Ngày này, mặt trời còn đang ẩn trong đám mây trắng thuần, chỉ thỉnh thoảng trở mình mới lộ ra chút ánh nắng.
Bùi phủ ồn ào náo động, âm thanh nhộn nhịp không dứt. Bùi Ngụ Hành, đương chức Đại Lý Tự Thiếu Khanh tam phẩm, sau khi đứng vững gót chân ở Lạc Dương, liền sai Vương Hổ thuê mấy người đi Trường An tìm những lão nhân trước kia của Bùi gia.
Khi Bùi gia gặp nạn, Tuyên phu nhân đem toàn bộ bán thân khế của nô bộc trả lại họ, lại dùng số tiền hồi môn còn sót lại để an trí cho bọn họ. Hiện nay Bùi gia đã an cư ở Lạc Dương, Tuyên phu nhân thường xuyên nhìn sân mà than thở ngắn dài.
Trải qua không ngừng nỗ lực, những lão nhân của Bùi gia từng tốp từng tốp được tìm về. Có người đã thành gia không thể quay lại, cũng đều nhờ người quen biết chuyển lời chúc mừng cùng lòng biết ơn của họ.
Năm đó Bùi gia có hơn ba mươi hạ nhân, nay chỉ tìm lại chưa đến mười người. Lại có người đã không còn ở thành Trường An, không biết đã đi đâu.
Những người này vừa thấy Tuyên phu nhân cùng Bùi Ngụ Hành liền òa khóc, hận bản thân khi xưa không thể trợ giúp phu nhân cùng lang quân, ai nấy đều mong có thể mọc ba đầu sáu tay để cùng quản lý Bùi gia.
Chỉ thấy lão quản gia bước đi mạnh mẽ, oai phong sinh gió, vừa chỉ huy tỳ nữ mang tất cả đồ đạc lên, vừa tự mình kiểm tra từng việc, nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của lang quân cùng Thất nương, ai cũng không được phép lười biếng! Nếu để ta phát hiện, ắt sẽ bẩm báo phu nhân đuổi kẻ đó ra khỏi phủ!”
“Dạ!”
“Đều phải cẩn thận! Mấy ngươi đi xem tân phòng cùng hai vị tiểu chủ tử, nhất định phải dỗ để hai đứa nhỏ không được xuống giường, giường phải dằn chắc chắn. Tuyên Hắc đang nằm trong viện cũng phải trông coi kỹ, đừng để chạy ra cắn người.”
“Dạ!”
“Này, Hổ Tử, lại đây, đi xem chỗ lang quân đã thu xếp ổn thỏa chưa.”
Vương Hổ bước chân khựng lại, ánh mắt thoáng nhìn đầu tóc bạc trắng của lão quản gia. Được rồi, Hổ Tử thì Hổ Tử, ngay cả lang quân còn vô cùng cung kính lão quản gia, hắn cũng phải như thế.
Cả Bùi phủ nơi nơi đều tràn ngập thanh âm của lão quản gia, chỉ duy nhất không thấy Tuyên phu nhân.
Lúc này Tuyên phu nhân đang ở phủ Đình Chủ, ôm lấy Tuyên Nguyệt Ninh, dùng ngón tay điểm vào trán nàng: “Bao nhiêu tuổi rồi, còn khóc! Ngày đại hỉ không được khóc!”
Hai mắt Tuyên Nguyệt Ninh ngấn lệ, căn bản không thể khống chế bản thân. Nàng tuyệt đối không ngờ Tuyên phu nhân lại từ Bùi phủ chạy đến đây, tự bà đưa nàng xuất giá vào đúng ngày đại hỉ.
Kiếp trước, nàng và Trịnh Diệc Tuyết không cùng ngày xuất giá. Ngày xuất giá khi ấy, thấp thỏm bất an, chính nàng bị đích thân Lý phu nhân đưa lên kiệu hoa, đến nay vẫn còn nhớ rõ gương mặt cũ kỹ ấy, cùng những lời căn dặn gì mà xuất giá mọi việc phải nghe lời phu quân của bà.
Kiếp này, không mong chờ, cũng chẳng oán hận. Ngày đại hỉ, không có phụ mẫu ruột đưa gả, Trịnh phủ muốn nàng cúi đầu, chỉ cần nàng mở miệng, bọn họ sẽ từ Trịnh phủ đến đây. Nhưng nghĩ đến những việc bọn họ đã làm, nàng chưa từng nghĩ sẽ để bọn họ đưa nàng xuất giá.
Nhất định phải khiến bọn họ thất vọng, để họ đi mà đưa Trịnh Diệc Tuyết xuất giá.
Còn mình, không cần.
Nhưng ngồi trong phòng, cho dù bên cạnh có Tuyết Đoàn cùng Toàn Hỉ ma ma, vẫn có một nỗi phiền muộn nhàn nhạt vương trong lòng.
Đúng lúc ấy, Tuyên phu nhân đẩy cửa bước vào. Bà không ở Bùi phủ để xử lý trăm công nghìn việc, lại đến chỗ nàng, cho nàng một liều thuốc an thần.
“Nương…” nàng khịt khịt mũi, “Sao nương lại tới đây, Ngụ Hành bên kia thiếu nương thì phải làm sao? Một lát nữa khách mời kéo đến, trong phủ không có nương thì làm sao bây giờ?”
Tuyên phu nhân thương yêu lau nước mắt cho nàng, thấp giọng dỗ dành: “Không sao, nương đã sắp xếp cả rồi. Con quên mất Ngụ Hành đã tìm lão quản gia ở Trường An về rồi hay sao? Có ông ta ở đó, việc gì cũng sẽ lo chu toàn thôi. Nương chỉ tới đưa con xuất giá, chờ con lên kiệu hoa rồi thì sẽ quay về Bùi phủ ngay, sẽ không chậm trễ canh giờ, con cũng đừng nhọc lòng.”
Nàng khóc mãi không ngừng được. “Con này, lại khóc.” Tuyên phu nhân nhận lấy túi băng nhỏ Tuyết Đoàn đưa tới, đó là khối băng vừa được lấy từ hầm ra, đặt lên mắt nàng: “Không được khóc! Cho dù mỗi ngày con cùng Ngụ Hành kề cận, cũng không thể để trong ngày tân hôn Ngụ Hành thấy mắt con sưng đỏ. Thế còn bộ dạng gì nữa? Người ta đêm động phòng hoa chúc, tân nương tử kiều diễm động lòng người. Con mà cứ khóc như vậy, trên giường sẽ chỉ ngồi một tân nương tử mắt sưng đỏ, cực độ xấu xí. Con muốn để Ngụ Hành mỗi khi nhớ lại ngày này đều hận không thể xóa bỏ ký ức hay không?”
Tuyên Nguyệt Ninh bị Tuyên phu nhân chọc cười, Tuyết Đoàn cùng Toàn Hỉ ma ma đều thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, canh giờ không còn sớm, mau trang điểm đi.” Tuyên phu nhân thúc giục.
Tuyết Đoàn lại gọi thêm hai tỳ nữ, cùng Toàn Hỉ ma ma mặc cho nàng từng lớp áo cưới phức tạp.
Trên áo cưới đỏ tươi, chỉ vàng thêu hình chim giương cánh bay cao. Áo khoác ngoài dùng chất liệu mới của Ðại Uyên quốc, nhẹ mà không bí, bên trong lấp lánh kim phấn, ánh mặt trời chiếu vào thì lóe sáng tinh quang.
Hạ thân là váy dài tám khúc, thêu họa tiết sống động như thật, lúc đi lại thấp thoáng ẩn hiện. Những hoa văn ấy kéo dài từ gấu váy lên tận eo, thậm chí tới cổ áo, như thể ẩn nấp trên da thịt, khiến người nhìn ngẩn ngơ.
Bộ áo cưới này, từng bị Bùi Ngụ Hành phản đối. Khi hắn thấy bản vẽ, phản ứng đầu tiên chính là tháng mười một ở Lạc Dương trời đã lạnh, mặc thế này ắt sẽ đông lạnh đến bệnh mất.
Hắn khăng khăng muốn nàng đổi sang áo bông. Tuyên Nguyệt Ninh sao chịu, cả đời chỉ có một ngày này, lạnh thì lạnh, chỉ cần xinh đẹp là được.
Cuối cùng vẫn bị ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Ngụ Hành ép buộc, nàng đành đổi toàn bộ nguyên liệu áo cưới. Ban đầu áo ngắn và váy đều dùng loại sa mỏng mùa hè, nhẹ nhàng như tiên tử bay trong gió. Nay kiểu dáng vẫn giữ nguyên, nhưng đã thay bằng chất liệu dày nặng, làm đến nơi đến chốn.
Trong lúc nàng đang thất thần nghĩ đến ngày nàng cùng Bùi Ngụ Hành tranh luận chuyện áo cưới, thì Tuyết Đoàn đã tỉ mỉ nhuộm móng tay cho nàng, còn vẽ hoa lên từng móng xong xuôi. Toàn Hỉ ma ma chải đầu cho nàng, mái tóc đen được chăm sóc cẩn thận, trong tay bà mượt mà mềm mại.
Trong gương đồng, tiểu nương tử tóc đen được búi thành kiểu phụ nhân, mày cong đẹp đẽ, cài hoa vàng, nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải không rõ ràng lắm.
Quả thực áo cưới như mây, dung nhan kiều diễm như hoa.
Trong viện bỗng chốc náo nhiệt, khói pháo mịt mờ.
Nguyên lai, đội đón dâu đã tới.
Bùi Ngụ Hành cưỡi ngựa màu mận chín, tóc búi cao, ánh mắt sáng trong, môi đỏ hơi nhếch.
Bàn tay nắm cương, gân cốt nổi trắng, như không hề cảm thấy đau, chỉ một mực thúc ngựa thẳng đến nơi cần đến.
Cùng hắn đi đón dâu đều là những tài tử trẻ tuổi tài hoa ở Đại Lạc, phần lớn là quan viên Đại Lý Tự chưa thành hôn, còn có đệ tử của Thôi Lăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=132]
Có người nhân dịp này muốn biểu hiện bản thân, mong lọt vào mắt một vị tiểu nương tử nào đó.
Nhưng tất cả ý định ấy đều tan biến. Trước ánh trăng minh nguyệt là Bùi Ngụ Hành, bọn họ chỉ như đom đóm yếu ớt, sao dám so sánh với ánh trăng?
Trên người hắn khoác áo bào đỏ tay rộng, không diễm tục mà càng làm nổi bật khí chất, viền thêu chỉ vàng, mặc trên người liền tỏa ra hào quang yêu dã chói mắt.
Ánh mắt yêu dã ấy đảo qua, khiến xương cốt người ta đều ẩn ẩn đau.
Lúc này Tiêu Tử Ngang chính là người cảm nhận được điều này. Hai bên nhân mã chạm mặt, khoảnh khắc giao nhau, còn có thể nghe thấy tiếng bàn dân thiên hạ hô vang: “Bùi Thiếu Khanh thật là dung nhan xuất chúng!”
“Dung nhan của Tiêu Ngự Sử Trung Thừa trước kia cũng đâu có kém, sao hôm nay… Chẳng lẽ khi làm Giám Sát Sử ở bên ngoài chạy, bị thương mặt rồi?”
“Nói bậy, rõ ràng là do bộ xiêm y kia xấu.”
Người á à, sợ nhất chính là bản thân mình bị đem ra so sánh. Tiêu Tử Ngang liền lạnh mặt, thật sự hòa làm một với bề ngoài băng lãnh kia, triệt để dập tắt không khí vui mừng, lạnh nhạt đi thẳng vào Trịnh phủ. Một tia hứng khởi cũng chẳng còn, khiến cho kẻ náo động cũng không dám quá mức, qua loa nhường đường để hắn đi vào.
Đám bá tánh ngồi chờ ở Trịnh phủ vỗ vỗ mông đứng dậy: “Đi thôi, đi phủ Đình Chủ, chỗ này chẳng có gì hay ho.”
Một người khác đập đùi: “Hối quá, ta cứ tưởng ở Trịnh gia giữ cửa có thể kiếm thêm ít tiền mừng, nửa ngày chẳng thấy xu nào. Ta nghe nói ở chỗ Tê Hà Đình Chủ náo nhiệt lắm, lúc Bùi Thiếu Khanh bước vào cửa lớn liền rải tiền đồng đầy đất.”
“Ồ, hào phóng vậy sao, thế thì phải bao nhiêu tiền đồng cơ chứ!”
“Nghe nói nô bộc của phủ Đình Chủ vui mừng đến rối loạn cả. Mau đi, chúng ta chạy nhanh qua đó, còn có thể kịp đón tân nương tử rải tiền mừng.”
Lúc này Bùi Ngụ Hành đã dẫn người đón dâu, một đường thế như chẻ tre đi tới trước nhị môn.
Hễ là người đón dâu đều thấy chân nhũn ra một lát. Này… này… nếu bọn họ không nhìn nhầm, đi đầu đón dâu tiểu nương tử chính là Cung xá nhân thường ngày hầu hạ bên cạnh bệ hạ trong cung.
Chỉ thấy Cung xá nhân vẫn mỉm cười như xưa giờ, ôn hòa như cũ.
Bọn họ thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó lại lâm vào một vòng đả kích mới.
Đứng đầu đoàn tỷ muội là Cung Yến Nhi cùng Thôi Quân Dao, lấy thơ từ ca phú ra thử thách, khiến đám đón dâu xoay vòng vòng. Những người này đều là nhờ thực lực bản thân mà thi đậu tiến sĩ, không phải nói chơi.
Nhưng ai có thể nói cho bọn họ biết, vì sao giúp đi đón thê mà cũng phải trả lời thời vụ quốc sự vậy?
Hỏi: “Ngươi sẽ đối đãi thế nào với nạn lũ Giang Nam, nếu ngày sau lại phát sinh thì xử lý ra sao?”
Hỏi: “Ngươi có thích ăn khoai lang không? Có biết khoai lang gieo trồng thế nào, một mẫu sản lượng bao nhiêu, có thể nuôi sống được mấy vạn bá tánh hay không?”
Hỏi: “Đại Lạc cùng tiểu quốc biên cảnh phát sinh xung đột, mà trong triều không còn tiền, quân đội thì thu không đủ chi, thì phải làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ, bọn họ làm sao mà biết, làm sao bây giờ! Bọn họ chỉ là quan viên nhỏ nhoi của Đại Lý Tự, Hộ bộ, Công bộ, Lại bộ thôi mà!
Lại còn cố ý nói rõ không cho Bùi Ngụ Hành mở miệng, khiến bọn họ yên tâm mà nghe câu hỏi.
Cung xá nhân, cái này là không đúng rồi.
Trong ánh mắt ai oán của bọn họ, Cung Yến Nhi lại cười càng thêm nhã nhặn lễ độ.
Chỉ còn biết gắng gượng mà ứng đối, bởi ai cũng rõ Cung Yến Nhi chính là tai mắt của bệ hạ. Hôm nay khách khứa đông đảo, ai biết lời nói của bọn họ có bị truyền ra ngoài, lọt vào tai bệ hạ hay không?
Cũng may Bùi Ngụ Hành không bỏ mặc, âm thầm tương trợ, mấy người ngươi một câu ta một lời, rốt cuộc thành công phá vây, đưa hắn vào sân của Tuyên Nguyệt Ninh.
Nơi đó, đang chờ hắn lại chính là Trịnh Bát lang – Trịnh Tử Duệ.
Người từng mê hoặc vô số nữ tử, thế mà lại bất chấp lời của phụ thân mà tới chỗ Tuyên Nguyệt Ninh, tự mình đưa nàng xuất giá, lấy thân phận nhà mẹ đẻ chặn Bùi Ngụ Hành ngoài cửa phòng.
Trường An song kiệt, lại lần nữa chạm trán.
“Hỏng rồi, sao lại là Bát lang, Bùi Thiếu Khanh có thể qua cửa được không à?”
“Bốp!”
Kẻ vừa nói bị người bên cạnh đập cho một cái, trợn mắt nhìn: “Đánh ta làm gì? Tài danh Bát lang ngươi chưa từng nghe qua à? Ta đây là vì Bùi Thiếu Khanh mà lo lắng đó.”
Kẻ đánh người đáp: “Nam nhân không thể nói ‘không được’. Huống hồ hôm nay Bát lang là làm huynh trưởng ở đây, nào phải vì so cao thấp với Bùi Thiếu Khanh. Câm miệng, mau xem đi.”
Trịnh Bát lang đứng thẳng như tuyết tùng, chắn trước bước chân của Bùi Ngụ Hành. Hắn nói lên lời nói trong lòng: “Ta mới vừa nhận lại muội muội, còn chưa kịp gần gũi, nay đã phải gả cho Thuần Nguyên rồi, trong lòng thật phức tạp.”
Bùi Ngụ Hành chắp tay: “Mong rằng Bát lang giơ cao đánh khẽ.”
Thơ từ ca phú, thậm chí cả quốc sự đều đã hỏi ở nhị môn rồi, hắn còn có thể hỏi gì nữa?
“Ta chỉ hỏi Thuần Nguyên: Nguyệt Ninh cùng huynh một đường nâng đỡ, tình nghĩa ấy huynh có nhớ không? Ngày sau huynh sẽ đối đãi với muội ấy thế nào?”
Trong đầu Bùi Ngụ Hành hiện lên hình ảnh mỗi đêm nàng liều mình vẽ tranh, ngày đông giá rét lo lắng hắn không đủ tiền, dáng vẻ nàng bận rộn lo toan cho hắn.
Hắn chắp tay hành lễ, sau đó thẳng lưng, trịnh trọng nói: “Ta vẫn luôn ghi khắc trong lòng. Ta tôn nàng, yêu nàng. Đời này kiếp này, đều cùng nàng sống chết có nhau. Hậu trạch bên trong, chỉ có nàng một người.”
Sống chết có nhau, chỉ có một mình nàng.
Phải tình yêu sâu nặng thế nào mới có thể khiến hắn nói ra lời ấy.
Ở Đại Lạc, nơi này vẫn là nơi theo chế độ một phu một thê nhiều thiếp, hắn lại giữa vô số người mà cam kết trịnh trọng. Chỉ cần sau này hắn có chút sơ sót khiến Tuyên Nguyệt Ninh chịu thiệt, lập tức sẽ bị quan lại các nơi buộc tội đức hạnh sa sút, mọi nỗ lực đều hóa thành hư ảo.
Trịnh Bát lang vừa lòng, nghiêng người nhường đường cho hắn, giọng khàn khàn: “Nhớ kỹ lời hôm nay, hãy đối xử tốt với muội ấy.”
Hắn gật đầu: “Ta sẽ.”
Trong phòng, Tuyết Đoàn hưng phấn kêu: “Thất nương, người có nghe thấy lời lang quân nói không?”
Sau đó liếc thấy Tuyên phu nhân vẫn là mẫu thân của Bùi Ngụ Hành, lập tức thu liễm, đem khăn voan đỏ giao cho Tuyên phu nhân.
Tuyên phu nhân đưa tay đội khăn voan cho nàng, trước mắt chỉ còn một màu đỏ thẫm.
“Nguyệt Ninh, nương ở đây.” Bà nắm tay nàng, rồi trao cho Trịnh Bát lang cõng trên lưng.
Nàng vòng tay qua cổ hắn, một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống, trong lòng chua xót. Nàng chưa từng nghĩ hôm nay hắn sẽ đến.
Bước chân hắn khựng lại một chút, nhưng rồi kiên định đi qua nhị môn, đại môn. Sau lưng vang lên tiếng Tuyên phu nhân: “Nguyệt Ninh, nương đưa con xuất giá, sẽ chờ con ở Bùi gia.”
Nàng mang theo tiếng nghẹn ngào đáp khẽ: “Ân.”
Trịnh Bát lang hít sâu một hơi: “Đừng khóc.”
Thân thể nàng khẽ nhẹ bổng, vòng ôm lạnh lẽo vững chãi tiếp nàng đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận