“Đại lang!” Tuyên Nguyệt Ninh đột nhiên dừng bước, nhìn về phía Vương Hổ đang nôn nóng đến mức không giấu nổi, dù hắn đang cố giả vờ bình tĩnh, lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói thật với ta, a huynh của ta đang định làm gì?”
Vương Hổ không dám nhìn thẳng nàng: “Thất nương, ngài đừng làm khó ta mà, lang quân có nói, chúng ta cứ đi trước chọn đồ cần mua, chốc lát quay lại thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Tuyên Nguyệt Ninh nào phải người mà hắn có thể khuyên được: “Ngươi rời khỏi a huynh của ta, ta sao có thể yên tâm được! Nhỡ đâu bị lộ, ngươi lại không có ở cạnh huynh ấy, vậy phải làm thế nào? Các ngươi dọn đồ vật đến cửa tiệm của ta là đang muốn làm gì?”
Bị nàng chất vấn liên tục, trong lòng Vương Hổ cũng bối rối, nhìn quanh không thấy ai chú ý đến hai người họ, bèn hạ giọng nói: “Giăng bẫy dụ người phóng hoả.”
“Cái gì? Việc lớn như vậy sao không bàn bạc trước với ta?”
“Lang quân đã sớm theo dõi Thập Nhất nương, thấy nàng ta đang có ý đồ không tốt, nên mới nghĩ ra kế này.” Lời của Vương Hổ còn chưa dứt, Tuyên Nguyệt Ninh đã túm váy, chạy thẳng về phía tiệm của mình.
“Thất nương, đợi ta với!”
Vương Hổ gọi theo sau, nhưng nàng coi như không nghe thấy, còn chưa tới cửa tiệm đã thấy khói đen cuồn cuộn, như rồng rắn uốn lượn ở trên mái nhà bốc lên.
Huyện Hàm Mãn luôn có gió lớn, chỉ một tàn lửa cũng có thể thiêu rụi cả dãy nhà. Mùa đông này, nhà nhà đều dùng chậu than nhỏ, xây giường đất giữ ấm. Lúc này đứng ở bên ngoài nhìn vào cửa tiệm của nàng, chỉ thấy bên trong đỏ rực, khói từ khe cửa cuồn cuộn phả ra ngoài.
Bách tính vây xem thấy nàng đến, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm: “Thất lang, may mà nàng không ở trong tiệm, đồ vật cháy thì cháy, chỉ cần người không sao là tốt rồi.”
Tuyên Nguyệt Ninh đâu còn tâm trí mà trò chuyện cùng mọi người, nàng liền muốn xông thẳng vào cửa tiệm, thì bị mọi người nhanh tay kéo giữ lại.
“Không thể vào được, hôm nay gió nhỏ, nên mọi người đã đi múc nước rồi.”
Vương Hổ cũng chạy đến: “Thất nương, ngàn vạn lần không thể vào!”
Tuyên Nguyệt Ninh nghe thấy tiếng của Vương Hổ, liền giận cá chém thớt: “A huynh của ta còn đang ở trong đó, ngươi mau vào trong cứu huynh ấy ra! Huynh ấy mà bị thương, dù chỉ một sợi lông, ta cũng bắt ngươi phải đền mạng cho huynh ấy!”
“Cái gì? Bùi Huyện lệnh còn ở bên trong?”
“Ai da, trời đất ơi, mau tới đây! Bùi Huyện lệnh còn đang ở trong tiệm!”
Người người nghe tin kéo đến, phản ứng nhanh nhất chính là nha dịch của nha môn, chỉ cách một dãy phố, họ nhanh chóng chạy tới, dẫn đầu chính là người dưới trướng Vương Hổ. Họ thân hình cao lớn, một chân đá văng cửa, xông thẳng vào trong.
Người thì phụ trách mang nước dập lửa, người thì kêu to, chạy khắp phòng tìm Bùi Ngụ Hành. Tuyên Nguyệt Ninh nhìn họ hành động có nề nếp, có quy củ, biết ngay là đã được huấn luyện nhiều lần, trong lòng cũng an tâm một chút.
Nàng quay đầu lại bảo Vương Hổ: “Ngươi còn ở đây làm gì, còn không mau đi bắt người?”
Vương Hổ thấy nàng vẫn còn đang trong cơn giận, nuốt lại lời định nói là đã sai người đi bắt, dứt khoát tự chen vào đám đông.
Lúc này, có một người dân tinh mắt phát hiện que đánh lửa, liền la to: “Có người cố tình phóng hỏa!”
“Nha dịch đâu? Bùi Huyện lệnh có sao không?”
“Người phóng hỏa bắt được chưa?”
“Bắt được rồi! Ta thấy Vương Đại lang cùng mấy người đang giữ kẻ đó lại!”
Cả con phố bị dân chúng vây kín, ngọn lửa trong tiệm dần tắt, khói cũng loãng ra. Bùi Ngụ Hành được nha dịch dìu ra, tay cầm khăn tay che mũi miệng, áo màu trắng bạc đã lấm lem khói đen, tóc tai bù xù, trông vô cùng thê thảm.
Đối với người vốn yêu sạch sẽ, luôn giữ hình tượng trước mặt người khác như hắn, đây chẳng khác nào cực hình.
Dân chúng hoan hô vang dậy, vây quanh Bùi Ngụ Hành, cùng đưa hắn về nha môn. Có người dân đẩy Tuyên Nguyệt Ninh đến bên hắn, nha dịch tự nhiên buông tay, nhường cho nàng đỡ hắn.
Nàng không nói một lời, chỉ nhìn thấy Tuyên phu nhân tất tả chạy tới chạy lui. Đại phu cũng tới gần, sau khi xác nhận Bùi Ngụ Hành không sao, trên người cũng không bị bỏng, lúc này Tuyên phu nhân mới phát hiện không khí giữa hai người có điều bất ổn. Bà liền nghiêm mặt ép nàng cầm chén thuốc, đút cho Bùi Ngụ Hành.
Giường đất ở huyện Hàm Mãn quả là vũ khí giữ ấm lợi hại. Bùi Ngụ Hành chỉ nằm một lát đã toát mồ hôi. Nàng đặt chén thuốc sang một bên, trong lòng biết rõ mọi chuyện hôm nay đều do chính hắn bày ra, căn bản chẳng có gì nghiêm trọng, thế là giúp hắn kéo chăn, rồi ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường, không thèm nhìn hắn.
Bùi Ngụ Hành chủ động ngồi dậy, uống cạn chén thuốc, thuốc quá đắng khiến cả mặt hắn nhăn nhó, nhưng vẫn không thể khiến Tuyên Nguyệt Ninh chú ý. Nàng không giống mọi khi, thấy hắn như vậy liền sẽ đưa cho hắn một miếng mứt hoa quả.
Hắn đặt chén xuống, dè dặt hỏi: “Nàng giận à?”
Tuyên Nguyệt Ninh nén giận suốt dọc đường, giờ thấy bộ dạng hắn dửng dưng chẳng để tâm, nàng càng tức, trừng mắt mắng: “Huynh có biết phóng hỏa nguy hiểm cỡ nào không? Chỉ sơ ý một chút là mất mạng! Thân thể của huynh còn chưa khỏi hẳn, còn dám lao vào giữa làn khói đặc! Huynh không muốn sống nữa phải không? Trịnh Diệc Tuyết, nàng ta đâu đáng để huynh làm vậy? Đáng để huynh lấy mạng ra mà mạo hiểm à? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chúng ta phải dùng cách tổn thương chính mình để đi đối phó nàng ta?”
Một hơi nói xong nhiều lời như vậy, nàng vừa tức vừa tủi, đột nhiên đứng bật dậy. Bùi Ngụ Hành còn chưa kịp giữ vạt áo nàng, chỉ thấy nàng tức tối bước đến bên bàn, rót liền ba chén nước lớn.
Hắn không nhịn được, tựa đầu vào gối khuyên: “Uống ít thôi, lát nữa còn ăn cơm.”
Tuyên Nguyệt Ninh quay đầu trừng mắt: “Huynh câm miệng! Ta đang giận đó!”
Buông ly nước, nàng quay về, đứng ngay cạnh giường đất, khoanh tay trước ngực, trong lòng vẫn còn một chút không thoải mái khi bị so với Trịnh Diệc Tuyết: “Huynh nói đi, Trịnh Diệc Tuyết rốt cuộc có gì giỏi, đáng để huynh dùng hạ sách như vậy?”
Bùi Ngụ Hành lặng lẽ chờ nàng phát tiết xong, nhìn thần sắc nàng – một vẻ mặt bình tĩnh nhưng giấu bên dưới là xúc cảm phức tạp mãnh liệt, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tung, trời long đất lở.
Hắn nói: “Nàng ta không đáng.”
Tuyên Nguyệt Ninh càng giận hơn: “Không đáng, mà huynh còn…”
“Nhưng nàng lại đáng giá.”
Toàn bộ lửa giận đang bùng cháy trong lòng nàng, toàn bộ những lời định nói ra, bỗng nghẹn lại.
Bùi Ngụ Hành hơi ngửa đầu, trông thì ung dung, nhưng dưới lớp chăn mỏng tay đã siết chặt thành nắm.
“Không thể lúc nào cũng đề phòng, ta vốn chưa từng để tâm đến nàng ta, nhưng nàng ta lại muốn động đến nàng, ta không thể không ra tay. Tốt nhất làm một lần dứt khoát, đuổi nàng ta ra khỏi huyện Hàm Mãn.”
Không chỉ có nàng ta, còn có Trịnh Bát lang, ngày ngày lượn lờ ở tiệm của Nguyệt Ninh giúp việc, hắn càng thêm cảm thấy có nguy cơ.
Trịnh Bát lang khác với Khố Địch Úy Văn và Tiêu Tử Ngang. Với hai người kia, hắn có thể không thấy áy náy mà nói ghét bọn họ xuất hiện trước mặt Nguyệt Ninh, nhưng hắn lại không đủ tự tin để bảo nàng tránh xa Trịnh Bát lang.
Hắn thừa nhận mình ích kỷ. Trước đây là vì không muốn nàng trở về Trịnh gia, sợ nàng gặp nguy hiểm, giờ thì nàng đã đi vào tim hắn, càng không thể để nàng rời đi.
Nàng từng nói, nàng muốn ở lại Bùi gia.
Tuyên Nguyệt Ninh bị hắn nói đến nghẹn lời, chậm rãi nhận ra mình bị hắn dẫn dắt rơi vào bẫy: “Cho dù là vì ta, cũng không thể lấy mạng mình ra đùa như thế được! Huynh còn nghĩ mình có lý?”
Bùi Ngụ Hành thích nàng vì lúc nào cũng nghĩ cho hắn, “Nàng tin ta đi, ta không làm chuyện mà mình không nắm chắc.”
“Vậy thì, lần sau cũng không được như thế nữa!”
“Được rồi,” hắn chịu thua, “Ta sai rồi.”
“Vậy ta hỏi huynh, trong cái rương mà huynh cho người chuyển đến cửa hàng chứa cái gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=95]
Làm sao huynh biết chắc rằng hôm nay hắn sẽ phóng hỏa?”
Hắn cựa mình trên gối, tìm tư thế dễ chịu hơn, nghe vậy thì đáp: “Chỉ là một ít dây dưa khô héo, xảy ra cháy thì sẽ gây nhiều khói nhưng lửa nhỏ. Mấy ngày gần đây gió lớn, chỉ có hôm nay là nhẹ nhất, ta bảo Đại lang tung tin rằng hôm nay nàng sẽ nhập một lô nguyên liệu giá cao, bọn họ sẽ tự động động tâm.”
Quả là tính toán không lộ một kẽ hở. Tuyên Nguyệt Ninh trừng mắt liếc hắn một cái, bưng chén thuốc rời khỏi phòng, vì chuyện Trịnh Diệc Tuyết có âm mưu tính kế nàng mà trong lòng nàng rất buồn bực.
Chuyện huyện lệnh huyện Hàm Mãn suýt nữa bị lửa thiêu chết nhanh chóng lan truyền cực nhanh.
Tiệm của Tuyên Nguyệt Ninh vì là nơi phát sinh án nên bị nha dịch bao vây nghiêm ngặt, không cho ai vào xem, bởi nếu để người ngoài đi vào trong cửa hàng sẽ thấy chẳng có lấy một dấu vết bị lửa cháy bên trong.
Vương Hổ đích thân dẫn người xử lý những dây dưa đã cháy thành tro, rồi làm bộ như đang làm báo cáo, cầm bút ghi chép tổn thất, hắn đã dò hỏi kỹ, những loại vải vóc quý giá nhất đều được liệt kê rõ ràng trên báo cáo!
Trong lúc Bùi Ngụ Hành giả vờ như đang dưỡng thương do vụ cháy, thì Trịnh Diệc Tuyết và Trịnh Tử Duệ muốn đến thăm đều bị chặn ngoài cửa. Chỉ có Tiêu Tử Ngang đang tá túc tại huyện nha là ngồi yên xem trò vui.
Còn tên phóng hỏa, sau khi bị bắt, lúc đầu còn mạnh miệng không chịu nói, nhưng ngọn lửa đó chính là do Bùi Ngụ Hành cố ý gài bẫy để họ đốt, bằng chứng rành rành, y chỉ còn cách cúi đầu nhận tội.
Từng người ký tên, điểm chỉ xong liền khóc lóc nói bản thân bị sai khiến, cầu xin Bùi Ngụ Hành cho một con đường sống. Bùi Ngụ Hành chỉ cầm lời khai của bọn chúng, nghiêng đầu nhàn nhạt nói: “Con người phải tự gánh lấy hậu quả từ những lựa chọn sai lầm của bản thân.”
Hôm đó, nha dịch huyện nha trực tiếp xông vào tiểu viện Trịnh gia, bắt người hầu mà Trịnh Diệc Tuyết sai đi làm việc. Trịnh Tử Duệ là con trưởng dòng chính của Trịnh gia, lại có công danh, lập tức tức giận.
Gã người hầu đó cũng chính là người hầu thân cận của Trịnh Tử Duệ, chẳng qua do có gian tình với tỳ nữ bên cạnh Trịnh Diệc Tuyết nên mới bị nàng ta nắm thóp. Thấy tình thế không ổn, khi nha dịch đến bắt người, Trịnh Diệc Tuyết cố ý mang tỳ nữ kia tới, đứng trước mặt gã người hầu đó để uy hiếp.
Gã người hầu vốn đang run rẩy, vừa thấy tỳ nữ đó thì chân mềm nhũn ra, bị nha dịch lôi đi.
Vương Hổ ôm quyền thi lễ, tạ lỗi với Trịnh Tử Duệ: “Lang quân bớt giận, chúng ta phụng lệnh bắt người, chứng cứ vô cùng xác thực. Bùi Huyện lệnh có nói, nếu lang quân có điều nghi ngờ, đêm nay ngài cứ đến phủ, ngài ấy sẽ chờ.”
Trịnh Tử Duệ tự cho mình là chính nhân quân tử, không thể tin được bên cạnh mình lại có kẻ dám mưu sát mệnh quan triều đình. Bùi Ngụ Hành đã bắt được người của hắn, chẳng phải cũng là đang nghi ngờ chính hắn là chủ mưu à, huynh ấy vậy mà lại không tin hắn!
Trịnh Diệc Tuyết khuyên nhủ nhiều lần, bảo hắn đừng đến, nhưng Trịnh Tử Duệ đều cự tuyệt. Hắn sao có thể không đi?
Đêm đó, Trịnh Tử Duệ đến đúng hẹn. Bùi Ngụ Hành thông báo với bên ngoài hắn dưỡng thương, nên gần đây rất nhàn rỗi, không cần làm việc vất vả, giúp sắc mặt hắn hồng hào hơn.
Tuyên Nguyệt Ninh những ngày gần đây luôn theo dõi hắn sát sao, đừng nói thuốc phải uống đúng giờ, đến cả ngủ trễ một chút nàng cũng không cho phép. Nha dịch vừa có động tĩnh lớn như vậy, sao nàng có thể không biết? Nàng ngồi ngay trong thư phòng ở hậu viện, phía sau án thư, một bộ dạng “ta đang gấp rút vẽ thiết kế mở cửa hàng, ai cũng đừng quấy rầy”.
Bùi Ngụ Hành mấy lần bảo nàng về nghỉ, đều bị nàng đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng. Nàng đến là muốn xem Bùi Ngụ Hành định giở trò gì sau lưng nàng.
Lần này Trịnh Tử Duệ hầm hầm đi đến chất vấn, hắn vừa vào đã khiến nàng sững người, theo bản năng nhìn sang Bùi Ngụ Hành.
Bùi Ngụ Hành xoa trán, thấy khí thế của Tuyên Nguyệt Ninh bị dập đi phân nửa, bèn mời Trịnh Tử Duệ ngồi.
Biểu cảm trên mặt Trịnh Tử Duệ rất không tốt. Người chính trực như hắn rất ít khi thể hiện sự bất mãn rõ ràng như vậy, nhưng hôm nay lại nói: “Thuần Nguyên, đây là ý gì? Vì sao còn có Thất nương ở đây?”
Bùi Ngụ Hành chưa kịp giải thích, thì Tuyên Nguyệt Ninh đã không nhịn được khi thấy Bùi Ngụ Hành bị hiểu lầm: “Là ta nằng nặc muốn ở lại. Dù sao cửa tiệm bị thiêu là của ta.”
Vừa dứt lời, trên mặt Trịnh Tử Duệ – vốn rõ nét – liền có thể thấy hành động cắn răng kìm giận rất rõ ràng. Hắn đè nén lửa giận, nói: “Thuần Nguyên, huynh có lầm không? Ta vẫn thường lui tới cửa tiệm của Thất nương, ta không có lý do gì mà sai người đi phóng hỏa, càng không có lý do gì mưu hại huynh.”
Bùi Ngụ Hành đích thân rót nước gừng mời hắn: “Ngoài trời giá rét, ta thấy áo Bát lang mỏng quá, mời uống tạm chén nước gừng xua lạnh.”
Tay của Trịnh Tử Duệ không đưa ra. Bùi Ngụ Hành liền tự rót cho mình một chén rồi nói: “Chén này là Thất nương tự tay sắc, không cay.”
Nghe thấy là do Nguyệt Ninh nấu, Trịnh Tử Duệ liền bưng lên uống, còn khen một câu, canh gừng Thất nương nấu thật ngon, ánh mắt dịu lại.
Tuyên Nguyệt Ninh chỉ mỉm cười, không nói thêm gì, an tĩnh làm người ngoài cuộc. Nàng vẫn nhớ rõ, vị huynh trưởng này xưa nay ghét nhất là canh gừng.
Đợi hắn ấm người, tâm trạng cũng dịu lại, Bùi Ngụ Hành mới đưa xấp chứng cứ đã được sắp xếp sẵn cho Trịnh Tử Duệ, không nói gì thêm, để hắn tự xem.
Tuyên Nguyệt Ninh không chớp mắt nhìn chằm chằm Trịnh Tử Duệ, thấy thần sắc hắn thay đổi mấy lần: ban đầu là nghi hoặc, tức giận, sau lại biến thành không dám tin.
Bằng chứng này do chính tay Bùi Ngụ Hành sắp xếp, rành mạch không thể chối cãi. Dù Tiêu Tử Ngang có ở đây cũng không thể tìm ra điểm sai.
Trong đó ghi lại rõ ràng: Trịnh Diệc Tuyết dùng chuyện gả tỳ nữ để bức ép người hầu thân cận của Trịnh Tử Duệ vì nàng ta làm việc. Đầu tiên là tung tin đồn khắp huyện Hàm Mãn nhằm bôi nhọ Tuyên Nguyệt Ninh, sau đó khi kế đầu không thành, lại thuê người phóng hỏa đốt cửa tiệm.
Chẳng ngờ ngày đó Bùi Ngụ Hành cũng có mặt. Là phụ mẫu của dân, bên cạnh hắn luôn có nha dịch. Nếu không nhờ nha dịch ra tay kịp thời, Bùi Ngụ Hành e là đã chết cháy trong tiệm.
Tay Trịnh Tử Duệ run rẩy, nói: “Sao… có thể chứ?”
Tuyên Nguyệt Ninh thấy hắn như vậy, trong lòng không khỏi thất vọng. Quả nhiên, dù có bằng chứng bày ra trước mắt, hắn vẫn tin tưởng Trịnh Diệc Tuyết.
Thấy nét thất vọng pha chút tự giễu trên mặt nàng, Bùi Ngụ Hành thu hồi ánh mắt, đối với Trịnh Tử Duệ cũng không còn khách khí: “Có gì mà không thể? Huyện Hàm Mãn vốn đang yên ổn, nhưng từ khi hai người đến, chuyện xấu cứ liên tục xảy ra. Chứng cứ rành rành như thế, Bát lang vẫn còn nghi ngờ à? Nếu cần nhân chứng, ta có thể cho gọi ngay, để huynh tự mình thẩm vấn.”
Hắn đặt chứng cứ lại lên bàn, “Có khi điều tra sai chỗ nào rồi không? Thập Nhất nương không phải loại người như vậy, có khi nào do người khác muốn hãm hại muội ấy không?”
Bùi Ngụ Hành chống cằm, cười khẽ: “Bát lang, ta mời huynh tới không phải để huynh nghi ngờ năng lực phá án của ta, mà là để huynh biết, Trịnh Thập Nhất nương mưu sát mệnh quan triều đình, chứng cứ đã xác thực.”
Trịnh Tử Duệ nghe vậy chỉ cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.
Mưu sát mệnh quan triều đình là tội lớn có thể rơi đầu. Ngày đó, cả trăm bá tánh đều có thể làm chứng. Rõ ràng có người cố tình phóng hỏa, trong khi Tuyên Nguyệt Ninh lại bị Bùi Ngụ Hành sai rời đi trước.
Ai có thể giải thích được rõ, nàng ta là muốn hại Tuyên Nguyệt Ninh, chứ không phải muốn giết Bùi Ngụ Hành?
“Thuần Nguyên, Thập Nhất nương phóng hỏa thiêu ngươi để làm gì? Muội ấy không thể nào… muội ấy chính là người…”
“Bát lang!” Bùi Ngụ Hành cắt ngang, ánh mắt như cười như không nhìn hắn, “Có lẽ, nàng ta vì không thể giúp người mượn sức của ta được, nên thẹn quá hóa giận.”
“Nể tình chúng ta từng là bạn bè, ta có thể gác lại vụ án này. Nhưng ngày mai, huynh phải đưa nàng ta rời khỏi huyện Hàm Mãn, vĩnh viễn không được quay lại. Nếu không, với tội danh mưu sát mệnh quan triều đình, nàng ta gánh không nổi đâu.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận