Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Bánh chưng Hàm Hương

Ngày cập nhật : 2025-08-13 22:29:15
Vòm trời cuối cùng cũng không còn úp ngược xuống nữa, tuyết đã ngừng rơi, trời quang mây tạnh, bách tính huyện Hàm Mãn cố sức mở cánh cổng lớn bị tuyết lấp kín, cầm lấy công cụ ra dọn dẹp.
Việc buôn bán của Hạo Nguyệt Phường đúng như lời Bùi Ngụ Hành nói, vắng vẻ đi không ít.
Nhưng điều đó chỉ là tạm thời, theo băng tuyết tan rã, mọi người cởi bỏ áo bông dày nặng, là đến lúc cần thay đổi xiêm y, mà khoảnh khắc thay đổi đó lại chính là lúc sinh ý của Hạo Nguyệt Phường thịnh vượng nhất.
Ở cửa hàng, Cao nhị nương đã thể hiện rõ thiên phú buôn bán của mình, vào lúc Tuyên Nguyệt Ninh không ở tiệm, chỉ một mình nàng ấy đã bán ra được số lượng y phục bằng với tổng số lượng của những người khác cộng lại, theo lý mà nói, Tuyên Nguyệt Ninh nên chia phần lãi cho nàng ấy.
Theo việc Tuyên Nguyệt Ninh càng thêm coi trọng Cao nhị nương, tỳ nữ Tuyết Đoàn sau một loạt đấu tranh tâm lý, cuối cùng cũng ngỏ lời muốn theo nàng học hỏi việc trông nom cửa hàng.
Tuyên Nguyệt Ninh tự nhiên vui mừng, Tuyết Đoàn ngày ngày ở bên cạnh nàng, mưa dầm thấm đất, so với người khác thì Tuyết Đoàn được tiếp xúc với nhiều thứ khác hơn, nàng ấy có thể thay đổi suy nghĩ, đến giúp đỡ nàng, thật là việc rất tốt.
Mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, đến mùa cày bừa vụ xuân, huyện Hàm Mãn và vùng phụ cận đều trồng khoai lang, mầm non xanh mượt lớn lên trên ruộng, khiến người nhìn cũng thấy dễ chịu trong lòng.
Khu buôn bán cũng theo thời tiết ấm dần mà đón thêm nhiều thương nhân, Bùi Ngụ Hành thường sau khi ghé khu buôn bán xong, sẽ vòng qua chào hỏi Đồng tướng quân.
Ngay tại huyện Hàm Mãn, lại một lần nữa xây dựng thêm một mảnh đất rộng lớn để tiếp nhận dân cư mới, một đám hán tử quân nhân trần trụi vai xây nhà, mỗi người mặt mày đều tràn đầy nụ cười chờ mong.
Chờ đến khi nhà cửa dựng xong, cày cấy xong, thì mẫu thân đã lớn tuổi cùng thê nhi trong nhà sẽ tới đây!
Đây là chuyện mà Bùi Ngụ Hành và Đồng tướng quân vẫn luôn thương nghị, đó là cho người nhà của các binh lính và tướng lĩnh đến định cư tại huyện Hàm Mãn.
Từ xưa, việc quân lính ly biệt người thân là chuyện mà triều đình vẫn luôn muốn giải quyết, quân lính xa nhà không nói, có khi mấy chục năm không thể trở về, đến khi trở lại thì phát hiện phụ mẫu đã mất, thê tử đã bỏ đi, loại chuyện như thế thấy mãi thành quen.
Mà dân phong Đại Lạc vốn phóng khoáng, không chỉ trọng văn học như giới sĩ lâm mà cũng coi trọng sức mạnh của quân lính trong triều, lấy quân công mà tiến thân là con đường chủ yếu của con cháu nhà nghèo có thể chọn.
Cho nên người theo quân không phải số ít.
Huyện Hàm Mãn là nơi sát biên giới, gần doanh trại, trước kia Đồng tướng quân vẫn lo nghĩ về phương pháp để sắp xếp cho thuộc hạ của mình, đến khi Bùi Ngụ Hành đề xuất cho họ nhập cư huyện Hàm Mãn, hắn còn từng hoài nghi, rốt cuộc huyện Hàm Mãn thật sự quá nghèo.
Nhưng theo sự phát triển của huyện Hàm Mãn, cùng việc mở rộng trồng khoai lang, huyện Hàm Mãn đã không còn là cái huyện nghèo nát xưa kia.
Đồng tướng quân lập tức đồng ý với đề nghị của Bùi Ngụ Hành, huyện Hàm Mãn đất đai rộng lớn, Bùi Ngụ Hành để mặc hắn lựa chọn chỗ đất, lại còn chia ruộng cho mỗi hộ binh lính.
Có ruộng là có gốc gác để sinh tồn, đến huyện Hàm Mãn còn có thể ở nhà mới, trồng khoai lang, ai mà không muốn đến.
Nhưng binh lính đông đảo, năm đầu tiên chỉ có thể cho một vạn hán tử có công trạng dắt theo thân nhân, những người không có quân công hoặc còn độc thân thì đỏ mắt không thôi.
Với Đồng tướng quân, đây là giải quyết được nỗi lo hậu phương, với Bùi Ngụ Hành, lại là gia tăng dân số cho huyện Hàm Mãn.
Tỉ lệ trẻ mới sinh chết non ở Đại Lạc rất cao, gia tăng dân cư là tiêu chí quan trọng nhất để quan phụ mẫu địa phương được đánh giá thành tích.
Mỗi một binh lính, đều có phụ mẫu và thê tử cần theo đến, ít nhất là bốn người, như vậy năm trăm người lính là hai ngàn người, một vạn người lính có thể khiến dân số huyện Hàm Mãn tăng thêm bốn vạn.
Tăng thêm bốn vạn dân, cộng thêm số dân gốc, huyện Hàm Mãn có thể xem như một châu.
Việc này có thể suôn sẻ tiến hành, cũng là nhờ Thôi Lăng ở Lạc Dương ra sức chu toàn cho hắn.
Đến đầu tháng tư, gia quyến quân hộ lần lượt từ quê nhà đến, được an trí ổn thỏa tại huyện Hàm Mãn, bao năm không gặp lại người thân, hai bên ôm nhau khóc lớn, ngày hôm đó, khắp huyện Hàm Mãn vang tiếng khóc.
Không phải vì bi thương đến cùng cực, mà là khổ tận cam lai.
Bùi Ngụ Hành đích thân dẫn theo người ghi chép, đăng ký hết thảy dân cư mới vào sổ sách, làm hộ tịch cho họ, chính thức trở thành người huyện Hàm Mãn.
Sau khi khóc xong, họ rất nhanh đã bị sức sống sục sôi của huyện Hàm Mãn làm cảm động, nô nức xắn tay áo xuống ruộng trồng trọt, mỗi người đều mang trong lòng hy vọng về tương lai, Đồng tướng quân không hề keo kiệt, dâng công trạng thay Bùi Ngụ Hành.
Sổ công trạng được thúc ngựa đưa tới Lạc Dương, Thôi Lăng lại có việc để khoe khoang, trong triều ai cũng ngán ngẩm khi gặp ông, vừa thấy mặt, ông ta nhất định phải kể công lao của Bùi Thuần Nguyên!
Nhưng ai còn tâm trạng nghe chuyện của Bùi Thuần Nguyên, hiện giờ ai nấy đang bị Tiêu Tử Ngang điên cuồng lôi ra xử lý, mà lo đến bạc đầu.
Không biết Tiêu Tử Ngang có phải trúng tà không, từ lúc từ huyện Hàm Mãn trở về Lạc Dương báo cáo công việc, chẳng bao lâu sau lại tiếp tục ra ngoài, đến cuối năm khi mọi người đang bận bịu ngập đầu, hắn đưa ra một cái sổ con khiến nửa triều đình Lạc Dương chấn động.
Trên sổ con chi chít chứng cứ phạm tội của các quan viên, khiến Nữ Đế nổi trận lôi đình ngay tại triều, bà hận nhất chính là tham ô, lập tức giao toàn quyền điều tra cho Đại Lý Tự.
Năm đó, ai ai cũng nơm nớp lo sợ, không ai biết trên sổ con kia ghi tên ai, Tiêu Tử Ngang thì tốt rồi, sau khi nộp sổ xong, liền rút lui về Tiêu phủ, đóng chặt cổng lớn, trong Tết cũng không gặp thân thích.
Sau đó, họ chỉ thấy Đại Lý Tự lần lượt xét hỏi các quan viên, định tội, khám nhà, xử trảm, máu ở cổng chợ Lạc Dương nhiều đến không thể rửa sạch nổi.
Các thế gia đại tộc bị liên lụy vội vàng tìm đường thoát thân, nghe nói đến giờ, danh sách kia vẫn còn một phần ba chưa tra xong.
Những kẻ trước nay giữ thế trung lập thì may mắn thoát nạn, phe phái mới của Nữ Đế hận không thể một lưới bắt hết, chỉ khổ cho các thế gia đại tộc, vừa buông lỏng cảnh giác thì liền bị tấn công, tổn thất không ít tay chân.
Cái gì mà Tiêu Giám Sát Sử tra ra, phi, đây rõ ràng là âm mưu của Nữ Đế với Tiêu Tử Ngang!
Trong vô hình, Nữ Đế lại dựng cho Bùi Ngụ Hành một cái “nồi”, có điều cái “nồi” ấy ở trong tay Nữ Đế lại thành thứ thuận tay mà làm, vách “nồi” dày lên, phát huy công dụng trọng yếu nhất.
Danh sách kia của Tiêu Tử Ngang chính là dựa theo nội dung mà Bùi Ngụ Hành đưa, hắn tự mình xem kỹ rồi trình lên.
Năm ấy trôi qua, nhờ danh sách đó, Tiêu Tử Ngang được thăng một cấp, tuy vẫn mặc quan phục màu đỏ, nhưng đã có thể mơ đến vị trí tam phẩm áo tím.
Đã nhận được lợi ích, chuyện Bùi Ngụ Hành giao cho hắn, hắn nhất định làm cho bằng được. Hắn không nghe lời người nhà khuyên bảo, không chịu từ hôn, nhất quyết kéo chân Trịnh Diệc Tuyết!
Không ai lý giải nổi vì sao hắn liều mạng đắc tội với Thập Nhất hoàng tử và Trịnh gia, thề sống chết không chịu từ hôn, cuối cùng chỉ có thể suy đoán là Tiêu Tử Ngang si tình với Trịnh Thập Nhất nương.
Về việc này, hắn khịt mũi khinh thường, dứt khoát giả bệnh không lên triều nữa.
Còn Trịnh gia hiện tại cũng không dám tùy tiện để đích nữ của mình từ hôn, bởi vì trong danh sách đó, lại có tên của tộc nhân Trịnh gia!
Mùa này, hoa đào Lạc Dương đã nở, trắng hồng, nhuỵ mềm, hương thơm phả vào mũi, từng cánh rơi lả tả xuống đầu vai rồi theo gió cuốn xuống đất.
Một đội nhân mã từ Lạc Dương xuất phát, gian nan vượt đường xa, cấp tốc trước Tết Đoan Ngọ phải tới kịp huyện Hàm Mãn, mang theo bánh chưng Hàm Hương do Nữ Đế đặc biệt ban thưởng cho Bùi Ngụ Hành.
Kiếp trước Tuyên Nguyệt Ninh ở Tiêu phủ, mỗi năm đều nhận được bánh chưng Hàm Hương do Nữ Đế ban tặng, đây là phần thưởng mà Nữ Đế đặc biệt dành cho tâm phúc dưới tay mình.
Mà năm nay, nàng lại tận mắt chứng kiến bánh chưng Hàm Hương, được đưa đến Bùi phủ vì Bùi Ngụ Hành!
Một thân quan phục màu đỏ là do Bùi Ngụ Hành lấy công lao mà đổi lấy, còn bánh chưng Hàm Hương này, lại thể hiện đầy đủ sự coi trọng của Nữ Đế dành cho hắn.
Bùi Ngụ Hành nay đã không còn là đệ tử dưới tay Thôi Lăng, mà là Bùi Thuần Nguyên, người xây dựng khu buôn bán, gieo trồng thành công khoai lang, chiêu mộ gia đình quân nhân, lại góp sức diệt trừ thế gia đại tộc!
Hắn không phải là một cái tên được ghi chép trên giấy tờ, mà là một con người bằng xương bằng thịt, sống sờ sờ ra đó.
Lại nói đến món bánh chưng Hàm Hương này – một hộp chỉ bày đúng tám cái, được đặt trong hộp đựng đồ ăn màu đỏ thẫm, bánh chưng được bọc trong lá xanh biếc, được khối băng bao quanh để bảo quản, được hộ tống suốt quãng đường dài từ Lạc Dương đến huyện Hàm Mãn, vẫn tươi ngon như mới.
Đủ thấy vị trí của hắn trong lòng Nữ Đế cao đến nhường nào. Trong lúc triều đình đang chấn động, cho dù hắn có công lao, lúc này cũng không phải thời điểm được trọng dụng chính thức, vậy mà vẫn có cảnh bánh chưng Hàm Hương vượt qua vạn dặm đường được gửi đến làm phần thưởng.
Tuyên Nguyệt Ninh lần lượt lấy tám cái bánh ra, lột lá bánh chưng, lộ ra phần bên trong trắng muốt như ngọc, giống như loại bánh củ ấu, toàn thể sáng bóng như ngọc bích, bên trong không hề có nhân.
Nàng dùng phiến trúc cắt bánh thành miếng, rưới lên một lớp mật ong đặc chế màu hổ phách và tương hoa quế, sau đó rải lên cánh hoa mẫu đơn quý phái, bây giờ có thể thưởng thức rồi.
Đôi mắt của Bùi Cảnh Chiêu dán chặt vào đó không rời, dù khi ở Bùi phủ tại Trường An, các nàng cũng chưa từng được ăn bánh chưng Hàm Hương do bệ hạ ban thưởng.
Cả nhà đều đã tắm rửa thay quần áo, quây quần trong hoa viên nơi hậu viện, cây cỏ hoa lá nơi đây đều do Tuyên phu nhân tự tay chăm sóc, lúc này nụ hoa vừa hé nở, e lệ cúi đầu.
Miếng đầu tiên, Bùi Ngụ Hành đích thân gắp cho Tuyên phu nhân: “Thưa mẫu thân, mời dùng.”
Tuyên phu nhân vô cùng tự hào mà nhận lấy: “Ừ, tốt lắm.”
Miếng thứ hai, hắn gắp cho người không có mặt: “Phụ thân, mời dùng.”
Tuyên phu nhân giơ tay lau giọt lệ nơi khóe mắt: “Phụ thân con mà thấy con có tiền đồ như vậy, nhất định sẽ mừng đến phát khóc. Được rồi, các con cũng mau ăn đi.”
Đũa liên tiếp được đưa về phía đĩa bánh chưng, Bùi Ngụ Hành cũng gắp cho Tuyên Nguyệt Ninh một miếng: “Nguyệt Ninh, nàng cũng nếm thử đi.”
“Vâng!”
Khoé mắt nàng hơi đỏ hoe, trong lòng kích động không khác gì Tuyên phu nhân. Bùi gia bọn họ đi được đến bước này, thật không dễ dàng gì!
Gió nhẹ mang theo mùi hương hoa, xen lẫn mùi thơm của hoa trái chín mọng.
Vào mùa cày vụ xuân, khoai lang được trồng xuống, đến nay đã nhú mầm lên khỏi mặt đất. Bùi Ngụ Hành vẫn lấy danh nghĩa nha môn huyện Hàm Mãn để thu mua một phần, còn số khoai còn lại, nông dân lại tìm đến Tuyên Nguyệt Ninh.
Cửa hàng ở trung tâm khu buôn bán khai trương trở lại, thương nhân xếp hàng từ giữa khu đến tận cổng khu buôn bán.
Tuyên Nguyệt Ninh cả ngày bận rộn chuyện khoai lang, đếm tiền vui như mở hội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=104]

Việc của Hạo Nguyệt Phường tạm thời giao hẳn cho Tuyết Đoàn và Cao nhị nương lo liệu, lại có chưởng quầy tọa trấn, nàng dốc toàn bộ tâm trí vào việc mua đi bán lại khoai lang.
Năm nay khắp nơi ở Đại Lạc đều trồng khoai lang, nên giá cả cũng đã hạ xuống không ít, nhưng dù vậy, lượng khoai lang đó cũng không đủ đáp ứng nhu cầu của các khu vực mới mở ở Đại Lạc, vì vậy thương nhân vẫn nhiệt tình thu mua như cũ.
Nàng chẳng quan tâm các thương nhân nghĩ thế nào, chỉ mải tính xem mình lại kiếm được bao nhiêu tiền.
Khoai lang vốn chỉ định để giải quyết tình trạng bách tính huyện Hàm Mãn ăn không đủ no, hiện tại có thể mang lại hiệu quả như thế, đúng là niềm vui bất ngờ.
Sau một đợt mua đi bán lại khoai lang này, hòm tiền của Tuyên Nguyệt Ninh lại đầy ắp, không chỉ riêng nàng, đợt khoai lang thứ hai cũng đã được gieo trồng, bá tánh huyện Hàm Mãn thường dừng chân giữa đồng ruộng cảm khái không thôi – rốt cuộc trong tay họ cũng có tiền tích lũy rồi.
Hạo Nguyệt Phường ngoài việc bán y phục đặc chế còn cung cấp loại áo đơn giản, thích hợp với người ít tiền, chỉ đắt hơn loại vải thô vài đồng tiền.
Áo vải thô của cửa hàng nàng dùng nguyên liệu mềm mại sát da, căn bản không làm đau da thịt, loại xiêm y giá rẻ như vậy họ có rất nhiều, không bằng tơ lụa nhưng vẫn tốt hơn vải thô một bậc.
Chỉ cần Tuyên Nguyệt Ninh đưa ra ý tưởng mới lạ, họa sĩ sẽ vẽ mẫu, dùng nguyên liệu có sẵn của Khố Địch Úy Văn bán cho nàng, giá thành lại rẻ vô cùng, thuê thêm người may, một bộ xiêm y chỉ cần nửa ngày là xong.
Hơn nữa sản xuất đại trà, căn bản không cần suy nghĩ đến việc thêu thùa, làm hoa văn – có ai thấy dân nghèo ra đồng làm ruộng mà còn mặc áo thêu hoa không? Giá chỉ tầm năm đồng tiền, nhưng Tuyên Nguyệt Ninh lại tiết kiệm được một khoản lớn.
Xiêm y là vật thiết yếu, trong huyện Hàm Mãn có bao nhiêu thân hào? Không quá mười người! Trừ thân hào ra, những người sống khá giả chiếm được bao nhiêu phần trăm dân cư huyện Hàm Mãn? Không đến năm phần trăm. Những người đó tiêu tiền mạnh tay, nhưng sức mua cũng chỉ có hạn.
Tính đi tính lại, ngoài số đó ra, còn lại đều là những người lao động vất vả, chiếm gần như toàn bộ huyện Hàm Mãn!
Có lẽ năm năm hay mười năm sau, huyện Hàm Mãn sẽ nhờ vào hiệu quả của khu buôn bán mà nâng cao mức sống, nhưng hiện tại tất cả vẫn đang ở giai đoạn khởi đầu.
Với bá tánh mà nói, Thất lang đại biểu cho Bùi Ngụ Hành, xiêm y của Hạo Nguyệt Phường nàng làm ra mặc lên người còn thoải mái hơn nhiều so với những chỗ khác, không mua chỗ nàng thì mua của ai?
Thế là khi trong tay có tiền, bá tánh đổ xô đến cửa hàng nàng mua quần áo.
Tuyên Nguyệt Ninh thỏa mãn hưởng thụ cảm giác điên cuồng kiếm tiền, mỗi ngày gõ bàn tính, tính xem hôm nay lại kiếm thêm bao nhiêu, đến mức trong giấc mộng cũng có thể cười đến tỉnh dậy.
Lợi nhuận của Hạo Nguyệt Phường dần ổn định.
Việc đặt may đồ tại Lạc Dương mà Tuyên Nguyệt Ninh từng dừng lại vì bận rộn với khoai lang, nay chuẩn bị mở lại, đang chờ Cung Yến Nhi hồi âm.
Nàng ở trong thư phòng ghi lại sổ sách tháng này, tính ra con số, không nhịn được dụi dụi mắt, khoé miệng nở nụ cười ngày càng rạng rỡ.
Bên kia, Bùi Ngụ Hành vừa hạ đường, đang xử lý vụ án cãi vã giữa bà bà và nàng dâu, bà bà này đẩy con dâu khiến con dâu sảy thai, con dâu yêu cầu hoà li.
Nghe hai người cãi nhau đến đau đầu, Vương Hổ nhìn sắc mặt chủ nhân, khuyên nhủ: “Lang quân, chi bằng trở về nghỉ một chút.”
Bùi Ngụ Hành xua tay, ấn huyệt Thái Dương đang nhảy giật giật, chân không ngừng bước: “Ân sư có gửi tin tới chưa?”
“Có rồi,” Vương Hổ lấy thư tín từ trong ngực ra – những thứ này hắn luôn giữ bên mình – đưa tận tay Bùi Ngụ Hành, “Lang quân, thư đây.”
Vừa chạm tay vào phong thư, hắn liền nhíu mày – quá mỏng.
Từ sau khi Thôi Lăng nhận hắn làm đệ tử, liền không buồn giữ hình tượng bản thân nữa, mỗi lần gửi thư cho hắn là lại lải nhải cả đống chuyện, còn hay hướng trên mặt thiếp vàng, nói hắn bái được ông làm sư phụ là hắn rất có phúc.
Lại còn quanh co lòng vòng, nói ông đã lấy chữ của hắn đem bán, coi như đây là hắn phải hiếu kính ông.
Lần trước nhận được bánh chưng Hàm Hương do Nữ Đế ban, hắn có kể cho ông nghe cách ăn, là nên rưới lên lớp mật ong màu hổ phách cùng tương hoa quế, dưới ánh mặt trời sẽ nhìn có màu đỏ, có thể nói là “bánh chưng Hàm Hương ban phi”, ăn rất ngon, sau đó ông liền đem việc này đi khoe khoang suốt.
Trong thư sau đó, ông viết rất chi tiết rằng ông đã kể chuyện này cho các đồng nghiệp nghe, còn ép mấy người sư huynh của hắn viết thư chúc mừng, rồi bắt bản thân hắn phải viết một lá thư hồi âm để tạ ơn Nữ Đế.
Lá thư lúc đó hắn nhận dày cộm bằng ngón tay út.
Nhưng phong thư lần này, nhẹ hẫng, sờ vào không cảm giác gì – chỉ sợ bên trong chỉ có một tờ giấy.
Chắc chắn có chuyện rồi!
Một cảm giác bất an xộc tới, hắn bỗng dừng bước, nhanh chóng xé mở phong thư, lôi tờ giấy ra đọc lướt như gió, trong tiếng gọi kinh ngạc của Vương Hổ, hắn xoay người bước nhanh về thư phòng hậu viện.
Trong thư phòng, Tuyên Nguyệt Ninh đặt bút lông xuống, dưới ánh mắt buồn cười của Tuyết Đoàn, nàng dùng nước ấm rửa tay, trịnh trọng tiếp nhận bức thư từ tay nàng.
Vừa lau tay vừa nói: “Ngươi không hiểu đâu, đây là sự tôn trọng của ta dành cho ngân phiếu.”
Nàng dùng tay nắn nắn, vuốt vuốt độ dày của phong thư, thấy vừa ý mới cẩn thận mở ra, chỉ sợ làm hỏng ngân phiếu bên trong.
Thế nhưng khi đã đổ hết mọi thứ bên trong ra, lại chẳng thấy tờ ngân phiếu nào cả.
Tuyên Nguyệt Ninh nói: “Ngân phiếu của ta đâu? Ta nhớ rõ tháng này đã thiết kế áo cưới cho nữ nhi của một vị phu nhân tam phẩm sắp xuất giá, còn dùng nguyên liệu mới của nước Đại Uyên nữa kìa!”
Tuyết Đoàn ở một bên đang thu dọn mảnh vụn phong thư bị xé, cười nói: “Có lẽ là Cung nương tử muốn trò chuyện nhiều với Thất nương nên mới gửi thư tới. Thất nương cũng thật là, chẳng lẽ không có ngân phiếu thì không muốn xem thư của Cung nương tử à?”
“Hảo a, ngươi còn dám chọc ghẹo ta? Xem ta đánh ngươi đây! Phạt ngươi hôm nay phải đi Hạo Nguyệt Phường thu sổ sách!”
“Vâng, Thất nương. Nô tỳ lập tức đi ngay.”
Chủ tớ hai người vừa đùa giỡn vừa cười nói, Tuyên Nguyệt Ninh còn chưa kịp xem hết lá thư trong tay thì một bóng người đã bước vào. Hắn khoác áo choàng màu xanh đen, bên trong là quan phục, liếc một cái đã thấy được thư tín trong tay nàng.
Hắn nhìn sang Vương Hổ đi theo bên cạnh và Tuyết Đoàn trong phòng, nói: “Các ngươi lui ra trước đi.”
Vương Hổ và Tuyết Đoàn thấy sắc mặt hắn lạnh lẽo như băng, liền bị doạ đến mặt tái xanh, im lặng như ve sầu mùa đông, vội vã lui ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Tuyên Nguyệt Ninh nhìn lại lá thư trong tay mình, “Chẳng lẽ có liên quan đến lá thư này? Ở Lạc Dương xảy ra chuyện gì sao?”
Bùi Ngụ Hành nhìn nàng thật sâu một cái, khoé môi chợt nhếch lên một tiếng cười khẽ mang theo vẻ châm chọc, “Thập Nhất hoàng tử muốn nạp nàng làm thiếp.”
Lá thư trong tay Tuyên Nguyệt Ninh rơi xuống bàn, sắc mặt cũng biến đổi theo, “Ngài ấy sao lại muốn nạp ta? Ngài ấy còn chưa từng gặp ta mà!”
Thập Nhất hoàng tử chẳng phải vẫn luôn muốn cưới Trịnh Diệc Tuyết sao? Kiếp trước Trịnh Diệc Tuyết đúng là đã gả cho hắn, Trịnh gia cũng nhờ đó mà đứng về phe Thập Nhất hoàng tử, còn bản thân nàng – nữ nhi ruột – thì như không tồn tại. Kiếp này vì sao hắn lại có ý định như vậy?
Nếu thật sự hắn kiên quyết muốn nạp nàng, vậy thì hôn ước giữa nàng và Bùi Ngụ Hành chẳng phải là công dã tràng sao? Bọn họ lấy gì để đối đầu cứng rắn với Thập Nhất hoàng tử?
Có hôn ước thì đã sao, Trịnh Diệc Tuyết cũng từng đính hôn với Tiêu Tử Ngang đó thôi, ai ai cũng biết Thập Nhất hoàng tử một lòng muốn cưới nàng ta. Sở dĩ đến nay vẫn chưa thành hôn, là vì Tiêu Tử Ngang có hậu thuẫn là Tiêu gia, mà bản thân hắn lại là người của Nữ Đế, căn bản không e dè gì Thập Nhất hoàng tử.
Bùi Ngụ Hành thì có gì? Nữ Đế liệu có vì hắn mà gạt bỏ ý niệm của Thập Nhất hoàng tử?
“Nguyệt Ninh,” hắn bước đến gần nàng, “Đừng lo, ta sẽ không để ngài ta toại nguyện.”
“Nhưng mà…”
“Nàng quên rồi sao, ân sư của ta là ai? Ngài ta muốn nạp nàng, trước hết phải xem ta có đồng ý hay không.” Hắn toàn thân toát ra khí thế nguy hiểm, như mãnh thú bị chọc giận.
Tuyên Nguyệt Ninh cúi đầu không nói. Ngay lúc ấy, trên lá thư vừa rơi xuống bàn, nàng bắt gặp tên của Thập Nhất hoàng tử và Trịnh Diệc Tuyết, Bùi Ngụ Hành cũng nhìn thấy, liền cởi áo choàng, không kịp chỉnh đốn gì, tiện tay ném lên bàn, kéo ghế ngồi xuống cạnh nàng, cùng nhau đọc.
Thư của Cung Yến Nhi viết còn tỉ mỉ hơn cả Thôi Lăng. Dù sao nàng cũng là một nương tử, sẽ biết một số chuyện bát quái hơn Thôi Lăng.
Ngay phần mở đầu, nàng đã khuyên nhủ nên sớm dập tắt ý định nạp thiếp của Thập Nhất hoàng tử, thúc giục nàng nhanh chóng thành thân với Bùi Ngụ Hành. Hai người qua lại đã lâu, chuyện đính hôn của nàng và Bùi Ngụ Hành, Cung Yến Nhi đương nhiên biết rõ.
Tiếp đó, nàng giải thích cặn kẽ lý do vì sao Thập Nhất hoàng tử lại nảy sinh ý định ấy.
Là người thân cận bên cạnh Nữ Đế, lời nói của Cung Yến Nhi có sách có chứng, đưa ra đủ dấu vết để làm rõ hướng đi của sự việc.
Năm ngoái, Trịnh Diệc Tuyết mang theo mệnh lệnh đến huyện Hàm Mãn, muốn lôi kéo Bùi Ngụ Hành, kết quả thất bại mà trở về, coi như đã cho Thập Nhất hoàng tử một cú tát vào mặt. Thiên chi kiêu tử vốn kiêu ngạo, Bùi Ngụ Hành lại không chịu quy thuận, hắn cũng không thể ép buộc.
Lúc hắn đang định bỏ qua Bùi Ngụ Hành thì Bùi Ngụ Hành lại sắp xếp được chỗ ở ổn định lâu dài cho thân thích của binh lính nơi biên cảnh, được triều đình khen ngợi. Đúng lúc đó, Tiêu Tử Ngang dâng sớ, càn quét triều cục, khiến các thần tử đầu nhập vào Thập Nhất hoàng tử bị tổn thất nặng nề. Hắn lại không dám ra tay cứu giúp, vì ra tay sẽ bị Nữ Đế phát hiện.
Không cứu giúp, khiến các thần tử khác cũng nguội lạnh lòng, khiến hắn lao đao khốn đốn.
Từ góc nhìn và tâm tư của Cung Yến Nhi, nàng thấy rõ Thập Nhất hoàng tử đang bận đến xoay vòng, nhưng có vị tiểu thư không thể lý giải vì sao hắn lại lạnh nhạt với nàng, chỉ có thể cho rằng là do Trịnh Diệc Tuyết quyến rũ hắn.
Vị tiểu thư kia, luôn một lòng muốn gả cho Thập Nhất hoàng tử, nên nàng xem Trịnh Diệc Tuyết là cái gai trong mắt, nghe chuyện Tiêu Tử Ngang tuyệt đối không chịu từ hôn, thì rất vỗ tay khen ngợi.
Mọi việc lại trùng hợp đến kỳ lạ – tiểu thư kia chính là nữ nhi của ân sư Thập Nhất hoàng tử, là đích nữ của Vương thị, tộc nhân của nàng có tới mười ba người đang làm quan trong triều, thân thế cao quý chẳng kém ai. Nàng quan sát Trịnh Diệc Tuyết mọi lúc, quả thật phát hiện được vài điều khác thường.
Không hiểu rõ nên nàng tìm đến các a huynh hỏi han, lần theo manh mối tra ra chuyện đêm mưa năm ấy tại một đạo quán hẻo lánh. Đạo quán ấy giờ đã suy tàn, nhưng đạo trưởng khi ấy vẫn còn nhớ rõ Bùi phụ, Bùi mẫu và đứa con bị ôm nhầm.
Khi đó Trịnh gia không muốn để lộ thân phận, nên đạo trưởng cũng không biết họ là ai, nếu không đã giúp Bùi phụ Bùi mẫu tìm kiếm rồi.
Tiểu thư Vương gia từ đạo trưởng biết được chuyện trẻ sơ sinh bị đánh tráo, lại kết hợp với nhiều điểm đáng ngờ ở Trịnh Diệc Tuyết, trong lòng nảy sinh một suy đoán táo bạo.
Nàng tra được nhũ mẫu đi theo Trịnh Diệc Tuyết, sau khi về Trịnh phủ thì lập tức tự sát, chỉ để lại một nữ nhi, giờ nàng ta là nha hoàn theo hầu bên cạnh Trịnh Diệc Tuyết . Nàng liền dẫn đạo trưởng đến Lạc Dương, đạo trưởng chỉ liếc mắt đã nhận ra chủ mẫu Trịnh gia – phu nhân Lý thị.
Chính là người phụ nhân bị ôm nhầm con trong đêm mưa năm đó!
Sau đó mọi việc như nước lũ vỡ đê, cuốn trôi tất cả, chỉ còn lại hỗn loạn – thân thế của Trịnh Diệc Tuyết bị vạch trần, nàng ta căn bản không phải đích nữ của Trịnh gia. Còn người nữ nhi ruột thực sự, giờ vẫn đang lưu lạc bên ngoài, không biết đang chịu khổ ở phương nào!
Tuyên Nguyệt Ninh đọc đến đây, mắt đã đẫm lệ nhòe nhoẹt.
Kiếp trước, khi Trịnh gia đón nàng trở về, căn bản không hề công bố thân thế thật sự của Trịnh Diệc Tuyết. Nàng ta vẫn là đích nữ của Trịnh gia, còn nàng – nữ nhi ruột – thì được coi là đứa con thứ mười hai, đối với bên ngoài chỉ nói là vì bệnh tật nên được nuôi ở nông thôn.
Sau khi bị đổi hôn sự, nàng chỉ biết trơ mắt nhìn Trịnh Diệc Tuyết gả cho Thập Nhất hoàng tử, lại càng được tộc nhân coi trọng.
Thật là châm chọc biết bao! Nàng và Trịnh Diệc Tuyết ra sức che giấu chân tướng, mà việc vạch trần thân thế Trịnh Diệc Tuyết, lại chẳng phải do Trịnh Bát lang, người nàng luôn đề phòng, mà là do một tiểu thư Vương gia chẳng hề liên quan.

Bình Luận

0 Thảo luận