Trịnh Tử Duệ không nói lời nào, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tất cả chứng cứ đều rõ ràng, chặt chẽ, căn bản không có khả năng bị bác bỏ. Trịnh Diệc Tuyết đúng là đã thuê người phóng hỏa. Muội ấy từ khi nào lại biến thành như thế này?
Bùi Ngụ Hành để Trịnh Tử Duệ có thời gian suy nghĩ đầy đủ, hắn không đuổi tận giết tuyệt cũng là vì băn khoăn Trịnh gia. Tuy chứng cứ nằm trong tay hắn, nhưng bản thân hắn lại không hề bị gì; nếu Trịnh gia muốn bảo vệ Trịnh Diệc Tuyết, cũng không phải là không có khả năng.
Huống chi hiện tại bên ngoài đều biết Trịnh Diệc Tuyết là phụ tá của Thập Nhất hoàng tử, hắn cũng không thể thật sự đem chuyện này phơi bày, như vậy chẳng khác nào công khai tuyên chiến với Thập Nhất hoàng tử. Mà Thập Nhất hoàng tử nếu muốn bảo vệ nàng ta, thì cũng dễ như trở bàn tay.
So với việc phải dàn xếp phiền phức giữa hai đại thế lực này, chi bằng nhân lúc này tranh thủ đi trước một bước, nói thẳng với Trịnh Tử Duệ, giành lấy lợi ích về tay.
Ít nhất cũng phải để hắn biết, muội muội Thập Nhất nương mà hắn hết sức che chở rốt cuộc là người thế nào.
Sao nàng ta có thể so được với Nguyệt Ninh?
Mà hắn cũng sẽ có một lý do danh chính ngôn thuận từ chối không ra sức cho Thập Nhất hoàng tử. Phụ tá của ngài lại chính là kẻ đi phóng hỏa hại người, hắn sao có thể quy phục làm việc với ngài được?
Đôi khi dùng biện pháp mềm mỏng lại có tác dụng hơn là dồn ép cứng rắn.
Sau khi Trịnh Diệc Tuyết trở về Lạc Dương, điều đầu tiên nàng ta phải đối mặt chính là sự khiển trách của Thập Nhất hoàng tử. Làm việc thất trách lại còn dám mưu toan phóng hỏa hại người, thật là ngu xuẩn.
Chưa kể người kế thừa của Trịnh gia, là một người quân tử đường đường chính chính như Trịnh Tử Duệ, cũng thất vọng với nàng ta, với Trịnh Diệc Tuyết mà nói, điều này còn tàn khốc hơn cả án lăng trì.
Nữ nhi nhà thế gia, dựa dẫm vào còn không phải chính là nhờ sự duy trì của phụ thân huynh trưởng.
Lúc này trong lòng Trịnh Tử Duệ cũng đang giằng co giữa đạo lý và tình cảm. Hắn vốn được giáo dưỡng theo lễ nghĩa của người quân tử, không có gì tốt đẹp bằng việc biết sai mà sửa. Nhưng lỗi lầm lần này của Trịnh Diệc Tuyết thực sự quá lớn, muội ấy lại nhẫn tâm độc ác đến mức phóng hỏa đốt cửa tiệm để hại người.
Nếu là người khác, hắn có thể quyết đoán mà giao người ra cho Bùi Ngụ Hành, nhưng đó lại là muội muội lớn lên với hắn từ nhỏ, hắn sao có thể đành lòng?
Nhưng nếu đồng ý điều kiện của Bùi Ngụ Hành, thì chẳng khác nào hắn tự làm trái lại đạo lý làm người quân tử của chính mình, trong lòng hắn buồn bực không thôi.
Bùi Ngụ Hành thấy hắn do dự rối rắm như thế, bèn hỏi: “Lựa chọn này khó đến vậy sao?”
Trịnh Tử Duệ mở mắt, ánh mắt đầy mỏi mệt, yếu ớt nói: “Ngày mai ta sẽ đưa muội ấy rời khỏi huyện Hàm Mãn.”
Quả nhiên, vẫn là muốn che chở nàng ta, dù nàng ta phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng như thế. Tuyên Nguyệt Ninh như đang cười nhạo bản thân mình. Đã đến mức này rồi, vì sao bản thân vẫn còn ôm một chút ảo tưởng với người của Trịnh gia.
Nàng nói thêm: “Không chỉ là rời khỏi huyện Hàm Mãn, còn phiền Bát lang thay ta chuyển lời đến Thập Nhất nương, đừng đến tìm ta gây phiền phức nữa, lần tới sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta như vậy đâu.”
Trịnh Tử Duệ kinh ngạc vì nàng lại nói ra những lời như vậy, quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng trưng ra bộ dạng “người sống chớ lại gần”, muốn vì Trịnh Diệc Tuyết mà biện giải đôi lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=96]
Nhưng đúng là muội ấy đã thuê người phóng hỏa cửa tiệm người ta, rốt cuộc chỉ có thể nói: “Được, ta sẽ nói với muội ấy, lần này là Thập Nhất nương hồ đồ, ta thay muội ấy tạ lỗi với hai người.”
Ánh mắt Bùi Ngụ Hành sâu thẳm: “Không cần, chuyện này không liên quan đến Bát lang, cần gì phải tạ lỗi? Cửa tiệm của Thất nương tổn thất thế nào, Bát lang căn cứ vào đó bồi thường đi.”
Hắn lấy ra sổ ghi chép mà Vương Hổ tuỳ tiện ghi loạn, trong đó ghi ra toàn bộ số lượng nguyên vật liệu quý bị cháy hỏng. Trịnh Tử Duệ lật sổ nhìn sơ qua, cũng không nổi cáu, chỉ nhìn vào con số tổng rồi gật đầu, nhanh nhẹn lấy ra ngân phiếu.
Vừa thấy ngân phiếu được đưa ra, mắt Tuyên Nguyệt Ninh lập tức sáng bừng. U sầu gì đó nào sánh nổi với ngân phiếu? Buồn bực đâu thể tạo ra cơm ăn.
Bùi Ngụ Hành nhận lấy ngân phiếu, không đếm cũng chẳng nhìn qua, liền đưa hết về phía Tuyên Nguyệt Ninh: “Cầm đi, đây là Bát lang bồi thường cho nàng.”
Nàng hí hửng nhận lấy xấp ngân phiếu, cố gắng kìm nén không đếm luôn trước mặt Trịnh Tử Duệ, mà bỏ thẳng vào túi tiền. Lập tức cả người đều thấy sảng khoái.
Nhưng Trịnh Tử Duệ nhìn dáng vẻ ấy của nàng, ngực chợt đau, ngập ngừng nói: “Chút tiền này chẳng là gì cả, Thất nương hà tất phải để tâm. Nếu không đủ, ta sẽ tự mình đền bù thêm cho Thất nương.”
Tuyên Nguyệt Ninh vỗ vỗ túi tiền, không muốn nhìn thấy hắn nữa, đứng dậy định rời đi, nói: “Lang quân từ nhỏ sống trong gấm vóc lụa là, sợ rằng không thể hiểu được cảnh sống ăn bữa hôm nay lại phải lo bữa ngày mai là thế nào. Ta không có sở thích nào khác, chỉ yêu tiền mà thôi.”
“Thất nương, khoan đã,” Trịnh Tử Duệ gọi nàng lại, “Năm nay ta ra ngoài du học, gặp phải một chuyện lạ, muốn kể cho hai người nghe một chút, Thất nương ở lại nghe cùng đi.”
Nàng lưỡng lự, theo bản năng nhìn về phía Bùi Ngụ Hành. Bùi Ngụ Hành cũng nhíu mày, nhưng nhìn thấy bộ dáng khổ sở đầy mệt mỏi của Trịnh Tử Duệ, vẫn mềm lòng vì người bạn bè này, nhẹ nhàng gật đầu với nàng.
Những động tác nhỏ giữa hai người tự nhiên đều bị Trịnh Tử Duệ thu vào trong mắt. Trong lòng hắn nảy sinh cảm giác chua xót khó nói thành lời, hắn kể: “Ngôi làng đó tên là Chu Gia Trang, lúc đó ta cùng người hầu có đi qua và ở tạm chỗ đó một thời gian. Lúc đó, có một nam nhân đánh thê tử, hắn nói nàng ta gian díu với người khác, nhi tử không phải con ruột của hắn. Ta cùng người hầu tiến lên hỏi, thì vị thê tử kia giơ tay lên trời thề, thề rằng nàng ta tuyệt đối không làm gì có lỗi với phu quân. Nếu thật nàng ta làm việc đó thì sẽ bị trời phạt, sét đánh chết tại chỗ, không lời độc ác nào nàng ta không dám thề. Gã nam nhân ấy ngày thường rất cưng chiều thê tử, không để nàng ta phải chịu một chút uất ức nào. Nghe nàng ta thề như vậy, liền ngồi xổm dưới đất ôm đầu khóc. Người xung quanh chỉ trỏ, nói thê tử của hắn là người thật thà ngoan hiền. Lúc ấy, nhi tử năm tuổi của họ liền bước tới lau nước mắt cho phụ thân. Nhìn kỹ lại, đứa nhỏ ấy mặt mũi lanh lợi, da trắng, đúng là nhìn không giống gã nam nhân này, mà cũng không giống nàng ta luôn. Mọi người liền sinh nghi. Rồi họ nói ở làng bên, vì từng có người đậu tiến sĩ, nên dân làng đó rất giàu có, nghe đồn có một nhà công khai tuyên bố rằng con họ không phải con ruột của họ, nhất định là bị ôm nhầm. Con họ có một vết bớt, nhưng đứa nhỏ kia lại không có.”
Nói đến đây, Trịnh Tử Duệ dừng lại, tự mình rót một chén nước gừng, quay đầu nhìn về phía Tuyên Nguyệt Ninh. Nàng đã cụp mắt xuống, đoán được hắn sắp nói gì tiếp theo.
Giọng hắn lại vang lên: “Trùng hợp thay, đứa bé ở Chu Gia Trang lại có vết bớt kia. Sau đó chúng ta sang làng bên xác nhận, hai đứa trẻ được đổi lại, khuôn mặt chúng giống hệt phụ mẫu ruột. Lúc ấy mới xác nhận đúng là ôm nhầm, thê tử kia của gã nam nhân đúng là không hề gian díu với ai. Hai nhà đổi lại con, đứa trẻ đau đớn khóc đến đứt ruột.”
“Hai người nói xem, chuyện này có phải rất ly kỳ không? Nếu không tận mắt chứng kiến, ta cũng không tin trên đời thật có chuyện phụ mẫu sơ ý đến ôm nhầm con.”
Bùi Ngụ Hành lúc này đã lạnh mặt, nói: “Thật là ly kỳ.”
Trịnh Tử Duệ cũng cảm nhận được hắn không vui, nhưng vẫn quay sang nói với Tuyên Nguyệt Ninh: “Ta và Thất nương giống nhau đến mức nhiều người nhận nhầm. Trước kia ta nghĩ là hiểu lầm, nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ Thất nương là muội muội của ta không chừng?”
“Bát lang, nói năng cẩn thận!” Bùi Ngụ Hành thu hết chứng cứ trên bàn về, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, “Chuyện xưa là chuyện xưa, sao có thể đem Nguyệt Ninh ra đùa giỡn?”
“Thuần Nguyên thấy ta và Thất nương không giống nhau sao?” Hắn hỏi lại.
“Nguyệt Ninh là biểu muội của ta. Bát lang, huynh đừng nói nhăng nói cuội ở đây.” Bùi Ngụ Hành dùng tay chỉ vào chứng cứ bên người mình, “Nếu đã thương lượng xong, Bát lang nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi huyện Hàm Mãn đi.”
Trịnh Tử Duệ lẩm bẩm: “Ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ, thực sự quá kỳ lạ.”
“Không có gì kỳ lạ cả.” Tuyên Nguyệt Ninh đột nhiên lên tiếng, khiến cả hai người đang đối đầu nhau đều giật mình.
“Nguyệt Ninh,” trong giọng nói của Bùi Ngụ Hành có sự căng thẳng mà chính hắn cũng không nhận ra, “Nàng về phòng trước đi.”
Tuyên Nguyệt Ninh mỉm cười trấn an hắn, quay người đối mặt với Trịnh Tử Duệ, nói: “Con người ai mà không phạm sai lầm? Việc ôm nhầm con cũng không có gì lạ. Bát lang và ta lớn lên giống nhau, ta đoán cũng chỉ là trùng hợp, không cần vì điều này mà khiến Bát lang canh cánh trong lòng.”
Nàng thẳng lưng, vì từ góc của Bùi Ngụ Hành có thể thấy rõ phần lớn thân hình nàng. Hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi, nhưng các ngón chân trong giày đã co rút lại, như thể muốn chui sâu vào bên trong.
Giọng nàng bình tĩnh vang lên: “Ta sinh ra ở Tuyên gia, được nuôi lớn ở Bùi gia. Cô trượng và cô mẫu đối xử với ta như con ruột. Nguyệt Ninh tuy là cô nhi, nhưng chưa từng oán than khổ sở, ngược lại còn rất biết ơn Bùi gia đã dạy dỗ ta nên người. Cho nên, Bát lang, là huynh nghĩ sai rồi.”
Trịnh Tử Duệ toàn thân tràn ngập bi thương, hỏi: “Thất nương thật sự nghĩ như vậy sao?”
Nàng nghẹn một hơi, đáp: “Đúng vậy!”
Vừa thốt ra lời này, toàn thân nàng như căng lên, chưa bao giờ nàng thấy mình tỉnh táo như bây giờ, “Nguyệt Ninh tuyệt đối không thể là muội muội ruột của Bát lang. Cũng giống như phá án phải có chứng cứ, chỉ dựa vào việc lớn lên giống nhau thì có thể chứng minh được điều gì?”
Nàng đang cự tuyệt Trịnh Tử Duệ.
Bùi Ngụ Hành bật cười nhẹ: “Đúng vậy. Bát lang kể cho chúng ta nghe một câu chuyện xưa, liền cảm thấy Nguyệt Ninh là muội muội của huynh. Vậy có chứng cứ nào không?”
Trong gian phòng, ba người đều biết rõ chân tướng sự việc như thế nào. Nhưng ngoại trừ Trịnh Tử Duệ là người muốn đâm thủng bí mật ấy, hai người còn lại, lại chỉ mong có thể đem chuyện này chôn sâu, vĩnh viễn không bao giờ nhắc tới nữa.
Giữa không trung, ánh mắt hai người giao nhau. Bùi Ngụ Hành đang nôn nóng trong lòng bỗng chốc bình ổn trở lại.
Trịnh Tử Duệ gần như nghẹn giọng hỏi: “Thất nương có từng nghĩ tới, nếu như muội thật sự là muội muội ruột của ta thì sẽ thế nào không?”
Hắn là trưởng tử của Trịnh gia, nếu nàng là muội muội của hắn, thì nàng chính là đích nữ của Trịnh gia, cần gì phải lo chuyện cơm áo nữa?
Tuyên Nguyệt Ninh nhìn hắn. Hành vi kỳ lạ suốt mấy ngày nay của hắn giờ đây đều có thể lý giải, hắn đã đoán ra, nhưng thì sao chứ? Nàng đã nói: đời này, nàng sẽ không bao giờ quay về Trịnh gia nữa.
Nàng chậm rãi lắc đầu: “Bát lang, chuyện này không thể nào xảy ra, ta cần gì phải suy nghĩ? Ta là tiểu nương tử họ Tuyên, trèo cao không nổi Trịnh gia của huynh.”
Bất luận là ai, khi nhắc đến Trịnh Tử Duệ, không thể thiếu được đánh giá “chính nhân quân tử”, nhưng hiện giờ vị chính nhân quân tử này lại không thể buông bỏ ma chướng trong lòng, cứ khăng khăng cho rằng Tuyên Nguyệt Ninh là muội muội ruột của hắn. Cho dù không có chứng cứ, hắn cũng có thể đem nàng về Trịnh gia trước, rồi từ từ tìm chứng cứ sau.
Bất kể hai người nói gì với hắn, hắn đều không nghe lọt tai. Cũng không biết có phải vì hắn vừa phát hiện ra Trịnh Diệc Tuyết hoàn toàn khác với hình tượng muội muội trong lòng hắn, nên mới khiến hắn bị kích thích đến như thế không.
Tuyên Nguyệt Ninh nghe hắn nói những lời này, liền bật cười. Huynh trưởng của nàng dường như mãi mãi không thể hiểu được rằng, nàng và Trịnh Diệc Tuyết đều không thể đồng thời cùng tồn tại. Việc bị ôm nhầm không phải lỗi của hai người, nhưng những hận thù kiếp trước, chẳng lẽ lại muốn nàng phải trải qua một lần nữa à?
Nước mắt dâng lên trong mắt nàng, nụ cười nơi khóe miệng đông cứng trên gương mặt.
Bùi Ngụ Hành đã tức giận đến cực điểm, không còn kìm chế chính mình nữa, nói: “Bát lang, ta nói rõ với huynh một lần cuối, Nguyệt Ninh là biểu muội của ta, nàng là người của Bùi gia, không phải muội muội của huynh. Huynh nhận nhầm người rồi! Muội muội của huynh là Thập Nhất nương!”
Hắn vỗ mạnh đống chứng cứ trên bàn, đầu lưỡi liếm môi đỏ: “Nếu Bát lang còn chưa tỉnh ngộ, ngày mai ta sẽ đem đống chứng cứ này trình lên trên. Đến lúc đó, Bát lang chỉ có thể gặp Thập Nhất nương ở ngục mà thôi!”
“Thập Nhất nương?” Trịnh Tử Duệ liếc nhìn đống chứng cứ, “Huynh chỉ yêu cầu ta mang nàng rời khỏi huyện Hàm Mãn, vậy tại sao huynh lại nôn nóng như thế? Thuần Nguyên, chẳng lẽ huynh biết rõ Thất nương chính là đích nữ của Trịnh gia, nên mới sốt ruột bắt ta rời đi?”
“Bát lang, chứng cứ ngay trước mặt huynh, chính là Thập Nhất nương động tay động chân, ta đâu có ép nàng.”
“Ra là vậy… Không ngờ Thuần Nguyên huynh lại ác độc đến mức này. Ngay cả chuyện thân nhân đoàn tụ cũng muốn ngăn cản, ta…”
Hắn dựa vào cái gì mà nói Bùi Ngụ Hành như thế? Dựa vào cái gì?
“Bát lang!” Tuyên Nguyệt Ninh đột nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt sáng rực: “Huynh lại muốn giở trò gì nữa đây? Huynh muội các người, muội muội thì suốt ngày đến gây chuyện với ta, thậm chí còn không tiếc phóng hỏa đốt cửa tiệm, trong khi nàng ta cũng biết ta đã bỏ ra hơn phân nửa tiền vốn cho cửa hàng! Một mồi lửa đó, toàn bộ tâm huyết của ta bỏ ra đều hóa thành tro bụi. Huynh thì không có bằng chứng, chỉ dựa vào chuyện ta lớn lên có dung mạo tương tự huynh mà khăng khăng nói ta là muội muội của huynh. Ai mà biết được có phải huynh cố ý làm vậy, là vì muốn chia rẽ ta với a huynh hay không?”
Trịnh Tử Duệ bị lời chất vấn của nàng mà đau lòng, người nam nhân tám thước, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ: “Thất nương, không ngờ muội lại nghĩ ta là người như vậy? Muội nói ta và muội chỉ là dung mạo tương tự nhau thôi à? Nhưng rõ ràng giống nhau như đúc, cớ gì phải tự lừa mình dối người?”
Bùi Ngụ Hành bước đến bên cạnh Tuyên Nguyệt Ninh, nắm lấy bàn tay đang run rẩy không ngừng của nàng, nhẹ nhàng mà kiên định, ép lùi Trịnh Tử Duệ: “Bát lang, huynh nhận sai người rồi. Nguyệt Ninh là nữ nhi của Bùi gia. Còn chuyện Thập Nhất nương, tất cả đều do nàng ta tự làm ra, có liên quan gì tới ta?”
“Được, được,” hắn không cần nhiều lời nữa. Bị lời Tuyên Nguyệt Ninh nói làm tổn thương trong lòng, lúc đi đến cửa, hắn nói: “Hai người, vì sao không hề kinh ngạc, mà chỉ khăng khăng bắt ta giao ra chứng cứ? Chẳng lẽ hai người đã sớm biết rồi?”
Gió lạnh thổi qua, từng bông tuyết theo gió cuốn vào, hắn ngược gió mà đi, vài lần người hầu định bung dù che cho hắn đều bị hắn hất đi, bóng dáng đơn độc tiêu điều.
Cho đến khi bóng dáng hắn khuất hẳn, Tuyên Nguyệt Ninh mới ngẩng đầu lên hỏi Bùi Ngụ Hành: “Vừa rồi lời ta nói… có phải đã quá đáng quá không? Huynh ấy không phải là người như vậy, ta… ta biết mà, nhưng ta vẫn…”
Hắn đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt nàng, ôm nàng vào lòng, khẽ nhắm mắt lại, không ai có thể mang nàng rời khỏi ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận