Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Gió sương giăng lối ở huyện Hàm Mãn

Ngày cập nhật : 2025-06-19 22:03:58
Từ lúc cỏ cây bắt đầu nhú mầm cho đến khi bóng râm dần dần trải dài, cảnh vật xung quanh tựa như bị vặn xoắn bởi hơi nóng gay gắt. Từ lúc rời Việt Châu sau tết, thời tiết vẫn còn lạnh buốt, đến khi đặt chân đến Lạc Dương, hương hoa đào đã thoảng khắp nơi, thì lúc này, bọn họ đã ngồi giữa huyện Hàm Mãn, cảm nhận rõ rệt từng luồng cuồng phong lướt qua mặt đau rát.
Cơn gió ấy chẳng khác nào dao nhỏ, chẳng phân biệt ai, cứ toàn diện mà xông tới. Trong gió còn lẫn cả cát vàng, đưa tay lên chạm thử thì mặt đã lấm tấm bụi đất.
Ngay cả tường thành cũng chẳng thể chống lại nổi trận gió gào thét này mà bị tàn phá, để lộ ra những viên gạch bên dưới lồi lõm gồ ghề.
Việt Châu tươi mát, Lạc Dương phồn hoa, còn nơi này - huyện Hàm Mãn - lại khiến Tuyên Nguyệt Ninh lần đầu cảm nhận được sự lạc hậu, tàn tạ. Mỗi người đều bước đi nặng nề, da mặt khô khốc, chẳng thấy nổi một tia không khí vui tươi nào.
Cũng may cả nhà đều đã từng chịu khổ, từ Trường An đến Việt Châu một đường gian truân, cái gì mà chưa từng trải qua. Ngay cả Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký cũng ngoan ngoãn theo bên cạnh Tuyên phu nhân, lúc cần ăn thì ăn, lúc cần ngủ thì ngủ, hết sức nghe lời.
Theo lý thì Bùi Ngụ Hành với thân phận là huyện lệnh mới nhậm chức, đáng lẽ phải đi chào hỏi Châu trường quản lý huyện Hàm Mãn trước, thế nhưng vừa vào thành, trước mắt đủ điều khiến bọn họ kinh ngạc đồng thời cũng sinh lòng cảnh giác.
Mọi người quyết định tìm một khách điếm sạch sẽ trong thành để tạm nghỉ chân, cũng không để lộ thân phận huyện lệnh đang ở trong số họ. Con còn nhỏ, Tuyên phu nhân lại là quả phụ, Tuyên Nguyệt Ninh tự mình thu dọn, hóa trang thành một tiểu lang quân, cứ thế dính lấy Bùi Ngụ Hành, coi như không thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn.
Đường đi trong huyện Hàm Mãn chẳng dễ gì, đôi ủng da hươu của Tuyên Nguyệt Ninh chẳng mấy chốc đã phủ một lớp cát mịn, đế giày dính đầy bùn đất, nàng cọ cọ dưới đất, ngẩng đầu nhìn.
Nàng vẫn luôn đi theo sát Bùi Ngụ Hành, quả nhiên thấy hắn đang mím chặt môi, bàn chân chẳng biết đặt vào đâu cho phải, cuối cùng cũng buông xuôi, không kháng cự nữa, coi như phó mặc.
Sạch sẽ, thoải mái – chỉ khi có điều kiện mới có thể đòi hỏi. Không có điều kiện, Bùi Ngụ Hành liền ép mình hòa làm một với hoàn cảnh xung quanh.
Ngày ngày đi cùng Bùi Ngụ Hành, Tuyên Nguyệt Ninh cũng không cảm nhận được hắn có gì thay đổi, thế nhưng từ sau khi hắn đi Châu Học đọc sách, sau đó lại chuẩn bị khoa cử, ra ngoài dự tiệc, hai người cũng có khoảng cách, thì lúc này nàng mới thấy được sự trưởng thành trong con người hắn.
Thiếu niên lang quân cũng là người biết che giấu tâm tư mình.
Hai người cứ lang thang không mục tiêu mà đi một vòng quanh huyện Hàm Mãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=70]

Cách bố trí ở Việt Châu và Lạc Dương đều giống Trường An, các phường vuông vức liên kết nhau thành mảng, còn Hàm Mãn huyện thì…
Phường là cái gì? Đông một nhát, tây một gậy, chốc lát là dãy nhà dân, chốc lát lại đụng đường cụt. Ban đầu Tuyên Nguyệt Ninh còn nghiêm túc ghi nhớ đường đi, sau thì từ bỏ, cứ dẫm lên dấu chân Bùi Ngụ Hành mà đi theo phía sau, dù sao có hắn ở đây không lo bị lạc.
Đi mệt rồi, hai người bèn tìm nơi ăn cơm, chỉ hai đồng mà đã ăn no bụng. Ở Lạc Dương muốn thế cũng không dám mơ, tiết kiệm được không ít bạc cho Tuyên Nguyệt Ninh, nàng vui đến nheo cả mắt.
Bùi Ngụ Hành không như nàng, chỉ ăn đến no bụng là ngưng, trái lại còn chăm chú lắng nghe những lời bàn tán của mọi người xung quanh.
“Các ngươi nói vị huyện lệnh mới đến này có thể ở chỗ chúng ta bao lâu?”
Tuyên Nguyệt Ninh xoay đầu nhìn, người đang nói là một lão già áo vải bạc màu, hai búi tóc bạc, nàng còn định nhìn kỹ hơn thì Bùi Ngụ Hành gõ nhẹ lên bàn, nàng đành phải ăn hết bữa cơm của mình trước đã.
Bên kia cuộc thảo luận đã trở nên sôi nổi, có người mặt mũi đầy khinh miệt nói: “Có thể trụ được một năm thì xem hắn cũng là giỏi rồi. Các ngươi còn chưa nhìn rõ à, nơi này của chúng ta vốn không giữ được người.”
Lời này vừa ra, cả quán cơm lặng ngắt, ngoài tiếng ăn cơm của Tuyên Nguyệt Ninh thì chẳng còn âm thanh nào khác. Nàng cầm đũa, ăn cũng không phải, không ăn cũng không được. May mà có người mở lời tiếp: “Nơi chúng ta ở là núi rừng hoang vu, cho dù được phong huyện lệnh thì đã sao, cũng chỉ là kẻ vô dụng mới bị đẩy đến đây, bọn họ trụ được bao lâu chứ. Lại còn dám đấu với Lận chủ bộ sao? Cùng lắm cũng chỉ như những kẻ trước kia, mắt nhắm mắt mở.”
“Chỉ tội cho hai huynh đệ nhà Vương gia, đại huynh liều sống liều chết nuôi dưỡng tiểu đệ đọc sách, hy vọng đệ đệ đỗ đạt làm tiến sĩ. Nghe nói Vương tiểu đệ cũng có chí tiến thủ, mấy lần thi đều cầm cờ đi đầu. Ai, nếu được tham gia ân khoa lần này, có khi đã được đề danh bảng vàng.”
“Nhà Lận chủ bộ kia, có đứa con đúng là không phải người! Rõ ràng hành hạ người ta đến chết, xứng đáng bị trời giáng sấm sét đánh chết!” Người nọ càng nói càng tức, đập tay xuống bàn một cái, suýt nữa làm bàn vỡ đôi.
“Ta thấy chẳng cần trông mong huyện lệnh nữa, nếu hắn không đòi lại công đạo, chúng ta tự mình đi đòi! Bao năm qua, lão tử thực sự đã chịu đủ cái lũ khốn ấy rồi!”
Một người hô lên, trăm người hưởng ứng.
Người dân huyện Hàm Mãn vốn bị Tuyên Nguyệt Ninh cho là như cái xác không hồn, giờ phút này lại biểu diễn cho nàng thấy thế nào là “Lục lâm hảo hán”, từng người xắn tay áo lên định đi đánh Lận chủ bộ kia.
Tuyên Nguyệt Ninh bị một miếng cơm nghẹn nơi cổ họng, đỏ bừng cả cổ, ho sặc sụa. Bùi Ngụ Hành nhướn mày, không màng đến đám người đang phẫn nộ kia, vươn tay vỗ nhẹ sau lưng nàng, chờ nàng đỡ ho, cho nàng uống hai ngụm nước rồi dẫn nàng rời khỏi.
Nàng che cổ, gương mặt nhỏ đỏ bừng, thấy hắn vẫn đi thẳng phía trước không ngoảnh đầu lại, vội kéo tay áo hắn hỏi: “Bọn họ thật sự sẽ xông tới huyện nha sao?”
Tay áo bị nàng nắm lấy, ngón tay Bùi Ngụ Hành khẽ co lại, chậm rãi chờ nàng nói xong rồi đáp: “Không đâu. Ta thấy vừa rồi lúc ăn cơm vẫn có người ngồi yên ổn, họ sẽ giúp trấn an đám kia. Nhưng mà, nếu bất mãn tích tụ đến mức nào đó thì cũng chẳng còn xa đâu.”
“Hửm?” Tuyên Nguyệt Ninh chưa hiểu, thấy hắn muốn giải thích liền vội tiếp lời, “Ngươi nói kỹ hơn đi.”
“Huyện Hàm Mãn nằm ở vùng thường bị chiến loạn quấy nhiễu. Ngươi nhìn mà xem, những người kia gầy trơ cả xương, nhưng nếu thực sự có chiến sự, chưa chắc đã thua quân đội. Chỉ là bị Lận chủ bộ bòn rút, đè ép quá lâu. Nghe lời họ vừa nói, họ từng gửi gắm hy vọng vào huyện lệnh, nhưng rồi chỉ toàn thất vọng. Sự căm phẫn với Lận chủ bộ tích lũy lâu ngày, không ai đứng ra thay họ đòi công đạo, sớm muộn gì cũng sinh loạn.”
Hắn nói rồi thấy nàng giẫm phải vũng bùn, không nhịn được cau mày, lại tiếp tục nói: “Mà doanh trại quân đội đóng gần đây, nếu họ gây chuyện, chỉ sợ máu chảy thành sông.”
Tuyên Nguyệt Ninh vừa nghe liền hiểu. Nàng chỉ vừa mới đặt chân đến huyện Hàm Mãn, bị sự nghèo khó nơi đây làm kinh sợ, ban đầu chỉ thấy dân tình chết lặng. Nhưng nàng đã tính sót mất rằng, vì từng chịu chiến loạn nên người dân nơi đây có thể nhẫn điều mà người thường không nhẫn được. Và nếu đến lúc không thể nhẫn thêm, họ muốn lật đổ Lận chủ bộ, thì người đầu tiên bị kéo xuống cùng sẽ là Bùi Ngụ Hành.
Hắn là huyện lệnh, nếu người dưới trướng mình xảy ra biến cố, bị hỏi trách nhiệm là điều tất nhiên. Nàng liền biết mấy người Lạc Dương kia chẳng có chút thiện ý nào, đưa củ khoai nóng bỏng tay đến tay hắn.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Bùi Ngụ Hành không đáp, trái lại rút khăn tay ra, không thể nhịn thêm, ngồi xổm xuống lau sạch giày cho nàng.
Tuyên Nguyệt Ninh lùi lại một bước, không cẩn thận giẫm trúng vũng nước, hắn cúi đầu không rõ sắc mặt, nhưng nàng cảm giác hắn cách tức giận cũng chẳng bao xa nữa, vội bước sang bên cạnh hai bước, “Không sao đâu, lát nữa về ta tự lau, ở ngoài có lau cũng không sạch được.”
Hắn vươn tay nắm lấy cổ chân nàng qua lớp giày, “Đừng nhúc nhích.”
Vẻ mặt giận dỗi kia lại hóa thành điềm tĩnh, tâm tư đè nén đến mức chính hắn cũng không nhìn rõ, “Lau sơ sơ cho ngươi thôi, còn phải đi tiếp.”
Nói là lau sơ sơ, quả nhiên chỉ phủi bớt bụi cát, rồi gỡ lớp bùn đất trên giày.
Tuyên Nguyệt Ninh vừa được tự do, có phần không tự nhiên dậm chân một cái, không hiểu sao lại thấy lòng mình có điều gì đó không ổn. Ngón tay thon dài đưa đến trước mặt nàng, dính đầy bùn đất lúc nãy lau giày.
Nàng nhìn hắn, đưa tay chọc nhẹ, nghi hoặc hỏi khẽ một tiếng.
Bùi Ngụ Hành bình thản nói: “Khăn tay, ta làm bẩn rồi.”
Nàng chớp mắt, đưa khăn tay của mình cho hắn, thì thầm một câu, “Vậy ngươi nói thẳng, còn chìa tay ra làm gì.”
Giọng nói nhỏ, nhưng hai người đứng gần nhau, khiến hắn nghe rất rõ. Động tác lau tay khựng lại một chút, rồi bỏ khăn tay vào tay áo, nói: “Về thôi, chuẩn bị đi Châu phủ.”
Câu trả lời ấy là hồi đáp cho câu “phải làm sao bây giờ” của Tuyên Nguyệt Ninh. Suốt quãng đường sau đó, nàng tránh từng vũng nước, đi một cách cẩn trọng.
Ba ngày sau, Bùi Ngụ Hành cùng Tuyên Nguyệt Ninh đi dạo khắp huyện Hàm Mãn thêm một lượt, sau đó lên đường đến Châu phủ để chào hỏi. Châu phủ cách huyện Hàm Mãn không xa, ngồi xe ngựa đi độ nửa ngày là tới.
Nào ngờ bọn họ còn chưa tới được cửa phủ nha đã bị ngăn lại. Hỏi thăm mới biết, ngay trước cửa nha môn có một nhóm nha dịch đang vây quanh đánh một nam tử đến mức sống dở chết dở.
Tuyên Nguyệt Ninh lập tức nhảy xuống xe ngựa, hỏi người đứng cạnh đã xảy ra chuyện gì.
Người kia chỉ vào nam tử đang bị đánh đến thoi thóp, lắc đầu thở dài: “Từ huyện Hàm Mãn đến, nói là muốn tố cáo Lận chủ bộ bao che cho nhi tử giết người.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc kia, nàng liền quay đầu nhìn Bùi Ngụ Hành, ánh mắt hai người giao nhau, sau đó nàng lại hỏi: “Vị lang quân kia là Vương Đại lang?”
“Ai, đúng rồi. Các người quen hắn à? Vậy thì mau khuyên nhủ hắn đi, dân đen muốn cáo quan đâu phải chuyện dễ dàng gì, coi chừng mất cả mạng!”
Tuyên Nguyệt Ninh gãi gãi đầu, lúc này nàng đang cải trang thành nam tử, vừa nhìn đã thấy là một vị lang quân tuấn tú dễ sinh thiện cảm. Nàng buông tay, chắp lại, hành lễ một cái, hỏi chuyện người kia: “Vậy rốt cuộc huynh đệ của Vương Đại lang bị hại thế nào?”
Người nọ liền kể: “Nhi tử của Lận chủ bộ huyện Hàm Mãn xưa nay thích nhất là luyến đồng. Đệ đệ của Vương Đại Lang trời sinh thông minh, tính tình lại hiểu chuyện, từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm cẩn, lớn lên cũng đẹp đẽ, dù chẳng dính dáng gì đến luyến đồng, nhưng dạng người như vậy... không phải là loại mà những kẻ có thú tính ấy thích nhắm tới sao? Người đọc sách lại càng dễ bị nhắm...”
Bùi Ngụ Hành sắc mặt chợt biến, tiến lên kéo Tuyên Nguyệt Ninh ra phía sau lưng mình, lạnh lùng ngắt lời người kia: “Đa tạ lang quân, những lời bẩn tai thế này, xin đừng kể tiếp trước mặt đệ đệ của ta.”
Người nọ bị khí thế của Bùi Ngụ Hành dọa cho giật mình, vội vàng xua tay lui bước.
Tuyên Nguyệt Ninh đứng phía sau kéo nhẹ tay áo Bùi Ngụ Hành. Nàng nào phải cô nương ngây thơ chưa hiểu chuyện, cũng chẳng cần phải dè dặt quá mức, nên không chú ý đến vẻ mặt hắn càng lúc càng âm trầm.
“Ai, nhưng vì sao nha dịch vẫn còn đánh hắn? Châu trường chẳng lẽ cũng mặc kệ?”
Người kia nhìn Bùi Ngụ Hành một cái, rồi lại liếc sang Tuyên Nguyệt Ninh, cuối cùng nhỏ giọng đáp: “Châu trường ư? Việc trong huyện Hàm Mãn mà cũng trông mong Châu phủ can dự? Hai vị lang quân đây đều là nhân trung long phượng, nếu là người từ huyện Hàm Mãn đến thì tốt nhất nên cẩn thận giữ mình.” Nói xong, hắn liền chen vào đám đông rồi biến mất không còn thấy đâu.
Ngay cả Châu phủ quản lý huyện Hàm Mãn cũng làm ngơ không hỏi, đủ thấy dân chúng ở đây có oan khuất nhưng chẳng có nơi kêu oan, tâm trạng ấy là thế nào, cũng có thể tưởng tượng được.
Mà nếu Châu trường kia không phải kẻ vì sợ mất chức nên giữ mình bo bo, thì hẳn cũng cùng một giuộc với Lận chủ bộ.
Nhìn Vương Đại lang đã bị đánh đến bê bết máu bị nha dịch ném sang một bên, người đồng hành cùng hắn từ trong đám đông chui ra, hoảng loạn không dám kêu than, vội vàng đỡ hắn rời đi. Trong mắt Tuyên Nguyệt Ninh, kẻ kia mới thực sự là người hiểu chuyện.
Đám đông dần dần tản đi, Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh mới bước lên phía trước. Nhưng chẳng ngờ rằng dù đã đưa thiệp xin chào hỏi cùng thư bổ nhiệm, vẫn không được gặp Châu trường.
Nha dịch đứng gác chỉ lạnh nhạt trả lại thư bổ nhiệm, nói: “Châu trường đang bận, bảo các vị chờ thêm một lát.”
Bọn họ khởi hành từ sáng sớm, giờ đã quá trưa, chẳng biết đến khi nào Châu trường mới hết bận. Nếu phải chờ đến chiều muộn mới về tới huyện, mà huyện lại cấm đi lại ban đêm, chẳng lẽ lại phải ngủ ngoài đường giữa đêm khuya?
Bùi Ngụ Hành mặt không đổi sắc, lạnh lùng đứng đó, bỗng nhiên bật cười khẽ một tiếng.

Bình Luận

0 Thảo luận