Hắn, Bùi Ngụ Hành, dựa vào đâu mà được ngự tứ quan phục màu đỏ?
Giữa bao người đang có mặt, Cao công công hai tay dâng lên quan phục màu đỏ: “Bùi Huyện lệnh, tiếp lấy quan phục, rồi đi thay y phục đi.”
Bùi Ngụ Hành cũng kinh ngạc, sau một lúc trầm ngâm suy nghĩ, hai tay cung kính tiếp nhận quan phục, dưới ánh mắt mỉm cười của Cao công công, quay người lui về hậu viện thay y phục.
Động tĩnh bên tiền viện do có quan viên đánh đổ đồ vật đã sớm truyền ra, Tuyên phu nhân cùng Tuyên Nguyệt Ninh không biết đã xảy ra chuyện gì, đều lo lắng chờ ở bên ngoài, vừa thấy Bùi Ngụ Hành đi tới, liền vội vàng tiến đến đón.
Tuyên Nguyệt Ninh nghẹn họng nhìn chằm chằm quan phục màu đỏ trong tay hắn, đợi khi hắn đã thay đổi y phục chỉnh tề, lúc này Tuyên Nguyệt Ninh và Tuyên phu nhân mới hồi thần lại. Hắn, đời này, vậy mà chưa đến tuổi trưởng thành đã được mặc quan phục màu đỏ.
“Nhi tử của ta, vất vả cho con rồi.” Tuyên phu nhân đưa tay sửa sang lại vạt áo cho hắn, ngẩng đầu nức nở nói.
Bùi Ngụ Hành không quen với dáng vẻ yếu đuối này của Tuyên phu nhân, cúi đầu gọi một tiếng: “Mẫu thân, đừng khóc.”
“Được, được,” bà lau nước mắt, liên tục gật đầu, lại kéo Tuyên Nguyệt Ninh qua: “Mau lại đây nhìn a huynh của con, xem có chỗ nào không ổn không?”
Tuyên Nguyệt Ninh đưa tay dụi mắt, tựa như vuốt ve chính mình lông mi, chỉ thấy quan phục màu đỏ trên người hắn phối cùng đôi môi đỏ, càng tăng thêm khí thế cường thịnh. Một đầu tóc đen được chải gọn dưới quan mũ, làm nổi bật gương mặt trắng như tuyết.
Nhìn hắn như kẻ đang bước trên tuyết giữa đỉnh núi cao, lại như một nhành mai đỏ đứng giữa đất trời.
Thẳng thắn mà nói, trong lòng nàng, hình ảnh ấy trùng khớp với lần tái ngộ hắn ở Lạc Dương kiếp trước, năm đó hắn hồi kinh báo cáo công tác, cũng là một thân quan phục màu đỏ ngồi trong xe ngựa, vén màn xe lên, ánh mắt từ xa nhìn nàng.
Cũng là thần sắc mang bệnh, chỉ có điều đường nét xa lạ còn mang theo vài phần tà khí, đôi môi đỏ nhếch lên, khiến nàng trong giây lát quên cả hành lễ, phảng phất như không còn nhận ra hắn. Màn xe thả xuống, ngăn cách tầm mắt nàng, tựa như hắn chỉ bất chợt nổi hứng muốn nhìn thoáng qua Lạc Dương.
Cho đến hôm nay, hồi tưởng lại, mới kinh ngạc phát hiện hình tượng hắn trong lòng mình rõ ràng đến nhường nào.
Vậy mà, lại bị nàng nhớ thương bao nhiêu năm như thế sao?
Hắn bật cười khe khẽ, thanh âm như từ nơi sâu trong cổ họng truyền ra: “Nhìn nãy giờ rồi, thấy thế nào?”
Tiểu nương tử đứng lặng yên, không còn giống mấy ngày gần đây luôn trốn tránh ánh mắt hắn, khôi phục vẻ bình tĩnh thường có của nàng: “Rất tốt, chúc mừng huynh, Thuần Nguyên.”
Sau đó dưới ánh mắt mãn nguyện của hắn, nàng nói tiếp: “Chờ huynh trở về, ta sẽ giúp huynh xông hương cho bộ quan phục này.”
Mang theo hương thơm nàng đã xông, từng bước mà thăng tiến.
“Tốt, một lời đã định.”
Hắn vỗ nhẹ hai tay áo, xoay người bước đi, trong mắt ánh lên vẻ quyết tâm nhất định phải đạt được.
Mà đám quan viên tham dự yến hội ở tiền viện, sau khi Bùi Ngụ Hành rời đi, liền ngươi nhìn ta một cái, ta nhìn ngươi một cái, trao đổi ánh mắt truyền tin tức cho nhau.
Lâm Châu trường kéo mặt, ông ta cũng chính là người lúc đó thất thủ làm đổ hết thức ăn trên đất, may mà bộ quan phục màu xanh trên người không bị dính bẩn, nếu không thì hôm nay biết thế nào mà giải thích với Cao công công.
Nghĩ đến nửa đời làm quan, cuối cùng giáng xuống làm Châu trường lục phẩm, mà Bùi Ngụ Hành chỉ là Huyện lệnh bát phẩm, lại được ngự tứ áo bào màu đỏ, làm ông và hắn khác biệt chẳng khác nào trời với đất!
Hắn liên tiếp nhìn về phía Tiêu Tử Ngang, hy vọng hắn có thể thay mọi người dò hỏi rõ vì sao Nữ Đế lại ban quan phục màu đỏ cho Bùi Ngụ Hành.
Tiêu Tử Ngang, vào khoảnh khắc quan phục màu đỏ xuất hiện, suýt nữa đánh mất phong độ, ngửa cổ uống một ly rượu đầy.
Hắn lúc ở Lạc Dương thường xuyên ra vào trong cung, cùng Cao công công cũng coi như quen biết lâu năm, không nhịn được mà tiến đến hỏi vì sao Nữ Đế lại đột nhiên ban tặng quan phục màu đỏ.
Cao công công liếc hắn một cái, ánh mắt thâm sâu khó dò.
Cuối năm đã gần kề, các châu các phủ đều bắt đầu nộp báo cáo thu nhập thuế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=88]
Vùng Giang Nam vốn thường xuyên xếp đầu trong các khoản nộp, chiếm hơn nửa ngân khố quốc gia, vậy mà năm nay, thu nhập thuế của Giang Nam lại không bằng một huyện nhỏ như huyện Hàm Mãn.
Bùi Ngụ Hành mở khu buôn bán, mời gọi thương nhân lui tới, thu nhập thuế liên tục tăng vọt. Lần này nộp lên, lại vượt qua cả Giang Nam, làm trên dưới triều đình đều khiếp sợ.
Mà bản thu thuế hắn trình lên, từng khoản từng khoản đều có ghi chép rõ ràng, chỉ nhìn con số liệt kê trước mặt mọi người, ai nấy cũng phải thừa nhận sự thành công của khu buôn bán.
Ngân khố quốc gia có thể tăng thêm một khoản lớn, nghĩa là có thể chi thêm một đợt quân phí, lại dễ dàng ứng phó khi có thiên tai, chẳng lẽ đây không phải chuyện khiến Nữ Đế vui lòng nhất hay sao?
Theo thu nhập thuế của Bùi Ngụ Hành nộp lên, tấu chương của Đồng tướng quân cũng đồng thời trình tới. Bởi vì quân địch nơi biên cảnh thường xuyên giả dạng trà trộn vào khu buôn bán, mục đích muốn trao đổi nhu yếu phẩm như lương thực, muối, dược liệu bằng da thú, súc vật – việc ấy đã không còn là chuyện lẻ tẻ.
Đã có tộc nhân nếm được sự tiện lợi do khu buôn bán mang lại, tự nhiên liền có lòng ổn định. Trong tộc của họ bắt đầu phát sinh chia rẽ, một bộ tộc trong đó muốn cùng Đại Lạc thiết lập quan hệ ngoại giao, giống như Đại Uyên quốc, như vậy địa vị của họ trong Hồ Thương tại Đại Lạc cũng sẽ được nâng cao.
Có mâu thuẫn ắt phải có nội loạn. Mùa đông năm nay, họ lại mua đủ lương thực để qua mùa lạnh, mấy bộ lạc bắt đầu nội chiến, không rảnh mà xâm phạm biên cảnh Đại Lạc, tránh được một hồi chiến sự.
Mà tất cả những điều đó, đều là nhờ Bùi Ngụ Hành mang lại. Những hành động của hắn tại huyện Hàm Mãn làm Đồng tướng quân chấn động, nảy sinh cảm giác “quả nhiên là vậy”, như thể gặp được một tri kỷ, lập tức bẩm báo công lao của Bùi Ngụ Hành cho Nữ Đế biết.
Khu buôn bán mang lại sự ổn định nơi biên cảnh, lại đem về nguồn thu nhập thuế khả quan, không ai còn dám đề cập đến việc đóng cửa khu buôn bán nữa.
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại. Sau khi xem xong tấu chương của Đồng tướng quân, quan viên Hoa Nam cũng trình lên tấu chương bẩm báo công lao cho Bùi Ngụ Hành.
Hoá ra là Bùi Ngụ Hành bỏ tiền mua đợt khoai lang đầu tiên từ nông dân, chính là đem toàn bộ đi cứu tế cho vùng bị thiên tai ở Hoa Nam. Dù sao huyện Hàm Mãn có khu buôn bán, nộp đủ thuế, cũng không lo nghèo, khoai lang để lâu trong kho cũng sẽ hư, không bằng mang đi cứu người.
Không thể không cảm thán, lá gan của Bùi Ngụ Hành thật lớn, dám bước vào ranh giới tối kỵ của Nữ Đế, vậy mà vẫn bình an vượt qua.
Còn Tuyên Nguyệt Ninh lại bán khoai lang cho thương nhân với giá thấp, liền có thương nhân đi bán lại khắp nơi với giá cao, nhưng trong đó cũng có thương nhân quê tại Hoa Nam, cảm thấy quê nhà thật không dễ dàng, bèn bán lại khoai lang với giá rẻ. Nhờ hai việc này kết hợp, khiến Hoa Nam vượt qua được giai đoạn gian nan nhất, cầm cự được đến khi triều đình phái người mang lương thực cứu tế tới, sau đó liền thuận lợi vượt qua thiên tai.
Dân chạy nạn giữ được một mạng, mà các quan lại kia cũng giữ được cái đầu trên cổ.
Giam Sát Sử đang hoạt động ở Hoa Nam, giám sát việc phát lương thực cứu tế, nên chuyện khoai lang này dù họ muốn giấu cũng không giấu được, đơn giản là nhân cơ hội kết thiện duyên, giúp Bùi Ngụ Hành một phen. Dù sao hắn cũng là học trò của Thôi Lăng, coi như nể mặt Thôi Lăng mà cho hắn công lao.
Khoai lang là thứ tốt, Nữ Đế xem xong tấu chương, liền tại triều đình tuyên bố muốn mở rộng trồng khoai lang trên toàn Đại Lạc.
Hạt giống khoai lang do Bùi Ngụ Hành đưa tới Lạc Dương đã được trồng thành công, sau khi kiểm nghiệm, đúng như lời hắn nói, thậm chí năng suất còn cao hơn hắn báo cáo.
Việc này cũng không phải do Bùi Ngụ Hành nói dối, mà là do đất ở huyện Hàm Mãn vốn không tốt, cùng một giống khoai lang ấy, đem gieo trồng tại đất đai màu mỡ Lạc Dương, sản lượng tự nhiên sẽ tăng lên đôi chút.
Gieo trồng khoai lang chính là việc lớn, có thể giúp bá tánh no bụng! Việc mở rộng gieo trồng liền được an bài tiến hành ngay giữa mùa vụ.
Ban đầu vốn tưởng sẽ gặp phải lực cản rất lớn, lại phải đối mặt với mâu thuẫn từ phía lão nông, nhưng khi lệnh từ Lạc Dương truyền xuống các nơi, đặc biệt là lúc tiến hành thực tiễn tại phương Bắc, các huyện nha đều đã chuẩn bị đầy đủ, nào là phát hạt giống miễn phí, không cần nộp sản lượng – kết quả tất cả đều uổng phí công sức.
Bởi vì bá tánh đều chen lấn, tranh giành nhau đến lãnh hạt giống khoai lang.
Người Đại Lạc ai nấy đều biết khoai lang ăn ngon, một loại bánh có thể biến tấu thành trăm vị, nay gặp phải khoai lang – thứ trước đây chỉ từng nghe tên chứ chưa từng ăn qua – thì làm sao mà không ngứa ngáy trong lòng cho được?
Nếu nói tin tức bị bế tắc, huyện Hàm Mãn đã trồng khoai lang thành công, lẽ ra họ không biết mới phải. Nhưng làm sao chịu nổi thương nhân đi Nam về Bắc?
Khu buôn bán giống như một cây đuốc phát sáng trong đêm tối, hấp dẫn họ đi qua rồi lại trở về cố hương, khoai lang tự nhiên cũng theo chân họ mà về tới.
Thứ vốn chỉ có nhà quyền quý, thế gia đại tộc mới có thể ăn, nay lại được cho phép trồng trong ruộng nhà bọn họ, thì bọn họ đương nhiên muốn trồng rồi!
Nhưng lão nông cũng không phải kẻ ngốc, khoai lang có trồng tốt hay không còn chưa biết, mỗi người chỉ lãnh một ít, còn trong ruộng nhà mình thì vẫn giữ một phần đất trồng giống cũ, không hề mâu thuẫn.
Lúc này, quyển sách vô danh do Bùi Ngụ Hành soạn lại có đất dụng võ, được Nữ Đế hạ chỉ sao chép sách đưa đến những nơi bắt đầu gieo trồng khoai lang, trong sách giới thiệu cặn kẽ các khó khăn gặp phải khi trồng khoai lang, sâu bệnh ra sao, phía sau còn kèm theo một bản thực đơn khiến người ta chảy nước miếng.
“Vèo một tiếng”, mọi người vội vàng đi trồng thử ngay!
Danh tiếng Thuần Nguyên cùng Thất Lang nhanh chóng lan khắp Đại Lạc, ai ai cũng biết quyển sách ấy là do Huyện lệnh huyện Hàm Mãn – Bùi Thuần Nguyên cùng đệ đệ của hắn biên soạn, thanh danh của họ lại tiến thêm một bước nữa.
Toàn bộ Đại Lạc, ngoại trừ vùng đất lành Giang Nam còn đang khịt mũi coi thường khoai lang, thì những nơi khác đều đua nhau gieo trồng, thậm chí trong quân cũng tự phát gieo trồng, phòng khi đánh trận mà quân khoản bị kẹt, cũng không đến mức đói bụng.
Trong triều, việc có nên thăng chức cho Bùi Ngụ Hành hay không liền bị đem ra tranh cãi kịch liệt. Một phe cho rằng, chỉ riêng việc hắn vạch tội Lận Chủ bộ tham ô, sáng lập khu buôn bán, lại còn trồng được khoai lang, luận công trạng cũng xứng đáng được thăng hai cấp làm Châu trường lục phẩm.
Phe còn lại thì cho rằng Bùi Ngụ Hành tuổi còn trẻ, làm Huyện lệnh chưa được một năm, lại chưa đến tuổi trưởng thành, không nên đề bạt quá sớm.
Nữ Đế vốn là người biết quý trọng nhân tài, ngay cả Cung Yến Nhi từng phạm trọng tội đến mức đáng chém đầu, nàng còn giữ lại trọng dụng như thường. Giống như Bùi Ngụ Hành, thực sự có tài năng, lại là học trò của Thôi Lăng, thì làm sao nàng không khen ngợi cho được? Sự nghi ngờ trong lòng dần hóa thành tín nhiệm, vụ án Bùi phụ cũng âm thầm được mở lại để điều tra thêm một lần nữa.
Trước đây vì lo hắn “cây cao đón gió”, nên mới điều hắn đến nơi xa xôi như huyện Hàm Mãn, nay danh tiếng hắn đã vang xa, nàng liền dứt khoát ngự tứ quan phục màu đỏ, ban cho hắn thân phận quan viên ngũ phẩm để biểu thị sự tôn kính, chỉ chờ thời cơ chín muồi, sẽ biến việc “ban áo” thành sự thật “được phong quan cấp”.
Giúp hắn thực sự danh chấn thiên hạ khi tuổi còn niên thiếu.
Đồng thời cũng dùng cách đó để âm thầm kiềm chế Tiêu Tử Ngang đang ngày càng tiến xa, từng bước một triển khai cách quản lý quyền lực của Nữ Đế, hết sức nhuần nhuyễn.
Cao công công chỉ nói hai ba câu liền khiến Tiêu Tử Ngang phản ứng kịp: hắn làm việc vô ích rồi, tốc độ trưởng thành của Bùi Ngụ Hành thật khiến người ta kinh hãi.
Không có một đòn chí mạng nào, giờ đây hắn chẳng những không thể vu oan hãm hại Bùi Ngụ Hành, mà còn phải nơi nơi khen ngợi hắn. Hắn nào dám làm trái ý Nữ Đế? Quả thật là một hơi tức nghẹn nơi ngực, khiến hắn sinh ra đau đớn.
Bên kia, Bùi Ngụ Hành đã thay y phục chỉnh tề bước ra, yến hội tiếp tục, mọi ánh mắt đều dán chặt vào thân quan phục màu đỏ của hắn. Lâm Châu trường nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thâm ý, nghĩ đến việc bản thân đã dâng tấu chương lên trên, liền toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ông ta nơi nơi chèn ép Bùi Ngụ Hành, còn muốn đoạt lấy công lao của hắn, nhưng Nữ Đế lại ban quan phục, nói cách khác, tất cả tính toán của ông ta đều sụp đổ, đến mức ngay cả bản thân ông – vốn là cấp trên của Bùi Ngụ Hành – cũng không hiểu nổi. Việc cướp công vốn dĩ là chuyện nhẹ, sao cuối cùng lại thành ra thế này?
Chỉ có thể nói, ông ta không hiểu thôi: Thôi Lăng chính là lão sư của Bùi Ngụ Hành, mà Nữ Đế lại cực kỳ kính trọng Thôi Lăng. Ông ta – Châu trường này – chỉ có thể trở thành tảng đá mài dao cho Bùi Ngụ Hành.
Huyện lệnh bát phẩm mà mặc quan phục màu đỏ, từ xưa đến nay chưa từng có.
Mọi người đến cả lòng ghen tị cũng chẳng thể dấy lên nổi, chỉ có thể đứng nhìn Bùi Ngụ Hành đang cùng Cao công công đàm luận, không ai có thể ngăn bước chân Bùi Ngụ Hành đang từng bước tiến lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận