“Chén ngọc hổ phách hồng, lưu li mỹ nhân hương.” Lúc này, dưới ánh trăng đêm khuya, trong lòng Bùi Ngụ Hành xúc động nên ngẫu hứng mà ngâm thơ.
Ngày hôm đó, Tuyên Nguyệt Ninh mang rượu hổ phách về nhà, liền đề nghị với Tuyên phu nhân rằng cả nhà nên cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn tụ.
Bùi gia bây giờ đã không còn khổ đau như kiếp trước nữa, cũng nên dùng một chén rượu cắt đứt, tạo một kết thúc cho quá khứ.
Tuyên phu nhân khí khái, oai phong nay đã học được cách cầm cành liễu đuổi theo Bùi Cảnh Chiêu khắp sân để đánh, Bùi Cảnh Chiêu liền giở trò chạy trốn núp sau lưng Bùi Cảnh Ký, trong sân tiếng cười vang không dứt.
Không giống kiếp trước, chỉ có nàng và Bùi Ngụ Hành lặng lẽ trong căn phòng nhỏ hiu quạnh.
Đúng vậy, bây giờ họ đã có một tiểu viện ấm cúng, trong sân nuôi mười con gà con, náo nhiệt vui vẻ biết bao.
Thật tốt, chỉ cần còn sống, thì tất cả đều có hy vọng.
Tuyên phu nhân vốn đau lòng cho mấy đứa nhỏ, sao lại không đồng ý chứ, liền chọn một ngày lành để tổ chức.
Hôm ấy, bếp của Bùi gia tỏa ra mùi thơm cả ngày, khiến hàng xóm cũng phải bồn chồn. Tuyên phu nhân dẫn theo Bùi Cảnh Ký và Bùi Cảnh Chiêu tất bật dọn dẹp nhà cửa, còn Tuyên Nguyệt Ninh xin nghỉ làm một ngày liền chui ngay vào bếp.
Chỉ có Bùi Ngụ Hành là tranh thủ đến Triệu gia, bố trí việc học cho đích trưởng tử nhà họ, rồi mới về nhà sửa sang lại thư phòng. Thư phòng của hắn, mẫu thân đã nhiều lần căn dặn, giảng giải cho hai đứa nhỏ là không được đi vào, chỉ sợ làm lộn xộn, đánh mất đồ đạc.
Cả nhà dốc sức dọn dẹp một lượt, tắm rửa thay y phục mới, buổi tối kê bàn ra sân, trên bàn bày đầy món ăn do Tuyên Nguyệt Ninh nấu.
Mọi người ăn món bánh Quý Phi Hồng là đã muốn no bụng rồi, vậy mà còn có thêm món bánh Bà La Môn, Quý Phi Hồng là một loại bánh làm từ mật ong, đường và bột bánh, có nhân bên trong, sau khi làm ra sẽ có màu sắc hồng như phấn má của Quý phi nên mới đặt tên như vậy.
Bùi Cảnh Ký và Bùi Cảnh Chiêu thích nhất món bánh này, thường ngày làm gì có cơ hội được ăn nhiều đồ ngọt như thế, nên vừa không để ý một cái là đã lén ăn vài cái vào bụng, khiến mẫu thân phải vội ngăn lại.
Tuyên Nguyệt Ninh ăn bánh Bà La Môn trắng mềm béo ngậy, dặn hai đứa nhỏ từ từ mà ăn, không ai tranh giành với chúng cả. Trên bàn còn có cá nấu sữa dê, nàng còn đặc biệt làm thêm món gà ngâm giấm hành, chỉ vì muốn mọi người ăn thêm chút thịt.
Nàng dùng sữa đặc nặn ra những viên nhỏ, sau đó tỉ mỉ chạm khắc thành những đóa hoa nhỏ, hình dáng vừa vặn để ăn hết trong một lần. Nàng làm rất nhiều, vậy mà không thấy ai ăn.
Bùi Cảnh Chiêu ăn no đến mức không thở nổi, nói: “A tỷ, tỷ chạm khắc đẹp quá, muội không nỡ ăn nó!”
“Dù có đẹp cũng dùng để ăn mà.”
Ánh mắt nàng ngà ngà say, rượu trong chén đã uống cạn.
Loại rượu này vì có màu hổ phách mà gọi là rượu hổ phách, đặc sánh, vào miệng như có tơ lụa, dư vị kéo dài mãi không thôi.
Hai đứa nhỏ cũng được phép uống một ngụm, náo loạn đòi thêm, bị mẫu thân bế đi tắm rửa.
Trong sân, chỉ còn lại Bùi Ngụ Hành vẫn chưa uống nhiều ngồi với Tuyên Nguyệt Ninh. Nàng chống cằm, nói: “Ngươi kể ta nghe với, cái ngân phiếu người dùng để trả khi mua y phục đó, rốt cuộc từ đâu mà có? Thật sự là quà nhập học của Triệu gia à? Bùi Ngụ Hành, ngươi đừng có xem thường ta đọc sách ít, nhà ai lại đi cho quà nhập học nhiều như vậy chứ!”
Nói xong câu cuối, nàng bắt đầu khoa tay múa chân, như thể muốn tái hiện lại nỗi kinh ngạc lúc nhìn thấy ngân phiếu mua y phục mà hắn lấy ra trả.
Khi nhìn thấy tấm ngân phiếu kia, nàng suýt chút nữa ngất xỉu, thật sự có cảm giác như trở lại quá khứ, thấy hắn vì kiếm tiền mà ho ra máu.
Nếu kiếp này nàng đã còn ở đây, sao có thể để hắn giẫm lại vết xe đổ? Thật sự nghĩ cũng không muốn nghĩ. Nàng ôm lấy chính mình, rồi chậm rãi hạ tay che ngực, sợ đến chết khiếp.
“Là thật đấy, ta đã hứa với Triệu gia, nhất định sẽ giúp đích trưởng tử của họ trúng tuyển kỳ “rút giải”, giành được danh hiệu Hương Cống Sinh, sau đó có thể bước vào con đường công danh.”
“Cách.” Tuyên Nguyệt Ninh dường như nghe hiểu, lại như không hiểu, chỉ chớp mắt nhìn hắn.
Hôm nay nàng mặc chiếc váy hắn mua, còn rất khác biệt mà vẽ thêm đóa hoa nhỏ giữa trán, đeo bộ trâm cài lưu li rủ đến sát tai.
Hắn ngồi gần đến mức có thể thấy rõ những sợi lông tơ trên tai nàng, lắc lắc chén rượu hổ phách còn đầy, buột miệng nói: “Tuyên Nguyệt Ninh, ngươi cảm thấy ta có thể giúp hắn bước vào quan trường không?”
Tuyên Nguyệt Ninh ngáp khẽ, mắt ngập nước, chẳng cần suy nghĩ đáp: “Đương nhiên là có thể rồi, là bọn họ kiếm lời rồi? Một tấm ngân phiếu thôi mà được ngươi giúp đưa vào quan trường, người khác cầu còn không được, không được, ngươi lỗ rồi.”
Hắn bật cười: “Không lỗ đâu, trước đó Triệu gia phải đưa được ta vào chung tuyển của kỳ “rút giải” đã. Tấm ngân phiếu kia chỉ là món hồi đáp nhỏ lúc đầu thôi. Tin ta vậy sao?”
“Ừ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=27]
ngươi chính là Bùi tướng mà.”
Cuối cùng câu ấy bị nàng nói mơ hồ trong miệng, Bùi Ngụ Hành không nghe rõ, chỉ tưởng nàng đang gọi tên hắn. Trong lòng bỗng vang lên câu thơ: “Chén ngọc hổ phách hồng, lưu ly mỹ nhân hương.”
Trong mắt hắn ánh lên cảm xúc được nàng tín nhiệm, sau đó chỉ còn lại quyết tâm đối mặt con đường gian nan phía trước.
Rượu này được nấu hoàn toàn từ lương thực, không pha tạp, sau khi tỉnh chỉ khiến người ta sảng khoái, không nhức đầu hoa mắt.
Sáng hôm sau, Tuyên Nguyệt Ninh tỉnh dậy với tinh thần rạng rỡ, nghĩ đến những lời Bùi Ngụ Hành nói đêm qua, âm thầm cắn răng. Nàng tốn bao công sức mới kiếm được ít tiền, hắn thì tốt rồi, chỉ cần đi làm phu tử cho đích trưởng tử Triệu gia, là có được quà nhập học còn nhiều hơn số tiền nàng ngày đêm vất vả vẽ tranh kiếm được.
Ai, không khỏi cảm thán: “Không hổ danh là Bùi tướng, ta sao có thể so nổi.”
Vừa đặt mông ngồi ấm chỗ ở Linh Lung Các, chưởng quầy mang vẻ mặt bất đắc dĩ bưng tới một xấp đơn: “Thất nương, đây là đơn hàng người ta cầu chủ nhân, chủ nhân không đành từ chối, đành phải đưa cho con, bảo con mau chóng vẽ ra.”
Diêu Tam nương ở đối diện mặt đỏ tía tai, không dám tranh luận, chỉ lí nhí: “Chủ nhân không hổ là bá mẫu của ngươi, còn tự mình đưa sinh ý cho ngươi.”
Tay chưởng quầy run lên, Tuyên Nguyệt Ninh biết hắn sắp nổi giận, nhưng Diêu Tam nương tuy lắm lời cũng chẳng đáng vì nàng mà tức giận, liền nói: “Không sao, chưởng quầy, cũng không phải lần đầu tiên.”
Nàng nhận lấy xấp đơn, thấy yêu cầu rất sơ sài, nhìn qua hơn hai mươi đơn, đều yêu cầu phải dựa vào kiểu trang sức của Hàn phu nhân để thiết kế, nhưng tiền chia cho nàng chỉ bằng một phần mười. Giống như đơn của Hàn phu nhân, do có sự ưu ái nàng, nên phu nhân cố ý nâng giá lên, nhưng lại bị Tiêu phu nhân giữ lại phần lớn số tiền, chỉ chia cho nàng một chút ít.
“Nhanh chóng là bao lâu?” – nàng hỏi.
Chưởng quầy không dám nhìn nàng, đáp: “Trong vòng bảy ngày.”
Bảy ngày, hơn hai mươi bản vẽ! Trong khi bản vẽ bộ trang sức của Hàn phu nhân nàng phải mất ba ngày để hoàn thành!
Đây đâu phải vì tốt cho nàng, chẳng khác gì coi nàng là con trâu không biết mệt, muốn vắt kiệt sức.
Nàng không hoang mang, nâng tách trà táo đỏ mật ong lên uống một ngụm đầy, áp xuống bực bội trong lòng, rồi nói: “Chưởng quầy yên tâm, Thất nương chắc chắn sẽ vẽ xong. Bá mẫu đã tin tưởng Thất nương như vậy, Thất nương không thể để bá mẫu thất vọng.”
Chưởng quầy mấp máy môi, cuối cùng chẳng nói gì thêm, chỉ dặn nàng đừng quá vất vả, nếu không kịp thì về nhà mà vẽ cũng được.
Nàng ngoan ngoãn đáp ứng, đợi mọi người đi khỏi liền bĩu môi.
Gần đây doanh thu của Linh Lung Các rất tốt nhờ có nàng vẽ tranh, chưởng quầy vì thế mới thay nàng xin thưởng với chủ nhân. Sau khi Tiêu phu nhân biết chuyện, thầm mắng Diêu Tam nương vụng về.
Ban đầu Tuyên Nguyệt Ninh kiếm tiền cho Tiêu phu nhân, bà ta không thấy gì đặc biệt. Nhưng khi các chưởng quầy khác tìm tới đào người, bà ta liền cuống lên.
Được lợi rồi thì không muốn buông, liền bày ra bộ mặt thành tâm đối đãi nàng.
Bà ta mang theo điểm tâm đến Bùi gia chào hỏi, làm rùm beng lên để cả xóm đều biết bà ta vì nàng tìm được công việc tốt, vì cố kỵ nàng còn làm việc ở cửa tiệm bà ta, mẫu thân không thể đuổi người nên chỉ có thế ăn tức đến no. Còn chưa hết, bà ta cố ý chọn một ngày cửa tiệm đông khách nhất, giả vờ thân mật kéo tay nàng trước mặt các phu nhân, tự xưng là bá mẫu, rồi còn đích thân nói lời cảm kích với nàng trước mặt mọi người.
Từ đó, tin đồn họa sĩ chính của Linh Lung Các là người thân của chủ nhân lan khắp Hành phường, những người muốn đào nàng đi bỗng biến mất không tăm tích, như chưa từng có ý định ấy vậy.
Tiêu phu nhân còn được khen ngợi là người lương thiện, danh tiếng lan khắp Việt Châu, rằng bà ta cưu mang cháu gái mồ côi, không chỉ nuôi dưỡng mà còn giao cho trọng trách lớn nhất của cửa tiệm, làm họa sĩ chính, đúng là đại thiện nhân.
Đem mối quan hệ với nàng đi tuyên bố khắp nơi, chặn lại ý định đào người của các chưởng quầy khác.
Dùng miệng người đời mà trói nàng vào Linh Lung Các, nàng muốn rời đi đó chính là phụ tấm lòng tốt của bà ta, là kẻ vong ân bội nghĩa, bà ta dám chắc nàng không dám đi. Mà bà ta còn được tiếng tốt, đúng là một mũi tên bắn ba con nhạn.
Tuyên Nguyệt Ninh nhìn xấp đơn trong tay, dù ít dù nhiều cũng là tiền, chẳng qua vất vả một chút, vẫn còn hơn đi làm cu li dưới nắng, cúi đầu nhanh chóng vẽ xong hai bản, nàng duỗi lưng bước ra gian ngoài.
Đứng sau quầy, chọn một cây trâm vàng nặng nhất cầm trong tay, mặt cười tươi, chà lau vàng nghiễm nhiên đã trở thành cách nàng nghỉ ngơi.
Vừa lau, vừa ngó sang Văn Nhai Các đối diện.
Một đoàn xe chậm rãi đi qua trước cửa Văn Nhai Các, chở đầy đồ sứ, vải vóc, có cả lương thực, ôi, còn có lồng sắt đặt trên xe bò nữa, cả cái lồng đều phủ kín vải đen, đoán là nhốt động vật bên trong.
Đoàn xe đi qua, chỉ có hai chiếc xe bò cuối cùng dừng trước cửa Văn Nhai Các, chưởng quầy và tiểu nhị đi ra tất bật khuân đồ vật vào.
Thấy nàng tò mò nhìn mãi, chưởng quầy giải thích: “Chưa từng thấy đúng không? Là công tử của Văn Nhai Các từ nơi khác đã trở lại. Mỗi lần trở về đều như vậy, một đoàn xe dài, đến cửa tiệm đối diện thì dừng xe bò ở cuối lại, còn lại thì cho đi đến cửa tiệm khác, đi từ thành đông đến thành tây, như sợ người ta không biết hắn lại mang về biết bao nhiêu thứ tốt.”
Nàng lim dim mắt, hà hơi lên trâm vàng, tiếp tục lau: “Thì ra là thế.”
Lau xong, nàng đặt trâm vàng lại chỗ cũ, quay trở lại phòng bên, vừa lúc bắt gặp Diêu Tam nương đang rình rập đồ trên bàn nàng.
Diêu Tam nương giật mình bật dậy, chụp lấy bản vẽ, lớn tiếng nói: “Ta chỉ muốn cảm nhận thử bàn và bút của họa sĩ chính có gì đặc biệt thôi!”
Chỉ có kẻ chột dạ, mới phải to tiếng để bản thân thêm can đảm.
Tuyên Nguyệt Ninh chỉ “À” một tiếng, bảo: “Không sao, Tam nương thích thì cứ dùng, dù sao ngươi cũng chỉ có thể cảm nhận thử thôi.”
“Ngươi!”
Về lại chỗ cũ, phát hiện giấy vẽ đã bị động vào, còn thiếu vài tờ, nàng chỉ cười.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận