Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Ỷ thế hiếp người

Ngày cập nhật : 2025-09-15 22:09:52
Ở Quốc Tử Giám, nơi này đều là con cháu quyền quý tụ tập, bây giờ xảy ra chuyện đánh nhau gây thương tích. Ngoại trừ Trịnh Thập Cửu lang bị thương, Bùi Cảnh Ký cùng những con cháu thế gia khác đều bị liên lụy, toàn bộ đều bị phạt quỳ.
Ngày trước, Quốc Tử Giám vốn là nơi dạy học và giáo dục, ở đây còn có vài vị phu tử ngay cả với bệ hạ đương triều cũng dám cất giọng trách cứ. Nhưng theo thời gian trôi qua, Quốc Tử Giám chỉ thu nhận con cháu quan lớn, quý tộc, dần dần trở nên cúi mình trước quyền quý.
Không ai dám thật sự đắc tội với mỗi người học sinh trong Quốc Tử Giám, bởi sau lưng mỗi người ở đây đều có thế lực không thể khinh thường. Đọc sách tại Quốc Tử Giám chẳng qua chỉ là lớp mạ vàng cho họ, sau khi học xong thì có thể trực tiếp vào triều làm quan.
Vậy nên, mấy năm gần đây, học sinh học tại Quốc Tử Giám đều chẳng lo thành tích của bản thân, chẳng cần chăm chỉ đọc sách, trái lại kéo bè kết cánh, tranh đấu nội bộ, vì cũng chẳng ai quản thúc, nên giờ đã kém Bạch Lộ Thư Viện rất xa.
Thế nhưng, Quốc Tử Giám lớn như vậy, cũng chẳng phải không có học sinh nghiêm túc học hành. Có những kẻ giống Trịnh Thập Cửu lang chỉ biết ăn chơi, giao du bè bạn bất chính, nhưng cũng có những người giống Bùi Cảnh Ký chuyên tâm đọc sách, rèn luyện thân thể, được phu tử yêu thích, là học trò ngoan ngoãn.
Hai bên đánh nhau, có người lập tức phái người báo tin cho phụ mẫu hai bên vì sợ bị liên lụy, cũng có phu tử cứng cỏi đứng ra che chở cho Bùi Cảnh Ký, nhất quyết không giao nộp người.
Một vị phu tử đường hoàng lên tiếng biện luận: “Đã là hai bên đều cho rằng mình đúng, tất nhiên đều phải nghe, sao có thể chỉ nghe lời Thập Cửu lang rồi liền giao Tam lang ra?”
Người khác cũng tận tình khuyên nhủ: “Phụ thân của Thập Cửu lang đã tới đòi người, ông còn không biết ông ta là ai sao? Huống chi Thập Cửu lang lại là huynh đệ của Tê Hà Đình Chủ, chi bằng giao người ra, để hai nhà bọn họ tự xử lý là thỏa đáng nhất. Ở trong địa giới Quốc Tử Giám mà gây chuyện như thế, ai dám gánh?”
Có người lại nói: “Nhưng Tê Hà Đình Chủ lại gả cho huynh trưởng của Tam lang, Tam lang vô cùng tín nhiệm Tê Hà Đình Chủ. Ta đã phái người đi mời Bùi Thiếu Khanh cùng Đình Chủ đến đây, chờ bọn họ tới rồi giao người cũng chưa muộn.”
Có phu tử che chở, những người khác khuyên không thành công nên cũng từ bỏ, trong lòng đều mong hai người kia nhanh chóng đến. Lúc này Trịnh Diên Huy đã quát tháo muốn chặt một cánh tay của Bùi Cảnh Ký, phạt quỳ căn bản chẳng ích gì!
Chờ đến khi Bùi Ngụ Hành cùng Tuyên Nguyệt Ninh chạy tới, trước mắt họ chính là cảnh tượng hỗn loạn. Phu tử Quốc Tử Giám đang che chở cho Bùi Cảnh Ký cùng một đám thiếu niên mặc áo ngắn võ sinh, còn Trịnh Diên Huy thì bị quan viên hết sức ngăn cản, muốn cưỡng ép đưa Bùi Cảnh Ký đến trước mặt mình.
Nghe ông ta tuyên bố muốn chặt một cánh tay của Bùi Cảnh Ký, thân thể Bùi Ngụ Hành liền lạnh lẽo tỏa ra: “Ta xem ai dám!”
Trịnh Diên Huy không quay đầu, mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Bùi Cảnh Ký: “Là ai? Mau giao đứa nhỏ của nhà ngươi cho ta, để ta chặt một cánh tay, việc hôm nay liền xong! Nếu không…”
Ông ta cười lạnh: “Ta sẽ khiến thành Lạc Dương này chẳng còn chỗ cho các ngươi dung thân!”
Với quyền thế của Trịnh gia, muốn lặng lẽ ép người rời khỏi Lạc Dương, thật quá dễ dàng. Các quan viên xung quanh đều lo lắng thay cho Bùi Ngụ Hành.
Nhưng Bùi Ngụ Hành chỉ liếc nhìn Bùi Cảnh Ký một cái, rồi chẳng chút khách khí đáp: “Nhạc phụ đại nhân khẩu khí thật lớn! Ta ngược lại rất muốn biết, bệ hạ cũng không có ý điều nhiệm ta đi nơi khác, vậy không biết nhạc phụ đại nhân lấy gì mà bắt ta đi được?”
Hai chữ “nhạc phụ” như sấm sét giáng thẳng xuống đầu Trịnh Diên Huy. Ngày hôm nay, sau khi nghe tin nhi tử mà ông yêu quý nhất bị bẻ gãy cánh tay, nên lửa giận dồn nén cả ngày vốn muốn trút ra, nay lại bị dội ngược trở lại.
Ông ta quay đầu nhìn lên, người đang đứng đó chẳng phải là đôi phu thê hôm nay không về nhà phụ mẫu ruột đó sao – Bùi Ngụ Hành cùng Tuyên Nguyệt Ninh!
Quan viên Quốc Tử Giám vội vàng chỉnh lại vạt áo, do chạy quá nhanh mà xiêm y xộc xệch, từ phía sau Bùi Ngụ Hành đuổi tới, nói: “Người đả thương Thập Cửu lang, đúng là huynh đệ của Bùi Thiếu Khanh.”
Ánh mắt Trịnh Diên Huy sắc lạnh như băng, bắn về phía quan viên Quốc Tử Giám đang ngăn ông ta lại: “Nếu là huynh đệ của Bùi Thiếu Khanh, sao lại không nói với ta?”
“Cái này…”
Ông vốn chưa cho bọn họ cơ hội mở miệng, vừa tới đã bày ra dáng vẻ bắt người ta đền mạng, ai dám nói thật?
Bùi Ngụ Hành nửa cười nửa không nhìn ông ta: “Là ta thì đã sao? Xin hỏi, Thập Cửu lang hiện đang ở đâu? Nếu muốn lấy tay đổi tay, vậy để ta xem hắn bị thương thế nào đã, rồi mới hạ thủ cũng chẳng muộn.”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, chẳng lẽ Bùi Thiếu Khanh thật sự muốn đoạn tiền đồ của chính đệ đệ của mình để bồi tội cho Trịnh Diên Huy?
Tám phần cũng là vì Tê Hà Đình Chủ. Than ôi, nàng bị kẹp giữa nhà phụ mẫu ruột và nhà phu quân, thật khó xử biết bao!
Sắc mặt Trịnh Diên Huy xanh mét. Người khác không hiểu, nhưng ông ta lại nghe ra ý trong lời Bùi Ngụ Hành.
Quả nhiên, Bùi Ngụ Hành lại nói tiếp: “Nếu cánh tay Thập Cửu lang gãy chưa đủ nặng, vậy chi bằng bẻ thêm lần nữa, cho đến khi thành hình dáng mà nhạc phụ đại nhân mong muốn mới thôi.”
Ngươi nói muốn lấy một tay đổi một tay, được thôi, vậy thì hai người phải gãy y hệt nhau!
Mọi người cùng hít một hơi lạnh. Nghe đồn Đại Lý Tự Thiếu Khanh thẩm án, xiêm y không dính máu, mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng dứt khoát định án. Quả thực thật tàn nhẫn!
Trịnh Diên Huy nhìn chằm chằm hắn hồi lâu: “Thuần Nguyên hôm nay là muốn bao che cho Tam lang của nhà ngươi?”
“Không phải.” Bùi Ngụ Hành không hề lép vế, đây nào phải bồi tội, rõ ràng muốn giằng co cùng Trịnh Diên Huy: “Ký nhi nhà ta, ta hiểu rõ nhất. Đệ ấy bản tính thuần lương, lại dễ xấu hổ ngượng ngùng, đứa nhỏ có tính cách như vậy sao có thể vô cớ mà bẻ gãy cánh tay của Thập Cửu lang? Trong đó chắc chắn có lý do, ta cần phải làm cho rõ ràng, mới biết đệ ấy phạm lỗi gì. Bùi gia nhà ta, có sai sẽ nhận! Nếu đệ ấy sai, chẳng cần nhạc phụ lên tiếng, ta sẽ tự mình chặt tay của đệ ấy! Nhưng đệ ấy không thể bị người bôi nhọ, chẳng phân trắng đen phải trái, lại bị ép chặt tay!”
Mỗi lời hắn nói ra đều nện mạnh vào người Trịnh Diên Huy, tỏ rõ rằng – Bùi Cảnh Ký có người che chở!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=137]

Ai cũng không thể ngay trước mặt hắn mà oan uổng hắn!
Tuyên Nguyệt Ninh vội vàng nắm chặt tay Bùi Ngụ Hành, sợ hắn vì tức giận mà phát bệnh tim. Ý hắn chính là ý nàng, sau đó nàng lập tức chạy về phía Bùi Cảnh Ký, chẳng buồn liếc nhìn Trịnh Diên Huy đang còn tức giận.
Bùi Cảnh Ký – đứa nhỏ mà nàng từng một tay kéo trở về từ ranh giới cái chết – lúc này đang gục chặt vào áo phu tử, nhất quyết không để nàng nhìn thấy.
Từ lúc hai người họ đến, nàng đã luôn để ý. Đệ ấy cúi gằm đầu, chẳng dám nhìn, trạng thái vô cùng khác thường. Lúc này nàng chẳng màng ánh mắt của mọi người, chủ động tiến lại gần.
“Ký nhi, sao thế? Là a tỷ đây. Đệ đang lo a huynh trách phạt đệ à? Sẽ không đâu. Có a tỷ ở đây, a tỷ sẽ che chở cho đệ.” Nàng cố ý ghẹo đệ ấy, “Chỉ sợ bài tập chữ to thì không thể thiếu à, a huynh cứ nhớ mãi việc bắt đệ luyện chữ.”
Nói vậy, Bùi Cảnh Ký vẫn chẳng động đậy, tay nắm chặt áo phu tử vô cùng mạnh. Nàng ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn vị phu tử kia, trước tiên cảm tạ, rồi lại dùng ánh mắt dò hỏi.
Phu tử thấy hai người họ đều lo cho Bùi Cảnh Ký, lúc này mới nói: “Tam lang, hãy ngẩng mặt lên cho bọn họ nhìn xem, nói cho bọn họ biết vì sao con lại động thủ với Thập Cửu lang.”
Ánh mắt Tuyên Nguyệt Ninh chớp động, trong lòng chợt lóe lên một khả năng, giọng nghiêm khắc: “Ngẩng mặt lên! Đệ là nhi lang của Bùi gia, phải có quyết đoán của chính mình!”
Bùi Cảnh Ký cọ qua cọ lại, cuối cùng chậm rãi lộ mặt ra. Khoảnh khắc nàng thấy rõ, tim nàng như tan nát!
Trên gương mặt thanh tú ấy, dưới lông mày mắt phải có một vết thương dài chừng hai tấc nằm ngang. Trên làn da đỏ nhạt còn có dấu vết cầm máu. Thương thế chỉ cần lệch xuống chút nữa là sẽ làm đệ ấy mù mắt!
“A tỷ, xin lỗi…” Bùi Cảnh Ký cúi đầu, “Đệ gây rắc rối rồi.”
“Không được khóc!” Không biết câu này của Tuyên Nguyệt Ninh là nói cho chính mình hay cho Bùi Cảnh Ký.
Nàng nắm chặt tay đệ ấy, mang theo khí thế sấm sét, từng bước một tiến thẳng đến trước mặt Trịnh Diên Huy, mở miệng liền chấn động tất cả mọi người: “Phụ thân, con nghĩ người cũng nên cho Ký nhi của nhà chúng con một lời công bằng! Vừa rồi phu quân của con nói không sai, hai đứa nhỏ vì sao sinh ra tranh chấp thì phải hỏi rõ mới được. Thập Cửu lang thì gãy tay, nhưng Ký Nhi nhà con thì suýt nữa đã mù mắt!”
Bùi Ngụ Hành thân thể chấn động, gắt gao nhìn về phía Bùi Cảnh Ký, hơi thở lập tức trở nên dồn dập nặng nề, nhưng hắn vẫn cố giả vờ như không có chuyện gì, chậm rãi bước tới bên cạnh Bùi Cảnh Ký.
Vị lang quân đỉnh thiên lập địa này, lúc này lại nửa quỳ trên mặt đất, dịu dàng cẩn thận quan sát vết thương trên mặt Bùi Cảnh Ký. Trong lồng ngực, trái tim đột nhiên co siết lại rồi chợt buông ra, nếu không phải còn có lớp son môi che lấp, thì sắc tím lan nhanh trên môi đã sớm lộ ra ngoài.
Trong mắt hắn ẩn chứa cơn lốc xoáy vặn vẹo, nhưng lại bị một câu nho nhỏ của Bùi Cảnh Ký dập tắt: “A huynh, Ký nhi không đau.”
Tuyên Nguyệt Ninh chỉ thẳng vào Bùi Cảnh Ký, không buồn liếc nhìn Trịnh Diên Huy, mà quay sang chất vấn đám người ở đây: “Vì sao không báo cho phu thê ta biết rằng Ký nhi cũng bị thương? Vì sao không kịp thời đưa đệ ấy đi trị thương? Thập Cửu lang bị thương, Ký nhi nhà ta cũng bị thương, tại sao chỉ phạt một mình Ký nhi?”
Ngón tay nàng chỉ vào áo choàng dính vết đen do quỳ của Bùi Cảnh Ký, nàng cười lạnh hai tiếng, ánh mắt lạnh lẽo lia qua tất cả những kẻ đứng đó không chịu ra tay tương trợ, cuối cùng dừng lại nơi Trịnh Diên Huy.
Đứa nhỏ này nuôi lớn thật khó nhọc, ngày thường Bùi Ngụ Hành có nghiêm khắc cũng chưa từng động tay đánh một lần, vậy mà ở Quốc Tử Giám suýt nữa bị người ta chọc mù cả hai mắt. Trái tim nàng, ngoài đau đớn còn có phẫn nộ, lại thêm vô vàn tự trách vì đã không bảo vệ được đệ ấy.
Cho nên, chuyện này – không thể bỏ qua!
Rõ ràng nàng là nữ nhi của Trịnh Diên Huy, trong trận xung đột của hai đứa nhỏ này, nàng sẽ là người ở vị trí khó xử nhất. Thế nhưng nàng lại đi ngược lại với dự liệu của mọi người, kiên quyết đứng về phía Bùi Cảnh Ký.
“Ta lấy thân phận Đình Chủ, mời phụ thân cho ta một lời giải thích. Người muốn một cánh tay của Ký nhi, thì ta muốn một con mắt của Thập Cửu lang, cũng không quá phận chứ?”
Nàng là Đình Chủ, là nghĩa nữ do bệ hạ đích thân phong. Nàng chưa từng ỷ thế hiếp người, nhưng hôm nay, đứa nhỏ trong tim nàng bị khi dễ, toàn thân nàng như lửa cháy sắp bùng nổ. Hận không thể lấy thân đỡ đòn thay nó. Bị người nói là cậy thế thì sao, nàng cứ cậy thế đấy!
Đối phương là phụ thân ruột thì thế nào, ông ta có Trịnh gia, nàng có bệ hạ. Cùng lắm thì ra trước mặt bệ hạ mà đối chất!
Lúc này Bùi Ngụ Hành cũng đứng lên, lời nói lại quay sang đám quan viên Quốc Tử Giám vốn cùng Trịnh Diên Huy ôm một bụng ý nghĩ đen tối. Ngoài Trịnh Diên Huy, ở đây hắn là quan lớn nhất: “Chư vị, ta sẽ chờ mọi người ở Đại Lý Tự.”
Tuyên Nguyệt Ninh lạnh lùng nói tiếp: “Ta cũng chẳng cần hỏi chân tướng làm gì, dù sao các ngươi cũng chẳng buồn để ý. Cứ chờ phu quân ta thẩm vấn bọn họ, thì sẽ rõ ràng thôi. Ta xem cũng chẳng cần chờ đến Đại Lý Tự, bọn họ đều thấy vụ án này quá đơn giản, chỉ e chưa tới tay phu quân thì đã bị bọn họ phán xong rồi.”
Những kẻ trong lòng có quỷ vừa nghe lời này đều bị dọa đến sợ hãi. Trịnh Diên Huy giận dữ quát: “Các ngươi có gan dám làm thế sao?”
Bùi Ngụ Hành liền thế lời nàng: “Phải, chúng ta dám.”
Phu thê hai người cùng nhau đứng ra vì Bùi Cảnh Ký, khiến những đứa nhỏ vốn bị phu tử giữ chặt bên người lập tức chạy ùa tới.
“Bùi Thiếu Khanh, Tê Hà Đình Chủ, là Trịnh Thập Cửu lang, Bùi Thập Thất lang, cùng Tiêu Cửu lang bọn họ cố ý tìm Tam lang gây sự!”
“Đúng vậy! Bọn họ thường ngày đã thích bắt nạt Tam lang, luôn khi dễ hắn. Tam lang chẳng thèm so đo với bọn họ, vậy mà bọn họ càng ngày càng quá đáng.”
“Lần này bọn họ không chỉ bắt nạt Tam lang, còn nói xấu hai người. Vì vậy, Tam lang giận quá mới đánh trả! Ai ngờ Thập Cửu lang lại hiểm độc như vậy, còn mang theo đao, suýt nữa thì đâm mù mắt Tam lang.”
“Lúc ấy ta có mặt ở đó, mắt Tam lang chảy đầy máu, không mở nổi. Chúng ta đều tưởng nó đã mù. Trong tình thế cấp bách, Tam lang mới quằn quại mà bẻ gãy cánh tay Thập Cửu lang.”
“Xì! Rõ ràng đâu có gãy, hắn ta rõ ràng giả bộ! Chúng ta thường xuyên bị thương, ta biết nó chỉ là trật khớp mà thôi!”
Khóe môi đỏ của Bùi Ngụ Hành cong thành một đường cười lạnh: “Thật là quá tốt!”

Bình Luận

0 Thảo luận