Giờ chính Ngọ, huyện Hàm Mãn hiếm thấy có nắng, cuồng phong vốn tàn sát bừa bãi lúc này lại giống như một con tiểu thú an phận, nhẹ nhàng húc bên này, chạm bên kia, tò mò nhìn mọi người vì sao lại tụ tập về cùng một chỗ.
“Hành hình!”
Trên đài cao, Lận Chủ bộ và Lận Tế An khóc lóc thảm thiết, cuối cùng hình ảnh còn lưu lại trong đôi mắt là vẻ mặt sảng khoái của bá tánh huyện Hàm Mãn.
Một người bị chém đầu máu chảy thành sông, một người chịu hình phạt treo cổ, chân không chạm đất.
Theo hai người lần lượt bỏ mạng, bá tánh huyện Hàm Mãn sau cơn hoảng hốt, mới ôm chặt người thân của mình, nước mắt ướt đẫm vạt áo, khóc thút thít không dứt.
Kẻ từng một tay che trời như Lận Chủ bộ rốt cuộc hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của bọn họ, mấy chục năm bị ông ta áp bức, giận mà không dám nói, sống cuộc đời khốn khổ như súc sinh, cuối cùng cũng chờ được đến ngày ông ta bị báo ứng!
Tất cả những điều này đều là nhờ Bùi Ngụ Hành mang đến cho bọn họ.
Bộ quan phục màu đỏ như máu được mặc trên người Bùi Ngụ Hành, chỉ cần có hắn ở đó, hắn chính là người thân tín trong lòng mọi người. Dưới ánh mắt sùng bái của bá tánh, hắn ra lệnh thu dọn thi thể Lận Chủ bộ và Lận Tế An, rửa sạch đài cao.
Mọi người dõi theo bóng lưng hắn rời đi, vô vàn cảm kích ông trời đã đưa Bùi Ngụ Hành đến với huyện Hàm Mãn.
Tiêu Tử Ngang ẩn mình giữa bá tánh, nhìn thấy lòng dân đều hướng về Bùi Ngụ Hành, lạnh giọng phân phó tên người hầu bên cạnh: “Nhớ kỹ, Bùi Thuần Nguyên chém đầu phụ tử Lận Chủ bộ, bá tánh rất vui mừng.”
Bùi Ngụ Hành vừa bước đến cổng lớn huyện nha, Tuyên Nguyệt Ninh đã mang đậu hũ tới.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Ta không cần ăn thứ này.”
Nàng đưa bát đậu hũ trước mặt hắn: “Chỉ một miếng thôi, trừ đi đen đủi.”
Mọi người chỉ thấy hắn ung dung điềm đạm hạ lệnh hành hình, nhưng có ai có thể hiểu được cảm xúc khi bản thân đang nắm trong tay sinh mạng của hai con người.
Nàng không biết kiếp trước hắn đã trưởng thành thế nào, để rồi trở thành ác quan khiến người ta nghe danh đã sợ mất mật, có thể thản nhiên nói cười khi hành hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=89]
Nàng chỉ biết rằng mọi sự trên đời, chỉ khi trải qua nhiều rồi, mới có thể coi nhẹ.
Có lẽ, sau này hắn sẽ chém đầu kẻ phạm sai lầm ngày càng nhiều, nhưng nàng muốn ở bên hắn vào lần đầu tiên này.
Chỉ cần được ở bên hắn là tốt rồi. Nghĩ đến việc hắn một thân một mình mang đầy thương tích, bất kể là trên thân thể hay tinh thần, nàng đều thấy vô cùng đau lòng. Thế nên nàng đưa bát đậu hũ đến miệng hắn: “Cái này do chính tay ta làm, huynh nếm thử một miếng đi.”
Bát đậu hũ trước mắt do tiểu nương tử nâng lên, chúng được đặt trong chén, vẫn không sánh được với Tuyên Nguyệt Ninh trắng trẻo đáng yêu.
Bàn tay ẩn trong tay áo từ từ buông lỏng, cảm giác nghẹn thở bị đè nén theo động tác múc lên một miếng đậu hũ đưa vào miệng, thấy tiểu nương tử cười vui vẻ mà tiêu tan đi.
Đậu hũ vị rất nhẹ, hắn không nếm ra được gì, trong đầu chỉ khắc ghi nụ cười cong cong nơi khóe mắt của Tuyên Nguyệt Ninh.
Vương Hổ dẫn theo đám nha dịch thức thời rời đi, trở về vị trí của từng người, thấy Bùi Ngụ Hành bị Tuyên Nguyệt Ninh kéo về hậu viện, đợi đến khi Tuyết Đoàn cũng mang đậu hũ đến cho bọn họ, cảm giác cay cay trong lòng mới nguôi đi, đôi mắt hắn đỏ hoe, lau mặt, ngày sau tiện mạng này chính là của lang quân.
Bùi Ngụ Hành vừa về đến nhà đã bị Tuyên phu nhân dùng ngải thảo đánh một trận, bắt hắn tắm rửa, thay đồ mới rồi mới cho ra khỏi phòng.
Tuyên Nguyệt Ninh dựa vào việc bán khoai lang kiếm được không ít tiền, nhập gia tùy tục, biết Bùi Ngụ Hành tuyệt đối sẽ không mặc áo khoác dày nặng, nàng liền tự thiết kế bản vẽ, mua da lông tốt nhất làm xiêm y cho hắn. Không chỉ riêng hắn, Tuyên phu nhân và hai đứa nhỏ cũng được nàng vẽ mẫu y phục riêng.
Dùng tâm vẽ mẫu, làm ra xiêm y vừa đẹp lại vừa ấm áp.
Nghĩ lại năm ngoái ở Việt Châu, cả nhà còn chen chúc trong một viện nhỏ, năm nay thì lại được ăn kha khá thịt, nhờ các bá tánh đều mang gà nhà đến tặng, không biết đã đông lạnh bao nhiêu con rồi.
Bên ngoài trời lạnh, hai đứa nhỏ đều mệt mỏi lừ đừ, tuổi chúng còn nhỏ, chưa thích nghi được với thời tiết huyện Hàm Mãn, liền ngồi chơi trên giường đất trong phòng của Tuyên phu nhân.
Bùi Ngụ Hành hiếm hoi có chút thời gian nghỉ ngơi, Tuyên Nguyệt Ninh vội kéo hắn leo lên giường đất. Tuyết Đoàn nói, cứ vào mùa đông là cả nhà bọn họ đều ngồi xếp bằng trên giường đất trò chuyện, xem như một nét đặc sắc của huyện Hàm Mãn. Hiện tại cả nhà đã đông đủ, nàng cũng muốn trải nghiệm một phen.
Lại thoáng nhìn sang Bùi Ngụ Hành, chỉ thấy hắn đứng dưới đất, sắc mặt thay đổi mấy lần, nàng lặng lẽ thúc Bùi Cảnh Chiêu. Bùi Cảnh Chiêu là đứa bé lanh lợi, lập tức liền chạy tới, suýt chút nữa nhào vào người hắn thì dừng lại: “A huynh, cũng lên giường đất ngồi đi mà!”
Hắn đỡ trán, thấy khuôn mặt nhỏ của Tuyên Nguyệt Ninh trông mong vì sắp đạt được mong muốn, cuối cùng đành chấp nhận số phận, cởi giày bước lên giường đất.
Tiểu nương tử mắt sáng rỡ, đẩy Bùi Cảnh Ký sang một bên, áp sát đến gần hắn, cách một khoảng bằng cánh tay, hỏi: “Huynh nhìn cây trâm mới mua của ta có đẹp không?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận