Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Cưỡi lưng cọp khó xuống

Ngày cập nhật : 2025-08-25 22:02:29
“Nương tử nói nàng chưa từng thấy khóa vàng này, nàng chỉ là một đứa trẻ mồ côi do Tuyên phu nhân nuôi lớn, không thể nào là đích nữ Trịnh gia, hôn sự cùng Bùi Châu trường đã định, tự nhiên cũng không thể giải trừ.”
Quản sự cúi thấp người, đem lời Tuyên Nguyệt Ninh ở Hàm Mãn Châu nói, thuật lại một lần nữa.
Trịnh Diên Huy trầm mặc chốc lát: “Ngươi có đem chuyện năm đó giải thích rõ ràng cho các nàng chưa?”
“Tiểu nhân đều đã nói.”
Trong lòng ông cảm thấy hoang đường, trong thiên hạ này lại có người rõ ràng biết mình là đích nữ Trịnh gia mà lại không chịu nhận, hết lần này đến lần khác đều tìm lý do thoái thác, thế nhưng, mặc kệ thế nào, cũng đều là cốt nhục của ông, không thể để lưu lạc bên ngoài.
Sau khi quản sự kể việc Tuyên Nguyệt Ninh không tin nàng là người Trịnh gia xong, thì sắc mặt Trịnh Tử Duệ liền trắng bệch, ông nhìn sang liền nói: “Bát lang, khóa vàng này là do con tìm về, không bằng, con bỏ chút thời gian, tự mình đến chào hỏi muội muội của con.”
Trịnh Tử Duệ khổ sở không nói nên lời, hắn vốn tưởng rằng chỉ cần mình đặt chứng cứ trước mặt Tuyên Nguyệt Ninh, nàng sẽ tiếp nhận thân thế, từ đó trở về Trịnh gia, hưởng sự che chở của Trịnh gia.
Nhưng nàng vẫn cự tuyệt, mà lý do cự tuyệt lại vụng về đến thế.
Nàng chưa từng thấy qua khóa vàng ư?
Hắn vô lực cúi đầu nhắm mắt, khóa vàng ấy chính là do hắn tìm về, hắn hỏi thăm vô số người, lăn lộn khắp nơi, không ai rõ ràng hơn hắn rằng khóa vàng ấy vốn từ tay nàng mà ra.
Hơn nữa, ngay cả bức họa Tuyên phụ, Tuyên mẫu hắn cũng đã tìm được, nhờ đạo sĩ ở đạo quan xác nhận, họ đều nói nàng chính là đứa bé năm đó bị ôm nhầm.
Không thể sai được.
Lòng hắn tràn đầy vui mừng, thậm chí ngay khi quản sự đi đón nàng, hắn đã chuẩn bị sẵn những lễ vật sinh nhật mà nàng đã bỏ lỡ bao năm nay. Nào ngờ hết thảy đều thành công dã tràng, nàng căn bản không chịu nhận thân phận, cũng chẳng tính toán trở về.
Đơn giản vì nàng không muốn trở thành muội muội của hắn.
Nỗi lo trong lòng hắn quả nhiên thành sự thật.
Đáng lẽ hắn sớm nên nhìn rõ từ khi ở Hàm Mãn Châu, nàng đã kiên quyết chống cự, sao có thể đồng ý?
Hắn cất giọng thấp thỏm: “Phụ thân, chỉ e rằng có gặp muội ấy, muội ấy cũng chưa chắc chịu trở về Trịnh gia, chung quy là chúng ta đã thiếu nàng.”
“Con nói bậy!” Trịnh Diên Huy sắc mặt trầm xuống. Ông từng nghĩ nữ nhi này được tiếp về, có lẽ sẽ thô lỗ bất kham, nhưng vẫn có thể để phu nhân từ từ dạy dỗ lại, chưa hẳn không cứu được. Ông cũng từng nghĩ, khi nàng biết thân thế của mình, tất sẽ mừng rỡ vì bản thân là đích nữ Trịnh gia, vậy thì chỉ cần ông là người đi gõ cửa trước là được.
Cho dù ông cùng bệ hạ chính kiến bất đồng, không muốn một nữ tử xưng đế, nhưng đối với ánh mắt của bệ hạ, ông tuyệt không nghi ngờ.
Nàng từng thay Giang Nam quyên tiền, kéo thương nhân Đại Lạc chen chúc quyên góp, tự móc tiền túi để cứu tế, còn được bệ hạ ban cho chức Đình Chủ. Vinh quang này, Trịnh gia dám nhận, ông cũng rốt cuộc yên lòng, có thể tiếp nhận nàng là đích nữ, không hổ là nữ nhi của ông.
Duy chỉ không ngờ, nàng lại không tin!
Trong đầu ông nhanh chóng thoáng qua: thân phận Đình Chủ của nàng, khoai lang Thất lang, bá tánh đều biết; chuyện thật giả đích nữ của Trịnh gia vốn đã náo động ầm ĩ, người người đều rõ nàng mới là đích nữ thật sự. Giờ phút này nàng lại không chịu về nhà, để mặt mũi Trịnh gia của ông biết giấu vào đâu?
Không cho phép cãi lại, ông hạ lệnh: “Con phải tự mình đến cửa, đem nàng tiếp về nhà.”
Trịnh Tử Duệ bất đắc dĩ đáp ứng. Khi đi ngang qua quản sự, hắn cúi đầu liếc nhìn một cái, người vốn luôn là quân tử, bỗng sắc bén khác thường, khiến toàn thân quản sự run rẩy, lập tức quỳ rạp cả người xuống.
Hắn mang theo hậu lễ đến phủ Đình Chủ, bách tính vốn dõi theo việc nhà của Trịnh gia, ai cũng len lén nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có người to gan hơn thì tụ tập ngoài cửa phủ Đình Chủ, đợi để nắm bắt tin tức mới nhất mà bàn tán.
Trong phủ Đình Chủ thì đang lộn xộn, Tuyên Nguyệt Ninh vừa vội vàng tìm chỗ ở, lại phải tiếp thu sự chỉ dạy của ma ma do Nữ Đế phái đến. Nữ Đế tạm thời chỉ triệu kiến Bùi Ngụ Hành, chờ nàng học lễ nghi thuần thục, lần triệu kiến kế tiếp sẽ là nàng.
Danh nghĩa mẫu thân và nghĩa nữ, nhưng đến nay vẫn chưa gặp mặt.
Tuyên Nguyệt Ninh lặng lẽ thở dài, nàng thực sự không hiểu, vì sao tất cả mọi người đều nhận định nàng là một người thô kệch?
Chẳng lẽ chỉ vì trong lòng mọi người Trịnh gia quá mức cao quý, cho nên một đứa bé được Bùi gia nuôi lớn như nàng liền là người chẳng hiểu biết gì cả? Hay bởi vì nàng từng ham tiền, vui thích buôn bán, nên bị mọi người khinh thường?
Có lẽ là cả hai điều này, nàng khẽ sờ chiếc hộp tiền trống rỗng, chờ đó, sớm muộn gì nàng cũng khiến bọn họ lau mắt mà nhìn lại.
Dù gì kiếp trước nàng cũng là tông phụ Tiêu gia...
Cũng từng nhập cung, gặp qua việc lớn chốn triều đình. Chỉ cần nàng muốn, lễ nghi đã khắc ghi vào tận xương cốt, tuyệt đối chẳng hề thua kém ai.
Dưới ánh mắt soi xét của hai ma ma, nàng đắc ý hoàn mỹ tái hiện từng động tác vừa rồi của họ, thì bỗng nghe tin Trịnh Tử Duệ đến, nàng lảo đảo suýt ngã.
Ma ma cười nói: “Tê Hà Đình Chủ xem ra còn cần luyện thêm định lực, nô tỳ sẽ an bài cho Đình Chủ.”
Tuyên Nguyệt Ninh: Ta hận!
Trịnh Tử Duệ dạo này gầy đi không ít, hắn chắp tay sau lưng ngắm bức Hoa Mẫu Đơn Đồ treo trong sảnh, nhìn con dấu phía dưới đề “Thất lang”, bất giác nở nụ cười.
Duy trì nụ cười ấy, hắn liền thấy Tuyên Nguyệt Ninh bước vào.
Chỉ mấy tháng không gặp, nàng đã cao hơn, lại càng thêm đoan trang.
“Bát lang.”
“Thất nương.”
Hai người gọi nhau một tiếng, rồi đồng loạt im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=116]

Một lúc lâu sau, rốt cuộc Trịnh Tử Duệ bại trận trước, nói: “Ta mới nhập triều làm quan gần đây, giờ mới biết quan trường hiểm ác, Trịnh gia của ta còn có chỗ phải chịu cúi mình, vậy thì tình cảnh Hàm Mãn Châu lúc ấy càng thêm khốc liệt, có thể tưởng tượng Thuần Nguyên đã hao tổn bao tâm huyết.”
Nhắc đến Bùi Ngụ Hành, sự cảnh giác đối kháng trong mắt Tuyên Nguyệt Ninh liền giảm xuống không ít, có thể cùng hắn bình tĩnh thảo luận chuyện Hàm Mãn Châu, nàng vốn luôn theo sát Bùi Ngụ Hành, nên những việc ấy nàng rõ ràng hơn ai hết.
Thần thái Trịnh Tử Duệ ảm đạm hẳn, vạn lần không nghĩ tới có ngày bản thân phải dựa vào sự tích công trạng của lang quân khác, để nói chuyện với chính muội muội ruột của mình.
Nghe kỹ từng lời nàng nói, hắn liền lại nhận ra trong từng câu chữ đều lộ vẻ khoe khoang, ghen tị càng dâng tràn trong lòng hắn.
Hắn, Trịnh Bát lang, nào có kém ai?
Bọn họ vốn là song kiệt Trường An, đáng tiếc vận mệnh trêu ngươi, một người luôn sống trong nhung lụa, là đích tử Trịnh gia; một người gia đạo sa sút, tưởng chừng phải mờ nhạt giữa đời, nào ngờ sau khổ nạn lại xông ra một phen đất trời.
Đến nay hắn vẫn phải dựa vào bậc cha chú mới có thể nhập sĩ làm quan, trong khi Bùi Ngụ Hành đã vang danh khắp Đại Lạc, thành quan viên tận tâm với bá tánh, được bệ hạ ưu ái, đặc biệt được triệu hồi về Lạc Dương.
Một bước sai lầm, về sau mỗi bước đều sai tiếp.
Chẳng cần nhìn kỹ sắc mặt nàng, chỉ từ lời nói cũng nghe ra nàng dành cho Bùi Ngụ Hành bao nhiêu kính trọng, che chở, khiến lòng hắn tối tăm khó chịu.
Tuyên Nguyệt Ninh lại tựa như mở máy hát, không ngừng kể lể chuyện Bùi Ngụ Hành ở Hàm Mãn Châu đại triển quyền cước thế nào, dường như muốn mượn cơ hội này nhằm khắc sâu hình ảnh Bùi Ngụ Hành vào đầu Trịnh Tử Duệ, không cho hắn mở miệng khuyên nàng trở về Trịnh gia.
Nhưng mãi đến lúc hắn đứng dậy cáo từ, nàng vẫn không nghe được một lời hắn khuyên trở về, không khỏi kinh ngạc, liền hỏi: “Huynh, sao lại không nhắc đến chuyện thật giả đích nữ?”
Hắn đón ánh hoàng hôn, đáp: “Quân tử không làm khó người khác. Muội và ta đều rõ sự thật là thế nào, chỉ là muội cũng có suy tính của riêng muội. Nguyệt Ninh, ta hy vọng có thể gọi muội như vậy, để được gần gũi hơn một chút.”
Là hắn mềm lòng, không nỡ bức bách nàng.
Trịnh Tử Duệ hiu quạnh rời đi, Tuyên Nguyệt Ninh ngây người một lát, hít sâu một hơi, đem làn nước mắt đang lan tràn trong mắt ép lui trở về.
Cho nên, trong Trịnh gia, người nàng ghét gặp nhất không phải Trịnh Diệc Tuyết, mà chính là hắn. Hắn luôn luôn, luôn luôn như vậy.
Không nên đối với nàng ôn nhu, cũng không nên cho nàng hy vọng.
Nàng vẫy vẫy chiếc quạt trong tay hướng về đôi mắt, nôn nóng muốn gặp Bùi Ngụ Hành, liền hô: “Tuyết Đoàn, ngươi đi tìm Ngụ Hành, nói ta bảo huynh ấy trở về uống thuốc.”
Cùng lúc đó, chuyện Tuyên Nguyệt Ninh không muốn trở về Trịnh phủ nhận thân, dù Trịnh gia Bát lang tự mình đến nghênh đón cũng không thể đưa được nàng trở về, đã nhanh chóng lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Gia tộc họ Trịnh này, ngày thường luôn cao cao tại thượng mà nhìn người khác, coi thiên hạ trừ họ ra thì đều là súc vật, cái gì mà thế gia đại tộc, gì mà trâm anh thế gia, nay lại bị người ta cự tuyệt!
Có người lại không muốn làm nữ nhi của Trịnh gia!
Ha ha ha, không ngờ Trịnh gia cũng có ngày hôm nay!
“Khẳng định là sau lưng Trịnh gia làm chuyện xấu quá nhiều, Tê Hà Đình Chủ mới không chịu nhận tổ quy tông.”
“Tê Hà Đình Chủ là nghĩa nữ của bệ hạ, không coi Trịnh gia vào mắt cũng là chuyện bình thường.”
“Trịnh gia lúc này đã mất hết mặt mũi rồi, đích nữ của chính mình mà lại không chịu quay về, ngươi nói có buồn cười không.”
Trịnh Diên Huy sắc mặt xanh mét, là ai, là ai đã đem tin tức này lộ ra ngoài?
Nếu người ngoài không biết, thì nội bộ Trịnh gia bọn họ xử lý thế nào cũng chỉ là chuyện nhà của gia tộc. Nhưng hôm nay, Trịnh gia lại thành trò cười đáng thương trong miệng những kẻ ngu dân đầu đường xó chợ.
Nghe một chút xem bọn họ đang nói gì!
Tất cả mọi thứ bọn họ đều có thể vứt bỏ, duy chỉ có thanh danh là tuyệt đối không thể chịu chút ô nhiễm nào.
Nàng tự cho mình là ai? Nàng coi Trịnh gia là cái gì? Còn dám không chịu trở về nhận thân!
Mặc kệ nàng có muốn hay không, nàng là người của Trịnh gia, nhất định phải đưa nàng trở về nhà!
Trịnh Diên Huy tức giận đến thế nào, trong lòng nghĩ ra sao, Tuyên Nguyệt Ninh dĩ nhiên không biết.
Bùi Ngụ Hành đến nay vẫn chưa được Nữ Đế an bài chức quan, nàng thì cả ngày bận rộn học lễ nghi, ai cũng không biết Nữ Đế rốt cuộc đang mưu tính thế nào.
Mắt thấy hôn lễ của hai người đã định ngày, giờ cũng đã gần đến, thì bọn họ bị Nữ Đế gọi trở về Lạc Dương. Việc hôn nhân chỉ đành hoãn lại, vì thế Tuyên phu nhân buồn rầu không nguôi, chỉ có thể lại chọn ngày khác. Nhưng tình cảnh giống hệt Hàm Mãn Châu trước đó, chọn nửa ngày cũng không tìm được ngày thích hợp.
Mà căn nhà họ đã bỏ số tiền lớn mua về đã tu sửa xong, có thể dọn vào ở, đang định cả nhà chuyển qua, thì Cung Yến Nhi lại đơn độc giữ Tuyên Nguyệt Ninh ở lại: Bùi gia có thể đi, nhưng thân là nghĩa nữ của Nữ Đế, Tê Hà Đình Chủ tạm thời không thể đi, Nữ Đế còn có an bài khác.
Nàng không thể đi, thì cả nhà đành ở lại phủ Đình Chủ để bầu bạn cùng nàng. Nhưng Cung Yến Nhi vẫn không đồng ý, nói: Bùi gia lúc trước ở nhờ phủ Đình Chủ là bởi vì không có chỗ ở, nay nhà cửa đã tu sửa xong, sao có thể tiếp tục ở chung? Điều này không hợp quy củ.
Bùi gia vốn không sợ phiền phức, thời kỳ gian khổ nhất còn chịu đựng được, huống hồ chỉ ở hai phủ khác nhau. Có gì to tát? Buổi tối không thể qua phủ ở, nhưng ban ngày vẫn có thể qua lại thăm hỏi.
Cung Yến Nhi nói: không thể.
Tuyên Nguyệt Ninh chỉ có thể một mình ở lại trong phủ Đình Chủ.
Trong lòng thấp thỏm bất an, nàng chờ đợi, thì thấy Cung Yến Nhi đưa đến một bộ cung trang.
Ấy là cung phục màu tím — sắc phục tôn quý nhất của Đại Lạc, viền bạc thêu tinh xảo, thắt lưng gắn ngọc, ngay cả khối ngọc bội đính ở vạt váy cũng đều là thượng phẩm hiếm có.
Hơn nữa còn học theo thiết kế váy áo trước đây của nàng, gia tăng tầng làn váy màu sắc. Nhưng không phải gia tăng thông thường, mà là sáng tạo khác lạ: ở từng nếp uốn trong mỗi tầng váy đều thêm đường màu nhấn nhá.
Đi lại thì hiện rõ lớp màu thẫm, đứng yên thì chỉ một màu duy nhất.
Cả bộ xiêm y, ung dung hoa lệ, mà không có quá nhiều thêu hoa trang trí, đơn giản mà khí phách.
Cung Yến Nhi vô cùng vừa lòng khi thấy Tuyên Nguyệt Ninh mặc vào: “Tuy rằng không bằng sự mới mẻ độc đáo như váy áo mà muội từng thiết kế, nhưng Nguyệt Ninh, muội phải nhớ kỹ, từ nay về sau muội không còn là người thường nữa, mà là Đình Chủ.”
Nàng là Đình Chủ, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không thể hành sự tùy tiện như trước kia.
Tuyên Nguyệt Ninh gật đầu tỏ ý đã hiểu, lo lắng xen lẫn kích động, hỏi một câu: “Là bệ hạ muốn triệu kiến muội à?”
Cung Yến Nhi thay nàng chỉnh lại vạt áo: “Không phải, bệ hạ muốn tổ chức ‘Thiêu Đuôi Yến’, đến lúc đó muội cũng phải tham gia.”
Nàng kinh ngạc, Thiêu Đuôi Yến chẳng phải là yến hội tổ chức để dành cho quan viên thăng chức hay tân tiến sĩ thôi à? Năm đó các thí sinh thi đậu tiến sĩ cùng đợt với Bùi Ngụ Hành, có không ít người từng mở Thiêu Đuôi Yến. Chỉ là khi ấy nàng nghèo túng, không thể tổ chức cho Bùi Ngụ Hành, cho nên bỏ lỡ.
Nhưng Nữ Đế vì sao lại muốn làm? Kiếp trước chưa từng có việc này.
Khóe môi Cung Yến Nhi vẫn giữ nụ cười như trước, chỉ là lần này trước mặt nàng mới lộ chút tình cảm chân thật: “Giang Nam hết mưa rồi.”

Bình Luận

0 Thảo luận