Tháng tám, tơ liễu bay lả tả, hai hàng cây đào mận ven đường đã tạo nên một khoảng râm mát.
Từ Kim Ngô Vệ đi trước mở đường, dân chúng nhao nhao tránh né.
Trong đội ngũ hộ tống, chỉ thấy một đám quan viên áo quần xốc xếch, trên mặt kẻ nào kẻ nấy đều có vết xanh tím chồng chất, đang dùng tay áo rộng che mặt, không để người khác nhìn thấy.
Thị Lang Binh Bộ đang đứng giữa là bị thương nặng nhất, phải có hai người hai bên dìu mới đi được.
Theo sau bọn họ chính là thôn dân Bác Châu, trên người mang gông xiềng, chân bị khóa sắt, đang đi như một cái xác không hồn.
Theo sau nữa là xe ngựa của Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh.
Màn xe khép chặt, mặc cho người ta nhìn thế nào, cũng không thể thấy rõ bên trong ngồi những ai.
Một đoàn người kỳ quái như vậy, lập tức thu hút ánh mắt của dân chúng chung quanh.
Thứ gì sẽ được truyền đi nhanh nhất? Chính là tin tức.
“Các ngươi nghe được gì chưa? Hôm nay Binh Bộ bảo là đi bắt đào binh, đem người vây quanh cửa hàng của Tê Hà Đình Chủ, sau đó Kim Ngô Vệ bị gọi đến, kết quả sau khi lục soát thì hóa ra người mà Binh Bộ muốn bắt lại là thôn dân Bác Châu. Cả thôn người đều bị quan binh Bác Châu giết sạch!”
“Thật hay giả vậy? Sao lại đi tàn sát thôn làng?”
“Ngốc thế, dĩ nhiên là để cầu quân công đó! Nhiều thủ cấp như thế, chẳng phải công trạng càng tăng nhanh à!”
* Thủ cấp: đầu người
“Trời ơi!”
“Có khi nào bọn người Binh Bộ đã sớm biết chuyện, cố ý đi bắt bọn họ, không cho bọn họ đi cáo trạng?”
“Cái này ai biết được, có lẽ là thế. Ngươi nghĩ xem, chuyện lớn như vậy có thể nào Binh Bộ lại không biết?”
“Ta nghe thê tử của quản sự cửa hàng bên cạnh Hạo Nguyệt Phường nói vậy đó, những người dân Bác Châu đó vốn là nhân chứng do Đại Lý Tự Bùi Thiếu Khanh tìm được, vốn dĩ Bùi Thiếu Khanh muốn thay họ điều tra vụ án. Nhưng Binh Bộ khăng khăng bắt người đi, nên thôn dân đó liền phẫn nộ. Ngươi xem bọn quan viên bị thương kia, chính là bị thôn dân Bác Châu đánh đó.”
“Đáng đời!”
“Thế bọn họ đi đâu vậy? Nhìn lộ tuyến này giống như muốn vào cung a?”
Tuyên Nguyệt Ninh khẽ nhấc màn xe, thấy bên ngoài dân chúng đầu chen đầu, lập tức buông màn xuống, “Tả Kim Ngô Vệ muốn mang chúng ta vào trong cung à?”
Bùi Ngụ Hành nhắm mắt, nói: “Quan viên Binh Bộ bị dân đánh, lại còn dính đến chuyện giết cả một thôn và đào binh, Kim Ngô Vệ không dám tự quyết định, chỉ có thể tâu lên. Mà Tả tướng quân Kim Ngô Vệ lại được bệ hạ tin cậy, chỉ sợ khi sự tình vừa xảy ra, ông ta đã lập tức truyền tin vào cung, và chính bệ hạ muốn chúng ta cùng đi.”
“Nhiều người như vậy, liệu có nguy hiểm không?”
Hắn khẽ cười: “Ngốc phu nhân, nàng cho rằng ai cũng có thể diện kiến bệ hạ à? Chọn một hai người là đủ rồi.”
Nàng không phải lần đầu vào cung, nhưng lần này lại vô cùng căng thẳng: “Nếu bọn họ bị đưa vào cung, thế thì ba người đào binh kia tính sao?”
Không thể vì bọn họ muốn minh oan cho phụ thân, liền đem người vô tội kéo xuống nước, hại đến tính mạng người ta.
Bùi Ngụ Hành khẽ nhếch môi: “Một lát nữa gặp bệ hạ, nàng sẽ rõ.”
Tuyên Nguyệt Ninh bất mãn với dáng vẻ úp mở của hắn, chỉ có thể hung hăng đặt viên thuốc trước mặt hắn, “Uống thuốc đi!”
Tim nàng còn đập loạn nhịp như vậy, huống chi là Bùi Ngụ Hành – đương sự chính. Bề ngoài vụ án này dường như không liên quan đến tội tham ô mưu nghịch của phụ thân, nhưng thực chất lại cùng chung một nhịp thở.
Chẳng phải vì phụ thân phát hiện việc bọn họ làm, mới dẫn đến họa sát thân sao.
Lúc này hắn không khước từ nữa, lấy ngón tay vê viên thuốc bỏ vào miệng. Ngón tay vừa chạm vào lòng bàn tay nàng, trong thoáng chốc nàng cảm nhận được bàn tay hắn lạnh lẽo.
Nàng đưa nước mật ong cho hắn, ngọt dịu lập tức xua tan chua xót trong miệng. Trong chốc lát, đã vào đến trong cung.
Thôn dân Bác Châu cùng quan viên cấp thấp của Binh Bộ đều bị dẫn đi.
Tả tướng quân Kim Ngô Vệ mang theo Thị Lang Binh Bộ, Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh tiến đến chỗ Nữ Đế. Tuyên Nguyệt Ninh ngạc nhiên vì sao mình cũng bị tính chung trong đó, nhưng nhìn bóng dáng thôn dân, nàng liền hiểu: chính vì mình cũng bị Binh Bộ vây ở Hạo Nguyệt Phường nên mới bị đưa vào.
Nữ Đế đang duyệt tấu chương, thấy bọn họ tiến vào, chỉ ngẩng mắt nhìn một cái, nói: “Đứng sang một bên chờ.”
Cung Yến Nhi ngồi cạnh Nữ Đế, đứng dậy chào hỏi vài vị triều thần, rồi an ủi liếc nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, sau đó mới quay về ngồi cạnh Nữ Đế, phụ giúp nghiền mực.
Tuyên Nguyệt Ninh hít sâu một hơi, đi theo Bùi Ngụ Hành đứng sang một bên chờ. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng đặt chân đến nơi này.
Chẳng bao lâu sau, Thôi Lăng, Trịnh Diên Huy, Bùi Hành Trình, Tiêu Tử Ngang cũng đều đến đủ. Thấy Thị Lang Binh Bộ mặt mày bầm dập, bọn họ sững sờ một lát.
Thôi Lăng vốn không kiêng dè, chòm râu dưới cằm run run, giả vờ ho khan, xoay đầu dùng tay áo rộng che đi tiếng cười lặng lẽ.
Mí mắt Tuyên Nguyệt Ninh giật liên hồi, trường hợp này, mà Thôi lão cũng chẳng cố kỵ gì hết vậy? Quả nhiên là người được Cung Yến Nhi đích thân đi đón về Lạc Dương.
Nữ Đế buông bút chu sa: “Người đã đến đủ cả, vậy thì nói đi. Trong thành Lạc Dương của ta, sao quan viên Binh Bộ lại đánh nhau với người hầu của Đình Chủ?”
Tả tướng quân Kim Ngô Vệ bước ra, đem những gì mình nghe thấy trên phố thuật lại một cách khách quan, không thêm mắm dặm muối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=155]
Khi hắn nói đến việc thôn dân Bác Châu phẫn nộ, cho dù bị gông xiềng cũng muốn xông lên đánh Vương thị lang, ngay cả Nữ Đế cũng không nhịn được mà liếc nhìn mặt mũi của Thị Lang Binh Bộ.
Quan phục hắn bị xé rách, dấu chân in hằn rõ ràng, tóc tai rối tung, một mắt sưng húp, xanh tím chằng chịt, trông thật dọa người.
Hắn quỳ trên đất, khóc lóc sụt sùi: “Bệ hạ, xin người làm chủ cho thần! Bọn điêu dân kia, bọn điêu dân kia dám đánh cả mệnh quan triều đình!”
Mọi người không nỡ nhìn thẳng, đồng loạt quay đầu đi, chỉ có Nữ Đế lạnh lùng nhìn trò hề đó, chẳng lộ nửa điểm biểu cảm.
Không có biểu cảm, cũng không nói lời nào – đó chính là vấn đề lớn.
Thị Lang Binh Bộ khóc lóc rồi cũng im bặt, nằm rạp xuống đất không dám nhúc nhích.
Nữ Đế bỗng cầm chén trà trong tay ném thẳng, trúng ngay đầu Thị Lang Binh Bộ, nước trà hắt khắp mặt hắn, càng thêm nhếch nhác. “Ngươi còn dám mở miệng bảo trẫm vì ngươi làm chủ?!”
Ngón tay nàng chỉ thẳng vào hắn: “Không phân trắng đen đã xông đến Hạo Nguyệt Phường bắt người. Trẫm thấy Tê Hà Đình Chủ hỏi đúng đó, ngươi có chứng cứ gì cho thấy nơi đó có đào binh? Ai phê chuẩn cho ngươi đi bắt người? Trẫm thế nào lại không nhớ đã hạ mệnh lệnh như thế?!”
Thị Lang Binh Bộ đầu óc xoay chuyển nhanh, vội nói: “Bệ hạ bớt giận, là thần tự ý làm bậy. Thần thân là Thị Lang Binh Bộ, mạo hiểm muốn lập công, định bắt đào binh dâng lên cho bệ hạ để cầu ban thưởng.”
“Ngươi coi trẫm là đứa bé ba tuổi mà lừa gạt sao? Đi bắt đào binh mà toàn bắt thôn dân Bác Châu, người có người nhà bị tàn sát? Nhân chứng của Đại Lý Tự? Ngươi định bắt họ đi đâu? Nếu không phải các ngươi nháo lên, có phải hay không trẫm lại tiếp tục không biết điều gì?”
Mọi người đồng loạt quỳ xuống đất, đồng thanh: “Bệ hạ bớt giận!”
“Bùi Thiếu Khanh! Ngươi tới nói! Án gì, nhân chứng gì, ngươi phải tại đây, giải thích rõ ràng cho trẫm!”
Nữ Đế thậm chí không xưng “ái khanh”. Trong lòng Tuyên Nguyệt Ninh chợt căng thẳng. Bên cạnh nàng, Bùi Ngụ Hành đã đứng dậy, không hề sợ hãi trước cơn thịnh nộ của Nữ Đế.
Hắn đi thẳng đến trước mặt Nữ Đế, thân ảnh như thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu các thế gia đại tộc, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đầu họ.
“Bệ hạ, khi thần đang truy tra vụ án của Bùi Giám Sát Sử, ngoài ý muốn phát hiện ra một vụ án mà lúc còn sống Bùi Giám Sát Sử đang tra xét nhưng chưa điều tra rõ, vì đã được thần phát hiện, nên về tình về lý, thần đều phải điều tra rõ chuyện này. Ba năm trước, Bác Châu đại thắng Cao Man Quốc trong một trận chiến, quân ta chém giết hơn ba ngàn thủ cấp, bắt sống một ngàn tù binh Cao Man, rồi đem số này giết sạch, đó chính là số liệu mà Bác Châu năm đó báo lên bệ hạ. Nhưng sau khi thần điều tra rõ, trận chiến năm đó, quân ta tuy thắng, nhưng chỉ chém giết được hai ngàn quân địch, còn lại hơn hai ngàn người khác là số liệu giả.”
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng Nữ Đế: “Là tướng sĩ Bác Châu tàn sát cả một thôn, rồi dùng họ giả làm người Cao Man! Những người vừa rồi xung đột với Vương thị lang, chính là những người còn sống sót trong thôn đó.”
Nữ Đế trông như nhàn nhã chống tay lên đầu, kỳ thực ngón tay bà đang gắt gao đè vào huyệt Thái Dương: “Những điều ngươi tra được đều là thật sao?”
“Là thật. Thần không ngừng đưa những người này về Lạc Dương làm nhân chứng, lại còn góp nhặt thêm chứng cứ khác.” Hắn từ trong tay áo rộng của mình lấy ra bằng chứng chưa từng rời khỏi thân.
“Trình lên đây!”
Cao công công từ tay Bùi Ngụ Hành tiếp lấy chứng cứ, dâng lên Nữ Đế.
Bùi Ngụ Hành không cần xem lại, chỉ cần nhìn một lần là có thể khắc sâu vào trí nhớ: “Thôn Bác Châu ba năm trước thuộc huyện trên, khi đó thôn của họ vẫn còn nguyên vẹn, nhưng sau trận chiến, thôn của họ vô cớ bị xóa khỏi danh sách huyện. Người trong thôn đều bị xóa hộ tịch, còn ruộng đất tốt thì bị quân đội chiếm đoạt. Những người sống sót mà thần đưa đến Lạc Dương, có già có trẻ. Phần lớn những người này thoát nạn là nhờ trốn đến châu phủ, còn có người vì sợ chiến loạn nên lẩn trốn vào núi sâu, có người thì nhờ trở về nhà mẫu thân. Nhưng đều không ngoại lệ, khi họ quay về thôn thì chỉ còn thấy những thi thể không đầu. Họ sợ bị phát hiện nên chỉ có thể bỏ chạy xa. Khi quay đầu nhìn lại, cả thôn đã bị một trận hỏa hoạn thiêu sạch. Bọn họ không có hộ tịch, tức là không có hộ khẩu, nên việc đến châu phủ ở cũng không được, đành phải dựa vào việc làm thuê việc vặt, hoặc ăn xin mà gian nan sống qua ngày.”
Nữ Đế đập mạnh bộ chứng cứ xuốg bàn: “Đem thứ này cho bọn họ xem!”
“Tuân chỉ.”
Cung Yến Nhi bước đến trước Nữ Đế, từ tay bà tiếp nhận chứng cứ, trên mặt vẫn giữ nụ cười. Nàng nhanh chóng giở từng phần chứng cứ, nhìn qua một lượt, sau đó mới chậm rãi phân phát ra ngoài.
Đi đến bên cạnh Tuyên Nguyệt Ninh, nàng còn dùng ánh mắt ra hiệu trấn an nàng.
Thị Lang Binh Bộ cùng Bùi Hành Trình xem xong chứng cứ, trong lòng run sợ không thôi. Trịnh Diên Huy xem xong, chuyển chứng cứ cho Tiêu Tử Ngang, mặt ông ta thì cứng ngắc, nặng nề.
Trong điện, chỉ còn lại tiếng lật giấy chứng cứ vang lên.
Nữ Đế đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ: “Dẫn nhân chứng lên.”
“Dẫn nhân chứng!”
“Dẫn nhân chứng!”
Nhị lang đưa một ông lão tóc hoa râm tiến vào. Ông ta không dám ngẩng đầu, vừa vào đã quỳ xuống. Nữ Đế hỏi một câu, lão đáp một câu, hoàn toàn trùng khớp với lời Bùi Ngụ Hành, thậm chí Nhị lang còn bổ sung chi tiết tàn sát năm đó. Dù hắn không trực tiếp tham dự, nhưng hắn nghe được từ các chiến hữu suốt đêm gặp ác mộng nói ra.
Khi Nữ Đế hỏi tuổi, lão đáp chưa đến tuổi bất hoặc, tức là chưa tới bốn mươi tuổi. Thế nhưng nhi tử, con dâu, tôn nhi trong nhà đều chết sạch, chỉ qua một đêm mà tóc đã bạc trắng.
Trầm mặc. Một hồi lâu trầm mặc.
Nữ Đế phất tay, ra lệnh đưa lão xuống.
Vì cầu quân công, lại không tiếc giơ dao chém vào chính bá tánh mà mình cần che chở.
Những kẻ đó không thể gọi là vô sỉ nữa, bọn họ quả thật đã không còn là người!
Chẳng lẽ bọn họ không có phụ mẫu, thê nhi đang sinh sống ở Đại Lạc à?
Thôi Lăng nhìn thân ảnh đệ tử của mình, vẫn không nhịn được muốn tiến lên hỗ trợ góp lời: “Bệ hạ, việc tướng sĩ Bác Châu tàn sát bá tánh, thần xem chứng cứ hết sức xác thực. Chi bằng giao cho Đại Lý Tự thẩm tra xử lý. Còn Binh Bộ nói trong thôn dân có đào binh, thần nghĩ việc này cũng nên tra xét một phen.”
“Bệ hạ.”
Bùi Ngụ Hành lập tức ngắt lời Thôi Lăng, chỉ một mình hắn gánh tội chọc giận Nữ Đế là được rồi: “Trong thôn quả thật có ba người đào binh, không thể nghi ngờ. Nhưng ba người này cũng giống những dân thôn kia, đều đã bị xóa hộ tịch, trở thành người không có hộ khẩu. Theo sổ sách của quân đội, bọn họ đã được ghi là tử trận.”
Vì sao bọn họ lại thành đào binh? Vì sao lại bị xóa hộ tịch? Vì sao phải bị đuổi giết? Rốt cuộc quân đội Bác Châu đang che giấu tội lỗi gì?
Và tại sao bọn họ phải làm như thế, có liên quan gì đến Thập Nhất hoàng tử?
Phụ thân hắn rốt cuộc đã tra được bí mật kinh thiên động địa gì, mới dẫn đến bị diệt khẩu?
Nhưng những điều này căn bản không quan trọng. Ý nghĩ của Nữ Đế mới là quan trọng nhất.
Chỉ khi Nữ Đế thất vọng với Thập Nhất hoàng tử, án tử của phụ thân hắn mới có khả năng được lật lại.
Nói là Bùi Ngụ Hành đem đáp án giao cho Nữ Đế, chẳng bằng nói hắn đang ép Nữ Đế phải làm một lựa chọn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận