Bùi Ngụ Hành bệnh nặng một trận, lăn lộn đứt quãng suốt nửa tháng mới dần hồi phục, vất vả lắm mới nuôi được chút thịt trở lại, nhưng vẫn chưa đầy đặn, mặc y phục vào trông vẫn gầy yếu.
Dạo gần đây, đầu bếp nữ trong huyện nha đều không có việc làm, toàn bộ đều bị Tuyên Nguyệt Ninh chiếm lấy, các loại món dưỡng sinh, thức ăn bồi bổ thân thể cứ như nước chảy không ngừng được đưa tới chỗ Bùi Ngụ Hành.
Nàng hận như không thể ở trong bếp suốt mười hai canh giờ trong ngày, vừa lo lắng cho thân thể Bùi Ngụ Hành, lại vừa rối rắm vì phát hiện bản thân nảy sinh chút tình cảm với hắn, buồn phiền đến độ cũng gầy đi theo hắn.
Mở nắp nồi canh gà ác, thổi thổi làn hơi nóng trên mặt nồi, dùng muôi múc một muỗng nếm thử, nồi canh này đã được hầm suốt một đêm trên bếp, hương vị thơm ngon vô cùng.
Nàng cầm cái chén mới mà múc canh, thì thấy Tuyết Đoàn bước vào, nói với nàng: “Thất nương, Tiêu Giám Sát Sử tới rồi, lang quân bảo ta nhắn với người một tiếng, canh gà nhớ múc thêm cho ngài ấy một chén.”
“Hắn tới làm gì?” Kinh ngạc đến độ muôi trong tay rơi luôn vào nồi.
Trong thư phòng của Bùi Ngụ Hành, Tiêu Tử Ngang đi quanh giá sách, rồi lại đến bàn thấp trong thư phòng, nhẹ nhàng vân vê đóa hoa đặt trên bàn, ở một góc khuất mắt, lặng lẽ nhổ bỏ một cánh lá rụng, thả vào bình hoa, dùng tay che lại, “Không ngờ thư phòng của Bùi Huyện lệnh lại được bày trí có khí chất như vậy.”
“Đều do muội muội trong nhà ta sắp đặt, thư phòng này nàng dùng thường xuyên hơn ta.”
Tất cả bố trí trong thư phòng sau hậu viện đều tương đồng như ở Việt Châu, ở vị trí tương ứng cũng đặt một cái bàn cho Tuyên Nguyệt Ninh, thường ngày nàng hay ngồi đó ghi chép sổ sách.
Vì thường phải tiếp xúc với nam nhân bên ngoài như Vương Hổ, nên Bùi Ngụ Hành ít khi tới thư phòng này, nếu không phải lần này vừa mới khỏi bệnh, không thể đi xa hay gặp gió, cũng sẽ không mời Tiêu Tử Ngang tới đây.
Lúc này ánh mắt Tiêu Tử Ngang quả thật lộ vẻ hứng thú, đưa tay chống vào lưng ghế, ra vẻ thản nhiên hỏi: “Lần này ta phụng mệnh bệ hạ đến, vừa đến huyện Hàm Mãn đã hết sức kinh ngạc. Cả thành đều được Bùi Huyện lệnh xây dựng thêm, đồng ruộng dọc đường nối liền một mảnh, khu buôn bán cũng vô cùng phồn thịnh, có Bùi Huyện lệnh ở đây, đúng là phúc của bá tánh.”
Bùi Ngụ Hành đã ngồi trên ghế, đối diện với ánh mắt không hề có thiện ý của Tiêu Tử Ngang, lạnh nhạt đáp lại: “Tán thưởng quá rồi.”
Rồi chủ động nói tiếp: “Không biết Tiêu Giám Sát Sử có điều gì nghi ngờ? Ta cũng có thể giải thích vài điều.”
Tiêu Tử Ngang đứng sau lưng ghế, nói: “Không hổ là Bùi Huyện lệnh, bản quan quả thật có chút nghi ngờ, muốn phiền ngài giải đáp một chút. Tỷ như Lâm Châu trường nói rằng, ngài tự chủ trương cho bá tánh trồng khoai lang, chưa từng nghe ngài bẩm báo lại, lại tỷ như lợi nhuận to lớn từ bán khoai lang cuối cùng chảy vào túi ai, còn nữa, ta nhớ rõ lần đầu đến huyện nha, nơi này vẫn còn rất đổ nát.”
Một trong những chức trách của Giám Sát Sử chính là giám sát coi quan viên có cùng hào tộc câu kết, tham ô nhận hối lộ không. Hắn nói như vậy, rõ ràng là đang theo dõi Bùi Ngụ Hành, muốn nhân lúc hắn chưa thăng chức mà kéo xuống.
Hắn không tin một khu buôn bán lớn như vậy, Bùi Ngụ Hành lại không tham chút lợi nào. Nếu không thì tiền tu sửa huyện nha quy mô lớn như vậy, cùng các bố trí mới mẻ kia ở đâu ra?
Tiêu Tử Ngang là người được Nữ Đế hết sức tín nhiệm, vừa được tiến cử vào triều là đã trở thành Giám Sát Sử. Ngay từ khi Bùi Ngụ Hành lập nên khu buôn bán, hắn đã có vài phần e ngại. Lúc ở Lạc Dương nghe nói Bùi Ngụ Hành trồng thành công khoai lang, sự e ngại đó liền hóa thành chân thực – đây chính là một đối thủ đáng gờm.
Đệ tử của Thôi Lăng, phụ thân bị chém đầu vì mưu phản tham ô, sau lưng không có thế tộc nâng đỡ, là người rất phù hợp với ý muốn Nữ Đế – người được chọn để kiềm chế thế gia.
Vậy sao hắn có thể không lợi dụng quyền lực hiện tại trong tay, sớm ra tay chặt cánh của Bùi Ngụ Hành trước? Một khi đã tới huyện Hàm Mãn, thì hắn sẽ không vội quay về Lạc Dương.
Hai ánh mắt giao nhau, như đoản đao va chạm. Đối diện với khí thế hung hăng của Tiêu Tử Ngang, định vu oan hắn tội tham ô, Bùi Ngụ Hành liền nở nụ cười đầu tiên mà Tuyên Nguyệt Ninh chưa được thấy kể từ khi hắn bị bệnh.
Hắn vốn thân thể yếu, cũng không miễn cưỡng chính mình, lười biếng nghiêng người dựa trên ghế, phía trên đã được Tuyên Nguyệt Ninh lót nệm dày từ sớm, lúc này dựa vào vừa mềm mại vừa ấm áp, làm khóe môi hắn càng cong lên – nhưng trong mắt Tiêu Tử Ngang liền biến thành ý khiêu khích, khiến lãnh ý từng đợt dâng lên.
“Tiêu Giám Sát Sử nếu muốn tra sổ sách của huyện Hàm Mãn, cứ việc tra.” Bùi Ngụ Hành không hề coi việc Tiêu Tử Ngang nhắm vào mình là việc lớn, hắn sớm đã đề phòng người khác mượn cớ này làm văn. Luật pháp Đại Lạc hắn không đọc uổng phí, nếu Tiêu Tử Ngang có thể tìm ra được sai sót trong thời kỳ hắn nhậm chức, thì coi như hắn giỏi.
Tiêu Tử Ngang chậm rãi bước đến trước mặt Bùi Ngụ Hành, hai người cách nhau một cái án thư, hắn nói: “Đa tạ Bùi Huyện lệnh đã hỗ trợ Tiêu mỗ duy trì công vụ. Mong rằng Bùi Huyện lệnh cũng đừng đi lại vết xe đổ của phụ thân mình.”
Sắc mặt Bùi Ngụ Hành lập tức thay đổi, cả người như lưỡi kiếm rút khỏi vỏ mà bật người đứng dậy, môi đỏ khẽ cong: “Cũng mong Tiêu Giám Sát Sử không lạc bước vào con đường sai trái.”
Hai người giằng co gay gắt trong khoảnh khắc, Tuyên Nguyệt Ninh vội vàng bưng canh gà ác đến thư phòng, liền thấy hai người đứng đối diện, không khí đầy vẻ căng thẳng: một người áo đen, một người áo trắng, một bên là bộ hồ phục bó sát, một bên là trường bào tay áo rộng. Một người khí chất lạnh lẽo như trăng sáng, đôi môi cong đỏ mọng như dính máu.
Nàng hít sâu một hơi, cái cảnh tượng chết tiệt này là sao chứ.
Nhanh chóng lao tới, đẩy Tiêu Tử Ngang ra, chen vào giữa hai người, mỗi người một chén canh gà ác.
Bùi Ngụ Hành luôn chỉ được thấy đồ ăn Tuyên Nguyệt Ninh nấu, chứ không thấy bóng nàng đâu, giờ vừa biết Tiêu Tử Ngang đến thì nàng lập tức xuất hiện, trên môi vốn đang có nụ cười nhàn nhạt thoáng chốc đã tan biến, ánh mắt nhìn Tiêu Tử Ngang thêm sắc lạnh như băng.
Tiêu Tử Ngang nâng chén canh gà ác lên, tuỳ ý múc một muỗng, thấy toàn là thịt gà đầy đặn, ăn một miếng rồi nói: “Tay nghề Thất nương quả thật không tệ.”
Tuyên Nguyệt Ninh liếc mắt nhìn hắn: “Ăn ngon thì Giám Sát Sử cứ ăn nhiều một chút.”
Rồi sau đó có chút ngượng ngùng nhìn về phía Bùi Ngụ Hành, giục hắn: “Ngươi cũng mau ăn đi, nguội rồi sẽ mất ngon.”
Nói xong liền như thói quen muốn ấn hắn ngồi xuống ghế, để hắn ngồi ăn cho đàng hoàng, nhưng tay vừa chạm đến tay áo rộng của hắn thì mặt nàng đỏ lên, nhanh chóng rụt tay về.
Bùi Ngụ Hành thấy rõ động tác nhỏ của nàng, hô hấp khựng lại, giả vờ như không thấy gì mà ngồi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=87]
Vừa mới uống được một ngụm, thì thấy sắc mặt Tiêu Tử Ngang thay đổi, hai má phồng lên.
Hắn ăn trúng một miếng thịt gà còn dính xương, nhả ra thì mất thể diện, nuốt vào thì đó là khúc xương à, hắn lại không phải chó.
Lại nhìn chén của Bùi Ngụ Hành, thịt gà đều đã được gỡ xương sẵn, rõ ràng là Tuyên Nguyệt Ninh cố ý chọn lựa kỹ từng miếng thịt. Bùi Ngụ Hành khẽ lắc chén mình, thấy miếng thịt gà lắc lư bên trong, không khỏi cười khẽ, từng muỗng từng muỗng ăn hết sạch sẽ.
Ăn xong dùng khăn tay chấm miệng, nhìn Tiêu Tử Ngang, người đã cố gắng cắn nát xương gà rồi nuốt hết xuống bụng, sau đó Tiêu Tử Ngang đã không thể ăn thêm được miếng nào nữa, Bùi Ngụ Hành hỏi: “Giám Sát Sử không ăn nữa sao? Thời buổi này bá tánh có được cơm ăn đã rất khó khăn.”
Ngầm ám chỉ hắn lãng phí, làm Giám Sát Sử thì nên làm gương.
Tiêu Tử Ngang nhìn Bùi Ngụ Hành, nâng chén lên: “Canh gà Thất nương nấu thật đúng là dư vị khó quên.” Rồi sau đó ăn hết cả thịt lẫn xương, nuốt ực xuống bụng, đặt mạnh chén lên bàn vang lên một tiếng “phanh”.
Tuyên Nguyệt Ninh liếc mắt nhìn bộ dạng đó của Tiêu Tử Ngang, trong lòng khoan khoái vô cùng. Đáng đời, cố ý để ngươi ăn phải miếng thịt có xương, ngươi tưởng muốn ăn canh ta nấu dễ vậy à.
Thấy Tiêu Tử Ngang bị chèn ép mà rời đi, nàng vội vàng thu dọn hai cái chén lại: “Ta đem đi rửa trước.”
Chạy nhanh đến cửa, nàng lại lo Tiêu Tử Ngang quay lại tìm Bùi Ngụ Hành, hai người lại ở riêng với nhau, liền dừng lại một chút, rồi quay về: “Lần sau Tiêu Giám Sát Sử lại tới, ngươi nhất định phải gọi ta đấy.”
Tuyệt đối không thể để Tiêu Tử Ngang có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Cánh cửa gỗ bị đóng sầm lại không chút nể tình, Bùi Ngụ Hành phun ra một hơi, cười lạnh chốc lát. Nàng quả đúng là như vậy, vừa thấy Tiêu Tử Ngang đến là lập tức muốn xông ra đối đầu.
Lại nói, Tiêu Tử Ngang cũng nhận ra Bùi Ngụ Hành có điều đặc biệt với Tuyên Nguyệt Ninh, còn toan tính từ chỗ nàng moi ra vài điểm yếu của Bùi Ngụ Hành. Nhưng Tuyên Nguyệt Ninh khi một mình đối mặt với hắn, và khi có mặt Bùi Ngụ Hành ở đó, như hai người khác nhau hoàn toàn.
Lãng phí không ít tâm tư, lại chẳng moi móc ra được điều gì.
Từ sớm đã biết Bùi Ngụ Hành được toàn bộ trên dưới huyện Hàm Mãn che chở, nên hắn đã bắt tay với Lâm Châu trường. Nhưng ông ta chỉ có thể giúp được chút ít, còn lại đều phải tự hắn làm, giờ ngay đến một cọng tóc của Bùi Ngụ Hành cũng không túm được.
Lại thêm Tuyên Nguyệt Ninh còn cố tình rò rỉ tin tức ra ngoài – nói rằng Tiêu Giám Sát Sử từ Lạc Dương đến huyện Hàm Mãn là vì đỏ mắt với thành tích của Bùi Ngụ Hành, muốn vu oan hãm hại Bùi Ngụ Hành.
Chuyện này sao có thể nhịn được. Nếu không phải vì không thể động tay đánh nhau với mệnh quan triều đình, lại sợ gây thêm rắc rối cho Bùi Ngụ Hành, thì bá tánh huyện Hàm Mãn đã sớm trùm bao tải mà quất hắn cho một trận rồi. Dẫu vậy, cũng không thể ngăn được bá tánh tự phát tẩy chay, không bán đồ ăn cho hắn, khiến hắn nhiều lần đụng phải rắc rối.
Ngay vào lúc Tiêu Tử Ngang chuẩn bị rút dao, tính toán tự tạo bằng chứng để bôi nhọ Bùi Ngụ Hành, thì Cao công công – người thân cận bên cạnh Nữ Đế – từ Lạc Dương ngàn dặm xa xôi đến huyện Hàm Mãn.
Đoàn xe cắm cờ, bay phấp phới trong gió, có quân đội hộ tống, khí thế ngút trời. Từ xa nhìn lại, không biết chuyện gì còn tưởng huyện Hàm Mãn sắp khai chiến, đến nỗi tướng quân trấn giữ thành cũng phải căng thẳng cả da đầu.
Người của Lâm Châu vừa nghe tin tức đã tăng tốc hành trình, gấp rút đến huyện Hàm Mãn nghênh đón. Không chỉ riêng Lâm Châu trường, các huyện lệnh xung quanh cũng tề tụ, đứng chờ ngoài cổng thành nghênh tiếp Cao công công.
Nếu nói Cung Yến Nhi là tài nữ được Nữ Đế ưu ái, phá lệ đề bạt, thì Cao công công chính là người từ thời Nữ Đế còn chưa được xem trọng đã nâng đỡ bà lên ngôi đế vương. Thân phận và địa vị của ông ta, so với Cung Yến Nhi chỉ cao chứ không thấp. Lần này đích thân ông đến, đủ để cho thấy Nữ Đế coi trọng Bùi Ngụ Hành đến mức nào.
Cao công công là người rất khiêm nhường, không chút ngạo mạn. Ngay tại cổng thành đã xuống xe ngựa, bỏ qua Lâm Châu trường, đi thẳng đến trước một đám quan viên lớn tuổi, chọn đúng Bùi Ngụ Hành – người chưa đến tuổi trưởng thành.
Gương mặt già nua của Lâm Châu trường suýt nữa thì không giữ được, mà Cao công công thì lại dùng giọng điệu hòa nhã hỏi han sức khỏe của Bùi Ngụ Hành, giống hệt như trưởng bối trong nhà ân cần dặn dò, khiến người ta không nỡ chối từ, mà còn cảm thấy được người có địa vị cao như vậy lại nói chuyện hòa ái với mình, thật là một vinh hạnh lớn.
Bùi Ngụ Hành không kiêu ngạo, cũng không khúm núm, đáp lại từng câu từng lời. Cao công công cười ha hả, xoay người, đối mặt với một đám quan viên khác thì gương mặt liền lạnh lại, nói: “Tất cả đều về đi, ta chỉ đến để truyền thánh chỉ cho Bùi Huyện lệnh thôi, các vị cứ tiếp tục về vị trí lo công vụ đi.”
Thấy bọn họ còn do dự, ông lại đổi giọng: “Khoan đã. Các vị giờ mà quay về, e là sẽ đụng lệnh cấm đi lại ban đêm. Chi bằng tạm nghỉ lại một đêm tại huyện nha Hàm Mãn, Bùi Huyện lệnh, ngài thấy được không?”
Những lời vừa khéo chăm sóc, vừa thể hiện địa vị rõ ràng thế này, Bùi Ngụ Hành sao có thể từ chối, lập tức đáp ứng.
Toàn bộ phòng trống trong huyện nha Hàm Mãn đều bị các quan viên chiếm giữ. Bùi Ngụ Hành mở yến tiệc khoản đãi, Tuyên Nguyệt Ninh và Tuyên phu nhân bận rộn trong ngoài ở hậu viện. May mà hai người đều đã quen việc, từ món ăn, điểm tâm, đến âm nhạc đàn sáo, những thứ cần có đều có đủ, khiến những kẻ chờ xem Bùi Ngụ Hành mất mặt trước Cao công công phải thất vọng.
Ngay lúc mọi người còn đang đắm chìm trong tiếng nhạc, Cao công công trịnh trọng đem quan phục ra giữa bao người, đưa tận tay cho Bùi Ngụ Hành: “Bùi Huyện lệnh, bệ hạ đặc biệt ban cho ngài một bộ quan phục màu đỏ tía.”
“Rầm”, không biết là ai đánh nghiêng đồ vật trước mặt mình.
Theo quy định của Đại Lạc, quan lục phẩm và thất phẩm là áo màu xanh lá, huyện lệnh bát phẩm thì chỉ được mặc áo xanh lam, chỉ có quan ngũ phẩm trở lên mới được mặc áo màu đỏ tía. Tại đây, trong toàn bộ quan viên, chỉ có mỗi Tiêu Tử Ngang mặc quan phục màu đỏ tía, giữa muôn màu xanh chỉ nổi bật một màu đỏ.
Còn Bùi Ngụ Hành chưa hề thăng chức, quan phục màu đỏ tía lần này là Nữ Đế đặc cách ban cho, biểu thị dù chưa đủ tư cách mặc quan phục màu đỏ tía, vẫn được ban ân, đại biểu cho việc Nữ Đế công nhận năng lực của hắn, vừa là khích lệ, vừa là ân sủng.
Từ khi Đại Lạc lập quốc đến nay, đây là lần đầu tiên Nữ Đế ban quan phục màu đỏ tía cho một huyện lệnh bát phẩm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận