Nàng ở trong lòng Bùi Ngụ Hành chưa đến một lúc, nàng đã được đặt yên ổn vào trong kiệu hoa.
Bùi Ngụ Hành vừa rời khỏi người nàng, nàng liền vươn tay níu lấy tay áo hắn, hai người cách khăn voan đỏ, ánh mắt giằng co nhau. Hắn bật cười trầm thấp trong kiệu.
“Bên trái trong xe có để cho nàng ít điểm tâm, nhớ rõ dọc đường thì cầm ra ăn.”
Nói xong, hắn cúi người tiến tới, làm nàng kinh ngạc mà trái tim nhảy dựng, hắn nói: “Đừng sợ.”
Trong tay nàng bị nhét vào một cái lò sưởi tay nhỏ. Gió thu tung mành lên ào ào xộc vào, rồi lại bị chặn lại. Bên ngoài kiệu, tiếng vó ngựa vang lên.
“Khởi kiệu!”
Nàng nghe thấy tiếng ve thu xen lẫn thanh âm côn trùng mùa đông rền rĩ xuyên thấu trong gió, nghe thấy bên đường, người chúc mừng giơ tay hô to đòi tiền mừng, nghe thấy tiếng nhạc vui vang lừng.
Trước mắt nàng một mảnh đỏ rực, tâm tình trầm xuống, nàng nắm chặt cái lò sưởi tay trong tay.
Kiệu hoa được nâng hướng về Bùi phủ, từng rương từng rương hồi môn từ phủ Đình Chủ được khiêng ra, nối liền phía sau đội ngũ đón dâu.
Lụa đỏ buộc chặt ở giữa mỗi chiếc rương. Mỗi chiếc rương đều được mở rộng cho mọi người nhìn thấy. Trong chiếc rương đi đầu rõ ràng chất đầy tiền đồng, từng đồng sáng bóng lấp loáng, có thể trông rõ một bên khác của rương là các túi tiền có màu sắc và hình dạng không giống nhau.
Sợ những đồng tiền rơi vãi ra ngoài, người ta còn cố ý dùng chỉ đỏ quấn quanh.
Chiếc rương tiếp theo là những tấm vải Bách Gia Bị mộc mạc đến cực điểm, từng đường kim mũi chỉ tinh tế lộ rõ tấm lòng người may.
Ngay sau đó, được khiêng ra chính là một rương toàn khoai lang, củ to củ nhỏ, bề ngoài đẹp mắt.
Ba rương hồi môn này khiến nhiều người không khỏi thì thầm khó hiểu.
Tiền đồng còn có thể hiểu được là Tê Hà Đình Chủ mang đi làm chi tiêu, nhưng còn Bách Gia Bị là sao? Nàng cũng đâu phải đang mang thai. Cuối cùng một rương khoai lang kia là có ý gì?
Tê Hà Đình Chủ dù sao cũng là nghĩa nữ của Nữ Đế, sao ba rương hồi môn đầu này lại tầm thường tục khí như thế?
Có thương nhân đến từ Hàm Mãn Châu nhìn thấy ba rương ấy, liền cảm khái: Bùi Châu trường cùng Thất lang chưa từng quên bọn họ. Nước mắt dâng đầy hốc mắt, họ giải thích cho mọi người: Ba rương này đều là tấm lòng của người dân Hàm Mãn Châu.
Lúc định hôn kỳ, Bùi Ngụ Hành liền truyền tin thành hôn về Hàm Mãn Châu. Rương khoai lang thứ ba kia là bá tánh nơi ấy cố ý, từng nhà chọn ra những củ khoai tốt nhất, rồi hợp lại với lễ vật của Khố Địch Úy Văn đưa tới Lạc Dương làm lễ vật cho ngày đại hôn của hai người, coi như chút lòng thành.
Người không phải là dân ở Hàm Mãn Châu thì khó cảm nhận được sự cảm kích sâu nặng của họ dành cho Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh.
Bách tính vây xem chợt bừng tỉnh, thì ra là của người dân Hàm Mãn Châu đưa đến. Chả trách ba rương này lại được xếp trước cả hồi môn mà Nữ Đế ban, bọn họ vì Tê Hà Đình Chủ lớn gan mà đổ mồ hôi giùm.
Nữ Đế có chỉ, tất cả quy củ y theo công chúa, hồi môn tự nhiên cũng phải có một phần. Trong kho tàng các quốc gia cống nạp đều được đưa ra: da thú thượng hạng, dược liệu quý, lụa là tơ tằm, cổ vật trân phẩm, đồ sứ, trang sức châu báu… mọi thứ cần có đều có.
Những thứ ấy chồng chất sát nhau, người xem thèm thuồng mà lại tiếc thay.
Kia da hồ ly với da hổ lại để chung một rương, nhìn mấy người khiêng rương mà gân xanh nổi rõ là đã hiểu nặng thế nào.
Còn cổ vật trân phẩm, lại cứ như tùy tiện vứt vào rương, không chia thành nhiều rương, cũng chẳng lấy vải mềm gói lại, lỡ hỏng thì biết làm sao.
Người lo liệu chỉ biết cố sức nhét vào, một rương chật không lọt mới đổi sang cái khác. Hồi môn nặng trĩu, vậy mà cũng có đến hai mươi ba rương.
Đủ thấy Nữ Đế yêu thương Tuyên Nguyệt Ninh và Bùi Ngụ Hành đến mức nào.
Phần hồi môn này không chỉ ban cho Tuyên Nguyệt Ninh, cũng là cho Bùi Ngụ Hành, bên trong còn có mấy rương dược liệu và sách cổ.
Tiếp theo bị khiêng ra chính là hồi môn của Trịnh gia dành cho Tuyên Nguyệt Ninh. Thông lệ thế gia đại tộc, đối với sính lễ và hồi môn của đích tử đích nữ đều rất rõ ràng, nhưng thương con thương cháu thì thường lén bổ sung thêm chút ít.
Đến lượt Tuyên Nguyệt Ninh, hồi môn dựa theo quy cách đích nữ mà cấp ra, so với người khác thì không tính là phong phú, nhưng hơn hẳn nhà thường dân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=133]
Thế nhưng phía trước đã có hồi môn do Nữ Đế ban, phía sau lại có sính lễ của Bùi Ngụ Hành và sự góp thêm của mọi người, nên phần hồi môn của Trịnh gia trở nên thật tầm thường.
Chỉ nhìn qua đã thấy không có lòng, không có ngân phiếu, cũng không có khế đất, tân nương tử lấy gì mà đứng vững ở nhà chồng? Nhà mẹ đẻ chẳng coi trọng, nhà chồng cũng sẽ khinh thường.
May thay Tuyên Nguyệt Ninh vốn chẳng cần thứ tình nghĩa giả tạo đó. Bùi Ngụ Hành cùng Tuyên phu nhân đều ước gì nàng càng coi Bùi gia như chính nhà nàng. Trịnh gia xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tránh cho tân nương vừa mới gả đã phải chịu khổ.
Nhưng bá tánh vây xem thì không biết việc này, chỉ thấy Trịnh gia quá đáng: Nếu không thích Tê Hà Đình Chủ, sao còn muốn nhận lại nàng làm nữ nhi làm gì?
Đã nhận mà lại chẳng coi như khuê nữ, nhìn phần hồi môn kia mà tức giận thay.
Nhắc tới chuyện Trịnh gia nhận nữ nhi, người ta lại liên tưởng đến hôn sự trước đó với Trịnh Diệc Tuyết. Có kẻ nhiều chuyện cố ý chạy đến Trịnh phủ xem, rồi về cười hề hề nói: “Các ngươi chưa thấy hồi môn của Trịnh Thập Nhất nương đó thôi, giống hệt Tê Hà Đình Chủ, chỉ là nhiều hơn mười rương.”
Đồ giống nhau mà nhiều hơn mười rương, vậy thì rương kia nhẹ đến cỡ nào.
Mọi người không hẹn mà đồng loạt lộ vẻ khinh bỉ.
Nhưng thực ra Trịnh gia cũng bị oan. Từ sau khi nhận Trịnh Diệc Tuyết làm nghĩa nữ, họ không hề thiên vị, hồi môn của hai người đều giống nhau, không cố ý thêm rương.
Sở dĩ Trịnh Diệc Tuyết nhiều hơn, hoàn toàn là vì Tuyên Nguyệt Ninh muốn khống chế số lượng hồi môn trong phạm vi quy cách công chúa. Nếu không kìm lại, chỉ riêng phần Nữ Đế ban đã vượt quá số lượng, huống hồ còn có sính lễ Bùi Ngụ Hành và sự góp thêm của mọi người.
Hai bên đặt cạnh, cùng ngày thành hôn, hôn sự của Trịnh Diệc Tuyết thê lương, không thành hôn thì thôi, thành cũng chẳng vui. Tân lang mặt lạnh như băng, không hề có chút không khí vui mừng nào. So với hồi môn phong phú của Tuyên Nguyệt Ninh, thì của Trịnh Diệc Tuyết thật mỏng như tờ giấy.
Lại có thêm một phen tiền mừng được tung ra, không biết Tuyên phu nhân vì hôn lễ này đã chuẩn bị bao nhiêu tiền đồng.
Trong kiệu hoa, Tuyên Nguyệt Ninh vừa đau lòng nhìn những đồng tiền tung ra, trách Bùi Ngụ Hành chẳng hiểu nỗi khổ kiếm tiền, nhưng cũng thấy vui sướng khi bản thân được coi trọng.
Chờ đến buổi tối, nàng nhất định phải hỏi rõ, rốt cuộc tung ra bao nhiêu tiền đồng.
Bách tính hớn hở nhặt tiền mừng, vừa đếm số hồi môn, vừa bảo với nhau: “Cộng lại cũng gần bốn mươi rương hồi môn, ta xem phủ Đình Chủ kia còn chưa khiêng hết, Tê Hà Đình Chủ quả thật gia thế giàu có.”
“Cũng đều nhờ bệ hạ ban ân, chứ nếu dựa vào Trịnh gia thì hồi môn chẳng có mấy, hắc, Bùi phủ kia còn chưa thấy đâu, đội ngũ đón dâu còn chưa tới.”
“Một đoạn đường ngắn thế mà còn chưa tới?”
“Đâu phải, là vì phải đem toàn bộ hồi môn khiêng ra.”
Đội ngũ đón dâu của Bùi Ngụ Hành cùng Tuyên Nguyệt Ninh phải vòng quanh Lạc Dương hơn nửa vòng, chờ đến giờ lành mới nhập phủ. Nhìn hàng dài hồi môn nối tận chân trời, khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Quả thật là mười dặm hồng trang.
Đến khi chiếc rương hồi môn cuối cùng từ phủ Đình Chủ được khiêng ra, thì Bùi Ngụ Hành ở phía trước mới rốt cuộc đến trước cửa Bùi phủ.
Trên đường đã tiêu tốn không ít thời gian, Tuyên phu nhân sớm đã quay trở lại Bùi phủ chiêu đãi khách khứa.
Kiệu hoa dừng lại, Tuyên Nguyệt Ninh vội vàng đem lò sưởi tay trong lòng đặt ra phía sau, đầu óc không kịp nghĩ ngợi gì khác, mặc cho Bùi Ngụ Hành cúi người bế nàng lên.
Lòng bàn tay ấm áp của nàng cách qua xiêm y đặt trên vai hắn.
Hắn cúi đầu, lưu luyến nhìn thoáng qua người trong ngực mình, rồi ôm nàng bước qua chậu than.
Trước chậu than trải sẵn hai cái túi tía, Bùi Ngụ Hành nhẹ nhàng đặt Tuyên Nguyệt Ninh lên trên, miệng dặn một câu: “Túi rất mềm, cẩn thận.”
Dưới khăn voan, nàng thấy mình đang đặt chân lên chiếc túi màu đỏ, nào có chuyện mềm như hắn nói, chẳng phải hắn vẫn đang nắm chặt tay nàng sao.
Nàng nhấc một chân bước lên túi phía trước, lập tức có người xoay chuyển túi phía sau đặt tiếp lên trước, bảo đảm chân nàng luôn luôn không chạm đất.
Chữ “túi” đồng âm với “đại”, mang ý đời đời nối dõi, là muốn nàng sinh con nối dõi tông đường.
Dưới khăn voan, nàng lại nghe bên cạnh các bà mối vui mừng tung đậu và hạt ngũ cốc lên người hai người, miệng đọc lời chúc cát tường liên miên, hai má nàng đỏ ửng như mây chiều.
Theo bản năng, nàng nắm chặt tay Bùi Ngụ Hành, hắn dùng sức đáp lại, bàn tay khô nóng được bao bọc trong bàn tay lạnh của hắn, nàng không còn khẩn trương nữa, rốt cuộc từ nay triệt để trở thành người Bùi gia.
Cứ thế một đường, hai người đi vào nơi hành lễ. Giọng nói quen thuộc của Cao công công vang lên, ông là người chủ trì hôn lễ.
Đệm hương bồ được đặt trước mặt hai người, xuyên qua khăn voan mơ hồ có thể thấy trên cao đường ngồi hai người.
Có Cao công công ở đây, ngoài Tuyên phu nhân, người còn lại là ai đã rõ ràng.
Nữ Đế hôm nay thế nhưng lại có mặt, đại diện làm mẫu thân cho nàng.
Nàng vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý hôm nay chỉ bái một mình Tuyên phu nhân, Lý phu nhân cùng Trịnh Diên Huy đã đi Tiêu phủ, đối với nàng mà nói, Tuyên phu nhân chính là mẫu thân của nàng, nàng rất vui lòng.
Nhưng nghĩ đến cùng ngày Trịnh Diệc Tuyết thành hôn, phụ mẫu ruột tình nguyện làm cao đường cho nàng ta, cũng không muốn đến chỗ nàng, chung quy vẫn khiến lòng nàng cảm thấy chua xót, ở trước mặt khách khứa cũng hết sức khó coi.
Nữ Đế vừa hiện thân, thế cục lập tức thay đổi.
Trịnh Diên Huy cùng Lý phu nhân, chẳng lẽ còn có thể hơn được Nữ Đế à?
Nàng có tài đức gì, mà lại được hậu ái đến thế.
Hai đầu gối quỳ xuống đệm hương bồ, thắt lưng nàng khom một cái, thật mạnh dập đầu xuống, từ nay về sau, nàng chính là tức phụ của Bùi gia!
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
“Lễ thành, đưa vào động phòng!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận