Thấp thỏm, nôn nóng, là vì ai nấy đều biết Lận Chủ Bộ đột nhiên bị Bùi Ngụ Hành đích thân áp giải vào đại lao, cùng làm bạn với nhi tử của ông ta, mọi người đều tràn đầy nghi ngờ. Ngày hôm ấy, Bùi Ngụ Hành tiếp đón vô số người tới khuyên hắn buông tha cho Lận Chủ Bộ, trong số đó có Hồ Thương, có hào tộc, thậm chí còn có cả dân chúng nghe chuyện ở ngoài huyện nha cũng đến.
Dân chúng ai nấy đều lo sợ, sợ rằng khó khăn lắm mới có một Huyện lệnh dám rút râu hùm như Bùi Ngụ Hành, lại bị hùm dữ nuốt mất.
Bùi Ngụ Hành tiễn hết lượt khách này đến lượt khách khác, nhớ rõ từng người một, giờ đã như danh sách dài trong đầu.
Cũng có kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, trực tiếp trở mặt đầu hàng chạy đến bên Bùi Ngụ Hành, nói mình bị Lận Chủ Bộ uy hiếp nên bất đắc dĩ mới phải làm việc cho ông ta.
Tuyên Nguyệt Ninh nhìn bóng dáng bọn họ, cười lạnh nói: “Giả mù mưa sa, cỏ đầu tường.”
Chuyện lớn xảy ra tại huyện nha, nàng tất nhiên nắm rõ mọi thứ. Chỉ trong một canh giờ, Bùi Ngụ Hành đã bắt hai phụ tử Lận gia nhốt vào đại lao. Nàng vừa rồi có đến xem một phen, Lận Tế An kia đã bị những người tố cáo đánh gần như không còn khí lực.
Nếu không phải còn phải giữ Lận Chủ Bộ để đợi Giám Sát Ngự Sử đến thẩm tra, nàng hận không thể khuyên Bùi Ngụ Hành đem tất cả bọn chúng nhốt chung một chỗ.
Trong lòng tuy biết Bùi Ngụ Hành đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn không yên tâm, sợ bọn chúng chó cùng rứt giậu, nên nàng liền tự mình đến thư phòng của Bùi Ngụ Hành, dọn một chiếc ghế nhỏ, ngồi phía sau bình phong.
Người vào một lượt lại một lượt, nàng nghe mà lơ mơ sắp ngủ, cuối cùng gục đầu trên bình phong mà ngủ thiếp đi. Cơ thể nghiêng dần về phía ấy, làm cho bình phong gỗ “rầm” một tiếng đổ xuống đất, nàng cũng theo đó ngã lên bình phong.
“Có bị thương chỗ nào không?” Bùi Ngụ Hành buông bút lông, bước nhanh tới, kéo Tuyên Nguyệt Ninh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra từ dưới đất lên.
Trong mắt nàng mờ mịt, thuần khiết nhìn hắn, vô cớ khiến tim hắn đập nhanh.
May thay, nàng ngồi là ghế đẩu thấp, tuy không bị thương nhưng ngã đập vào bình phong cũng hơi đau.
Lúc này, trăng đã lên cao, trong thư phòng chỉ có ánh nến sáng. Nàng dụi mắt, rơm rớm nước mắt, mơ màng hỏi: “Bọn họ đều đi rồi sao?”
“Đều đi cả rồi.” Bùi Ngụ Hành đỡ nàng ngồi vào ghế của mình.
Trong huyện nha im phăng phắc, những hán tử từng ra ngoài bắt Lận Tế An đều được giữ lại, lập công rồi chính thức trở thành nha dịch. Hôm nay chỉ có một nhiệm vụ: bảo vệ thật tốt nơi lưu trữ hồ sơ vụ án, tuyệt đối không được để xảy ra bất kỳ sơ sót nào.
Bùi Ngụ Hành vẫn luôn thức trắng đêm, lo sợ chuyện gấp xảy ra mà mình không kịp ứng phó. Vừa thức một đêm, quầng thâm đã hiện rõ trên làn da trắng nõn.
Đêm nay là đêm quan trọng nhất.
Tuyên Nguyệt Ninh vỗ mặt để bản thân tỉnh táo lại. Hôm nay tình hình hung hiểm, may mà có Bùi Ngụ Hành vững vàng trấn giữ, nàng không cần tự mình đi kiểm tra cũng có thể tưởng tượng ra hắn uy phong khí phách nhường nào.
Thôi Lăng đã sớm viết thư báo cho Bùi Ngụ Hành rằng, gần đây biên cương có biến, trùng hợp có Giám Sát Ngự Sử phụng lệnh bệ hạ đến thị sát. Bùi Ngụ Hành vì vậy mới nhẫn nại tính tình chờ đợi đến hôm nay.
Hai người vẫn luôn bận rộn, Tuyên phu nhân vào phòng chỉ nhìn thoáng qua rồi không quản nữa. Lúc này trong bụng rỗng không, Tuyên Nguyệt Ninh đánh giá một lượt, phát hiện sắc mặt Bùi Ngụ Hành không tốt, nhưng lại không thể mở miệng bảo hắn nghỉ ngơi, đành nói một tiếng rồi tự mình vào bếp nấu chút đồ ăn.
Tiếng động khi nấu ăn đánh thức đầu bếp nữ, nàng vội xua tay bảo nữ đầu bếp về phòng nghỉ ngơi đi, còn nàng nhanh chóng nấu hai tô mì, cùng Bùi Ngụ Hành ăn.
Bùi Ngụ Hành thong thả ăn mì, ánh mắt lặng lẽ dừng trên người Tuyên Nguyệt Ninh đang cắm cúi ăn, đợi nàng ăn xong mới nói: “Sớm trở về nghỉ đi.”
Tuyên Nguyệt Ninh lắc đầu, ăn no lại càng buồn ngủ, ngáp một cái thúc giục hắn ăn nhanh lên.
Hắn mới ăn được nửa tô, liền nghe trước huyện nha có tiếng ồn ào vang lên. Hai người nhìn nhau, đồng thời đứng dậy ra xem.
Vương Hổ đang đè một nam nhân không thấy rõ mặt, thấy hai người tới liền nói: “Bùi Huyện lệnh, quả nhiên đúng như ngài nói, thực sự có người lén lút lẻn vào huyện nha định phóng hỏa, đây, ta tìm được gậy đánh lửa trên người hắn!”
Bùi Ngụ Hành gật đầu, lệnh trói tên kia lại rồi giữ tại chỗ này, ai cũng không được lơi lỏng cảnh giác, càng không được trúng kế “điệu hổ ly sơn”. Trước mắt, tạm thời chưa đưa vào đại lao.
Sau khi an bài xong, hắn như một tấm bia ngắm đứng đó. Tuyên Nguyệt Ninh khẽ nhíu mày, quay người trở vào phòng. Bùi Ngụ Hành tưởng nàng trở về ngủ, trong lòng thở phào một chút.
Ai ngờ chỉ chốc lát sau nàng lại quay ra, một tay cầm áo choàng của hắn, một tay mang nước pha mật ong và thuốc viên, bắt hắn uống thuốc. Dù có khẩn cấp, cũng không thể lấy thân thể ra đùa.
Nhìn hắn mặc áo choàng xong, nàng mới cam tâm tình nguyện đứng cạnh hắn chờ đợi.
Vương Hổ ở bên cạnh cảm khái: “Nhìn Bùi Huyện lệnh và Thất lang huynh đệ đồng tâm hợp lực, ta lại nhớ đến đệ đệ đáng thương của mình, nếu đệ ấy còn sống, ai.”
Bên cạnh có người cố tình trêu ghẹo để hắn đừng chìm trong bi thương: “Đệ đệ của huynh sao so được với Thất lang? Thân thể huynh cường tráng như vậy đã từng bệnh bao giờ chưa? Ta thì thấy Thất lang còn hiền huệ hơn cả phu nhân nhà ta! Ngày sau tiểu nương tử nào mà gả được cho Thất lang đúng là có phúc.”
Mọi người cười vang, hóa giải không khí căng thẳng. Có người còn trêu: “Không biết Thất lang đã thành thân chưa, thích mẫu người thế nào?”
“Nhà ta có một muội muội, Thất lang có hứng thú không?”
Tuyên Nguyệt Ninh cười đến cong mắt, tự nhiên hào phóng để mặc bọn họ trêu đùa, còn tiếp lời: “Không biết muội muội nhà huynh có xinh đẹp không, không so được với a huynh của ta thì không được à.”
Bùi Ngụ Hành vốn đã bị mấy câu đùa này làm khó chịu, nhưng không tiện thể hiện. Nghe thấy lời Tuyên Nguyệt Ninh, quay đầu nhìn nàng. Dưới ánh đuốc chiếu rọi, nửa khuôn mặt nàng sáng ngời, nửa còn lại ẩn trong bóng tối. Nàng cảm giác được hắn đang nhìn, liền xoay đầu lại, ánh sáng đuốc phủ lên toàn bộ gương mặt nàng, khiến tim hắn như bị thiêu đốt, chẳng còn tâm trí gì nữa.
Ừ, hẳn là phải so được với hắn. Bên tai hắn vang lên tiếng bọn họ nói: “Không được rồi, tiểu nương tử nào sánh được với Bùi Huyện lệnh, “Thất lang, đệ yêu cầu cao quá”, “Như vậy làm sao cưới được nương tử!” Mọi người cười vang đầy ẩn ý.
Đêm nay, họ lại bắt thêm ba nhóm người định thiêu hủy hồ sơ vụ án. Tuyên Nguyệt Ninh thức đến nửa đêm thì không trụ nổi nữa, lê bước chân mệt mỏi trở về nghỉ ngơi.
Vừa tỉnh dậy, đã nghe hai nha hoàn trong nhà vừa tới đã ríu rít: Bùi Ngụ Hành bắt được Lận Chủ Bộ khiến lòng người phấn khởi, bọn mình thật may mắn vì được phu nhân mua về. Còn nói hôm nay có vị đại quan chức vị rất cao tới, Lận Chủ Bộ chắc chắn phải ngồi tù đến sông cạn đá mòn!
“Đại quan?” Tuyên Nguyệt Ninh hỏi: “Là Giám Sát Ngự Sử tới sao?”
“Này... Bọn nô tỳ cũng không rõ, chỉ biết ngay cả Lâm Châu trường cũng tới chào hỏi mà bị vị kia đuổi đi, hiện tại vị ấy đang ở trong huyện nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=79]
Ai da, Thất lang, ngài chậm một chút, ăn cơm trước đã.”
Tuyên Nguyệt Ninh mặc kệ tiếng gọi phía sau, nhanh chóng đi về viện phía trước.
Không biết vị Giám Sát Ngự Sử này là ai, có công tư phân minh hay không. Nếu người này muốn vịn cớ việc Bùi Ngụ Hành giam giữ Lận Chủ Bộ để làm văn, thủ đoạn chốn quan trường, làm người khó lòng phòng bị.
Nàng còn chưa tới gần, đã nghe thấy giọng của Bùi Ngụ Hành: “Làm Tiêu Giám Sát Sử chê cười, trong huyện nha hiện giờ chỉ còn ta và hai viên quan ghi chép, những người khác đều xin nghỉ bệnh, chắc sau này cũng khó mà đến được, ta đang định chiêu mộ thêm người.”
Nàng lòng như lửa đốt, cũng không nghe rõ Bùi Ngụ Hành gọi Giám Sát Sử họ gì, liền chạy vọt tới. Trong đầu chợt lóe lên, lập tức đem lời của hai nha hoàn nhắc lại: “A huynh, huynh có ăn cơm không? Huynh thức trắng cả đêm vì lo có người đến thiêu hủy hồ sơ, chi bằng ăn cơm nghỉ ngơi chút đã.”
Lời này là nói thẳng cho Giám Sát Ngự Sử nghe, để ông thấy được rằng Bùi Ngụ Hành vì vụ án này mà tận tâm tận lực, Giám Sát Sử cần phải nhìn cho rõ.
Nghe nàng nói, hai người đồng thời dừng bước, cùng xoay người nhìn nàng. Tuyên Nguyệt Ninh thấy người kia mặc áo bào của quan viên ngũ phẩm trở lên mới được mặc, liền sững người tại chỗ.
Người nọ mặt mày như vẽ, khí chất lạnh nhạt, cao ngạo như đóa hoa lan trong tuyết, đứng cạnh Bùi Ngụ Hành mà không hề bị lu mờ. Nhưng đó chỉ là dáng vẻ hắn muốn cho thiên hạ nhìn thấy. Mà nàng là người đã từng làm phu thê một đời với hắn, Tuyên Nguyệt Ninh hiểu rõ hắn hơn bất kỳ ai.
Hắn là người luôn có dã tâm, giỏi lợi dụng ưu thế của bản thân, tuy không giỏi thơ ca nhưng làm người xử thế lại cực kỳ lão luyện. Chưa từng dự thi khoa cử, mà lại được tiến cử trực tiếp vào triều làm quan, trong triều gió mưa đều do hắn nắm giữ.
Từ bệ hạ đến cung nữ thái giám, không ai nói được một câu xấu về hắn. Người ấy, chính là kẻ một tay vẫy gió dựng sóng giữa triều đình.
Càng về sau, hắn càng dần có địa vị ngang hàng với Bùi Ngụ Hành, trở thành một trong “Lạc Dương song kiếm” trong tay bệ hạ.
Bùi Ngụ Hành là dựa vào bản thân, từ tầng lớp dưới chót từng bước một, đạp lên máu tươi mà đi lên, còn hắn thì dựa vào gia thế và nhân mạch, thêm vào sự yêu thích của bệ hạ, dùng thực lực mà từng bước trèo lên đỉnh cao.
Buồn cười là, ai ai cũng nói hắn là sủng nam của bệ hạ, nhưng chỉ có nàng biết rõ, người này yêu thích nam nhân, những lời đồn kia hoàn toàn là vô căn cứ.
Có thể được Bùi Ngụ Hành xem như đối thủ, đã đủ chứng tỏ năng lực của hắn.
Khi còn đứng phía sau nhìn không nhận ra, giờ phút này tận mắt thấy người, quả là người câm ăn hoàng liên, có khổ chẳng thể nói nên lời. Người này bụng đầy tâm cơ, dẫu đời trước hai người từng kính trọng nhau như khách, nhưng nếu không phải hắn âm thầm mưu tính việc liên hôn với Trịnh gia, nàng cũng không đến mức phải gả thay cho Trịnh Diệc Tuyết.
Đối với hắn, không oán cũng chẳng vui, tốt nhất cả đời không dính dáng đến nhau, nào ngờ hắn lúc này lại trở mình, hóa thân thành Giám Sát Ngự Sử, chẳng khác gì một thanh đao treo lơ lửng trên đầu nàng và Bùi Ngụ Hành.
Thấy nàng ngây người nhìn chằm chằm Tiêu Tử Ngang, gọi thế nào cũng không phản ứng, Bùi Ngụ Hành sửa sang lại đai áo, ngọc bội, trầm giọng quát: “Thất lang, không được vô lễ! Còn không mau đến chào Tiêu Giám Sát Sử!”
Tiêu Tử Ngang liếc mắt nhìn hai người, chậm rãi nói: “Bùi Huyện lệnh không cần nghiêm khắc như vậy. Vị Thất lang này là ai? Sao ta nghe nói Bùi Huyện lệnh chỉ có một biểu muội thôi mà?”
Lời nói ấy khiến Tuyên Nguyệt Ninh tỉnh táo lại, nàng biết Tiêu Tử Ngang rõ ràng muốn ép nàng phải tự mình mở lời, liền nhịn không được lên tiếng: “Gặp qua Tiêu Giám Sát Sử, a huynh là vì bảo vệ an toàn của muội, mới để muội cải trang thành nam tử.”
“À, thì ra là thế. Ta còn nghĩ nơi đây xuất hiện một lang quân anh tuấn.”
Bùi Ngụ Hành chen lời: “Tiêu Giám Sát Sử, là do muội muội trong nhà không hiểu chuyện, quấy nhiễu ngài. Chúng ta vẫn là nên đi thẩm vấn Lận Chủ Bộ thì hơn.”
Vì vừa rồi Tuyên Nguyệt Ninh đối với Tiêu Tử Ngang lộ ra vài phần biểu tình không thích hợp, khiến hắn nhịn không được căn dặn nàng: “Muội về phòng ăn cơm trước, đừng lại đến đây.”
Tuyên Nguyệt Ninh ước gì tránh xa Tiêu Tử Ngang, nhưng lại lo hắn tìm cách gây bất lợi cho Bùi Ngụ Hành, lúc rời đi không khỏi có chút miễn cưỡng.
Bùi Ngụ Hành nhìn gương mặt tuấn tú quả thật dễ khiến thiếu nữ động lòng của Tiêu Tử Ngang, nghiêm mặt nói: “Lận Chủ Bộ cấu kết thân hào nhận hối lộ trái pháp luật, lại còn cắt xén thuế má, tất cả chứng cứ ta đã thu thập đầy đủ, Tiêu Giám Sát Sử có thể mang thẳng về Lạc Dương.”
Tiêu Tử Ngang nhàn nhạt đáp: “Thị phi đúng sai, vẫn nên chờ bản quan tra xét rõ ràng mới đưa ra kết luận.”
Những ngày tiếp theo, Bùi Ngụ Hành cùng Tiêu Tử Ngang cùng nhau thẩm vấn Lận Chủ Bộ và Lận Tế An, cũng giao toàn bộ hồ sơ cho Tiêu Tử Ngang, như thể ném củ khoai nóng ra ngoài.
Tiêu Tử Ngang quả xứng với thân phận Giám Sát Ngự Sử, tra án sấm rền gió cuốn, những gì tra được trùng khớp với chứng cứ do Bùi Ngụ Hành cung cấp, nhưng hắn vẫn cố kéo lại vài điểm nghi ngờ không buông tay, cứ như vậy ở lại huyện nha, khiến người có tâm tư bất chính trong huyện Hàm Mãn đều thấp thỏm không yên.
Ngoài những người đó, vui mừng nhất không nghi ngờ gì chính là dân chúng huyện Hàm Mãn. Nhìn thấy Tiêu Tử Ngang là vị quan liêm chính thẩm án, Bùi Ngụ Hành ra lệnh cho nha dịch truyền tin ra ngoài.
Một đồn mười, mười đồn trăm, trong chớp mắt, cả huyện Hàm Mãn đều biết tài sản của Lận Chủ Bộ lớn thế nào!
Có Giám Sát Sử đích thân điều tra, bất kể Lận Chủ Bộ có bao nhiêu mối giao tình trong huyện cũng vô dụng, cả đời này đừng mong thoát khỏi phòng giam, thậm chí còn có thể bị xử trảm; đứa con của hắn càng không cần phải nói, chẳng ai sẽ giúp hắn lật lại bản án, chỉ có thể chờ đến sau thu xử tử.
Mây đen bao phủ huyện Hàm Mãn rốt cuộc tan biến. Dân chúng căm hận Lận Chủ Bộ bao nhiêu thì càng yêu mến Bùi Ngụ Hành bấy nhiêu.
Thử nhìn xem, chính là nhờ có Bùi Ngụ Hành, mới bắt được Lận Chủ Bộ nhốt vào ngục. Hắn thậm chí không màng có thể mất chức quan, nếu không phải gặp được Giám Sát Sử, thì chẳng biết phải tranh đấu với Lận Chủ Bộ bao lâu mới thắng được.
Bùi Huyện lệnh làm tất cả đều vì dân chúng! Chỉ bằng một trận chiến này, Bùi Ngụ Hành đã hoàn toàn đứng vững ở huyện Hàm Mãn, trở thành vị quan thanh liêm được mọi người kính yêu!
Mặc kệ hắn làm gì, bách tính cũng chỉ nói: “Tốt tốt tốt, chỉ cần là Bùi Huyện lệnh làm, chúng ta đều nghe!”
Biết rõ bên ngoài dân chúng đang khen ngợi Bùi Ngụ Hành thế nào, nhưng chỉ có Tiêu Tử Ngang – người đang bận bịu chỉnh lý hồ sơ – trong lòng đầy tức tối. Bùi Ngụ Hành không hề dẫn dắt dân chúng, chỉ đơn thuần thuật lại tình hình, thế mà những người đó lại như uống phải mê dược.
Sự ca tụng vô hình của họ đối với Bùi Ngụ Hành, chẳng khác nào đang âm thầm thúc ép hắn nhanh chóng xử lý Lận Chủ Bộ.
Bùi Ngụ Hành đem đại công lao đẩy cho hắn, hơn nữa còn là kiểu công trạng đã gọt giũa sạch sẽ rồi dâng đến miệng, khiến một người vốn thích tự tay đào bới hành vi phạm pháp như hắn, chẳng khác nào nhai sáp.
Bề ngoài nhìn có vẻ là hắn chiếm được tiện nghi của Bùi Ngụ Hành, nhưng thực tế Bùi Ngụ Hành đã tính toán kỹ thời điểm hắn tới, lợi dụng hắn xử lý Lận Chủ Bộ, không chỉ toàn thân lui mình mà còn khiến dân chúng thật tâm yêu mến, điều này so với bất cứ thứ gì còn quan trọng hơn.
Nhưng tự dưng đi đẩy công trạng ra ngoài như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới làm, vì vậy hắn quyết định lưu lại huyện nha, tiếp tục quan sát Bùi Ngụ Hành.
Đệ tử của Thôi Lăng, Bùi Thuần Nguyên, đã nghe danh từ lâu.
Huyện nha bận rộn, Bùi Ngụ Hành theo Tiêu Tử Ngang đi khắp nơi tra án, hắn vô cùng tin tưởng vào chứng cứ do chính mình chỉnh lý, không hề sợ Tiêu Tử Ngang tra ra vấn đề.
Ngày hôm ấy thăng đường thẩm vấn Lận Tế An, những quan viên và nha dịch xin nghỉ đều bị hắn thẳng tay đuổi đi. Cho dù có bệnh thật đi chăng nữa, cũng đừng mơ tưởng quay lại huyện nha. Hắn tuyệt không dung thứ hạng người ăn cây táo, rào cây sung hay hạng người lạnh nhạt thờ ơ.
Mặc kệ bọn họ có phải thủ hạ của Lận Chủ Bộ hay không, một người hắn cũng không dùng.
Huyện Hàm Mãn đã thay trời đổi đất, giờ đây lời của Bùi Ngụ Hành là mệnh lệnh, hắn nói không chiêu mộ, thì không ai dám nhận; huống chi bọn họ ngày thường còn dựa thế Lận Chủ Bộ, làm không ít chuyện cưỡi đầu cưỡi cổ dân chúng. Nay biết Bùi Ngụ Hành không cần đến bọn họ, dân chúng chỉ cần mỗi người mắng một câu cũng đủ khiến họ chết chìm trong nước miếng.
Về phần bọn họ trong lòng hối hận thế nào vì ngày ấy không chịu lưu lại, e chỉ có chính họ mới rõ.
Nhìn lại ngày đó còn lưu lại bốn người, không ngoại lệ, ít nhất đều được thăng hai cấp, khiến người khác nhìn mà đỏ cả mắt, nhất là vị quan ghi chép duy nhất của hôm ấy – nay được bổ nhiệm tạm thay thế vị trí của Lận Chủ Bộ – cả ngày lo sợ dè dặt, chỉ sợ đây là giấc mộng, tỉnh ra liền tan.
Vị trí người ghi chép trong nha môn muốn được thăng chức tuy là gian nan, nhưng trong huyện nhỏ như Hàm Mãn, chỉ cần Bùi Ngụ Hành muốn, ai cũng có thể được bổ nhiệm làm người ghi chép, cho hưởng đãi ngộ quan viên Đại Lạc. Mà có danh phận quan viên, sau này thi đậu minh kinh khoa, việc thăng tiến sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, đối với dân chúng bình thường mà nói, đã là quá tốt rồi.
Bốn người này có gan dũng cảm, dám phản kháng, có thể tiến vào huyện nha làm việc, sau lưng tất có người thân đắc lực giúp đỡ. Họ lại là lão nhân trong huyện nha, hiểu rõ đúng sai, Bùi Ngụ Hành đương nhiên muốn nâng đỡ họ, không để họ thất vọng nản lòng.
Lúc này đây, vị ghi chép duy nhất ấy – trắng trẻo sạch sẽ – được Bùi Ngụ Hành trực tiếp đề bạt lên cửu phẩm, tiếp nhận chức trách quản lý công văn mà Lận Chủ Bộ để lại, chính thức trở thành quan viên.
Phụ mẫu của hắn cũng là thân hào nổi danh trong huyện Hàm Mãn, nhi tử nhờ họa được phúc, được trọng dụng, lập tức không nói hai lời, liền quyên một khoản bạc lớn cho huyện nha, còn phái người đến hỗ trợ Bùi Ngụ Hành tu sửa huyện nha. Ban đầu bọn họ vốn vì nhi tử mà đi nịnh bợ Lận Chủ Bộ một chút, nay người đã mất thế, nước trà cũng nguội, còn Bùi Ngụ Hành lại trẻ tuổi đầy triển vọng, đem tiền đặt trên người Bùi Huyện lệnh tuyệt đối không có gì sai.
Chưa nói đến chuyện nhi tử có chức vị quan viên, sau này tôn tử sinh ra cũng sẽ có thân phận quan gia, cả nhà họ kể từ đây có thể đổi vận thoát khổ.
Nhìn chỗ huyện nha đang được sửa sang, sân trong có núi giả, dòng nước chảy qua hồ sen, khiến Tuyên Nguyệt Ninh nhìn mà vui đến nỗi chẳng biết đường về.
Ba người nha dịch còn lại, mỗi người đều được thăng hai cấp, trở thành người dẫn đầu nhóm. Và người lãnh đạo bọn họ chính là Vương Hổ, còn những huynh đệ dưới trướng Vương Hổ thì được chia ra, từ trong đó tuyển ra một người cũng làm người dẫn đầu, những người còn lại chờ được phân ban, tổng cộng tạo thành bốn ban nha dịch, mỗi ban ba đến bốn người.
Ba nha dịch kia cũng là người gầy trơ xương, hôm đó bọn họ muốn đánh cược mới lưu lại. Vương Hổ cùng các huynh đệ đối với họ rất khách khí, còn cẩn thận dò hỏi: ngày thường thao luyện thế nào, tuần tra ra sao, ban đêm chia ca thế nào.
Khổ một nỗi, bọn họ không dám thừa nhận mình trước đây chỉ biết ăn chơi trác táng, không làm việc đàng hoàng. May mắn thay, cả ba đều là con cưng trong nhà, được gia đình bỏ tiền bạc đưa vào nha môn, cũng từng học qua sách, biết chữ, không đến mức kém cỏi.
Ngày hôm đó, ba người vốn đã chuẩn bị tâm lý chờ Lận Chủ Bộ biết chuyện nhi tử bị bắt, thì sẽ bị đuổi ra khỏi huyện nha. Ai ngờ đâu Bùi Huyện lệnh lại lợi hại đến vậy, ngay cả Lận Chủ Bộ cũng bị bắt giam. Ba người mỗi tối đều mất ngủ, tụ lại cùng nhau thắp đèn bàn bạc, thật sự đã dự thảo trả lời tất cả các câu hỏi mà Vương Hổ có thể đưa ra.
Ba người bọn họ cũng không dám cứ như vậy mà trả lời Vương Hổ, mà cẩn thận trước tiên đi nhờ viên quan ghi chép, à không, bây giờ là tiểu Tôn Chủ Bộ góp ý.
Tiểu Tôn Chủ Bộ từ trong đống hồ sơ ngẩng đầu lên, thật là, quầng thâm mắt sắp rớt cả xuống mặt rồi! Đám nha dịch hiện giờ đã hơn mười người, ngày thường xử lý công việc không thành vấn đề, chỉ riêng tiểu Tôn Chủ Bộ là không được nghỉ, toàn bộ công văn trong huyện nha đều do một mình hắn đảm đương.
Nhiều ngày nay hắn làm việc không ngơi tay, hốt hoảng tiếp nhận hồ sơ, sửa hai nét bút rồi đưa trả lại. Ba gã nha dịch thấy vậy mà cảm động, vỗ vỗ vai hắn: “Cố lên! Bùi Huyện lệnh đã dán bố cáo chiêu mộ người mới! Chúng ta không thể để Bùi Huyện lệnh mất mặt, phải làm một lão nhân gương mẫu!”
Tiểu Tôn Chủ Bộ phất tay đuổi họ: “Bố cáo đó chính là ta viết, các ngươi mau đi đi, đừng làm phiền ta nữa.”
Nói xong, hắn cúi đầu, lại tiếp tục vùi mình vào đống công việc, ba gã nha dịch thất thểu lui ra, vừa lúc gặp Vương Hổ, liền đem câu trả lời trình lên.
Vương Hổ cũng biết chữ, là bị đệ đệ ép học. Hắn theo sau đệ đệ đọc sách, thi tiến sĩ thì khó, nhưng thi minh kinh khoa thì không thành vấn đề. Nhớ đến đệ đệ, hắn lại càng cảm kích Bùi Ngụ Hành, nhất định phải giúp Bùi Huyện lệnh huấn luyện đám nha dịch cho thật tốt!
Mấy thứ học được từ doanh trại lúc này rốt cuộc cũng có tác dụng, trước hết là rèn luyện thân thể!
Tin tức huyện nha chiêu mộ người truyền đi như gió, chủ yếu là tuyển người ghi chép và nha dịch. Trong đó chiêu mộ năm người đọc sách biết chữ làm người ghi chép, tám người cường tráng làm nha dịch. Người đến báo danh nối liền không dứt.
Dưới sự chỉ huy của Vương Hổ, một nhóm nha dịch duy trì trật tự. Bọn họ lưng thẳng tắp, đeo bội đao, uy phong lẫm liệt, so với đám nha dịch ngày xưa đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, đúng là một trời một vực. Cho dù người đến báo danh trong lòng có phần bất an, chỉ cần nhìn thấy họ cũng tự sinh lòng tin tưởng.
Hùng dũng oai vệ, khí thế hiên ngang mà đi vào, rồi lại bị nha dịch đỡ ra ngoài, ôm mặt vì bị đánh.
Những người như vậy mà cũng gọi là nha dịch sao? Quá hung hăng, quá tàn nhẫn!
Cuối cùng chọn được hai mươi người, nhưng Bùi Ngụ Hành còn đích thân loại bỏ những kẻ có dính líu tới Lận Chủ Bộ, muốn thừa nước đục thả câu để chen chân vào. Sau cùng, chỉ còn mười ba người được giữ lại.
Đây đều là những người về sau sẽ đi theo hắn, hắn không thể nào không quan tâm tới họ, vì vậy lần này tuyên bố rõ ràng: mỗi người phải làm việc ở vị trí nha dịch trong một tháng trước, ai có năng lực thì mới được lưu lại.
Đối với kỷ luật, hắn cũng vô cùng nghiêm khắc, kẻ nào dưới trướng hắn mà dám ức hiếp dân lành, một khi bị phát hiện, vĩnh viễn không được chiêu mộ lại.
Huyện nha phồn thịnh, cảnh tượng vui mừng. Mọi người quay lại công việc bận rộn, ai cũng muốn bám trụ, đều cố gắng hết mình để được ở lại. Mọi công việc đều nhanh chóng đi vào quỹ đạo. Nhưng đám người mới vào kia, cấp bậc tương đối thấp, mỗi khi nhìn thấy những lão nhân của huyện nha nhờ đặt cược đúng, đứng về phía Bùi Ngụ Hành mà được nhảy cấp, thật sự khiến họ vô cùng ghen tị.
Không được, bọn họ cũng phải làm việc thật tốt, để Bùi Huyện lệnh chú ý tới mình, nhìn thấy mình, chọn lấy mình!
Đợt phát tiền lương đầu tiên đã được phát xuống. Nhận được tiền, ai nấy như đi trên mây, kéo nhau tới quán rượu ăn mừng.
Cũng may có phụ mẫu của tiểu Tôn Chủ Bộ đã quyên tặng một khoản bạc lớn, nếu không thì huyện nha có khi đã phải kéo dài tiền lương để trả cho những người này. Bởi vì Tuyên Nguyệt Ninh ngày thường đối với tiền công, thiếu một đồng cũng không được. Bùi Ngụ Hành càng hiểu được mọi người, tuyệt đối không thể chậm trễ tiền công của họ.
Đợi đến khi mọi thứ đều đi vào nề nếp, Bùi Ngụ Hành lập tức tuyên bố một tin tức lớn — bắt đầu từ hôm đó, hắn sẽ khôi phục lại những vụ án bị xử oan sai trước kia. Năm xưa, phụ thân hắn không có ai giúp đỡ để rửa oan, nên hắn càng hiểu, hắn thề phải tự mình cố gắng, đem công lý trả về cho những người từng bị xử oan.
Dân chúng huyện Hàm Mãn nghe tin đều ngây người. Họ vốn tưởng rằng chỉ cần Lận Chủ Bộ bị bắt là chuyện tốt rồi, không ngờ Bùi Ngụ Hành lại không ngại vất vả khôi phục lại các hồ sơ vụ án ngày trước.
Ai mà không có vài người thân, vài bạn bè từng bị hãm hại oan uổng? Bảy họ tám đời, kiểu gì cũng có thể kể ra người từng bị Lận Chủ Bộ làm hại.
Người người đều mang theo hy vọng đến huyện nha, mong được Bùi Ngụ Hành thăng đường xét xử, vì họ mà sửa lại những bản án sai, tuyên bố oan khuất, thả người ra khỏi ngục. Có người đã bị giam đến ba năm, sau đó còn được bồi thường một khoản tiền.
Bùi Ngụ Hành hài lòng nhìn tiểu Tôn Chủ Bộ vẫn đang như cũ cặm cụi múa bút thành văn, tốc độ không nhanh, nhưng vô cùng ổn định, có thể lần lượt chải vuốt rõ ràng từng vụ án từ đầu tới cuối.
Gần đây còn có thêm năm người mới tới, khiến tiểu Tôn Chủ Bộ lo sợ mình không giữ nổi vị trí này — cái vị trí có thể cùng Bùi Ngụ Hành thăng đường xét xử ấy! Mỗi ngày hắn lật xem hồ sơ, học pháp luật, về nhà còn lén lút khổ luyện, nhất định phải trở thành vị Chủ Bộ được Bùi Huyện lệnh khen ngợi!
Thế nhưng hắn lại không biết, Bùi Ngụ Hành vốn không định thay người, những nỗ lực của hắn Bùi Ngụ Hành đều nhìn thấy. Mà để giữ vững vị trí đó, phụ mẫu hắn lại quyên thêm một khoản tiền lớn, Bùi Ngụ Hành cũng thuận nước đẩy thuyền mà nhận lấy.
Khoản bồi thường cho người bị oan chính là lấy từ chỗ này ra.
Còn về số tiền mà Lận Chủ Bộ từng tham ô, Tiêu Tử Ngang vẫn chưa đệ trình lên trên, Lạc Dương cũng chưa có quyết định cuối cùng, nên nhất thời không thể động vào. Nhưng việc trước kia Lận Chủ Bộ từng đòi tăng thuế, thì lại có thể giảm miễn.
Không chỉ vậy, Bùi Ngụ Hành còn làm chủ, miễn cho dân chúng ba năm thuế má, để họ có thể nghỉ ngơi lấy lại sức. Bởi những năm qua, do Lận Chủ Bộ bòn rút quá nhiều, dân chúng đã khổ đến tận xương tủy.
“Bùi Huyện lệnh thật đúng là một người tốt!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận