Trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, đoàn xe dừng lại, người hầu bên cạnh Cao công công vội vàng chạy xuống, ở giữa trung tâm đoàn xe trải chiếu, bày ra trái cây tươi mới đã được ủ băng, lại có đủ loại bánh ngọt, rượu ngon.
Cao công công tiến đến tiếp đón Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh, mời họ cùng ông ăn một chút.
Lúc này chính là giữa hè, bọn họ mỗi lần đều nhân khi mặt trời đang dần dần xuống núi, liền xuống xe dùng chút đồ ăn mà Cao công công đã chuẩn bị sẵn.
Lúc đầu còn thấy xa xỉ, sau lại nghĩ, thật ra thứ Cao công công chuẩn bị còn chưa bằng sự phô trương xa hoa của mấy công tử dòng chính của thế gia đại tộc khi ra ngoài, nên họ cũng quen dần.
Nhưng bên này bọn họ có rượu ngon đồ ăn ngon, đoàn xe của của quản sự Trịnh gia thì đơn sơ nhiều, chỉ có thể ngồi trên xe gặm mấy cái bánh bột ngô, mắt thèm nhìn bọn họ, ngày nào cũng phải ghen ghét mà nhìn sự nhàn nhã bên này.
“A tỷ, a huynh, ra đây cùng chơi nè!”
Bùi Cảnh Chiêu ôm Hắc Tuyên nhảy xuống xe ngựa, lập tức kéo Bùi Cảnh Ký chạy vòng quanh đoàn xe, cùng Hắc Tuyên vui đùa.
Tuyên phu nhân thấy ánh mắt mọi người trong đoàn xe đều nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, bèn từ trên xe bước xuống, nói: “Không cần để ý đến bọn nhỏ, để hai đứa chơi đã rồi sẽ về thôi.”
Hắc Tuyên như một đám mây trắng, chạy xuyên qua đám cỏ xanh mượt, tiếng cười vui của bọn trẻ khiến những mỏi mệt cả ngày của mọi người tan biến, trên mặt cũng bất giác nở nụ cười.
Trong xe ngựa, Tuyên Nguyệt Ninh lấy ra một cái mũ đội có màn che cho mình, lại định đưa một cái khác cho Bùi Ngụ Hành đội.
Bùi Ngụ Hành nghiêng đầu tránh đi: “Ta không cần.”
Lần nữa không thể bắt hắn đội, Tuyên Nguyệt Ninh oán thán buông màn mũ xuống: “Bên ngoài nắng gắt độc hại, lỡ phơi đen thì làm sao?”
Bùi Ngụ Hành đang chỉnh lại vạt áo, tính toán xuống xe ngựa, nghe vậy cũng không quay đầu lại, chỉ đáp: “Mũ này dành cho các tiểu nương tử như nàng đội là được, ta là một lang quân thì cần gì.”
“Thế nào mà không cần, nếu huynh bị phơi đen biến thành xấu thì phải làm sao?”
Tuyên Nguyệt Ninh trong xe ngựa lẩm bẩm: “Quả nhiên chỉ cần đã thành thân rồi, lang quân các ngươi liền chẳng thèm để ý đến dung mạo của mình nữa.”
Nàng thật sự không dám tưởng tượng nổi bộ dáng Bùi Ngụ Hành mặt thì đen sạm, mà môi lại đỏ thẫm.
Bùi Ngụ Hành vừa đặt chân xuống đất, nghe vậy suýt chút nữa ngã, sau đó làm như chẳng có chuyện gì, thản nhiên ngồi ngay ngắn trên chiếu mà Cao công công đã chuẩn bị, tự rót cho mình một chén nước. Rượu thì tuyệt đối hắn không dám chạm.
Một là vì Tuyên Nguyệt Ninh hiện tại quản hắn nghiêm, cho rằng uống rượu hại thân, cấm hắn uống; hai là vì hắn cùng nàng ở chung một xe ngựa, nếu uống say, chỉ sợ chính mình không khống chế nổi.
Đôi mắt đen trong sáng, đôi môi đỏ, hắn bất giác nở nụ cười ngọt ngào.
Tuyên phu nhân vô ý lướt qua nhìn thấy, lập tức sặc một cái.
Tuyên Nguyệt Ninh chán chường, vén màn mũ, ghé vào cửa sổ xe nhìn bọn họ cười nói.
Khi rời đi Việt Châu, là giữa mùa đông khắc nghiệt, bọn họ chỉ thuê hai chiếc xe ngựa. Lúc đó, Bùi Ngụ Hành lợi dụng thời gian trên đường, vẫn luôn lặng lẽ ngâm nga sách vở trong lòng, một khắc cũng không dám trì hoãn.
Nàng không dám quấy rầy, làm gì cũng hết sức cẩn thận.
Khi ấy cũng ngồi như vậy, tựa hồ chẳng ai thấy việc nàng và Bùi Ngụ Hành cùng ngồi một xe là lạ.
Giờ đây, hắn đã là Châu trường lục phẩm, là quan viên có chức vị, là tấm gương cho người đọc sách, một chữ viết ra cũng có thể bán hơn ngàn lượng vàng.
Mà đoàn xe bọn họ cũng từ hai chiếc biến thành rất nhiều. Ngoài bọn họ, còn có Tuyết Đoàn cùng Vương Hổ, cùng theo tới Lạc Dương.
Đúng rồi, nàng nheo mắt nhìn về phía tiểu Tôn Chủ bộ, người đang lặng lẽ ngồi bên cạnh Bùi Ngụ Hành.
Sau khi nàng cầu xin, Bùi Ngụ Hành không còn treo tiểu Tôn Chủ bộ nữa, lại chủ động hỏi hắn có muốn cùng đi Lạc Dương hay không.
Nếu hắn không đi, hắn vẫn ở phủ nha Hàm Mãn Châu, có kinh nghiệm, có năng lực, ngay từ đầu chắc chắn sẽ được An Châu trường trọng dụng. Nhưng nếu theo bọn họ đi Lạc Dương, con đường phía trước chẳng rõ sẽ ra sao, Bùi Ngụ Hành cũng không dám hứa sẽ cho hắn được điều gì.
Tiểu Tôn Chủ bộ cũng chẳng buồn bàn bạc với gia đình, lập tức đồng ý ngay, vui mừng như ăn tết, gặp ai cũng khoe rằng Bùi Ngụ Hành muốn mang hắn đi Lạc Dương, khiến Vương Hổ nghe mà ghét bỏ.
Kiếp này, hắn không chỉ có mình Vương Hổ là mãnh tướng, còn nhiều thêm một tiểu quân sư là tiểu Tôn Chủ bộ.
Nàng không biết rằng, các loại quy định ở Hàm Mãn Châu đều do tiểu Tôn Chủ bộ nghĩ ra rồi công bố.
Nhưng mà, tiểu Tôn Chủ bộ này có phải hay không quá gần gũi với Bùi Ngụ Hành rồi không?
Mỗi lần nghĩ tới việc Tiêu Tử Ngang từng coi trọng tiểu Tôn Chủ bộ, nàng lại không kìm được mà suy nghĩ miên man.
Nàng thực sự cảm thấy mũ đội có màn là thứ tốt, không chỉ che nắng, còn có thể che mặt!
Nên đem Bùi Ngụ Hành che kín mít, chỉ cho một mình nàng nhìn thấy là được.
“Thất nương, nô tỳ đã gọi người mấy tiếng rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=114]
Người mau xuống xe hít thở không khí đi.” Tuyết Đoàn đứng ngoài xe ngựa gọi nàng.
“Được, tối nay ăn gì vậy?”
“Thất nương, có phải ngoài chuyện ăn ra, cái gì người cũng chẳng quan tâm?”
“Đừng nói bừa, ta còn quan tâm buổi tối uống cái gì nữa.”
Thoáng cái lại thêm mấy ngày trôi qua, bởi vì thân thể Bùi Ngụ Hành ốm yếu, Cao công công đặc biệt dặn đoàn xe đi chậm rãi, đi đi dừng dừng, trò chuyện, bất giác đã càng ngày càng gần Lạc Dương.
Thành trì nguy nga đã hiện ra phía trước, bọn họ lại nghỉ ngoài thành một đêm, ngày mai đi thêm một ngày đường là có thể đến Lạc Dương.
Chiều tối, lửa trại bùng lên, Tuyên Nguyệt Ninh chôn hai củ khoai vào than, lại tự tay nấu một nồi canh bổ thân.
Mùi hương lan tỏa khắp nơi, người Trịnh gia trong đoàn xe liên tục nhìn sang, không khỏi bàn tán: Tuyên Nguyệt Ninh vốn là đích nữ Trịnh gia, nếu nàng chia sẻ chút đồ ăn thì tốt biết bao!
Quản sự Trịnh gia đưa cho mỗi người hầu một cái bánh hồ, mắng: “Đồ vô dụng.”
Đám người hầu bị mắng, giận mà không dám nói gì, có giỏi thì ngươi cũng đừng nuốt nước miếng khi nhìn nồi canh kia!
Tuyên Nguyệt Ninh tự nhiên không biết, chính mình vô tâm hành động đã khiến đoàn xe Trịnh gia bị tổn thương ra sao. Tay nghề nấu nướng của nàng vẫn tuyệt diệu như trước, nấu ra nồi canh đặc sệt trắng ngần, nàng liền múc một bát nhỏ.
Xua đi bàn tay nhỏ đang chìa ra của Bùi Cảnh Chiêu, dưới ánh mắt kháng nghị của muội ấy, nàng thản nhiên bước tới xe ngựa: “Ngụ Hành, huynh uống bát canh này, làm ấm người trước đi.”
Lúc xe ngựa đang chạy, hắn sợ tổn thương mắt nên không đọc sách, lúc này mới đang cúi đầu nhìn quyển sách trong tay.
Suy nghĩ của hắn còn chưa hoàn toàn từ trong sách rút ra, ánh mắt nhìn nàng trong trẻo mơ hồ, tay nàng nâng chén liền run run, nhịp thở chậm lại.
Qua vài nhịp thở, hắn đã khôi phục lại như thường, đứng dậy tiếp lấy bát canh: “Đa tạ, Nguyệt Ninh.”
Bị hắn gọi thẳng như vậy, nàng xoa xoa vành tai đỏ ửng, thúc giục hắn nhân lúc còn nóng uống ngay, rồi vội vàng chạy đến bên nồi canh, lại múc thêm một bát. Nhìn ánh mắt Bùi Cảnh Chiêu nàng biết muội ấy cho rằng đã đến lượt muội ấy, nàng lại lần nữa gạt tay muội ấy đi.
“A tỷ!” Bùi Cảnh Chiêu tức giận, dậm chân nhỏ thình thịch.
Nàng liền bước đến bên Cao công công: “Công công, ta vừa rồi nấu một nồi canh, công công nếm thử xem, chỉ điểm cho ta đôi chút.”
Một đường đồng hành, Cao công công vốn rất chiếu cố bọn họ, đã sớm quen thuộc, ông uống một ngụm liền khen: “Tê Hà Đình Chủ quả thật có tay nghề tuyệt diệu.”
Tuyên Nguyệt Ninh liền ngồi xuống cạnh ông: “Công công nói đùa rồi, tay nghề của Nguyệt Ninh làm sao sánh được trong cung. Nhưng thật ra công công không cần gọi ta là Tê Hà Đình Chủ, nghe vừa lạ vừa không quen, chẳng bằng cứ gọi ta là Thất nương thôi.”
Cao công công mập mờ nói: “Tê Hà Đình Chủ nên sớm quen với thân phận của mình mới phải, sau này việc nấu nướng vẫn là nên giao cho người hầu thì hơn.”
Nàng sững sờ một thoáng, rồi vội vàng gật đầu đáp ứng. Đúng vậy, nàng đã suýt quên, nơi nàng sắp tới chính là Lạc Dương, trung tâm quyền lực của Đại Lạc, không thể chấp nhận nàng hành xử sai sót.
Tê Hà Đình Chủ là nàng, nàng chính là Tê Hà Đình Chủ.
Thấy gương mặt nàng thoáng chút ảm đạm, Cao công công không nỡ, bèn nói: “Tê Hà Đình Chủ nhiều ngày qua đều tự mình nấu cơm, phải chăng có điều muốn hỏi?”
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua xe ngựa của Bùi Ngụ Hành, biết huynh ấy khí định thần nhàn, không chút nào sợ đi Lạc Dương, thậm chí trong xương cốt còn ẩn ẩn hưng phấn.
Nhưng nàng thì không, càng gần Lạc Dương, lòng càng lo lắng.
“Công công,” nàng hạ giọng, khe khẽ hỏi, “có thể tiết lộ cho ta một chút, lần này bệ hạ triệu Ngụ Hành trở về Lạc Dương, là muốn huynh ấy làm gì?”
Lạc Dương sóng ngầm hiểm sâu, nếu sớm biết được, nàng cũng có thể nhờ kinh nghiệm kiếp trước, giúp Bùi Ngụ Hành tìm hiểu, chuẩn bị sẵn sàng.
Cao công công thâm trầm khó đoán, chỉ giơ ba ngón tay.
Tuyên Nguyệt Ninh: “???”
“Tê Hà Đình Chủ mau về đi thôi, ta thấy Bùi Châu trường đã nhìn sang đây hơn mười lần rồi.”
“Công công? Có thể nói kỹ càng hơn một chút không?”
Cao công công uống cạn bát canh, đưa chiếc bát rỗng lại cho nàng, từ ái xoay người lên xe nghỉ ngơi.
Tuyên Nguyệt Ninh đầu đầy mờ mịt, đi về phía Bùi Ngụ Hành.
“Làm sao vậy? Nàng hỏi được gì từ Cao công công à?”
Nàng khó nói hết lời, chỉ học theo dáng điệu của Cao công công, giơ ba ngón tay: “Vừa rồi ta hỏi ông ấy, Nữ Đế triệu huynh trở về Lạc Dương để làm gì, ông ấy chỉ đưa cho ta cái dấu ‘ba’ này.”
Bùi Ngụ Hành: “……”
Khi bọn họ còn đang đoán chữ “ba” ấy có ý nghĩa gì, thì các thương nhân đã truyền tin lan khắp thành Lạc Dương: Bùi Ngụ Hành cùng Tuyên Nguyệt Ninh sắp đến cửa thành!
Muốn nói gần đây tin tức nào lan truyền nhanh nhất ở Lạc Dương, thì không nghi ngờ gì, chính là việc Trịnh gia đã tìm được đích nữ thật!
Vương tiểu nương tử vẫn luôn chú ý Trịnh gia, nàng luôn muốn khiến Trịnh Diệc Tuyết đau khổ, nhưng không muốn làm bản thân nàng mất đi mặt mũi, khi phát hiện Trịnh Tử Duệ tìm được muội muội ruột, Trịnh gia bí mật nghênh đón đích nữ chân chính, nàng ta bèn lập tức tung tin tức ấy ra ngoài.
Muốn nhẫn nhịn mà lặng lẽ đưa đích nữ thật về phủ?
Không có cửa đâu!
Các ngươi đoán đích nữ thật là ai? Chính là biểu muội của Bùi Châu trường Hàm Mãn Châu, Tuyên Thất nương, người đời vẫn hay gọi nàng là tài nữ Thất lang!
Sao có thể? Ai ai cũng biết hai người ấy, chẳng ai nghĩ họ có liên quan đến thân phận đích nữ Trịnh gia.
Nhưng ba người nói thành hổ, lời đồn lan rộng, bọn họ muốn không tin cũng khó.
Chuyện xấu của thế gia đại tộc luôn là thứ hấp dẫn ánh mắt thiên hạ nhất. Về việc rốt cuộc hai vị đích nữ bị ôm nhầm thế nào, đủ loại thuyết âm mưu cũng được tung ra liên tiếp.
Lại càng khiến thiên hạ say sưa bàn tán, chính là Trịnh gia không những muốn rước đích nữ thật về, mà còn muốn tiếp tục cung phụng Trịnh Diệc Tuyết, giả đích nữ kia, ăn ngon mặc đẹp. Đáng nói hơn, Tiêu Tử Ngang sau khi biết nàng không phải đích nữ thật, vậy mà vẫn không hủy hôn.
Lòng hiếu kỳ của bá tánh thật lớn, chẳng khác gì mèo cào trong ngực, bọn họ chỉ muốn biết hai vị đích nữ thật giả này, về sau sẽ thế nào?
Là đổi lại thân phận, ai về nhà nấy? Hay là cùng ở lại Trịnh phủ? Dù sao Trịnh phủ cũng không thiếu cơm để nuôi hai đích nữ. Đa số người nghiêng về vế sau.
Trong lúc dân chúng đang chờ đợi, đoàn xe Trịnh gia, Cao công công, cùng Bùi gia chậm rãi tiến vào cửa thành Lạc Dương.
Thấy đoàn xe của Cao công công, bá tánh Lạc Dương đều sững sờ. Thái giám thân cận Nữ Đế rời khỏi thành khi nào vậy, đã vậy khi trở về còn đi cùng Trịnh gia, Bùi gia?
Xì xào, tin tức mới nhất: Nữ Đế đã phong Thất nương làm Tê Hà Đình Chủ.
Tê Hà Đình Chủ đã nói rõ rằng nàng không phải đích nữ Trịnh gia, Trịnh gia đã nhận lầm người.
Các ngươi xem, đích nữ thật trở về, mà Trịnh gia chẳng có ai đến nghênh đón, ngược lại là Thôi lão đứng chờ ngoài cửa thành, đón gió tẩy trần cho bọn họ.
Bá tánh đều hỗn loạn. Không phải tin tức đáng tin cậy nói rằng đích nữ Trịnh gia chính là Thất nương sao? Thế sao giờ nàng lại nói không phải?
Người truyền tin phe phẩy chiếc quạt xếp, nói: “Tự nhiên là do nàng ấy không thèm để ý đến Trịnh gia, không muốn trở về. Nàng ấy nay là Đình Chủ, còn quay về Trịnh gia làm gì!”
Người truyền tin này chính là Tiêu Tử Ngang. Bùi Ngụ Hành, ngươi rốt cuộc cũng tới rồi.
Tuyên Nguyệt Ninh đặt chân lên đất Lạc Dương, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu phủ Đình Chủ.
Lạc Dương, đã lâu rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận