“Phải thì sao, mà không phải thì thế nào?”
Bùi Ngụ Hành cười nhạt, “Lão trượng cũng quản rộng thật đấy, lão chặn đường ta ở đây là có ý gì?”
Lão nhân ngửa đầu uống cạn bình rượu lục kiến, lắc lắc cái bình trống rỗng rồi quăng vào sọt, nói: “Lâu lắm rồi mới gặp được một tiểu lang quân thú vị như ngươi. Nghe nói ngươi giỏi đánh đàn, vừa khéo ta thì biết uống rượu. Nếu có rảnh, đừng ngại ghé tìm lão già nhàm chán này. Còn nữa, về nói với muội muội nhà ngươi rằng, rượu lục kiến này ngon lắm, khiến ta rất hài lòng.”
Ông ta một tay xách theo đồ câu cá, một tay chắp sau lưng, miệng ngân nga một khúc nhạc không rõ tên mà đi về nhà. Trước khi vào cửa, quay đầu nói với Bùi Ngụ Hành, đang đứng nhìn theo bóng dáng ông đến xuất thần: “Lão họ Thôi, xin chúc Bùi tiểu lang quân được như ý nguyện, thuận lợi tham gia chung tuyển “rút giải”.”
Cánh cửa gỗ bị đóng sầm lại, Thôi Lăng giao đồ cho gia nhân chạy tới đón, vừa đi vừa nhắc đi nhắc lại: “Thú vị, thật thú vị.”
Ánh mắt Bùi Ngụ Hành rời khỏi cánh cửa đã đóng chặt. Hai đứa nhỏ trong nhà đang đùa giỡn chạy ra ngoài, vừa thấy hắn đứng đó bên suối thì sợ đến mức lập tức quay đầu chạy trở lại nhà.
Hắn khẽ gảy chiếc túi thơm buông nơi hông, trong đáy mắt hiện lên một cơn bão dữ dội, quả đúng như hắn nghĩ, phụ thân của hắn vì đụng chạm lợi ích của ai đó, người đó khiến phụ thân của hắn không thể chống cự, đồng thời sai khiến người cùng tộc đứng ra tố cáo ông ấy.
Một bút không viết ra được hai chữ Bùi, chỉ vì một chi họ Bùi nhà họ quá hưng vượng, mà muốn hủy hoại và đoạt lấy, thậm chí còn nghe theo lệnh kẻ ngoài, định đẩy cả nhà họ vào chỗ chết.
Trường An biến loạn, phụ thân bị xử trảm, cả nhà già trẻ lưu lạc khắp nơi, từ Trường An chạy tới Việt Châu, suốt dọc đường luôn gần kề sinh ly tử biệt, sớm đã rơi vào vòng xoáy.
Bọn họ đã như vậy sợ hãi, sao có thể để bọn họ sống tốt được?
Sợi xích mảnh bị hắn quấn quanh ngón tay, rỉ ra ít máu, thấm vào túi thơm, hòa cùng hương liệu, tỏa ra một mùi thơm kỳ dị, ngọt đến rợn người.
Mùi hương ấy khiến hắn bừng tỉnh. Hắn buông túi thơm đã nhiễm máu, phát hiện nó đã loang lổ, không hợp với y phục hắn đang mặc. Hắn liền tháo xuống, nhét vào tay áo, rồi dùng tay kia vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, sau đó nhìn sâu một cái về phía cánh cửa gỗ đóng kín, xoay người rời đi.
Thôi gia thì sao?
Hắn đã sớm nghĩ kỹ rồi, dựa vào người không bằng dựa vào chính mình.
Chỉ mới chậm một chút, mà lúc đến Linh Lung Các thì tiệm đã đóng cửa.
Cảm giác mới mẻ của mọi người qua đi, thì sự nhiệt tình cũng như thủy triều rút xuống. Linh Lung Các làm ăn dần ổn định lại, chưởng quầy có ý muốn chiếu cố Tuyên Nguyệt Ninh, cố ý đóng cửa tiệm sớm, để nàng ra ngoài dạo chơi.
Một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, cả ngày ở phòng bên vẽ tranh, lại mặc Hồ phục giả nam để làm việc, nếu không phải lúc rảnh rỗi nàng cũng sẽ nhìn chằm chằm trâm cài đến xuất thần, người ta còn tưởng Linh Lung Các mướn một tiểu tử.
Chờ đến lúc ở trước quán rượu, nhìn thấy được Tuyên Nguyệt Ninh đang tâng bốc tiếng đàn của Hồ cơ đến tận mây xanh, khiến nàng ta cười rạng rỡ, còn thì thầm gì đó với nàng, lúc này sát khí trên người hắn mới biến mất.
Chưa kịp đến gần, đã có một lang quân bước đến nói chuyện với nàng. Hồ cơ kia lập tức tỏ vẻ tiếc nuối rồi lui xuống.
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, lập tức bước tới.
Tuyên Nguyệt Ninh đang trò chuyện với Hồ cơ nọ, người này còn nhiệt tình giới thiệu cho nàng biết quán rượu nào nấu rượu hương vị thuần nhất, không trộn lẫn nước, lại bị một lang quân tự xưng là chủ tiệm trang sức ở Tây phường xen ngang.
Linh Lung Các vì có nàng là họa sĩ chính từ Trường An tới mà lợi nhuận tăng vọt. Một tiệm trang sức nghe tin, liền ngỏ ý muốn chiêu mộ nàng, hứa sẽ trả công hậu hĩnh nhưng đều bị nàng từ chối.
Tuy vậy, trên đời không thiếu người biết nhìn người. Vị lang quân này chính là người đó, đích thân tới gặp nàng, nói: “Ta đã điều tra tiền công của ngươi ở Linh Lung Các. Nếu ngươi chịu đến chỗ ta, ta trả gấp đôi. Nếu có đơn đặt hàng, chia đôi lợi nhuận. Nhà ta tuy không có nhiều đơn như Linh Lung Các, nhưng ta để ngươi ở nhà vẽ, một tháng chỉ cần đến tiệm một ngày.”
Không thể không nói, Tuyên Nguyệt Ninh suýt nữa đã động lòng. Không chỉ tiền nhiều, còn tự do. Nhưng nàng đã sớm có mục tiêu.
Nàng lắc đầu: “Tấm lòng của lang quân ta xin nhận, nhưng Thất nương đang làm công cho Linh Lung Các, hiện tại vẫn cảm thấy rất tốt.”
Người kia cho rằng điều kiện đưa ra đã đủ mê người, tưởng nàng sẽ đồng ý. Hắn nói: “Tiểu nương tử suy nghĩ lại đi, có yêu cầu gì cứ nói, ta sẽ cố gắng đáp ứng.”
“Ây dô, ngươi dẻo miệng thế không sợ trẹo lưỡi à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=26]
Cửa hàng nhỏ ở Tây phường kia của ngươi mà cũng dám lừa người ta!”
Chưởng quầy Văn Nhai Các chen vào giữa hai người, vừa uống trà Hoàng liên giải nhiệt xong, giờ cảm thấy người nhẹ như chim.
“Ngươi tới đây làm gì? Cũng muốn mời tiểu nương tử? Có biết thứ tự trước sau không? Đừng gây rối ở đây.”
“Ai gây rối chứ. Tiểu nương tử, đừng tin hắn. Thương nhân miệng lưỡi trơn tru, không khéo là bị lừa sạch. Còn nữa, y phục ngươi đặt đã xong rồi, có thể tới lấy bất cứ lúc nào.”
Nói xong, hắn đắc ý rời đi…
Đi rồi? Không phải đang có thiên thời địa lợi nhân hòa à, hắn ở đây đánh gãy lời người khác mời nàng, vậy mà hắn không mời nàng, làm vậy để được gì?, bọn họ Văn Nhai Các sẽ không nông cạn như vậy chứ.
“Tiểu nương tử, đừng để ý hắn. Ngươi cứ tới tiệm ta ở Tây phường mà xem, sẽ biết ta không lừa ngươi. Ta thành tâm mời ngươi làm họa sĩ chính của tiệm.”
Tuyên Nguyệt Ninh thả lỏng đôi mày cau, đáp chân thành: “Xin lỗi, chưởng quầy Linh Lung Các rất tốt với ta, ta chưa nghĩ rời đi.”
Lời này nàng không hề nói dối. Tuy Tiêu phu nhân thường gây khó dễ, nhưng chưởng quầy luôn che chở cho nàng trong phạm vi năng lực của ông. Nàng rất biết ơn.
Thừa dịp nàng còn ở tiệm, nàng sẽ cố giúp chưởng quầy bán được nhiều hàng. Trước khi rời đi, nàng sẽ để lại vài bản vẽ như một cách đền đáp.
Nhìn bóng dáng chưởng quầy của Văn Nhai Các, nàng nắm chặt bình rượu hổ phách trong tay.
Nếu chưa đủ “lửa”, nàng sẽ thêm "lửa".
Nhưng nàng không biết, chưởng quầy Văn Nhai Các vừa đi vừa khổ sở trong lòng. Lang quân nhà hắn đã biết chuyện gần đây, viết thư dặn hắn đừng nhúng tay, chờ về Việt Châu sẽ nói sau.
Cứ chờ đợi vậy, họa sĩ vẽ xiêm y thì không tìm được, rồi đến họa sĩ vẽ trang sức của Linh Lung Các cũng mất luôn!
Nghe xem, người ta không chỉ được trả công cao, còn được vẽ ở nhà, muốn điều kiện gì cũng được.
Hy vọng tiểu nương tử kia đừng đồng ý, chứ sống thế này... thật sự quá khổ sở!
Tuyên Nguyệt Ninh vừa thu hồi ánh mắt, liền thấy Bùi Ngụ Hành từ đằng xa đi tới, vội xách bình rượu hổ phách chạy đến: “Ngươi đến từ lúc nào?”
Bùi Ngụ Hành liếc bình rượu trong tay nàng, tâm hoảng hốt đã bình thản xuống, chỉ là sắc mặt hơi nhợt nhạt, nói: “Lâu rồi.”
Nàng cầm vò rượu trước mặt hắn khẽ lắc lư: “Hôm nay chưởng quầy đóng cửa sớm, không thấy ngươi tới, ta liền đi dạo trước. Văn Nhai Các nói xiêm y đều đã làm xong, lát nữa ngươi cùng ta đi lấy. Tuy rằng không thể du xuân lên núi, nhưng ban đêm ngắm trăng uống rượu cũng có cái thú riêng biệt. Từ lúc dọn nhà đến giờ, chúng ta còn chưa tụ họp bày tiệc, rượu nho thượng hạng ta không mua nổi, nhưng rượu hổ phách cũng không tệ, ngươi đành chịu khó một chút vậy.”
“Ừ, không sao.” Hắn đáp, “Thật ra ta cũng đâu có si mê gì cái thứ rượu nho đó.”
Hắn đưa tay muốn lấy bình rượu trên tay Tuyên Nguyệt Ninh, nàng lại né tránh.
“Ơ? Ngươi đừng nhúc nhích, để ta cầm là được rồi. Ngươi đó, sao đến thân thể mình không khỏe mà cũng không biết.”
Bùi Ngụ Hành nhẹ nhàng cầm lấy bình rượu trong tay nàng: “Cũng không yếu đến mức một bình rượu cũng không xách nổi. Tuyên Nguyệt Ninh, ngươi…”
“Cái gì?” Tuyên Nguyệt Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, âm thầm so thử một chút, bản thân nàng hiện tại ngay cả vai hắn cũng chưa cao bằng! Lại cúi nhìn bộ ngực phẳng lì của mình, nàng hít sâu một hơi, nàng còn nhỏ, cứ từ từ.
“Không có gì, đi thôi, chẳng phải còn phải đi lấy xiêm y sao.”
Chỉ là muốn ngươi đừng xem ta như tiểu hài đồng. Ngươi tưởng ta không biết sao? Ngươi đối xử với ta cũng giống như với Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký. Cho ta thứ gì thì cũng phải chia cho hai đứa nhỏ kia thứ đó, khen ta cũng phải khen luôn bọn nhỏ.
Nếu không phải nàng với không tới, cái tay đang ngọ nguậy kia đã sớm chạm lên đầu hắn rồi. Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn trầm xuống.
Người bên cạnh, cả người toát ra khí lạnh như băng, Tuyên Nguyệt Ninh liền tự giác tránh xa hắn một chút.
Quả nhiên, kiếp trước mọi người nói Bùi tướng tính tình âm trầm bất định là thật, có ai chọc tới hắn đâu, rõ ràng mới vừa rồi còn tốt đẹp đấy thôi.
Vì Linh Lung Các ngay trên phố, mẫu thân giao việc mua xiêm y cho nàng, còn dặn dò kỹ lưỡng: bản thân bà ngày ngày ở nhà, lại có mấy bộ xiêm y mang từ Trường An tới, không cần nàng tiêu tiền linh tinh. Còn Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký thì tuổi còn nhỏ, sẽ lớn rất nhanh, làm xiêm y mặc vài lần là chật ngay.
Bùi Ngụ Hành là một lang quân, mua một bộ là đủ rồi. Nhưng nàng là một tiểu nương tử, làm sao có thể không có mấy bộ xiêm y trang sức chứ? Mẫu thân muốn nàng tự mua nhiều cho mình một chút.
Tuyên Nguyệt Ninh biết mẫu thân thương mình, nhưng nàng vẫn không nghe lời. Nàng liều mạng kiếm tiền như thế là vì cái gì? Còn không phải là để cả nhà này sống tốt hơn một chút sao!
Chưởng quầy Văn Nhai Các uống một ngụm trà Hoàng liên, mặt nhăn nhó, vừa thấy Tuyên Nguyệt Ninh và Bùi Ngụ Hành bước vào, liền vội vàng buông chén: “Tiểu nương tử tới rồi à, xiêm y đều dùng nguyên liệu thượng hạng mà ngươi chọn. Túi thơm và phụ kiện do tiệm ta miễn phí cung cấp, dù là vị lang quân này hay là phu nhân kia, mặc những bộ này ra ngoài đều giúp tiệm ta mời chào thêm đơn hàng. Không cần từ chối.”
“Vậy thì đa tạ chưởng quầy.”
Chưởng quầy đích thân bưng ra bốn bộ xiêm y mùa hạ: “Dựa theo lời tiểu nương tử nói, hai bộ này cho vị lang quân này, hai bộ còn lại cho phu nhân. Xiêm y ngươi gửi lại, chúng ta cũng đã sửa lại, dùng số vải còn dư để làm thêm hai bộ Hồ phục.”
Tuyên Nguyệt Ninh hớn hở lấy một bộ xiêm y, ướm thử lên người Bùi Ngụ Hành, quả nhiên xiêm y của Văn Nhai Các vẫn đẹp hơn tiệm khác một bậc.
Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký mỗi người một bộ Hồ phục may lại từ áo cũ của Bùi Ngụ Hành, nàng lại chọn thêm cho mỗi đứa một bộ xiêm y mới, bảo chưởng quầy gói lại. Khi trả tiền, nàng cảm thấy như máu trong tim cũng chảy ra – thật là quá đắt!
“Còn ngươi?” Bùi Ngụ Hành nhìn quanh một lượt, phát hiện mỗi người hai bộ, chỉ có Tuyên Nguyệt Ninh là không mua cho mình.
“Ta mỗi ngày ở cửa tiệm, một bộ Hồ phục là đủ rồi. Trong nhà việc gì cũng tốn tiền, ngươi sau này còn phải đi Lạc Dương tham gia khoa cử, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy. Mấy bộ xiêm y này cũng đủ mặc vài năm.”
Hắn điềm tĩnh nhìn nàng. Hồ phục trên người nàng làm từ chất liệu không thoáng khí, lúc này mồ hôi đã túa ra khắp mặt. Hắn chỉ vào bộ Hồ phục màu trắng ánh trăng, có viền sắt vàng, treo trong tiệm: “Chưởng quầy, giúp ta gói bộ này lại. Còn nữa, trong mấy bộ nữ trang kia, chọn một bộ hợp với nàng, rồi gói lại luôn.”
Tuyên Nguyệt Ninh ngẩng đầu nhìn, bộ Hồ phục này giá cũng bằng bộ xiêm y đặt may cho hắn rồi. “Ngươi đừng lãng phí như vậy, ta kiếm tiền không dễ dàng đâu!”
Bùi Ngụ Hành lấy từ trong tay áo ra một tấm ngân phiếu, đưa cho chưởng quầy. Ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào người Tuyên Nguyệt Ninh: “Dùng tiền của ta. Chưởng quầy, gói lại giúp ta.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận