Đích nữ được Trịnh gia đón về, ngày đầu tiên hồi phủ không chỉ được Nữ Đế ban cho thức ăn, mà nàng còn muốn đổi chỗ ở của Thập Nhất nương, cùng ngày nàng còn xử trí một ma ma, thủ đoạn sắc bén lợi hại.
Nàng đã bị người Trịnh gia liệt vào đối tượng nguy hiểm bậc cao, ai muốn vươn tay về phía nàng đều phải tự cân nhắc bản lĩnh của chính mình.
Những lời này là do Tuyết Đoàn bỏ ra số tiền lớn mới moi được từ miệng nô tỳ trong Trịnh phủ. Nhưng Tuyên Nguyệt Ninh chú ý không phải vào lời đồn, mà là ở chỗ Tuyết Đoàn có thể hỏi thăm được tin tức như thế này, đối với năng lực này của Tuyết Đoàn, nàng vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng ở đại gia tộc như Trịnh gia, bọn nô tỳ tuyệt đối không được phép bàn luận chuyện chủ nhân. Một khi bị phát hiện, bị bán đi đã là nhẹ, còn có thể bị đánh chết, quan phủ cũng sẽ mặc kệ.
Tuyết Đoàn vì nàng mà lo sốt ruột, nhưng bản thân nàng lại dửng dưng, chẳng mảy may để ý. Đối diện Lý phu nhân, nàng còn nói chỗ bếp trong phủ quá xa, cần an trí cho nàng một gian bếp nhỏ mới thấy vừa lòng.
Quy củ Trịnh gia là cả nhà cùng nhau dùng cơm chiều. Bữa sáng bởi vì Trịnh Diên Huy cùng Trịnh Tử Duệ phải vào triều sớm nên dùng sớm, không cùng các nàng ăn chung. Bởi vậy bữa sáng bữa trưa, nàng đều có thể dùng cơm tại viện Mẫu Đơn, thong dong tự tại.
“Thất nương! Gia quy này, người không xem qua sao?”
Tuyên Nguyệt Ninh soi gương đồng, thuận miệng an ủi: “Bất kể ngươi làm gì cũng sẽ có người nói, không cần lo lắng. Gia quy này có gì đáng xem, ngươi cứ để đó là được.”
Trịnh Diên Huy khi tiếp nàng trở về, đã cùng nàng nói chuyện trong thư phòng, giảng giải tư tưởng Trịnh gia vinh nhục cùng tồn vong, còn muốn nàng chăm chỉ xem gia quy. Ý là muốn dùng cách này bảo nàng phải khiêm tốn một chút. Đáng tiếc nàng tai trái nghe, tai phải lọt ra, căn bản không để trong lòng. Đến nỗi gia quy?
Càng chẳng cần xem, kiếp trước nàng vốn thuộc lòng từng điều. Khi ấy nàng tự coi mình là người Trịnh gia, nhưng Trịnh gia lại không coi nàng như vậy. Thôi thì mặc kệ, tường an vô sự là tốt nhất.
Không cần nấu cơm cho Bùi Ngụ Hành và mọi người, Tuyên Nguyệt Ninh cũng lười nhác, bèn bảo người trong gian bếp nhỏ chuẩn bị sẵn nguyên liệu, tự nàng làm hai món ăn đơn giản, tính cùng Tuyết Đoàn đối phó cho qua bữa.
Khách không mời mà đến, luôn thích phá bữa cơm của người khác.
Từ viện U Tuyết dọn sang viện dành cho thứ nữ, Trịnh Diệc Tuyết bước chân tao nhã tiến vào viện Mẫu Đơn.
Viện Mẫu Đơn đã được chỉnh trang sạch sẽ. Tuyên Nguyệt Ninh ngồi dưới tàng cây uống trà nóng, bên cạnh còn có ghế mềm, nô tỳ thì đang bóc nho cho nàng. Nàng khẽ cười: “Muội muội thật là biết hưởng thụ.”
Tuyên Nguyệt Ninh nuốt xong một ngụm cơm, ra hiệu cho bọn nô tỳ dọn đồ đi, rồi nhìn Trịnh Diệc Tuyết nói: “Ta ngược lại không nhớ rõ mình có a tỷ nào, Thập Nhất nương e rằng nhận lầm người rồi.”
Trịnh Diệc Tuyết dẫn tỳ nữ đi tới, đứng bên khóm mẫu đơn rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, ngẩng đầu lên, nước mắt đã rơi.
“Ta biết mình không nên xuất hiện trước mặt ngươi. Ngươi và ta bị ôm nhầm, ta chiếm đoạt thân phận của ngươi nhiều năm như thế, ngươi oán ta cũng là lẽ đương nhiên.”
Đầu Tuyên Nguyệt Ninh thình thịch đau nhói, đây chính là lý do vì sao nàng không muốn quay về Trịnh gia – Trịnh Diệc Tuyết chiếm phần lớn nguyên nhân. Nàng đứng dậy: “Chúng ta vào nhà nói.”
Vào phòng rồi, nàng sai toàn bộ tỳ nữ lui xuống. Trịnh Diệc Tuyết ngồi ngay ngắn trên ghế, khóc nức nở một mình.
Tuyên Nguyệt Ninh tự rót cho mình chén nước, chẳng buồn để ý nàng có muốn uống hay không, thản nhiên nói: “Ngươi không mệt sao? Hà tất phải giả vờ tỷ muội tình thâm với ta. Chúng ta vốn chẳng phải như thế, bất luận ở Việt Châu hay Hàm Mãn Châu, chúng ta chưa từng nói được với nhau mấy câu tử tế. Ngươi quên hết những chuyện từng làm với ta ở Hàm Mãn Châu rồi à?”
Trịnh Diệc Tuyết đôi mắt đỏ hoe kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi đang nói gì thế? Ta nghe không hiểu.”
“Ngươi ở Hàm Mãn Châu, trước thì hủy hoại danh tiếng của ta, sau lại muốn thiêu hủy Hạo Nguyệt Phường của ta. Chẳng lẽ cần ta nói rõ từng chuyện?”
Nàng gõ bàn, lạnh lùng: “Cho nên đôi bên đều hiểu rõ, cần gì phải giả bộ nữa.”
Trịnh Diệc Tuyết ngừng khóc, giọng điệu tự nhiên: “Thì ra ngươi đều biết. Khi ấy ở Việt Châu, ta đã vô cớ chán ghét ngươi, xem ra cũng có nguyên do. Nhưng ai ngờ trời xanh lại trêu đùa ta đến mức này. Ngươi có tư cách gì mà làm đích nữ Trịnh gia, ngồi vào vị trí vốn là của ta? Ngươi đừng tưởng ngươi vào được Trịnh gia là sẽ yên ổn vô lo. Ta sẽ không cho ngươi cơ hội để đuổi ta đi đâu, ngươi cũng đừng mơ tưởng hão huyền xóa được tên ta ra khỏi gia phả Trịnh gia!”
Tuyên Nguyệt Ninh lặng lẽ nhìn nàng nói ra lời uy hiếp, khẽ nháy mắt, duỗi tay xoa mắt, vuốt lông mi, rồi mỉm cười.
“Ngươi cười cái gì? Cảm thấy lời ta buồn cười sao? Ngươi chỉ mới đến Trịnh gia, phụ thân mẫu thân tự nhiên chiều theo ngươi. Nhưng ngày dài tháng rộng, hươu chết về tay ai còn chưa biết!” Trịnh Diệc Tuyết nói kiên quyết.
Tuyên Nguyệt Ninh không trả lời ngay, chỉ quay đầu nhìn căn phòng vừa vội vàng dọn dẹp. Bất luận là rèm châu nơi cửa, bích họa trên tường, hay lư hương bằng vàng đang tỏa khói, tất cả đều tinh xảo.
Nhưng từ khi bước vào, nàng chẳng hề chú ý. Kiếp trước nàng thậm chí không dám chạm vào đồ vật trong phòng nàng, sợ va phải lại bồi thường không nổi. Cẩn thận dè dặt, ngay từ đầu đã rơi vào thế hạ phong.
Nhìn sắc mặt Trịnh Diệc Tuyết ngày càng khó coi, nàng nói: “Ta không cười ngươi, ta cười bản thân ta bị che mắt, không nhìn thấu như ngươi.”
Lời ấy như khen đối thủ, làm Trịnh Diệc Tuyết thoáng ngẩn người, rồi lại sinh lòng kiêng kỵ sâu nặng.
Tuyên Nguyệt Ninh cầm chén nước, là chén lưu li vàng nhạt, giá trị trăm lượng vàng. Hiện tại nàng tuyệt đối không bỏ tiền mua loại hoa hòe vô dụng này. Nhưng ở Trịnh gia, nó chỉ là chén uống nước thường dùng. Cũng chẳng trách Trịnh Diệc Tuyết ở khắp nơi coi nàng là kẻ địch.
Từ giàu sang rơi xuống sa sút, Trịnh Diệc Tuyết vốn đã quen cuộc sống giàu sang, làm sao cam lòng trở lại thành cô nhi ăn nhờ ở đậu Tuyên gia?
Nàng đặt chén xuống bàn, có một câu muốn nói từ lâu: “Đối với ngươi, thế tộc Trịnh gia là trọng yếu vạn phần, nhưng trong lòng ta lại chẳng đáng một đồng. Ngươi khát khao thân phận đích nữ, còn ta chỉ muốn chặt xương lấy máu để vứt bỏ nó.”
Trịnh Diệc Tuyết cho rằng nàng mỉa mai, không tin, cười lạnh: “Ngươi ta đều đã lật bài, cần gì phải nói lời qua loa lấy lệ? Trước kia nói gì cũng không chịu trở về Trịnh gia, chẳng qua là ngươi dùng kế lạt mềm buộc chặt mà thôi. Giờ thì ngươi đã đạt được mục đích rồi – không chỉ trở về, còn gây ra thanh thế lớn, khiến cả phủ lẫn thành Lạc Dương đều đang chê cười ta.”
“Mặc kệ ngươi tin hay không, ta chưa từng nghĩ muốn về Trịnh gia. Trịnh gia trong mắt ta chỉ là một quái vật khổng lồ mục rỗng, mỗi người đều có tính toán riêng, miễn cưỡng tụ lại thành thế lực. Cái Bùi gia có thể cho ta, đến trăm Trịnh gia cũng không cho nổi.”
Thần sắc nàng chân thành rõ rệt, giọng nói không giống giả dối, lại khiến Trịnh Diệc Tuyết rối loạn. “Đừng nói nữa, không ý nghĩa gì.”
“Đương nhiên là có ý nghĩa,” nàng ngắm nhìn sắc mặt Trịnh Diệc Tuyết biến đổi liên tiếp, nhướn mày, “Nói đến, nếu không phải ngươi làm việc luôn che che giấu giấu, bị Vương tiểu nương tử nắm được, thì thân thế hai ta căn bản sẽ không bị vạch trần. Thập Nhất nương, ngươi cũng biết ta đã sớm biết rõ thân thế của mình?”
“Ngươi nói gì?” Trịnh Diệc Tuyết lạnh giọng quát.
“Ta so với ngươi, đã sớm biết. Khi ở Việt Châu, lúc đem chiếc khóa vàng đi cầm cố, ta liền biết mình là người Trịnh gia. Nhưng ta vẫn coi nó là món đồ để cầm cố mà thôi, chỉ nghĩ cả đời không về Trịnh gia. Thậm chí khi đối mặt với huynh muội ngươi ở Việt Châu, ta đều tránh được thì tránh, lúc đó ta nghĩ hay để sai thành đúng đi, ngươi làm nữ nhi Trịnh gia, ta làm nữ nhi Tuyên gia, đẹp cho cả đôi bên.”
Nàng cười nhạt, châm chọc: “Nhưng ngươi lại khắp nơi đối nghịch ta, ở Hàm Mãn Châu lại hành sự không kiêng dè, rốt cuộc đắc tội Vương tiểu nương tử. Thập Nhất nương, chính tay ngươi dẫn tới cục diện hôm nay. Ngươi bị lộ thân phận, còn ta bị ép bất đắc dĩ quay về Trịnh gia, đoạt đi cái thân phận đích nữ mà ngươi khổ sở che chở. Thứ ngươi coi là trân bảo, ta thì khinh thường nhìn lại.”
Câu cuối cùng ấy gần như đánh sụp Trịnh Diệc Tuyết. Sau khi biết rõ thân thế, nàng đã lo sợ bất an, chuẩn bị đủ đường, hao tâm tính toán trèo lên Thập Nhất hoàng tử để tự cho mình một chỗ dựa.
Nàng còn toan tính đánh đòn phủ đầu, xử trí Tuyên Nguyệt Ninh – đích nữ thật sự. Nhưng Vương tiểu nương tử vì ghen ghét với nàng, mà đã không chút nể tình vạch trần sự thật mà nàng luôn muốn che giấu.
Từ đó Trịnh gia sao có thể dung thứ huyết mạch giả, liền phái người đi tìm Tuyên Nguyệt Ninh. Lúc đó, nàng còn tồn tâm may mắn, không ai nghĩ đến Tuyên Nguyệt Ninh, ai ngờ huynh trưởng lại nói, hắn đã tìm được muội muội ruột, trong nháy mắt nàng liền như sấm nổ trên đỉnh đầu, ngũ lôi oanh đỉnh, trời đất tối sầm.
Nàng vẫn luôn khổ tâm tính toán, dốc hết toàn lực chỉ để có được thân phận đích nữ Trịnh gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=126]
Thế mà lại có người nói thẳng với nàng rằng: ta vốn chưa từng nghĩ tranh đoạt cùng ngươi, tất cả đều là ngươi tự mình tình nguyện.
Điều thống khổ nhất trên đời, không gì hơn thứ nàng khát khao nhất, lại là thứ người ta căn bản khinh thường không buồn muốn.
Giống như ngươi liều mạng toàn lực, nhưng người ta chỉ bốn lạng đẩy ngàn cân, nhẹ nhàng nói một câu: ngươi đánh nhầm người rồi.
Sau đó còn nói cho ngươi, không chỉ như vậy, mọi việc ngươi đã làm, lại càng đẩy sự tình đi về một hướng cực đoan khác. Nếu như nàng cái gì cũng không làm, thì sự tình dù thế nào cũng sẽ không rơi vào cục diện hôm nay, nàng vẫn sẽ là đích nữ được sủng ái. Làm sao có thể như thế!
Nàng vẻ mặt dữ tợn: “Không! Ta không tin! Ngươi là cố ý nói vậy để nhiễu loạn tâm trí ta, đúng không? Ta sẽ không tin ngươi!”
Tuyên Nguyệt Ninh bình tĩnh nhìn nàng: “Ngươi tin hay không thì có liên quan gì đến ta? Muốn biết thật giả, tự ngươi đi điều tra một phen, hoặc là đi hỏi Bát lang chẳng phải sẽ rõ ràng à.”
Trịnh Diệc Tuyết lập tức bật dậy, hận không thể xông đến trước mặt Tuyên Nguyệt Ninh, lột vẻ mặt mây trôi gió thoảng kia xuống: “Cho dù ngươi nói vậy, ta cũng sẽ không buông tha ngươi. Ngươi hãy cẩn thận, vị trí này ta sớm muộn cũng đoạt lại.”
Nàng uống một ngụm nước, rồi nhìn theo bóng lưng đang bước ra khỏi cửa, khẽ nói: “Ngươi và ta, từ khoảnh khắc bị ôm nhầm đã định sẵn đời này không thể kết thúc êm đẹp. Nhưng nếu ngươi đã chọc vào ta, khiến ta không thể không nhận mối huyết thống Trịnh gia này, vậy thì ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng. Tất cả những gì ngươi có, ta đều sẽ đoạt đi. Thập Nhất nương, chính ngươi mới là người phải cẩn thận.”
Đáp lại nàng chỉ là một tiếng “Phanh!”
Trong phòng còn nghe được tiếng nô tỳ bên người Trịnh Diệc Tuyết kinh ngạc thất thanh: “Thập Nhất nương, sao người lại khóc? Chẳng lẽ là… Thất… chẳng lẽ do nương tử khi dễ người?”
Giọng Trịnh Diệc Tuyết truyền đến: “Đừng nhiều lời, chúng ta đi.”
“Thất nương, người không sao chứ?” Tuyết Đoàn vội vàng xông vào, sốt ruột hoảng hốt “Là Thập Nhất nương khi dễ Thất nương… phải không?”
Chữ cuối cùng nàng nói giọng kéo dài, cong vẹo đầy tức tối. Tuyên Nguyệt Ninh nhìn dáng vẻ đó, không kìm được bật cười, mắt cong cong: “Không cần hoảng hốt, nàng ta còn chưa có bản lĩnh khi dễ ta.”
“Thế thì tốt,” Tuyết Đoàn vẫn hồ nghi, nhìn nàng: “Nhưng Thập Nhất nương khóc… chẳng lẽ không phải giả vờ?”
Tuyên Nguyệt Ninh gật đầu: “Hẳn là không phải. Tám phần là do bị mấy lời của ta kích thích mà khóc.”
“Ta còn tưởng nàng ta cố ý, muốn để mọi người nghĩ là Thất nương làm nàng khóc, để hủy hoại thanh danh Thất nương.” Nói xong, nàng mới giật mình: “Không ổn! Nếu nàng ta thật sự lau nước mắt khóc lóc trở về, mọi người đều sẽ nhìn thấy!”
“Không cần quan tâm. Ta trong mắt người Trịnh gia ra sao, có hình tượng gì, đều không quan trọng.”
“Thất nương, sao người lại cái gì cũng chẳng buồn để ý vậy?”
Tuyên Nguyệt Ninh ngắm nhìn ngoài cửa sổ, khóm mẫu đơn nở rực rỡ. Không hiểu sao, qua những bông hoa ung dung quý phái ấy, nàng dường như nhìn thấy Bùi Ngụ Hành. Trong lòng thầm thì: Bởi vì bọn họ không đáng để ta để tâm.
Còn Trịnh Diệc Tuyết, nàng khẽ cong môi. Chỉ sợ với mấy lời nàng vừa nói, giờ này lòng nàng ta đang rối loạn rồi, vậy thì nàng ta lấy gì để tranh? Nàng ta làm gì xứng để nàng để tâm?
Nàng chỉ vào mấy đóa mẫu đơn ngoài viện: “Tuyết Đoàn, ngươi đi gọi bọn họ hái bớt mẫu đơn trong viện, chúng ta làm son môi.”
Tuyết Đoàn lẩm bẩm: “Sao lại làm son môi? Thất nương chẳng phải đã có nhiều son môi đẹp rồi à.”
Nhưng vẫn nghe lời, gọi người cùng đi hái hoa. Cả viện đầy mẫu đơn, hoa nào đậm sắc đều bị hái xuống hết, chỉ còn trơ cành trụi lủi, lẫn lộn với mấy bông sót lại, hết sức khó coi.
Tuyên Nguyệt Ninh nào biết làm son môi, hoa hái về rửa sạch xong thì chẳng biết làm thế nào. Đôi mắt sáng lên, nàng liền chỉ một tỳ nữ: “Ngươi đi hỏi mẫu thân, trong nhà có cửa hiệu son phấn nào không. Ta muốn tìm người biết làm son môi.”
Lén làm son môi thì thôi, đằng nào cũng ở ngay trong viện của nàng sẽ không ai biết, còn dám sai người hỏi thẳng phu nhân. Mọi người nhìn nàng, ánh mắt như nhìn một kẻ không biết trời cao đất dày.
Hết lần này đến lần khác khiêu khích, lần nào cũng giẫm sát vào giới hạn nhẫn nại của Lý phu nhân.
Người biết làm son môi, Lý phu nhân cuối cùng vẫn cho gọi đến. Tuyên Nguyệt Ninh không giao phó cho người khác, mà toàn bộ quá trình đều tự mình động thủ, chỉ nghe theo chỉ dẫn.
Từ đó nàng vùi mình trong tiểu viện chế son môi, ngoại trừ những lúc cần thiết như đi thỉnh an và ăn cơm, còn lại thì như thể Trịnh gia vốn không có nàng tồn tại vậy.
Ngày son môi hoàn thành, nàng cẩn thận cho vào bình sứ đã chuẩn bị, mang theo Tuyết Đoàn định ra phủ.
Muốn ra phủ, tất nhiên phải chào hỏi Lý phu nhân trước. Mới mấy ngày, đã đổi phòng, đổi tỳ nữ, mọi chuyện nàng muốn đều có. Nhưng trên đường nhỏ gần cửa sau, nàng lại bị Lý phu nhân chặn lại.
Nàng hành lễ: “Mẫu thân, đây là ý gì? Chẳng lẽ nữ nhi không thể ra ngoài sao?”
Lý phu nhân đáp: “Ngươi đã trở về phủ, thì phải nghe theo quy củ trong phủ. Tiểu nương tử nhà chúng ta, không thể muốn ra là ra. Ngươi phải nhớ kỹ, mình là tiểu thư khuê các, việc xuất đầu lộ diện vốn không nên làm.”
Tuyên Nguyệt Ninh hơi nheo mắt. Mỗi khi đối mặt Lý phu nhân, nàng không kìm được nhớ tới kiếp trước. Khi ấy cũng giống bây giờ: “Ngươi phải thủ quy củ”, “Vạn lần không được làm chuyện tổn hại thanh danh”, “Nam nữ có khác, ngươi cùng Bùi gia lang quân chỉ là hữu lễ sơ giao, ngày sau không được nhắc lại hắn, phải trở thành tiểu nương tử biết giữ quy củ”.
Đã thích nói quy củ, vậy thì nàng cũng cùng bà ta nói chuyện quy củ.
“Mẫu thân.” Nàng lại hành lễ một lần nữa, sau đó vẫn giữ nguyên tư thế chưa đứng dậy: “Nữ nhi tự nhận là đã thủ nghiêm quy củ. Nhưng con không rõ lời mẫu thân nói, tiểu nương tử không được ra cửa là điều nào trong gia quy? Vì sao nữ nhi chưa từng thấy? Nếu mẫu thân không tin, nữ nhi có thể đọc lại từ đầu đến cuối ba trăm điều gia quy, tuyệt không thiếu sót.”
Lý phu nhân mặt nghiêm túc: “Cãi lời mẫu thân, không thủ lễ pháp. Quyển《Nữ giới》này, con đã uổng công đọc rồi sao?”
“Thì ra mẫu thân nói đến《Nữ giới》à. Nhưng như thế nào lại thành cãi lời? Là nữ nhi không hiểu, nên mới hỏi lại. Chẳng qua, mẫu thân,《Nữ giới》chỉ là một cuốn sách, nào có thể so được với pháp luật Đại Lạc, dĩ nhiên 《Đại Lạc Luật》vẫn phải cao hơn? Ngay cả luật pháp cũng chưa từng cấm tiểu nương tử ra ngoài, vậy nữ nhi sai ở đâu?”
Đại Lạc rộng mở như thế, tiểu nương tử mặc Hồ Phục trên đường, cải nam trang giả lang quân nhan nhản, thậm chí có người còn cưỡi ngựa, đọ sức cùng nam tử. Lý phu nhân ngu muội, chỉ biết giữ lấy lễ pháp của bà, nhưng đừng lôi nàng vào.
Gia quy Trịnh gia, luật pháp Đại Lạc, ngay cả 《Nữ giới》, nàng đều có thể bác bỏ. Lý phu nhân còn biết nói gì?
“Ngươi thật giỏi miệng lưỡi,” Lý phu nhân liếc nàng, dùng ánh mắt người lớn nhìn trẻ con đang chơi trò gia đình để khinh thường: “Ở Trịnh gia, ta là chủ mẫu quản gia. Ngươi muốn ra phủ, phải được ta đồng ý. Ta nói không được, ngươi liền không được đi ra. Đây là quy củ của ta, cũng là quy củ tông tộc. Lui về đi.”
Tuyên Nguyệt Ninh bật cười. Ở Đại Lạc, tông tộc nếu có người phạm sai, có quyền tự xử, rồi mới báo quan phủ. Quan phủ mặc nhiên dung túng, dần dà thành lệ ngầm. Đây cũng là một trong những lý do Nữ Đế nhất quyết muốn trừ bỏ thế gia đại tộc.
Thế gia tông tộc, hành sự quả thật quá đáng.
Lý phu nhân đợi một lúc lâu, Tuyên Nguyệt Ninh ngoài việc đứng dậy, không hề hành lễ thêm, nhưng chân vẫn bất động: “Sao còn chưa đi?”
Tuyên Nguyệt Ninh nói: “Nữ nhi có điều thắc mắc. Nữ nhi nhớ rõ ở Việt Châu và Hàm Mãn Châu đều từng gặp Thập Nhất nương. Thập Nhất nương ngay cả rời Lạc Dương cũng được phép, vì sao nữ nhi chỉ ra khỏi phủ lại thành không thủ quy củ? Chẳng lẽ Thập Nhất nương làm vậy, vẫn là tuân theo quy củ của tông tộc và mẫu thân?”
“Hay là, trong mắt mẫu thân, nữ nhi và Thập Nhất nương vốn không thể đặt ngang hàng? Quy củ của mẫu thân, chẳng lẽ còn phân biệt người?”
Lý phu nhân bị nghẹn lời, sắc mặt vốn nghiêm khắc nay càng sa sầm hơn.
Nàng tiếp theo nói: “Mẫu thân dường như đã quên, ta không chỉ là nữ nhi của mẫu thân, mà còn là bệ hạ thân phong Tê Hà Đình Chủ. Mẫu thân cứ cố gắng ngăn cản bổn Đình Chủ, cấm đoán bổn Đình Chủ, rốt cuộc là mẫu thân đang có ý gì?”
Bổn Đình Chủ?
Nghe mà coi, đây rõ ràng là dùng thân phận Đình Chủ của nàng để ép người.
Lý phu nhân lúc này mới sực nhớ ra, nữ nhi ruột vừa mới nhận về này, còn có một thân phận khác. Bà là mẫu thân của nàng, muốn răn dạy nữ nhi vài câu, vậy mà cũng không được sao?
Chỉ đành tức giận nói: “Nếu đã như vậy, con còn quay về Trịnh phủ làm gì? Cứ trực tiếp đi ở phủ Đình Chủ của con đi, không phải tốt hơn à!”
Tuyên Nguyệt Ninh kinh ngạc hỏi lại: “Nữ nhi có thể quay về phủ Đình Chủ ở sao? Nếu không phải phụ thân bắt con dọn về nơi này, bổn Đình Chủ thật sự chẳng vui vẻ gì khi ở đây, ngay cả muốn bước ra khỏi cửa, cũng bị người quản thúc.”
Lý phu nhân quát lên: “Con cũng đừng ngấm ngầm hại người. Chính con không màng danh tiếng, khăng khăng đòi ra ngoài, về sau ta mặc kệ con!”
Tuyên Nguyệt Ninh che miệng cười nói: “Mẫu thân nói thật giống như là bị nữ nhi bức bách vậy. Hôm nay thật là nắng, nữ nhi đột nhiên không muốn ra khỏi cửa nữa, chờ đến khi người trong phủ Đình Chủ không thấy ta, tới đây tìm ta, lúc đó ta – với thân phận Đình Chủ – sẽ ở trước mặt bệ hạ hảo hảo hỏi một chút, cái gọi là quy củ này rốt cuộc là thế nào?”
Lý phu nhân chưởng quản Trịnh phủ nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên bị một tiểu nương tử vừa mới cập kê như Tuyên Nguyệt Ninh dồn ép đến thất thế. Sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Tuyên Nguyệt Ninh vui vẻ thoải mái hành lễ, cười nói: “Mẫu thân đi thong thả.”
Sau đó quay sang nói với Tuyết Đoàn: “Đi thôi, chúng ta về viện Mẫu Đơn.”
Bọn nô tỳ đứng hầu nãy giờ chứng kiến cuộc giao phong của hai người, đều không dám thở mạnh. Đợi đến khi người đi xa rồi, mới rụt rè đứng dậy. Ai cũng biết đích nữ mới tới phủ này, tuyệt đối không thể chọc vào.
Chờ về đến viện Mẫu Đơn, Tuyết Đoàn liền giống như con thỏ bị hoảng sợ, không ngừng vỗ ngực mình: “Dọa ta sợ chết khiếp! Nương tử, người thật sự lại dám đấu khẩu với phu nhân? Trịnh gia này thật quá nhiều chuyện, trước kia ở Bùi phủ cũng đâu có lắm quy củ phiền phức như thế này. Nương tử, về sau chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta còn phải sống trong Trịnh phủ, gây xung đột với phu nhân thì chẳng có lợi gì cho chúng ta cả.”
Tuyên Nguyệt Ninh biếng nhác nằm trên giường nệm, đáp: “Sợ gì chứ? Ngày tháng nên thế nào thì cứ thế mà sống, bà ta sẽ không làm gì được chúng ta đâu.”
Việc ngăn cản nàng ra phủ vốn là do Trịnh Diên Huy bày mưu đặt kế, Lý phu nhân bất quá chỉ là nghe lệnh mà làm. Đối với bà ta mà nói, nghe lời phu quân, cũng là giữ quy củ. Huống chi bà ta còn tự tìm được một cái cớ hoàn hảo —— chính là 《Nữ giới》.
Bà ta căn bản không có lý do gì để đi trừng phạt nàng. Còn về những lo lắng của Tuyết Đoàn, chỉ là do nàng đọc quá nhiều thoại bản mà thôi, gì mà “cắt đứt lương thực, cắt đứt áo quần, dùng thủ đoạn hiểm độc”, tất cả đều không có khả năng xảy ra. Bà ta không phải loại người như thế.
Tuyết Đoàn nửa tin nửa ngờ, trong gian bếp nhỏ vẫn cẩn thận nấu cơm cho Tuyên Nguyệt Ninh. Khi Lý phu nhân phái người tới đo đạc thân thể để làm xiêm y mới cho Tuyên Nguyệt Ninh, thì Tuyết Đoàn mới tin rằng nương tử nhà mình quả thật không gặp chuyện gì cả.
Tuyên Nguyệt Ninh chỉ lắc đầu, chẳng buồn để ý tới tỳ nữ vốn đã sa vào suy nghĩ “ai cũng muốn hại ta” của nàng.
Nàng ngủ một giấc thoải mái, trong không khí thoang thoảng hương hoa mẫu đơn. Nàng trở mình, định nhắm mắt thêm một chút, thì trong khóe mắt thấy Tuyết Đoàn mặt đỏ bừng, đứng cạnh giường, muốn gọi mà không dám gọi.
Nàng hỏi: “Làm sao vậy, ngươi thế này là sao?”
Tuyết Đoàn vội nói: “Nương tử! Ta nghe tiền viện truyền tin tới —— lang quân tới cầu hôn!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận