Trịnh Bát lang, tên là Trịnh Tử Duệ, chính là a huynh ruột của Tuyên Nguyệt Ninh.
Hai người họ lớn lên không có bảy phần giống nhau, thì cũng có đến sáu phần, hơn nữa hôm nay nàng còn mặc Hồ phục, búi tóc cao cột chặt, giả trang nam tử thì lại càng giống hắn hơn.
Nàng không ngại việc Bùi Ngụ Hành biết nàng không phải con ruột của Tuyên gia, nhưng lại sợ hắn phát hiện nàng có quan hệ với Trịnh gia.
Trịnh Tử Duệ đã rời nhà du ngoạn từ ba năm trước, Bùi Ngụ Hành chắc hẳn cũng không còn nhớ rõ dung mạo của hắn đâu phải không?
Hôm nay nàng thật là xui xẻo quá.
Trong lúc đang thất thần, một cây dù đỏ được đưa tới trước mặt nàng, nàng theo bản năng nhận lấy, liền nghe thấy Bùi Ngụ Hành gọi người bán kẹo hồ lô bên đường, mua cho nàng một xâu.
Chuỗi hồ lô bọc đường bị cường ngạnh nhét vào tay nàng, cây dù đỏ lại bị hắn lấy lại, chỉ nghe giọng hắn vang lên từ trên đỉnh đầu: “Tham gia nhiều văn hội như vậy rồi, bản lĩnh khác thì chưa thấy tăng lên, mắt nhìn người của ngươi thì lại kém thêm một bậc.”
Nàng siết chặt chuỗi kẹo hồ lô trong tay, trong lòng lại âm thầm nhẹ nhõm, khẽ thở phào một hơi.
Triệu Hoán Thần nghi hoặc nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, dung mạo của nàng quả thực rất giống mà.
Trên đường người qua lại tấp nập, chỉ có ba người họ đứng yên giữa dòng người. Bùi Ngụ Hành sờ túi hương bên hông, nhớ đến chiếc khóa vàng từng bị cầm cố, liếc nhìn nàng đầy thâm ý, lại lên tiếng nói tiếp: “Ngươi đã gặp và nói chuyện với Trịnh Bát lang rồi phải không? Cẩn thận nhìn lại người trước mắt xem có giống không.”
Bị hắn nói như vậy, Triệu Hoán Thần bỗng chốc hoang mang: “Cái này… Trịnh Bát lang đâu phải người, ta có thể tùy tiện đến gần, ta thật sự chỉ đứng xa nhìn, ngươi nói vậy, có thể ta nhận nhầm người thật. Lúc nãy chỉ liếc qua một cái, thấy sườn mặt tiểu lang quân có vẻ rất giống mà thôi.”
“Đấy, ngươi xem, rõ ràng là mắt ngươi kém.”
Bùi Ngụ Hành giải quyết dứt khoát, rồi giới thiệu: “Đây là Thất nương, là biểu muội của ta, không phải Bát lang của Trịnh gia như ngươi nói.”
“Thất lễ, thất lễ,” Triệu Hoán Thần vừa nghe liền nhận lỗi ngay, “Thất nương chớ trách, là tại ta nhìn nhầm.”
Tuyên Nguyệt Ninh cảm thấy thân mình dần dần ấm lại, trong lòng càng thêm cảm kích Bùi Ngụ Hành, nàng lên tiếng: “Không sao, ta mặc Hồ phục thế này, đúng là rất dễ bị nhận nhầm. Hơn nữa Đại Lạc vốn là một quốc gia rộng lớn, gặp người trông giống nhau cũng không có gì lạ.”
Nàng chỉ quan tâm đến thái độ của Bùi Ngụ Hành, nếu hắn không để tâm, nàng còn gì phải băn khoăn nữa.
Triệu Hoán Thần càng thêm chắc chắn mình đã nhận nhầm người, gấp quạt xếp lại trong tay,
“Coi như để chuộc lỗi, Bùi lang, hay là chúng ta cùng đi xem cây đàn cổ mà ngươi muốn?”
Bùi Ngụ Hành ngẫm nghĩ một lát, quay sang nói với Tuyên Nguyệt Ninh: “Ngươi về nhà trước đi, ta cùng hắn đi xem đàn cổ.”
Nghe đến đàn cổ, mắt Tuyên Nguyệt Ninh sáng lên, bao nhiêu khó chịu vì câu nói của Triệu Hoán Thần cũng tan biến, “Mau đi đi, đừng lo cho ta.”
Triệu Hoán Thần dùng quạt xếp gõ nhẹ lên đầu mình, “Là ta lỗ mãng, làm sao có thể để tiểu nương tử cùng đi với chúng ta.”
“Có lẽ là do bộ xiêm y này, khiến ngươi nhầm tưởng ta là tiểu lang quân.”
Sau khi khúc mắc được giải trừ, hai người bèn trò chuyện thân thiện hơn. Bùi Ngụ Hành nhìn xâu kẹo hồ lô sắp tan chảy kia, nói: “Ăn đi, hôm nay đã bị kinh sợ rồi, ta đi một chút rồi sẽ về.”
“Vâng, ta biết rồi.”
Đợi hai người họ rời đi, nụ cười trên mặt Tuyên Nguyệt Ninh dần tắt, nguy hiểm thật, không biết rốt cuộc Bùi Ngụ Hành đã nhận ra điều gì chưa.
Nàng cắn mạnh một viên hồ lô, như thể đang phát tiết nỗi giận với Trịnh Diệc Tuyết, Trịnh gia, Trịnh gia, thật đúng là việc gì cũng có mặt các ngươi!
Bùi Ngụ Hành chống cây dù đỏ, cùng Triệu Hoán Thần đi không xa, liền quay đầu nhìn lại, dù dáng người gầy gò của Tuyên Nguyệt Ninh đã lẫn trong đám đông, vậy mà hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã tìm ra ngay.
Dù không có hắn đứng bên, bộ xiêm y trắng hình trăng non kia của nàng vẫn rất nổi bật, hơn nữa rất ít tiểu lang quân cầm kẹo hồ lô.
“Bùi lang? Lời ta nói lúc nãy ngươi có nghe thấy không? Vòng tuyển “Rút giải” sắp bắt đầu rồi, ta đang cảm thấy rất hoảng loạn.”
Bùi Ngụ Hành liếc hắn một cái, “Không sao, còn có ta đây.”
Tuyên Nguyệt Ninh đang bị Văn Nhai Các ép buộc ở lại trong nhà để tránh đầu sóng ngọn gió, ban đầu tính thử dò xét Bùi Ngụ Hành đôi chút, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thôi, lỡ như bị lộ thân phận thì biết làm sao.
Ngày ấy qua đi, Bùi Ngụ Hành không hỏi đến chuyện có liên quan đến Trịnh gia nữa, Tuyên Nguyệt Ninh mừng vì hắn không thèm để ý, lại tự an ủi mình: Khóa vàng đều cầm rồi, dù cho có biết, hắn cũng chẳng làm gì được, nàng đã hạ quyết tâm làm người Tuyên gia, hắn chẳng lẽ còn đuổi nàng đi được sao?
Càng gần đến ngày diễn ra vòng tuyển “Rút giải”, các đứa nhỏ trong viện đều được Tuyên phu nhân đưa về nhà, tạm ngưng dạy học. Bà tạ lỗi với hàng xóm, giải thích do gần đây nhi lang trong nhà đang chuẩn bị khoa khảo, nên không muốn gây ảnh hưởng.
Bùi Ngụ Hành tất nhiên không bận tâm, nhưng nếu như thế có thể khiến mẫu thân và Tuyên Nguyệt Ninh an lòng, hắn cũng không phản đối.
Tuyên Nguyệt Ninh luôn tin tưởng Bùi Ngụ Hành, chỉ là trong chuyện ăn uống càng thêm chú ý chăm sóc hắn. Ngay cả hai đứa nhỏ cũng hiểu chuyện, không còn nô đùa ồn ào, những lúc rảnh rỗi chỉ ngồi dưới gốc cây hòe đếm kiến.
Nhưng riêng Triệu Hoán Thần thì lâu lâu lại đến tìm Bùi Ngụ Hành, dáng vẻ cứ như muốn trói hắn mang đến Triệu phủ luôn, khiến Tuyên Nguyệt Ninh đặc biệt chú ý.
Bùi Ngụ Hành thì lại chẳng thấy bất ngờ, còn nói với Tuyên phu nhân và Tuyên Nguyệt Ninh rằng không cần để ý đến Triệu Hoán Thần, cứ coi là bạn bè của hắn là được.
Tuyên Nguyệt Ninh nơi nào chịu nghe hắn, nàng tuy không có ấn tượng gì đặc biệt với Triệu Hoán Thần, nhưng đã được Bùi Ngụ Hành khen một tiếng, tất nhiên phẩm hạnh là không tồi rồi, nên càng thấy Triệu Hoán Thần thuận mắt hơn.
Triệu Hoán Thần biết rõ mình đến Bùi gia là thêm phiền phức, nhưng hắn thực sự căng thẳng, cứ rời Bùi Ngụ Hành là đứng ngồi không yên. Ai bảo mỗi lần dự văn hội hắn đều đứng cuối, đành mặt dày ăn vạ ở Bùi gia.
Hắn từng đề nghị hai người cùng về Triệu phủ ôn tập, nhưng bị Bùi Ngụ Hành dứt khoát từ chối. Thứ nhất là hắn chưa khỏe hẳn, thứ hai là sợ rời khỏi tầm mắt Tuyên phu nhân và Tuyên Nguyệt Ninh, khiến hai người họ càng thêm lo lắng.
Qua đoạn thời gian chỉ dạy cho Triệu Hoán Thần, Bùi Ngụ Hành cũng hiểu thêm phần nào về tính cách người này. Rõ ràng là đứa nhỏ được cưng chiều quá mức trong nhà, không chịu được khổ, chỉ cần không lười biếng, nhớ kỹ những gì được dạy, thì với danh tiếng Triệu gia, vượt qua vòng tuyển “Rút giải” cũng không quá khó.
Nếu hắn chịu ở lại nơi nhỏ này, cũng không sao. Chỉ cần lần này vượt qua thuận lợi, có thêm lòng tin vào chính mình, nỗ lực nhiều hơn, sau này nhất định sẽ có thành tựu không nhỏ.
Ngay cả Bùi Ngụ Hành – người được gọi là tài tử số một Trường An – cũng đang ôn tập trong nhà, thì đám tài tử Việt Châu khác càng không dám bước ra khỏi cửa. Các tiệc hội văn thơ thịnh hành ngày nào, giờ trở nên im ắng, không còn một nhà nào tổ chức.
Sau khi xử lý xong chuyện liên quan đến Linh Lung Các và sản nghiệp dưới quyền, Tiêu phu nhân liền dồn sự chú ý sang chuyện thi cử của con mình.
Người nhà biết rõ chuyện trong nhà. Nhi tử của bà bao nhiêu cân lượng bà hiểu rõ. Trời sinh không có đầu óc học hành, chỉ giỏi ăn chơi trác táng, dáng vẻ y hệt phụ thân hắn, chưa đến tuổi trưởng thành, mà tiểu thiếp ấm giường đã không ít.
Dù Bùi nhị gia ở Lạc Dương chịu cho một danh ngạch tiến sĩ, nhưng danh ngạch Hương Cống Sinh này, bà vẫn phải tự thân mà giành lấy.
Mang thuốc bổ tốt đến thăm nhi tử trong thư phòng, lại nghe thấy tiếng ngáy vang như sấm bên trong, bà liền nắm tai kéo dậy, mắng cho một trận.
Vòng tuyển chọn này khác sơ tuyển ở chỗ, Châu trường Việt Châu sẽ đích thân chủ trì. Phải biết sau vòng này, Châu trường sẽ báo danh sách Hương Cống Sinh lên Lạc Dương. Những người này đều do Châu trường bảo đảm, xảy ra chuyện thì Châu trường là người đầu tiên chịu trách nhiệm.
Vị Châu trường này rất quý thanh danh của mình, muốn móc nối với ông quá khó khăn, chi bằng nghĩ cách khác.
Bà nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh người từng cự tuyệt bà – chính là Bùi Ngụ Hành.
Gió đã lặng, các tiểu nương tử từ Trường An tới vì biết được Tuyên Nguyệt Ninh là biểu muội của Bùi Ngự Hành, nên không ai dám đến gây chuyện với Văn Nhai Các nữa, ngược lại còn vội vàng tới đưa tiền. Tuyên Nguyệt Ninh liền được Khố Địch Úy Văn gọi trở lại.
Các nàng đưa đơn đặt hàng tới, Tuyên Nguyệt Ninh không nhận lấy cái nào, nhưng cũng không thể khiến Văn Nhai Các thiệt hại, nên liền đem ý tưởng và mẫu vẽ của mình nói cho các họa sĩ khác trong tiệm, còn thêm lời khuyên tốt giúp các họa sĩ vẽ tốt hơn. Những điều này không thể học được nếu không phải sư đồ, nên các họa sĩ càng thêm cảm kích Tuyên Nguyệt Ninh, đối đãi với nàng càng ngày càng tốt hơn.
Khi thấy Tiêu phu nhân cho người gọi nàng ra ngoài, còn lén giữ chặt tay nàng, nhắc nàng phải cảnh giác, đừng để bị lừa còn thay người ta đếm tiền, lại dặn dò nàng nếu Tiêu phu nhân gọi nàng về Linh Lung Các thì ngàn vạn lần đừng đồng ý.
Tuyên Nguyệt Ninh cảm tạ ý tốt của mọi người, chỉ nói trong lòng mình hiểu rõ, Văn Nhai Các như ngôi nhà ấm áp, nàng chẳng nỡ rời đi trở lại Linh Lung Các.
Với lại, khó khăn lắm mới rời khỏi được nơi đó, đã vậy lúc đi cũng làm Linh Lung Các náo loạn một phen, làm sao có thể trở về lần nữa?
Ra khỏi cửa tiệm, nàng đi thẳng tới quán rượu lớn nhất ở Hành phường, Hồ cơ ở cửa và nàng đã là người quen, cả con phố ai mà không biết chuyện Tiêu phu nhân từng làm với nàng. Nàng ta liền đùa giỡn giữ nàng lại, ghé tai nói nhỏ một câu: “Rượu hôm nay rất thuần,” rồi thả nàng đi vào.
Đây là ý bảo nàng đừng uống rượu. Tuyên Nguyệt Ninh theo tỳ nữ bước vào phòng riêng, Tiêu phu nhân đã chờ sẵn ở đó. Nếu đã có ý muốn mượn sức một người, tất nhiên bà ta sẽ muốn nàng thành thật với bà ta.
Lời nói ngon ngọt cứ ào ào đổ về phía nàng. Nàng vốn không còn là tiểu nương tử không rành sự đời, chứ không thật bị bà ta xoay vòng vòng.
Dùng dở bữa còn phải đi về cửa tiệm để tiếp tục vẽ, nàng liền từ chối uống rượu, hai người khách sáo qua lại vài câu, Tiêu phu nhân cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề: “Thất nương, vòng tuyển chọn Việt Châu sắp bắt đầu rồi, a huynh của con có phải vẫn chưa nhận được thiệp mời? Bá mẫu đây thật ra có một cách giúp được a huynh của con một tay, chỉ là cần đến sự giúp sức của con.”
Tuyên Nguyệt Ninh trong lòng mơ hồ có điều suy đoán, liền hỏi: “Chuyện thi cử, cháu cũng chẳng giúp được gì cho a huynh, không biết bá mẫu có ý gì đây?”
“Hài tử ngoan, là thế này, bá mẫu dù sao ở Việt Châu cũng có chút mối quan hệ, có thể giúp a huynh con trình thơ cho Châu trường. Về chữ và thơ của a huynh con thì khỏi phải nói rồi, Châu trường chỉ cần thấy bài thơ ấy, chắc chắn sẽ đồng ý. Chỉ là tính tình a huynh con như vậy, bá mẫu có lòng giúp, nó cũng chưa chắc chịu đưa thơ cho bá mẫu, cho nên phải nhờ con trộm lấy hai bài thơ.”
Nàng cúi đầu nhìn chiếc khăn tay đỏ thẫm trong tay Tiêu phu nhân, dáng vẻ như không biết phải làm sao, nhưng trong mắt đầy vẻ châm biếm, nước mắt bỗng dâng đầy hai tròng mắt — thì ra là như vậy!
Tiêu thị a, Tiêu thị!
Cho nên kiếp trước ngươi cũng dùng cách này, vừa dụ dỗ vừa ép buộc hắn sao?
Khi đó, Bùi Ngụ Hành đã làm người ghi chép ở phủ nha, việc tuyển chọn “Rút giải” tự nhiên không đến lượt hắn. Hắn bị lao lực đến kiệt quệ thân thể thì thôi, lại còn bị bè bạn ở Trường An thương hại hắn tự hủy tiền đồ, điều này còn khiến hắn nhục nhã hơn cả sự coi thường của người đời.
Khi ấy chính nàng cái gì cũng không hiểu, chỉ biết Tiêu phu nhân ngày ngày đến nhà tìm hắn, hai người còn cãi nhau một trận lớn, tan rã không vui.
Về sau, hắn ngã bệnh thổ huyết trong nha môn, hôn mê bất tỉnh. Người đưa hắn về thật sự nhìn không nổi, nói nàng khi hắn tỉnh lại thì khuyên nhủ vài lời, đừng nên cứng đầu mà bị người chèn ép đến bước này.
Khi ấy nàng thật sự rất sợ, chỉ dám trốn trong chăn mà khóc mỗi đêm. Nếu Bùi Ngụ Hành xảy ra chuyện gì, thiên hạ to lớn, nàng còn có chỗ nào dung thân nữa? Vì vậy hết sức chăm sóc hắn, nhưng muốn khuyên nhủ lại không dám nói ra.
Đến khi Tiêu phu nhân lại đến nhà với vẻ đắc ý, Bùi Ngụ Hành ném đồ cho bà ta, quát bà ta đừng đến nữa.
Nhi tử của Tiêu phu nhân ở lần tuyển chọn ấy biểu hiện xuất sắc, được Châu trường ưu ái, giành được danh ngạch Hương Cống Sinh, sau đó ở Lạc Dương đỗ đầu, trở thành tiến sĩ, ở lại Lạc Dương làm quan. Tuyên gia đón tin vui ấy, mở tiệc linh đình suốt ba ngày, cả thành Việt Châu đều vì chuyện này mà náo nhiệt hẳn lên.
Mà nàng vì bị Bùi Ngụ Hành cấm không cho đi ăn tiệc, nên chuyện này đến giờ nàng vẫn nhớ kỹ. Không phải vì ghen tỵ, mà là cảm thấy — nếu Bùi Ngụ Hành đi thi, chắc chắn sẽ giành hạng nhất. Nàng dù có đập nồi bán sắt, cầm cố tất cả trong nhà cũng phải giúp hắn vẻ vang một lần.
Không ngờ, quay qua quay lại, bao nhiêu lối rẽ cũng dẫn về một hướng, Bùi Ngụ Hành không làm người ghi chép nên bà ta không đắn đo được, nên giờ đến tìm nàng.
Cũng may kiếp này, Triệu gia tuy rất vừa lòng với Bùi Ngụ Hành, nhưng cũng không muốn để lộ ra ngoài chuyện tìm cho con mình một người còn chưa trưởng thành làm phu tử, sợ bị người đời chê cười. Vì vậy mới đè ép chuyện này xuống, nên không có mấy người biết.
Lại vì dạo gần đây, Tiêu phu nhân bận rộn lo liệu chuyện Linh Lung Các, lơ là Bùi Ngụ Hành, không biết hắn đã có được thiệp mời vào vòng tuyển “Rút giải”.
Muốn nàng trộm thơ của Bùi Ngụ Hành cho nhi tử của bà ta? Hay quá, đúng là cầu còn không được!
Sau khi ngượng ngùng từ chối vài lần, cuối cùng nàng liền đồng ý sẽ trộm thơ của Bùi Ngụ Hành giúp bà ta.
Tiêu phu nhân mừng rỡ, không ngừng hứa hẹn với nàng, nhất định sẽ giúp Bùi Ngụ Hành giành lấy thiệp mời tham dự “Rút giải”, lại không quên dặn dò nàng đừng để cho Bùi Ngụ Hành biết chuyện này.
Tuyên Nguyệt Ninh tại chỗ đồng ý, về đến nhà liền kể lại toàn bộ với Tuyên phu nhân và Bùi Ngụ Hành, để họ có sự chuẩn bị trong lòng. Tuyên phu nhân tức đến nổi hết cả gân xanh, ôm lấy Tuyên Nguyệt Ninh không buông, liên tục khen nàng thông minh, chuyện như vậy tuyệt đối không được giấu họ.
Dĩ nhiên rồi, họ mới là người thân của nàng, sao nàng có thể vì Tiêu phu nhân mà giấu họ được chứ?
Đã có chuẩn bị, Bùi Ngụ Hành bèn sắp xếp để Triệu Hoán Thần mấy ngày tới không cần đến nhà nữa. Thấy hắn lưu luyến không muốn rời, Bùi Ngụ Hành liền giao cho hắn rất nhiều bài tập, đuổi hắn trở về nhà.
Còn hắn, vốn có thói quen tiện tay làm thơ hàng ngày, lại nói ai đi thi “Rút giải” mà chẳng chuẩn bị vài bài thơ sẵn? Nhỡ đến khi đó không kịp làm thơ mới, cũng còn cái để giữ thể diện.
Chọn hai bài thơ mà hắn định dùng ở vòng “Rút giải” đưa cho Tuyên Nguyệt Ninh, để nàng giao cho Tiêu phu nhân.
Tuyên Nguyệt Ninh hơi lo, sợ có sơ suất — đây là chuyện liên quan đến danh ngạch Hương Cống Sinh mà.
Bùi Ngụ Hành lại an ủi nàng: kẻ chỉ biết chép thơ của hắn để giành lấy danh ngạch Hương Cống Sinh, thì không đáng sợ, chỉ sợ đến khi hắn thật sự xuất hiện tại vòng tuyển “Rút giải”, đối phương sợ quá lại không dám dùng.
Nở nụ cười miễn cưỡng, nàng vẫn thấy bất an trong lòng, cảm thấy phải có chuẩn bị khác mới ổn. Vì vậy sau khi giao thơ cho Tiêu phu nhân, nàng sao chép lại một bản, cố ý dùng giấy vẽ đã bỏ đi của cửa tiệm, còn bóp nhăn qua một lượt, kẹp vào trong bản vẽ chuẩn bị gửi cho Hàn phu nhân.
Lo trước khỏi họa chưa bao giờ là sai, chỉ mong Hàn phu nhân khi nhìn thấy, sẽ đưa cho phu quân của mình đánh giá.
Ngày thi “Rút giải” dần đến, địa điểm của vòng tuyển được chỉ định tổ chức trên núi Võng Sơn, Việt Châu.
Việt Châu không giáp biển, ngược lại là nơi nhiều núi non liên miên trập trùng. Nói là núi, nhưng cũng không quá cao lớn. Đến mùa hè bóng cây râm mát, là nơi văn nhân lưu luyến quên về. Nhiều tài tử muốn xây nhà, thường chọn nơi quanh núi, cùng vài bạn tốt làm hàng xóm, để được gần gũi thiên nhiên.
Võng Sơn nằm không xa thành Việt Châu, là ngọn núi nổi bật nhất trong cả dãy. Muốn leo lên đỉnh, cũng đủ khiến người mệt lả.
Kỳ thi “Rút giải” tuy danh nghĩa là chọn Hương Cống Sinh, nhưng quyết định kết quả lại nằm trong tay Châu trường. Các đại diện của Châu chấm bài của thí sinh, đều là thân thích hoặc là người quen, vì vậy không giống như thi tiến sĩ ở Lạc Dương, không cần phải tuân theo quy củ nghiêm khắc vào trường thi làm bài.
Hơn nữa Việt Châu cũng không có địa điểm nào đủ rộng cho trăm học sinh cùng thi.
Vì vậy “Rút giải” này giống như một buổi văn hội, các tài tử thi nhau phô diễn tài hoa để thu hút sự chú ý của Châu trường. Ai được Châu trường nhớ tên, người ấy có cơ hội lấy được danh ngạch Hương Cống Sinh.
Khi biết địa điểm thi là ở Võng Sơn, Tuyên Nguyệt Ninh và Tuyên phu nhân đều lo lắng.
Đối với học sinh bình thường, leo núi dự văn hội không phải chuyện gì khó. Nhưng đối với Bùi Ngụ Hành vốn yếu ớt từ nhỏ, đây là chuyện lớn.
Không leo lên được đỉnh núi mà bỏ lỡ kỳ thi vẫn là chuyện nhỏ, chỉ sợ hắn ngất xỉu giữa đường, rồi phát bệnh tim mới là nguy.
Mà Bùi Ngụ Hành tham gia “Rút giải” còn muốn mang theo đàn cổ, cây đàn này do Triệu Hoán Thần cố tình tìm mua, tặng cho hắn. Không nói cây đàn này là bảo vật nổi danh của Lang gia, giá trị rất cao, mà quan trọng còn là tấm lòng thành của Triệu Hoán Thần.
Chỉ nghĩ đến cảnh Bùi Ngụ Hành cõng đàn đi trên đường núi gập ghềnh, vừa đi vừa thở dốc, khiến ai cũng lo lắng.
Nàng đến kỳ thi “Rút giải” sẽ gặp phải Trịnh Tử Duệ, và có thể bị người ta phát hiện hai người giống nhau, cùng với chăm sóc Bùi Ngụ Hành. Đứng trước hai vấn đề này, Tuyên Nguyệt Ninh không do dự chọn Bùi Ngụ Hành.
Nàng sinh ra đã giống Trịnh Tử Duệ, đây là do huyết thống Trịnh gia mang lại, dù nàng oán hận cũng không thay đổi được. Với lại, Bùi Ngụ Hành tham gia khoa cử, sau này nhất định sẽ gặp Trịnh Tử Duệ càng nhiều hơn. Sớm hay muộn cũng phải gặp nhau thôi.
Dù có bị Bùi Ngụ Hành phát hiện, nàng cũng không sợ!
Nhưng nghĩ vậy thôi, trong lòng vẫn sợ hãi. Vừa thu xếp đồ, nàng vừa nghĩ: đến khi đó chỉ cần bám lấy mẫu thân, chỉ cần mẫu thân không nỡ rời nàng, nàng không tin Bùi Ngụ Hành sẽ giống kiếp trước, đem nàng trả về Trịnh gia.
Trong sân, gà mái kêu khanh khách, hai đứa trẻ đang ở ổ gà thu thập trứng. Trong bếp, mùi thuốc mẫu thân sắc cho Bùi Ngụ Hành bay ra, đầy hơi thở đời thường — kiếp này thật không giống kiếp trước.
Không có khóa vàng, không có tín vật, chỉ bằng một khuôn mặt thì Trịnh gia cũng sẽ không chịu thừa nhận con mình bị ôm nhầm, vì đây chính là một vết nhơ lớn.
Sau khi chuẩn bị xong tâm lý, nàng quay đầu lại thì thấy Bùi Ngụ Hành đang đứng ở cửa, làm nàng hoảng hốt.
Không nhịn được vỗ ngực oán trách: “Ngày mai đã phải đi tham gia “Rút giải” rồi, sao ngươi không ôn thư mà còn lảng vảng ở đây? Ngươi không cần lo, ta sẽ thu xếp hết mọi thứ cần mang cho ngày mai.”
Hắn cần uống thuốc, phải nặn thành viên cho dễ mang theo. Nước ngọt cũng không thể thiếu. Trên núi lạnh, còn phải mang theo áo choàng nàng mua cho hắn từ Văn Nhai Các, vô số thứ, phải mang cả đống, sao có thể để một mình hắn đi?
“Ngươi đừng khuyên ta nữa, ta nhất định phải đi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=36]
Đại Lạc đâu có luật nào quy định không cho tiểu nương tử ra ngoài. Huống hồ ngươi đi tham gia “Rút giải”, ta chỉ lặng lẽ đi bên cạnh, tuyệt đối không nhiều chuyện!”
Nói rồi, nàng liếc nhìn bộ ngực vẫn bằng phẳng của mình.
Nàng mặc xiêm y nam nhân vào, đúng thật chẳng ai nhận ra là nữ tử, sợ gì chứ…
Bùi Ngụ Hành đã đứng đó một lúc lâu, nhìn nàng bận rộn, lúc thì sắp cái này, lúc thì sắp cái kia, lúc sau lại thấy không thể mang đồ vật quá chói mắt lại bỏ ra, ánh mắt hắn đầy thâm ý rồi thu lại, nói: “Không phải thấy ngươi vướng bận.”
Hắn chỉ vào đống hành lý chiếm nửa giường: “Không cần mang nhiều thế. Châu trường chắc chắn đã chuẩn bị chu đáo cho “Rút giải” này. Mang theo nhiều thứ như vậy, ngươi định vác lên núi thế nào?” Thấy nàng không phục, còn định dùng thân mình nhỏ bé để khuân hết, hắn nói thẳng: “Nếu để ngươi vác hết, người ta nhất định sẽ nói ta không xứng là quân tử.”
Câu này đã thành công thuyết phục nàng, Tuyên Nguyệt Ninh nhíu chặt đôi mày lá liễu: “Vậy… vậy thì bớt đi chút, nhưng thuốc với nước là nhất định phải mang!”
Ngày hôm sau lên đường, Tuyên Nguyệt Ninh đeo sọt sau lưng, ôm đàn cổ trước ngực, mặc nam trang do Tuyên phu nhân may sửa, vẽ mày kiếm như nam tử, đi bên cạnh Bùi Ngụ Hành, thật sự giống tiểu người hầu thân cận của hắn.
Đến chân núi Võng Sơn, chỉ thấy hai nha dịch ngồi trông chòi. Thấy họ đến, lập tức cung kính muốn xem thiệp mời, chỉ đường lên núi, vì ai mà biết được tài tử ôm đàn này, ngày sau có thành đại quan hay không.
“Rút giải” chỉ định tổ chức trên núi, cũng không yêu cầu họ tập hợp dưới chân núi. Vì vậy các tài tử kết bạn nhóm ba người, nhóm năm người với nhau cùng lên núi.
Như kiểu Bùi Ngụ Hành chỉ dẫn theo tiểu người hầu, đi một mình là hiếm có.
Đi được một đoạn, không chỉ Bùi Ngụ Hành mệt, mà cả Tuyên Nguyệt Ninh cũng mệt không chịu nổi, lau mồ hôi trên trán, nhìn con đường phía trước vẫn chưa thấy đỉnh, không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ vẫn chưa tới đỉnh sao?”
Phải biết rằng họ đi ngay khi vừa qua giờ cấm đi lại ban đêm, dọc đường đã gặp không ít tài tử nghỉ chân.
Bùi Ngụ Hành thở dốc nhẹ nhàng, sắc mặt trắng bệch. Tuyên Nguyệt Ninh lấy nước cho hắn uống một ngụm, đỡ hắn nghỉ dưới tán cây. Biết hắn không muốn ngồi chỗ đầy đất đá, nàng còn cẩn thận mang theo đệm do Tuyên phu nhân khâu.
Có tài tử đi ngang, thấy Bùi Ngụ Hành dung mạo xuất chúng, nhìn thêm vài lần. Họ thắc mắc sao chưa từng thấy hắn trong các văn hội Việt Châu trước đây, đến khi thấy cái đệm dưới mông hắn thì lập tức nhếch mép, quay đi, không nhìn nữa.
Liên tục nhìn thấy từng nhóm người lên núi, lại thấy Bùi Ngụ Hành nghỉ quá lâu, nàng định dìu hắn dậy, lại bị hắn xua tay từ chối. Nàng đang muốn giận thì chợt thấy Triệu Hoán Thần hưng phấn vọt lại đây, “Bùi lang, ta liền biết ngươi sẽ chờ ta mà!”
Hắn đứng dưới chân núi, cố ý hỏi hai người nha dịch kia có thấy thân ảnh của Bùi Ngụ Hành không. Hai người nha dịch kia đối với vị công tử mang phong thái ngời ngời, lại thêm ấn tượng sâu sắc về tiểu người hầu của lang quân, người nhỏ gầy mà mang theo bao lớn bao nhỏ, lập tức liền đáp rằng bọn họ là nhóm người đầu tiên lên núi.
Hôm qua, Triệu Hoán Thần do quá căng thẳng nên không ngủ được, liền ở thư phòng học thuộc lòng những sách mà Bùi Ngụ Hành đưa cho hắn xem, học thuộc lòng một hồi rồi mơ màng ngủ thiếp đi. Sáng sớm tỉnh dậy, ánh mặt trời đã rực rỡ, hắn sốt ruột vội vã đuổi theo, không ngờ lại có thể gặp được bọn họ ở lưng chừng núi.
Thấy hắn chủ động muốn giúp đỡ vác sọt, Tuyên Nguyệt Ninh liền lặng lẽ nuốt xuống những lời “ngươi hiểu lầm”.
Có Triệu Hoán Thần tham gia, dọc đường đi đã bớt nhàm chán.
Tuyên Nguyệt Ninh trước kia cũng từng ở Tiêu phủ vì Tiêu Tử Ngang tổ chức văn hội, biết Việt Châu chiếm danh ngạch lớn thì các tài tử sẽ đổ về rất nhiều, nhưng cũng không ngờ lại nhiều đến vậy.
Liếc mắt nhìn lại, cây cối trên đỉnh núi đã bị đốn đi một vùng, lấy một cái đình làm trung tâm, các tài tử áo rộng phấp phới, người thì đứng nhóm năm nhóm ba thảo luận tình hình chính trị đương thời, những người còn lại thì ngồi trên mặt đất, hoặc đứng bên đình.
Vì bọn họ cứ đi một đoạn lại nghỉ một chút, tuy là nhóm lên núi sớm nhất, nhưng lại đến nơi muộn nhất. Những ai đi sau mà vượt qua họ, đều đã thấy qua tổ hợp kỳ quái của họ. Và vì khí chất kia của Bùi Ngụ Hành, nên ai nấy đều xem họ là đối thủ đáng gờm. Vừa mới lên đến nơi, liền thu hút mọi ánh nhìn từ đám tài tử, cả trong tối lẫn ngoài sáng.
Tuyên Nguyệt Ninh ôm chặt cây đàn cổ trong lòng, vẻ mặt căng thẳng nhìn quanh bốn phía, y như một tiểu người hầu ngốc nghếch chưa hiểu sự đời, làm mất mặt chủ tử. Dáng vẻ này của nàng khiến không ít tài tử bật cười chê bai.
Nàng lướt nhanh ánh mắt qua đám tài tử, không thấy bóng dáng Trịnh Tử Duệ — người đáng ra phải là tâm điểm chói lòa ở đây — lúc này mới yên lòng.
Sau đó tìm chỗ, rồi cùng Bùi Ngụ Hành đi tới một chỗ khuất ít người để ý.
Triệu Hoán Thần đi cùng họ, liền lập tức trở thành mục tiêu trêu chọc đầu tiên. “Này, chẳng phải Triệu lang quân đó sao? Văn hội lần nào ngươi cũng bỏ về giữa chừng, lần này được chọn tham gia vòng tuyển “Rút giải” thì cũng cố mà ngồi đến phút cuối đi, kẻo phụ lòng kỳ vọng của phụ thân của ngươi.”
Tất cả những tài tử ở Việt Châu, ai từng biết Triệu Hoán Thần đều phá lên cười. Họ đã quen với việc chê cười hắn, trong đó người cười to nhất chính là Tuyên Quân Bác — nhi tử của Tiêu phu nhân — đôi mắt phượng mảnh dài của y gần như híp lại vì cười.
Còn những tài tử từ Trường An, Lạc Dương đến thì không tham gia trêu chọc, mà lộ vẻ khinh thường rõ rệt, như thể chẳng muốn liên quan đến đám người võ học kia.
Triệu Hoán Thần bị nói đến suýt đỏ hoe mắt, Tuyên Nguyệt Ninh không nhịn được, dúi cho hắn một mảnh vải rách: “Ngươi để ý đến mấy lời của mấy bà ba hoa đó làm gì, mau lau sạch chỗ đá kia đi, chẳng thấy Bùi lang của nhà ngươi đã đứng ở bên cạnh lâu rồi à?”
“Ngươi chỉ là tiểu tử sai vặt, chửi ai là bà ba hoa đấy hả!”
Tuyên Nguyệt Ninh trợn mắt liếc hắn, một đám lang quân đi tranh cãi với một tiểu tử sai vặt như nàng, cũng không sợ ảnh hưởng hình tượng quân tử của họ à? Tuy Châu trường chưa xuất hiện, nhưng lúc lên núi, nàng đã phát hiện trong núi có không ít người mai phục, lại còn có kẻ cầm giấy bút ghi ghi chép chép.
Nếu đây là nơi tổ chức vòng tuyển của cuộc thi “Rút giải” Việt Châu, thì làm sao người ngoài có thể tùy tiện xuất hiện ở đây được? Chỉ sợ là Châu trường đã âm thầm sắp xếp. Vậy nên, nếu họ muốn làm rùm beng thì cứ việc, càng lớn càng tốt, để xem ai xui xẻo.
Triệu Hoán Thần nghe nói Bùi Ngụ Hành muốn ngồi xuống, lập tức ân cần hết mực, không buồn để ý đến những lời chê bai, liền cúi xuống lau khô tảng đá chỉ trong vài ba động tác.
Lúc này, Bùi Ngụ Hành đã không còn đứng vững, sắp ngã đến nơi. Tuyên Nguyệt Ninh vội vàng trải đệm, đỡ hắn ngồi xuống, vỗ ngực giúp hắn điều khí, còn đổ cho hắn một ngụm nước. Thấy hắn chẳng buồn để ý đến son môi, vết son đã bị cọ hết lên trên ống trúc, môi lộ ra màu xanh tím, nàng liền biết có chuyện chẳng lành.
Môi thâm như vậy, e là sắp phát bệnh tim, thật may là nàng có mang theo thuốc.
Sau khi cho hắn uống thuốc, nàng càng thêm lo lắng. Người này, đến khi bệnh nằm trên giường ở nhà còn phải giữ dung mạo chỉnh tề. Nếu để hắn biết mình giữa vòng tuyển “Rút giải” quan trọng này, lộ ra đôi môi thâm tím, không biết sẽ tức giận đến mức nào. Thân thể hắn làm sao chịu nổi mừng giận quá mức.
Nàng vội vàng bảo Triệu Hoán Thần che chắn hai người, để không ai thấy được hành động của mình. Rồi nhanh chóng móc trong túi bên hông ra hộp son mới mua, thấp giọng nói với Bùi Ngụ Hành: “Son môi của ngươi bị trôi hết rồi, ta không có màu đỏ, chỉ có màu hồng nhạt, ngươi tạm dùng đỡ.”
Rồi mặc kệ hắn có đồng ý hay không, trong lúc hắn còn kinh ngạc, nàng đã mạnh tay dùng lòng ngón tay dính son bôi lên môi hắn.
Môi vốn nhợt nhạt lập tức trở nên phớt hồng bóng bẩy.
Khí chất áp bách vốn dày đặc của Bùi Ngụ Hành lập tức tiêu tan, trông chẳng khác gì một con thú nhỏ lông mềm dịu ngoan. Ngay cả ánh mắt sắc lạnh kia cũng trở nên dịu lại.
Tay nàng khẽ run, suýt nữa làm rơi hộp son.
Quên mất, nàng đã cố tình mua loại có pha phấn trân châu để môi trông long lanh hơn, vì nó mà tốn của nàng thêm mấy đồng tiền!
May mà đúng lúc này, có một tài tử nhận ra Bùi Ngụ Hành lên tiếng cứu nàng.
“Bùi lang? Là Bùi lang Trường An sao?”
Bùi Ngụ Hành nhìn về phía người kia, nhẹ nhàng gật đầu.
Tiếng xì xào vang lên. Người nọ mặt biến sắc, lúng túng nói: “Vừa rồi thấy hơi giống, không ngờ thật sự là Bùi lang. Từ lúc chia tay ở Trường An, đến giờ cũng mấy tháng rồi.”
“À… ta… bạn gọi ta, ta đi trước.” Nói rồi liền lách qua đám người, đi về hướng ngược lại với họ.
Có người trong đám đông tò mò hỏi: “Cái gì mà Bùi lang Trường An? Sao các ngươi lại có vẻ mặt kỳ lạ vậy? Tự dưng lùi hết ra xa thế là sao?”
Từ lúc thân phận của Bùi Ngụ Hành bị lộ, các tài tử đến từ Trường An và Lạc Dương đồng loạt lùi về sau, như thể muốn cách hắn càng xa càng tốt.
Các tài tử ở Việt Châu thấy thế, dù không hiểu nguyên do, cũng bắt chước lùi theo.
Chỉ trong chốc lát, ba người bọn họ liền trở nên đơn độc giữa đỉnh núi vốn chật kín người. Người người né tránh, khiến họ càng thêm nổi bật.
Trong đám đông bắt đầu vang lên những tiếng xầm xì:
“Sao hắn lại ở đây?”
“Hắn là ai mà các ngươi im lặng vậy?”
“Vị này chính là Bùi lang sánh ngang với Trịnh Bát lang.”
“Sánh ngang gì chứ? Trịnh Bát lang là con chính thất của gia chủ Trịnh gia, tài hoa hơn người. Còn hắn? Chỉ là con của tội thần thôi! Sao xứng đáng được nhắc đến ngang hàng cùng Trịnh Bát lang? Ta còn tưởng hắn theo phụ thân hắn cùng bị xử trảm rồi chứ, không ngờ tới còn có thể tham gia vòng tuyển “Rút giải” của Việt Châu.”
“Phụ thân của hắn phạm tội gì?”
“Tham ô mưu phản, bị thân tộc tố cáo, chém đầu ngay giữa phố lớn Trường An đấy.”
“Trời ạ!” Đám tài tử đồng loạt lùi lại một bước, sợ vạ lây.
Tuyên Nguyệt Ninh đứng sau lưng Bùi Ngụ Hành, sắc mặt sa sầm, khẽ bảo: “Chớ có tức giận.”
Sắc mặt Bùi Ngụ Hành vẫn nhàn nhạt. Ở Trường An, hắn đã quen với nhân tình ấm lạnh. Những lời cay độc hơn thế này hắn cũng đã nghe, sao có thể vì mấy lời này mà nổi giận.
Ngược lại, Triệu Hoán Thần đi cùng họ còn tức giận hơn cả hai người, định mở miệng phản bác thì bị Bùi Ngụ Hành ngăn lại.
Đám tài tử không ngần ngại bày ra vẻ mặt xem trò vui, tiếp tục bàn tán.
Còn người đang là trung tâm đề tài bàn tán, thì lại nhàn nhã uống nước. Tuyên Nguyệt Ninh đứng sau hắn, giương một chiếc dù giấy đỏ, che đi ánh nắng len qua tán cây.
Ánh đỏ chiếu lên mặt Bùi Ngụ Hành, làm mờ đi nét dịu dàng do son môi mang lại, khiến hắn càng thêm vẻ thanh lãnh.
Đúng lúc này, từ con đường núi đối diện xuất hiện hai người, khiến đám tài tử lập tức xôn xao.
Hoàng Châu trường mặc quan phục cùng Trịnh Tử Duệ vừa trò chuyện vừa xuyên qua đám người, đi tới đình hóng mát đang nằm ở giữa.
“Châu trường!”
“Bát lang!”
Không ít tài tử nhìn Trịnh Tử Duệ được Châu trường ưu ái thì cực kỳ ngưỡng mộ, hận không thể được sánh vai xưng huynh gọi đệ với y, hoàn toàn trái ngược với cách họ đối xử với Bùi Ngụ Hành khi nãy.
Trong đình hóng mát, Châu trường và Trịnh Tử Duệ cũng nhìn thấy Bùi Ngụ Hành.
Ai bảo nơi đó người ít nhất, lại nằm ngay trước mặt họ, nổi bật không thể lờ đi.
Trịnh Tử Duệ mặc áo xanh, đầu đội ngọc quan, trông vẫn như trước. Sau khi nhận ra Bùi Ngụ Hành, y không như đám tài tử khác né tránh, mà từ xa hành lễ.
Bùi Ngụ Hành cũng đứng dậy, nghiêm trang đáp lễ.
Dù hai người không nói một lời, nhưng người ngoài vẫn có thể cảm nhận được tình nghĩa không thay đổi giữa họ. Trịnh Bát lang không để tâm đến việc Bùi Ngụ Hành trở thành con tội thần, còn Bùi Ngụ Hành cũng chẳng bận lòng về khoảng cách thân phận giữa hai người.
Châu trường vốn đã biết Triệu gia cố tình để Bùi Ngụ Hành dự vòng tuyển “Rút giải”. Nay thấy hai người cư xử như vậy, thầm gật đầu hài lòng, trên gương mặt xưa nay nghiêm nghị cũng thấp thoáng ý cười.
Điều này khiến những tài tử từng né tránh Bùi Ngụ Hành hối hận không thôi. Biết vậy đã không hành xử như lúc nãy.
Bọn họ cũng như Châu trường, không khỏi thốt lên cảm thán: “Không hổ danh Trịnh Bát lang.”
Ai chẳng biết Trịnh Bát lang như vầng trăng sáng giữa trời cao, là một quân tử đích thực — không phải kiểu giả quân tử chỉ biết tỏ vẻ bên ngoài, mà là chính nhân quân tử từ trong xương cốt.
Trên người hắn ngoài ngân phiếu ra, còn luôn luôn mang theo tiền đồng, gặp ăn mày đều bố thí, thấy chuyện bất bình thì ra tay giúp đỡ. Từng cứu một cô nương bị lũ công tử ăn chơi trêu chọc giữa thành Trường An, từng nhân chuyến du ngoạn mà giúp đỡ một huyện nghèo.
Đây đâu chỉ là quân tử, quả thực là thánh nhân!
Hắn không giống người thừa kế được đại gia tộc Trịnh gia bồi dưỡng, mà như môn sinh ưu tú nhất của một vị đại nho, mang theo dáng vẻ thư sinh mà ngao du thế gian.
Giữa lúc ai nấy đều hổ thẹn, chỉ có Tuyên Nguyệt Ninh đứng phía sau lặng lẽ nhìn Trịnh Tử Duệ với ánh mắt phức tạp. Trong tất cả người của Trịnh gia, chỉ có mình y, là nàng không biết phải đối mặt ra sao.
Y vì đạo quân tử mà gánh trách nhiệm huynh trưởng, luôn dạy dỗ nàng tận tình, khi đi xa còn chọn lễ vật mang về cho nàng, khi biết nàng và Trịnh Diệc Tuyết tranh sủng liền nghiêm khắc khuyên răn.
Nhưng chính là huynh trưởng tưởng như quang minh lỗi lạc ấy, cũng sẽ vì Trịnh Diệc Tuyết mà chèn ép nàng khắp nơi.
Trong lòng y, nàng vĩnh viễn không bằng Trịnh Diệc Tuyết — người ngoan ngoãn khéo léo, biết đối nhân xử thế.
Nàng hiểu, vì hai người họ lớn lên cùng nhau, y sẽ đặt nhiều tình cảm lên nàng ta hơn, với y nàng ta chính là muội muội đáng yêu. Còn nàng chỉ là muội muội vô tình được tìm thấy, không khác gì một tộc nhân xa lạ.
Cũng chính vì y từng đối xử tốt với nàng, nàng mới càng ghen ghét Trịnh Diệc Tuyết, ghen đến phát cuồng.
Nàng mới là muội muội ruột của y mà.
Muộn rồi, thần sắc nàng lạnh xuống, bởi vì nàng vĩnh viễn không quên được khoảnh khắc sắp lìa đời, nàng cầu Tiêu Tử Ngang đi tìm y, lại nhận được lời đáp truyền lại: “Bảo muội ấy đừng náo loạn nữa, đã lấy chồng rồi thì phải hiểu chuyện. Chờ qua chuyện này, ta sẽ đến thăm muội ấy.”
Chuyện này? Chỉ là tiệc sinh nhật của Trịnh Diệc Tuyết thôi mà, thật đúng là chuyện trọng đại.
Lần nữa đối diện, nàng vẫn cảm thấy ủy khuất. Dù sao so với mẫu thân lạnh lùng, phụ thân làm ngơ, y mới là người từng thật lòng thương yêu nàng.
Thật là, sao mắt nàng lại nhòe thế này?
Nàng giơ tay, lấy tay áo chấm nước mắt, trong lòng thì nghĩ: cái gọi là “a huynh” này, nàng từ bỏ, để cho Trịnh Diệc Tuyết gọi đi!
Tên tiểu người hầu đỏ hoe mắt đỡ Bùi Ngụ Hành ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên liền sững người.
Nàng quên mất, Bùi Ngụ Hành là người đã nhìn qua là không quên, làm sao không nhớ được dung mạo Trịnh Tử Duệ?
Chỉ e, hắn đã sớm chú ý đến khuôn mặt nàng tương tự với Trịnh Tử Duệ rồi.
“Ta khát.”
“Hả? À à à, ta đây liền cho ngươi rót.”
Lúc này Bùi Ngụ Hành đã đỡ hơn, uống xong nước liền nói với nàng: “Ngươi cứ ở đây chờ ta, đừng đi theo.”
Quả nhiên, vừa dứt lời, Châu trường liền yêu cầu mỗi học sinh ngẫu hứng làm một bài thơ.
Trong rừng cây lập tức có một nhóm nha dịch bước ra, họ dọn dẹp, kê bàn, chỉ một lát sau liền bày thành một vòng quanh đình hóng mát, phát giấy trắng cho từng người.
Có vài thí sinh phóng nhanh tới trước, chiếm một vị trí nhỏ chỗ bàn, vừa định cầm bút làm thơ, liền bị Châu trường ngăn lại. Ngay sau đó, có người hầu tới phát thẻ gỗ cho tám vị thí sinh đó và đồng thời tiến hành ghi chép lại. Tám thí sinh đó làm thơ xong, không được ghi tên mình, mà dựa theo ký hiệu trên thẻ gỗ để điền vào.
Ký hiệu trên thẻ gỗ của mỗi người đều không giống nhau, chỉ có Châu trường mới biết được ký hiệu nào ứng với học sinh nào.
Người nào đã chuẩn bị từ trước thì đi lên làm trước, còn người nào chưa chuẩn bị kịp thì xếp hàng phía sau để từ từ suy nghĩ. Có nha dịch canh giữ, những người khác cũng không dám rình xem người trước đang viết gì, mà thơ họ viết xong đều bị gom lại đặt chung một chỗ.
Tám người cùng nhau làm thơ, rất nhanh, trên đỉnh núi đã có hơn trăm vị thí sinh đều viết xong bài thơ, chỉ còn lại Bùi Ngụ Hành, Trịnh Tử Duệ và Triệu Hoán Thần vẫn chậm chạp không lên làm thơ.
Trịnh Tử Duệ làm một động tác mời, Bùi Ngụ Hành cất bước đuổi theo, quay đầu lại nhìn, thấy Triệu Hoán Thần vẫn còn đứng yên tại chỗ không dám bước lên, liền nói: “Còn không mau qua đây?”
Chân Triệu Hoán Thần mềm nhũn, phải làm thơ cùng Bùi lang, Trịnh Bát lang, hắn sợ mình chẳng phải sẽ bị dìm đến chẳng còn mặt mũi nữa sao.
Tuyên Nguyệt Ninh từ phía sau đẩy hắn một cái, nói với hắn: “Mau đi đi, nếu không đợi hai người họ làm xong rồi, ngươi phải một mình đối mặt với ánh mắt mọi người mà làm thơ, làm sao chịu nổi?”
Cái này nghe còn đáng sợ hơn...
Triệu Hoán Thần run rẩy đứng giữa hai người họ, muốn khóc mà không ra nước mắt, đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ biết cắm cúi múa bút thành văn, viết xong lập tức lùi trở về đứng bên cạnh Tuyên Nguyệt Ninh.
Còn Bùi Ngụ Hành và Trịnh Tử Duệ gần như cùng lúc đặt bút, cũng cùng lúc thu bút.
Chờ đến khi thơ của hai người được gom lại đầy đủ, tiếp theo là bước giám định và thưởng thức.
“Mau xem bài 《Từ Trường An đến Việt Châu》, thật sự khiến người đọc rơi lệ.”
Lại có người nói:
“Vẫn là bài 《Trâm Hoa Tán》 càng xứng đáng hơn một bậc.”
Lập tức lại có người nói:
“《Cây hòe tiểu viện》 tuy bình dị nhưng toát lên sự dịu dàng, cũng nên có một vị trí xứng đáng.”
《Cây hòe tiểu viện》...
Tuyên Nguyệt Ninh tìm đến đau cả mắt, mới tìm được vị biểu huynh bao cỏ mang vẻ mặt đắc ý đang đứng giữa đám đông kia, Bùi Ngụ Hành cũng đang có mặt ở đây, vậy mà hắn vẫn dám dùng bài thơ đó?
Cuối cùng, những bài thơ khác đều đã sắp xếp xong thứ hạng, chỉ còn lại ba bài này là duy nhất không thể phân định được đệ nhất, vì giữa các giám khảo đang tranh cãi gay gắt mà không thể đưa ra kết luận, nên đành chuyển giao vào tay Châu trường để xin ông ta phân định thứ tự.
Châu trường cười hỉ hả nhận lấy ba bài thơ. Trịnh Tử Duệ vì tránh điều tiếng nên không bước đến, mà chỉ đi đến bên cạnh Bùi Ngụ Hành trò chuyện cùng hắn.
Bùi Ngụ Hành để tỏ lòng tôn trọng, từ trên tảng đá đứng lên, nhẹ nhàng không một tiếng động chắn Tuyên Nguyệt Ninh ra phía sau mình.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Châu trường đem ba bài thơ lật qua lật lại, xem đi xem lại, lông mày nhíu chặt vẫn không tuyên bố được thứ tự. Cuối cùng lại cho người hầu đi tra ký hiệu trên mộc bài, tức giận quát lên:
“Tác giả bài 《Cây hòe tiểu viện》 là Tuyên Quân Bác và tác giả bài 《Từ Trường An đến Việt Châu》 là Bùi Ngụ Hành, hai người bước ra đây cho ta!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận