Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Hoàn toàn khác biệt

Ngày cập nhật : 2025-05-20 22:04:14
Không chỉ riêng Tuyên Nguyệt Ninh cảm thấy Bùi Ngụ Hành là người đạt đệ nhất trong kỳ “Rút giải”, vậy danh sách Hương Cống Sinh hẳn là có tên hắn trong đó, mà ngay cả người ngoài như Tiêu phu nhân cũng nghĩ như vậy, vì vậy không dám tùy tiện hành động.
Không có Tiêu phu nhân đến quấy rầy, Bùi gia ngày ngày khói bếp nghi ngút, mùi thơm lan tỏa khiến hàng xóm xung quanh đều thấy món ăn nhà mình không ngon nữa.
Chỉ có Thôi Lăng và ái nữ Thôi Quân Dao của ông là được ăn uống như Bùi gia, nhưng lại không nói một lời chúc mừng nào với Bùi Ngụ Hành. Bùi Ngụ Hành cũng chẳng để tâm, vẫn kết giao với họ như bình thường, điều này khiến Thôi Lăng càng thêm hài lòng.
Tuyên Nguyệt Ninh bận rộn trong ngoài nơi bếp, Bùi Cảnh Ký thì quẩn quanh bên cạnh, khi thì đứng trên chiếc ghế nhỏ giúp nàng lặt rau, khi thì cúi người thêm củi vào bếp, bị khói hun đến không mở được mắt.
Miệng đệ ấy không ngọt, cũng không thích nói chuyện, chỉ im lặng dụi mắt, rồi chạy ra ngoài ôm về một bó củi đặt bên bệ bếp, thở hổn hển làm tiếp.
Bên ngoài, Bùi Cảnh Chiêu tung tăng khắp sân, có con gà từ chuồng nhảy ra, nàng đang đuổi theo bắt nó về lại chuồng, cùng nó giằng co một trận.
Hai đứa trẻ, một đứa thì hiếu động một đứa thì tĩnh lặng, đứa nhỏ tĩnh lặng này rõ ràng đang ôm tâm sự, khiến Tuyên Nguyệt Ninh xót xa, nhẹ giọng khuyên: “A huynh của đệ chẳng phải từng nói với đệ rằng quân tử xa nhà bếp rồi sao, mau ra ngoài đi, tỷ tự mình làm cũng được.”
Bùi Cảnh Ký lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Đệ không muốn làm quân tử, làm quân tử có gì hay đâu, đệ muốn giúp tỷ.”
Tiếng xào rau “xèo xèo” vang lên, nếu không phải nàng chăm chú lắng nghe thì chẳng thể nghe được đệ ấy nói gì, nàng đành nói: “Món này sắp xong rồi, đệ giúp tỷ rửa sạch chén, dọn bàn được không?”
Hắn bỏ bó củi xuống, lấy chén từ trong tủ ra, gật đầu mạnh mẽ.
Sau bữa cơm chiều, ngay cả Tuyên phu nhân cũng nhận ra nhi tử nhỏ nhà mình có điều khác thường. Mấy ngày liên tiếp, lượng cơm Bùi Cảnh Ký ăn ngày càng ít. Phía trước, toàn tâm thần đều đặt lên Bùi Ngụ Hành, nên có sơ sót hai đứa nhỏ.
Tính tình hắn không ầm ĩ như Bùi Cảnh Chiêu, im lặng quá mức, thật sự lo lắng hắn có bị bắt nạt hay không.
Tuyên Nguyệt Ninh chủ động nhận lấy trách nhiệm khuyên giải, ôm Bùi Cảnh Ký dưới gốc cây hòe hỏi: “Có chuyện gì không vui sao? Có muốn nói với a tỷ không? A tỷ sẽ giúp đệ nghĩ cách.”
Bùi Cảnh Ký chỉ cúi đầu không nói, nàng cũng không ép, mà nhìn sang Bùi Ngụ Hành đang ngồi trong thư phòng, rồi ôm đệ ấy nghe tiếng côn trùng kêu vang giữa mùa hè.
Dần dần, nàng cảm nhận được thân thể đứa nhỏ trong lòng không còn căng cứng, cả người mềm nhũn dựa vào nàng. Nàng liền nói tiếp: “Đệ không chịu nói với a tỷ, vậy có chịu nói với a huynh không? Có a huynh làm chủ cho đệ, đệ không cần sợ gì cả.”
Đệ ấy rõ ràng dao động, Tuyên Nguyệt Ninh liền kéo đệ ấy tới thư phòng của Bùi Ngụ Hành, đẩy nhẹ thân hình bé nhỏ đó vào: “Đừng sợ, a tỷ và a huynh đều ở đây.”
Bùi Ngụ Hành không giống Tuyên Nguyệt Ninh dịu dàng, ngược lại không hề coi đệ ấy là trẻ con, để đệ ấy ngồi đối diện án thư, buông sách xuống hỏi: “Có chuyện gì?”
Có lẽ chính thái độ ấy khiến Bùi Cảnh Ký càng thêm tin tưởng, đệ ấy quay đầu nhìn Tuyên Nguyệt Ninh ngoài cửa với vẻ mặt dựa dẫm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=40]

Tuyên Nguyệt Ninh liền nở nụ cười, điều này như cổ vũ thêm cho hắn.
Bùi Cảnh Ký chớp đôi mắt ướt át nhìn Bùi Ngụ Hành, nói: “A huynh, đệ muốn học võ.”
Tuyên Nguyệt Ninh kinh ngạc hóa ra đứa nhỏ này giấu tâm tư này kỹ như vậy, liền nhìn sang Bùi Ngụ Hành, quả nhiên thấy hắn cau mày.
Ở Đại Lạc, cả xã hội đều xem trọng việc đọc sách, nếu không thì Bùi Ngụ Hành dù biết rõ con đường khoa cử này sẽ rất gian nan mà vẫn một lòng bước vào.
Nam nhi đều có mộng bảo vệ giang sơn, trong người cuồn cuộn huyết khí, luôn hướng tới chiến trường xông pha. Nhưng nơi ấy cũng là chỗ sinh tử.
Bùi Ngự Hành không lập tức không đồng ý, mà hỏi: “Đệ chỉ nhất thời hứng khởi, muốn rèn luyện thân thể, hay thật sự muốn làm võ tướng?”
Bùi Cảnh Ký siết chặt nắm tay, cả người run rẩy vì hồi hộp: “Đệ… đệ không muốn đọc sách, đệ muốn làm võ tướng!”
Đệ ấy giờ vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng ánh mắt lại đầy kiên định khiến Bùi Ngụ Hành trầm mặc. “Cho a huynh một lý do.”
“Đệ… đệ đọc sách không giỏi bằng a huynh,” Bùi Cảnh Ký cúi đầu, có phần hổ thẹn, “Ngay cả a huynh thi tiến sĩ cũng khó khăn như thế, Ký Nhi cảm thấy mình chắc chắn thi trượt. Thay vì uổng phí thời gian, chi bằng tìm con đường khác.”
Đệ ấy nói tới đây, đã bắt đầu nghẹn ngào, ngẩng đầu lên: “Còn nữa, Ký Nhi muốn bảo vệ mẫu thân với a tỷ! Không muốn thấy bọn họ bị bắt nạt nữa.”
Trong mắt người ngoài, đã có a huynh là Bùi Ngự Hành, tài tử nổi danh đệ nhất Trường An, thì Bùi Cảnh Ký đúng là không có gì nổi bật, nhưng Tuyên Nguyệt Ninh biết rõ, đứa nhỏ này rất thông minh, có thể nói là hơn rất nhiều đứa trẻ khác. Chẳng qua vì a huynh của đệ ấy quá tài giỏi nên đệ ấy không có cơ hội thể hiện.
Từ Trường An đến Việt Châu, cả nhà ôm nhau ngủ ở vùng hoang dã, trong lòng thì lo sợ dã thú có thể tập kích bất cứ lúc nào, tới Việt Châu thì bị Tuyên gia đuổi ra khỏi cửa, còn suýt nữa bị bán đi... Bao nhiêu chuyện xảy ra, đệ ấy đều ghi nhớ trong lòng. Đệ ấy còn nhỏ như thế, nhưng đã có suy nghĩ riêng rồi.
Câu nói “bảo vệ mẫu thân và a tỷ” đã chạm đến đáy lòng Bùi Ngụ Hành – Bùi gia, đã có người kế tục.
Môi đỏ khẽ nhếch lên, ánh mắt Bùi Cảnh Ký liền sáng lên chờ mong. Chỉ nghe Bùi Ngụ Hành nói: “Nếu đã chọn làm võ tướng, thì phải kiên trì đến cùng.”
Bùi Cảnh Ký nhảy khỏi ghế, cúi người thi lễ: “Đa tạ a huynh đồng ý!”
“Về ngủ đi, a huynh sẽ nói với mẫu thân.”
“Vâng!” Khuôn mặt nhỏ ấy tràn đầy niềm vui chạy về phòng.
Đôi mắt ôn hòa hiếm thấy của Bùi Ngụ Hành nhìn qua nàng, Tuyên Nguyệt Ninh mặt đầy phức tạp nhìn lại hắn. Nàng không biết con đường này sẽ mang lại cho Bùi Cảnh Ký một tân sinh mới hay hủy diệt.
Đứa bé từng đoản mệnh kiếp trước, vận mệnh đời này, chỉ có thể do chính bản thân đệ ấy nắm lấy, bởi vì nay đã khác xưa.
Nàng tuy lo lắng con đường phía trước của đệ ấy, nhưng càng muốn đệ ấy được sống thoải mái vui vẻ kiếp này. Dù có thất bại, thì đã sao, nàng sẽ nuôi đệ ấy như con ruột!
Chỉ nghe Bùi Ngụ Hành hỏi: “Ngươi cũng đồng ý?”
Nàng mỉm cười: “A huynh đã quyết định rồi, Nguyệt Ninh đương nhiên đồng ý.”
Bùi Ngụ Hành cầm quyển thi tập mới đọc nửa, liếc nàng một cái: “Nghiêm túc nói chuyện.”
Thu lại lo lắng, Tuyên Nguyệt Ninh trở về dáng vẻ thường ngày, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:
“Ký Nhi đi làm võ tướng cũng là chuyện tốt. Nếu đệ ấy có thể lập công mà trở thành tướng quân, thì đối với a huynh cũng là trợ lực lớn. Đến lúc đó, một người ở triều đình, một người đóng giữ ở biên cương, lo gì Bùi gia còn không thể khôi phục lại vinh quang ngày xưa?”
Biên giới Đại Lạc không yên, hầu như năm nào cũng có chiến tranh. Nhờ quân công thăng tiến, không thua gì thi cử. Nếu gặp đại chiến lập được công lớn, còn có thể thăng chức nhanh chóng. Nghĩ vậy, con đường đứa nhỏ này chọn cũng không hẳn là chuyện xấu.
Chỉ cần giữ được mạng.
Bùi Ngụ Hành dùng sách che miệng ho nhẹ hai tiếng, khiến Tuyên Nguyệt Ninh hoảng hốt giật sách khỏi tay hắn, vội dìu hắn về nghỉ: “Không rõ tình trạng bản thân sao? Sao còn lao lực đọc sách? Nửa năm nữa mới đến kỳ thi tại Lạc Dương, giờ mà ngươi ngã bệnh là mất nhiều hơn được!”
Hắn nằm trên giường ho không ngừng, nhắm mắt lại như sắp không còn hơi thở. Tuyên Nguyệt Ninh còn đang định liều lĩnh mặc kệ giờ cấm đi lại ban đêm, mà ra ngoài mời lang trung, thì nghe hắn mở miệng: “Ta không khỏe, ngươi đi nói với mẫu thân giùm ta.”
Tuyên Nguyệt Ninh: ……
Nàng không có chứng cứ, nhưng nàng nghi ngờ hắn giả bệnh!
Tuyên phu nhân nghe Bùi Cảnh Ký muốn học võ, sau này ra chiến trường, liền nổi giận lôi đình, nếu không phải mọi người ngăn cản, bà đã đánh cho hắn một trận.
Bùi gia vốn là danh gia vọng tộc, sao chịu để con cháu ra nơi đao thương không có mắt đó?
Tuyên Nguyệt Ninh cứ tưởng mẫu thân sợ làm xấu thanh danh Bùi gia nên mới không đồng ý, liền tận tình khuyên bảo. Hóa ra do nàng suy nghĩ nhiều, mẫu thân là lo sợ đao kiếm không có mắt, sợ Bùi Cảnh Ký chết nơi chiến trường.
“Mẫu thân, Ký Nhi khó mà nghĩ được một điều chính đệ ấy thích, con không muốn đệ ấy buồn. Đệ ấy còn nhỏ, học võ rất vất vả, lỡ đệ ấy không kiên trì được thì sao, nên việc làm võ tướng này chưa chắc xảy ra, nên nương cứ đồng ý trước đi?”
Nam nhân Bùi gia ai cũng cứng đầu, đã quyết chuyện gì là đi tới cùng. Phu quân của bà cũng vậy, Bùi Ngụ Hành cũng vậy, nay Bùi Cảnh Ký chắc chắn cũng chẳng khác gì. Tuyên phu nhân xua tay, tỏ ý không nói nữa – bà sẽ không đồng ý.
Bùi Ngụ Hành đúng là cho nàng một nhiệm vụ “khó nhằn”.
Tuyên Nguyệt Ninh chống má, cuối cùng cũng nghĩ ra cách.
Nàng nói với Bùi Cảnh Ký đang mặt mày ủ rũ: “Dù đệ muốn làm võ tướng, thì cũng phải biết chữ, phải đọc sách. Đệ thử nghĩ coi nếu tương lai ra chiến trường đánh giặc, mà đến bày binh bố trận đệ cũng không biết thì làm sao làm tướng được?”
Bùi Cảnh Ký vốn luôn nghe lời, chỉ cứng đầu vụ học võ. Nghe vậy hắn thấy cũng có lý, lại vui vẻ quay về cùng bọn nhỏ đọc sách.
Cách này trúng tâm ý Tuyên phu nhân. Sau bao nhiêu năn nỉ, cuối cùng bà cũng nhượng bộ: học võ để cường thân kiện thể thì được, nhưng đừng nghĩ đến chuyện làm võ tướng.
Nhưng chỉ cần được học võ, là đã đủ làm Bùi Cảnh Ký vui vẻ. Đợi đệ ấy học ra thành tích, còn sợ nương không đồng ý à?
Trong nhà còn phải chu cấp cho Bùi Ngụ Hành đọc sách, Tuyên Nguyệt Ninh cũng không giấu đệ ấy tình cảnh nhà mình, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt đệ ấy: “Ký Nhi, a tỷ không rõ chuyện học võ lắm, đã nhờ người ở Văn Nhai Các hỏi thăm rồi, đệ cứ an tâm đọc sách với a huynh. Đến lúc tìm được nơi phù hợp, a tỷ sẽ đưa đệ đến đó.”
“A tỷ, tỷ thật tốt.” Đệ ấy hiếm khi chủ động ôm cổ nàng làm nũng như vậy.
Nàng vuốt tóc đệ ấy, nghĩ thầm: nàng làm vậy có gì to tát đâu, chỉ là kiếm tiền đưa đệ ấy đi học võ. Còn Bùi Ngụ Hành, hiện đã tranh thủ xem binh thư – vì ai, không cần nói cũng biết.
Kiếp trước mấy đứa nhỏ này chết sớm, nàng cũng không biết Bùi Ngụ Hành còn có mặt này nữa.
Cả nhà đang bàn chuyện cho Bùi Cảnh Ký học võ, làm sao Bùi Cảnh Chiêu không biết được. Ai ngờ nàng không đòi học võ mà lại ôm một con chó con ba tháng tuổi, tỏ vẻ muốn nuôi. Tuyên phu nhân và Tuyên Nguyệt Ninh đã chuẩn bị lý do để từ chối, ai ngờ lại chẳng dùng tới.
“Bùi Cảnh Ký được đi học võ, còn con muốn nuôi chó con!”
Chó con này cũng không phải giống loài gì quý cả, chỉ là con chó nhà hàng xóm đẻ ra, lông vàng đất, tai to, mũi nhỏ đang đánh hơi trong lòng Bùi Cảnh Chiêu, trông đầy bất an.
“Con bé muốn nuôi thì cho nó nuôi, trong nhà có chó cũng không tồi. Gần đây Việt Châu không yên, có vài nhà bị trộm, còn có nữ tử đàng hoàng bị…”
Tuyên phu nhân liếc mắt nhìn Tuyên Nguyệt Ninh một cái, ngừng lời, nhíu mày lại rồi quay sang nói với Bùi Cảnh Chiêu đang vui vẻ: “Sau này để con phụ trách chăm sóc nó được không?”
“Mẫu thân, con sẽ làm.”
Tuyên Nguyệt Ninh biết mẫu thân đang lo lắng cho mình, nhưng nhìn lại thân thể nhỏ bé của bản thân, trong lòng thật sự cảm thấy mẫu thân đã lo nghĩ quá nhiều: “Mẫu thân cứ yên tâm, ngoài Văn Nhai Các ra thì con không đi đâu cả.”
“Vẫn nên để a huynh con đưa đón con thì tốt hơn, Bùi Ngụ Hành, con có nghe thấy không?”
“Dạ.”
Trong thư phòng, Triệu Hoán Thần đến tìm Bùi Ngụ Hành, đứng ngồi không yên, vội vã nói: “Bùi lang, có chuyện lớn rồi!”

Bình Luận

0 Thảo luận