Tuyên phủ nằm tại Bắc phường, hiện tại giờ đã qua giờ cấm đi lại ban đêm, sáng sớm sương bếp lượn lờ, một đoàn người nối đuôi nhau tiến vào từ cửa sau Tuyên phủ, đưa cho cho Tiêu phu nhân một phong thư, rồi thừa lúc đường vắng mà rời khỏi Việt Châu.
Tiêu phu nhân ngồi trong phòng mình, mở phong thư ra xem, một xấp ngân phiếu dày cộm rơi xuống bàn trang điểm. Ngón tay bà nhẹ nhàng vân vê tờ ngân phiếu, hài lòng cất chúng vào hộp tiền nhỏ.
Tuyên gia nghe tin cũng vội vàng chạy đến, cả người nồng nặc mùi son phấn, vừa bước vào đã giật lấy phong thư, mở ra xem, ngoài một bức thư thì không còn gì khác, liền tỏ vẻ bất mãn:
"Phu nhân, tiền của Bùi nhị gia đưa rốt cuộc đi đâu cả rồi?"
Tiêu phu nhân rút lại phong thư trong tay hắn, cười lạnh: " Bùi Ngụ Hành cứng rắn không chịu nhận công việc người ghi chép, hai đứa nhỏ kia cũng không thành công bán đi được, Bùi nhị gia dựa vào đâu mà phải đưa tiền cho ngươi?"
Tuyên gia cũng tức giận phỉ nhổ: "Bùi nhị gia đúng là tính toán hay thật, không trả tiền mà còn muốn chúng ta làm việc cho họ, nói cho cùng thì đó cũng là muội muội của ta."
Giờ thì mới nhớ ra đó là muội muội à? Tiêu phu nhân chẳng buồn để ý đến hắn, lấy bức thư kia ra đọc một lượt, trong lòng đã rõ, chẳng trách bọn họ sốt ruột.
Nữ đế có ý muốn tạo dựng thế lực riêng, năm nay chỉ tiêu tiến sĩ của Việt Châu phải chiếm một nửa, các tài tử từ khắp nơi sắp sửa đến, bọn họ đương nhiên không yên tâm vì lúc còn ở Trường An, Bùi Ngụ Hành đã nổi tiếng tài giỏi.
Trong lòng có quỷ, nên sợ hắn một bước lên mây, ngoài ra trong thư còn chỉ trích bọn họ làm việc bất lực, Tuyên gia cũng nhìn qua thư, không để ý tới chuyện tài tử Việt Châu, chỉ để ý tới những lời chất vấn trong thư, liền tức giận đập bàn chửi rủa.
Tiêu phu nhân trừng mắt nhìn hắn, mặc hắn xé nát bức thư vứt vào chậu nước: "Ngươi tức giận gì chứ, thư nói đâu có sai, tiếp theo còn phải suy nghĩ kỹ xem nên chặt đứt con đường sống nhà bọn họ như thế nào mới được."
Bà lấy ra vài tờ ngân phiếu, sắc mặt tức giận của Tuyên gia lập tức biến mất, sắp cười thành đóa hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=17]
Nhưng khi hắn định đưa tay ra lấy, bà liền rút tay lại, cười khanh khách: "Phu quân? Ngươi nỡ sao? Phải biết rằng Bùi gia ngoài chuyện đưa tiền, còn hứa sẽ dành cho con ta một danh ngạch tiến sĩ, ngươi làm phụ thân đã không có năng lực lo lót được cho nhi tử thì cũng đừng cản trở ta."
Tiền bạc lay động lòng người, nhưng chưa đến mức khiến bà hết lần này đến lần khác đắc tội với Bùi đại gia, nghĩ đủ mọi cách để hại bọn họ.
Điều quan trọng nhất vẫn là danh ngạch tiến sĩ ấy, có nó, nhi tử của bà nhất định có thể làm huyện lệnh, từ đó thoát khỏi thân phận hiện tại, trở thành quan nhân.
Ban đầu bà còn có chút nghi ngờ, nhưng giờ có tin Việt Châu sẽ chiếm một nửa chỉ tiêu, bà lập tức tin ngay.
Tuyên gia cũng đổi giọng nịnh nọt: "Ai da, phu nhân tốt của ta, đều nghe nàng cả. Gần đây ta lại vừa ý một kỹ nữ, nàng xem thế nào?"
Tiêu phu nhân buông tay, mặc hắn giật lấy ngân phiếu, đôi mắt phượng cong cong: "Vậy thì nạp vào đi."
Ngoài cửa, tiếng tỳ nữ truyền đến: "Lang quân, nương tử, tiểu nương tử Tuyên gia đến chào hỏi."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tuyên gia cũng nhanh chóng nhét ngân phiếu vào túi, nói: "Phu nhân, chẳng phải nàng đang phiền muộn sao? Giờ người đến rồi, ta đi hống kỹ nữ kia vào cửa."
Tiêu phu nhân nhìn bóng dáng hắn hấp tấp rời đi, mắng một tiếng: "Đức hạnh."
Lúc này, Tuyên Nguyệt Ninh đang lặng lẽ chờ trong Tuyên phủ. Hôm nay nàng không mặc Hồ phục, mà diện trang phục ngoan hiền của tiểu thư khuê các. Bùi phụ gặp chuyện, vốn không nên mặc xiêm y màu sắc tươi sáng, nhưng vì nàng chỉ có một bộ Hồ phục, nên mới không dám mặc liên tục.
Nàng chỉnh sửa lại xiêm y cho gọn gàng, quần áo nàng giữ lại đều đơn giản, còn lại đều đem đi cầm cố, tiền này nói kiểu gì mẫu thân cũng không chịu nhận, nàng liền thoải mái mà giữ lại.
Trong tay có tiền, sống lưng cũng thẳng thêm vài phần.
Nhưng số tiền này còn lâu mới đủ. Nàng thì cần tiền, còn Tiêu phu nhân thì cần cơ hội để nhúng tay vào nhà nàng, vậy nàng sẽ đưa đầu tới tận nơi. Tránh cho Tiêu phu nhân phải phí tâm giở trò, cứ để bà ta dồn mọi sự chú ý vào nàng là được. Muốn động đến nàng, thì phải xem bà ta có bản lĩnh không.
Sờ túi tiền sắp hết, nàng nhếch miệng cười, vừa thấy Tiêu phu nhân bước ra, nụ cười càng thêm rạng rỡ, như nói: Đưa tiền đây!
Nàng ngọt ngào nói: "Bá mẫu, Thất nương hôm nay đến đây để tạ lỗi. Hôm đó bá mẫu rời đi, a, cô mẫu tức giận vô cùng, sau này Thất Nương mới biết thì ra bá mẫu tìm cho a huynh một công việc là làm người ghi chép, cô mẫu chỉ là… còn đắm chìm trong quá khứ, không muốn đối mặt thực tại. Bá mẫu đừng giận, Thất Nương thay họ đến tạ lỗi."
Theo gia phả của Tuyên gia, nàng đứng hàng thứ bảy, vì vậy gọi Tuyên Thất nương cũng không sai.
Trong mắt Tiêu phu nhân lóe lên tia tính toán, kéo tay nàng, dắt nàng đến phòng bên, vừa rửa tay vừa hỏi: "Đứa nhỏ ngoan, ngươi có lỗi gì chứ, nói cho bá mẫu nghe, trong nhà xảy ra chuyện gì?"
Mặt nàng hiện vẻ khó xử, ấp úng nói Bùi Ngụ Hành lại bị bệnh, phải dùng toàn thuốc quý, trong nhà không còn tiền.
Nàng cúi đầu, chiếc cổ thon thả tạo thành một đường cung đẹp, vẫn có thể thấy rõ đôi mắt sáng như ngọc và đôi mày thanh tú, khuôn mặt đỏ lên vì ngượng ngùng, rồi mới nói: "Thất nương biết được trong tay bá mẫu có rất nhiều cửa hàng, không biết bá mẫu có thể cho Thất nương đến đó phụ giúp một tay hay không? Bá mẫu, ân… không cần cho Thất nương quá nhiều tiền, chỉ cần đủ duy trì ấm no là được."
Những lời này tiết lộ quá nhiều thông tin – Bùi gia thật sự đã đường cùng, đến mức cả tiểu nương tử chưa cập kê cũng phải ra ngoài kiếm tiền.
Đôi mắt phượng của Tiêu phu nhân cong lên, ánh mắt đầy ý cười: "Con muốn đến cửa hàng của bá mẫu làm việc?" Một tay vỗ nhẹ tay nàng như an ủi, tay kia dò xét hỏi: "Bá mẫu đương nhiên hoan nghênh, con biết đọc biết viết, có thể giúp bá mẫu rất nhiều, chỉ là từ xưa đến giờ thương nhân đều bị coi thường, cô mẫu của con có thể đồng ý sao?"
Tuyên Nguyệt Ninh sờ đồ vật trong tay áo, nở nụ cười mãn nguyện, cắn câu rồi, nhanh chóng liếc nhìn Tiêu phu nhân một cái, rồi lại cúi đầu: "Cô mẫu nhất định sẽ thông cảm."
Nàng vội vàng nói tiếp: "Con biết làm vậy khiến bá mẫu khó xử, cữu cữu hẳn là không thích con đến, nhưng ngoài bá mẫu ra, con thật sự không biết còn có thể đi đâu. Con lại chưa từng làm thuê bên ngoài, trong lòng vẫn rất sợ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có bá mẫu là sẽ che chở cho con."
Ngoài mặt, Tiêu phu nhân vẫn giữ vẻ lương thiện, nhưng trong lòng giờ đang vui như mở hội, con nhóc này được Bùi gia coi như nữ nhi ruột thịt mà nuôi nấng, đã tự dâng mình đến cửa, nào có lý do không cần. Bà lập tức nói: "Vậy thì tốt, con đến cửa hàng bá mẫu làm. Bá mẫu đang có một tiệm trang sức ở Hành phường, con đến đó phụ giúp một tay đi!"
Kinh hỷ đến quá bất ngờ, nàng buông tay áo, tiệm trang sức? Đúng ngay nơi nàng cần.
"Để bá mẫu đưa con đến đó. Con đến từ Trường An, tới cửa hàng thì hỗ trợ tạo ra các thiết kế trang sức, tốt nhất càng giống phong cách các tiểu nương tử hay đeo ở Trường An thì càng tốt."
Tuyên Nguyệt Ninh gật đầu lia lịa – không chỉ Trường An, nàng còn từng sống nửa đời người ở Lạc Dương mà.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận