Cánh tay của Trịnh Thập Cửu lang rốt cuộc tình hình thế nào, chỉ cần xem qua là có thể biết rõ.
Cánh tay hắn quả thật không bị gãy, chỉ là bị trật khớp mà thôi, vừa rồi phát ra tiếng gào thảm thiết chẳng qua là khi người ta nắn lại khớp cho hắn, đau đớn quá hắn không chịu nổi mới gào lên.
Lúc ấy tình huống quá mức hỗn loạn, hai đứa nhỏ đánh nhau thành một đoàn, một đứa mặt đầy máu, đôi mắt mở không ra, một đứa hoảng sợ ôm cánh tay không nhấc nổi của hắn mà kêu gào rằng đã bị gãy.
Chờ đại phu đến xem, nói hắn không có việc gì, mấy đứa trẻ mới tính toán, dứt khoát không để cho đại phu nói thật, liền cùng phu tử và quan viên Quốc Tử Giám nói rằng cánh tay phải của Trịnh Thập Cửu lang gãy nặng, về sau không thể cầm bút được nữa.
Đây chính là chuyện lớn, quan viên Quốc Tử Giám làm sao gánh nổi trách nhiệm ấy, cũng không nghĩ đến bọn trẻ lại cố ý bịa đặt, vội vàng đem Trịnh Diên Huy cùng Bùi Ngụ Hành, Tuyên Nguyệt Ninh mời tới.
Trịnh Diên Huy thấy nhi tử bị thương, giận dữ muốn Bùi Cảnh Ký cũng phải gãy một tay mới chịu cam tâm.
Đám trẻ trong thư xá nghe ngóng động tĩnh, liền đầy kích động.
“Không biết cánh tay của Bùi Cảnh Ký có gãy không?”
“Chắc là gãy rồi, bằng không sao đến giờ còn chưa thấy ai đến báo tin cho chúng ta.”
“Thập Thất lang, ngươi nói Thập Cửu lang giả bệnh khiến Tam lang thành kẻ tàn phế, thật sự nỡ lòng sao? Hắn là tộc đệ của ngươi đấy.”
“Đừng nói vậy, hai nhà chúng ta vốn không liên quan, Bùi gia ở Lạc Dương chỉ còn một nhà ta thôi, mà Thập Cửu lang này, lát nữa ngươi phải giả vờ cho giống, đừng để bị phát hiện. Có điều, khi ngươi về nhà thì tính sao, chẳng lẽ thật sự phải bẻ gãy cánh tay? Cũng là ta suy nghĩ không thấu đáo.”
“Yên tâm, phụ thân ta từ trước đến nay thương ta nhất, dẫu có biết cũng sẽ không nói gì. Lần này tất phải khiến tên Bùi Cảnh Ký kia chịu trị tội, để hắn không còn khoe khoang nữa. Vì hắn mà chúng ta bị phu tử phạt không biết bao nhiêu lần, hắn học hành giỏi giang thì đã sao, lần này khiến cho hắn đến quyền cước cũng không dùng được.”
Phế bỏ con đường khoa bảng của hắn, chặt đứt lối tiến vào quân ngũ của hắn.
Còn nhỏ tuổi, mà đã vô cùng tàn nhẫn.
Một hàng người đi tới muốn xem cánh tay của Trịnh Thập Cửu lang có thật sự bị gãy hay không, dừng lại ngoài cửa, không nói tiếng nào.
Bùi Ngụ Hành chỉ khẽ nâng mắt, liếc qua gương mặt đen sạm của Trịnh Diên Huy, rồi nhẹ nhàng cười một tiếng.
Tiếng cười này lọt vào tai Trịnh Diên Huy, đầy ắp châm chọc, hơn vạn lời nói.
Trịnh Diên Huy liền đẩy cửa phòng, hét lớn: “Nghịch tử!”
Một đám người vây đánh Bùi Cảnh Ký, lại bị hắn phản kháng gây thương tích, thế mà còn có mặt mũi nói mình bị ức hiếp.
Trịnh Thập Cửu lang hoảng sợ, “ai u, ai u” kêu đau, mấy tiểu lang quân còn lại cũng kinh nghi bất định nhìn những người ngoài cửa.
Bùi Ngụ Hành không để ý đến Trịnh Diên Huy giáo huấn Trịnh Thập Cửu lang ra sao, ánh mắt hắn dừng lại trên người Bùi Thập Thất lang, khoảng mười tuổi.
Lúc còn ở Trường An, hắn cũng từng dạy bảo Thập Thất lang.
Nhưng Thập Thất lang này cũng giống phụ thân hắn, đều muốn mạng của Bùi gia, Thập Cửu lang chẳng qua là bị hắn xúi giục, Bùi Ngụ Hành còn nghĩ sao gần đây Bùi nhị gia quá yên tĩnh, hoá ra muốn chặt đứt gốc rễ của Bùi gia.
Bùi Ngụ Hành biết thân thể của hắn không tốt, Bùi Cảnh Ký chính là niềm hy vọng của Bùi gia.
Làm bộ như không nhìn thấy Bùi Thập Thất lang, hắn dời ánh mắt đi, trong phòng, Trịnh Thập Cửu lang nước mắt nước mũi giàn giụa, quỳ gối trên giường cầu xin Trịnh Diên Huy tha thứ.
Trịnh Diên Huy nhìn về phía Bùi Ngụ Hành, chỉ thấy hắn môi đỏ khẽ nhếch, không chịu bỏ qua mà nói: “Nhạc phụ đã nói, muốn Ký nhi gãy một tay mới cam tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=138]
Vậy nếu muốn ta không bắt Thập Cửu lang gãy một tay, thì Ký nhi bị thương ở đâu, hắn cũng phải bị thương ở đó.”
Bùi Cảnh Ký bị thương ở mí mắt, lưỡi dao sắc bén suýt chút nữa đã đâm mù mắt hắn, ai dám đảm bảo, khi Bùi Ngụ Hành nói muốn Thập Cửu lang cũng bị thương một chỗ, liệu có phải chỉ dừng ở đó hay không.
Gậy ông đập lưng ông, vừa rồi ông ta muốn Ký nhi gãy một tay, thì giờ ông ta phải để Thập Cửu lang mất một con mắt!
“Có cần đến mức này không,” quan viên Quốc Tử Giám vội vàng hòa giải, “chẳng qua đều là hiểu lầm, cánh tay Thập Cửu lang không sao, thật là quá tốt. Bùi Thiếu Khanh, đều tại ta, ta không hiểu rõ thương thế của hai đứa nhỏ. Nếu bọn trẻ đều không quá nghiêm trọng, theo ta, chi bằng bắt tay giảng hòa.”
“Ngươi quả thật có lỗi.” Bùi Ngụ Hành lạnh giọng tiếp lời.
Trước đó còn diễu võ dương oai, một hai đòi Ký nhi phải đền bằng một cánh tay, giờ phát hiện Thập Cửu lang không nặng, lại muốn ém nhẹm việc này xuống.
Mơ tưởng!
Quan viên kia lập tức không dám nói thêm gì.
Thấy hắn không buông, Trịnh Diên Huy cũng nổi giận: “Bùi Thiếu Khanh, ngươi muốn Nguyệt Ninh ở thế khó xử à? Thập Cửu lang chính là đệ đệ của nàng.”
“Thật không khéo, Ký nhi cũng là đại đệ đệ mà ta yêu thương từ nhỏ.” Tuyên Nguyệt Ninh dìu váy chậm rãi bước tới, sau khi thấy thương tích của Bùi Cảnh Ký, nàng không nhiều lời với Trịnh Diên Huy, trước hết dẫn đệ ấy đi xem đại phu.
Trịnh Diên Huy đúng thật không hiểu phu thê bọn họ rồi, Bùi Cảnh Ký cùng Bùi Cảnh Chiêu chính là tròng mắt của họ, con mình bị thương, ông ta còn muốn nàng phải nể tình nghĩa phụ thân nữ nhi đơn bạc này mà nhẫn nhịn, thật là quá mức hoang tưởng.
Nàng vội vàng nói với Bùi Ngụ Hành: “Ta đã để đại phu một lần nữa bôi thuốc cho Ký nhi, đại phu nói chưa tổn thương đến tròng mắt, sẽ không ảnh hưởng đến nhìn đồ vật, chỉ là vết thương sâu và dài, sợ rằng sẽ để lại sẹo. Ta đã bảo Tuyết Đoàn đi tìm Cung Yến Nhi, hỏi tỷ ấy thuốc trị sẹo, nhưng chưa biết dùng có hiệu quả không.”
Nhắc đến chuyện của Bùi Cảnh Ký, nàng tuyệt đối sẽ không vì an ủi mà nói nhẹ nhàng, đời này của Ký nhi, coi như đoạn tuyệt với khoa cử triều đình.
Trên mặt có sẹo, sao còn có thể tham gia thi cử.
Cũng may, đứa nhỏ này từ bé đã có chí hướng muốn tòng quân, bằng không nàng và Bùi Ngụ Hành hẳn phải tự trách đến chết.
Đem Ký nhi giao lại cho phu tử, nàng mới vội vã trở lại đây. Dù sao Bùi Ngụ Hành cũng là phu quân nàng, đối diện Trịnh Diên Huy, thế nào cũng phải thấp một tầng.
Nàng ở đây mới đúng chỗ.
Bùi Ngụ Hành cũng nghĩ như nàng, muốn nàng đi trước chăm sóc Bùi Cảnh Ký, còn bản thân hắn tính toán tự xử lý, bởi dù sao Trịnh Diên Huy cũng là phụ thân của nàng, nếu nàng xử lý không khéo thì sẽ mang tiếng bất hiếu.
Tuyên Nguyệt Ninh lắc đầu, rồi nói với Trịnh Diên Huy: “Phụ thân, lời phu quân nói cũng là ý của con. Trong việc này, người vô tội nhất chính là Ký nhi của chúng con. Đệ ấy sai ở đâu? Sai ở chỗ không nên phản kháng lại khi bị Thập Cửu lang muốn móc một con mắt à? Thập Cửu lang làm sai, thì phải chịu hình phạt. Ý phụ thân thế nào?”
Trịnh Diên Huy lạnh lùng nhìn hai người họ, “Vậy còn chuyện nó làm cánh tay Thập Cửu lang bị thương thì tính sao?”
Bùi Ngụ Hành nói: “Ký nhi quả có sai.”
“Phu quân!” Tuyên Nguyệt Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, sao có thể nói ra lời như thế.
Sắc mặt Trịnh Diên Huy hơi dịu lại, cảm thấy Bùi Ngụ Hành còn biết điều.
Bùi Ngụ Hành đối diện ánh mắt ông ta, môi đỏ mấp máy: “Đệ ấy sai ở chỗ không giống người Bùi gia chúng ta, ra tay quá nhẹ. Học mấy năm quyền cước, thế mà chỉ làm cánh tay Thập Cửu lang trật khớp. Nếu là ta, không chặt tay chân hắn, tuyệt không bỏ qua.”
Không khí lập tức tĩnh lặng, ngay cả Trịnh Thập Cửu lang còn đang khóc cũng không dám khóc thành tiếng.
Tuyên Nguyệt Ninh nhoẻn miệng cười, nói với Trịnh Diên Huy: “Chúng con về trước lo liệu cho Ký nhi, phụ thân cũng mau mang Thập Cửu lang về dưỡng thương, rốt cuộc cũng suýt nữa gãy xương. Sau đó con lại sang phủ thăm hỏi. Ký nhi trên mặt mang thương, phụ thân dù sao cũng phải cho chúng con một lời công đạo. Suýt nữa thì quên, hôm nay vẫn là ngày con hồi môn.”
Ngày hồi môn, phu thê các ngươi lại buông lời hung ác, một người muốn lấy con mắt của Thập Cửu lang, một người lại dùng thân phận Đình Chủ để ép người…
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn về phía Trịnh Diên Huy.
Trong ánh mắt muốn ăn thịt người của Trịnh Diên Huy, hai người thản nhiên đưa Bùi Cảnh Ký trở về Bùi gia.
Tuyên phu nhân vừa thấy, trước hết là đau lòng, sau đó liền tức giận, trực tiếp bắt hắn quỳ xuống, tự tỉnh lại lỗi lầm của mình.
Bùi Cảnh Chiêu xoay quanh, đi vòng vòng quanh Bùi Cảnh Ký, rồi đi cầu xin Bùi Ngụ Hành, vốn dĩ là ở Quốc Tử Giám đã chịu ức hiếp, thế nào về nhà còn bị phạt thêm nữa!
“Muội mà còn cầu tình, thì quỳ cùng với đệ ấy luôn!”
“A huynh!”
Bùi Ngụ Hành nhìn Bùi Cảnh Ký đang quỳ mà nói: “Đã chịu khinh nhục còn im lặng chấp nhận, không dám phản kháng cũng thôi đi, gặp phải Bùi Thập Thất lang thì nơi nơi né tránh, lúc cấp bách đánh người lại không dám ra tay tàn nhẫn, đến khi mọi người chất vấn thì không dám mở miệng! Đệ như vậy, mà còn muốn đi tòng quân? Huynh xem khi đệ lên chiến trường, chỉ e trước hết bị muôn vàn gót sắt nghiền nát! Ký nhi, nếu đệ cứ tiếp tục yếu đuối như vậy, không xứng là người của Bùi gia chúng ta.”
Lời hắn nói quả thật quá nặng, hốc mắt Bùi Cảnh Ký lập tức đỏ lên, nhớ đến đại phu dặn không được khóc, đệ ấy cố nén xuống: “A huynh, Ký nhi biết sai rồi.”
Bùi Cảnh Chiêu cũng bị dọa đến mức lập tức quỳ xuống, song sinh vốn tâm ý tương thông, hai người từ trước đến nay luôn cùng chịu phạt, đệ ấy bị phạt thì nàng cũng quỳ theo.
“Tốt, Chiêu nhi, muội cũng quỳ xuống tỉnh lại một chút. Chúng ta từ Trường An nhiều phen bôn ba đến Lạc Dương, rốt cuộc là vì cái gì? Đệ muội còn nhớ rõ phụ thân không! Ký nhi, đệ không dám ra tay, nhưng vì đệ bị thương, mà a tỷ của đệ… khụ, khụ, khụ…”
“A huynh…”
Bùi Ngụ Hành cưỡng ép nuốt xuống cơn ho dữ dội, “A tỷ của đệ vì đệ, mà phải mang tiếng bất hiếu, từ phụ thân của nàng mà thay đệ cầu một lời xin lỗi, hai đứa… phải hảo hảo nghĩ kỹ lại cho huynh!”
Hắn vung tay áo rộng, liền xoay người bỏ đi, đến khi đi đến chỗ hai đứa nhỏ không còn nhìn thấy, cơn ho kịch liệt không thể kìm nén nữa, bùng phát dữ dội, hắn phải cố hết sức mà dừng lại giữa đường để lấy lại hơi thở.
Tuyên Nguyệt Ninh bưng chén thuốc, tìm đã lâu, mới nghe theo tiếng ho mà tìm đến: “Đừng giận nữa, mau uống thuốc đi. Một lát nữa ta sẽ đến Trịnh gia, thế nào cũng phải đòi lại công đạo cho Ký nhi. Chuyện Trịnh gia, giao cho ta là được, chàng không cần cùng ta đi.”
Hắn nhận lấy chén thuốc, không còn như trước kia uống thuốc gian nan, lần này uống một hơi cạn sạch.
“Được. Sau đó ta sẽ đến Đại Lý Tự, những kẻ từng ức hiếp Ký nhi, không một ai được thoát. Chúng đã phạm sai, thì để phụ thân của chúng gánh đi!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận