“Ai nha, đau quá, ngồi đè lên ta rồi!”
Tuyên Nguyệt Ninh mông vừa mới chạm đến giường, liền bị thanh âm kinh hãi từ dưới thân truyền đến làm cho suýt nữa ngã xuống, may mà Toàn Hỉ ma ma vẫn luôn theo sát nàng, vội đưa tay đỡ lấy.
Từ trong chăn đỏ thẫm bò ra hai đứa nhỏ đầu tóc rối tung như ổ gà, đang dụi mắt, không phải Bùi Cảnh Chiêu cùng Bùi Cảnh Ký thì còn ai nữa.
Vốn dĩ hôm qua áp giường chỉ để một mình Bùi Cảnh Ký là được, nhưng Bùi Cảnh Chiêu lại quấn lấy Bùi Ngụ Hành, mặt dày mày dạn đòi theo vào.
Đều là người một nhà, bình thường khi không nhắc đến việc học thì Bùi Ngụ Hành hết mực thương yêu hai đệ muội này. Tuyên phu nhân lại không quá khe khắt yêu cầu Bùi Ngụ Hành phải nối dõi tông đường, chính bà cũng lo rằng Bùi Cảnh Ký sợ hãi, mà mọi người thì vội vàng không ai kịp trông nom, liền ngầm chấp thuận để Bùi Cảnh Chiêu đi theo lên giường.
Hôm nay mọi người đều bận rộn đón dâu, bên ngoài lại có Nữ Đế cải trang tới tham dự, chỉ cần sơ suất một chút liền sẽ là chuyện lớn rơi đầu, nên tâm trí cả nhà đều đặt hết lên chỗ tiền sảnh, quả nhiên quên mất hai đứa nhỏ còn đang trong phòng áp giường.
May mà hai đứa nhỏ có nhau làm bạn, mặc kệ bên ngoài tiếng pháo náo động rung trời, bọn trẻ thấy đã chơi đủ, liền cùng nhau phàn nàn về các chuyện trong Quốc Tử Giám cùng nữ tiên sinh, mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ dậy, a tỷ đã hiện ra trước mắt.
“A tỷ, tỷ đã trở lại.”
“A tỷ, ôm một cái.”
Từ khi trở về Lạc Dương, Tuyên Nguyệt Ninh đầu tiên thì bị bắt ở trong phủ Đình Chủ, sau đó lại về Trịnh gia, chuẩn bị hôn lễ thì không thể gặp Bùi Ngụ Hành, tự nhiên cũng không thể về Bùi phủ, thời gian bầu bạn cùng hai đứa nhỏ càng thêm thiếu.
Thân hình mềm mại thơm sữa của hai đứa nhỏ, giống như đôi chim trĩ non hướng về Tuyên Nguyệt Ninh đầy tin cậy mà mở cánh cầu ôm.
Tuyên Nguyệt Ninh cũng nhớ chúng, xuyên qua khăn voan đỏ, ôm cả hai vào ngực, hết sờ cái này lại sờ cái kia.
Bùi Cảnh Chiêu nghịch ngợm, dùng đầu cọ vào nàng: “A tỷ, chúng ta đều nhớ tỷ.”
Bùi Cảnh Ký thì vẫn giữ lễ nghĩa, chỉ khẽ dựa đầu vào vai nàng, rồi hỏi: “A tỷ, lần này tỷ trở về là không đi nữa phải không?”
Tuyên Nguyệt Ninh kiên quyết nói: “Không đi nữa, a tỷ trở về rồi sẽ không đi nữa.”
Toàn Hỉ ma ma ở bên cạnh muốn nói lại thôi, liên tục dùng ánh mắt ra hiệu cho Tuyết Đoàn cũng đang ở trong tân phòng.
Tuyết Đoàn bị nàng liếc mắt, liền tiến lên nhỏ giọng nhắc: “Thất nương, giờ lành chưa đến, người không thể lại khóc, còn nữa, áo cưới của người……”
Áo cưới của nàng thiếu chút nữa bị Bùi Cảnh Chiêu cọ rách.
Tuyên Nguyệt Ninh vỗ vỗ đầu Bùi Cảnh Chiêu: “Được rồi, để tỷ nghe xem, bụng ai kêu vậy?”
“Là đệ ấy.”
“Là tỷ ấy!”
Nàng liền bảo Tuyết Đoàn lấy khăn tay, lau mặt cho hai đứa nhỏ, rồi chải lại tóc.
Thấy nàng không có ý định đưa hai đứa nhỏ ra ngoài, Toàn Hỉ ma ma trừng mắt với Tuyết Đoàn, mà có trừng cũng vô ích, đành nói: “Tê Hà Đình Chủ, tân phòng không thể lưu trẻ con đã áp giường.”
Nghe vậy, hai đứa nhỏ mới nhớ ra, căn phòng này là a huynh cưới a tỷ, chúng nhìn nhau, có chút chột dạ, chẳng phải chúng đã ôm a tỷ trước cả a huynh rồi sao?
Điều này tuyệt đối không thể để a huynh biết!
“A tỷ, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Tuyên Nguyệt Ninh lại từ chối: “Không cần, đệ muội cứ ở trong phòng.”
Rồi nàng nói với Toàn Hỉ ma ma: “Quy củ là chết, bên ngoài người tới người lui, chúng còn quá nhỏ, lỡ va phải khách quý thì không hay, hơn nữa bây giờ, ngươi bảo chúng nên đi đâu?”
Toàn Hỉ ma ma tuy không biết trên cao đường ngồi chính là Nữ Đế, nhưng cũng rõ hôm nay tân lang là Đại Lý Tự Thiếu Khanh tam phẩm, bên ngoài toàn là quan lớn Đại Lạc, thả trẻ con ra quả thật không ổn.
Nhưng chẳng phải chúng còn có thể về phòng của mình sao?
Nào ngờ Tuyên Nguyệt Ninh đã quyết: “Cứ để hai đứa cùng ta ngồi đây đợi Ngụ Hành về, giờ mà đi ra ngoài, chỉ sợ ngay cả cơm cũng chẳng được ăn.”
Quả thật, mọi người đều quên mất bọn nhỏ, nào còn nhớ chuyện cơm nước.
“Tuyết Đoàn, ngươi xem trên bàn có thức ăn không, nếu không thì xuống bếp tìm một ít mang lại.”
“Thất nương, trên bàn có.”
“Vậy đi ăn cơm đi.”
Hai đứa nhỏ hoan hô, nhảy xuống giường chạy đến bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=134]
Toàn Hỉ ma ma vội dọn đi những đồ vật lát nữa dùng làm lễ, nhìn đồ ăn trên bàn đều là chút món đơn giản, biết ngay là do Bùi phủ chuẩn bị cho tân nương lót dạ.
Bà khuyên: “Tê Hà Đình Chủ cũng nên ăn một ít đi.”
Tuyên Nguyệt Ninh lại ngồi trở lại mép giường, những hạt đậu phộng, quả khô bị hai đứa nhỏ gạt sang một bên vì cộm, nhưng vậy lại tiện cho nàng không phải ngồi lên.
Tuy không nhìn thấy, nhưng nàng nghe rõ hai đứa nhỏ ăn ngấu nghiến, hẳn là đói lắm, vậy mà cả hai đứa đều không dám tùy tiện ăn đồ trong phòng, thật khiến người ta xót xa.
Nàng nói: “Lúc ta ngồi trong kiệu đã ăn một chút rồi, giờ không đói, cứ để bọn nhỏ ăn là được.”
Vài món như vậy, nào đủ cho ba người.
Tân nương đối với đệ muội bên nhà lang quân tốt như thế này, Toàn Hỉ ma ma cũng không tiện ngăn nữa, chỉ cảm thán: bên ngoài đồn rằng Tê Hà Đình Chủ không muốn về Trịnh gia, quả nhiên chẳng sai.
Hai đứa nhỏ đồng thanh trò chuyện, đệ thì nói được phu tử ở Quốc Tử Giám khen ngợi, muội lại khoe vẽ tranh tiến bộ, thời gian trôi đi thật mau.
Tiếng ồn ào nơi tiền viện dần nhỏ lại, khách khứa đã tản, bóng chiều ngả xuống. Tuyên Nguyệt Ninh tim đập dồn dập, môi khô lưỡi khát, liền nói: “Hai đứa ngoan ngoãn về phòng chờ mẫu thân đến tìm hai đứa được không?”
“Ân!”
Chúng vừa rời đi, cửa liền mở ra, Bùi Ngụ Hành nồng nặc mùi rượu trở về.
Tay áo rộng buông xuống, nàng hai tay siết chặt vào nhau, khăn voan đỏ bị hắn khẽ nâng, ánh nến hắt vào, nàng cũng nhìn rõ người trước mặt.
Hắn đang nhìn nàng đến thất thần, nàng không khỏi cắn nhẹ môi.
Tiểu nương tử trên người mặc áo cưới chỉ thuộc về hắn, chỉ với gương mặt hương sắc kiều diễm đã vạn phần xinh đẹp.
Từ hôm nay, nàng chính là thê tử của hắn.
“Phu nhân.” Thanh âm hắn mang theo chút trêu chọc, khiến nàng đỏ mặt tai hồng.
Đôi mắt Tuyên Nguyệt Ninh cong cong như trăng non, ánh sương mờ ẩn hiện, nàng là thê tử của hắn, cúi đầu ngượng ngùng gọi một tiếng: “Phu quân.”
Sau đó chỉ cảm thấy bản thân như con rối bị giật dây, dưới sự chỉ huy của Toàn Hỉ ma ma, ngây ngô mà uống rượu giao bôi, rồi lại thấy hắn cầm kéo vàng, khẽ cắt một lọn tóc của nàng.
Trên đầu, kim thoa, bộ diêu từng món từng món bị hắn tháo xuống.
Mái tóc rũ trên vai bị hắn cắt xuống một lọn, cùng tóc hắn đan chéo vào nhau, lấy sợi tơ hồng cột chặt, bỏ vào trong hộp gấm.
Trong phòng, chỉ có ngọn nến đỏ lặng lẽ cháy.
“Khụ khụ khụ.”
Tiếng ho kịch liệt vang lên, khiến nàng hoàn hồn. Bùi Ngụ Hành nghiêng người ngồi trên ghế dài, dùng tay áo rộng che miệng, để lộ làn da phía trên, gân xanh nổi hằn, khiến nàng hoảng hốt nhảy dựng, vội vàng rót một chén nước đưa qua, giúp hắn thuận khí.
Qua một hồi lâu, hắn mới ngừng ho, đuôi mắt đỏ bừng, lộ ra một vẻ suy nhược, lại càng thêm phần yếu mềm.
Thấy nàng nửa quỳ bên trường kỷ, gương mặt đầy lo lắng, Bùi Ngụ Hành nói: “Không sao, chỉ là hôm nay vui vẻ quá, uống nhiều vài chén rượu thôi.”
“Rõ ràng biết thân thể không tốt, huynh còn uống rượu! Ta thấy tốt hơn vẫn là mời đại phu tới khám cho huynh nha.”
Tay nàng bị hắn bắt lấy, hắn ngồi thẳng người, hơi hơi nghiêng về phía nàng, chế giễu nói: “Nàng muốn để cho mọi người đều biết, ta ở trong đêm động phòng hoa chúc mời đại phu tới khám à? Huống chi, chén rượu cuối cùng kia, tất nhiên phải uống cho bằng được.”
Chén cuối cùng ấy, chính là rượu giao bôi. Tuyên Nguyệt Ninh mặt đỏ bừng, lẩm bẩm: “Không cho mời thì thôi không mời.”
“Nhưng huynh có đói bụng không? Ta đã bảo phòng bếp nấu mì rồi, nếu huynh không muốn ăn thì trước đi rửa mặt đi.”
Nàng bị chén rượu kia làm cho cả người nóng bừng, nào còn dám ở cùng hắn trong phòng, chỉ muốn tìm cách thoát khỏi khoảng không gian hai người: “Ta… ta đi rửa mặt.”
Nói rồi, bước đến tủ quần áo tìm xiêm y của mình, tìm nửa ngày, chỉ thấy một bộ hồng y bảo thủ.
Sau lưng có ánh mắt như thiêu đốt, nàng nào dám xoay người thêm, ôm lấy xiêm y liền đi sang phòng bên.
Dù sao cũng là đêm tân hôn, cho dù nàng chưa từng trải qua chuyện phu thê, nhưng lẽ nào lại không biết chút gì về nó?
Nàng tức giận sờ soạng bộ xiêm y đỏ, cầm lên ướm thử trên người.
Tốt lắm, kín mít từ trên xuống dưới, đừng nói chỗ thân thể mới nảy nở không lộ ra, ngay cả xương quai xanh vốn bị các phu nhân gọi là gợi cảm cũng bị che giấu hết.
Dài ngắn vừa vặn, không lộ ra một tấc da nào.
Đây là ai mắt mù chuẩn bị xiêm y vậy?
Lụa mỏng đâu?
Cổ áo rộng đâu?
Xẻ tà khoe chân dài đâu?
Còn yếm đâu?
Không đúng, yếm vẫn phải có. Nàng vén yếm thử, rất tốt, vải dệt dày dặn vô cùng.
Cửa phòng bị gõ, hẳn là người hầu mang mì tới. Giọng Bùi Ngụ Hành vọng lại nhưng nàng nghe không rõ. Nàng oán hận cởi xiêm y chìm xuống nước, dùng tay vỗ cánh hoa hồng nổi trên mặt nước.
Hương thơm thì ích gì chứ!
Trong phòng, Bùi Ngụ Hành bất đắc dĩ kêu một tiếng: “Nương!”
Tuyên phu nhân bưng khay đi vào, phía sau còn theo hai cái đuôi nhỏ, Bùi Cảnh Chiêu cùng Bùi Cảnh Ký đang dụi mắt ngáp dài.
Bà đặt mì sợi lên bàn, sợ Tuyên Nguyệt Ninh nghe thấy, liền hạ giọng: “Nương tuyệt chẳng phải cố ý quấy rầy hai con động phòng hoa chúc, chỉ là thuận tiện đưa mì cắt sẵn lại đây.”
Bùi Ngụ Hành xoa trán, gật đầu: “Nương, ngài cứ yên tâm, nhi tử trong lòng hiểu rõ, huống chi Nguyệt Ninh vẫn còn nhỏ.”
Tuyên phu nhân có chút ngượng ngập, nên ngồi trong tân phòng cũng không yên: “Thế thì tốt, Ngụ Hành, vì ngày sau hai con được sống yên ổn, tạm thời nhẫn nhịn đều đáng giá.”
“Con hiểu, nương.”
“Vậy nương không quấy rầy hai con nữa.”
Tuyên phu nhân rời đi, Bùi Ngụ Hành cởi bỏ áo ngoài, đứng bên giường, lặng lẽ nhìn hai chiếc chăn nhỏ đã được xếp gọn.
Chờ Tuyên Nguyệt Ninh đi ra, mái tóc dài vừa xoay lên đỉnh đầu đã rối tung buông xuống, liền bắt gặp hắn đang nhìn chằm chằm giường, trong lòng nàng giật thót: “Nhìn cái gì vậy? Mì đã đưa tới, huynh cũng ăn một bát đi.”
Bùi Ngụ Hành quay đầu, ngắm gương mặt nàng vừa rửa sạch trang điểm, rồi chỉ vào giường, nhíu chặt mày: “Trên giường có đậu phộng.”
Nàng thở dài, hóa ra chỉ mình nàng đang khẩn trương, còn hắn lại bận tâm đến chuyện đậu phộng làm bẩn giường, vậy sao mà ngủ được?
“Để ta dọn, huynh ăn trước đi, hôm nay cũng đã mệt cả ngày, cơm nước xong nhớ uống thuốc.”
Hắn khẽ đáp, dõi theo nàng ôm hết chăn đặt lên ghế dài, lông mày khẽ nhảy.
Đậu phộng, trái cây rơi vãi khắp giường, chắc chắn do hai đứa nhỏ nghịch ngợm mới ra vậy, nàng liền nhặt hết xuống, lại vuốt qua xem có vỏ nào bị bong ra hay không, thu dọn cho thật sạch sẽ.
Nàng trải lại chăn lên giường, cũng chẳng lấy làm lạ vì sao lại có hai bộ chăn.
Chuyện phu thê, Lý phu nhân chỉ giữ lễ, ném cho nàng một quyển sách nhỏ, nàng còn chưa lật đã ném đi, kiếp trước cùng Tiêu Tử Ngang vốn cũng ngủ riêng, bản thân nàng lúc đó lại thấy rất tự tại.
Còn như Tuyên phu nhân, bà dù sao cũng là mẫu thân của Bùi Ngụ Hành, sao có thể mở miệng giảng cho nàng chuyện này được.
Bởi thế, nàng thản nhiên đi đến bàn, cầm đũa ăn mì. Từ sáng tới giờ, ngoài mấy ngụm nhỏ trên kiệu hoa, nàng chưa ăn gì, bụng đói đến dán lưng.
Bùi Ngụ Hành vốn không muốn ăn, nhưng thấy nàng ăn ngon lành, cũng gắp hơn nửa bát, rồi mới buông đũa, bước sang phòng bên tắm rửa.
Tuyên Nguyệt Ninh khó nhọc nuốt mì, bưng ấm rót một chén nước, uống cạn, lúc này mới cảm thấy như sống lại.
“Cách!”
Nàng vội lấy tay che miệng. Chuyện gì thế này? “Cách.”
Không bị Bùi Ngụ Hành nghe thấy chứ?
Hít sâu, không cần khẩn trương, không cần khẩn trương. Ta không hề khẩn trương, tuyệt đối không khẩn trương.
“Cách.”
Nàng lại uống thêm một chén nước, gọi Tuyết Đoàn vào dọn hết đồ trên bàn, mới may mắn dừng được tiếng nấc khi Bùi Ngụ Hành bước ra.
Hương thơm từ tay áo hắn lan ra, trên người còn mang theo mùi dễ ngửi.
Chỉ nghe hắn nói: “Đêm đã khuya, chúng ta nghỉ thôi, sáng mai còn phải thỉnh an mẫu thân.”
“À… được.”
Nàng tay chân lóng ngóng, vội chui vào chăn, che bản thân nàng kín mít. Sau một lúc lâu, không thấy hắn lên giường, nàng liền thò đầu hỏi: “Huynh muốn ngủ trong hay ngoài?”
A a a! Nàng vừa hỏi cái gì thế này? Lang quân đương nhiên phải ngủ bên trong rồi!
Một tiếng cười khẽ vang lên, nàng bĩu môi, quả nhiên bị hắn cười chê.
“Nàng ngủ trong, ta ngủ ngoài. Ngày thường ta còn phải vào triều sớm, đỡ làm phiền nàng.”
Nàng vội vàng kéo cái chăn kia nhường cho hắn, tự mình co lại trong một ổ chăn khác, bị cái lạnh làm cho run giật mình, quyến luyến ôm lấy chính mình để làm mình thêm ấm áp.
Nuốt nước miếng, không dám hỏi thêm gì.
Bùi Ngụ Hành cởi giày rồi lên giường, trên chăn còn vương hương thơm của nàng, khóe môi đỏ khẽ nhếch lên.
Nàng cuộn trong chăn, lòng bàn tay đã bị mồ hôi thấm ướt, thỉnh thoảng len lén nhìn hắn. Hắn tựa vào đầu giường, cầm quyển sách lặng lẽ lật xem, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ánh mắt hắn căn bản không có tiêu điểm, rõ ràng là thất thần.
Nhưng cả người Tuyên Nguyệt Ninh lại nóng bừng như thiêu, làm gì phát hiện được, còn ngỡ rằng chính mình sức hấp dẫn chưa đủ, đêm tân hôn mà tân lang quan chẳng thèm để ý đến nàng, chỉ chăm chú đọc sách.
Nàng nhịn không nổi, ấm ức nói: “Không nghỉ một chút sao? Chẳng phải huynh nói sáng sớm còn phải dâng trà kính mẫu thân à?”
Rồi sau đó nàng bất chợt chống người ngồi dậy, Bùi Ngụ Hành liền siết chặt quyển sách trong tay, vội nói: “Làm sao vậy? Vậy ta ngủ ngay đây.”
Nàng tiến sát đến trước mặt hắn, từ trên xuống dưới cẩn thận nhìn ngắm: “Huynh còn chưa lau son môi à!”
Hắn nhẹ nhàng thở ra: “Ừm, chưa lau.”
Nàng lại rúc về ổ chăn: “Ta nào phải chưa từng thấy dáng vẻ huynh không bôi son môi, huynh lau son đi cũng có sao đâu.”
Hắn chỉ khẽ mím môi, không nói.
Dưới lớp chăn, nàng khẽ nhéo phần cổ áo nơi ngực mình, thầm nghĩ cũng chẳng nhỏ đâu, lại sờ xuống vòng eo, cũng đủ thon thả! Da dẻ mấy hôm nay ngày nào cũng tắm nước thơm, mịn màng biết bao.
Hắn sao vẫn chưa lại gần?
Thấy nàng còn chớp đôi mắt hạnh, đảo mắt loạn khắp nơi, hắn chỉ trấn an: “Ngủ đi.”
Nói xong, hắn cũng đặt sách lên bàn, rồi nằm xuống.
Móc ngọc khóa vàng khép rèm, màn đỏ buông xuống, ánh nến dịu dàng ấm áp.
Nàng thấp thỏm, nhắm mắt lại không dám nhìn, chỉ cảm thấy bên cạnh có người nằm xuống, lại kéo chăn, rồi hô hấp liền vững vàng, đều đặn.
Không phải chứ, cứ như vậy mà ngủ???
Chẳng lẽ hắn vốn không hiểu?
Nàng khẽ khàng cất tiếng, gọi: “Ngụ Hành, phu quân? Huynh có lạnh không?”
Bàn tay nhỏ đưa ra, mò sang ổ chăn của hắn, khi vừa chạm đến thân thể hắn thì bị hắn bắt lấy.
“Ừm?” Hắn khàn giọng đáp, “Chúng ta ngủ thôi.”
“Không phải.” Tuyên Nguyệt Ninh vùng vẫy mấy lần, vẫn không thoát được.
“Nguyệt Ninh, đã muộn rồi.” Hắn buông tay nàng ra, đặt lại vào ổ chăn của chính nàng, còn giúp nàng kéo chăn lên kín đáo.
Tuyên Nguyệt Ninh: “……???”
Cho nên, ngủ chính là chỉ đắp chăn ngủ thôi sao?
Vốn đã mệt mỏi cả một ngày, bị hắn dỗ nhẹ một cái, nàng liền chìm vào giấc mộng.
Chỉ trong mơ hồ còn chút ý thức, cảm giác ổ chăn của mình bị nhấc lên, rồi bị ôm vào một vòng tay lạnh lẽo, ấm áp dễ chịu khiến nàng quấn chặt lấy, cả đêm ngon giấc.
Một tiếng thở dài vang lên trong tân phòng: “Phu nhân, xin chờ ta đến khi trưởng thành.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận