Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Lấy lửa cứu lửa

Ngày cập nhật : 2025-05-22 22:03:19
Dưới gầm giường chật hẹp, Bùi Ngụ Hành chẳng ngại dơ bẩn, ôm lấy Tuyên Nguyệt Ninh rồi lập tức trườn vào.
Lưng hắn dán chặt vào vách tường phía sau, giơ tay ôm chặt Tuyên Nguyệt Ninh trong ngực, còn tiện tay sờ ra bên ngoài để chắc chắn tóc dài của nàng không lộ ra ngoài.
Hắn hơi co chân lại, chỉ cần không cẩn thận là sẽ đè lên người Tuyên Nguyệt Ninh, tư thế có chút khó coi và vụng về.
Không khí dưới gầm giường vô cùng ngột ngạt, bụi bặm mịt mù xung quanh hai người, Bùi Ngụ Hành thở nhẹ từng hơi, cố tránh phát ra tiếng ho, lục lọi trong tay áo lấy ra khăn tay.
Toàn thân Tuyên Nguyệt Ninh bị Bùi Ngụ Hành kéo xuống gầm giường, thân thể chạm phải nền nhà lạnh buốt như băng khiến nàng giật mình run rẩy.
Nàng không biết mình có nên cảm thấy may mắn hay không — vì sức khỏe của Bùi Ngụ Hành không tốt, nên sau đó nàng đã thêm một chiếc giường nhỏ trong thư phòng, phía dưới vừa đủ không gian cho hai người cùng ẩn nấp.
Nàng nghiến răng nghiến lợi — trong Hành phường không thiếu người giàu có, sao kẻ trộm lại nhằm vào nhà bọn họ!
Nhà bọn họ thật sự không có tiền!
Lúc này, nàng quay lưng ra ngoài, mặt hướng về phía Bùi Ngụ Hành, khẽ hỏi: “Bọn chúng tới rồi sao?”
Trong bóng tối, mọi giác quan đều như bị khuếch đại, vừa dứt lời, liền nghe tiếng chân người nhảy xuống trong viện, tiếng chân tiếp đất phát ra âm thanh nặng nề.
Đám gà trong sân bị đánh thức, chỉ ngơ ngác mở mắt kêu vài tiếng, rồi lại rúc cổ ngủ tiếp, xem như tránh được một kiếp.
Nhưng Đại Hoàng mà Bùi Cảnh Chiêu ôm về thì lại chẳng may mắn như thế. Nó vốn gánh vác trách nhiệm giữ nhà, vừa ngửi thấy mấy mùi lạ trong viện thì lập tức “gâu gâu” hai tiếng, kết quả liền bị xách cổ ném mạnh xuống đất.
“Ngao ô, ngao...”
Thấy nó còn thoi thóp, tên trộm liền giơ chân đá mạnh vào bụng nó. Lực quá lớn, đá văng con chó nhỏ ba tháng tuổi về phía gốc cây hòe, kéo lê trên đất để lại một vệt máu dài.
Bốn chân co giật, thân thể và mặt mũi nó đều chảy đầy máu, dần dần không còn động tĩnh.
“Nhà này sao còn có chó! Ồ? Đây còn có một lu cá!”
“Nhỏ giọng thôi! Mau chóng hành động!”
Dưới gầm giường, Tuyên Nguyệt Ninh nắm chặt tay, run lên từng cơn. Tựa như chỉ cần nghe âm thanh vang vọng ngoài sân, nàng đã có thể hình dung mọi chuyện đang diễn ra. Theo bản năng, nàng túm lấy vạt áo trước ngực Bùi Ngụ Hành, hốc mắt đã đỏ hoe.
Cửa thư phòng khẽ mở, Bùi Ngụ Hành lấy khăn tay che kín mũi miệng, một tay ấn đầu Tuyên Nguyệt Ninh xuống, cúi đầu nói khẽ bên tai nàng: “Thổi khói mê.”
Hơi thở lướt qua vành tai khiến nàng giật mình, gật đầu ra hiệu mình đã hiểu, chủ động áp mặt vào ngực hắn, tay kéo vạt áo che kín mũi miệng.
Có lẽ tên trộm ngoài cửa đang chờ khói mê phát huy tác dụng, nửa ngày không nghe thấy tiếng động. Tuyên Nguyệt Ninh hơi thả lỏng người, suy nghĩ lại lan tỏa như khói mỏng, nàng rốt cuộc không phải thật sự là một tiểu cô nương mười ba tuổi. Lúc này hai người ở gần đến quá mức thân mật, hô hấp giao hòa, nàng có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương độc hữu trên người Bùi Ngụ Hành.
Bùi Ngụ Hành khí huyết hư nhược, quanh năm thân người luôn lạnh lẽo, nàng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ da hắn dù có lớp vải mỏng ngăn cách, lại thêm lo lắng hắn trốn dưới giường như này có thể lại phát bệnh.
Tay hắn đè lên gáy nàng, đầu ngón tay luồn vào tóc, dán sát da đầu khiến nàng không khỏi run rẩy, nhịn không được lay đầu. Kết quả mỗi lần nàng khẽ động, lập tức bị hắn ấn mạnh hơn. Sự giãy giụa mảnh mai của nàng trước mặt hắn chẳng đáng là gì.
Cắn chặt môi dưới, Tuyên Nguyệt Ninh lại lần nữa nhìn kỹ Bùi Ngụ Hành. Giờ mới phát hiện, thiếu niên Bùi tướng trong đầu nàng luôn là người cần nàng nuôi dưỡng, thế mà nay hắn cũng đã sắp đến tuổi trưởng thành rồi.
Bùi Ngụ Hành không dám gỡ khăn tay ra, nghĩ là nàng đang sợ hãi, nên cúi đầu lại gần, cằm vô tình chạm lên gương mặt mềm mại của nàng, sững sờ trong chốc lát, rồi phản ứng lại, học dáng vẻ dỗ đệ muội của nàng, khẽ nói: “Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Dù hắn lập tức rời mặt đi, nhưng cảm giác ấy vẫn khiến toàn thân hắn không được tự nhiên, nghĩ vậy hắn liền lấy khăn tay lau mãi, đến khi da mặt hắn rát mới dừng lại. Nhưng cảm giác kia vẫn như cũ quanh quẩn trong lòng hắn, khiến đôi lông mày của hắn không tự chủ nhíu lại.
Một tiếng “ngoan” ấy, khiến Tuyên Nguyệt Ninh giật nảy mình.
Hắn, hắn, hắn…
Kêu ai ngoan kia chứ!
Hiện giờ là ai đang dưỡng gia, phải là nàng dỗ hắn mới đúng, phản cả rồi!
Tức giận đến mức nàng định há miệng cắn hắn một cái, nhưng rồi lại nghiến răng nuốt giận.
Thôi bỏ đi, nàng còn nhớ lời người ta nói: Bùi tướng là người rất thù dai.
“Cạch” một tiếng, cửa thư phòng bị đẩy ra, có tiếng bước chân vang lên, hai tên trộm bước vào.
“Mau tìm xem, có món gì đáng giá không.”
Hai người không dám lại suy nghĩ lung tung, cả hơi thở cũng nín lại.
Nghe thấy bọn chúng lục lọi giá sách và án thư của Bùi Ngụ Hành, nhưng có vẻ không tìm được gì, bèn đi tới trước bàn Tuyên Nguyệt Ninh.
“Nghe nói tiểu nương tử nhà này là họa sĩ chính của Văn Nhai Các, ta xem đây là tranh chứ không phải chữ, hẳn là bán được kha khá tiền.” Tên này định nhét mấy bức tranh vào ngực, nhưng bị tên còn lại ngăn lại: “Vứt đi, thứ này vô dụng, gần đây nha môn đang tìm kiếm chúng ta rất gắt, đến cả trâm vàng còn khó xử lý, thứ này càng bán không được, vẫn nên tìm bạc vụn thì hơn.”
Tuyên Nguyệt Ninh thở phào nhẹ nhõm. Nếu bị lấy mất bản vẽ, nàng lại phải tốn thêm thời gian để vẽ lại.
Ai ngờ nàng vừa nhẹ người, hai tên kia đã bước thẳng về phía giường.
Bùi Ngụ Hành lập tức ôm nàng sát hơn vào lòng. Cách một lớp giường mỏng, phía trên bọn họ là hai tên trộm, cả hai nhìn thấy giường trống liền hất cả chăn xuống đất, nhưng cái gì cũng không tìm được.
“Nhà ai có thư phòng mà chẳng để lại chút đồ có giá trị, sao nhà này chẳng có thứ gì vậy.”
“Kiểm tra dưới gầm giường coi.”
Tuyên Nguyệt Ninh lo lắng nắm chặt áo Bùi Ngụ Hành, nếu bị phát hiện, bọn họ cứ nhắm mắt lại, giả như đã bị thuốc mê làm ngủ say rồi. Nhưng ai lại đi ngủ dưới gầm giường.
Tim hai người cùng lúc đập thình thịch như trống hội. Tuyên Nguyệt Ninh bặm môi, đến áo của Bùi Ngụ Hành cũng sắp níu không nổi. Lỡ như bị phát hiện, liệu hai người có bị diệt khẩu luôn không?
Càng nghĩ càng sợ, lòng nàng càng rối, Bùi Ngụ Hành thấy một tên đã ngồi xổm xuống, chống tay xuống đất như muốn nhìn xuống.
Bùi Ngụ Hành nuốt khan, cố nín thở.
Đúng lúc đó, có người từ phòng bên gọi: “Đại ca!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=42]

Tìm được một cái hộp tiền!”
Tên trộm chống tay xuống đất liền rút tay về, hai kẻ này liền quay sang phía người vừa gọi: “Đã bảo các ngươi nhỏ giọng thôi, làm cái gì mà la to thế.”
Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh đồng thời nhẹ nhõm thở phào, tim vẫn đập thình thịch chưa hồi phục, dường như do mới tìm được đường sống từ chỗ chết nên càng đập mạnh hơn.
Tuyên Nguyệt Ninh mồ hôi lạnh túa ra, tay chân mềm nhũn, được Bùi Ngụ Hành nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an. Mặt nàng đỏ bừng — nàng thế mà lại được Bùi Ngụ Hành dỗ dành!
Ba tên đứng ngoài cửa thư phòng nói chuyện: “Không hổ là họa sĩ chính của Văn Nhai Các, không ít tiền, bên trong còn có cả ngân phiếu, hơn cả hai nhà trước chúng ta trộm.”
Chúng mở hộp tiền, không tha một đồng, chia nhau cẩn thận. Không lâu sau, một tên thứ tư nữa đến, lấy ra những gì mình vừa tìm được, bọn họ lại lần nữa chia của, hắn vừa ôm phần mình vừa chửi: “Hai cái phòng bên kia, một đứa trẻ con đang ngủ, một bà thím trung niên cũng ngủ, mẹ nó chứ…”
“Ngươi chậm như rùa, còn tưởng ngươi giỏi lắm chứ, hóa ra chẳng làm được trò trống gì.”
“Cút cút cút! Lão tử dù rất háo sắc cũng chẳng thèm động đến!”
“Nói tới trẻ con, tiểu nương tử nhà này nhìn cũng khá lắm, ngươi không thử sao?”
“Khô quắt chẳng có da thịt gì, lão tử sợ cộm người.”
Bốn tên đồng loạt bật cười, miệng mồm bẩn thỉu, lời lẽ hạ lưu bắt đầu tuôn ra.
Trong bóng tối, tim Bùi Ngụ Hành nhói đau, nhưng hắn như chẳng cảm thấy gì, nương ánh trăng mà nhìn rõ ràng bốn kẻ đó từ đầu đến chân, đến sợi tóc cũng không bỏ sót.
Thần sắc trên mặt hắn mờ mịt khó đoán, duy chỉ có đôi mắt là ánh lên vẻ sáng rõ.
Tuyên Nguyệt Ninh rất muốn nói với Bùi Ngụ Hành: tay hắn đặt trên tai nàng căn bản vô dụng, những gì không nên nghe nàng đều nghe hết.
Tuy kiếp trước nàng từng gả chồng, nhưng Tiêu Tử Ngang là thích nam nhân, sau lần đầu tiên hành phòng cùng tiểu thiếp là hắn đã biết bản thân không thích nữ nhân, cưới nàng cũng chỉ là giao dịch. Hai người chưa từng động phòng.
Nàng cũng vui vẻ làm giao dịch với hắn, giờ nghe thấy mình bị bàn tán chê bai đủ kiểu về ngoại hình, đã vậy cười nhạo mình còn là một lũ lưu manh trộm cắp, thật vừa xấu hổ vừa tức điên lên, chỉ muốn cầm ngay lấy cây đao mà đâm cho bọn chúng một nhát!
Cái gì mà khô quắt! Nàng còn nhỏ à! Kinh nguyệt còn chưa đến cơ mà! Sau này nàng cũng sẽ là cô nương đầy đặn có ngực, có dáng người đàng hoàng!
Ngoài thư phòng, tên cầm đầu hỏi: “Đều lục soát hết rồi phải không?”
“Trừ giường không dám động vào, còn lại đã lục kỹ, không thấy tiền.”
“Đi, tới nhà tiếp theo.”
“Tiểu nương tử nhà này ta từng thấy rồi, đẹp như tiên giáng trần.”
“Được lắm, trộm xong tiền, lại để ngươi hưởng thụ!”
Tiếng trèo tường lại vang lên, lần này bọn chúng dừng lại ở viện nhà Thôi Lăng.
Giường?! Tuyên Nguyệt Ninh giật thót mình.
Nàng suýt chút nữa đã quên — nàng và Bùi Ngụ Hành không nằm trên giường. May mà lúc trước vì muốn lên giường ngủ nhanh, nàng đã trải sẵn chăn đệm, còn giường của Bùi Ngụ Hành thì có Bùi Cảnh Ký nằm đó, bằng không đã lộ mất rồi.
Đợi xác nhận bọn chúng đều đã qua nhà Thôi Lăng, hai người mới dám chui ra khỏi gầm giường.
Không gian chật hẹp đến mức Tuyên Nguyệt Ninh không biết Bùi Ngụ Hành làm sao mà chui vào được, lúc này muốn ra ngoài, chỉ có thể nàng đi trước. Không còn cách nào, nàng chống tay bò ra trước.
Định kéo Bùi Ngụ Hành theo, thì thấy hắn cũng đã ra ngoài rồi.
Cả hai đều mặt mũi lem nhem, bụi đất phủ đầy, nhưng Bùi Ngụ Hành vẫn thong dong, ung dung hơn nàng một bậc.
Sau khi đứng dậy, việc đầu tiên hắn làm là vuốt phẳng nếp nhăn trên xiêm y, liếc mắt nhìn xuống, thấy áo trước ngực bị nàng bóp nhăn nhúm, lộ cả xương quai xanh trắng mịn bên trong.
Tuyên Nguyệt Ninh giật mình, tự nhắc mình đừng nhìn, sau nàng cười gượng hai tiếng, nhón chân lên định giúp hắn chỉnh lại.
Hắn giơ tay phải lên, ống tay áo rộng chặn tay nàng, tay trái chỉnh sơ qua, rồi nói: “Ra ngoài trước đã.”
Lúc này đúng là chẳng phải lúc so đo y phục có chỉnh tề hay không, hai người liền đi thẳng tới nhà chính xem Tuyên phu nhân và hai đứa nhỏ, xác nhận bọn họ bình an vô sự mới thở phào.
Tuyên Nguyệt Ninh pha một bát nước ấm tạt nhẹ Tuyên phu nhân để bà tỉnh lại, còn Bùi Ngụ Hành đã bước ra sân, nhìn về phía Đại Hoàng đã chết, môi mím chặt.
Tuyên phu nhân thuận tay khoác thêm một chiếc áo, ôm Bùi Cảnh Chiêu còn đang mê ngủ vì ảnh hưởng của làn khói mê, đi vào phòng của Bùi Ngụ Hành, đặt đứa bé này nằm cạnh Bùi Cảnh Ký, rồi nói với Tuyên Nguyệt Ninh: “Các con cố gắng lo chuyện bọn trộm đi, nương sẽ ở lại đây trông chừng hai đứa nhỏ.”
“Nương yên tâm, chúng con hiểu rõ.”
Nói xong liền rời khỏi gian nhà, nghe thấy tiếng Tuyên phu nhân đã chốt then cửa, nàng mới yên tâm tiến về phía chỗ Bùi Ngụ Hành ngoài sân.
Không nói đến kiếp trước, Thôi Lăng ở nhà bên cạnh từng có đại ân với Bùi Ngụ Hành, cho dù là người xa lạ, đối mặt với bọn tặc tử định làm chuyện vô liêm sỉ với tiểu cô nương, bọn họ đều không thể khoanh tay đứng nhìn.
Dưới ánh trăng, tay chân Bùi Ngụ Hành đã cẩn thận nhẹ nhàng, cố gắng không phát ra tiếng động, gom hết củi lửa trong sân lại một chỗ. Tuyên Nguyệt Ninh thì từ nhà bếp lấy dầu tới rưới lên trên.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, hắn kéo nàng lui về phía sau, giơ bó đuốc trong tay, chính xác đưa lên đống củi kia, lập tức bốc lên ánh lửa ngút trời.
Sau đó hắn lặng lẽ nhìn về phía Tuyên Nguyệt Ninh.
Tuyên Nguyệt Ninh hỏi: “Hử?”
Hắn chỉ vào đống lửa đang bốc cháy phía trước: “Hét.”
Khóe miệng Tuyên Nguyệt Ninh co giật mấy cái, đành phải nhận việc này, hít sâu một hơi, rồi lớn tiếng hét lên:
“Cháy rồi!”

Bình Luận

0 Thảo luận