Tuyên phu nhân đưa ánh mắt đảo một vòng qua hai người bọn họ, thu hồi số tiền được chia cho mình, nói với Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký: “Hai đứa đi theo nương ra ngoài cho gà con ăn.”
“Được ạ, được ạ, đi thôi nương.”
Trong sân, tiếng gà con kêu không ngừng, trong phòng chỉ còn lại hai người là Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh.
Giờ cấm đi lại ban đêm đã đến, trời bắt đầu tối, bữa cơm cũng vừa ăn xong, son môi trên môi Bùi Ngụ Hành cũng đã phai nhạt đi không ít, hắn cong ngón tay, đẩy hai xâu tiền trên bàn ra xa một chút, rồi hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Tuyên Nguyệt Ninh chống cằm, không dám nhìn hai xâu tiền trên bàn kia, chỉ sợ vừa thấy lại không kiềm lòng được mà đoạt lại, đành phải gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mỹ nam dưới ánh đèn của Bùi Ngụ Hành.
Lại một lần nữa cảm thán ông trời bất công, một người vừa thông minh, vừa tài giỏi, còn cho một khuôn mặt đẹp như vậy.
So với hắn, bản thân nàng giống như một cây cỏ nhỏ bị người ta tiện tay vứt bên đường.
Sinh ra đã bị bế nhầm, sau khi làm rõ thì phụ thân không thương, mẫu thân cũng không yêu, gả chồng lại tưởng rằng có thể sống ngày lành, ai ngờ phu quân lại là một “người thích nam nhân”, cẩn thận chu đáo giúp người ta nuôi nhi tử, còn chưa kịp hòa li để sống an nhàn, đã nghẹn một hơi mà chết.
Bùi Ngụ Hành dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, giọng điệu rất không tốt: “Tuyên Nguyệt Ninh, ngươi nhìn đủ chưa?” Nàng vẫn còn đang không thể kiềm chế mà đắm chìm trong bi thương, buột miệng: “Chưa.”
Ngồi đối diện, Bùi Ngụ Hành thu tay vào trong tay áo, trầm mặt nhìn nàng. Mãi đến khi cảm thấy trên người lạnh lẽo, nàng mới phản ứng lại.
Vừa rồi nàng nói cái gì vậy!
“Không phải, ta là nói, khụ, ngươi cất chỗ tiền này đi, ngày thường cũng tiện mua đồ, không có tiền thì bất tiện lắm.”
Thấy hắn vẫn chưa nhận, nàng lại đẩy xâu tiền về phía hắn, đầu ngón tay chạm vào tiền thì có chút luyến tiếc, vuốt hai cái mới chịu buông tay.
“Ta thấy gần đây ngươi thường ra ngoài, ra ngoài mà không mang tiền thì làm sao được, hơn nữa……” Nàng đưa tay chống cằm nói, “Không phải ta đã nói sẽ nuôi ngươi sao, ngươi cứ yên tâm đọc sách là được, ta là người nói được thì làm được!”
Ngón tay trong tay áo của Bùi Ngụ Hành vô thức siết lại, lặng lẽ nhìn nữ tử nhỏ trước mặt, đôi mắt nàng đang không dám nhìn vào hai xâu tiền, trong lòng hắn hiện tại sóng cuộn trào dâng thế nào thì chỉ mình hắn biết.
“Khụ, cái đó, ngươi thật sự không cần sao?” Tuyên Nguyệt Ninh xoa mũi, ánh mắt lướt qua xâu tiền, lại liếc qua lần nữa…
Những tiền đồng này hình như hơi thiếu, Bùi tướng chướng mắt cũng phải, chi bằng, cứ lấy về, sau có thêm nhiều rồi đưa hắn.
Khi trong lòng nàng còn đang giằng co, tay nhỏ đã từ trên mặt bàn thả xuống, định lấy lại hai xâu tiền kia, thì một bàn tay thon dài chặn lại.
Đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay lạnh lẽo, mu bàn tay ấy nhanh chóng thu lại, hai xâu tiền trên bàn cũng bị quét gọn vào túi tiền bên dưới bàn.
Nàng giật mình, liền nghe Bùi Ngụ Hành nói: “Tiền đã đưa ra rồi, còn muốn lấy lại?”
Nói xong, không để nàng kịp phản ứng, liền đứng dậy trở về thư phòng, thấy hắn lấy sách ra đọc, nàng tự nhiên không thể quấy rầy, đành phải đứng ở cửa nghiến răng nghiến lợi – rõ ràng ban đầu là hắn không cần mà!
Thật là càng sống càng lùi, sợ hắn làm gì.
Trong thư phòng, Bùi Ngụ Hành đợi đến khi người đứng ngoài cửa cũng đi xem gà con, mới bỏ sách xuống, thản nhiên cầm một quyển sách khác lật ra xem.
Lòng bàn tay xoa nhẹ lên mu bàn tay vẫn còn vương chút hơi ấm, khẽ nhướn mày bật cười một tiếng, thì thầm nói: “Nuôi ta?”
Hắn lấy ra tờ bố cáo kẹp trong sách đó, lặng lẽ nhìn.
Triệu gia ở Việt Châu muốn tìm một phu tử để chỉ dạy cho nhi lang trong nhà, tiền công… rất cao.
Sáng sớm hôm sau, Tuyên Nguyệt Ninh – người duy nhất trong nhà cần ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình – phát hiện mình thế mà còn chưa dậy sớm bằng Bùi Ngụ Hành.
Thần thần bí bí, không biết hắn ra ngoài làm gì.
Vừa bước vào tiệm trang sức, nàng đã bị tiểu nhị ngăn lại: “Vị lang quân này là muốn mua ít trang sức cho nữ quyến trong nhà phải không?”
Tuyên Nguyệt Ninh cúi đầu nhìn kỹ bộ Hồ phục trên người mình, nàng vừa định nói, thì tiểu nhị liền kinh ngạc bật thốt: “Thì ra là Thất nương, ta suýt chút nữa không nhận ra.”
Ở gian bên tiếng đồ sứ vỡ vang lên, hai người đồng loạt nhìn qua, nàng hỏi: “Sáng sớm sao lại ồn ào vậy?”
Tiểu nhị ra hiệu nàng đừng qua, hả hê khi người khác gặp họa: “Hôm qua ngươi đi rồi, phu nhân của Châu trường sai nha hoàn đến, nói bản thiết kế của Diêu Tam nương vẫn chưa làm nàng hài lòng, nếu còn không thiết kế được thì nàng sẽ tìm sang tiệm đối diện đặt bộ trang sức ngọc bích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=20]
Chưởng quầy dùng rất nhiều lời hay mới trấn an được người ta, ai ngờ Diêu Tam nương không phục, cứ nói bản vẽ không có vấn đề, thừa dịp sắp đến giờ cấm đi lại ban đêm, liền tự ý đóng cửa hàng rồi về nhà, làm chưởng quầy tức suýt ngất. Sáng sớm nay lại cãi nhau, nói nàng còn như vậy thì sẽ đuổi nàng.”
Tuyên Nguyệt Ninh ngồi sau quầy, thành thạo lấy ra một đôi hoa tai vàng lau chùi, ngắm dưới ánh nắng xem đã sạch chưa, nheo mắt lại, tán gẫu hỏi: “Phu nhân của Châu trường có nói đính trang sức này để làm gì không?”
“Nói là muốn tổ chức hội ngắm hoa, đến lúc đó các phu nhân và tiểu thư nổi bật ở Việt Châu đều sẽ tới.”
Nàng nhẹ nhàng đặt hoa tai xuống, thầm nghĩ: Hôm qua còn nói cơ hội khó tìm, nay chẳng phải đã đến rồi sao.
Chưởng quầy tức điên người đi ra, thấy Tuyên Nguyệt Ninh mặc Hồ phục, biểu tình dịu lại vài phần, nói: “Không tồi, rất có tinh thần, con vào trong vẽ đi, không cần bận tâm chuyện khác. Trên bàn có một đơn hàng, hôm qua có người đặt, con thử vẽ xem sao.”
“Đơn hàng? Cho con à?” Nàng tuy có danh hiệu là họa sĩ chính, nhưng vì còn trẻ, thường chẳng ai chịu để nàng vẽ, hôm qua mới về sớm một chút mà đã có nhiều chuyện xảy ra.
“Là cho con, đích danh yêu cầu con vẽ, không cần sợ, đơn cũng đơn giản thôi.”
Nói xong, chưởng quầy ngồi xuống ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, ngực phập phồng kịch liệt, xem ra thật sự tức giận, không tiện hỏi nhiều, Tuyên Nguyệt Ninh nhíu mày bước vào gian bên, liền thấy Diêu Tam nương mắt đỏ hoe trừng mắt nhìn nàng.
Liếc mắt nhìn qua, thấy nàng ta đang vẽ lại bản thiết kế trang sức hồng ngọc, mấy tờ đơn còn lại thì bị nàng ta gác sang một bên.
Nghĩ đến, có thể đây là món đồ mà phu nhân Châu trường đặt.
Cũng không trách người ta không hài lòng, theo nàng thấy, bản vẽ này quá phổ biến, tùy tiện chọn một tiệm cũng có thể mua được thứ tương tự, vậy người ta bỏ tiền ra đặt thiết kế riêng làm gì.
Lắc đầu ngồi xuống, chưởng quầy đưa đơn hàng quả thật rất đơn giản, chỉ là vẽ một chiếc tram vàng, yêu cầu đơn giản đến khó tin, nhưng nàng cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
“Đừng tưởng rằng nhận đơn hàng là xong, phải đợi khách hài lòng mới được tính. Có khách kỹ tính, không vừa lòng sẽ bắt vẽ lại mười lần tám lượt.”
Nghe đến đây, Tuyên Nguyệt Ninh ngẩng đầu, vừa vặn thấy Diêu Tam nương đang dừng mắt lại trên tờ đơn trong tay nàng, ánh mắt vừa khinh thường lại vừa vui mừng.
Cứ như thể nàng cầm không phải là đơn hàng, mà là đồ vật khiến nàng ta thoải mái, tại sao nàng ta lại vui mừng thế?
Diêu Tam Nương thay bút vẽ, nói: “Hôm qua ta đã nói, nếu có đơn hàng mới thì để cho ngươi, vừa vặn cái này lại đơn giản, ta không rảnh dạy ngươi, ngươi phải cố mà vẽ. Nếu đơn đầu tiên đã bị khách lui đơn, coi chừng bị đốt lửa vào mông đấy.”
Ánh mắt nàng ta mang theo sát khí, lời nói như muốn đè người, Tuyên Nguyệt Ninh nhướn mày – thì ra là chờ ở đây.
Nếu một bản vẽ đơn giản như vậy mà cũng không vẽ được, nàng cũng chẳng xứng làm họa sĩ chính nữa.
Nàng trải giấy ra, đáp: “Đơn này có khiến khách hài lòng hay không thì chưa biết, nhưng Tam nương thì nên cẩn thận, nghe nói nếu lần này ngươi lại vẽ không tốt, phu nhân của Châu trường sẽ không đặt hàng nữa. Nghĩ kỹ đi, phu nhân của Châu trường là đại biểu nữ tử Việt Châu, nếu bà ấy từ chối, những người khác có khi cũng bắt chước mà hủy đơn luôn. Aizz, thế thì bá mẫu sẽ vô cùng tức giận, Tam nương có muốn ta nói cho ngươi nghe vài mẫu trang sức Trường An không?”
Diêu Tam nương bị nàng đâm trúng chỗ đau, khuôn mặt nhỏ nhắn như bị kéo dài ra, hung hăng đập xuống cái chặn giấy: “Ngươi lo mà vẽ cho xong cái cây trâm vàng của ngươi trước đi!”
Tuyên Nguyệt Ninh cầm bút, mỉm cười: “Cũng được, cũng được.”
Không thèm để ý đến Diêu Tam nương làm ra động tĩnh gì, tranh cãi miệng lưỡi vốn là việc không cần thiết.
Nàng thử vẽ bản đầu tiên của chiếc trâm vàng, vừa vẽ vừa suy nghĩ – chiếc trâm vàng này trông có vẻ đơn giản, lại chẳng có yêu cầu gì, chẳng phải người ta muốn nói không thích là không thích sao, quyền quyết định nằm hoàn toàn trong tay người đặt đơn.
Diêu Tam nương lại tốt bụng nhường cho nàng vẽ? Nàng không tin.
Có khách lại đích danh chọn nàng – một họa sĩ chính chưa có một bản vẽ nào? Nàng càng không tin.
Nhiều sự trùng hợp thì không còn là trùng hợp nữa – chỉ sợ bản thiết kế cây trâm vàng này là bẫy của Diêu Tam nương. Trước giờ nàng ta chưa từng dạy nàng vẽ, đương nhiên nghĩ nàng không biết, nghĩ nàng đưa bản vẽ ra chắc chắn là trò cười, vậy là có lý do để kéo nàng ra khỏi vị trí họa sĩ chính.
Mà dù nàng có đưa ra bản vẽ có tốt đến đâu, cũng sẽ bị chê bai.
Chi bằng, hãy tập trung thiết kế lại bộ trang sức hồng ngọc mà phu nhân Châu trường muốn – cơ hội này rất hiếm có, nàng phải nắm chặt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận