Tháng mười, Lạc Dương vẫn phồn hoa như cũ, trong Hạo Nguyệt Phường tiếng ca tiếng nhạc tiếp tục vang vọng.
Vết máu mới vừa vấy trên bùn đất chưa lâu, nay lại nhuốm thêm một vệt mới. Vì chuyện Bác Châu khởi binh làm phản mà việc hành hình Bùi Hành Trình bị trì hoãn, cho đến hôm nay ông ta mới bị xử treo cổ. Xác của ông ta không có ai nhận, bị kéo thẳng tới bãi tha ma, vùi lấp bên cạnh thi thể tộc nhà Vương thị, bầu bạn cùng ruồi muỗi và chó hoang.
Các thế gia đại tộc trong thành Lạc Dương còn chưa kịp sinh lòng bất an, liền vui mừng vì Trịnh gia đã bị nhắm trước, cho bọn họ tranh thủ thêm ít thời gian, nên họ hết lòng cảm tạ Trịnh gia.
Bọn họ thi nhau suy đoán, là ai đã đẩy Trịnh gia ra trước, cuối cùng cũng không đoán ra được là nhà nào làm, chỉ nghĩ thầm một câu: làm được thật đẹp, lại tranh thủ thêm cho bọn họ một chút thời gian.
Từ sau khi gia tộc Vương thị bị xét nhà diệt tộc, Trịnh gia liền liên tiếp bị vạch trần chuyện xấu xa, nào là tham ô nhận hối lộ, nào là tự tiện mở rộng ruộng đất, đẩy bá tánh phải lưu lạc khắp nơi. Tất cả những sự dơ bẩn che giấu dưới lớp áo hoa lệ đều bị lôi ra ánh sáng.
Việc này trực tiếp kinh động đến Ngự Sử Đài. Ngay trước mắt họ mà còn có quan viên dám làm ác như thế, ắt phải điều tra, ắt phải buộc tội.
Thật đáng cười, tuy ai cũng biết thế gia đại tộc xưa nay vẫn luôn như thế, nhưng nay đã khác xưa, phản loạn Bác Châu vừa bị trấn áp, Trung Sơn Vương bị tru di chín tộc, giờ Trịnh gia lại ngoi lên ngang nhiên chống lại luật pháp Đại Lạc, nếu bọn họ còn làm ngơ, chẳng phải không muốn giữ cái đầu trên cổ mình nữa à?
Đúng lúc, Ngự Sử Đài bọn họ cũng có một người của phe Nữ Đế. Tiêu Tử Ngang là một vị Ngự Sử Trung Thừa, quả nhiên hắn tự nguyện đứng ra gánh lấy việc buộc tội, đem Trịnh gia từ trên xuống dưới, từ Trịnh Diên Huy cho đến những chi nhánh xa, hắn đều dâng sớ buộc tội, ngay cả Trịnh Tử Duệ cũng không bỏ qua.
Đương nhiên, so với người khác, phần tội của Trịnh Tử Duệ thật chẳng đáng kể, chỉ là để góp đủ số mà thôi.
Nữ Đế nổi giận. Sự việc Bác Châu vừa yên, nay lại dấy phong ba. Bà liền giao toàn bộ quan viên bị Ngự Sử Đài buộc tội cho Đại Lý Tự xử trí.
Trong triều, các quan viên còn đang nghĩ Bùi Ngụ Hành liệu có mở một con đường sống cho Trịnh gia không, dù sao Tê Hà Đình Chủ cũng là đích nữ của Trịnh gia. Nào ngờ Bùi Ngụ Hành lại dâng tấu xin Nữ Đế chấp thuận cho hắn được nghỉ dưỡng thêm hai tháng vì thân thể vẫn yếu.
Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra. Từ khi bản án của Bùi Giám Sát Ngự Sử được lật lại thành công, Bùi Thiếu Khanh đã không còn vào triều, nghe nói mỗi ngày chỉ nằm ở nhà uống thuốc.
Cái thân thể bệnh tật này của hắn, lại trở nên vô cùng có lợi vào lúc then chốt.
Hay là, bọn họ cũng dứt khoát giả bệnh, không vào triều?
Nghĩ thế thôi, họ lập tức gạt đi ý niệm này. Tính đi tính lại, họ vốn chẳng phải là người được bệ hạ sủng ái, há lại dám khiêu khích sự uy nghiêm của bệ hạ, bà vốn là người trong mắt không chứa được hạt cát.
Tốt nhất bọn họ chỉ nên yên phận làm người xem mà thôi.
Trước vô số chứng cứ được cung cấp để tố cáo Trịnh gia, hiện giờ gia tộc Trịnh gia như “binh hoang mã loạn”, không biết phải làm thế nào cho phải.
Vừa nhìn đã biết, hẳn là Trịnh gia đã đắc tội ai đó, có người đang ra tay chỉnh bọn họ.
Bằng không thì những chuyện cơ mật trong tộc ấy, sao có thể bị người ngoài biết? Tham ô là thật, mở rộng ruộng đất là thật, những lời đồn bên ngoài đều là sự thật cả!
Chắc chắn có người trong tộc để lộ miệng. Gia tộc Trịnh gia vội vã tự tra xét nội tộc, nhất định phải tìm ra kẻ mật báo.
Bằng không, chỉ riêng tội danh tham ô thôi, một nửa người của tộc Trịnh thị đã phải chịu hình phạt treo cổ!
Những tội danh này tuyệt đối không thể để nó hình thành. Trịnh Diên Huy lấy thân phận đứng đầu thế gia đại tộc tìm đến các đại tộc khác để cầu cứu. Ngoài miệng họ nói dễ nghe: “Chúng ta sẽ giúp”, nhưng kỳ thực ai nấy đều lo giữ thân, căn bản không hề có hành động thực tế.
Các ngươi đã không giúp, thì đừng trách chúng ta! Trịnh gia nắm giữ không ít bí mật mà người khác không biết, cùng lắm thì đồng quy vu tận.
Bị uy hiếp, mặt mày các thế gia đại tộc và quan viên đều biến sắc, miễn cưỡng giúp Trịnh gia chạy đôn chạy đáo, nhưng hiệu quả vô cùng nhỏ bé.
Họ quả thực có giúp, nhưng phía sau lực cản lớn đến nỗi chẳng ai đủ sức chống đỡ.
Mà những thứ Trịnh gia lấy ra để uy hiếp, lại bị Nữ Đế đang chặt chẽ theo dõi nắm lấy, trở thành một thanh đao khác trong tay bà.
Trịnh Diên Huy đã thử hết cách, cuối cùng nhớ tới tế tử đang cáo bệnh nằm ở nhà. Hắn chính là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, chỉ cần hắn chịu ra mặt nói một lời, Đại Lý Tự có thể giảm bớt công kích, hoặc hủy đi chứng cứ.
*Tế tử: con rể
Nhưng thiệp mời vừa gửi xong, đã bị Tuyên Nguyệt Ninh giữ lại, căn bản chưa tới được tay Bùi Ngụ Hành.
Nàng liền tự mình trực tiếp đi cự tuyệt Trịnh gia, muốn bóp nát chút tâm tư này của Trịnh Diên Huy. Từ sau lần đại náo Trịnh gia vì Bùi Cảnh Ký, nàng chưa từng bước vào cửa Trịnh gia nữa. Quản gia Trịnh gia thấy nàng liền hốt hoảng chạy đi, chẳng mấy chốc Trịnh Diên Huy đang thương nghị cùng tộc nhân cũng đi ra.
Trịnh gia cùng vinh cùng nhục, hắn còn tưởng nàng đến giúp đỡ, thậm chí trong khoảnh khắc ấy, trong lòng chợt dấy lên ý niệm rằng đích nữ này của ông tuy lạnh nhạt, ít ra khi gia tộc gặp nạn vẫn sẽ ra tay tương trợ.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ, Tuyên Nguyệt Ninh thậm chí chẳng buồn cùng ông ta vào thư phòng bàn bạc, chỉ tới trả lại thiệp mời. Nàng nói: “Phụ thân, phu quân của nữ nhi hiện đang bệnh nặng, thật sự không thể đến cửa, chỉ có thể để nữ nhi đến đây nói một lời. Việc của Trịnh gia gần đây, phu thê chúng con không thể giúp.”
Nàng nói với giọng lạnh như băng, y chang như thần sắc trên mặt nàng hiện giờ.
Trịnh Diên Huy lập tức nổi giận. Trịnh gia đã bị dồn đến bước đường cùng này rồi, vậy mà đích nữ nhà hắn lại chỉ để tới cửa để nói một câu: không giúp được ư?
“Đây là thái độ của một người nữ nhi nói chuyện với phụ thân à? Không giúp được? Ngươi có từng thử cố gắng giúp chưa? Ngươi thân là Đình Chủ, lẽ nào không thể ở trước mặt bệ hạ nói giúp vài câu? Phu quân nhà ngươi đường đường là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, lúc này lại không chịu ra mặt giúp Trịnh gia, mà còn giả bệnh ở nhà!”
Lời này chạm ngay vào nỗi phẫn hận trong lòng Tuyên Nguyệt Ninh. Mọi người đều nghĩ Bùi Ngụ Hành cáo bệnh để tránh hiềm nghi, nhưng thật ra từ sau khi hắn minh oan cho Bùi phụ thành công xong, thật sự đã bệnh liệt giường, không thể dậy nổi.
Trong tình cảnh ấy, Trịnh gia còn dám đưa thiệp mời, muốn Bùi Ngụ Hành đến Trịnh gia một chuyến, nàng sao có thể không tức giận! Có biết để dưỡng thân thể cho hắn, nàng đã tốn bao nhiêu công sức không?
Không được để hắn chịu lạnh, không được để hắn chịu nóng, không được để hắn chịu khí gió, cái gì cũng không được, chỉ có thể thuận theo ý hắn.
Nàng sắp bị nghẹn đến phát bệnh, lúc này Trịnh gia lại đổ thêm dầu vào lửa, nếu không thiêu họ thì thiêu ai?
“Phụ thân nếu thật sự quan tâm đến tế tử, ắt sẽ biết, chàng không phải giả bệnh, mà thật sự đã lâm bệnh.”
Nàng vừa dứt lời, Trịnh Bát lang đã vội vàng xen vào: “Phụ thân, Thuần Nguyên thật sự bị bệnh, hoàn toàn không phải cáo ốm. Con nhớ rõ trước đây đã từng nói với phụ thân rồi mà, xin phụ thân chớ trách tội muội muội.”
Trịnh Diên Huy bị một tử một nhi làm tức đến đầu đau: “Muội muội của con? Người ta có coi mình là muội muội của con không? Trịnh gia xảy ra chuyện lớn thế này, nàng lại như người đứng ngoài, chờ xem Trịnh gia bị cười chê. Con là a huynh của nàng, nhưng trong mắt nàng con nào có chút trọng lượng nào đâu?”
Ông ta tức đến choáng váng, lời vừa ra miệng, trong lòng chợt kinh hoảng. Đích nữ của ông, vì sao chẳng chút sợ hãi?
Trịnh gia vẫn luôn truy tìm nội gián là ai.
Không dám tin, ông ta hỏi: “Là ngươi làm? Ngươi đem những chuyện đó tiết lộ ra ngoài?”
Gương mặt cười khổ của Trịnh Bát lang lập tức cứng đờ, quay sang nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, miệng còn vội biện hộ cho nàng: “Phụ thân nói gì vậy, Nguyệt Ninh mới về nhà chưa được bao lâu, sao có thể biết những chuyện này.”
Chính bởi vì nàng ở Trịnh gia chưa lâu, quan hệ với người trong tộc không hòa hợp, nên khi mọi người tra xét, đều bản năng gạt nàng sang một bên. Lọc đi lọc lại, rốt cuộc cũng chẳng tìm được kẻ khả nghi.
Ai mà dại dột đến nỗi tự tay đẩy gia tộc mình vào chỗ chết?
Nhưng nếu đặt lại hiềm nghi vào người Tuyên Nguyệt Ninh, thì cái sự không hợp lý ấy lại biến thành hợp lý. Nàng đối với Trịnh gia vốn không có tình cảm, bản thân nàng lại đã là tức phụ của Bùi gia, phía sau còn có Nữ Đế làm chỗ dựa. Trịnh gia có sụp đổ hay không, cùng nàng thì có quan hệ gì.
Chỉ có một điểm nghi vấn: nàng làm sao biết được những chuyện này? Những việc đó chưa từng lộ ra ngoài, ngay cả bọn họ cũng không biết, thế thì làm sao nàng biết được?
Trịnh Bát lang hỏi thẳng Tuyên Nguyệt Ninh: “Nguyệt Ninh, mau nói với phụ thân đi, những chuyện đó không phải do muội làm.”
Dung nhan càng thêm thanh lệ của Tuyên Nguyệt Ninh so với dáng dấp Trịnh Bát lang lại ngày càng khác biệt. Giống như lúc này, sự trầm mặc thật lâu của nàng mang đến một cú đánh sâu khiến người ta không thể tiếp nhận, nàng cùng Trịnh gia quả thật đã có khoảng cách.
“Vì sao?” Câu hỏi này là do Trịnh Bát lang hỏi. Dù sao hắn cũng là người của Trịnh gia, từ nhỏ lớn lên trong Trịnh gia, được dạy dỗ rằng sau này hắn sẽ trở thành gia chủ, phải vì Trịnh gia hiến dâng cả đời. Hắn biết trong gia tộc có chỗ bất ổn, vẫn đang cố gắng nghĩ cách thay đổi, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đem Trịnh gia ép vào đường cùng.
Đáp lại hắn vẫn là sự trầm mặc của Tuyên Nguyệt Ninh. Nàng nhìn ánh mắt bị thương của hắn, thật lâu không mở miệng.
Trịnh Diên Huy liền tiếp tục ép hỏi: “Trịnh gia chúng ta rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi?”
Có chỗ nào thực sự xin lỗi nàng? Đôi mắt nàng tối lại, nên nói từ lý do nào đây?
Đã không yêu nhưng không thừa nhận, đem nàng coi như quân cờ mà sắp đặt, cho hy vọng rồi lại thu hồi. Kiếp trước…
Nàng thở dài một hơi, không muốn nghĩ nữa, hết thảy đều đã qua. Bèn nói: “Phụ thân, nữ nhi bất quá chỉ nói sự thật mà thôi. Những chuyện này đâu phải do con cố ý vu oan hãm hại đâu? Không phải đều do chính người của Trịnh thị làm ra à? Đã là các ngươi làm, thì phải gánh lấy hậu quả, có gì không đúng?”
Trịnh Diên Huy giận đến muốn đánh nàng, may nhờ Trịnh Bát lang ngăn lại.
Tuyên Nguyệt Ninh liền đứng phía sau Trịnh Bát lang, nói với Trịnh Diên Huy: “Bát lang, huynh đừng ngăn, cứ để phụ thân đánh. Phụ thân đánh xong, ngày hôm sau Ngự Sử Đài liền sẽ buộc tội phụ thân phạm thượng, Đại Lý Tự liền sẽ thêm một trọng tội nữa cho phụ thân. Mong phụ thân nhớ rõ, con là Đình Chủ.”
“Nhưng ngươi là nữ nhi của ta!”
“Con cho rằng, phụ thân chưa từng thực sự coi con là nữ nhi.”
“Ngươi nói cái gì vậy? Nếu không coi ngươi là nữ nhi của ta, thì ta còn đưa ngươi nhập gia phả làm gì? Ngươi chính là một con bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa được ta nuôi dưỡng!”
Bạch nhãn lang! Kiếp trước bọn họ cũng từng nói nàng như vậy. Nhưng khi đó là lúc nàng khẩn cầu bọn họ giúp đỡ Bùi Ngụ Hành, giúp thì nàng là bạch nhãn lang, không giúp cũng gọi nàng là bạch nhãn lang vì đem chuyện xấu xa trong Trịnh gia tiết lộ ra ngoài.
Không sao, coi nàng là bạch nhãn lang đi, cũng chả sao?
Nàng lập tức lạnh giọng nói: “Phụ thân nhận con làm nữ nhi, chẳng qua là bị thế tục ép buộc. Nếu khi việc thật – giả đích nữ không bị phơi bày ra, bằng vào Thập Nhất nương vẫn còn ở Trịnh gia, phụ thân sao có thể nhận con trở về? Chỉ sợ sẽ cho một cỗ kiệu nhỏ rước con vào phủ, rồi nói với bên ngoài rằng con là Trịnh gia dưỡng ở nông thôn, là Thập Nhị nương mà thôi. Sau đó cân nhắc khiến lợi ích hóa đến lớn nhất, đem con gả thay cho hôn sự của Thập Nhất nương, vừa không trở mặt với Tiêu gia, lại càng có thể kéo gần một bước với Thập Nhất hoàng tử. A, xin lỗi, con quên mất, Thập Nhất hoàng tử đã sớm thành cố nhân rồi. Nhưng nếu Bác Châu không khởi binh làm phản, Thập Nhất hoàng tử vẫn sẽ là người phụ thân chọn đầu tiên. Phụ thân, từ đầu đến cuối có khi nào người coi con là nữ nhi chưa? Con chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ trong tay phụ thân, chẳng qua là quân cờ này không cam lòng nằm trên bàn cờ của người, nghe người phân phó, nên người không cần phải tức giận như thế.”
Những lời nàng nói chính là chuyện kiếp trước từng xảy ra, ngôn ngữ khẩn thiết đến mức rót vào tai Trịnh Bát lang giống như nàng thật sự đã từng trải qua, khiến hắn hoảng hốt quay đầu nhìn nàng.
Ngay cả Trịnh Diên Huy cũng bị nàng nói mà chấn động. Nàng nói những điều đó đúng là toàn ý mà ông có mưu tính qua, chẳng qua tất cả đều luôn thất bại?
Mấy người bọn họ đang ầm ĩ, thì những người khác của tộc Trịnh thị cũng vây lại, đồng thanh quát:
“Đem nàng trục xuất khỏi Trịnh gia!”
“Chúng ta Trịnh gia không cần hạng người vô lương tâm như vậy!”
Trong mắt bọn họ, có tên trong gia phả Trịnh thị chính là vinh hạnh lớn lao, mà bị gạch khỏi gia phả chính là hình phạt nghiêm trọng nhất.
Họ lấy đó làm uy hiếp, vì biết nàng là nghĩa nữ của Nữ Đế, lại là thê tử của Đại Lý Tự Thiếu Khanh. Chỉ cần nàng chịu hạ mình nói vài lời mềm mỏng, có lẽ gia tộc Trịnh thị vẫn có cơ hội thoát khỏi tình cảnh nguy nan này. Vì thế từng tiếng hô càng thêm dồn dập.
Tuyên Nguyệt Ninh chỉ cười nhạt. Ai thèm khát cái danh Trịnh gia này? Bản thân bọn họ cũng khó bảo toàn, còn ôm ảo tưởng. Trịnh gia có thật sự là miếng bánh ngon vậy không?
Nàng chậm rãi nâng mắt, trước hết nhìn sâu vào Trịnh Bát lang một cái, khiến trong lòng hắn run lên, kêu to: “Nguyệt Ninh, muội muốn làm gì?”
Nàng chỉ khẽ nói: “Nợ gì cần trả lại, sớm trước đó ta đã trả lại rồi.”
Trong mắt nàng thoáng ngấn nước, nhìn về phía người đã sinh ra mình mà nói: “Không cần các ngươi trục xuất ta khỏi Trịnh thị, ta tự mình rời khỏi.”
Nàng đưa tay phải rút cây trâm vàng, một mái tóc đen rơi xuống, xõa đến tận eo. Rồi nàng từ tay áo rộng móc ra một cái kéo, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, cầm đoạn tóc đen ấy lên, một kéo, cắt phăng xuống.
Đây là cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa nàng và Trịnh thị.
“Từ nay về sau, giữa chúng ta chính là ân đoạn nghĩa tuyệt giống như vậy.”
Thân thể, tóc da đều đến từ phụ mẫu. Hiện tại, nàng đem ân sinh dưỡng chưa tới một năm ở Trịnh gia trả lại hết.
Kiếp trước, nàng dùng cả mạng sống để trả. Kiếp này, nàng dùng mái tóc đen dài để trả. Vậy là đủ rồi.
Từ nay về sau, nàng không bao giờ còn liên quan đến Trịnh gia nữa.
Nhẹ buông tay, những lọn tóc đen theo gió bay đi, khiến Trịnh Tử Duệ và Trịnh Diên Huy đều thất thần nhìn theo.
“Ngươi… ngươi hà tất phải làm vậy!” Trịnh Bát lang đưa tay hứng lấy những lọn tóc, nhưng thứ tóc mềm rũ trong tay hắn như chính lòng quyết tuyệt muốn chia lìa với Trịnh gia của nàng.
“Ngươi là nghịch nữ!” Trịnh Diên Huy bị bộ dạng của nàng làm cho hoảng loạn, “Trịnh gia chúng ta rốt cuộc đã làm gì có lỗi với ngươi mà ngươi phải làm ra chuyện này!”
Tóc ngắn ma sát cổ nàng, có vết thương nhẹ trên cổ, khi tóc ma vào hơi nhói, cơn nhói ấy như nhắc nhở nàng rằng, nàng thật sự đã đoạn tuyệt với Trịnh gia. Đến lúc này, nàng mới nở một nụ cười nhẹ nhõm, khiến Trịnh Bát lang càng thêm đau lòng.
Nàng nói: “Phụ thân chẳng lẽ không nhớ vụ án của Bùi Giám Sát Ngự Sử vừa được sửa lại gần đây sao? Ba năm trước phụ thân đã làm gì, chính người không nhớ sao? Khi phụ thân vì bọn họ mà mở đường, có từng nghĩ chính mình cũng đã trở thành kẻ đồng lõa không?”
“Ngươi chỉ vì chuyện đó thôi à? Ta căn bản không phải là chủ mưu hãm hại ông ta!”
“Đúng vậy! Chính là vì chuyện đó! Dù không phải chủ mưu, thì phụ thân cũng là đồng lõa!”
Không ai rõ hơn nàng, cái chết của Bùi phụ đã đem đến đả kích thế nào cho Bùi Ngụ Hành. Nàng từng thấy bộ dáng hắn từ thây sơn biển máu mà bò ra ở kiếp trước. Nàng cũng từng thấy hắn kiếp này cầm đèn vất vưởng vì Bùi phụ mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Nếu không nhờ ký ức kiếp trước, nàng còn có thể tự lừa mình rằng hắn không để tâm đến những kẻ đồng lõa kia. Nhưng sự thật không phải vậy, hắn cũng hận họ thấu xương. Nếu không có bọn họ, những kẻ ác kia làm sao dám ngang nhiên vu hại, đường đường là quan tứ phẩm trong triều mà chỉ vì một lời vu hại liền mất đi tính mạng.
Kiếp trước, hắn xa cách nàng, cùng Trịnh Bát lang tuyệt giao, khinh thường Trịnh gia, tất cả điều đó đều là bằng chứng.
Hắn rõ ràng hận những kẻ đồng lõa đó, nhưng vì nàng mà buông tha Trịnh gia. Dựa vào cái gì?
Người sai chính là Trịnh gia, vì sao phải để Bùi phụ và Bùi Ngụ Hành gánh thay?
Không, nàng không đồng ý. Hắn không làm, thì nàng làm thay hắn.
Kiếp trước nàng đã chết vì Trịnh gia, nàng đã trả hết những gì cần trả. Lần này, ra tay với Trịnh gia, nàng không hề có chút áy náy nào. Vì thế, nàng đã tìm đến Cung Yến Nhi, cung cấp cho tỷ ấy rất nhiều bí mật của Trịnh gia mà kiếp trước nàng biết.
Bệ hạ không phải đang không biết cách nào để xuống tay với thế gia đại tộc à? Nàng liền đưa cho ngài một lưỡi dao, nàng nguyện ý làm kẻ cầm dao. Nếu người Trịnh thị muốn hận, vậy thì cứ hận nàng.
Không ai có thể lấy nàng làm cái cớ để tổn thương Bùi Ngụ Hành, cho dù chính hắn cũng không được.
Nàng chậm rãi hành lễ vãn bối với Trịnh Diên Huy, nói: “Phụ thân, duyên phận giữa chúng ta đến đây là hết.”
Nói xong, nàng không chút lưu luyến xoay người bỏ đi, bóng lưng quyết tuyệt ấy khiến lòng người đau nhói, làm Trịnh Diên Huy cùng Trịnh Bát lang dâng lên một loại hối hận như đã đánh mất đi bảo vật trân quý.
Nàng nghe thấy sau lưng đám người của tộc Trịnh thị thì thầm bàn tán, nhưng bước chân vẫn kiên định, nện xuống từng bước:
“Tại sao nàng ta dám làm vậy?”
“Không phải đang lấy lui làm tiến đấy chứ?”
“Tóc cũng đã cắt đi, chắc chắn là muốn đoạn tuyệt với Trịnh gia rồi.”
“Ngươi nói coi, nếu nàng đã thoát ly Trịnh gia, chúng ta có phải sẽ không còn bị cuốn vào phong ba này nữa không?”
“Nguyệt Ninh, chờ một chút.”
Nàng dừng lại một thoáng, trước khi bước lên xe ngựa, hít sâu một hơi, rồi xoay người nhìn về phía Trịnh Bát lang đang đuổi tới. Chưa để hắn mở miệng, nàng đã nói trước: “Ta là sau khi nghĩ thông suốt mới quyết định thoát ly Trịnh gia, huynh không cần khuyên ta nữa.”
Trịnh Bát lang lắc đầu, ánh mắt nhìn nàng chứa đầy bất đắc dĩ, giọng thấp xuống: “Ta không biết mình đã làm gì để muội không tin ta đến thế, nhưng Nguyệt Ninh, ta không phải đến khuyên muội trở về Trịnh gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=158]
Trịnh gia đang cơn gió bão, muội có thể rời đi, như vậy mới càng khiến ta thấy yên tâm hơn.”
Tuyên Nguyệt Ninh kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt ngạc nhiên ấy dừng lại trong mắt hắn, chẳng phải đang nói với hắn rằng: bọn họ tuy là huynh muội, nhưng lại chẳng hề quen thuộc chút nào.
Từ khi hắn gặp nàng ở Việt Châu, đã trôi qua ba năm rồi, vì sao nàng vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn như vậy?
Nghĩ trăm lần cũng không ra, khổ sở chỉ có thể tự nuốt vào bụng, yết hầu hắn khẽ động, cuối cùng hỏi: “Muội vừa rồi nói, ‘nợ gì cũng đã trả’, là có ý gì?”
Tuyên Nguyệt Ninh nhìn hắn, nhìn rồi lại cười. Nàng cũng không biết vì sao mình muốn cười, dù trong mắt ngấn lệ, vẫn muốn cười. Kiếp trước, một cái mạng này của nàng đã hoàn trả, bất kể là ân sinh hay ân dưỡng dục, nàng đều đã trả xong. Nhưng những lời ấy làm sao có thể nói với Trịnh Bát lang đây?
Trịnh Bát lang nhìn nàng chỉ cười không nói, nước mắt rưng rưng, trong lòng càng đau, chẳng còn dám hỏi tiếp, chỉ nói: “Thôi được rồi, muội không muốn nói, ta cũng không ép.”
Hắn như là hứa hẹn với nàng, cũng như tự hứa hẹn với mình: “Trịnh gia rắc rối khó gỡ, căn cơ đã mục nát, ta sẽ chặt xương thay máu, cầu cho Trịnh gia có thể tái sinh.”
Còn một câu nữa, vốn cũng muốn nói với nàng, đợi ta làm Trịnh gia rực rỡ trở lại, muội lại về làm muội muội của ta, nhưng rốt cuộc hắn không thốt ra. Chỉ có thể nhìn theo chiếc xe ngựa trong tầm mắt hắn ngày một xa, cho đến khi biến mất.
Một đầu tóc đen giờ chỉ còn đến vai, trên đầu Tuyên Nguyệt Ninh đội khăn che, nàng vốn muốn nhanh chóng trở về phòng, nào ngờ Tuyên phu nhân đã sớm nghe tin, đang chờ nàng.
Nàng cắt tóc đoạn tuyệt với Trịnh gia, bên ngoài đồn ầm lên, ai nói chuyện cũng có đầu có đuôi, làm sao giấu nổi. Một đầu tóc ngắn của nàng quá chói mắt, lại còn đứng cùng Trịnh Bát lang nói chuyện lâu như vậy, ai mà chẳng thấy.
“Con đứng lại đó cho ta!”
Tuyên Nguyệt Ninh ngượng ngùng ngừng bước, làm nũng: “Nương.”
“Con che khăn trên đầu làm gì? Khăn đó để che tóc à? Mau bỏ xuống!”
Là ai, là ai đem chuyện nàng cắt tóc nói cho nương!
“Nương, bên ngoài lạnh, con ra cửa quên mang áo choàng, chỉ có thể lấy cái này dùng tạm.”
Tuyên phu nhân nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng. Dưới ánh mắt của mẫu thân, Tuyên Nguyệt Ninh cúi đầu, ngoan ngoãn tháo khăn xuống, dáng vẻ như mặc cho mắng chửi.
Mái tóc đen từng là niềm kiêu hãnh của nàng, nay chỉ còn vừa chạm vai, gió thổi qua liền rối tung lên che mặt nàng.
Tuyên phu nhân dù chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy cảnh này vẫn đau nhói ngực, bước lên túm tay nàng đánh: “Con nhãi này! Chuyện lớn như vậy mà không bàn với nương một tiếng, cứ thế đoạn tuyệt Trịnh gia! Về sau, ngay cả nhà mẹ đẻ, con cũng không còn, xem con tính sao đây!”
“Nương, đau, đau!”
“Còn biết đau? Đừng trốn! Xem ra con thật sự muốn ăn đòn, da ngứa rồi phải không? Vì nghĩ các con đã lớn, đã thành thân rồi, nương mới luôn giữ mặt mũi cho các con, nhưng các con xem các con làm gì? Lặng lẽ cắt tóc, chặt đứt với Trịnh gia, có phải có ngày con cũng đoạn tuyệt luôn với cả nương?”
“Không có đâu,” Tuyên Nguyệt Ninh vội vàng phân trần, “Con sao có thể đoạn tuyệt với nương, chuyện này tuyệt đối không xảy ra.”
Tuyên phu nhân càng đánh càng giận: “Vậy sau này con tính sao? Con có ngốc không? Dù thế nào có Trịnh gia làm chỗ dựa vẫn tốt hơn không có, con nói bỏ liền bỏ.”
“Để nương đánh chết con!”
Tuyên Nguyệt Ninh lấy lệ mà trốn, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chịu ăn đòn một trận.
Tuyên phu nhân nhìn nàng cứ im lặng để mặc bị đánh, chợt nhớ khi ở Việt Châu, nàng ngẩng cổ thề sống thề chết không trở về với phụ mẫu ruột, cả đời chỉ nhận bà làm mẫu thân. Nhớ vậy, cơn giận cũng chẳng còn. Nàng làm tất cả, chẳng phải đều vì điều đó sao!
Dùng ngón tay chọc mạnh trán nàng, hỏi: “Có ngốc hay không?”
Tuyên Nguyệt Ninh không dám xoa trán, ấm ức nói: “Con mới không ngốc đâu. Bệ hạ đang muốn diệt trừ thế gia đại tộc, Trịnh gia trốn không thoát, con chỉ là kịp thời tránh họa. Hơn nữa, ai nói con không có nhà mẹ đẻ, con chính là Tê Hà Đình Chủ được bệ hạ sắc phong. Không có Trịnh gia, con càng tự tại.”
Tuyên phu nhân tức giận chọc nàng ngã ra sau, cũng chẳng buồn tranh cãi với nàng sự khác nhau giữa huyết thống thân sinh và việc bệ hạ nhận nàng làm nghĩa nữ.
Nàng ôm chặt lấy Tuyên phu nhân, dụi đầu vào ngực bà, mái tóc ngắn cọ lên cằm bà, mềm mại mà ấm áp: “Nương, về sau con chỉ có mọi người, không bao giờ rời xa nữa. Mọi người chẳng phải là nhà mẹ đẻ của con à? Trịnh gia có cũng chẳng để làm gì, vốn dĩ họ chưa từng đối tốt với con.”
Những lời này làm Tuyên phu nhân xúc động, nhưng vẫn giơ tay gõ đầu nàng: “Thế ra đây là lý do để con cắt tóc à? Đoạn tuyệt cũng phải bàn với nương trước một tiếng, ít nhất cũng giữ được mái tóc đen này!”
Cảm nhận sự mềm lòng của nương, nàng lại dụi vào người bà làm nũng: “Nương, con không muốn dính dáng đến Trịnh gia thêm nữa, đoạn sạch sẽ như vậy mới tốt.”
“Con đứng dậy mau, đã là người có phu quân rồi, còn ra thể thống gì nữa.”
“Con không dậy, toàn người nhà cả, nương là nương của con, con không sợ chê cười.”
“Đừng quậy nữa! Phu quân con tới đón kìa, đi mau!”
Nhìn Tuyên phu nhân liên tục đánh Tuyên Nguyệt Ninh, Tuyết Đoàn bị doạ đến hoảng hốt, nàng ta vội chạy đi tìm Bùi Ngụ Hành. Bùi Ngụ Hành lại đi rất chậm rãi mà đến, làm nàng ta sốt ruột muốn chết, nhưng vừa đến, lại thấy cảnh Tuyên phu nhân và Tuyên Nguyệt Ninh ôm nhau vô cùng thân thiết.
Cuối cùng, Bùi Ngụ Hành mới bước lên, kéo nàng ra, dẫn nàng về phòng. Nàng lưu luyến quay đầu, tiếc nuối than: “Chàng đến sớm quá, lâu lắm rồi ta chưa được nương ôm.”
Ánh mắt hắn dính chặt vào mái tóc ngắn của nàng, hai tay siết chặt tay nàng, hơi ấm truyền sang liên tục.
Vừa đóng cửa phòng, hắn liền ôm chặt nàng từ phía sau, vùi mặt vào mái tóc ngắn: “Ta thấy nương đánh nàng là đúng, sao nàng không thương lượng với ta, lại một mình đi đoạn tuyệt Trịnh gia, thậm chí còn giấu ta?”
Lời hắn là khẳng định. Tóc ngắn bị hắn ép vào cổ nàng, ngứa, nàng nghiêng đầu, lấy cớ: “Chàng còn đang bệnh, ta không thể nói, sợ bệnh tình chàng nặng hơn.”
“Kẻ lừa gạt,” hắn nói, “Lực đánh của nương xưa giờ đều rất nặng, để ta bôi thuốc cho nàng.”
Quả nhiên, khi áo được cởi ra, chỗ bị đánh đã bầm tím. Nàng rít lên: “Nương sao nỡ đánh nặng thế, ta chẳng phải là nữ nhi mà nương yêu thương à.”
Hắn bôi thuốc, nàng rên la om sòm, rõ ràng chẳng đau đến thế, nhưng vẫn kêu. Bôi xong, nàng mệt mỏi nằm bẹp trên giường.
Đang mơ màng, hắn chợt hỏi: “Là vì vụ án của phụ thân đúng không?”
“À… ừm?”
Tấm rèm buông rũ, nàng bị kéo vào ngực hắn, siết chặt.
Khi Bùi Ngụ Hành khỏi bệnh, Lạc Dương lại chấn động: Trịnh thị xin dâng nửa gia sản vào quốc khố, chủ động xin nộp thuế, đi đầu làm gương cho người khác, tương đương hiến ba phần tư tài sản. Họ còn tự xử, giao ra những kẻ có tội trong gia tộc, ai đáng phạt thì phạt, ai đáng bỏ tù thì bỏ tù, loại trừ hết chi nhánh bên, chỉ còn lại cái vỏ.
Trịnh thị nguyên khí đại thương, nhưng nhờ vậy được Nữ Đế tha, tránh được kết cục như Vương thị, lại còn thanh trừ sạch sẽ bọn sâu mọt.
Này đó, đều nhờ một tay Trịnh Bát lang – Trịnh Tử Duệ thúc đẩy, sau đó hắn còn liên hợp với mọi người trong tộc bức lui tộc trưởng, bãi miễn phụ thân hắn ra khỏi vị trí gia chủ, trở thành gia chủ trẻ nhất của Trịnh gia, đem hy vọng mới cho con cháu.
Chuyện Trịnh gia, Tuyên Nguyệt Ninh chẳng bận tâm. Nàng chỉ khi nghe đến cái tên Trịnh Bát lang mới thoáng động tâm, Trịnh Bát lang như vậy mới đúng là a huynh trong lòng nàng.
Ngoài thành Lạc Dương, xe ngựa qua lại, thương đội nườm nượp. Giữa cảnh phồn hoa, có một đoàn người lầm lũi bị đẩy ra khỏi thành. Chẳng phải ai khác, đó chính là thân thích của Bùi gia bị lưu đày, bị áp giải đi hoàn trả tội nghiệt. Trên mặt đất, Hắc Tuyên đang chơi trò đuổi cắn cái đuôi của nó, thì quay đầu hướng về họ sủa “gâu gâu”, liền thu được Bùi Cảnh Chiêu sờ đầu khen thưởng.
Bên trong thành, thôn dân Bác Châu vượt qua đại nạn, nay ở lại Lạc Dương chờ Nhị lang dưỡng thương, rồi cùng đi Hàm Mãn Châu.
Ba người Nhị lang vốn là đào binh, nhưng Nữ Đế không truy cứu trách nhiệm, còn đưa bọn họ vào quân đội Hàm Mãn Châu, còn ban cho họ có tư cách an trí người nhà.
Nghĩ đến, bọn họ chỉ có một mình, điều đầu tiên vẫn là nhớ tới thôn dân Bác Châu, cùng nhau vượt qua nhiều tai nạn, giờ họ đã thành một gia đình lớn.
Nhị lang chắp tay: “Bùi Thiếu Khanh, Tê Hà Đình Chủ, đa tạ hai vị.”
Bùi Ngụ Hành đưa cho hắn hai phong thư, nói: “Không cần tạ, đây là việc ta phải làm. Nếu có cảm ơn, phải là ta cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người vẫn nhớ đến phụ thân ta, hoàn toàn tin tưởng ta.”
“Không, là chúng ta phải cảm ơn. Chúng ta vốn đã muốn bỏ cuộc, nếu không nhờ Bùi Thiếu Khanh, e rằng chúng ta đã chẳng qua nổi năm nay.”
Tuyên Nguyệt Ninh đúng lúc ngắt lời hai người ngươi cảm ta tạ liên tục, dặn dò Nhị lang nói:
“Ta đã gửi tin tức cho Hạo Nguyệt Phường ở Hàm Mãn Châu, ngươi mang theo bọn họ trực tiếp đến Hạo Nguyệt Phường nhận việc.”
Bùi Ngụ Hành nói tiếp: “Trong tay ngươi có hai phong thư, một phong thư là gửi cho Châu trường Hàm Mãn Châu, ông ta sẽ sắp xếp cho các ngươi, một phong là gửi cho Đồng tướng quân Hàm Mãn Châu, ba người các ngươi sẽ trực tiếp vào dưới trướng của ông ấy.”
“Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, Bùi Thiếu Khanh, Tê Hà Đình Chủ, tương lai nếu có việc cần dùng đến Nhị lang, Nhị lang quyết không chối từ.”
Một bên Vương Hổ cười nói: “Lời này ta đã nói mấy năm trước rồi, ngươi đừng luôn để trong lòng, đến Hàm Mãn Châu thì hảo hảo sống cho yên ổn, cưới thê sinh nhi nữ mập mạp trắng trẻo mới là chính sự!”
Mọi người bên cạnh đều cười ha hả, ngay cả Bùi Ngụ Hành cùng Tuyên Nguyệt Ninh cũng bật cười.
Một bên thương đội, con ngươi xanh biếc của Khố Địch Úy Văn đang ngồi trên xe bò cũng cười, cao giọng thúc giục: “Canh giờ không còn sớm, Thất nương, Bùi Thiếu Khanh, giờ chúng ta phải khởi hành rồi.”
Thôn dân Bác Châu đến Hàm Mãn Châu vẫn là nơi đất khách quê người, vừa hay có Khố Địch Úy Văn đã đứng vững ở Lạc Dương, lại hay thường xuyên phải đến bổ sung thêm hàng hoá cho khu buôn bán ở Hàm Mãn Châu, Bùi Ngụ Hành liền làm phiền bọn họ đem đoàn người này đưa đến Hàm Mãn Châu.
Một hàng người đưa tiễn lẫn nhau, bốn phía bụi mù cuốn bay.
Tuyên phu nhân thở dài: “Chúng ta cũng nên khởi hành, đi đón phụ thân các con về nhà ăn tết!”
Tuyên Nguyệt Ninh kéo tay Tuyên phu nhân: “Ân, chúng ta đi đón phụ thân về nhà.”
Sau đó quay sang đám nhỏ đang chơi trong đám người nói: “Ký nhi không cần đọc sách nữa, giúp Chiêu nhi bế Hắc Tuyên lên xe ngựa, chúng ta muốn đi đến Trường An.”
Hai đứa nhỏ đồng thanh hô: “Đã biết, tẩu tẩu.”
Thi hài Bùi phụ còn táng ở Trường An, nếu không phải cố kỵ thân thể Bùi Ngụ Hành, thì ngay khi rửa sạch oan khuất cho Bùi phụ, Tuyên phu nhân đã sớm muốn chạy tới Trường An đem ông đến Lạc Dương.
Cả nhà bọn họ muốn cùng đi đón ông, thiếu một ai cũng không được.
Đối với Trường An, trong đầu hai đứa nhỏ ký ức rất mơ hồ, Tuyên phu nhân liền kể cho hai đứa chuyện xưa, năm đó ở đường Chu Tước này, phụ thân đã từng dẫn các con ra ngoài chơi, nhưng giờ cả hai đứa nhỏ đều đã không còn ấn tượng, bà lại quay sang hỏi Bùi Ngụ Hành, hắn còn nhớ không. Bùi Ngụ Hành gật đầu, kể lại những chuyện thú vị năm ấy, nghe xong, đôi mắt hai đứa nhỏ sáng rực.
Một đường hoài niệm xong, Tuyên phu nhân liền dẫn bọn họ đến chào hỏi những người từng giúp đỡ, không phải từng giúp hạ táng Bùi phụ, thì cũng từng giúp bà hoà li, hay là bằng hữu lặng lẽ giúp bà tiền khi đóng các cửa hàng.
Sau khi làm xong mọi việc, bọn họ cũng không nán lại Trường An thêm nữa, lập tức mang theo quan tài Bùi phụ lên đường trở về Lạc Dương.
Trường An đối với bọn họ, vừa có ký ức ấm áp, nhưng ký ức về sự khủng hoảng vì Bùi phụ bị bắt giam, sự phẫn nộ khi nhìn ông ôm oan khuất mà chết, hay sự thảm hại khi phủ đệ bị tra xét niêm phong lại càng sâu đậm. Năm ấy luôn sống trong lo sợ bất an, quanh thân chỉ có gió lạnh vây quanh.
Hiện giờ tuyết bay trắng xoá, nhưng lại không thấy lạnh.
Bọn họ trở về Lạc Dương, chọn một nơi phong cảnh tuyệt đẹp để an táng lại Bùi phụ. Tuyên phu nhân và Bùi Ngụ Hành nhất trí cho rằng, cả đời ông chính trực, bôn ba bên ngoài, không hổ thẹn với trời đất, ba năm nằm lẻ loi ở Trường An, ông hẳn cũng nhớ nhà. Vì vậy phần mộ, họ chọn nơi gần Bùi phủ nhất.
Bên cạnh phần mộ ấy, Tuyên phu nhân cũng để lại cho mình một chỗ. Sống không thể ở cùng phu quân, chỉ mong chết có thể cùng huyệt. Khi dời mộ ở Trường An, bà không rơi giọt nước mắt nào, vậy mà khi đứng trước bình rượu hoa quế mà Bùi phụ từng yêu thích nhất, bà lại khóc như mưa.
Bà ở lại một mình bồi ông uống hơn nửa bình rượu hoa quế, vừa cười vừa trách: “Đường đường là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, cũng không hiểu tại sao lại đi thích rượu hoa quế, lúc này thì hay rồi, bị nhi tử cùng trưởng tức thấy hết, chắc chắn bọn nhỏ đang chê cười ông.”
Nói rồi, bà lấy khăn tay một lần lại một lần lau mộ bia của ông.
“Ta vốn muốn chờ ông về nhà, rồi mới nói cho ông tin vui này: ông đã có trưởng tức, chính là Nguyệt Ninh. Ông có vui không? Năm đó ông bế Nguyệt Ninh thơm tho mềm mại không buông tay, một bên lại chê Ngụ Hành chỉ là một tiểu tử, nay Ngụ Hành cưới Nguyệt Ninh, coi như ông được như ý rồi?”
“Nguyệt Ninh ngoan ngoãn lắm, ông không biết đâu, đứa nhỏ này liều mạng giữ ta lại, bằng không ông chỉ có thể ở dưới suối vàng gặp ta. Nó ngốc lắm, lại cùng phụ mẫu ruột náo loạn đến không thoải mái, hoàn toàn thoát ly cái nhà kia, chặt đứt quan hệ cũng tốt, ta cũng thấy tốt, dù sao ta thấy ta cũng thương Nguyệt Ninh hơn bọn họ.”
“Còn có Chiêu nhi, cả ngày giống như tiểu tử, ta không cầu nàng trở thành tiểu thư khuê các, chỉ mong nàng khoẻ mạnh vui vẻ lớn lên, nàng có ca ca che chở, có Tê Hà Đình Chủ làm tẩu tẩu, sau này muốn gả chỗ nào mà chẳng được.”
Bà lại hạ giọng, thầm thì vui sướng: “Còn Ký nhi, sau trận đánh lộn kia mới có dáng nam tử, không còn đỏ mặt thẹn thùng như trước, còn kết giao nhiều bằng hữu ở Quốc Tử Giám. Ta xem Tiêu Cửu lang kia rất ổn, người thật thà, ta phải quan sát thêm, nhìn xem Chiêu nhi có cảm giác gì với hắn không.”
Cuối cùng bà nói: “Ông có phải cũng rất tự hào vì Ngụ Hành đi? Nhi tử của ông minh oan cho ông, thật xấu hổ mà nói, con ông lợi hại đến nỗi mọi người quên hắn còn chưa đến tuổi trưởng thành, ông đã dạy dỗ hắn rất tốt.”
Tiếng bà lải nhải theo gió bay xa, lau khô nước mắt, bà gọi bọn nhỏ tới: “Các con lại đây, dập đầu với phụ thân.”
Tuyên Nguyệt Ninh cùng Bùi Ngụ Hành mỗi người dắt một đứa nhỏ, đi đến trước mộ Bùi phụ, cung kính dập đầu ba cái.
“Phụ thân, chúng con đón người về nhà.”
Mây mù u ám tan đi, ánh sáng vàng rực rỡ rải khắp đất trời.
Chưa bao giờ thấy thời gian trôi nhanh như thế, trong chớp mắt Bùi Ngụ Hành đã đến tuổi trưởng thành.
Hắn nhận được thành tích tháng này của Bùi Cảnh Ký ở Quốc Tử Giám từ Thôi Lăng, văn võ song toàn, tính cách càng ngày càng rộng rãi. Thấy hắn đến, đứa nhỏ còn dám cả gan muốn hắn thưởng cho một bức thư pháp do hắn tự viết.
Bùi Ngụ Hành không nói hai lời, đề bút viết ngay, Bùi Cảnh Ký ôm chữ chạy ra ngoài.
“Các ngươi xem, ta nói rồi, chỉ cần ta xin, a huynh nhất định viết cho ta!”
“Các ngươi chỉ được xem, không được sờ, lỡ hỏng thì làm sao?”
“Cửu lang, ta đang nói ngươi đó, còn muốn đến nhà ta ở nhờ nữa không?”
Bùi Ngụ Hành lắc đầu, xem ra đứa nhỏ này ở Quốc Tử Giám chơi vui quá rồi, hiện tại Đại Lý Tự cũng không nhiều vụ án, hắn cảm thấy có thể bớt thời gian dạy dỗ thêm cho đệ ấy, dù sao Thôi Lăng cũng đang ở đây, rất tiện để bàn bạc.
Chỉ với vài lời bàn bạc, liền định ra đời sống khổ học về sau cho Bùi Cảnh Ký.
Hắn cũng không thiên vị, trở về còn hỏi nữ tiên sinh về tiến độ học của Chiêu nhi, sau đó trực tiếp xách nàng vào thư phòng. Dù sao Tuyên Nguyệt Ninh ngày thường cũng ngồi ở đây vẽ, hoặc xem sổ sách, không cần nói cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, đã không học hành đàng hoàng thì hắn sẽ tự mình dạy dỗ, xem muội ấy còn dám lười biếng nữa không.
Bùi Cảnh Chiêu vì quá khổ sở, liền lén đi nịnh nọt Tuyên Nguyệt Ninh nhờ giúp đỡ.
Đến tối, Tuyên Nguyệt Ninh dịu dàng giúp hắn lau khô tóc ướt: “Chàng sao lại nghiêm khắc với Chiêu nhi vậy? Cũng không biết là ai, mới vừa sắp xếp xong việc học, nhìn thấy muội ấy mệt nhọc dụng công làm cho xong liền đau lòng.”
Bùi Ngụ Hành làm như không hiểu nàng nói gì, cả người gối lên đùi nàng: “Phu nhân, ta đau đầu.”
“Giả vờ!” Nàng tức giận, lau khô tóc hắn, thử lại chắc chắn đã khô, buổi tối không lạnh, mới đặt tay lên trán hắn, xoa nhẹ: “Đại Lý Tự gần đây án không nhiều, chàng nên nghỉ ngơi thêm chút đi.”
“Được, ta đã biết.”
Ánh nến lay động, gió nhẹ thổi qua khe cửa, làm tay hai người chạm vào nhau.
Bùi Ngụ Hành giọng trầm thấp: “Phu nhân, hôm nay ta thay son môi mới, nàng thử xem là mùi gì.”
Tuyên Nguyệt Ninh né tránh: “Ta mới không cần.”
Hắn ôm ngang nàng, đặt vào giường: “Ta đã đến tuổi trưởng thành rồi.”
Nàng cười: “Ta biết à.”
Nhưng bởi vì mấy ngày trước hắn bệnh nặng, cái gì kiều diễm cũng không còn, nàng mỗi khi nửa đêm tỉnh lại đều phải sờ thử hắn còn thở không mới an tâm ngủ tiếp. Có một đêm, nàng vừa sờ thì hắn chợt mở mắt tỉnh dậy. Sắc mặt đêm đó của hắn, nàng đến nay vẫn không nỡ nhớ lại.
Những cảnh tượng như hôm nay, hai người đã trải qua không biết bao nhiêu lần, nàng không để trong lòng, còn chủ động nâng mặt hắn, khẽ ngửi: “Giống như mùi mẫu đơn, sao chàng lại dùng loại này?”
Màn buông xuống, hắn nói: “Nàng không phải thích mùi này nhất à?”
“Không chỉ son môi, cả người chàng đều là mùi hương này, chàng còn cố ý xông hương nữa? Hôm nay là ngày gì?”
Trong phòng, lò hương cũng đang tỏa ra hương thơm giống trên người hắn.
Giường chiếu đảo lộn, hơi thở nóng rực phả bên tai nàng, hắn ôm chặt nàng, mồ hôi thấm ướt cả hai.
Không gian nhỏ hẹp, nhiệt độ dần dâng cao, xông đến nỗi hai người không thể giữ được lý trí.
“Ta đáp ứng nàng, sau này đối với hài tử của chúng ta, ta sẽ dạy dỗ ôn nhu hơn.”
Nàng chớp đôi mắt ươn ướt, hờn dỗi: “Ai cần nghe chàng nói mấy lời này.”
“Phu nhân.”
“Ân?”
Hắn nhìn gương mặt kiều diễm dưới thân, ánh mắt chan chứa nhu tình: “Ta vui mừng vì có nàng, cảm ơn nàng luôn ở bên cạnh ta.”
Chỉ mong chúng ta có thể nắm tay nhau cùng đi cả đời.
(Hoàn chính văn)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận