ ra sức che chở Tiêu phu nhân, Tuyên Nguyệt Ninh khẽ mỉm cười ngọt ngào với bà ta, đã không còn vẻ dè dặt yếu đuối như trước kia, chỉ khẽ hé môi.
Nhưng trong mắt Tiêu phu nhân, nàng rõ ràng không nói câu nào, chỉ là không tiếng động mà mấp máy môi, sẽ bị bà ta diễn giải thành cái gì, bà ta tự mình hoảng sợ ra sao, thì đó đã không còn là chuyện nàng có thể kiểm soát.
Tiêu phu nhân ôm ngực, trong đầu choáng váng, mang theo đồ đạc và tỳ nữ, xám xịt mà rời đi.
Chờ Tuyên phu nhân tiễn các vị hàng xóm đi, nhìn nhà bếp chất đầy đồ vật, liền thấy thật là đau đầu.
Tuyên Nguyệt Ninh mang nước ấm đến, giúp Tuyên phu nhân chườm khăn: “Mẫu thân, đây là tấm lòng của mọi người, nương cứ nhận lấy đi. Con đã ghi lại nhà ai mang gì đến rồi, đợi thời gian sau chúng ta mang sang trả lại.”
Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký gật đầu lia lịa: “Mẫu thân, bọn con có thể đi giao giúp!”
Tuyên phu nhân kéo Tuyên Nguyệt Ninh, tháo khăn nóng trên mặt xuống, chọc vào trán nàng, trong mắt hiện lên làn nước: “Nha đầu ngốc này.” Nếu mà là thân nam tử thì tốt biết bao—nửa câu sau bà không nói ra.
Bà thương nha đầu này, nghĩ đến việc chỉ còn một năm nữa là đến tuổi cập kê, rồi phải gả vào nhà khác, rồi không biết nàng có bị bà bà chèn ép không, không biết có sống hòa thuận với phu quân được không, là bà lại nghẹn lòng.
Từ nhỏ bà đã nuôi con bé như nữ nhi ruột, giờ nghĩ tới chuyện sau này có thể bị phụ mẫu ruột tìm về, mà nếu sống cùng không được như ý, thì phải làm sao?
Bà nhìn Tuyên Nguyệt Ninh tất bật trong ngoài mà đầy tâm sự. Đột nhiên lại thấy Bùi Cảnh Chiêu đang nghịch ngợm, không khỏi đỡ trán. Bà với phu quân vốn đều là người điềm đạm, sao đứa nhỏ này lại bướng như vậy?
“Chiêu nhi, đừng quấy a tỷ nữa, đến chỗ mẫu thân nào.”
Bùi Cảnh Chiêu lon ton chạy vào lòng Tuyên phu nhân, hỏi: “Mẫu thân, sang năm là mình phải tới Lạc Dương rồi đúng không?”
Tuyên phu nhân gật đầu: “Đúng vậy, chờ a huynh con xuống núi về nhà ăn tết, chúng ta sẽ cùng đi Lạc Dương, ở bên ủng hộ a huynh của con thi cử.”
Bùi Cảnh Chiêu ra vẻ người lớn mà thở dài: “Tiểu Hổ Tử nhà bên còn nói muốn cưới con cơ, nói là cưới rồi thì sẽ mãi mãi được chơi cùng nhau.”
Tuyên phu nhân nghe nàng nói chuyện ngây ngô như vậy, đang định chỉnh lại ý nghĩ ấy, thì đã nghe con bé giọng nhỏ nhỏ hỏi: “Vậy a tỷ không phải a tỷ ruột, sau này có thể bị người khác cưới đi giống Tiểu Hổ Tử muốn cưới con không? A tỷ muốn ở bên lang quân của tỷ ấy, thế thì chúng ta làm sao đây? Không bằng để a huynh cưới a tỷ đi? Như vậy a tỷ mới có thể ở bên chúng ta mãi mãi.”
Tuyên phu nhân vỗ vào mông con bé: “Không được nói bậy, con dám nói thế với a huynh không?”
Bùi Cảnh Chiêu vội bịt miệng, bằng hành động tỏ rõ—con không dám.
Thả con bé ra rồi, trong đầu Tuyên phu nhân chỉ quanh quẩn câu nói: “Không bằng để a huynh cưới a tỷ đi?”
Trước đây bà cũng từng nghĩ như vậy, nhưng hai đứa nhỏ chẳng ai có ý đó, còn bây giờ...
Dường như cũng không phải không có khả năng, gần đây hai đứa chung sống rất hoà hợp.
Nếu nhi tử nhà mình có thể cưới được Nguyệt Ninh, thì đúng là tam sinh hữu hạnh. Có điều tính khí Bùi Ngụ Hành rất ngạnh, còn phải để nó đồng ý mới được. Yên lặng ghi nhớ chuyện này trong lòng, bà theo Tuyên Nguyệt Ninh cùng nhau sắp xếp đồ dùng đón tết.
Xa nơi núi cao, Bùi Ngụ Hành tất nhiên không biết mình đã lọt vào tâm niệm của mẫu thân ruột.
Từ sau khi Thôi Lăng thu hắn làm đệ tử chân truyền, ông ấy liền không thèm giấu giếm gì nữa, cái vẻ nho nhã ẩn sĩ trên người giờ gần như đã rơi rụng hết.
“Thuần Nguyên, bài phân tích hôm trước thầy bảo con, con đã viết xong chưa?”
“Đem bài thơ kia lại cho thầy xem.”
“Dù là bài nào, làm xong cũng phải để thầy biết, nghe chưa?”
Dạ dạ dạ—Bùi Ngụ Hành còn có thể làm gì? Tất nhiên là thầy nói gì thì làm nấy.
Nhưng sau một thời gian, hắn bắt đầu thấy có gì đó không đúng.
Trịnh Tử Duệ nhìn hắn, ánh mắt không bình thường. Các phu tử ở Châu Học thấy hắn thì như tránh tà, hận không thể vòng qua đường khác mà đi.
Bùi Ngụ Hành: “???”
Cuối cùng, một đêm nọ, hắn chặn được Trịnh Tử Duệ, người đang định đợi hắn đi ngủ rồi mới quay lại, ánh mắt ép người, môi đỏ hơi nhếch: “Bát lang huynh định đi đâu vậy? Nếu không ngại thì nói cho Thuần Nguyên nghe thử xem?”
Trịnh Tử Duệ vội vàng chắp tay cầu xin: “Thuần Nguyên tha cho ta đi, thật sự là, hễ thấy huynh là lại nhớ đến cảnh tượng Thôi lão khoe khoang huynh.”
Bùi Ngụ Hành hiếm thấy bị chọc đến ngẩn người: “Cái gì cơ?”
“Ta cũng mới biết thôi,” hắn vừa nhớ lại, vừa nhăn mặt như đau răng, “Những bài thơ, bài phân tích, bài luận mà huynh viết, Thôi lão đều mang ra khoe, khoe rằng…”
Nghĩ đến từ ban nãy, hắn miễn cưỡng nói tiếp: “Khoe ra?”
Trịnh Tử Duệ thở dài nhẹ nhõm: “Phải đó, khoe ra. Lời trong lời ngoài toàn là nói huynh tài giỏi cỡ nào, nói là đệ tử mà ông thu được, chúng ta đều... kém xa.” Hắn ho khan mấy tiếng, như khó nói tiếp, “Bọn ta còn đỡ, Thôi lão chỉ lấy văn của huynh để giảng dạy, còn những phu tử khác… gần như ngày nào cũng phải nghe Thôi lão nói tốt về huynh.”
Trịnh Tử Duệ nhìn Bùi Ngụ Hành với ánh mắt khó có thể nói tiếp, hắn đành thả người ta đi.
Còn Thôi Lăng, kẻ khiến Bùi Ngụ Hành áp lực đầy mình, thì đang vui vẻ hết cỡ, như thể mới gặp đại vận.
Lại nói, thư ông ấy viết cho bằng hữu và các đệ tử chắc cũng sắp đến nơi rồi.
Đúng là đã tới. Mọi người vốn tưởng thư của Thôi Lăng là để phân tích việc Nữ Đế triệu ông về Lạc Dương, ai cũng chuẩn bị tinh thần, nghĩ ông sẽ luận tình thế, bàn quốc sự.
Ai ngờ mở thư ra, đập vào mắt lại toàn là chuyện ông thu nhận môn sinh: đệ tử này thật tốt, đệ tử này thật tài, đã gặp qua là không thể quên, còn từng cứu mạng ông, tay không lập mưu bắt trộm...
Chưa hết, kèm theo còn là những bài thơ, văn chương của Bùi Ngụ Hành, mỗi đoạn đều có lời phê bên cạnh.
Nội dung như: “Ngươi nhìn mấy câu này đi, viết thật xuất sắc. Ngươi chắc chắn viết không ra đâu, đệ tử của ngươi cũng viết không nổi. Quả nhiên là môn sinh của ta, ha ha ha!”
Người nhận thư xem xong, khép lại thật chậm, tỏ vẻ mình không tức giận. Quay đầu liền phân phó người hầu: “Về sau thư của Thôi Lăng, đều không cần xem.”
Sau đó, có đại thần triều đình bị Thôi Lăng chọc tức đến sắp độ “thăng thiên”, vừa bước vào triều đã hét to: “Thôi Lăng kia lại bắt đầu viết thư!”
“Ông ấy gửi cho ta hẳn mười trang, chỉ để khen cái bài thơ của đệ tử của ông ta!”
“Thơ à? Ông ta cũng đưa cho ta gần hai mươi tờ giấy viết tin, khen chính là trình bày và phân tích!”
“Bài thơ ấy là 《Tiểu viện cây hòe》 sao?”
“Không phải, là bài khác!”
Mấy vị triều thần đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều cười lạnh: Tốt lắm, Thôi Lăng nhà ngươi!
Đệ tử của Thôi Lăng vốn định đến chào hỏi bọn họ một tiếng, nhưng vừa đi ngang nghe được một câu liền che mặt bỏ chạy. Thói quen khoe khoang đệ tử của lão sư hắn, không đổi được. Mà, đệ tử mới thu nhận lần này của lão sư hình như tên là gì đó... Bùi Ngụ Hành, thôi thì tự cầu phúc đi!
Bùi Ngụ Hành cười khẽ, trong tay cầm một con dấu nhỏ, đang dùng dao khắc từng nét lên mặt dấu. Nhìn kỹ sẽ thấy ba chữ “Tuyên Nguyệt Ninh” hiện rõ.
Phụ thân hắn đã không thể khắc dấu cho bọn họ nữa, vậy hắn liền kế thừa công việc này.
Thôi Lăng thích khoe khoang thì đã sao? Dù sao cũng không phải khoe với hắn, không làm phiền tai mắt hắn, hắn coi như không biết gì cả.
Chỉ là mỗi khi Thôi Lăng muốn văn chương thì hắn cũng có chút tính toán. Thầy đòi năm lần, hắn chỉ cho một lần. Còn việc các phu tử ra bài tập rồi lưu người lại, ừm... hiện tại các phu tử đều đã có bộ dạng “nhìn hắn lười đến chẳng buồn nói chuyện”, cũng chẳng còn muốn lưu hắn lại làm gì.
Quân tử lục nghệ, hắn chỉ có cưỡi ngựa với bắn cung là yếu, Thôi Lăng không thể lấy cái đó mà khoe khoang, tuy rằng văn chương đưa thiếu, nhưng mỗi bài văn chương đều rất ganh đua, các bài trình bày và phân tích đều có lý có chứng, còn thơ từ thì lay động lòng người.
Lại lần nữa nhận được thư Thôi Lăng khoe khoang đệ tử, nếu bỏ thành kiến sang một bên, tỉ mỉ thưởng thức, không thể không thừa nhận, Thôi Lăng thật sự đã tìm được một hạt giống tốt. Chỉ tiếc rằng người này lại là hậu nhân của tội thần.
Hoàn thành xong nhiệm vụ khắc dấu, Bùi Ngụ Hành ngắm nhìn con dấu đã thành hình trong tay, hài lòng sắp xếp đồ đạc.
Bên ngoài gió lạnh gào thét, ánh nến trong phòng lay lắt. Đây là đêm cuối cùng trên núi, ngày mai họ sẽ xuống núi, lần tiếp theo gặp lại nhau là ở Lạc Dương.
Từ khi hắn trở thành đệ tử của Thôi Lăng, học trò ở Châu Học đều vô cùng hâm mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=64]
Con cháu hàn môn vốn thân cận với hắn thì ngay lập tức tới chúc mừng đầu tiên.
Ngay cả những đứa con nhà quyền quý, mắt cao hơn đỉnh, cũng ngượng ngùng buông lời chúc tụng.
Ban đầu, khi biết tin Bùi Ngụ Hành là đệ tử Thôi Lăng, phản ứng đầu tiên của bọn họ là không tin. Nhưng khi Hoàng Châu trường công bố danh sách Hương Cống Sinh, hắn – Bùi Ngụ Hành – thậm chí còn xếp trên cả Trịnh Tử Duệ.
Tai nghe là hư, mắt thấy là thực. Thôi Lăng còn gọi hắn là “Thuần Nguyên”, công khai trước mặt mọi người rằng Bùi Ngụ Hành là đệ tử của mình, chẳng lẽ tất cả bọn họ đều mù mắt điếc tai à?
Bùi Ngụ Hành vậy mà thật sự trở thành đệ tử của Thôi Lăng!
Tiếng gõ cửa vang lên, không phải ai khác ngoài những học sinh kia, từng nhóm ba năm người đến nói chuyện cùng hắn. Trước kia, người ta gõ cửa phần lớn là tìm Trịnh Tử Duệ, bây giờ, cũng có không ít đến tìm hắn.
Không chỉ trong Châu Học, thái độ của đám học sinh đối với hắn cũng có chuyển biến lớn. Ngay cả trong những ngày tết, quen hay không quen cũng kéo nhau đến Bùi gia, chỉ để được nói một câu với Bùi Ngụ Hành.
Bọn họ không vào được Thôi gia, từ sau khi Thôi Lăng rời Châu Học, chưa ai được gặp lại ông. Nhưng Bùi Ngụ Hành là đệ tử của ông, thì bọn họ có thể tạo dựng quan hệ với hắn trước.
Những người này có thể trở thành đồng liêu tương lai của Bùi Ngụ Hành. Tuyên Nguyệt Ninh rất lo lắng rằng nếu Bùi Ngụ Hành không vui, hắn sẽ giận dỗi rồi đóng cửa không gặp ai. May thay, hắn biết giữ chừng mực, khi đối mặt với người ngoài thì che giấu cảm xúc rất tốt.
Thậm chí còn chủ động ra ngoài gặp gỡ đám học sinh, thường về nhà đến tận khuya.
Mấy ngày tết, Bùi Ngụ Hành chỉ ở nhà ba ngày, còn lại toàn ra ngoài thăm hỏi. Tuyên Nguyệt Ninh muốn bàn bạc với hắn chuyện đi Lạc Dương, nhưng thấy hắn mệt mỏi khi quay về, nàng cũng không nỡ mở miệng.
Trước kia hỉ nộ ái ố đều hiện rõ trên mặt, chỉ hơi không hài lòng là khiến người khác khó chịu. Còn bây giờ, Bùi Ngụ Hành có thể đi dự đủ loại văn hội, bình tĩnh điềm đạm, gương mặt không đổi sắc – một Bùi lang khác hẳn xưa kia.
“Nguyệt Ninh, muội nhìn ta nãy giờ, có nhìn ra được gì không?”
Bùi Ngụ Hành dùng khăn ướt lau tay, nghiêng đầu soi gương đồng: Ừm, son môi chưa trôi, y phục chỉnh tề, tóc tai ngay ngắn.
Tuyên Nguyệt Ninh chống cằm, vì sợ lạnh nên cuộn người lại trên ghế. Áo mùa đông nàng mặc đều do Tuyên phu nhân may từng đường kim mũi chỉ, dù nàng không thích kiểu áo đậm chất nữ nhi, nhưng vẫn mặc.
Trên bộ áo phấn nộn mềm mại ấy, Tuyên phu nhân còn thêu một vòng lông thỏ trắng – cổ áo, cổ tay, viền váy… nơi nào có thể thêu là thêu hết.
Theo lời Bùi Ngụ Hành thì: Lúc này nàng giống như một khối bông to.
Làm hắn cứ muốn vươn tay chạm vào hai chùm bông tròn trên đầu nàng – đúng thế, Tuyên phu nhân còn cố tình làm thêm chùm bông tròn cho nàng làm trang sức trên đầu.
Tuyên Nguyệt Ninh đã nhìn thấy hết thảy những hành động vừa rồi của hắn, lại lần nữa thầm thở dài: nàng thật không giống một tiểu nương tử đúng chuẩn. Chậm rãi lấy từ trong túi ra một hộp son, đưa tay ra: “Nè, cho ngươi. Giống màu son ngươi đang dùng. Lần này đi Lạc Dương ít cũng mất một tháng, đem theo cái này, khỏi phải dọc đường hết son lại không có chỗ mua.”
Biết hắn coi trọng ngoại hình thế nào, ngoài son ra nàng còn mua cả gương nhỏ. Nàng mua nhiều lần, đến mức người bán son cũng nhận ra nàng, còn hỏi sao không thấy nàng son màu đỏ mà nàng mua.
Ngón tay thon dài của hắn nhận lấy hộp son nhỏ, ánh mắt liếc thấy lòng bàn tay thô ráp của nàng thì sững lại, cẩn thận cất hộp son rồi nói: “Ngày mai Cung nương tử sẽ đi, chúng ta đến Thôi gia tiễn nàng.”
Tuyên Nguyệt Ninh ôm chặt hai chân mình. Từ khi quen biết Bùi Ngụ Hành, nàng không còn chú trọng hình tượng nữa. “Đi nhanh vậy sao?”
“Đúng vậy,” hắn nói, “Nàng có thể nán lại đến năm sau là đã cố gắng lắm rồi. Bên Nữ Đế thúc giục gấp, nàng không thể cùng chúng ta đi được. Chúng ta người nhiều, sẽ đi chậm hơn.”
Nàng gật đầu. Hiểu được rằng Cung Yến Nhi sợ đi cùng họ sẽ gây họa, có quá nhiều người nhắm vào tính mạng nàng nên mới không đi chung, liền hỏi: “Chúng ta đi cùng Thôi lang quân sao?”
Bùi Ngụ Hành gật đầu: “Ừ, ta đã nói với lão sư rồi. Đến lúc đó chúng ta cùng đi Lạc Dương với thầy, nàng không cần lo, đến Lạc Dương chúng ta sẽ ở cùng ông, không cần tìm chỗ khác.”
Tuyên Nguyệt Ninh thở phào nhẹ nhõm. Nhà họ nhất định phải đi cùng Bùi Ngụ Hành, nếu ở trọ riêng thì tốn kém quá nhiều.
Ban đầu, Tuyên phu nhân định để nàng đi Lạc Dương với Bùi Ngụ Hành, còn bà cùng Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký ở lại Việt Châu chờ họ về.
Nhưng Tuyên Nguyệt Ninh đâu chịu để mẫu thân và hai đứa đệ muội rời khỏi tầm mắt? Ngay cả Bùi Ngụ Hành cũng đứng về phía nàng, không đồng ý để Tuyên phu nhân ở lại.
Ai biết được sau khi hắn và Tuyên Nguyệt Ninh rời khỏi Việt Châu, đám người ngấp nghé kia sẽ làm ra trò gì? Tốt hơn hết là cả nhà cùng đi.
Tuyên Nguyệt Ninh còn lấy cớ rằng mình chưa từng đi Lạc Dương, lỡ nàng nhát gan hơn cả Bùi Ngụ Hành thì sẽ chăm sóc hắn không tốt, ảnh hưởng đến hắn thi cử để thuyết phục Tuyên phu nhân.
Tuyên phu nhân chỉ biết thở dài, nhìn Bùi Ngụ Hành rồi lắc đầu, đây vốn là cơ hội tốt để hai người cùng nhau chăm sóc và tăng thêm tình cảm.
Bùi Ngụ Hành không hiểu ý, còn nói sau khi thi xong hắn tạm thời sẽ không rời khỏi Lạc Dương, phải đợi triều đình bổ nhiệm, đến lúc đó chẳng biết sẽ bị điều đi đâu. Nhỡ nơi ấy xa Việt Châu ngàn dặm, một mình Tuyên phu nhân làm sao dẫn theo hai đứa nhỏ đi tìm hắn được?
Từ Trường An dắt bốn đứa con đi tới Việt Châu, Tuyên phu nhân vốn đã thấy hết sức, phẩy tay đuổi cả hai người đi: Đi, cả nhà cùng tới Lạc Dương!
Hôm sau, Tuyên Nguyệt Ninh không mặc lại bộ xiêm y phấn nộn kia, chọn một bộ thanh đạm thuần khiết, theo Bùi Ngụ Hành đến Thôi gia chào hỏi, nào ngờ đã có người đến trước một bước.
Vừa nhìn thấy Trịnh Tử Duệ, nàng khẽ khựng bước chân, nhưng rồi vẫn làm như không có việc gì, bước lên hành lễ: “Muội gặp qua Bát lang.”
Bùi Ngụ Hành miệng khẽ mỉm cười, bước lên trước một bước che nàng ra sau lưng mình một cách kín đáo: “Sao không nghe Bát lang nói sẽ đến? Cũng không báo trước cho ta một tiếng.”
Trịnh Tử Duệ không nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, chỉ chắp tay với Bùi Ngụ Hành: “Thuần Nguyên, ngươi cũng biết tính tình của Thôi lão rồi đấy, ta đã muốn đến bái phỏng từ sớm, nhưng Thôi lão vẫn không chịu cho, hôm nay mới nhận được tin cho phép, nên chúng ta mới tới.”
“Chúng ta?” – Tuyên Nguyệt Ninh ở phía sau Bùi Ngụ Hành mở miệng hỏi.
“Phải, hôm nay muội muội ta cũng đến. Nghe nói Thất nương và Ngũ nương giao hảo, hy vọng Thất nương có thể để tâm chăm sóc Thập Nhất nương một chút.” Ánh mắt hắn hết sức nghiêm túc, khiến Tuyên Nguyệt Ninh thầm hận mình nhiều lời.
Bùi Ngụ Hành mặt liền lạnh xuống, lời lẽ như từng nhát dao nhỏ: “Lời này của Bát lang không đúng rồi. Muội muội của ta và Thập Nhất nương cùng tuổi, làm sao có thể nói là chăm sóc nàng? Huống hồ nơi đây cũng không phải Bùi gia nhà ta.”
Nói xong, hắn đưa tay vỗ nhẹ lưng Tuyên Nguyệt Ninh, như thể gạt đi tất cả vẻ luống cuống và xót xa khi nàng đối mặt Trịnh Tử Duệ: “Bên ngoài lạnh, đừng để nhiễm lạnh. Muội vào trong tìm Ngũ nương đi.”
Tuyên Nguyệt Ninh trong lòng run rẩy, ngẩng đầu nhìn hắn, mắt hạnh khẽ chớp mấy cái, nhưng vẫn nghe lời, vòng qua Trịnh Tử Duệ đi về hậu viện tìm Thôi Quân Dao.
Đợi nàng đi rồi, Trịnh Tử Duệ mới dùng quạt xếp chỉ vào Bùi Ngụ Hành, bất đắc dĩ nói: “Đúng rồi, ta quên mất, Thuần Nguyên vốn là một huynh trưởng tốt, ta không nên nói vậy.”
Bùi Ngụ Hành liếc hắn một cái, trong mắt vừa có ý thương xót vừa có vẻ trêu chọc, khiến Trịnh Tử Duệ không hiểu ra sao. Sau đó, hắn nói: “Bát lang, chúng ta là nam tử, sau này vẫn đừng nên xen vào chuyện của các tiểu nương tử thì hơn. Các nàng có muốn làm bạn với ai hay không, đâu phải chuyện mà chúng ta nên quản.”
Nghe ra rõ là ý bất mãn vì hắn đã để Tuyên Nguyệt Ninh chăm sóc Trịnh Diệc Tuyết, Trịnh Tử Duệ vội vàng nhận lỗi, thở dài: “Cũng không biết vì sao Thất nương lại không ưa Thập Nhất nương”
Bùi Ngụ Hành phất tay áo, dẫn đầu đi tìm Thôi Lăng. Nỗi ấm ức của Tuyên Nguyệt Ninh như sợi tơ mảnh trong lòng hắn từ ngực lan lên đến đầu, khiến hắn không muốn nhiều lời thêm với Trịnh Tử Duệ.
Đến hậu viện, vừa hay biết Trịnh Diệc Tuyết cũng có mặt tại Thôi gia, Tuyên Nguyệt Ninh liền khựng lại, định xoay người rời đi. Nào ngờ lại thấy thị nữ bên người Cung Yến Nhi từ trong phòng bước ra, gọi: “Thất nương, nương tử nhà ta bảo ta ra đón ngài vào, trời lạnh thế này, Thất nương còn chần chừ bên ngoài này làm gì?”
Thôi gia ở gần, từ hôm Cung Yến Nhi bị đám ăn mày vây quanh, nàng mang nha dịch tới cứu, Cung Yến Nhi vẫn luôn đối đãi với nàng rất tốt, đến cả các thị nữ bên cạnh nàng cũng khách khí có chừng mực.
Tuy chỉ là thị nữ bên người Cung Yến Nhi, nhưng cũng là cung nữ thật sự từng hầu hạ trong cung. Tuyên Nguyệt Ninh thuận miệng khen ngợi cảnh sắc trong viện, rồi liền theo nàng đi vào.
Nàng đã từng nghe Bùi Ngụ Hành nói rõ rằng hôm ấy chắc chắn là Cung Yến Nhi có mang theo thị vệ ngầm theo sau, Bùi Ngụ Hành còn nói nàng đánh bậy đánh bạ nhưng gặp may, lúc đó Cung Yến Nhi liền có chút xấu hổ, bị nàng chọc cười lảng qua chuyện khác, chuyện ấy coi như bỏ qua.
Càng tiếp xúc, nàng và Cung Yến Nhi lại càng dễ trò chuyện. Bỏ qua thân phận khác biệt, cả hai từng trải qua khổ đau, dù bề ngoài cư xử khéo léo, thật ra đều là người trọng tình nghĩa, chỉ khi gặp đúng người muốn đặt trong lòng, mới thấy được tấm chân tâm.
Huống hồ, Tuyên Nguyệt Ninh không phải loại tiểu thư nông cạn, thậm chí đối với tình hình chính trị lúc bấy giờ còn có những nhận định rất riêng. Cung Yến Nhi càng thêm quý trọng nàng.
Hai người vốn quen biết qua Thôi Quân Dao, về sau nhờ nhiều lần trò chuyện mà trở thành tri kỷ.
Vào phòng, Thôi Quân Dao như quả pháo nhỏ nhảy chồm lên người nàng, hai bàn tay ôm mặt đầy tủi thân, nói: “Thất nương, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”
Tuyên Nguyệt Ninh cười, vuốt ve đôi má mềm mại của nàng: “Ta đến cũng không phải để thăm ngươi.”
Sau đó, nàng ôm lấy Thôi Quân Dao đang bám vào mình như sam, nhìn về phía hai người đang đánh cờ trong phòng, thi lễ: “Gặp qua Cung nương tử cùng Thập Nhất nương.”
Cung Yến Nhi khẽ gật đầu, giọng nói thân quen: “Nguyệt Ninh hôm nay sao không mặc bộ áo bông váy hồng nhạt kia? Bộ đó đẹp mà.”
Biết nàng đang trêu mình, Tuyên Nguyệt Ninh đành cười bất đắc dĩ: “Ta cũng đâu còn nhỏ nữa, sao có thể suốt ngày mặc kiểu ấy? Hôm nay vất vả lắm mới ra ngoài được, trốn được móng vuốt của mẫu thân. Nương tử đừng chọc ta nữa, nếu để mẫu thân nghe thấy, lại không biết sẽ bắt ta mặc thành cái dạng gì.”
Nàng che miệng cười, trong mắt ánh lên ý cười lan tràn. Tùy ý đặt một quân cờ xuống, lại nói:
“Nguyệt Ninh vẽ giúp ta bản thiết kế, ta thực sự rất thích. Quà cảm ơn ta đã cho người đưa đến nhà ngươi rồi, nhớ về xem, nhất định ngươi sẽ thích.”
Tuyên Nguyệt Ninh thấy Trịnh Diệc Tuyết cười gượng gạo, liền không từ chối: “Vậy ta xin cảm tạ nương tử trước.”
“Không có gì. Thập Nhất nương, đến lượt ngươi đi.”
Ánh mắt đầy ghen ghét và thù hằn của Trịnh Diệc Tuyết vụt qua, nhưng Cung Yến Nhi vẫn mỉm cười như cũ. Dẫu vậy, Trịnh Diệc Tuyết lại cảm thấy ớn lạnh khắp người. Bị sự thân thiết giữa hai người kích thích, nàng lúng túng đặt một quân cờ, chẳng những hỏng thế cờ của mình mà còn phá luôn cả bố cục bên Cung Yến Nhi.
Cung Yến Nhi liếc nhìn nàng, không nói gì, chỉ yên lặng dọn bớt những quân cờ bị đặt sai, rồi lại tiếp tục đánh.
Bên kia, Thôi Quân Dao đã hoàn toàn quấn lấy Tuyên Nguyệt Ninh, thì thầm trò chuyện, căn bản không còn phiền muộn như lúc ở cùng Trịnh Diệc Tuyết cùng Cung Yến Nhi chơi cờ.
Hai tiểu nương tử ríu rít bên nhau, chủ yếu là Thôi Quân Dao một mình thao thao bất tuyệt với Tuyên Nguyệt Ninh, khiến Trịnh Diệc Tuyết tâm trạng rối bời.
Ván cờ sau đó có thể nói là tan tác. Sắc mặt nàng hơi khó coi, cố gắng nặn ra một nụ cười với Cung Yến Nhi, nhưng còn không bằng đừng cười.
Cung Yến Nhi chẳng để tâm, chỉ nhìn sang Tuyên Nguyệt Ninh hỏi: “Nguyệt Ninh có muốn cùng ta đánh một ván?”
Tuyên Nguyệt Ninh giật nhẹ lông mày, liếc nhìn Trịnh Diệc Tuyết, dứt khoát từ chối: “Nương tử chớ giễu cợt ta, trình độ đánh cờ của ta chỉ đủ xem náo nhiệt, không dám múa rìu qua mắt thợ.”
Thành công nhìn thấy Trịnh Diệc Tuyết khó khăn giữ vững dáng vẻ tài nữ, nàng không khỏi bật cười cùng Thôi Quân Dao.
Lúc này nàng mới nhận ra hôm nay Trịnh Diệc Tuyết thay đổi phong cách xưa, mặc váy áo vàng nhạt. Nhưng phía trước thì có Thôi Quân Dao năng động rạng rỡ, phía sau lại có nàng mặc váy áo đơn giản mà tinh tế, khiến nàng ta càng trở nên mờ nhạt nhất. Khó trách từ lúc nàng vào cửa, Trịnh Diệc Tuyết đã không vui.
Nàng ta không vui — vậy thì bản thân nàng lại càng vui.
Chờ huynh muội Trịnh gia rời đi, mọi người mới tiễn Cung Yến Nhi ra ngoài thành. Cung Yến Nhi lấy khăn tay lau nước mắt cho Thôi Quân Dao, dịu dàng an ủi: “Đến Lạc Dương rồi sẽ lại gặp nhau, đừng khóc.”
Thôi Quân Dao nước mắt lưng tròng, lắc đầu không ngớt. Đến Lạc Dương, Cung Yến Nhi cũng ở trong cung, không thể như bây giờ ngày ngày gặp mặt nữa.
Nàng quay sang nói với Tuyên Nguyệt Ninh: “Dao Dao phải nhờ cậy ngươi.”
Tuyên Nguyệt Ninh xoa tóc Thôi Quân Dao, dù bản thân còn nhỏ hơn nàng, nhưng lại nghiêm túc nói với Cung Yến Nhi: “Nương tử cứ yên tâm, có ta ở đây.”
Cung Yến Nhi gật đầu với nàng, sau đó nhìn sang Bùi Ngụ Hành: “Ta sẽ chờ Thuần Nguyên ở Lạc Dương. Thuần Nguyên nhất định phải đưa Thôi lão an ổn đến nơi.”
Bùi Ngụ Hành chắp tay hành lễ đáp lời. Mọi người nhìn xe ngựa của Cung Yến Nhi càng đi càng xa, dần biến mất thành một chấm nhỏ nơi chân trời.
Về đến nhà, nàng mới mở món quà của Cung Yến Nhi, thì ra là một túi lá vàng nhỏ.
Chẳng trách nàng lại nói “sẽ thích”, nhìn từng tấm vàng óng ánh, ai mà chẳng thích chứ. Cung Yến Nhi đúng là người có lòng.
Những ngày sau đó, Bùi gia vô cùng bận rộn, vì Thôi Lăng phải sớm lên đường đến Lạc Dương, bọn họ tranh thủ từng chút thời gian thu xếp mọi việc.
Đến ngày phải rời khỏi Văn Nhai Các, Bùi Ngụ Hành nhất định cùng nàng đến, khuyên thế nào cũng không được.
Những ngày ở đây, nàng đã được mọi người trong Văn Nhai Các hết lòng chăm sóc, lời cảm tạ cũng xuất phát từ chân tâm.
Chỉ là Khố Địch Úy Văn thì không dễ gì bỏ qua. Đôi mắt xanh biếc đầy thương cảm nhìn nàng:
“Từ lúc Thất nương từ chối chia tiền hoa hồng cùng ta, ta đã biết sẽ có ngày Thất nương rời đi, chỉ không ngờ ngày ấy lại đến sớm thế.”
Tuyên Nguyệt Ninh mím môi. Những ngày cùng mọi người nơi đây chung sống, đã sớm sinh tình cảm, lúc chia ly, sao có thể không luyến tiếc?
Bùi Ngụ Hành không nói gì, chỉ lặng lẽ ở bên nàng. Khi Khố Địch Úy Văn hỏi ngày nàng rời đi, hắn mới đáp: “Khố Địch lang quân, đa tạ huynh đã chiếu cố tiểu muội. Chúng ta hiện tại vẫn chưa xác định rõ ngày rời đi.”
Khố Địch Úy Văn nhìn hắn, hai người âm thầm giao phong bằng ánh mắt.
Tiền bạc đã thanh toán xong, Tuyên Nguyệt Ninh kiếm không ít tiền cho Văn Nhai Các, họ cũng trả nàng đầy đủ tiền công, từ đây, Văn Nhai Các không còn họa sĩ chính tên gọi Tuyên Thất nương nữa.
Đêm rời đi, trời không trăng. Thôi gia và Bùi gia đều sợ bị nhiều người tiễn đưa, nên chọn lúc trời tối để lên đường.
Khoảng sân Bùi gia, Tuyên Nguyệt Ninh vốn đặt thuê một năm, số tiền thuê còn dư cũng đã được trả lại.
Gà trong viện bị Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký từng con mang biếu hàng xóm. Bùi Cảnh Ký còn đặc biệt ngoan ngoãn đến chào sư phụ dạy võ theo lời Tuyên phu nhân.
Từ khoảnh khắc rời khỏi thành Việt Châu, mọi mối liên hệ giữa họ và nơi đây đều bị cắt đứt.
Vì đường xa, lại được Cung Yến Nhi rộng rãi tặng lá vàng, Tuyên Nguyệt Ninh xa xỉ thuê hai chiếc xe ngựa. Ban đầu nàng ngồi cùng Tuyên phu nhân, nhưng Tuyên phu nhân viện cớ chật chội, đẩy nàng sang ngồi với Bùi Ngụ Hành.
Xe ngựa đơn sơ, nhưng vẫn tốt hơn xe bò, cũng nhờ vào thể diện của Thôi Lăng mới thuê được.
Tuyên Nguyệt Ninh đưa áo choàng cho Bùi Ngụ Hành, còn bản thân cũng ăn mặc ấm áp. Nàng vén rèm xe, nhìn lại thành Việt Châu phía sau — nơi từng chôn giấc mộng tình yêu sâu sắc nhất đời nàng. Trong tầm mắt, tòa thành ấy càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất.
Từ khoảnh khắc này trở đi, mọi quá khứ đều hóa tro bụi. Họ bước vào một cuộc hành trình mới.
Là chua, là đắng, là ngọt, là cay — Tuyên Nguyệt Ninh đều nguyện cùng gánh vác. Nàng không phải nữ nhi Trịnh gia nữa.
Ý cười dần hiện trên gương mặt nàng. Nàng quay đầu, định nói vài câu đùa để xua tan sự vui mừng quá mức trong lòng mình, lại bắt gặp ánh mắt Bùi Ngụ Hành vẫn luôn chăm chú nhìn nàng. Mắt chạm mắt, môi đỏ khẽ hé.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận