Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Lật lại bản án

Ngày cập nhật : 2025-09-28 22:07:56
Từ khi Bùi Ngụ Hành sinh bệnh không lên triều, triều đình cũng trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, tân phái cùng thế gia đại tộc chẳng hẹn mà cùng quyết đinh tạm ngừng chiến, quả thật mỗi ngày đều đấu đá, khiến tinh thần đầu óc đều mệt hơn phân nửa.
Tân phái không có Bùi Ngụ Hành, người có trí nhớ siêu phàm gặp được không quên, khiến họ muốn châm chọc công kích phái thế gia đại tộc đều cảm thấy lực chưa đủ lớn; còn phái thế gia đại tộc thì bớt đi cái đinh trong mắt, cũng muốn nghỉ ngơi mấy ngày, xem có thể mượn sức Bùi Ngụ Hành về phía mình hay không, mượn được rồi thì có thể dùng hắn làm chút chiêu thức.
Bởi thế Bùi phủ đã nhiều ngày rất náo nhiệt, quan viên tới cửa nối nhau không dứt, đều lấy cớ thăm hỏi bệnh tình của Bùi Ngụ Hành, nhưng thật ra là muốn bàn bạc cùng hắn, báo tin về tình thế trong triều những ngày gần đây.
Tuyên Nguyệt Ninh vốn muốn Bùi Ngụ Hành ở nhà an tâm tĩnh dưỡng. Nàng có thể không hiểu chuyện thuế má quan trọng đến thế nào, nhưng việc này cũng chẳng phải vài ngày là sẽ giải quyết được, trong triều nhiều quan viên như vậy, chẳng lẽ thiếu Bùi Ngụ Hành thì triều đình không xoay chuyển được à.
Nàng liền đi tìm Tuyên phu nhân làm nũng, xin bà hạ lệnh rằng khi Bùi Ngụ Hành đang bệnh thì bất kỳ ai cũng không được gặp mặt, hắn phải dưỡng thân thể cho thật tốt!
Bùi Ngụ Hành thì ra dáng mặc kệ, còn Tuyên phu nhân cũng thật lòng lo lắng cho sức khỏe hắn, gần như vừa nghe Tuyên Nguyệt Ninh đề nghị liền lập tức đồng ý.
Từ đó, quan viên không tới được Bùi phủ, Bùi phủ cũng chỉ nhận bái thiếp, hứa rằng sau khi lang quân khỏi bệnh sẽ lần lượt đáp lễ.
Có quan viên cho rằng phụ nhân xen vào quá nhiều chuyện, liền lắm lời vài câu, bị Bùi Ngụ Hành biết được, lập tức trả lại bái thiếp. Hắn nói, người trong miệng các ngươi, một người là mẫu thân hắn, một người là thê tử hắn, hắn tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ kẻ nào chửi bới các nàng.
Bị trả bái thiếp, quan viên kia dĩ nhiên tức giận không thôi, lại đem chuyện này nói với đồng liêu quen biết lúc lâm triều, bị Thôi Lăng nghe thấy liền mắng cho một trận xối xả.
Có quan viên tốt bụng nhắc nhở: “Mọi người vừa mới được điều từ nơi khác đến Lạc Dương, e là chưa biết, Bùi Thiếu Khanh kính trọng mẫu thân, thương yêu thê tử, từng vì thê tử mà ngay cả bệ hạ cũng dám buộc tội, các ngươi còn dám nói xấu hai người các nàng?”
Quan viên bị mắng vừa kinh hãi vừa cảm thán, ngay cả bệ hạ hắn cũng dám buộc tội, thật lợi hại. Nhưng người bị trả bái thiếp vẫn không phục: “Vậy sao Thôi lão cũng vì bọn họ nói chuyện?”
Có người đáp: “Bùi Thiếu Khanh chính là đệ tử của Thôi lão, khi ở Việt Châu, Thôi lão từng ở ngay cạnh nhà Bùi gia, lại cùng Tuyên phu nhân, Tê Hà Đình Chủ quan hệ vô cùng tốt.”
Có quan viên qua đường nghe thấy, xen một câu: “Nói với bọn họ làm chi, lòng dạ Tư Mã Chiêu, vừa nhìn đã biết, chỉ là hạng trộm gà bắt chó mà thôi.”
“Ngươi!”
Trong triều đình sóng gió nổi lên, học sĩ các nơi đều đem chuyện thế gia đại tộc nộp thuế ra bàn luận rộn ràng, mà Bùi phủ lại như lánh xa ồn ào, yên tĩnh khác thường.
Tuyên Nguyệt Ninh nhiều ngày liền không đi Hạo Nguyệt Phường, suốt ngày ở cạnh Bùi Ngụ Hành, canh chừng hắn uống thuốc.
Tuyết Đoàn vội vã đi vào, Bùi Ngụ Hành ngồi trên ghế dài đọc sách, thậm chí không thèm liếc nàng ta lấy một cái.
Thấy Tuyết Đoàn cứ ngó hắn mãi, Tuyên Nguyệt Ninh nói: “Có chuyện gì thì ngươi cứ nói đi.”
“Hôm nay nô tỳ tới Hạo Nguyệt Phường, nha hoàn của Bùi phu nhân đưa cho nô tỳ một tờ giấy, còn dặn đi dặn lại phải giữ thật kỹ, đừng để lang quân nhìn thấy.”
Tuyên Nguyệt Ninh nhận lấy tờ giấy, bên trên viết rõ thời gian, địa điểm hẹn gặp.
Nàng cười nhạo: “Bùi phu nhân thật giỏi tính toán, lại đến châm ngòi ly gián.”
Ngay sau đó nàng đập tờ giấy xuống bàn: “Không cần để ý đến bà ta, hẳn là muốn thăm dò chuyện của chúng ta, cứ để bà ta lo lắng sợ hãi thêm một thời gian đi.”
Bùi Ngụ Hành đi tới, cầm lấy tờ giấy: “Nếu phu nhân không ngại, thì nên đi gặp bà ta một lần, khiến bà ta yên tâm, rồi sau đó giáng cho bà ta một đòn nặng, chẳng phải càng hay hơn sao?”
Tuyên Nguyệt Ninh trong lòng cân nhắc, bèn bảo Tuyết Đoàn lui ra, rồi hỏi: “Chàng… chàng thật định lật lại bản án cho phụ thân?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=150]

Mấy ngày trước không phải còn nói chứng cứ thiếu thốn sao?”
Hắn chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ: “Chứng cứ phải tìm mới có, hiện nay đã có chứng cứ, đủ để chứng minh án tử của phụ thân còn có nghi vấn, cần điều tra lại.”
“Nhưng, Thập Nhất hoàng tử dù sao cũng là con ruột của bệ hạ, nếu thật sự dính líu đến hắn thì phải làm sao?”
“Vậy thì để bệ hạ tận mắt nhìn thấy lòng lang dạ thú của Thập Nhất hoàng tử!”
Cơn mưa lớn đã qua, trong không khí tràn ngập mùi hương thanh mát.
Hôm nay trên triều đình khác hẳn thường ngày, ai nấy đều hăng hái ý chí chiến đấu, bởi vì Bùi Thiếu Khanh đã trở lại.
Tân phái đi theo sau Bùi Ngụ Hành phất cờ hò reo, từ cổ chí kim mới có một nhân tài như thế này đứng ra, bọn họ tràn đầy tự tin; phái thế gia đại tộc cũng chuẩn bị kỹ, muốn liều mạng với Bùi Ngụ Hành đến cùng, quyết phải đạp tân phái dưới chân.
Họ đã ngừng chiến quá lâu, ai nấy đều xoa tay, hừng hực khí thế.
Bùi Ngụ Hành bước ra khỏi hàng, hướng bệ hạ dập đầu. Cuối cùng, đã đến lúc bắt đầu!
“Thần có việc khởi tấu. Từ lúc thần nhậm chức Đại Lý Tự Thiếu Khanh đến nay, đã điều tra nhiều vụ án cũ. Trong quá trình điều tra, phát hiện một vụ án của ba năm trước có nghi vấn, nay đặc biệt xin bệ hạ cho phép lật lại bản án, điều tra lại một lần nữa.”
Toàn bộ quan viên vốn mong hắn nhân cơ hội làm khó phái thế gia đại tộc đều ngẩn người.
Bùi Thiếu Khanh, thằng nhãi này, sao lại không đi đúng kịch bản? Lẽ ra phải thừa thắng xông lên, sao lại bỗng dưng kéo một vụ án khác ra đây? Chính ngươi là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, tự mình âm thầm xử lý chẳng phải tốt hơn à?
Nhưng những quan viên còn nhớ rõ vụ xét nhà của Bùi gia ba năm trước đều hít vào một hơi, chẳng lẽ vụ án hắn muốn lật lại, chính là án tử của phụ thân hắn?
Có người trong thế gia đại tộc lớn tiếng quát, bảo Bùi Thiếu Khanh không nên vì chuyện nhỏ mà làm phiền đến bệ hạ.
Bùi Ngụ Hành lưng thẳng tắp, như một sợi dây căng, hắn không chỉ muốn sửa lại án sai cho phụ thân, mà còn muốn cho thiên hạ biết, phụ thân hắn là người bị oan khuất.
Hắn nhìn thẳng vào bệ hạ, cử chỉ này có thể nói là đại nghịch bất đạo.
Nữ Đế vốn thưởng thức hắn, án tử của phụ thân hắn bà cũng vẫn luôn âm thầm điều tra, liền hỏi: “Là án tử gì mà ái khanh không thể tự mình xử lý, nhất định phải nói tại triều đình?”
“Bệ hạ, ba năm trước Bùi Giám Sát Ngự Sử bị cáo buộc tham ô mưu nghịch. Khi thần điều tra lại, phát hiện chứng cứ có dấu vết giả tạo, nhiều điểm đáng nghi. Vì vậy thần đặc biệt xin bệ hạ cho điều tra lại vụ án này.”
Đã nhắc đến tội mưu nghịch, Nữ Đế gật đầu, cho phép tiếp tục điều tra.
Ong ong tiếng xôn xao vang lên, triều thần thì thầm nghị luận.
Hóa ra thật là vì án tử của phụ thân hắn!
Bùi Hành Trình toàn thân toát mồ hôi lạnh, kinh hãi nhìn Bùi Ngụ Hành. Thê tử ông đã nói với ông rằng, từng cùng Tuyên Nguyệt Ninh nói án tử của phụ thân Bùi Ngụ Hành có liên quan đến Trịnh gia. Tuyên Nguyệt Ninh còn hứa với thê tử ông ta rằng, đã lén hủy chứng cứ bất lợi của Bùi nhị gia, đổi lấy sự kín miệng của bà.
Thế mà Bùi Ngụ Hành lại dám làm thế này?
Nếu án này bị lật lại, một khi sự thật phơi bày dưới ánh mặt trời, thì ngày ấy chính là ngày chết của Bùi Hành Trình ông.
Bùi Ngụ Hành dùng khóe mắt liếc nhìn những người vừa được nhắc tới, quả nhiên thấy vẻ mặt của một vài người trông rất khó coi.
Sao có thể để Bùi Ngụ Hành như ý?
Các quan viên thế gia đại tộc trao đổi ánh mắt, lập tức có người đứng ra phản bác: “Bệ hạ, thần cho rằng án này vốn không có nghi vấn, lúc ấy đã tam ty hội thẩm, chứng cứ không hề sai sót.”
“Bệ hạ, lời của Bùi Thiếu Khanh chẳng qua cũng chỉ là lời nói một phía, không thể tin tưởng.”
“Bệ hạ, vụ án này vào ba năm trước đã được kết án, nay lại đem ra điều tra lại, khó tránh có kẻ một lần nữa chế tạo chứng cứ, không công bằng. Thần cho rằng, án này không thể lật lại.”
Phái thế gia đại tộc lời lẽ chắc chắn, lấy chứng cứ chưa đủ làm cớ, muốn khiến Nữ Đế từ bỏ ý định cho Bùi Ngụ Hành lật lại bản án.
Bùi Ngụ Hành ở Đại Lý Tự vốn đã tích lũy được không ít quan viên sùng bái. Thấy hắn bị công kích, những quan viên Đại Lý Tự lập tức không chịu, từng người đứng ra phản bác cùng phái thế gia đại tộc.
Nếu luận quy định, luận chứng cứ, ai có thể rõ hơn người của Đại Lý Tự?
Chứng cứ bày ra ngay trước mắt mọi người, các ngươi có mù không? Nếu không phải việc này dính đến tội mưu nghịch, thì Đại Lý Tự chúng ta đã có quyền tự mình lật lại vụ án rồi.
Thôi Lăng cũng mở miệng trợ giúp: “Bệ hạ, nếu đã có chứng cứ cho thấy án này còn có nghi vấn, quan viên Đại Lý Tự lại đồng lòng cho rằng phù hợp quy định, vậy nên điều tra lại một lần nữa.”
Ông vừa dứt lời, Trịnh Diên Huy thay mặt thế gia đại tộc cũng mở miệng. Năm đó nội tình án tử của Bùi phụ, ông ta biết rõ ràng. Dù Bùi Ngụ Hành muốn theo Nữ Đế chèn ép thế gia đại tộc, hay vọng tưởng lật lại án tử của phụ thân hắn, ông ta đều không cho phép. Đào củ cải kéo cả bùn, nếu tra đến trên người ông ta thì biết giải thích thế nào với bệ hạ?
Mọi người đều lên tiếng, nếu Bùi Hành Trình còn rụt cổ như rùa đen, sẽ khiến người ta hoài nghi. Ông ta liền phản bác: “Chứng cứ thật giả còn chưa rõ, sao có thể dễ dàng lật lại một vụ đại án mưu nghịch chứ?”
Nào ngờ ông ta vừa mở miệng, Bùi Ngụ Hành vốn luôn bình tĩnh nghe mọi người tranh cãi, lập tức dồn ánh mắt khóa chặt ông.
“Vì sao không thể khởi động lại? Sợ hãi, hay là chột dạ?”
Bùi Hành Trình mặt đỏ bừng: “Nói bậy, ai chột dạ!”
Án tử của Bùi phụ nếu thật sự có vấn đề, mà người cử báo Bùi phụ mưu nghịch, lại dâng chứng cứ chính là Bùi Hành Trình, thì sao ông ta có thể thoát tội được? Người đầu tiên phải bị truy hỏi chính là ông ta.
Bùi Ngụ Hành khẽ mỉm cười, trong mắt tràn đầy thù hận thấu xương, đẩy Bùi Hành Trình vào cảnh như ngồi trên đống lửa. Nơi đó có nỗi đau mất phụ thân ruột, có nỗi khổ do bị tộc nhân phản bội, có chặng đường nghiêng ngả đầy gian khó mà hắn phải đi qua cho đến hôm nay.
Không ai có thể cản bước hắn.
Hai phe kịch liệt tranh cãi, trong nhất thời triều đình chướng khí mù mịt.
Đến khi Bùi Ngụ Hành lần lượt đưa chứng cứ mình tìm được ra, muốn chính miệng phái thế gia đại tộc chỉ ra điều nào là giả, điều nào không thể dùng, buộc bọn họ phải tự nói, tự phản bác.
Đừng lặp lại mãi nữa! Các vị hãy nói cho ta, chứng cứ ta tìm được, điều nào không thể dùng, điều nào là giả? Vì sao nói nó giả? Các vị có chứng cứ gì chứng minh không?
Trước mặt một Đại Lý Tự Thiếu Khanh từng xử hàng trăm vụ án, bàn luận về chứng cứ ư?
Dù một người có tám cái miệng cũng không giảng nổi. Thế gia đại tộc thử một hồi, rốt cuộc rơi xuống hạ phong, cứng họng không trả lời được.
Bùi Hành Trình mặt xám như tro tàn, nhìn Bùi Ngụ Hành như nhìn một kẻ sắp chết. Hắn có biết người đứng đằng sau lưng án tử của phụ thân hắn là người nào không.
Bùi Ngụ Hành ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt thậm chí còn lướt qua cả người Thập Nhất hoàng tử. Hắn biết chứ, nhưng hắn không sợ.
Nữ Đế thấy mọi người yên lặng, liền hỏi lại việc Bùi Ngụ Hành muốn lật lại án tử, bà còn cố ý gọi người vốn từ đầu đến giờ giả vờ không nghe thấy, chính là Thập Nhất hoàng tử: “Thập Nhất, con thấy thế nào?”
Thập Nhất hoàng tử bước ra khỏi hàng: “Nhi thần nghe theo mẫu thân.”
Ánh mắt bà sâu thẳm nhìn nhi tử mình: “Nếu Bùi khanh đã đưa ra đủ chứng cứ chứng minh án tử năm đó có vấn đề, theo trẫm, nên lật lại vụ án này. Có sai hay không, tra rồi sẽ biết. Chư khanh nghĩ sao?”
“Bệ hạ thánh minh!”
Bùi Ngụ Hành quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, mặc cho hàn ý thấm nhập vào xương. Phụ thân, nhi tử nhất định phải vì người mà sửa lại án sai này.

Bình Luận

0 Thảo luận