Cuối cùng Tuyên Nguyệt Ninh đồng ý khoác áo choàng của Cung Yến Nhi xuống núi, chiếc áo ấy mặc trên người Cung Yến Nhi thì dài đến bắp chân, nhưng trên người Tuyên Nguyệt Ninh vừa vặn che tới mu bàn chân nàng.
Ở Đại Lạc, màu tím tượng trưng cho tôn quý, vậy mà nàng cứ thế mặc áo choàng ấy suốt đoạn đường trở về Văn Nhai Các.
Cung Yến Nhi vì sao lại đến Việt Châu?
Sau khi nhìn thấy nàng đưa lệnh bài ra, được người hầu bên cạnh Thôi Lăng đi ra tiếp đón vào, nàng liền hiểu rõ – Thôi Lăng đã để lộ tung tích ẩn cư tại Việt Châu. Nàng đến đây là để khuyên Thôi Lăng trở về Lạc Dương, tuyệt đối không thể để ông ấy bị thế gia đại tộc mượn sức.
Nơi này, Việt Châu, không thể ở lâu.
Nàng vuốt cái áo choàng đã được nàng gấp lại cho ngay ngắn, không còn ngửi thấy hương thơm nào, thật khó mà tưởng tượng người đoan trang như Cung Yến Nhi thực ra lại rất ghét sự diễm lệ, những biểu hiện bên ngoài chẳng qua là để lấy lòng Nữ Đế mà thôi.
Nữ Đế yêu thích các cô nương tươi trẻ rực rỡ, nàng cũng giả vờ yêu thích, nhưng thực ra, con người nàng yêu thích nhất lại là sự thanh nhã.
Vừa mềm mỏng vừa có khí phách, lại thêm tính cách ngạo nghễ, kiếp trước tài danh của nàng chẳng kém gì Bùi Ngụ Hành.
Cũng không thể nói như vậy. Khi đó, Bùi Ngụ Hành đã là một vị quan đầy máu tanh, ai nghe đến tên đều sợ vỡ mật, còn ai nhớ rằng hắn từng là một người viết văn giỏi?
Cho nên lần này, nàng muốn vẽ lại thiết kế trang phục cho Cung Yến Nhi, không thể tiếp tục dùng bản phác họa tươi mới sáng sủa kia nữa, giờ đã không còn thích hợp xuất hiện trước mặt nàng ấy.
Nàng cúi đầu vẽ lại một cách nghiêm túc, nhớ lại lúc mình gặp Cung Yến Nhi, nàng ước lượng thân hình nàng ấy để thiết kế ra một bộ y phục thanh đạm, nhã nhặn, gần như mộc mạc, phối cùng một bộ trang sức hình hoa mai đỏ.
Lúc Khố Địch Úy Văn nhận được bản thiết kế mới từ nàng, đôi mắt xanh biếc hiện lên nghi hoặc – quý nhân kia đích danh yêu cầu thiết kế vài bộ y phục lộng lẫy cơ mà?
Tuyên Nguyệt Ninh đã khôi phục vẻ điềm tĩnh ngày xưa, cảm xúc dâng trào khi gặp Cung Yến Nhi, cùng nỗi chờ mong mơ hồ về tương lai đều bị nàng đè nén xuống, nàng nói: “Lang quân, nếu trong lòng huynh cảm thấy bất an, thì hãy mang bản thiết kế trước đây của ta đưa cho họ, còn bản vẽ này, làm phiền lang quân giúp ta thực hiện.”
“Không đâu, Thất nương đừng vội, ta sẽ lập tức gọi người làm ra cả hai.” Nói rồi, không để nàng từ chối, hắn quay đầu, nhanh chóng ra ngoài sắp xếp.
Tuyên Nguyệt Ninh mím môi cười khẽ, trong lòng tràn ngập cảm xúc, nét vẽ như được thần trợ giúp, hoàn thành bản vẽ mới mà không mất quá nhiều thời gian.
Nhưng khi trở về nhà, trong tiểu viện của mình, nghe thấy tiếng ồn ào từ Thôi gia bên cạnh, nàng vẫn không khỏi kinh ngạc.
Bùi Cảnh Chiêu ôm lấy chân nàng, “A tỷ, Thôi gia đến một vị phu nhân cực kỳ xinh đẹp!”
Phu nhân xinh đẹp? Nàng lập tức nghĩ đến Cung Yến Nhi – nàng ta vậy mà không chút e dè mà ở nhà Thôi gia? Nghĩ đến lời Cung Yến Nhi từng nói, cảm tạ vì họ đã cứu Dao Dao, hóa ra là thật, mối quan hệ giữa nàng ta và Thôi gia quả nhiên rất thân thiết.
Tuyên Nguyệt Ninh xoa đầu Chiêu Nhi, những sợi tóc mềm mại lướt qua kẽ tay nàng, “Nhớ kỹ, nếu có xưng hô, thì phải gọi nàng ấy là ‘nương tử’, không được gọi là ‘phu nhân’. Đi chơi đi, a tỷ còn chút việc cần làm.”
Nhìn Chiêu nhi nhảy chân sáo đi tìm Ký nhi, nàng một mình vào thư phòng.
Nhìn chiếc ghế vốn thuộc về Bùi Ngụ Hành đang trống không, nàng chống cằm, khẽ lẩm bẩm,
“Cơ hội đã đến, hắn tuyệt đối không được bỏ lỡ.”
Suy nghĩ đã chín muồi, nàng lấy một tờ giấy Tuyên Thành, viết vài câu mờ ám gợi ý cho Bùi Ngụ Hành – nhất định phải nắm chắc danh ngạch Hương Cống Sinh lần này.
Sang năm, tháng Hai, Lạc Dương sẽ mở khoa thi, nếu nàng đoán không lầm, đến lúc đó Thôi Lăng có chín phần mười khả năng sẽ cùng Cung Yến Nhi trở về Lạc Dương – đây là cơ hội ngàn năm có một để đường đường chính chính xuất hiện trước mặt những người đó, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Nàng hiểu rất rõ hắn – mối thù giết phụ thân trong lòng hắn đã không còn là hạt giống nảy mầm, mà đã trở thành cây đại thụ che trời.
Hắn hiện giờ còn có thể tự kiềm chế, là vì vẫn còn người thân phải lo toan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=59]
Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, nàng không biết hắn sẽ trở thành như thế nào, liệu có đi lại con đường cũ đầy đau khổ ấy không – con đường đó quá đỗi gian nan, nàng không muốn hắn phải bước lên lần nữa.
Lá thư này, nàng nhờ vị Bạch nha dịch giúp nàng mang thức ăn kèm lá thư này vào Châu Học giúp.
Học sinh Châu Học mỗi ngày đều bị Bùi Ngụ Hành và Trịnh Tử Duệ đè đầu, thấy món ăn nàng đưa tới, mắt đều đỏ lên ganh tỵ, biết mình không được ăn, nên cũng phải giở giọng mỉa mai vài câu rằng Bùi Ngụ Hành để muội muội nuôi, thật mất mặt.
Những lời này vừa dứt, đã bị Thôi Lăng đi ngang qua đè cho câm nín.
Chỉ thấy Thôi Lăng đến bên cạnh Bùi Ngụ Hành, thẳng tay ôm hết những món ăn kia đi, miệng còn lẩm bẩm rằng mình gần đây gầy quá, học sinh nên có hiếu.
Lập tức có học sinh muốn nịnh bợ, thì bị ông từ chối dứt khoát bằng mấy câu ơn nghĩa nặng tựa ba ngàn cân.
Trước khi rời đi còn dặn Bùi Ngụ Hành, “Bùi Lang, lần sau nhớ nhắn Thất nương, nếu lại đưa món ăn cho ngươi, nhớ thêm cho ta một bình rượu Lục kiến, còn có ta còn muốn ăn món cá ngâm rượu nàng làm, bảo nàng đợi đến khi trời ấm, ta sẽ lại câu cá mang về cho nàng.”
Ông nào thật sự muốn ăn món cá ngâm rượu đã đông thành băng trong ngày đông này? Không, chỉ là mượn cách đó để nói cho đám học sinh kia biết: ông và Bùi Ngụ Hành thân thiết khắng khít, không cần đồ của ai khác, chỉ cần của Bùi Ngụ Hành là đủ.
Ai cũng biết Thôi Lăng và Bùi Ngụ Hành là hàng xóm, hơn nữa Bùi Ngụ Hành từng bắt trộm tặc giúp Thôi Lăng, nên dù hắn chưa có danh ngạch Hương Cống Sinh, Thôi Lăng cũng vì báo ân mà đưa hắn vào Châu Học.
Nhưng không ai ngờ được, Thôi Lăng – người thường ngày đối xử bình đẳng với mọi người – lại trắng trợn che chở cho Bùi Ngụ Hành như thế. Vài học sinh vừa mỉa mai xong giờ đã hối hận không kịp, hận không thể nuốt lại lời, nhất là khi Thôi Lăng còn nghe được.
Đây là lần đầu tiên ông bày tỏ mối quan hệ thân thiết với Bùi Ngụ Hành – kể từ sau khi Cung Yến Nhi đến.
Bùi Ngụ Hành phủi giọt sữa đặc từ món Ngọc Lộ Đoàn rơi dính trên giấy, không giống mấy học sinh khác mặt mày tái mép, ngược lại nhếch môi cười, sắc môi tươi tắn, trong mắt sáng rõ.
Đọc xong nội dung trong thư, hắn cầm bút viết thư hồi đáp, trấn an nàng rằng mình sẽ không phụ kỳ vọng.
Học xá thì phân hai người một phòng, hắn cùng Trịnh Tử Duệ chung phòng. Trịnh Tử Duệ nghe nói Thôi Lăng lấy thức ăn của Bùi Ngụ Hành, vào phòng liền thấy thần sắc hắn không lạnh nhạt như mọi ngày. Cả người tràn đầy sinh khí, mặt mày tỏa sáng, cảnh tượng hiếm thấy này khiến Trịnh Tử Duệ sững người.
Vô tình liếc thấy tờ thư trên bàn, chữ viết rõ ràng không phải của Bùi Ngụ Hành, nhưng lại vô cùng giống, hắn cười hỏi: “Đây là ai gửi thư cho Bùi Lang thế? Không lẽ là cô nương nào đem lòng thầm mến? Si tình thật đấy, cả nét chữ cũng giống huynh.”
Trịnh Tử Duệ không nói còn đỡ, nhắc tới rồi Bùi Ngụ Hành mới để ý.
Chữ mình viết nhiều rồi thành quen mắt, khó nhận ra điểm khác biệt. Nhưng lúc này, thư hắn đang viết dang dở, đặt cạnh thư của Tuyên Nguyệt Ninh – nếu không nhìn kỹ, đúng là tưởng do một người viết.
Chỉ là chữ hắn mạnh mẽ sắc bén, còn chữ của Tuyên Nguyệt Ninh lại mềm mại, thanh thoát – trái ngược hẳn với vẻ ngoài tham tiền mà nàng vẫn hay thể hiện.
Tuyên Nguyệt Ninh trước kia trong thư phòng chỉ thường vẽ tranh, rất ít viết chữ, hắn cũng chưa từng chú ý – nàng vậy mà viết ra được nét chữ giống hắn đến thế.
Nghĩ lại cũng không lạ, không riêng gì Tuyên Nguyệt Ninh, mà chữ của Bùi Cảnh Ký và Bùi Cảnh Chiêu cũng rất giống hắn – vì từ nhỏ, phụ thân đã dùng mẫu chữ của hắn để dạy bọn họ viết, còn nói nếu hắn viết không đẹp, dạy hỏng bọn nhỏ thì đều là lỗi của hắn.
Nghĩ đến phụ thân, hơi ấm trong người hắn lập tức tắt ngấm, cả người lại lạnh nhạt như cũ, thản nhiên đáp lời Trịnh Tử Duệ: “Bát lang nói đùa rồi.”
Ngay cả quân tử cũng có lúc mơ mộng về một tiểu nương tử tốt đẹp. Trịnh Tử Duệ nằm trên giường, tiện tay cầm một quyển sách lật xem: “Bùi Lang cũng sắp đến tuổi trưởng thành, trong nhà mẫu thân có tìm cho huynh ai chưa?”
Trịnh gia đã sớm định hôn sự cho Trịnh Tử Duệ, là tiểu thư danh môn, cầm kỳ thư họa đủ cả, hành xử không chê vào đâu được, là tấm gương trong tông tộc.
“Chưa đâu. Bát lang cũng biết thân thể ta thế nào, không muốn làm lỡ dở cô nương nhà người ta.”
Hồi đáp xong Trịnh Tử Duệ, hắn điềm nhiên nhấc tờ giấy Tuyên Thành đang viết dở lên. Một vết mực lớn bằng đồng tiền nhỏ rơi trên giấy, hắn lật lại mặt sau tờ giấy để lại trên bàn, rồi bắt đầu viết lại từ đầu.
Khi Trịnh Tử Duệ hỏi, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh Tuyên Nguyệt Ninh tươi cười, e là do vừa rồi hắn quá đắm chìm vào suy nghĩ về chữ viết giống nhau kia nên mới vậy.
Nàng quả là nghe lời phụ thân, đến mức viết chữ cũng giống hắn đến vậy.
Nếu Tuyên Nguyệt Ninh biết hắn nghĩ như thế, nhất định sẽ tặng hắn một cái ánh mắt xem thường.
Vì chữ đó là do nàng luyện từng nét một mà vẽ lại.
Lúc này, nàng đang vuốt ve áo choàng của Cung Yến Nhi, cảm thấy có gì đó kỳ lạ – đối phương chủ động đưa áo choàng cho nàng, tựa như cố tình để nàng đến gần. Nhưng Cung Yến Nhi đang có ý đồ gì? Nàng chẳng qua cũng chỉ là một cô nương mồ côi.
Mấy lần đến Thôi gia trả áo choàng, đều được báo là Cung Yến Nhi không có ở nhà, nói là đợi gặp mặt sẽ nói sau.
Thực ra hôm ấy trên đường lên núi, nàng đã lờ mờ cảm nhận được – Cung Yến Nhi quan tâm đến nàng còn hơn cả Bùi Ngụ Hành, vẫn luôn tìm chuyện để nói cùng nàng. Nhưng lúc ấy vừa gặp mặt, đầu óc rối bời, nàng còn tưởng mình cảm giác sai.
Giờ nghĩ lại, có lẽ đều là thật.
Văn Nhai Các vẫn đang phát triển mạnh, y phục và trang sức chuẩn bị cho Cung Yến Nhi đã hoàn tất. Có phu nhân đến tìm Tuyên Nguyệt Ninh thiết kế riêng, loại đơn hàng này trước giờ nàng đều không nhận.
Nhưng nàng tin Bùi Ngụ Hành nhất định sẽ đi Lạc Dương dự thi, có thể hồi báo cho Văn Nhai Các, lại muốn kiếm thêm chút bạc, nàng vui vẻ đồng ý.
Vị phu nhân kia là bạn của Hàn phu nhân, rất khách sáo với nàng, hoàn thành xong đơn hàng này khiến tâm trạng nàng rất vui vẻ, nàng liền nghe lời chưởng quầy, định mua ít đồ mang về nhà.
Đứng bên một sạp hàng nhỏ, bỗng thấy hai tên ăn mày điên cuồng chạy qua, miệng la lớn: “Đi mau đi mau, có tiểu nương tử tiêu tiền như nước đang phát đồ ăn kìa!”
Dẫn theo cả đám, quần áo rách rưới, từ già đến trẻ, toàn bộ đám hành khất trên phố đều đổ về một hướng.
Tuyên Nguyệt Ninh buông hộp son đang cầm, chẳng buồn nghe chủ quán thao thao giới thiệu, nhìn về hướng đám người chạy tới, nheo mắt lại.
Khu phố đó, chẳng phải là nơi Bùi gia từng ở lúc đầu à – cái chỗ đó rất chi là hỗn loạn.
Tiểu nương tử, tiểu nương tử?
Nàng tinh mắt nhìn thấy, trong đám người ấy, Bạch nha dịch không hề để tâm đám ăn mày gào thét trên đường, huynh ấy đang cùng đồng liêu ăn hoành thánh.
“Bạch nha dịch, phía trước hình như có chuyện, ta cảm thấy không ổn, chi bằng cùng đi xem?”
Bạch nha dịch thấy là Tuyên Nguyệt Ninh – muội muội của Bùi Ngụ Hành, liền không nói hai lời, húp hết chén hoành thánh, “Các huynh đệ, đi! Đi xem sao!”
Tuyên Nguyệt Ninh theo sau bọn họ, thầm cầu nguyện trong lòng: ngàn vạn lần đừng là Cung Yến Nhi, nếu thật sự là nàng, vậy thì ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận