Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Tiền này đều cho huynh

Ngày cập nhật : 2025-08-12 22:05:28
Ải cuối năm vừa mới vượt qua, mọi người vẫn chưa kịp từ trong hưng phấn, vui mừng mà tỉnh lại tinh thần.
Quan lại trong huyện nha liền rất náo nhiệt, ai nấy đều nâng chén trà, tụ tập cùng nhau kể chuyện những ngày thăm thân thích vừa qua, còn kể những chuyện hiếm lạ mới nghe được.
Bùi Ngụ Hành không muốn xen lẫn vào, bản thân hắn mà tham gia vào chỉ khiến bọn họ câu nệ, dứt khoát không đi để khỏi làm phiền người khác, liền trốn vào thư phòng ở hậu viện.
Ngoài phòng là cuồng phong gào rít, thổi tuyết trắng bay đầy trời, trong phòng thì hắn đã xem xong hồ sơ tích góp mấy năm qua, bắt đầu lên kế hoạch cho công việc trồng trọt mùa xuân, còn có lời hứa hắn từng đáp ứng với Đồng tướng quân, nay cũng đến lúc thực hiện.
Khi Tuyên Nguyệt Ninh đi giữa trời tuyết đến, trên hàng mi của nàng còn phủ một lớp băng sương trắng xóa.
Nàng ôm theo một chiếc hộp tiền, ra sức chớp mắt, muốn làm rơi lớp sương trắng mờ làm tầm nhìn nàng trở nên mơ hồ ấy xuống, nói: “Huynh đoán xem ta mang gì đến cho huynh?”
Bùi Ngụ Hành giúp nàng cởi áo khoác, liền nói: “Bên ngoài gió tuyết dữ dội, có thứ gì muốn đưa cho ta thì sai Tuyết Đoàn đưa tới là được rồi.”
“Thứ này không được, ta nhất định phải tự tay mang tới cho huynh.”
Ánh mắt hắn dừng lại một chút trên chiếc hộp trong lòng nàng, nàng đã đem nó đặt lên bàn sách, tự mình thở hổn hển bưng một chiếc ghế đến bên án thư của hắn, kéo hắn ngồi trở lại chỗ cũ.
Nàng đẩy hộp về phía hắn, hai tay chống cằm, ánh mắt đầy mong chờ nhìn hắn.
Bùi Ngụ Hành không hiểu sao lại thấy buồn cười: “Cho ta cái gì đây?”
Son môi đã từng đưa, y phục cũng từng tặng, ngay cả Hắc Tuyên nàng cũng đưa cho hắn nuôi mấy hôm, lần này lại đưa cái gì nữa đây?
Hắn mở hộp ra, ngay lập tức thấy lá vàng và ngân phiếu sáng lấp lánh đập vào mắt, nhíu mày một cái, cầm lên một tờ lá vàng thưởng thức trên tay, hỏi: “Ý gì đây?”
Sau đó hắn đưa tay lật hộp lên, dưới đống phiếu ngân là nửa hộp lá vàng, tầng dưới cùng còn đặt năm xâu tiền. “Gần đây nàng đúng là kiếm được không ít tiền.”
Trên hàng mi nàng vẫn còn đọng những giọt nước, nàng nhìn mà khiền hắn mềm nhũn cả lòng: “Cho huynh đó!”
Hử?
Ngón tay hắn gõ nhẹ lên mép hộp theo tiết tấu, từng nhịp từng nhịp, khiến trong lòng Tuyên Nguyệt Ninh dấy lên chút lo sợ, nàng co rụt cổ lại, chỉ nghe hắn hỏi: “Cho ta? Để làm gì?”
“Cưới... cưới ta đó!”
Hắn chợt nheo đôi mắt sắc bén nhìn nàng, một lúc lâu sau mới bật cười: “Nàng lại không tin tưởng ta đến vậy sao?”
Tuyên Nguyệt Ninh vội vàng lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải, chỉ là tiền trong nhà ta cho huynh, huynh lại không chịu lấy, tiền bổng lộc của huynh thì đều đưa cho mẫu thân hết, nghĩ đến việc trong tay không có đồng nào, ta không phải là đang lo lắng cho huynh à.”
Nói đến câu cuối cùng, giọng nàng càng lúc càng nhỏ, còn có chút tủi thân: “Ta đưa tiền cho huynh, huynh còn không vui, chẳng lẽ huynh định không cưới ta à?”
Hắn thở dài một hơi, môi đỏ khẽ cong lên bất đắc dĩ: “Là ta sai, khiến nàng hiểu lầm như vậy. Nguyệt Ninh, nàng quên rồi sao, khu buôn bán ở huyện Hàm Mãn mỗi ngày sẽ thu về bao nhiêu lớn lợi nhuận à?”
“Nhưng chuyện đó có liên quan gì tới huynh, tiền đó đâu có vào túi huynh, chẳng lẽ huynh còn dám tham ô?”
“Dĩ nhiên là không,” hắn thong thả nói, “Nhưng chỉ cần ta đứng tên xây dựng khu buôn bán, dù ta không vươn tay ra, tiền của cũng tự tìm đến cửa.”
Thấy nàng vẫn chưa hiểu, hắn bèn giải thích: có không ít người đến cầu cạnh Thôi Lăng, muốn hỏi kinh nghiệm xây dựng khu buôn bán của hắn, đây đều yêu cầu tiêu tiền à.
Hơn nữa hắn đã thi đậu tiến sĩ, còn dạy được Triệu Hoán Thần thành tài, việc này ở Việt Châu chính là chuyện được ca tụng, rất nhiều người đến nhờ hắn viết thư chỉ điểm. Khi hắn rảnh rỗi, cũng nhận một ít lễ vật xem như phí nhập học, chỉ điểm vài người, dĩ nhiên, không coi là quan hệ thầy trò.
Chớ xem thường chức quan bát phẩm của hắn, công trạng tìm ra và gieo trồng khoai lang rất lớn, được bệ hạ đích thân ban quan phục, lại là đệ tử của Thôi Lăng, hiện giờ đã là một ngôi sao mới rực rỡ, có rất nhiều người muốn nịnh bợ hắn nhưng không tìm được cơ hội.
“Vậy nên, ta vẫn đang chuẩn bị sính lễ, chứ không phải ta không có tiền.”
Tuyên Nguyệt Ninh thật sự không ngờ hắn lại có cách kiếm tiền như vậy, lại nghe hắn nói thêm một câu: “Hơn nữa, chỉ riêng một bức thư pháp của ta bây giờ cũng có thể bán được hơn ngàn lượng vàng.”
“Ngàn lượng vàng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=103]

Sao ta không biết gì hết!” Nàng trợn tròn mắt: “Vậy huynh có bán không?”
Hắn bị dáng vẻ ấy của nàng chọc cười: “Chỉ bán một bức thôi, không vội. Đợi cày bừa mùa xuân xong, đoán chừng ta còn có thể bán được giá cao hơn.”
Những người kia không tìm được chỗ để đưa tiền cho hắn, nên mới bỏ số tiền lớn ra mua thư pháp của hắn, điều này cũng không lạ.
Huống chi hồi ở Trường An, hắn bị phụ thân giám sát nghiêm ngặt luyện chữ, đến nay đã có phong cách riêng của mình, cho dù không có danh tiếng như hiện tại, thì một bức vẫn đáng giá ngàn lượng vàng.
Trong giới thư họa, làm sao có thể không có một tay chữ đẹp?
Tuyên Nguyệt Ninh thừa nhận mình đố kỵ, nàng vất vả mở ra Hạo Nguyệt Phường, còn tưởng mình có thiên phú kiếm tiền, kết quả Bùi Ngụ Hành chỉ cần tùy tiện viết hai chữ là có thể kiếm ngàn lượng vàng!
Nghĩ tới chữ mình viết chẳng qua là bắt chước Bùi Ngụ Hành mà luyện, kiếp trước đúng như hắn nói, người người đều bảo hắn tàn nhẫn, nhưng lại khen ngợi không dứt lời về nét chữ của hắn, lúc đó hắn chỉ cần tiện tay viết một tờ giấy cũng đủ để người khác tranh nhau đoạt lấy.
Nhưng hiện giờ mọi chuyện đều đã thay đổi, nàng bỗng bối rối, trong lòng cảm thán: quả nhiên là Bùi Ngụ Hành.
Nói đến chữ viết, hắn nheo mắt lại: “Ta thật ra luôn có một nghi vấn, Nguyệt Ninh có thể giúp ta giải đáp một chút không – sao nét chữ của nàng lại giống ta đến vậy?”
Tuyên Nguyệt Ninh nuốt nước bọt: “Ta luyện theo những thứ huynh hay viết mà thôi, đâu phải giống y hệt.”
Chữ của hắn không dễ luyện, kiếp trước nàng đã luyện gần mười năm, chỉ cần liếc qua một cái cũng khó mà phân biệt ai viết, kiếp này sức lực còn chưa đủ, viết ra chỉ giống hình mà không có hồn. Nàng lại còn bận rộn kiếm tiền, lấy đâu ra thời gian luyện chữ lớn, nếu không sẽ còn giống hơn nữa.
Tất nhiên điều này không thể nói ra, cắn chết nàng đều nói trước giờ đều luyện theo chữ của hắn. Đến giờ nàng còn chẳng nhớ hồi còn thiếu nữ, Tuyên phu nhân bắt nàng luyện là chữ hoa trâm nhỏ của Ngụy phu nhân hay là của Thích phu nhân nữa.
Trước kia Bùi Ngụ Hành không để ý tới Tuyên Nguyệt Ninh, thật sự cũng không biết nàng luyện chính là nét chữ của mình, nghi ngờ nhìn nàng vài lần, thấy giải thích vậy cũng hợp lý, không dây dưa thêm.
Hắn đóng hộp tiền lại, trả về cho nàng: “Mang về giữ lấy, là của hồi môn của nàng,” lại cố ý nói thêm, “Ta thật không ngờ Nguyệt Ninh lại mong gả đến vậy, ta thấy chi bằng thương lượng với mẫu thân một chút, trực tiếp cưới nàng về có khi lại hay hơn.”
Bị hắn trêu ghẹo như vậy, dù Tuyên Nguyệt Ninh tự nhận là mặt dày cũng không chịu nổi, ôm hộp vào ngực, tức giận nói: “Huynh muốn hay không thì tùy! Ta còn tiếc ấy chứ!”
Nói rồi đứng dậy định khoác áo, nhưng cả hai tay đều bị hắn giữ chặt, không rảnh để kéo áo, gương mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng, hắn ở bên khẽ cười ra tiếng, nửa người nghiêng tới, kéo nàng lại vào lòng.
“Ta sai, là ta không biết cách nói chuyện,” hắn cảm khái, “Ta cũng không ngờ, Nguyệt Ninh lại có nhiều tiền đến thế, mấy tờ ngân phiếu kia nàng lấy từ đâu ra vậy?”
Nói đến tiền, hắn thành công chuyển hướng sự chú ý của nàng, liền nghe nàng hớn hở kể chuyện về Hạo Nguyệt Phường.
Trong mắt nàng, Hạo Nguyệt Phường không bao giờ chỉ giới hạn ở huyện Hàm Mãn, nàng muốn vươn đến tận Lạc Dương, thậm chí xa hơn nữa, mà ở Lạc Dương nàng đã có người giúp đỡ, ai lại có sức ảnh hưởng hơn được Cung Yến Nhi – người bên cạnh Nữ Đế?
Sau khi Cung Yến Nhi nhúng tay vào việc kinh doanh dầu cây trẩu, thái độ với nàng ngày càng thân mật, thường gửi những món đồ chơi mới lạ ở Lạc Dương đến cho nàng, khiến nàng thường hoài nghi, có phải Cung Yến Nhi xem nàng như nữ nhi mà nuôi dưỡng không – không phải con ruột, thì cũng xem như muội muội ruột vậy.
Nàng cũng không phải không có qua lại, từng để lộ chút tin tức trước mặt Cung Yến Nhi, nàng vừa kiếm được tiền, vừa đạt được mục đích chính là để tỷ ấy tin tưởng vào ánh mắt của nàng. Sau khi Hạo Nguyệt Phường xác định hợp tác với Khố Địch Úy Văn, nàng không còn lo nguồn cung cấp nữa, xưởng cũng theo đó được định hình vững chắc.
Phần còn lại chỉ có thể dựa vào bản thiết kế do chính tay nàng vẽ.
Nàng rất tự tin vào thẩm mỹ xiêm y và trang sức của mình, sau khi vẽ xong bản thiết kế rồi may thành xiêm y hoàn chỉnh, liền lập tức gửi tới chỗ Cung Yến Nhi ở Lạc Dương. Không chỉ gửi cho tỷ ấy, mà cả Thôi Quân Dao cũng nhận được y phục nàng gửi tặng.
Sau đó lại kèm thêm một phong thư, tỏ ý muốn hợp tác cùng Cung Yến Nhi, nhờ tỷ ấy giúp Hạo Nguyệt Phường tìm kiếm khách hàng ở Lạc Dương, cùng nhau chia đôi lợi nhuận.
Mặc dù lúc này tiền lời ít, nhưng sớm muộn gì nhà nàng cũng sẽ quay về Lạc Dương, đến khi đó sẽ là một vốn bốn lời. Nhưng Cung Yến Nhi lại từ chối.
Cung Yến Nhi nói rằng, vốn nên là bạn bè giúp đỡ nhau, nhắc tới tiền bạc chẳng khác gì quá tục khí.
Không nói đâu xa, việc kinh doanh dầu cây trẩu do Tuyên Nguyệt Ninh tiết lộ, Cung Yến Nhi sau khi cảm thấy có thể sinh lời thì lập tức đầu tư vào, nuốt trọn cả chuỗi cung ứng, lợi nhuận ào ào đổ về. Đến nay tỷ ấy có chút chướng mắt với món lợi nhỏ của Hạo Nguyệt Phường.
Cung Yến Nhi không lấy một đồng, nhưng lại thay nàng quảng bá ở Lạc Dương, dù lý do ra sao thì cũng khiến Tuyên Nguyệt Ninh vô cùng cảm kích. Tỷ ấy thậm chí còn chủ động hứa hẹn, toàn bộ y phục sau này của tỷ ấy đều sẽ do Tuyên Nguyệt Ninh phụ trách.
Tỷ muội qua lại như thế, tình cảm dần dần sâu đậm.
Mỗi người đều mang trong mình một hình tượng để hướng tới. Lời khen về quần áo có thể bạn sẽ không bận tâm, nhưng nếu trước mặt bạn là một người xuất sắc hơn, tài năng hơn bạn ở mọi mặt, người khiến bạn cảm thấy mình còn thua kém, thì từng cử chỉ của họ bạn sẽ đều quan sát và dõi theo.
Giống như lần Cung Yến Nhi mặc xiêm y do Tuyên Nguyệt Ninh thiết kế để tham dự một buổi văn hội, toàn bộ các tiệm y phục ở Lạc Dương đều bị dò hỏi một lượt rằng có phải y phục kia xuất phát từ chỗ họ không, nhưng mọi người đều không thể tìm được.
Lại hỏi có thể đặt làm một bộ y phục giống vậy hay không, các chưởng quầy đều khó xử, vì những nguyên liệu kia họ không hề có trong tay.
Việc này khiến phu nhân và các tiểu thư ở Lạc Dương vô cùng kinh ngạc — một Lạc Dương phồn hoa, là kinh thành của đế quốc, nơi khởi phát của mọi trào lưu, mà lại có thứ không thể tìm thấy ở đây sao?
Hạo Nguyệt Phường lặng lẽ xuất hiện trước mắt mọi người. Nó nằm ngay cạnh khu buôn bán, ở đây có rất nhiều món mà hiện tại các cửa tiệm khác ở Lạc Dương không có, ngoài ra còn có thể may đo theo số đo của các phu nhân, tiểu thư, giống hệt như bộ xiêm y trên người Cung Yến Nhi. Chỉ là mỗi tháng chỉ nhận hai đơn hàng.
Ở Lạc Dương, quan lại nhiều vô kể, các quý phu nhân trong tay đều có tiền, y phục sang quý đặt làm riêng đâu có khó khăn gì, dĩ nhiên ai cũng muốn giành phần.
Mà người lựa chọn danh sách khách đặt làm ấy, chính là Cung Yến Nhi lựa chọn giúp nàng.
Việc buôn bán tại Lạc Dương này, Tuyên Nguyệt Ninh chỉ định mở kiểu dịch vụ đặt may xiêm y thôi. Trừ chi phí gốc, mỗi đơn hàng đều có tiền lời lớn.
Hạo Nguyệt Phường hoàn toàn dựa vào chất lượng và sự mới mẻ độc đáo để giành thắng lợi, đã gây dựng được danh tiếng ở Lạc Dương.
Có thể nói, dù cửa hàng không nằm ở Lạc Dương, nhưng đã nổi tiếng khắp nơi, mà khi các phu nhân nghe nói tất cả bản vẽ đều do Thất lang thiết kế, họ lại càng thêm tin tưởng Hạo Nguyệt Phường.
Thất lang à, họ đều đã từng nghe từ miệng phu quân hoặc phụ thân trong nhà nhắc đến, nghe nói là người cùng huyện lệnh huyện Hàm Mãn viết sách về kỹ thuật trồng khoai lang. Khoai lang ở Lạc Dương cũng đều dựa theo quyển sách ấy mà trồng ra.
Đúng rồi, họ nhớ lại có lời đồn rằng Thất lang chính là biểu muội Thất nương của Bùi Ngụ Hành, nếu nàng ấy tự tay thiết kế y phục thì khi ra ngoài dự tiệc, quả thực có thể cao hơn người khác một bậc.
Dưới sự giúp đỡ của Cung Yến Nhi, dịch vụ đặt may riêng của Hạo Nguyệt Phường ở Lạc Dương phát triển rực rỡ. Cái hộp đầy ngân phiếu kia chính là tiền kiếm được mấy tháng nay từ các quý phu nhân ở Lạc Dương.
Nàng đắc ý vì Bùi Ngụ Hành vì nàng mà tính toán, vẻ mặt đầy tự hào. Nhưng nghĩ đến việc trước đây nàng còn tưởng hắn không có tiền, đến mức mang cả tiền của mình cho hắn, lại không nhịn được trừng mắt nhìn hắn một cái — mệt nàng lo lắng vô ích!
Bùi Ngụ Hành bị ánh nhìn của nàng quét tới, suy nghĩ một chút liền hiểu nàng đang giận cái gì, bèn nói: “Chữ của ta làm sao có thể đem ra so với sinh ý của nàng được? Chữ có nhiều cũng không đổi được thành tiền. Giá trị cao là vì hiếm có, sao sánh được với Hạo Nguyệt Phường của nàng, mỗi ngày đều hốt bạc mới là thực sự.”
Tuyên Nguyệt Ninh nghe vậy liền thấy hài lòng: “Huynh hiểu thế là được rồi.”
Nàng còn muốn đi một vòng đến Hạo Nguyệt Phường, liền ôm hộp tiền chuẩn bị rời đi, Bùi Ngụ Hành giúp nàng khoác áo khoác: “Hôm nay thời tiết không tốt, cũng đừng đi Hạo Nguyệt Phường. Hạo Nguyệt Phường còn có chưởng quầy, không có nàng thì cũng không đến mức không hoạt động được.”
“Thế thì không được. Ta đến đó dạo một vòng có thể khiến người khác yên tâm, với lại chỉ ghé qua nhìn một chút rồi về ngay.”
Hắn bật cười khẽ: “Được, tùy nàng vậy.”
Nàng nhìn hắn hồi lâu, linh cảm mách bảo nàng rằng hắn đang buồn cười điều gì đó, bèn hỏi: “Huynh cười cái gì?”
Hắn nghĩ thầm: "Cười nàng làm sao lại yêu tiền đến thế. Rõ ràng là muốn xem sổ sách năm sau của Hạo Nguyệt Phường mà còn nói đi dạo một vòng."
Hắn cẩn thận giúp nàng đội mũ choàng: “Mùa đông lạnh buốt, nhà nhà đều đang giữ tiền để ăn Tết, dạo gần đây không ai đến mua đồ là chuyện thường, nàng không cần nóng ruột.”
Tóc nàng búi cao, đội mũ choàng cũng khó mà chỉnh cho khít, hắn đưa tay vỗ vỗ: “Nguyệt Ninh, về kêu Tuyết Đoàn đổi kiểu búi tóc cho nàng đi, bằng không ra ngoài dễ bị gió táp.”
Tuyên Nguyệt Ninh nhìn hắn đầy nghi hoặc. Trước kia đều là nàng chăm sóc cho hắn, đột nhiên bị đổi vai trò thế này, nàng còn chưa thích ứng được.
Bùi Ngụ Hành cẩn thận thổi bay mấy sợi lông mềm trên má nàng, tránh để tí nữa bay vào mắt, rồi mở cửa cho nàng: “Đi rồi về sớm.”
Nàng “ừ” một tiếng, quay người rời đi. Gió tuyết ùa vào, hắn đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng nàng đến xuất thần. Nàng đi được hai bước thì quay đầu lại nhìn hắn giữa trời tuyết, hắn mỉm cười, nói: “Nguyệt Ninh, tiền của ta sau này, đều giao cho nàng quản.”
Người này... nói cái gì thế chứ!

Bình Luận

0 Thảo luận