Ở chốn phồn hoa như thành Lạc Dương, bỗng nhiên xuất hiện một đám người ăn mặc rách rưới bẩn thỉu, dáng vẻ y hệt dân chạy nạn. Tin tức này gần như ngay khi bọn họ vừa bước vào Hạo Nguyệt Phường, đã lập tức bị các quan lại biết được.
Trong nhóm người ấy có người đi ra ngoài chọn mua đồ, nói rằng mình là dân chạy nạn từ Hoa Trung tới, lại còn nói bằng giọng Bác Châu.
Bác Châu ba năm trước từng đại thắng quân Cao Man Quốc, thứ sử Bác Châu cùng Trung Sơn Vương đều được bốn phía khen thưởng. Trung Sơn Vương nhân cơ hội này đã xin triều đình cho phép tăng thêm số lượng binh sĩ trong lãnh địa phiên vương của mình, để quân nhân dư thừa trong lãnh địa của ông được một danh phận chính thức.
Tiểu nương tử nhà họ Vương, người đã điều tra ra thân phận giả mạo của Trịnh Diệc Tuyết, nhà họ Vương này chính là một chi của Trung Sơn Vương, lại là một chi rất thân cận. Phụ thân của nàng ta chính là ấu đệ của Trung Sơn Vương, ấu đệ ruột cùng một mẫu thân.
*Ấu đệ: em trai út
Vương tiểu nương tử cũng bị ảnh hưởng bởi phụ huynh, một lòng cho rằng nàng nhất định phải gả cho Thập Nhất hoàng tử, có thể thấy được thái độ “ái muội” giữa Bác Châu và Thập Nhất hoàng tử.
Nhóm người vào ở Hạo Nguyệt Phường là từ Bác Châu đến, nhất định đây là âm mưu quỷ kế của Bùi Ngụ Hành.
Vậy thì những người này rốt cuộc là ai, vì sao Bùi Ngụ Hành lại để bọn họ tiến vào Lạc Dương, có hay không liên quan tới án tử của phụ thân hắn? Đây liền trở thành vấn đề khiến bọn họ đau đầu.
Nhưng hầu như không cần tốn bao nhiêu sức lực, quá trình điều tra của bọn họ lại hết sức thuận lợi. Bùi Ngụ Hành căn bản chẳng hề che giấu thân phận của đám người ấy, bọn họ chỉ thoáng thử vài lần, liền đã biết rõ chân tướng. Hóa ra nhóm người đó là ba gã đào binh của quân đội Bác Châu, cùng với vài người dân của làng nhỏ ở Bác Châu, bị Bùi Ngụ Hành đưa tới Lạc Dương.
Đám dân làng kia thì bọn họ trực tiếp xem nhẹ, ở Lạc Dương này, bọn tiện dân như này hoàn toàn không vào mắt bọn họ. Ngược lại, ba kẻ đào binh kia mới hấp dẫn ánh mắt của bọn họ.
Cho dù trước mắt vẫn chưa rõ trong tay ba gã đào binh ấy nắm giữ chứng cứ gì, mà có thể khiến Bùi Ngụ Hành ở cách Bác Châu ngàn dặm xa xôi, vẫn đặc biệt làm giấy thông hành cho bọn họ, để cho bọn họ trèo đèo lội suối từ Bác Châu tiến vào Lạc Dương, vậy khẳng định bên trong tất có tính toán không nhỏ!
Đặc biệt là Thập Nhất hoàng tử cùng Vương gia ở Lạc Dương, vừa nghe được có ba kẻ đào binh, liền cảm thấy đang giữa mùa hè nhưng cơ thể lại thấy lạnh thấu xương, Bùi Ngụ Hành quả thực quá độc ác.
Những kẻ này tuyệt đối không thể để họ tiếp tục sống sót!
Bùi Ngụ Hành bức bọn họ đến bước đường cùng, bọn họ trực tiếp dùng kế dẫn dụ đem Bùi Ngụ Hành rời khỏi thành Lạc Dương, yêu cầu hắn đến xem xét thôn xóm ở ngoại thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=153]
Còn nhóm người do hắn mang tiến vào Lạc Dương, bọn họ sẽ tiếp nhận, hảo hảo khoản đãi bọn chúng!
Cửa lớn của Hạo Nguyệt Phường vẫn đóng chặt, hiện đang bị người của Binh Bộ bao vây. Mà Thị Lang Binh Bộ chính là người của Vương thị Lạc Dương.
Đang ở trong phủ, thì nghe được tin tức, Tuyên Nguyệt Ninh lập tức chạy tới Hạo Nguyệt Phường với tốc độ nhanh nhất. Bên người nàng có Vương Hổ, được Bùi Ngụ Hành phái đến bảo hộ nàng. Nàng liền sai Vương Hổ đi tìm Bùi Ngụ Hành.
Vương Hổ không chịu, nàng bèn lấy thân phận Tê Hà Đình Chủ và Thiếu phu nhân ra uy hiếp, nói rằng nếu bọn người Binh Bộ dám ban ngày ban mặt đến cướp người, thì nhất định bọn họ đã tìm cách điều Bùi Ngụ Hành rời khỏi Lạc Dương. Nàng lo sợ hắn gặp chuyện, Vương Hổ nhất định phải đi.
Còn bản thân nàng ở trong thành Lạc Dương, mà thân phận nàng còn là Đình Chủ, so với Bùi Ngụ Hành thì nguy hiểm thấp hơn nhiều.
Quan trọng nhất chính là phải mau chóng báo cho Bùi Ngụ Hành chuyện này, tuyệt đối không thể để Binh Bộ mang người đi!
Khi Tuyên Nguyệt Ninh chạy tới, đường phố quanh Hạo Nguyệt Phường đã bị quét sạch, hai bên cửa hàng đồng loạt đóng cửa, không buôn bán. Còn những nhà hiếu kỳ thì lén mở cửa sổ lầu hai, lầu ba ra để nhìn.
Người Binh Bộ đã cạn hết kiên nhẫn, trong khi người bên trong Hạo Nguyệt Phường nhất quyết không mở cửa. Bọn họ tính toán phá cửa mà vào.
Đúng lúc bọn họ giơ chân định đá cửa, Tuyên Nguyệt Ninh quát lớn: “Dừng tay!”
Nàng mang theo năm người hầu của Bùi phủ chắn ngay trước cửa lớn Hạo Nguyệt Phường. Quan viên đá cửa không thể hạ chân lên người nàng, đành bực bội lùi xuống.
“Ban ngày ban mặt mà các ngươi định phá cửa xông vào, ý gì đây?”
Đối diện với chất vấn của nàng, Thị Lang Binh Bộ giọng điệu nửa vời: “Nếu ta nhớ không nhầm, Hạo Nguyệt Phường này hẳn là sản nghiệp của Tê Hà Đình Chủ. Hiện nay nơi này đang có ba kẻ đào binh, Đình Chủ chứa chấp đào binh, vậy nên giải thích thế nào?”
“Đúng vậy, Đình Chủ vẫn nên để chúng ta tiến vào bắt mấy kẻ đào binh đó, tránh liên lụy tới Đình Chủ.”
Nàng tuy là Đình Chủ, nhưng hiện tại đang có vị Binh Bộ Thị Lang đứng phía sau bọn họ, nên bọn quan viên kia lộ rõ vẻ khinh miệt nàng ra mặt. Tuyết Đoàn tức giận định tranh luận, nhưng bị Tuyên Nguyệt Ninh ngăn lại.
Người trong Hạo Nguyệt Phường là ai, vì bọn họ chuẩn bị xiêm y và đồ ăn, thì làm sao nàng có thể không biết. Huống chi Bùi Ngụ Hành đã sớm nói cho nàng, trong lòng nàng đều rõ ràng, căn bản không thể bị mấy câu hù dọa của bọn họ làm lung lay. Muốn nàng nhường chỗ, đúng là người si nói mộng!
“Cái gì mà đào binh, ta chẳng biết các ngươi đang nói gì cả. Ta chỉ biết, các ngươi muốn xông vào Hạo Nguyệt Phường của ta, bắt mấy người hầu ta thuê, các vị nói bọn họ là đào binh thì bọn họ thành đào binh à? Ta chưa từng thấy đi bắt người chỉ cần nói vài câu là có thể bắt người khác đi như vậy!”
Nàng cười nhạt một tiếng: “Công văn bắt người đâu? Chứng cứ chứng minh bọn họ là đào binh đâu?”
Mặt Thị Lang Binh Bộ tối sầm xuống. Quả thật bọn họ không có chứng cứ gì, tin tức bọn họ nhận được vốn do Bùi Ngụ Hành cố ý tung ra, chỉ cần bắt được người rồi, chứng cứ dạng gì còn cần lo không làm ra được à.
Công văn thì càng không có. Từ xưa đến nay, làm gì có nha dịch nào đi bắt người mà còn mang theo công văn? Rõ ràng Tuyên Nguyệt Ninh cố ý cười nhạo, không cho bọn họ bắt người đi. Càng bị nàng ngăn trở, bọn họ lại càng khẳng định nhóm người trong Hạo Nguyệt Phường có vấn đề, hắn nhất định phải bắt mấy người đó về hành hạ đến chết.
“Đình Chủ, không cần càn quấy! Bắt giữ đào binh vốn là việc của Binh Bộ, liên quan đến cơ mật quân sự, thứ ta không thể báo cáo! Mong ngài mau tránh ra khỏi cửa lớn này!”
Tuyên Nguyệt Ninh chẳng hề sợ hãi: “Không có bất cứ chứng cứ nào, Vương thị lang dựa vào cái gì mà bắt người? Ta thấy rõ ngài đây là quan báo tư thù. Nhi tử nhà ngài ức hiếp Tam lang nhà ta, nên ngài mới tìm cách nhằm vào cửa hàng của ta!”
Đến quan báo tư thù, chuyện trẻ con đánh nhau mà nàng cũng lôi ra được. Hắn không muốn phí lời, kéo dài thêm chỉ bất lợi cho bọn họ, liền vung tay hạ lệnh. Người của Binh Bộ lập tức xông lên, định phá cửa, tính toán xô luôn người hầu của Bùi phủ vào trong luôn.
“Đình Chủ, mau tránh đi thôi, kẻo ngộ thương đến ngài!”
Tuyên Nguyệt Ninh được Tuyết Đoàn bảo vệ, ngó về phía đầu đường. Nơi đó vẫn chưa thấy bóng dáng Bùi Ngụ Hành, nàng nhất định phải kéo dài thời gian chờ hắn đến.
Đảo mắt nhìn quanh các cửa hàng, đầu nàng chợt nảy ý, ghé tai nói gì đó với Tuyết Đoàn. Tuyết Đoàn lập tức gật đầu, đi tìm thêm mấy người hầu khác.
Chỉ dựa vào mấy người bọn họ sao có thể ngăn nổi hơn mười người của Binh Bộ, chẳng khác nào bọ ngựa đấu xe.
Người hầu Bùi phủ một bên chặn, một bên cố ý dẫn người lảng qua hướng khác của Hạo Nguyệt Phường. Một cái không cẩn thận liền va vào cửa hàng bên cạnh, mấy người ngã lăn một đoàn, tiếng đồ sứ vỡ cùng tiếng kêu đau “ai u” vang lên.
Không chỉ một chỗ, chỗ khác cũng liên tiếp phát sinh cảnh va chạm phá hỏng đồ vật của cửa hàng lân cận.
Thị Lang Binh Bộ lập tức nhíu mày, thấy Tuyên Nguyệt Ninh vẫn thản nhiên, lập tức phản ứng lại, hô lớn: “Tất cả dừng tay! Không được làm hỏng đồ vật của cửa hàng bên cạnh!”
Nhưng những kẻ này đang đỏ mắt đánh nhau thì làm gì còn nghe thấy lời hắn nói.
Người của Bùi phủ rốt cuộc ít hơn, chẳng bao lâu đã bị người phía Binh Bộ đè xuống đất. Cửa lớn của Hạo Nguyệt Phường cũng bị phá tung, người bên trong sợ hãi, rúc vào nhau.
Người của Binh Bộ còn đang hả hê, định báo công lao với thị lang, thì lại thấy sắc mặt hắn khó coi liền im lặng nuốt lời muốn nói xuống, chỉ lẳng lặng tiến vào, đem toàn bộ người bên trong lôi ra.
Nhị, Tứ, Bát lang che chở người già, nữ nhân, trẻ nhỏ, hung hăng trừng mắt lại. Bát lang vừa muốn nói gì, đã bị ánh mắt Tuyên Nguyệt Ninh ngăn cản, hắn đành nuốt xuống.
Tuyên Nguyệt Ninh từ trong đám người hỗn loạn đi ra, đứng đối diện bọn họ: “Thị lang thật là oai phong! Không chỉ đâm phá cửa lớn Hạo Nguyệt Phường của ta, lại còn làm hỏng cả đồ vật của cửa hàng vô tội bên cạnh. Chẳng lẽ, trong nhà bọn họ cũng chứa chấp đào binh à?”
Có kẻ đau lòng vì cửa hàng của mình, chạy ra, nghe vậy liền mắng lớn: “Hắn nói bậy bạ! Đào binh ở đâu ra? Ta nói cho các ngươi biết, chính là người của Binh Bộ nhà ngươi phá hư đồ vật trong cửa hàng nhà ta thì phải bồi thường! Các ngươi có biết chủ tử nhà ta là ai không?”
Có người đi đầu, lập tức liền có người phụ họa: “Đúng vậy! Quan viên các ngươi ngoài ức hiếp bá tánh thì còn biết làm gì nữa? Việc xảy ra hôm nay, ta nhất định sẽ bẩm báo rõ ràng với chủ nhân nhà ta!”
Thị Lang Binh Bộ bị mấy chưởng quầy miệng lưỡi linh hoạt mắng té tát, cả người đều toát mồ hôi lạnh.
Tuyên Nguyệt Ninh còn cố ý đổ thêm dầu vào lửa. Nàng thừa biết các cửa hàng quanh Hạo Nguyệt Phường trên đoạn đường này làm sao có thể thấp kém được. Chung quanh Hạo Nguyệt Phường đều là cửa hàng của hầu phủ, cửa hàng của thế gia đại tộc, thậm chí còn có cả cửa hàng của Cao công công.
Bất cứ nhà nào dù chỉ đơn độc ra mặt thôi, cũng đều không phải người mà một Thị Lang Binh Bộ nho nhỏ như hắn có thể đắc tội.
Thị Lang Binh Bộ giận dữ, trừng mắt nhìn nàng, lại bị nàng đáp trả bằng một nụ cười nhàn nhạt khiến hắn tức đến bật ngửa. Quả nhiên là do nàng giở ra!
Nhưng hắn vẫn nhớ rõ mục đích hôm nay, lập tức hạ giọng nhận lỗi, tỏ vẻ nhất định sẽ đích thân tới cửa chào hỏi tạ tội. Còn hiện tại, hắn phải mang đám đào binh trong Hạo Nguyệt Phường đi!
Những cửa hàng ban đầu đóng chặt cửa vốn chẳng muốn tham dự, bo bo giữ mình, nay đồ vật bị người Binh Bộ làm hư, bọn họ mới kinh ngạc chạy ra.
Hắn vừa nói sẽ bồi tội, mấy vị chưởng quầy liền đưa mắt trao đổi, lập tức có ý muốn rút lui.
Tuyên Nguyệt Ninh bèn chỉ vào đám người, hỏi: “Thị lang muốn bắt đào binh, vì sao ngay cả nữ tử cũng bắt? Chẳng lẽ các nàng cũng là đào binh?”
“Bọn họ cùng đào binh ở chung một chỗ, cũng có hiềm nghi!” Thị Lang Binh Bộ không dám trì hoãn thêm, quát: “Nhanh đem bọn họ dẫn đi cho ta!”
Có quan viên lập tức tiến lên định tròng gông xiềng cho bọn họ. Tuyên Nguyệt Ninh thấy mấy chưởng quầy cửa hàng chẳng ai chịu đứng ra, trên mặt nàng không lộ rõ, nhưng trong lòng nóng ruột vô cùng.
Trong đầu nàng nhanh chóng xoay chuyển, tìm cách nghĩ ra biện pháp ngăn cản, thì đúng lúc ấy, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Đầu đường bỗng xuất hiện một toán kỵ mã, mỗi người đều đeo đao bên hông, mặc quan phục đồng nhất, thẳng tiến về phía này.
Có người kinh hô: “Kim Ngô Vệ!”
Lập tức tình thế hỗn loạn, ngay cả người của Binh Bộ cũng vô thức run sợ, chen chúc vào với nhau.
Vừa rồi là người Binh Bộ vây chặt Hạo Nguyệt Phường, nay đổi thành Kim Ngô Vệ đem bọn họ vây lại, thế cục lập tức đảo ngược.
Ngay sau đội Kim Ngô Vệ, đầu đường thong thả tiến đến một chiếc xe ngựa.
Tuyên Nguyệt Ninh nhận ra ngay, đó chính là ngựa và xe ngựa của phủ nàng.
Người trước cửa Hạo Nguyệt Phường quá đông, xe ngựa không thể tiến vào, Kim Ngô Vệ chủ động tách ra nhường đường. Chỉ một động tác nhỏ ấy cũng khiến mí mắt đám người Binh Bộ giật giật.
Xe ngựa dừng lại, rèm xe được vén lên, trong lòng mọi người đều căng thẳng.
Bùi Ngụ Hành khoác áo tím, tay áo rộng che nửa gương mặt, môi đỏ hơi cong giấu sau vạt áo, cười như không cười, nhìn thẳng vào Thị Lang Binh Bộ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận