Một tiếng áp lực đến cực điểm, từ trong yết hầu phát ra âm thanh rung động, cuối cùng không thể khắc chế, nỗi buồn vui đan xen từ trong ngực phun trào mà hóa thành tiếng gào khóc.
Người phụ nhân dứt khoác, lưu loát cùng Bùi phụ hoà li, mang theo những hài tử còn nhỏ cùng yếu ớt, từ Trường An một đường bôn ba đến Việt Châu, trải qua nhiều phen sinh tử, dùng đôi vai thon gầy chống đỡ lên một khoảng trời cho các con.
Khi nghe được nhi tử nói với bà rằng bệ hạ đã đồng ý lật lại bản án năm xưa, phụ thân hắn lập tức có thể được giải oan, hình tượng người mẫu thân nghiêm khắc liền biến mất, bà quay lại là một nữ nhân yếu mềm khóc thút thít.
Cùng phu quân cầm sắt hòa minh, phảng phất như đã qua mấy đời, chỉ cần các con còn, hương khói Bùi gia sẽ không bị đoạn, bà thậm chí đã chấp nhận những ngày tháng không có phu quân.
Nhưng vào lúc này, Bùi Ngụ Hành nói cho bà, oan khuất trên người phu quân của bà lập tức có thể được rửa sạch.
Không biết bọn nhỏ đã phải nỗ lực bao nhiêu, mới đổi lấy cơ hội không dễ dàng này, hai mắt bà đẫm lệ mông lung, nhất thời chỉ có khóc mới có thể biểu đạt nỗi bi phẫn bao lâu nay.
Bùi Ngụ Hành lặng lẽ từ trong tay áo rộng lấy ra khăn tay đưa cho Tuyên Nguyệt Ninh, Tuyên Nguyệt Ninh tiếp nhận, cẩn thận thay Tuyên phu nhân che chắn tầm mắt mọi người, không cho bọn họ thấy tư thái chật vật của bà.
Người hầu trong nhà đều bảo lui xuống, bản án của Bùi phủ lại có cơ hội được thấy ánh sáng mặt trời, ngay cả Chiêu nhi cũng được gọi đến đây. Mặc dù nàng còn tuổi nhỏ, nhưng nàng cũng cần biết phụ thân lập tức có thể được giải oan, phụ thân vốn không phải tội nhân, bọn họ cũng không phải là con cháu của người tham ô mưu nghịch.
Tuyên Nguyệt Ninh đứng bên cạnh Tuyên phu nhân, đem đầu bà nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, cả nhà kiên nhẫn chờ Tuyên phu nhân phát tiết xong cảm xúc của bà.
Chiêu nhi còn nhỏ, không thể hiểu vì sao mẫu thân khóc, ngay cả trong mắt a tỷ cũng ngấn nước mắt.
Lại nhìn a huynh của nàng, thường ngày hễ có người khóc trước mặt, huynh trưởng liền muốn tránh xa, sợ nước mắt dính vào người, nay lại mỉm cười nhìn chằm chằm hai nữ nhân quan trọng nhất trong đời huynh ấy.
Phát hiện nàng đang nhìn, hắn vẫy tay gọi nàng lại gần.
“Chiêu nhi, án tử của phụ thân đã được bệ hạ kết luận là có điểm nghi vấn, có thể một lần nữa được điều tra lại, liền tiến thêm một bước tới việc giải oan cho người, muội có vui không?”
Nàng tuy còn nhỏ, nhưng cũng biết đây là việc vui có liên quan đến phụ thân, đã là việc vui thì nàng vui.
“Vui vẻ!”
Nam nữ có khác, nên dù Bùi Ngụ Hành là huynh trưởng của nàng, hiện tại cũng không thể ôm nàng, chỉ duỗi tay sờ lên tóc nàng, làm nàng sợ hãi chớp mắt liên hồi. Đây đúng là a huynh nha, không phải giả.
Tuyên phu nhân khóc đến mức nhoè cả lớp trang điểm, thở hổn hển, bà đã liên tục khóc như vậy rất lâu. Tuyên Nguyệt Ninh đau lòng nói: “Nương, đây là việc rất tốt, người đừng khóc nữa, nhìn xem dọa cả Chiêu nhi rồi.”
Bùi Cảnh Chiêu: “……”
Muội không phải, muội không phải bị nương dọa, a tỷ chớ có che chở a huynh mà nói bậy.
Bùi Ngụ Hành cũng nói: “Đúng vậy, nương, nước mắt nên để dành đến ngày phụ thân sửa lại án xử sai, khi ấy hãy khóc, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.”
“Đúng, đúng vậy.” Tuyên phu nhân ngượng ngùng ngẩng đầu, thế mà để bọn nhỏ thấy bà khóc lóc thảm hại thế này, bà dùng khăn tay lau mặt, nói: “Nương chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ. Phụ thân các con trên trời có linh thiêng, nhất định vui mừng lắm. Nhi tử của ta, con vất vả rồi.”
“Nhi không vất vả. Nương cùng phu nhân còn phải nuôi ta đọc sách, còn phải chăm sóc Chiêu nhi và Ký nhi, mới là người thật sự vất vả.”
“Ôi, đứa nhỏ này.” Nước mắt Tuyên phu nhân lại không kìm được mà rơi xuống. Sao có thể không vất vả, bà đến nghĩ thôi cũng không dám nghĩ, vậy mà hắn làm được, còn không biết hắn phải chịu bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu gian khổ mới làm được việc này.
“Nương.” Tuyên Nguyệt Ninh đưa mắt ra hiệu cho Bùi Ngụ Hành, “Để con đưa người về phòng nghỉ ngơi, chuyện trong nhà hãy giao cho con.”
Tuyên phu nhân đồng ý, được Tuyên Nguyệt Ninh hầu hạ rửa mặt, lên giường, vừa chạm gối đã ngủ ngay.
Bên kia, Bùi Ngụ Hành đã mời đại phu đến. Sau khi bắt mạch, đại phu trầm giọng hỏi: “Phu nhân trước đây có từng bị bệnh nặng một hồi không?”
Hai người liếc nhau, có chút khẩn trương. Tuyên Nguyệt Ninh trả lời: “Đúng vậy, khoảng hai năm trước ở Việt Châu, mẫu thân bị cảm lạnh rất nghiêm trọng, phải dưỡng mấy tháng mới khỏi. Đại phu, mẫu thân ta có phải bị bệnh nặng không? Sao có thể được, mẫu thân ta nhìn qua rất khỏe mạnh mà.”
Đại phu lắc đầu: “Khỏe mạnh chỉ là vẻ bề ngoài do phu nhân cố gắng biểu hiện ra, kỳ thực bên trong đã hao tổn rất nặng. Lần này chính là biến họa thành phúc, trong lòng tắc nghẽn hoàn toàn được thư giải, thân thể chịu không nổi liền ngủ say. Đợi phu nhân tỉnh lại, các vị phải bổ dưỡng thật tốt, ngay cả những căn bệnh cũ cũng cần được bù đắp.”
Quả thật là chuyện tốt. Tuyên Nguyệt Ninh quay đầu nhìn Bùi Ngụ Hành, thấy hắn mím môi rồi thả lỏng, liền vui mừng nói: “Đa tạ đại phu.”
Nhận phương thuốc, nàng muốn đi bốc thuốc cho mẫu thân, nhưng bị Bùi Ngụ Hành ngăn lại, bảo giao việc này cho lão quản sự đi.
Trong phòng mẫu thân đã có tỳ nữ hầu hạ, so với bọn họ còn tỉ mỉ hơn, lại có đại phu nói không có việc gì, Bùi Ngụ Hành liền đưa Tuyên Nguyệt Ninh trở về phòng.
“Thế là sao? Ta còn muốn xuống bếp nấu đồ ăn dễ tiêu hoá cho mẫu thân, thường ngày đều là nấu cho chàng, lần này thay đổi, ta nấu cho mẫu thân.” Nàng lải nhải thì bị ngắt lời.
“Phu nhân.” Hắn trầm giọng gọi, khiến nàng nổi da gà khắp người.
“Làm… làm gì vậy?”
Hắn trong nhà khoác bộ xiêm y tay áo rộng viền bạc, môi đỏ, áo trắng, như một đóa mai đỏ trên tuyết, nở rộ rực rỡ.
Tay áo rộng khẽ xoay, hắn trịnh trọng hành lễ với Tuyên Nguyệt Ninh: “Đa tạ.”
Đa tạ nàng đã không từ bỏ Bùi gia, mà chọn lựa Trịnh gia.
Đa tạ nàng ngày ngày vất vả, kiếm tiền nuôi cả nhà.
Đa tạ nàng thay ta chăm sóc mẫu thân, nuôi dạy hai đứa nhỏ.
Đa tạ nàng vẫn luôn duy trì ta.
Ngàn lời vạn chữ, đến đây chỉ hóa thành hai chữ.
“Chàng… mau đứng dậy.” Tuyên Nguyệt Ninh bị hắn dọa giật mình, trong mắt ngân ngấn nước mắt.
Thật là, nàng không muốn khóc nữa.
Không có thời khắc nào khiến nàng kiên định hơn như bây giờ, rằng việc nàng quyết tâm ở lại Bùi gia là quyết định đúng đắn đến dường nào.
Tay áo rộng của Bùi Ngụ Hành vung ra, nhìn Tuyên Nguyệt Ninh đã chảy đầy mặt nước mắt, lòng bàn tay do dự một hồi rồi vẫn rơi xuống, phu nhân nhà mình, cho dù khóc đến xấu xí, cũng phải sủng ái.
“Nàng khóc gì vậy? Có phải cần mời đại phu về khám mạch cho nàng không?”
Tuyên Nguyệt Ninh cho dù khóc vẫn trừng mắt nhìn hắn: “Ta không nói với chàng nữa, ta đi nấu đồ ăn cho mẫu thân, còn chàng, đêm nay tự đi mà lo cho bản thân đi!”
“Thế nào, phu nhân hôm nay không tính phần cơm cho ta sao?”
“Hừ!”
“Được rồi, chớ khóc, khụ khụ.”
“Sao vậy, sao vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=151]
Chàng dám gạt ta!”
Bùi Ngụ Hành vươn cánh tay dài, ôm nàng vào lòng: “Phu nhân, Nguyệt Ninh.”
Tuyên Nguyệt Ninh tự mình lẩm bẩm mấy câu, rồi sau đó dặn dò nói: “Lần này, chàng đi nước cờ này rất nguy hiểm, đánh cho bọn họ một phen trở tay không kịp. Đợi bọn họ kịp phản ứng, chàng phải cẩn thận, năm đó bọn họ có thể hãm hại phụ thân, ai biết có dùng lại thủ đoạn tương tự để hãm hại chàng hay không.”
“Yên tâm, tình huống nay đã khác xưa. Nhà chúng ta cộng lại mới có mấy người, bọn họ cũng không có ai để đi kích động, đặt đồ vật vu hại ta, huống chi bản thân ta cũng không phải hạng người tầm thường dễ bị bắt nạt.” Nói xong, môi đỏ khẽ dừng lại trên đỉnh đầu nàng.
Rõ ràng là một cảnh cực ấm áp, Tuyên Nguyệt Ninh lại hỏi một câu, phá hẳn bầu không khí này: “Chàng có phải đem son môi cọ lên đầu ta rồi hay không? Ta nhìn không thấy, mau cho ta xem.”
Bùi Ngụ Hành: “……”
Hắn quả thật cúi đầu nhìn, nhưng trên mái tóc đen nhánh mượt mà chẳng thấy dấu son đỏ nào. Hồi thần lại, chợt nghĩ mình vừa làm gì, liền lặng lẽ buông phu nhân ra: “Phu nhân, đêm nay ta có thể ăn chút đồ ăn nặng khẩu vị một chút, được không?”
“Cá với gà hầm hành, khỏi bàn nữa.”
“Được.”
Bùi gia trong ấm ngoài êm, cảm động vô cùng. Nhưng ở Lạc Dương, ngày tháng của nhà khác thì không được mỹ mãn như vậy.
Thập Nhất hoàng tử sau khi hồi phủ liền trực tiếp đập phá toàn bộ vật trang trí trong phòng, sau đó xử trí một đám tỳ nữ nô bộc lộ bộ dáng cợt nhả khi thấy hắn.
Sau khi Bùi Hành Trình hồi phủ, ông ta liền cùng Bùi phu nhân cãi nhau một trận lớn, bản thân ông thì tự hoảng sợ mỗi lần thấy trong phòng có vật dụng vốn thuộc về nhà Bùi Ngụ Hành, ông ta liền như chim sợ cành cong, bắt người dọn dẹp toàn bộ bỏ vào kho.
Còn Trịnh gia, Trịnh Diên Huy thì giận dữ với việc Trịnh Tử Duệ dám chống đối ông ta. Trịnh Tử Duệ vốn là nhân vật có tài danh sánh ngang với Bùi Ngụ Hành, sao lại không thông minh, từ những dấu vết phụ thân lộ ra liền đoán được, năm đó Trịnh gia cũng có tham dự.
Vừa về nhà, hắn liền vào thư phòng dò hỏi. Kết quả nhận được một trận trách mắng nặng nề từ Trịnh Diên Huy, lại càng khiến hắn kiên định với suy nghĩ của mình, đồng thời trong lòng cũng dâng lên nỗi bi thương.
“Phụ thân, ngài nói coi, Nguyệt Ninh được gả đến Bùi gia sẽ phải xử trí ra sao đây?”
“Cho nên ta mới phản đối kịch liệt hôn sự của bọn họ ngay từ đầu, cũng chính là nàng một hai đòi gả đi!”
“Nhà chúng ta, rốt cuộc đã tham dự đến mức nào?”
Trịnh Diên Huy cuối cùng vẫn tín nhiệm Trịnh Tử Duệ. Trịnh Thập Cửu lang đã bị phế bỏ, tương lai Trịnh gia vẫn phải giao vào tay Trịnh Tử Duệ, lập tức liền nói thẳng với hắn.
Nhà chúng ta chưa hẳn đã tham dự, chẳng qua chỉ là cho chút lợi ích.
Mà cũng giống như nhà bọn họ, quan viên cung cấp lợi ích cho Thập Nhất hoàng tử cũng rất nhiều.
Trong tình huống này, ai cũng phải tự lo lấy thân, Bùi Ngụ Hành lấy gì để lật lại bản án? Chú định là sẽ thất bại.
Trịnh Tử Duệ như lần đầu nhìn rõ phụ thân mình, cũng hiểu được vì sao Tuyên Nguyệt Ninh lại khinh ghét Trịnh gia đến vậy.
Hắn căn bản không cản được phụ thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông đi Bùi phủ, khuyên bọn họ từ bỏ việc lật lại bản án.
Thế gia đại tộc náo động đến mức phải nộp thuế cũng không khiến Trịnh Diên Huy xuất hiện, nhưng việc lật lại án Bùi phủ lại khiến ông ta ra mặt.
Thế gia đại tộc nộp thuế chẳng qua chỉ là động đến căn cơ, nhưng nếu vụ án của Bùi phủ được lật lại, liền liên lụy cực rộng, không ít người khó mà giữ được cái đầu trên cổ.
Làm Bùi Ngụ Hành dập tắt ý niệm này, coi như là nước cờ mở đầu mà ông muốn dâng cho Thập Nhất hoàng tử.
Nghe tin Trịnh Diên Huy đến, Tuyên Nguyệt Ninh căn bản không để Bùi Ngụ Hành ra mặt. Thân thể Bùi Ngụ Hành nhà bọn họ không tốt, không thể lại nghe những lời khó nghe nữa.
Trịnh Diên Huy chờ nửa ngày, rốt cuộc chỉ đợi được Tuyên Nguyệt Ninh. Thường ngày ở lâm triều vẫn có thể thấy Bùi Ngụ Hành nên ông không cảm thấy gì, giờ khi nàng xuất hiện ông mới bất giác nhận ra phụ thân nữ nhi bọn họ đã hơn nửa năm chưa gặp nhau.
Đối với việc trước kia từng ép nàng khuất phục Trịnh gia, Trịnh Diên Huy không hề hối hận. Giống như việc Tuyên Nguyệt Ninh quyết tâm xa cách Trịnh gia, hai bên đều chẳng hề nuôi dưỡng cảm tình.
Nàng quy củ hành lễ với ông, rồi hỏi: “Phụ thân, phu quân thân thể không khỏe đang nghỉ ngơi, có gì xin cứ nói thẳng với con.”
“Nói vậy con cũng biết rồi, Bùi Thiếu Khanh muốn vì phụ thân mà lật lại bản án. Con nên khuyên hắn từ bỏ ý định này. Vi phụ cũng là vì hai người suy xét, các con còn trẻ, không biết nước sâu cạn thế nào. Án tử của phụ thân hắn liên lụy cực rộng, đến lúc đó, hai người khó tránh khỏi nguy hiểm.”
Nghe ông ta nói cứ như vì hai phu thê bọn họ mà lo nghĩ vậy. Nếu là nàng kiếp trước, hay nàng chưa biết sự tình, chỉ sợ vừa nghe phụ thân quan tâm, trong lúc xúc động đã thuận miệng đồng ý rồi.
“Con chỉ là một nữ nhân, không hiểu chuyện triều đình, bất kể là đối với phu quân hay đối với con, chúng con đều hy vọng phụ thân được một cái công đạo.”
Câu “phụ thân” này, ý nàng nói đến là Bùi phụ, lại như cái gai mắc nơi cổ họng Trịnh Diên Huy.
Ông cẩn thận đánh giá nữ nhi trước mắt, tướng mạo theo tuổi tác càng thêm thành thục, đã khác với Bát lang, nhìn càng có nét nữ tử, giống hệt ông cùng phu nhân.
Trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó gọi tên — đây vốn dĩ phải là nữ nhi của Trịnh gia.
“Vậy thì, hai ngươi cứ chuẩn bị tâm lý cho việc không thành công đi.”
Nàng tự nhiên hào phóng cảm tạ, sự xa cách ấy lại càng khiến lòng Trịnh Diên Huy không thoải mái, ông phất tay áo rời đi.
Không chỉ ông, nhiều quan viên cũng gửi bái thiếp muốn cùng Bùi Ngụ Hành kết giao, sau khi hạ triều còn có kẻ muốn mời hắn đến tửu lầu uống rượu nghe khúc, thậm chí có người chờ ở con đường mỗi ngày hắn nhất định phải đi qua. Nháo đến mức Vương Hổ căng thẳng cực độ, luôn cảm thấy có người muốn hại lang quân nhà mình, một tấc cũng không rời Bùi Ngụ Hành nửa bước.
Có Vương Hổ ở đó, Tuyên Nguyệt Ninh cũng yên tâm được phần nào.
Không chỉ Bùi Ngụ Hành bị người quấy nhiễu, bản thân nàng cũng chẳng lúc nào yên. Tiễn Trịnh Diên Huy đi, lại tới Bùi phu nhân; tiễn Bùi phu nhân đi, lại tới Vương phu nhân.
Phàm những phu nhân từng định may y phục ở Hạo Nguyệt Phường, đều nghe phu quân chỉ thị, chỉ đích danh muốn gặp nàng, ngoài miệng nói đặt may xiêm y, nhưng thật ra là tới làm thuyết khách.
Bùi Ngụ Hành nói nhà bọn họ ít người, không có đối tượng để châm ngòi, nên bọn họ đành theo dõi nàng.
Mỗi người một lời, ở bên tai nàng nhắc mãi chỗ khó của việc lật lại bản án, lại khuyên nàng là nữ nhân cũng nên chia sẻ lo âu cùng phu quân, sao không khuyên nhủ hắn từ bỏ.
Phiền chồng phiền.
Nàng nhận bọn họ như khách, coi lời bọn họ như ruồi muỗi vo ve bên tai.
Về sau, người đến khuyên càng nhiều, nàng liền trực tiếp trốn vào phủ Đình Chủ, để mặc bọn họ đến tìm nhưng không ra.
Có kẻ muốn ngăn cản, thì cũng có người trợ giúp. Thôi Lăng đối với đệ tử rất coi trọng, Bùi Ngụ Hành muốn thay phụ thân lật lại bản án, lập tức cầm bút viết thư cho bằng hữu ở nơi khác nhờ trợ giúp. Bùi Ngụ Hành nhận được rất nhiều tin tức từ bên ngoài truyền đến.
Lại còn có quan viên Đại Lý Tự, khi nghe nói Bùi Ngụ Hành không tiếc trên đại điện mà dâng sớ xin lật lại bản án cho phụ thân, liền như gà tiêm máu, sôi sục một mảnh kính nghĩa, tình nguyện đi theo hắn thu thập chứng cứ.
Đèn Đại Lý Tự thâu đêm không tắt. Nhà bếp Bùi gia một nồi lại một nồi hầm đồ ăn ngon, đưa vào Đại Lý Tự, chiêu đãi những quan viên vất vả ấy.
Thấy thế cục của Bùi Ngụ Hành càng lúc càng mạnh mẽ, rốt cuộc cũng có người ngồi không yên. Hạo Nguyệt Phường chính là nơi đầu tiên đứng mũi chịu sào, vì nó cực dễ đắn đo.
Tuyết Đoàn cùng chưởng quầy vội vàng chạy tới, “Thiếu phu nhân, Hạo Nguyệt Phường có ba người họa sĩ đều đòi đi!”
“Không chỉ vậy, có tám phần đơn đặt hàng đều yêu cầu đòi lui đơn, trong khi y phục, trang sức chúng ta đều đã theo đơn đặt hàng mà chuẩn bị xong cả rồi, hiện giờ họ đòi lui đơn đặt hàng sẽ khiến ta tổn thất vô cùng nghiêm trọng.”
“Bên ngoài cửa hàng có mấy tên du côn, khách hàng đều không dám tiến vào!”
“Mấy người được cửa hàng mời đến thử y phục cũng náo loạn nói không làm.”
“Có quan viên tới thanh tra thuế, nói chúng ta trốn thuế, muốn niêm phong cửa hàng.”
“Thiếu phu nhân, giờ phải làm sao bây giờ?”
Tuyên Nguyệt Ninh vốn đã chuẩn bị sẵn nhưng cũng không ngờ họ lại dùng tới thủ đoạn hèn hạ như vậy.
May mắn là cửa hàng này là do Cung Yến Nhi cho nàng làm của hồi môn, bằng không họ nhất định sẽ ép nàng phải dọn đi, đó mới gọi là đụng vào gân cốt.
Tuyên Nguyệt Ninh suy nghĩ một lát, nay mà càng cứng rắn là không được, nếu không chọc đến toàn thân bị dính bùn, sẽ liên lụy đến Bùi Ngụ Hành.
“Trước tiên xử lý ba người họa sĩ đòi rời đi.”
Chưởng quầy đã tái mặt, bóng đen lớn phủ trên đầu y, Hạo Nguyệt Phường giờ này đúng là sắp bị buộc đóng cửa, “Nhưng mà quan phủ nói muốn niêm phong Hạo Nguyệt Phường, có cần nói lang quân đi tìm người xem sao không?”
“Không cần!” Nàng trả lời cương quyết.
Những việc quan viên làm rõ ràng là cố ý, đoán chừng là chờ nàng chịu không nổi mà nói với phu quân, để Bùi Ngụ Hành ra mặt xử lý; hắn mà xuất hiện ngược lại chỉ làm bọn họ hùng hổ hơn.
Không thể làm nàng trở thành nhược điểm của hắn, cùng lắm để cửa hàng đóng cửa mấy ngày, rồi tính sau.
Chờ đến khi vụ án của Bùi phụ được lật án thành công, Hạo Nguyệt Phường có thể mở cửa trở lại, nhưng khi ấy cửa hàng không còn hoạ sĩ giỏi mới là chết.
Cửa hàng vốn dĩ cũng chỉ có năm người, bây giờ lại lập tức có ba người đòi rời đi.
Ngay sau đó, nàng trấn tĩnh phân phó từng việc một, “Ngươi đi trước nói với ba hoạ sĩ đó, lúc tới Hạo Nguyệt Phường thì cả ba đã ký giao ước rằng năm năm không rời đi, nếu không sẽ phải bồi thường gấp bội; số tiền này chắc chắn phải bắt bọn họ trả, hơn nữa báo cho họ biết, hình mẫu của Hạo Nguyệt Phường tuyệt đối không được mang đi; nếu phát hiện, sẽ báo quan phủ!”
Chưởng quầy cau mày đáp, “Thiếu phu nhân, đào bọn họ đi chính là cửa hàng đối diện, có vẻ cũng không cần bản vẽ của Hạo Nguyệt Phường.”
“Vừa lúc cửa hàng đóng cửa, các ngươi có thời gian mang người đến cửa hàng bọn họ làm nhìn kỹ đồ vật cho ta, nếu xuất hiện đồ giống nhau, liền báo quan phủ. Những bản vẽ cửa hàng có, các ngươi mỗi người chép lại một phần, đều phải bảo quản tốt.”
“Ai, được.”
“Ta cũng không tin lặp đi lặp lại ba bốn lần bị báo quan như vậy, họ còn chịu được !”
“Nhưng… cửa hàng không có họa sĩ thì phải làm sao?”
Tuyên Nguyệt Ninh lãnh đạm liếc y, “Chưởng quầy, nếu ngươi không tin Hạo Nguyệt Phường có thể mở cửa trở lại, bây giờ ngươi có thể đi, ta tuyệt không cản.”
Chưởng quầy khom lưng, “Thiếu phu nhân nói đi đâu thì đi đó, ta tuyệt không hai lòng, tất cả đều vì Hạo Nguyệt Phường tốt.”
“Cửa hàng không có họa sĩ thì đi chiêu mộ, còn cần ta dạy các ngươi sao?”
Những họa sĩ của Hạo Nguyệt Phường đều do một tay nàng bồi dưỡng, vì dù gì nàng cũng là người sống hai đời, thấy được nhiều loại đồ vật mà tích ra kinh nghiệm, đâu phải mấy hoạ sĩ chỉ với vài tháng kinh nghiệm mà có thể so sánh được. Dám đào người đi thì phải chấp nhận vận mệnh bị Hạo Nguyệt Phường đè xuống.
“Còn mấy người làm thử y phục, cứ trả công cho họ, rồi đuổi đi, nhưng trước đó phải nói rõ: chờ Hạo Nguyệt Phường mở cửa trở lại, các nàng cũng không có cơ hội quay về, để họ tự cân nhắc.”
“Khách muốn lui đơn thì cứ để họ lui, nhưng tất cả tiền đặt cọc trước đó đều không trả lại, y phục và trang sức của đơn đặt hàng nào đã làm xong, cứ để đó, chúng ta sẽ dùng khi khai trương lại, giúp giảm tối đa thiệt hại.”
“Những du côn trước cửa thì liên hệ quan phủ, đưa họ đi, nếu họ dám động thủ, thì các ngươi phải động thủ tàn nhẫn hơn họ cho ta!”
“À, còn gì nữa, đúng rồi, còn vụ quan phủ nói muốn niêm phong kiểm toán cửa hàng.”
Lúc này Tuyết Đoàn cũng cảm thấy tội nghiệp chưởng quầy; chuyện quan phủ niêm phong cửa hàng đòi kiểm toán là chuyện lớn, xém chút nữa thiếu phu nhân đã quên?
“Bọn họ tưởng niêm phong thì cứ niêm phong, nhưng đồ vật trong cửa hàng đều cho ta đăng ký vào danh sách; thiếu thứ nào, tới lúc đó ta sẽ bắt họ bồi gấp mười lần! May mắn Hạo Nguyệt Phường ở Lạc Dương chưa mở được bao lâu, sổ sách không nhiều, các ngươi chép lại một phần đưa cho ta, một phần thì giống trống khua chiên đem đi nộp, cần phải cho bá tánh biết đây chính là quan phủ muốn kiểm toán!”
“Vâng!”
Khi chưởng quầy đi rồi, Tuyên Nguyệt Ninh nheo mắt, ngón tay gõ nhẹ trên bàn, sao tự nhiên cửa hàng lại gặp nhiều rắc rối như vậy.
Ba họa sĩ kia làm cách nào mà tìm được cửa hàng chịu nhận bọn họ?
Những người thử y phục sao lại đồng loạt không làm? Liệu có phải sau đó cả đám người hầu của cửa hàng đều nói không phục vụ Hạo Nguyệt Phường nữa không?
Quan phủ theo dõi sổ sách bằng cách nào?
Nàng lạnh lùng cười, nói với Tuyết Đoàn: “Ngươi đi tìm Vương Hổ, bảo hắn tìm vài người theo dõi kỹ chưởng quầy; sau đó ngươi lấy lý do hỗ trợ, nhìn chằm chằm ông ta, đặc biệt là sổ sách, nếu có thể, ngươi lén sao chép cho ta một quyển, có động tĩnh gì thì mau chạy về báo cho ta.”
Không sợ bọn họ động thủ, chỉ sợ bọn họ không ra chiêu.
Rồi nàng thở dài, nghĩ rằng việc này chỉ có Bùi Ngụ Hành là làm được, vì chàng chỉ cần liếc một cái là đã nhớ hết!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận