Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Thanh Hạnh bị đánh

Ngày cập nhật : 2025-07-20 22:06:33
Trịnh Diệc Tuyết đập mạnh chén trà xuống bàn, nước trà bên trong văng tới mu bàn tay nàng, trong phòng, nha hoàn Thanh Hạnh liền quỳ phịch xuống đất.
“Đứng lên, ta bảo ngươi quỳ à?”
Thanh Hạnh co cổ đứng dậy: “Thập Nhất nương, những người đó đều bị bắt đưa vào ngục của huyện nha rồi, chúng ta giờ phải làm sao đây?”
“Làm sao là làm sao?” Trịnh Diệc Tuyết vẻ mặt chán ghét lau nước trên mu bàn tay, “Còn không mau lại đây dọn dẹp, chúng ta chẳng qua chỉ đi theo a huynh đến huyện Hàm Mãn thăm hỏi bạn bè, chuyện Tuyên Thất nương gặp phải, thì có liên quan gì đến chúng ta.”
Chẳng qua là bỏ tiền ra để truyền vài lời đồn, nàng cũng không ra mặt, điều tra cũng không đến đầu nàng.
Thanh Hạnh vừa mới lau khô bàn, Trịnh Tử Duệ đã tìm tới. Trịnh Diệc Tuyết mỉm cười đón lấy áo choàng của hắn: “A huynh, sao hôm nay huynh không đi chào hỏi Bùi Huyện lệnh?”
Trịnh Tử Duệ nói: “Thuần Nguyên đang gấp rút xử lý những lời đồn bậy lan ra trong thành, Thập Nhất nương, muội có nghe chuyện này chưa?”
Trịnh Diệc Tuyết ngạc nhiên hỏi lại: “A huynh, huynh thấy muội là tiểu nương tử nên cái gì cũng không biết à? Tất nhiên là có nghe nói. Nếu không phải thấy lúc này đi tìm Thất nương là không phải thời điểm tốt, muội đã sớm đi an ủi nàng ấy rồi.”
“Vậy sao?” Trịnh Tử Duệ gật đầu, trong mắt lộ vẻ vui mừng: “Muội ngày thường quá mức đoan trang đàng hoàng, chỉ có trước mặt huynh mới hoạt bát đôi chút, như vậy sao được. Thất nương đầu óc linh hoạt, kết giao với nàng, có thêm một người bạn tốt cũng không tồi.”
Nếu là trước đây, trong lòng Trịnh Diệc Tuyết chỉ sợ sẽ nghĩ, loại người như Tuyên Nguyệt Ninh sao có thể xứng làm bạn với nàng. Nhưng nay nàng đã biết mình mới chính là tu hú chiếm tổ người khác, liền lấy lòng đáp: “A huynh, muội hiểu rồi.”
Nói rồi, nàng bóng gió dò hỏi: “Những kẻ tùy tiện truyền lời đồn kia thật đáng chết, không biết Bùi Huyện lệnh sẽ xử trí thế nào?”
Trịnh Tử Duệ thấy nàng quan tâm Tuyên Nguyệt Ninh, càng thêm ấm lòng, nói: “Chỉ tra ra được là bọn họ nhận tiền làm việc, nhưng chưa tìm ra được người đứng sau. Việc này e là không giải quyết được gì. Theo ý của Thuần Nguyên là đánh mấy chục trượng rồi thả ra, vì trong 《Đại Lạc Luật》 không có điều nào quy định về việc này.”
“Ồ, vậy thật đúng là tiện nghi cho bọn chúng rồi.” Trịnh Diệc Tuyết ngọt ngào cười với Trịnh Tử Duệ, lại nói tiếp: “A huynh, huynh có thể đưa muội tới cửa hàng của Thất nương không? Muội muốn giải thích với nàng ấy một phen, muội cứ cảm thấy nàng ấy hiểu lầm muội điều gì đó.”
Nhìn dáng vẻ hứng thú muốn kết giao bạn bè của Trịnh Diệc Tuyết, Trịnh Tử Duệ vui mừng nói:
“Cũng được, muội thu xếp một chút, ta dẫn muội qua đó.”
“Tốt à.”
Tuyên Nguyệt Ninh đang bận rộn trong cửa hàng, tự dưng hai người họ tới, khiến nàng phải bất đắc dĩ đi tiếp đãi hai vị khách không mời mà đến này.
Trịnh Diệc Tuyết vừa bước vào cửa hàng, theo bản năng bịt mũi miệng lại, rồi lại ngượng ngùng buông xuống: “Xin lỗi, Thất nương, mấy hôm trước có lời đồn nói Thất nương là người lả lơi ong bướm lại làm buôn bán, Thất nương đừng để lời ấy trong lòng, chúng ta đều biết con người của Thất nương thế nào.”
Thật sự muốn xin lỗi thì đừng nói mấy câu này ngay ở cửa tiệm, ra vẻ cho ai xem chứ?
Trong tiệm vừa mới thu xếp sơ bộ, trên mặt đất vẫn còn không ít đồ vật, mùi vị quả thật chẳng dễ chịu gì. Nàng bận rộn như vậy, nếu biết điều thì nên sớm rời đi mới phải.
Trong lòng hậm hực chửi thầm một trận, nhưng ngoài mặt nàng vẫn giữ nụ cười. So về bình tĩnh và khí độ, ai mà không biết làm? Nếu nàng không làm được, chẳng phải sống uổng phí một kiếp rồi sao, “Thập Nhất nương yên tâm, hiện tại bá tánh trong thành đều sợ ta thương tâm, không ai nhắc đến việc này trước mặt ta, ta thật đúng là không thương tâm.”
Trịnh Diệc Tuyết lúng túng, có lẽ cũng không ngờ, chỉ mới một năm mà tình cảnh của nàng đã thay đổi, nàng bây giờ đã không còn là tiểu nương tử như lúc ở Việt Châu, luôn phải dè dặt từng bước đi. Hiện tại, Bùi Ngụ Hành đã là huyện lệnh, còn được bệ hạ ngự tứ quan phục màu đỏ, lưng đều thẳng, ai còn kiên nhẫn mà nghe nàng ta giở trò.
Lời nói thẳng thắn, không quanh co, khiến Trịnh Diệc Tuyết suýt chút nữa không chống đỡ nổi.
Trịnh Tử Duệ bên cạnh, ánh mắt hắn cũng hiện vẻ không tán đồng với Trịnh Diệc Tuyết, hướng Tuyên Nguyệt Ninh nói: “Là Thập Nhất nương sốt ruột quan tâm nên lời nói không khéo, Thất nương xin đừng trách.”
Không trách? Nàng ta thật quá buồn cười. Nàng ta không thể coi như không quen biết nàng, như nước giếng không phạm nước sông? Một hai cứ phải tới gây chuyện với nàng.
Nàng xoay người làm như không nghe thấy, chỉ huy Vương Hổ đem đống rơm rạ trên đất ôm sang một bên, cực khổ lắm mới dọn ra được một chỗ đặt chân: “Khiến Bát lang và Thập Nhất nương chê cười rồi, cửa hàng còn chưa khai trương, đồ đạc hơi nhiều.”
“A huynh…” Trên mặt Trịnh Diệc Tuyết lộ vẻ uất ức, “Hay là chúng ta về thôi.”
Thường ngày nàng lộ vẻ như vậy, Trịnh Tử Duệ ắt sẽ quan tâm hỏi han có phải nàng không khỏe không. Nhưng lần này, hắn lại chăm chú nhìn bóng dáng Tuyên Nguyệt Ninh bận rộn, khó khăn lắm nàng mới dọn ra được một chỗ để đứng.
Hắn quay sang Trịnh Diệc Tuyết nói: “Nếu không muội cứ về trước, huynh ở lại giúp Thất nương dọn dẹp một chút.”
Trịnh Diệc Tuyết suýt chút nữa moi đứt móng tay, làm sao có thể để Trịnh Tử Duệ và Tuyên Nguyệt Ninh có thêm cơ hội tiếp xúc? Lập tức ôm đầu như sắp ngất: “A huynh…”
Trịnh Tử Duệ lập tức đỡ nàng vào lòng, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
“Muội… muội cũng không rõ… hơi khó thở, đầu óc choáng váng…” Nàng lấy tay che ngực, hơi thở đứt quãng.
Tuyên Nguyệt Ninh vừa mới dọn xong chỗ bên kia để cho bọn họ có chỗ đứng, liền thấy Trịnh Tử Duệ ôm Trịnh Diệc Tuyết mà mặt hắn đầy vẻ đau lòng, hai mắt nàng lạnh lùng: “Có lẽ là mùi trong cửa hàng của ta nồng quá, khiến Thập Nhất nương ngột ngạt. Bát lang, chi bằng huynh đưa Thập Nhất nương đến lang trung xem bệnh đi.”
Trịnh Tử Duệ do dự, nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, nhưng bị Trịnh Diệc Tuyết yếu ớt gọi một tiếng “A huynh” làm hắn phải nhìn lại nàng, liền nói: “Thất nương, vậy ta đưa Thập Nhất nương đi y quán trước, chờ muội ấy không sao, ta lại quay lại giúp nàng.”
Nàng nhìn vẻ mặt sốt ruột của hắn, nói: “Không cần, Thập Nhất nương quý giá, Bát lang cứ ở bên nàng làm bạn đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=93]

Cửa hàng của ta đã có người giúp, Bát lang chưa từng làm việc nặng, tới hỗ trợ e là càng thêm phiền.”
Nghe nàng nói vậy, Trịnh Tử Duệ hơi hé miệng, có phần ủ rũ: “Đúng là ta suy nghĩ không chu toàn, vậy ta sẽ cho người hầu đến giúp.”
Không cho nàng từ chối thêm, hắn đã đỡ Trịnh Diệc Tuyết đi ra cửa, vừa ra khỏi cửa tiệm thì gọi Thanh Hạnh đến đỡ Trịnh Diệc Tuyết đưa lên xe ngựa.
Tiểu tỳ nữ Thanh Hạnh bị Trịnh Tử Duệ che chắn, đến khi hắn leo lên ngựa rời đi, thân hình Thanh Hạnh mới hiện ra.
Vừa thấy rõ mặt Thanh Hạnh, liền như có cơn lốc gào thét ập tới, đập mạnh nàng vào nước sâu.
Chẳng phải nàng ta là nữ nhi của bà vú nuôi đã tráo đổi thân phận hai người các nàng sao? Chẳng phải nàng ta chính là Thanh Hạnh, là tâm phúc của Trịnh Diệc Tuyết à? Nhưng sao lại sớm xuất hiện bên cạnh Trịnh Diệc Tuyết như thế này?
“Thất nương?”
Thấy nàng đứng ngẩn ra, nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa đi xa đến xuất thần, Tuyết Đoàn không khỏi gọi nàng một tiếng.
Tuyên Nguyệt Ninh xoay người lại, dọa Tuyết Đoàn giật nảy mình: “Thất nương, ngài không khỏe trong người sao? Sao sắc mặt tái nhợt vậy?”
“Không cần,” nàng siết chặt túi tiền trong tay, ánh mắt như mất tiêu điểm, “Hôm nay không cần dọn dẹp tiếp nữa, chúng ta về huyện nha.”
Trịnh Diệc Tuyết đã biết?
Chẳng trách, chẳng trách nàng lại bôi nhọ nàng, ý ban đầu không phải khiến nàng không làm ăn được, mà là muốn bôi nhọ thanh danh nàng. Vạn nhất giấy không gói được lửa, Trịnh gia muốn nhận nàng về, nếu nàng mang tai tiếng, Trịnh gia cũng phải đắn đo suy xét.
Trịnh gia muốn một nữ nhi có thể kết thân với hoàng tử, hay là một nữ nhi đang làm buôn bán, còn cần nghĩ sao?
Thế gia đại tộc coi trọng danh dự, nàng ta muốn rút củi dưới đáy nồi, khi Trịnh gia chưa kịp phát hiện ra nàng, đã muốn đè ép nàng thành bùn.
Nhân tiện cũng thử xem nàng là thật hay giả. Nhưng ai ngờ được, dân chúng huyện Hàm Mãn lại đi trước một bước, diệt sạch lời đồn gần như không còn mống nào.
Thì ra cảm giác nàng ta thay đổi, vẫn là vì chính bản thân nàng ta.
Nhưng nàng ta đã biết từ bao giờ? Vì sao đến bây giờ mới đến tìm nàng?
Vốn định để thân thế hai người tiếp tục nhầm lẫn như vậy mà sống, nhưng Trịnh Diệc Tuyết đã biết, để bảo vệ thanh danh đích nữ của bản thân, ai biết nàng ta sẽ làm ra chuyện gì nữa?
Nàng không muốn quay về Trịnh gia, nhưng Trịnh Diệc Tuyết sẽ không tin. Trên thực tế, thì có ai tin điều này đâu?
Đó chính là Trịnh gia – một trong những thế gia đại tộc đứng đầu. Đến cả người ngoài cưới được nữ tử Trịnh gia cũng lấy làm vinh hạnh, giúp thăng quan tiến chức, kiêu ngạo không ai bằng. Ai sẽ tin khi nàng biết được chân tướng mà lại không làm ầm lên đòi quay về Trịnh gia?
Nàng hít sâu một hơi, ánh mắt đầy quyết tuyệt. Trịnh Diệc Tuyết cứ việc xuất chiêu, nàng chờ. Còn Trịnh gia... nàng tuyệt đối sẽ không quay về.
Không ai có thể chia cách nàng với Bùi gia.
Cửa bị đẩy ra, luồng hơi ấm trong phòng bị luồng gió lạnh ùa vào thay thế. Bùi Ngụ Hành trên vai còn phủ một tầng tuyết trắng, vừa bước vào phòng đã tan sạch không còn vết tích. “Nàng nhốt mình trong thư phòng để suy nghĩ cái gì vậy? Bên ngoài đang có tuyết rơi, trận tuyết đầu tiên trong năm, mọi người đều đang ở trong sân.”
Tuyên Nguyệt Ninh vừa viết xong thư gửi cho Cung Yến Nhi, nhờ tỷ ấy điều tra thêm tin tức về Trịnh Diệc Tuyết. Nhìn thấy Bùi Ngụ Hành, bao nỗi uất ức của ký ức kiếp trước trỗi dậy, lại thêm hành động càng ngày càng bất thường của Trịnh Tử Duệ, nỗi sợ đè nén trong lòng như tìm được chỗ trút, nàng lập tức phát tiết ra ngoài.
“Lạch cạch” – một giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn, miệng nàng vẫn cứng cỏi: “Phải không? Vậy huynh mau đưa ta ra ngoài xem đi. Áo huynh mặc dày hay mỏng, mà không sao, tuyết rơi thế này thì cũng không lạnh lắm đâu.”
Bùi Ngụ Hành mang theo cái lạnh bước tới gần, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay đặt trước mặt nàng: “Lau mặt đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng cúi đầu cắn môi, không nói lời nào, sợ vừa mở miệng sẽ bật khóc. Nhưng chiếc mũi vừa khụt khịt, hốc mắt lại đầy nước mắt, chạm đến giới hạn rồi lại tuôn rơi lần nữa.
“Còn có ta ở đây, nàng khóc cái gì?” Hắn cúi người cầm lấy khăn tay, lần này không ngại nước mắt nàng, dịu dàng lau đi giọt lệ, “Hay là có người ức hiếp nàng?”
Nàng lắc đầu. Ngón tay hắn cách khăn tay đặt dưới mắt nàng nhẹ nhàng lau đi, “Nốt lệ này, vẫn nên xoá sạch đi, để lâu không tốt đâu.”
Lập tức, nước mắt lại trào ra. Trong đôi mắt đen của hắn, ngoài sự đau lòng còn có lửa giận: “Đến lúc đó để nương tạo cho nàng một nốt lệ khác đi, như vậy sẽ không đau nữa.”
Lệ chí, lệ chí, chẳng lẽ sẽ khiến cả đời nàng là nước mắt? Hắn không chịu nổi khi thấy nàng rơi lệ, tim như muốn vỡ nát.
Thấy hắn vẻ mặt không biết phải làm sao, giọt nước trong mắt nàng dần cạn, tâm tư cũng bị kéo sang chuyện nốt lệ trên mặt mình, “Nếu để lại sẹo thì sao?”
“Không sao đâu. Nếu để lại sẹo mà xấu, không ai lấy,” yết hầu hắn khẽ động, tiếp lời: “Ta sẽ nuôi nàng.”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, khịt mũi lẩm bẩm: “Cho dù có sẹo, ta vẫn đẹp.”
Nói rồi, nàng giật lấy khăn trong tay hắn, mạnh tay lau mũi một cái, rồi vò khăn thành cục định ném lại cho hắn, bị hắn dùng tay chặn lại, rơi xuống đất.
“Ta vừa khóc xong,” nàng xoa xoa cổ tay, “Huynh cũng không biết dỗ ta, huynh còn là a huynh của ta nữa không?”
Bùi Ngụ Hành nhướn mày: “Dỗ nàng thì phải giúp nàng khịt mũi à…” Rồi đổi chủ đề, “Nàng khóc vì chuyện gì?”
Nàng dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt thoáng ảm đạm, trong nháy mắt lại gắng gượng sáng lên:
“Tuyết rơi là điềm báo sẽ được mùa! Huyện Hàm Mãn năm sau chắc chắn mùa màng bội thu. Mà mấy năm nay chúng ta sống cực khổ như vậy, cuối cùng cũng đến lúc khổ tận cam lai, chẳng lẽ không được khóc một trận?”
Hắn liếc thấy bức thư chưa cất kỹ, không hỏi thêm gì nữa, giúp nàng khoác áo choàng. Bên ngoài, hai đứa nhỏ đang gọi bọn họ, hắn hạ giọng nói: “Được rồi, Nguyệt Ninh, mọi chuyện có ta, đừng sợ.”
Đôi mắt Tuyên Nguyệt Ninh lại nóng lên, suýt nữa lại khóc lần nữa. May mà áo choàng có mũ lông che hơn nửa gương mặt, nàng gật đầu thật mạnh, ra vẻ nhẹ nhàng: “Ta tin huynh, ngày tháng sau này của chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”
Bên ngoài, đèn đuốc sáng trưng. Tuyên phu nhân sai người treo đèn lồng khắp nơi, bầu trời u ám, tuyết trắng phiêu phiêu bay đầy trời.
Không chỉ trong huyện nha, ngay cả trong hậu viện cũng nghe thấy được tiếng hoan hô của người dân bên ngoài, đều nói năm sau sẽ là năm được mùa.
Họ đứng dưới hiên, nhìn bông tuyết rơi lên mái tóc, rồi phủ đầy mặt đất.
Hai đứa nhỏ chạy qua chạy lại trên tuyết trắng, dùng dấu chân tạo thành hình các con vật, sau đó chạy tới đứng đối diện họ, ra sức vẫy tay, đòi họ đoán xem là con gì.
Bọn nhỏ dẫm ra thứ gì đó thật sự khó đoán, Tuyên phu nhân đoán mấy loài thú từng nuôi cũng không đúng, hai đứa nhỏ thì thầm một lúc, cuối cùng Bùi Cảnh Chiêu lấy hết can đảm hỏi: “A huynh, huynh đoán thử đi! Nếu đoán sai, ngày mai huynh phải cho bọn muội nghỉ học một ngày để đắp người tuyết!”
Bùi Ngụ Hành nhìn hình vẽ trên mặt đất, trầm mặc một lúc, không muốn làm tụi nhỏ mất hứng, định đại khái đoán bừa một cái. Tuyên Nguyệt Ninh kéo kéo tay áo hắn.
Hắn nghiêng người theo lực kéo của nàng, nàng lấy tay che tai hắn lại, ghé vào tai khẽ nói: “Là con mèo.”
“Thật không?” Hắn hỏi lại.
“Tất nhiên rồi, nhất định đúng. Ta có đôi mắt tinh anh mà.” Nàng buông tay ra, nhẹ nhàng đẩy hắn: “Huynh cứ nói vậy thì chắc chắn đúng.”
Hắn mỉm cười nhìn nàng, hai đứa nhỏ đã dậm chân: “A tỷ, tỷ không được nói cho a huynh! Như vậy là gian lận!”
Giữa tiếng la hét, hắn nói: “Là —— con chuột.”
Tiếng la hét lập tức im bặt, sau đó tiếng hoan hô vang dậy. Bùi Cảnh Chiêu reo to: “Đoán sai rồi! Đoán sai rồi! Ngày mai bọn muội được nghỉ!”
Bùi Cảnh Ký cũng vỗ tay theo: “Bọn đệ vẽ là con mèo! Mèo bắt chuột!”
Bùi Ngụ Hành nhìn hai đứa nói: “Là a tỷ của hai đứa lừa ta, ta vốn định nói là mèo.”
Hai đứa nhỏ cười khanh khách. Tuyên Nguyệt Ninh quay đầu nhìn hắn, nhìn mãi rồi cũng bật cười, nói với bọn trẻ: “Hai đứa vẽ lại một lần nữa, tỷ cũng muốn đoán!”
Bùi Ngụ Hành cúi đầu, nhìn nàng vui đùa với hai đứa nhỏ, sau đó nói với Tuyên phu nhân một tiếng liền rời đi, gọi Vương Hổ lại hỏi: “Hôm nay Thất nương đã gặp những ai?”
“Trịnh Bát lang và Trịnh Thập Nhất nương.” Vương Hổ nhìn sắc mặt Bùi Ngụ Hành, lại nói thêm: “Sau khi gặp hai người đó, sắc mặt Thất nương liền không ổn, cửa hàng cũng chưa dọn xong, đã trở về huyện nha. Nghe Tuyết Đoàn nói, vừa về là nhốt mình trong thư phòng.”
Bùi Ngụ Hành đứng giữa trời tuyết, nói: “Ngày mai sẽ có lá thư Thất nương đưa cho Tuyết Đoàn, cứ đưa ta xem trước.”
Hắn chà nhẹ túi thơm bên hông, đầu lưỡi liếm qua đôi môi đỏ, sau một lúc lâu mới nói tiếp:
“Ngươi tìm vài huynh đệ đáng tin, từ mai trở đi, bám sát Trịnh Bát lang và Trịnh Thập Nhất nương, đặc biệt là Trịnh Thập Nhất nương. Ta muốn biết rõ bọn họ gặp ai, đến ăn gì cũng phải biết được.”
“Rõ!”

Bình Luận

0 Thảo luận