“Cháy nhà rồi, mau tới dập lửa! Mọi người dậy đi!”
Giữa đêm yên tĩnh, làn khói đen cuồn cuộn theo gió lạnh tràn vào mọi sân nhà.
Tuyên Nguyệt Ninh vừa hét to xong, liền tiến thẳng tới chuồng gà, lùa mười con gà mái ra ngoài, đám gà mái kinh hoảng vỗ cánh né đống lửa đang cháy trong sân, bay loạn khắp nơi, lập tức toàn sân là tiếng gà mái kêu vang trời.
Chuyện chưa dừng ở đây, một tiếng "Loảng xoảng!" lớn vang lên, mặt Bùi Ngụ Hành không cảm xúc nhấc một tảng đá, đập mạnh vào cái lu đang đựng đầy cá trong sân.
Ngay chỗ bị đập, vết nứt lan ra khắp lu, cá bên trong lu thi nhau vẫy đuôi bắn tung toé, không ít con va mạnh vào vách lu làm các vết nứt lan rộng thêm. Một tảng đá nữa bay đến, cái lu lớn rốt cuộc không chịu nổi, đổ ầm xuống đất, phát ra tiếng động long trời.
Ngay sát vách là Thôi gia. Cả viện của họ chỉ vừa mới bị khói mê của bọn trộm tặc thổi vào, nên còn chưa ngấm thuốc ngủ say, nghe tiếng ầm vang lên, liền bừng tỉnh, ôm đầu mở mắt, đầu tiên liền thấy cả căn nhà đầy khói trắng. Họ hít phải khói liền bị sặc mũi, vừa mở mắt lần nữa thì đã đối mặt với bọn trộm tặc đang ở trong phòng.
Bọn trộm tặc che kín mũi miệng để tránh hít phải khói mê, bọn chúng vốn không dám ăn trộm các nhà cao cửa rộng, nhưng bố cục nhà Thôi Lăng đơn giản, mà đồ giá trị lại nhiều, khiến bọn chúng đỏ mắt tham lam.
Lúc này nghe thấy bên ngoài phát ra tiếng động liên tiếp không ngừng, cả bọn đều sững sờ tại chỗ, mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức không kịp phản ứng.
Bên ngoài, Tuyên Nguyệt Ninh vẫn hô hoán có cháy. Thôi Lăng bị đánh thức, đầu đau như búa bổ, đưa tay bóp trán hỏi: “Nhà ai cháy đó? Mau đi nhìn coi nhà nào, lấy nước dập lửa giúp họ!.”
Ông nói xong nhưng lại không thấy ai đáp lại, mở mắt ra nhìn thì liền nhìn thấy bọn trộm đang trong phòng.
Ánh mắt lướt qua, thấy trên lưng tên trộm mang bao lớn căng phồng, ông lập tức kinh hãi, tay vừa nhấc lên chưa kịp kêu, tên trộm kia đã sải chân mở cửa chạy ra ngoài.
Thôi Lăng giày còn chưa kịp xỏ, lập tức đuổi theo.
Một người hầu nhà Thôi gia cũng bị đánh thức, phát hiện có người lạ trong phòng, liền hô lớn: “Có trộm! Mau tới bắt chúng!”
Cùng lúc đó, từ phòng ngủ ái nữ của Thôi Lăng vang lên một tiếng thét: “A!”
Giọng nói của Thôi Quân Dao vốn như chim hoàng oanh giòn vang, nhưng giờ phút này là âm thanh rít lên đầy chói tai, muốn xuyên thủng cả trần nhà.
Sắc mặt Thôi Lăng và người hầu cùng biến đổi, chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm ba cái trộm tặc kia đang trèo tường bỏ trốn, lập tức chạy thẳng về phía phòng Thôi Quân Dao.
“Dao Dao!”
“Ngũ nương!”
Hai người vừa tới cửa phòng thì chạm mặt một kẻ từ bên trong lao ra, đụng mạnh vào cả hai người, kẻ đó liền ngã ra đất, sau đó lăn lộn bò dậy, ý muốn chạy ra ngoài.
Thôi Lăng vừa tức vừa lo, ra lệnh cho người hầu: “Mau, mau bắt lấy hắn, đừng để hắn chạy thoát!”
Tên trộm tặc mặt vàng như nến này sao có thể là đối thủ của mấy chục người hầu lực lưỡng được? Chỉ trong chốc lát lại bị đè xuống đất.
Thôi Quân Dao cuộn mình trong chăn, thấy thân ảnh phụ thân tiến vào phòng liền thét lên không ngừng: “Đừng tới đây! Đừng tới! A a a!”
“Dao Dao, Dao Dao, là phụ thân, là phụ thân đây.”
Nàng nào còn nghe thấy được gì. Vừa mở mắt đã thấy một gã nam nhân ở trên giường, định đụng chạm nàng, sợ đến mức hồn bay phách tán.
“Ra ngoài!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=43]
Đi ra ngoài!”
Thôi Lăng tuổi cao mới có được một nữ nhi, nên ông thương yêu nữ nhi này vô cùng, giờ thấy ái nữ bị dọa đến thế này, đứng cách giường ba bước không dám tiến lại gần, nước mắt tuôn rơi.
“Được rồi, phụ thân không vào nữa, không vào nữa. Con bình tĩnh, phụ thân liền đem tặc tử to gan đó đi xử lý!”
Nói rồi, vẫy tay nói nhóm tiểu tỳ nữ hầu hạ Thôi Quân Dao hàng ngày: “Mau vào trấn an tiểu thư!” Rồi mang theo ngọn lửa giận ngút trời đi ra ngoài.
Tên trộm tặc kia đã bị người hầu Thôi gia đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, lúc này nằm trên đất, thở thoi thóp, “Tha... tha mạng...”
Thôi Lăng chỉ vào hắn, tay run bần bật, đôi mắt đỏ rực giận dữ gầm lên: “Đánh cho đến chết! Không được để hắn sống!”
Bọn người hầu lần đầu thấy chủ nhân nhà mình nổi giận đến vậy, không chút do dự, côn gậy từng phát từng phát đánh xuống, trong đó một gậy đánh trúng đầu tên trộm, hắn chết tại chỗ.
Một người hầu quỳ xuống thử hơi thở, nói: “Lang quân, đã chết. Có cần đuổi theo mấy tên trộm còn lại không?”
Thôi Lăng nhìn chằm chằm xác tên trộm như muốn đục thủng một lỗ trên mặt hắn, lạnh giọng nói: “Không cần. Đem hắn xử lý sạch sẽ, đừng để ai thấy. Nếu có người hỏi, cứ nói là giúp hàng xóm dập lửa.”
Một tiểu tỳ vội vã chạy đến, mặt trắng bệch: “Lang quân, Ngũ nương khóc mãi không ngừng, bọn nô tỳ trấn an mãi không được.”
Nghe vậy, Thôi Lăng lập tức chắp tay sau lưng, bước nhanh tới phòng ái nữ, đồng thời phái một nhóm người hầu tới Bùi gia hỗ trợ dập lửa. Khói lớn như vậy, đã vậy còn có tiếng của tiểu nương tử Bùi gia, chắc chắn là nhà Bùi gia cháy. Nếu không có vụ cháy của nhà họ, làm người ngoài biết nhà ông bị bọn trộm tặc đột nhập, Dao Dao của ông làm sao sống nổi, tuyệt đối không thể để lộ chuyện này ra ngoài.
Trong viện Thôi gia huyên náo om sòm, còn sân Bùi gia thì ánh lửa ngút trời.
Hàng xóm xung quanh bị đánh thức, khoác áo đi ra.
“Gì thế này, chuyện gì vậy?”
“Bùi gia cháy à?”
“A! Phu quân, mau xem nhà có bị lục lọi không?”
Giống như một chiếc hộp đủ loại âm thanh được mở khóa, tiếng bàn tán vang lên khắp nơi.
Cổng lớn Bùi gia bị gõ mạnh, Tuyên Nguyệt Ninh cảnh giác hỏi: “Ai đó?”
“Lang quân, nương tử, chúng tôi là người hầu Thôi gia. Lão gia sai chúng tôi đến giúp mọi người dập lửa.”
Đám người hầu vào sân giúp dập lửa, thấy sân nhà thì hỗn độn, ánh lửa thì chiếu rõ vào hai người đang đứng, họ liền ôm quyền chào Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh.
Không bao lâu sau, bọn họ trở về bẩm báo lại sự việc với Thôi Lăng, sau đó lấy toàn bộ củi không cần trong nhà, quăng hết vào đống lửa nhà Bùi gia.
Ngọn lửa cháy rừng rực, phát ra tiếng nổ lốp bốp, khói đen dần bay cao, lan xa hơn.
Hàng xóm xung quanh sau khi kiểm tra phát hiện nhà mình cũng bị trộm, liền ôm nhau khóc than không ngừng. Nghĩ đến ngày thường Tuyên phu nhân luôn chăm sóc hài tử nhà mình, ngừng than khóc muốn qua giúp dập lửa. Nhưng bị người hầu Thôi gia chặn lại trước cửa Bùi gia.
“Mọi người cứ về nghỉ ngơi, kiểm kê lại đồ bị mất. Lão gia nhà ta nghe nói các nhà đều bị trộm, lão gia định sáng sớm mai sẽ dẫn mọi người tới nha môn gõ trống báo án. Lửa nhà Bùi gia đã có chúng tôi lo, tuyệt đối không sao.”
Theo lời dặn của Thôi Lăng, hắn còn nói thêm: “Cũng may nhờ có trận cháy này, bằng không nhà ta cũng bị lũ trộm ghé thăm. Nhưng mọi người cứ yên tâm, lão gia nhà ta chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho các vị.”
Sau khi nghe người hầu bẩm báo lại, biết Bùi gia thực ra không cháy, chỉ đốt đống củi trong sân làm bình phong, ông liền hiểu dụng ý của Bùi Ngụ Hành, lập tức sai người chặn và mời hàng xóm quay về.
Lúc này, sân nhà Bùi gia tập hợp toàn là người hầu nhà Thôi gia, họ đang thay phiên nhau giữ lửa.
Bùi Ngụ Hành thì tới nhà Thôi gia. Hiện giờ, không ai còn tâm trí ngắm cảnh sân vườn, khói thì đang dày đặc khắp nơi. Thôi gia giờ chỉ có mình Thôi Lăng làm chủ, phu nhân có việc về nhà mẹ đẻ, lúc này cũng đang trên đường về lại Việt Châu, nhưng cũng phải mất ba bốn ngày nữa mới tới nơi.
Ông vừa muốn cảm tạ Bùi gia, vừa muốn mời Tuyên phu nhân qua nhà giúp trấn an Thôi Quân Dao. Đến giờ, giày ông cũng còn chưa kịp mang, chỉ mặc áo đơn, vẫn là Bùi Ngụ Hành nhắc mới chợt nhớ, tự thấy không lễ nghĩa, vội vàng quay vào phòng thay đồ.
Tuyên Nguyệt Ninh quay đầu, Bùi Ngụ Hành thấy đã biết nàng định làm gì, liền từ chối: “Ngươi cùng mẫu thân đi trấn an Thôi Quân Dao đi, nơi này có ta và Thôi lão là đủ rồi.”
Nàng do dự, trong lòng vẫn muốn ở lại cùng Bùi Ngụ Hành.
Hai người giằng co không thôi, sau cùng vẫn nhờ Thôi Lăng, người đã đổi sang bộ y phục khác, tới khuyên Tuyên Nguyệt Ninh vào trấn an Thôi Quân Dao, còn nói thêm là hai người tuổi tác xấp xỉ, chắc chắn sẽ dễ trò chuyện hơn.
Thôi lão đã nói vậy, Tuyên Nguyệt Ninh không thể không nghe, lại thấy ông thực lòng cảm kích Bùi Ngụ Hành, liền yên tâm.
Cùng lúc đó, cổng lớn Thôi gia và Bùi gia đều bị gõ vang. Bên ngoài có tiếng gọi: “Chúng tôi là nha dịch của nha môn đây, mau mở cửa!”
Lại có một giọng khác vang lên: “Hoàng Châu trường cũng tới, mong Thôi lão mở cửa.”
Hai tiếng gọi cùng lúc vang lên, giọng sau còn đầy kính trọng.
Bùi Ngụ Hành khuyên: “Vào nhà đi, nha dịch tới cả rồi, ngươi là tiểu cô nương còn đứng ngoài không tiện.”
Tuyên Nguyệt Ninh thấy y phục hắn dính bẩn mà vẫn không mất phong thái, đành đến gần nhỏ giọng nói: “Nếu thân thể không khỏe thì đừng gắng sức. Bệnh của ngươi vốn chịu không nổi mệt mỏi. Hơn nữa nha dịch tới đông, thiếu đi ngươi cũng có sao đâu.”
Nói được nửa câu như thường ngày, lại cảm thấy Bùi Ngụ Hành đâu còn là tiểu lang quân nhỏ nữa đâu, sắp đến tuổi trưởng thành rồi. Nhưng nàng vẫn nói nốt: “Đương nhiên, cũng nên biểu hiện thật tốt trước mặt Hoàng Châu trường.”
Nghe xong nửa câu sau, gương mặt luôn căng chặt của Bùi Ngụ Hành rốt cuộc cũng dịu lại, còn khẽ cười, cúi đầu trước mặt nàng. Tóc nàng rối tung, vài sợi tóc đen còn vương bên tai. “Được rồi, ta đã biết.”
Tuyên Nguyệt Ninh đưa tay vuốt tóc rối, liền thấy phía sau Bùi Ngụ Hành là Hoàng Châu trường đã bước vào, mắt nhìn thẳng Thôi Lăng mà đi tới, mở lời: “Thôi lão, ngài không bị thương chứ?”
Thôi Lăng xua tay: “Ta không sao. May nhờ có Bùi lang tương trợ, bằng không tiểu nữ đã nguy rồi.”
Nàng thấy người đã vào nhà, liền vội đưa khăn tay sạch cho Bùi Ngụ Hành: “Khăn sạch đấy, lau mặt đi. Ta... ta vào trước.”
Bùi Ngụ Hành đầu ngón tay vuốt nhẹ chiếc khăn màu trắng, nghe Thôi Lăng gọi tên thì nhét vào tay áo.
Lúc này Hoàng Châu trường mới nhìn thấy Bùi Ngụ Hành. Gần đây, Việt Châu xảy ra nhiều vụ trộm, không ít nữ nhân gặp họa. Nha dịch tuần đêm nhưng chẳng lần nào bắt được. Dân chúng oán trách khắp nơi, bọn họ cũng tự thấy xấu hổ, cố gắng bắt cho được, nhưng bọn đạo tặc này quá xảo quyệt.
Bọn họ cũng rất sốt ruột, vừa nghe tin Hành phường cháy, mọi người lập tức kéo qua đây. Nơi này chình là phường rượu à, nếu mà cháy lan thì biết bao nhiêu người bị thương. Hơn nữa Thôi Lăng cũng đang ở Hành phường, vì vậy Hoàng Châu trường không ngồi yên được, lập tức dẫn người đến.
Trên người ông còn mặc quan phục, có thể thấy chưa nghỉ ngơi, vài vết bỏng trên mặt cũng rõ rệt.
“Bùi lang? Sao ngươi cũng ở đây?”
Thôi Lăng kéo Bùi Ngụ Hành đứng cạnh mình: “Đúng rồi, nhờ kỳ “Rút giải” vừa rồi thì chắc ngươi cũng đã gặp Bùi lang. Nhà hắn ở sát vách nhà ta, ta vẫn thường câu cá đổi lấy đồ ăn bên nhà hắn.”
Sát vách? Đổi đồ ăn...
Hoàng Châu trường là người luôn mang khuôn mặt nghiêm túc, cổ hũ, giờ nhìn thấy được hậu bối mà mình yêu thích, khuôn mặt ông thay đổi ngay lập tức thành khuôn mặt tươi cười.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận